Thời Tiết Mù Sương - Trà Các

Chương 35: Nhịp tim.



Thói quen viết nhật kí của Chu Trì Từ bắt đầu từ khi cậu học trung học phổ thông. Có lẽ vì cuộc sống cấp hai của Chu Trì Tự thực sự chẳng có gì đáng ghi lại, vì ngày nào cũng buồn tẻ như một mảnh ghép giống hệt nhau dưới máy photocopy, hiện đi hiện lại trên từng khung hình một.

Thế nhưng, một sự kiện đặc biệt xảy ra hồi lớp mười, khiến Chu Trì Tự đã bắt đầu viết nhật kí.

Gần nửa số trang trong cuốn nhật kí ấy là về một người, và nó đang nằm ngay trong tầm với của người nọ.

Cậu vô thức cảm thấy lo lắng.

Mặc dù biết điện thoại và nhật kí trông hoàn toàn khác nhau, không thể nhầm lẫn; Tống Bách Dương cũng sẽ không mở nhật kí của cậu nếu không được phép. Với tính cách của anh Tống, hắn không thể thiếu phép lịch sự tối thiểu này được.

Trừ khi quyển nhật kí vô tình rơi ra khỏi cặp, tình cờ mở ra, trang giấy hướng lên trên chẳng phải trang trắng, mà là trang mình đã ghi chép, nội dung tình cờ nhắc đến Tống Bách Dương. Hắn quay lại nhìn thì thấy tên của bản thân.

Rồi hắn phát hiện ra bí mật của mình. 

Giả sử rằng xác suất xảy ra của mỗi sự việc một phần mười, tức là cơ hội tổng phải là một phần trăm nghìn.

Nói chung là tỉ lệ rất thấp.

Nhưng Chu Trì Tự vẫn hồi hộp vì khả năng nhỏ nhoi này. Mãi đến khi thấy Tống Bách Dương lấy điện thoại ra rồi kéo khóa túi, sự căng thẳng của cậu mới được giải tỏa.

Có vẻ như Chu Trì Tự đã nghĩ quá nhiều rồi.

Hai người tìm thấy một tiệm bánh gần đây trên ứng dụng giao đồ ăn rồi chọn một ít bánh mì.

Tiệm bánh ở khá gần, nhân viên xử lí đơn hàng nhanh, nên chỉ trong vòng hai mươi phút, điện thoại của Chu Trì Tự bắt đầu rung.

Cậu đang buồn ngủ, mí mắt trên dưới giằng co nhau thì đột nhiên bị nó khiến cho giật mình.

Khi Chu Trì Tự thức dậy, chiếc điện thoại trên tay phải đã bị Tống Bách Dương lấy mất.

Hắn nghe điện thoại, nói vài câu với shipper rồi nhẹ nhàng đưa điện thoại lại vào tay Chu Trì Tự: “Lần sau mang điện thoại đến trường thì nhớ chuyển sang chế độ im lặng, đừng để Tôn Huệ Vân phát hiện nhé.”

Chu Trì Tự ‘ừ’ một tiếng.

Tống Bách Dương nói thêm: “Để tôi ra lấy đồ ăn, cậu muốn mua gì nữa không?” 

Chu Trì Tự suy nghĩ một lát rồi nói: “Không.”

Tống Bách Dương đáp lại: “Chừng mười phút nữa tôi quay lại.”

“Ừ.”

Tống Bách Dương vừa đi một phút, Chu Trì Tự đã hối hận rồi.

“Hắt xì…”

Đầu tiên là một tiếng hắt hơi.

Mũi cậu hơi ngứa, cảm giác như chất lỏng có thể chảy xuống, gần tràn qua chóp mũi.

Chu Trì Tự cố hít một hơi.

Cậu bắt đầu lục hai túi đồng phục học sinh của mình, nhưng chúng đều trống rỗng, không thể tìm được một chiếc khăn giấy sạch nào.

Nghĩ đến cảnh nước mũi chảy dài trên môi trên, Chu Trì Tự cảm thấy khó chịu. Hình tượng đĩnh đạc của cậu trong suốt mười bảy năm qua bị hủy hoại chỉ trong chớp mắt; hơn nữa, Tống Bách Dương quay lại mà thấy cậu thế này, dù không ghét thì hắn cũng sẽ thấy ghê tởm.

Cùng lúc đó, cậu hít mạnh lên trên.

Nhưng ai cũng biết, lực hút hướng lên không thể ngăn nước mũi chảy xuống.

Không gì có thể chống lại trọng lực.

Cậu nhìn xung quanh, ánh mắt dừng lại ở chiếc cặp bên cạnh.

Đứng dậy túm lấy chiếc cặp từ chỗ ngồi của Tống Bách Dương, Chu Trì Tự vừa lục lọi vừa hít sụt sịt, lật tất cả các túi từ trong ra ngoài.

Không tìm thấy một chiếc khăn giấy nào cả.

Chắc bỏ quên ở trường rồi. 

Lúc nãy Tống Bách Dương hỏi, đáng lẽ cậu phải nhờ hắn cầm giúp một gói khăn giấy.

Khi hắn quay lại, Chu Trì Tự chẳng dám nhờ hắn đi thêm chuyến nữa, bởi dù sao thì chính cậu là người từ chối khi hắn hỏi mà. 

Hối hận quá.

Cậu vừa tiếc, vừa hít một hơi thật mạnh, cố gắng vùng vẫy lần cuối.

Chu Trì Tự cúi đầu, mong không ai nhìn thấy gương mặt cậu lúc này.

Sau đó, một bàn tay chợt xuất hiện, một gói khăn giấy Thanh Phong rơi vào lòng bàn tay cậu.

Chu Trì Tự cảm thấy như mình đã được ân xá. Cậu cầm lấy tờ khăn giấy che mặt mình lại, trên đó còn mùi thơm thơm. Nói đoạn,  cậu vo tròn tờ khăn giấy, nhìn Tống Bách Dương đang đứng trước mặt mình: “… Cảm ơn cậu.”

Sau một hồi im lặng, cậu hỏi: “Cậu có khăn giấy hả?”

Do dự một lúc, cậu lại nói tiếp, “… Một gói có khi không đủ.” 

“Có.” Tống Bách Dương lấy trong túi đồng phục ra năm, sáu gói Thanh Phong mới tinh chưa khui rồi xếp trước mặt Chu Trì Tự.

Chu Trì Tự nhét từng gói khăn giấy vào túi của mình.

Cậu ngạc nhiên hỏi đối phương: “Lúc nào cậu cũng mang theo nhiều khăn giấy vậy sao?” 

“Hả?” Tống Bách Dương không nhịn được cười: “Làm gì có? Tôi mới mua đó.” 

“Lúc đi ngang qua máy bán hàng tự động, tôi thấy cậu thực sự rất cần nên mới mua một ít.” Tống Bách Dương gật đầu: “Xem ra tôi đoán đúng rồi.”

Chu Trì Tự hơi ngạc nhiên, nhưng không nói gì. Cậu cảm thấy nhịp tim của mình lại đập nhanh hơn.

Có thể là do cảm lạnh, khó thở,  cơ thể thiếu oxy, nên tim cần phải tăng tốc độ làm việc để đẩy nhanh quá trình lưu thông máu.

Tống Bách Dương bỏ ổ bánh mì trên tay xuống trước mặt Chu Trì Tự: “Ăn thôi, xem cái nào là của cậu?”

Chu Trì Tự truyền nước xong khoảng chín giờ mấy, gần mười giờ.

Hai thằng nhóc cầm thuốc đi ra khỏi bệnh viện, đứng ở cổng. Chỉ có một vài ngọn đèn đường bật sáng, âm thầm báo hiệu thời gian đã khuya. Một cơn gió đêm nặng nề, lạnh lẽo thổi về phía bọn họ, thổi tắt mấy ngọn đèn đường tồi tàn.

Tống Bách Dương hỏi: “Nhà cậu ở đâu?”

“Chếch đối diện.” Chu Trì Tự chỉ về một nơi xa xa: “Cách bệnh viện chỉ năm phút đi bộ thôi.”

“Tôi đưa cậu về.”

Chu Trì Tự không từ chối.

Bóng của hai người bị đèn đường đè xuống đất, kéo thành một hàng dài nên trông cao hơn nhiều. Đôi khi, do góc độ, hai cái bóng dính vào nhau, không có khe hở hay khoảng cách nào giữa chúng.

Buổi chiều hôm nay đã kì diệu lắm rồi, nhưng bây giờ càng không chân thực hơn – như một giấc mơ giữa ban ngày, nhưng bây giờ trời đã tối.

Chu Trì Tự vốn ghét nhất là kì đ*ng d*c mà omega không thể tránh khỏi, nhưng hiện tại, cậu lại cảm thấy hơi may mắn. Nếu không có nó, hôm nay cũng chỉ giống như vô số ngày hôm qua – đơn điệu buồn tẻ, nhàm chán, không đổi thay, không có gì đáng chú ý, thậm chí chẳng muốn nhớ lại.

Hai người vẫn trò chuyện trên đường đi, chủ đề đơn giản là cuộc sống thường ngày, chẳng hạn như nói về giáo viên trong lớp những ba lần. 

Đến chân tòa nhà chung cư, Chu Trì Tự ngẩng đầu lên hỏi Tống Bách Dương: “Cậu định đi về trường bằng cách nào?”

“Tôi đi xe buýt.”

Chu Trì Tự ngạc nhiên: “Giờ này vẫn còn xe buýt à?”

Tống Bách Dương suy nghĩ một lát rồi nói: “Chắc vẫn kịp đón chuyến xe cuối cùng.”

Chu Trì Tự khẽ nhíu mày: “Nếu như lỡ rồi thì sao?”

Câu hỏi này làm Tống Bách Dương bối rối, hắn khựng lại một lát rồi nói: “Để… Để tính sau, thế nào cũng về được mà.” 

Chu Trì Tự kiên quyết nói: “Ngủ nhà tôi một đêm đi.”

“Đúng lúc mai là thứ Bảy, không cần đi học. Với cả ba mẹ tôi đi công tác rồi, nhà không có ai.” 

Chu Trì Tự suy nghĩ một lát rồi nói: “Để tôi gọi cho cô chủ nhiệm. Bây giờ cũng trễ rồi, cô sẽ hiểu thôi.” 

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...