“Được.” Tống Bách Dương vui vẻ đồng ý, cũng không khách sáo với Chu Trì Tự. Được cho không hàng đầu như thế, chỉ có mấy con gà mới từ chối.
Ngẫm nghĩ một lúc, hắn nói: “Nhưng không thể để cậu giữ chỗ cho tôi mãi được.”
Tống Bách Dương đề nghị: “Thay phiên nhau đi.”
Chu Trì Tự có vẻ đang cười, “Ừ.”
Lúc này, hình ảnh Giang Quân vừa đi về phía hàng ghế cuối cùng hiện lên trong đầu Tống Bách Dương. Hắn im lặng vài giây: rồi hỏi: “À mà… Khi giữ chỗ, cậu ôm hai ghế được không?”
“Tôi nghĩ Giang Quân cũng muốn ngồi ở hàng ghế đầu.”
Hắn còn thuận miệng cải thiện kế hoạch vừa rồi: “Ba người tụi mình thay phiên nhau giữ chỗ.”
Chu Trì Tự ngạc nhiên một lúc, rồi từ từ thu lại nụ cười hiếm hoi của mình.
Cậu không nhìn Tống Bách Dương nữa, cầm chặt cây bút gel đen trên bàn rồi cúi đầu xuống. Trông cậu không có vẻ gì là sắp làm bài, mà chỉ để người khác không thấy mặt mình thôi.
Tống Bách Dương nghĩ Chu Trì Tự vẫn còn đang cân nhắc nên cứ hỏi tới: “Ừm… Được không?”
“Nếu phiền quá thì thôi.”
“Được chứ.” Chu Trì Tự cúi đầu nói.
Chẳng mấy chốc mà chuông đã reo lên, một giáo viên bước vào, mang theo tài liệu học.
–
Đội tuyển không học vào buổi tối, mà học ba buổi một tuần: thứ Hai, thứ Tư, thứ Sáu.
Trong giải lao sau tiết đầu tiên, Tống Bách Dương, Chu Trì Tự và Giang Quân bàn bạc chi tiết về kế hoạch chiếm chỗ. Bọn họ có ba người, vừa đẹp để mỗi người phụ trách một ngày. Chu Trì Tự được phân công vào thứ Sáu. Buổi học thứ hai lại đúng vào thứ Sáu, thế nên nhiệm vụ vẻ vang này được giao cho cậu.
Chu Trì Tự chiếm ba cái ghế cạnh nhau.
Tống Bách Dương với Giang Quân bước vào giảng đường đúng lúc chuông reo, nhanh chóng thấy đại thần Chu ngồi ở hàng ghế đầu.
Anh Tống hỏi: “Cậu ngồi chỗ nào?”
Chu Trì Tự chỉ vào một chỗ ngồi bên trái và bên phải mình – ba chỗ ngồi liên tiếp. Cậu ngồi ở ghế thứ hai, cách Tống Bách Dương và Giang Quân một khoảng.
Cậu bình tĩnh nói rõ: “Tôi thích ngồi ở giữa.”
Vị trí này cực kì bất tiện nếu Giang Quân muốn ‘nấu xói’ với Tống Bách Dương trong lớp, ngay cả việc chuyền giấy cũng phải đi qua Chu Trì Tự.
Mới hết có một tiết, tiết sau vừa vào được mười phút, Giang Quân đã cố gắng thương lượng với Chu Trì Tự: “Đại thần Chu, đổi chỗ được không? Tôi muốn tỉ tê với anh Tống.”
Chu Trì Tự chưa kịp nói gì thì Tống Bách Dương đã phản bác: “Ừ, ừ, chuyện quan trọng tới mức phải đổi chỗ à? Chờ về lớp rồi nói không được hay sao?”
Hắn còn giả vờ khiển trách đối phương: “Mày nên biết ơn vì có người giữ chỗ cho, đừng kén chọn nữa.”
Giang Quân không để ý đến Tống Bách Dương, quay đầu nhìn Chu Trì Tự, cố gắng năn nỉ một lần cuối cùng: “Đại thần Chu còn chưa lên tiếng, anh Tống à, mày xen vào làm gì.”
Sau đó, cậu ta cười rồi hỏi Chu Trì Tự: “Đại thần Chu, ý cậu thế nào?”
“Tôi thấy anh Tống nói có lí.”
Giang Quân: …
Tống Bách Dương ở bên cạnh tinh ý bắt được từ khóa trong câu nói của đối phương. Như thể vừa phát hiện ra một châu lục mới, hắn hào hứng nói: “Cậu gọi tôi là anh Tống? Cậu thực sự gọi tôi là anh Tống? Cậu gọi lại lần nữa được không?”
Lúc này, Chu Trì Tự mới nhận ra mình vừa gọi Tống Bách Dương bằng cái biệt danh kì lạ này. Cậu quay đầu nhìn hắn đăm đăm, im lặng mấy giây rồi hỏi: “Tôi gọi cậu một lần, cậu có biết ngại không vậy?”
Nghĩ đến đây, cậu lại nói thêm: “Nhưng tôi không ngại cậu gọi tôi là anh Chu đâu.”
“Đụ.”
Tống Bách Dương liền nghĩ đến Ngân Giác Vương cầm Tử Kim Hồ Lô vàng tím trong Tây Du Ký, nhưng Chu Trì Tự đẹp trai hơn Ngân Giác Vương nhiều.
Hắn cười rồi nói: “Cậu nằm mơ đi.”
–
Hai tuần sau, gần giữa tháng Mười Một, lớp đội tuyển bước vào kì thi đầu tiên với mục tiêu loại một nửa lớp. Kì thi được tổ chức ngày thứ Bảy – Phòng Giáo vụ rất thích (và rất giỏi) dùng thời gian nghỉ lễ để tổ chức thi cử, giao lưu thể thao, văn nghệ, v.v.
Khoảnh khắc Chu Trì Tự bước vào phòng thi, cậu không mang theo bìa sơ mi để đựng đồ dùng học tập, mà để hai cây bút đen, một cây bút chì, một cục gôm trong túi đồng phục, còn thẻ học sinh thì để ở túi bên kia.
Cậu thậm chí còn không mang theo thước kẻ, vì cậu có thể dùng luôn cái thẻ ấy.
Những tài liệu ôn tập của cậu giờ đang nằm im trong hộc bàn.
Bên ngoài phòng thi, Tống Bách Dương và Giang Quân cầm hàng tá món đồ dùng học tập thi toán đắt tiền mới mua trên mạng, điên cuồng học thuộc các công thức lí thuyết.
“Chu Trì Tự!”
Vừa thấy Chu Trì Tự, Tống Bách Dương đã lên tiếng chào ngay.
Cậu từ từ bước về phía hắn.
Giang Quân liếc nhìn đôi tay trắng của đại thần Chu, rồi nhìn tấm lưng trống không của cậu, thì ngạc nhiên hỏi: “Chu Trì Tự, Cậu… Không mang theo gì sao?”
Chu Trì Tự im lặng lấy ba cây bút với cục gôm trong túi ra, cho Giang Quân xem, rồi cất lại: “Tôi mang theo đồ dùng cần thiết cho kì thi.”
“đ*t.” Giang Quân khen: “Cậu đúng là đại thần rồi!”
“Đại thần gì chứ?” Chu Trì Tự lúc này lại buồn ngủ, dụi mắt rồi ngáp một cái: “Đêm qua ôn bài tới mười hai giờ rưỡi, tới sáng nay là tôi đã không muốn xem nữa rồi. Tôi nghĩ kiến thức lớp mười một không khó đến mức đó.”
Giang Quân: … Này còn chưa phải đại thần hả?
Bắt được một cọng rơm cứu mạng, Tống Bách Dương chỉ vào bài tập bổ trợ rồi hỏi: “Chu Trì Tự, cậu xem giúp tôi cách giải bất đẳng thức này! Tự nhiên tôi nghĩ không ra.”
Chu Trì Tự nghía qua. Sau vài giây, cậu trả lời: “Hẳn là bất đẳng thức Cauchy với bất đẳng thức hoán vị.”
Mọi người xem thêm về bất đẳng thức Cauchy ở đây, bất đẳng thức hoán vị ở đây.
Cậu nói thêm: “Nhưng tôi không chắc mình có thể giải được, để tôi thử cách này trước xem sao.”
Tống Bách Dương và Giang Quân chợt cảm thấy khủng hoảng sâu sắc. Cả hai đều nghĩ mình đã biến thành học ngu trước mặt Chu Trì Tự.
Ngay sau đó, giám thị bước đến. Các học sinh lần lượt vào phòng thi, sẵn sàng cho một cuộc chiến sinh tử với Toán học.
Khi bước ra, bất kể là A hay O, bất kể là nam hay nữ, các học sinh đều đoàn kết chửi rủa bài thi với tính phân hoá cực kì cao này.
“Đề như cứt ấy.”
“Má nó chứ, tao thấy câu cuối còn không nằm trong chương trình học.”
“Tao kẹt cứng từ câu hai đến câu cuối.”
Chu Trì Tự đứng ngoài hành lang một lúc thì thấy Tống Bách Dương bước ra. Giang Quân hẳn đã về nhà ăn trưa, nên đây đúng là một cơ hội hiếm có đối với đại thần Chu.
Cậu bèn hỏi: “Ghé căn tin ăn trưa không?”
“Cậu chưa đi hả?”
Tống Bách Dương vừa định đồng ý thì bỗng nghe thấy có người gọi tên mình. Hắn nhìn quanh để tìm nguồn phát ra âm thanh, ngay lập tức đã thấy khuôn mặt Tôn Huệ Vân.
Chẳng biết tìm mình để làm gì, nhưng chắc chắn không phải chuyện tốt lành rồi đó.
Tôn Huệ Vân nói với Tống Bách Dương: “Em đến văn phòng của tôi mấy phút.”
“Dạ.”
Khi đi ngang qua Chu Trì Tự, Tống Bách Dương nháy mắt với cậu rồi nói: “Đi ăn chung nhé, cậu đợi tôi một xíu.”
Mười phút sau, Chu Trì Tự đợi Tống Bách Dương ra khỏi văn phòng của Tôn Huệ Vân.
Hai người cùng nhau bước xuống cầu thang. Trên đường đi, đại thần Chu hỏi: “Tôn Huệ Vân tìm cậu làm gì? Nếu được thì cậu cứ nói với tôi.”
Nhắc đến chuyện này, lông mày Tống Bách Dương bắt đầu nhíu lại. Hắn cảm thấy mình bó tay toàn tập, trong phòng thi thì chịu đựng cực hình Toán học, ra khỏi phòng thi thì gặp chuyện phiền phức, thế là hắn bắt đầu phàn nàn: “Tôi là người bất hạnh nhất, chính là người bất hạnh nhất cõi đời này.”
Chu Trì Tự hơi cau mày: “Có chuyện gì vậy?”
“Tôn Huệ Vân muốn tôi đổi chỗ để ngồi cạnh Phương Văn Trạch.” Nói hết câu, Tống Bách Dương không nhịn được mà chửi thề một tiếng.
