Thời Tống, Xin Cho Tôi Một Đứa Con
Chương 3: Không cần cho dù chí một phân tiền
“Ngủ”, Thời Minh Quang khàn giọng nói.
Tống Nhã Đình:
Thời Minh Quang ôm cô đi đến giường, nói ngủ là ngủ thật.
Anh ôm cô như ác long đang bảo vệ báu vật của mình, không có ý định buông tay.
Tống Nhã Đình có thế cảm giác được nhịp tim mạnh mẽ của anh. Anh ấy… đã khôi phục lại như thường? Có khi nào lại nổi điên nữa không?
Tống Nhã Đình còn chưa hoàn hồn, cô nằm cứng ngắc, không dám có bất kỳ một cử động nào dù là nhỏ nhất.
Nhưng người đàn ông sau lưng dường như cũng đã bình tĩnh lại.
Vốn không cách nào ngủ được, nhưng do hai tháng ởtrại tạm giam, Tống Nhã Đình gần như không có đêm nào yên giấc, mệt mỏi như thủy triều ùa đến, nên bất giác cô thiếp đi lúc nào không hay.
Ánh trăng chiếu vào phòng, người đàn ông mở mắt, lẳng lặng nhìn cô gái nhỏ nằm trong ngực mình, kế đó, anh kề sát cổ cô, nhẹ nhàng hít một hơi, ngửi được hương lan thoang thoảng, anh an tâm nhắm đôi mắt đầy tơ máu lại.
Ngày hôm sau, Tống Nhã Đình bị đánh thức.
“Ôi trời ơi, cô ta còn sống! Lại còn được cậu chủ… ôm!”
‘Tôi đã nói cái gì ấy nhỉ? Mê tín dị đoan có đôi khi lại rất chuẩn, đấy, chẳng phải cô ta còn sống sao? Trước kia bà chủ đưa bao nhiêu người đến đều không êm đẹp được như vậy”.
“Chẳng những không bị cậu chủ đuổi đi, mà cậu ấy còn ôm cô ta ngủ… Không được, tôi phải lập tức đi báo cho bà chủ và bà hai!”
Tống Nhã Đình vừa mở mắt thì bị ánh mặt trời chiếu vào làm chói mắt.
Cô mơ mơ màng màng, định ngồi dậy thì bên hông có một cánh tay gác lên khiến cô không cách nào dậy được.
Lúc này Tống Nhã Đình mới nhớ đến chuyện đêm qua, cô bị một con hung thú tha vào ố.
Lưng cô cứng ngắc, cô khẽ nói: “Thời Minh Quang, anh thả tôi ra đi, trời đã sáng, nên rời giường rồi”.
Hiển nhiên Thời Minh Quang vần chưa khôi phục lại nhưthường, anh theo bản năng mà cọ xát lên cổ cô, ngửi thấy hương lan thoang thoảng, anh mới thỏa mãn mở mắt ra.
Tống Nhã Đình xoay người, vừa khéo đối diện với khuôn mặt người đàn ông.
Đó là một gương mặt vô cùng điển trai, xuất chúng, lông mày như đao gọt, mắt đen như mực, sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng lạnh lùng.
Đây là một cái túi da có thế khiến cho đám thiếu nữ reo hò phấn khích.
Đó là chưa kế đến nốt ruồi son nho nhỏ ở phía dưới mắt trái anh, càng nhìn càng có cảm giác câu hồn đoạt phách.
Bản thân Tống Nhã Đình đã gặp không ít mỹ nhân, nhưng khi nhìn thấy người đàn ông này, cô vẫn không khỏi sững sờ.
Từng giọt nắng sớm lắng lặng rơi trên người hai người.
Cuối cùng, Tống Nhã Đình cũng lấy lại tinh thần, cô nói: “Anh… thả tôi ra”.
Cô sợ anh lại đột nhiên nổi điên giống như hôm qua.
Thời Minh Quang mở to đôi mắt xếch của mình, lẳng lặng nhìn Tống Nhã Đình vài giây, rồi bất chợt, anh hôn nhẹ lên má cô, sau đó mới buông cô ra.
Tống Nhã Đình đờ người, cô sờ lên mặt mình, có hơi luống cuống không biết phải làm sao.
Chẳng lẽ cậu chủ nhà này… nổi điên lên là chơi trò lưu manh sao?
Rốt cuộc hiện tại anh ta có đang tính táo hay không?
Lúc cô rời giường thì bên ngoài có một nhóm người hối hả đi vào.
Một người phụ nữ trung niên toát lên vẻ quý khí đỡ một bà lão tóc trắng đi vào sân.
Tống Nhã Đình nhận ra người phụ nữ kia, đó là bà hai của nhà họ Thời -Cư Sơn Tình, cũng chính là người đã đến bàn điều kiện với cô ở trại tạm giam.
Còn bà lão mặc trang phục đời Đường, bên trên có thêu tiên hạc sơn thủy hẳn là người đứng đầu nhà họ Thời hiện tại, bà cụ Thời.
Bà cụ Thời rưng rưng nước mắt, bà nhìn Tống Nhã Đình không chớp mắt: “Thật sự còn sống… xem ra đại sư không lừa gạt ta! Cô gái nhỏ, con mau đến đây, đế ta nhìn xem”.
Tống Nhã Đình vừa định bước qua thì cổ tay bị Thời Minh Quang nắm lấy, hơn nữa, anh còn dùng ánh mắt lạnh lẽo và khát máu để nhìn mọi người.
gần như ngay lập tức, tất cả mọi người đều rùng mình.
Cư Sơn Tình nhíu mày: “Tống Nhã Đình, bà bảo cô đến, cô không nghe rõ à?”
Lời này không chút khách sáo, Thời Minh Quang vẫn còn chưa khôi phục lại bình thường, đôi mắt lạnh lẽo của anh lập tức hướng về phía Cư Sơn Tình, anh nắm lấy cổ tay Tống Nhã Đình, kéo cô ra sau mình.
Cư Sơn Tinh bị dọa rùng mình.
Tống Nhã Đình nhìn thấy động tác che chớ của anh thì có hơi sững sờ, cô khẽ nói: ‘Thời Minh Quang, anh làm tôi đau đấy!”
Người đàn ông thoáng nới lỏng tay, nhưng vẫn không buông ra.
Trong mắt bà cụ Thời lóe lên tia kinh ngạc.
Trước kia, bà ta đã đưa rất nhiều cô gái đến đây, nhưng từ trước đến nay Thời Minh Quang luôn xem những người đó là kẻ địch xâm phạm lãnh địa của mình, không lấy mạng bọn họ đã là may lắm rồi.
Lại nói, Thời Minh Quang không giết Tống Nhã Đình, hơn nữa còn ôm cô ngủ một đêm đã đủ kỳ lạ rồi, vậy mà bây giờ bà ta còn tận mắt nhìn thấy cháu trai mình che chở và có ham muốn chiếm hữu đối với Tống Nhã Đình. Bà ta gần như không dám tin vào mắt của mình.
Đây chính là đứa cháu trai một khi phát bệnh thì chẳng nhận ra ai và cũng chẳng quan tâm ai đó sao?
Bà cụ Thời điều chỉnh tâm trạng xong thì cấn thận quan sát Thời Minh Quang một lượt, sau khi xác nhận anh không bị thương, bà ta mới nói với Tống Nhã Đình: “Cô gái trẻ, cô tên là Tống Nhã Đình đúng không?”
Tống Nhã Đình gật đầu.
Bà cụ Thời lại nói tiếp: “A Quang có vẻ rất thích cô, sau này cô cứ ớ lại nhà họ Thời đi, còn về chuyện của cô, nhà họ Thời đương nhiên sẽ giải quyết thay cô. Việc mà cô cần làm chính là mang thai con của A Quang… Những… việc này hẳn là Sơn Tình đã nói với cô rồi, đúng không?”
Tống Nhã Đình khẽ gật đầu, bà cụ Thời lại thở dài và nói: “Cô là một đứa trẻ ngoan… đừng sợ A Quang, lúc bình thường thì… thằng bé không như vậy đâu. Cô cứ sống với nó thật tốt, nếu cô có chuyện bất trắc…”
Bà ta nhắm hai mắt lại, nói: “Nếu cô có chuyện bất trắc, tôi sẽ không bạc đãi người nhà cô”.
“Không cần”.
Tống Nhã Đình vẫn luôn yên lặng lắng nghe đột nhiên lên tiếng: “Nếu tôi xảy ra chuyện bất trắc, bà muốn đền bù tổn thất thì tốt nhất là xây vài ngôi trường tiểu học đi. Không cần phải cho người nhà họ Tống dù chí một phân tiền”.
Tống Nhã Đình:
Thời Minh Quang ôm cô đi đến giường, nói ngủ là ngủ thật.
Anh ôm cô như ác long đang bảo vệ báu vật của mình, không có ý định buông tay.
Tống Nhã Đình có thế cảm giác được nhịp tim mạnh mẽ của anh. Anh ấy… đã khôi phục lại như thường? Có khi nào lại nổi điên nữa không?
Tống Nhã Đình còn chưa hoàn hồn, cô nằm cứng ngắc, không dám có bất kỳ một cử động nào dù là nhỏ nhất.
Nhưng người đàn ông sau lưng dường như cũng đã bình tĩnh lại.
Vốn không cách nào ngủ được, nhưng do hai tháng ởtrại tạm giam, Tống Nhã Đình gần như không có đêm nào yên giấc, mệt mỏi như thủy triều ùa đến, nên bất giác cô thiếp đi lúc nào không hay.
Ánh trăng chiếu vào phòng, người đàn ông mở mắt, lẳng lặng nhìn cô gái nhỏ nằm trong ngực mình, kế đó, anh kề sát cổ cô, nhẹ nhàng hít một hơi, ngửi được hương lan thoang thoảng, anh an tâm nhắm đôi mắt đầy tơ máu lại.
Ngày hôm sau, Tống Nhã Đình bị đánh thức.
“Ôi trời ơi, cô ta còn sống! Lại còn được cậu chủ… ôm!”
‘Tôi đã nói cái gì ấy nhỉ? Mê tín dị đoan có đôi khi lại rất chuẩn, đấy, chẳng phải cô ta còn sống sao? Trước kia bà chủ đưa bao nhiêu người đến đều không êm đẹp được như vậy”.
“Chẳng những không bị cậu chủ đuổi đi, mà cậu ấy còn ôm cô ta ngủ… Không được, tôi phải lập tức đi báo cho bà chủ và bà hai!”
Tống Nhã Đình vừa mở mắt thì bị ánh mặt trời chiếu vào làm chói mắt.
Cô mơ mơ màng màng, định ngồi dậy thì bên hông có một cánh tay gác lên khiến cô không cách nào dậy được.
Lúc này Tống Nhã Đình mới nhớ đến chuyện đêm qua, cô bị một con hung thú tha vào ố.
Lưng cô cứng ngắc, cô khẽ nói: “Thời Minh Quang, anh thả tôi ra đi, trời đã sáng, nên rời giường rồi”.
Hiển nhiên Thời Minh Quang vần chưa khôi phục lại nhưthường, anh theo bản năng mà cọ xát lên cổ cô, ngửi thấy hương lan thoang thoảng, anh mới thỏa mãn mở mắt ra.
Tống Nhã Đình xoay người, vừa khéo đối diện với khuôn mặt người đàn ông.
Đó là một gương mặt vô cùng điển trai, xuất chúng, lông mày như đao gọt, mắt đen như mực, sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng lạnh lùng.
Đây là một cái túi da có thế khiến cho đám thiếu nữ reo hò phấn khích.
Đó là chưa kế đến nốt ruồi son nho nhỏ ở phía dưới mắt trái anh, càng nhìn càng có cảm giác câu hồn đoạt phách.
Bản thân Tống Nhã Đình đã gặp không ít mỹ nhân, nhưng khi nhìn thấy người đàn ông này, cô vẫn không khỏi sững sờ.
Từng giọt nắng sớm lắng lặng rơi trên người hai người.
Cuối cùng, Tống Nhã Đình cũng lấy lại tinh thần, cô nói: “Anh… thả tôi ra”.
Cô sợ anh lại đột nhiên nổi điên giống như hôm qua.
Thời Minh Quang mở to đôi mắt xếch của mình, lẳng lặng nhìn Tống Nhã Đình vài giây, rồi bất chợt, anh hôn nhẹ lên má cô, sau đó mới buông cô ra.
Tống Nhã Đình đờ người, cô sờ lên mặt mình, có hơi luống cuống không biết phải làm sao.
Chẳng lẽ cậu chủ nhà này… nổi điên lên là chơi trò lưu manh sao?
Rốt cuộc hiện tại anh ta có đang tính táo hay không?
Lúc cô rời giường thì bên ngoài có một nhóm người hối hả đi vào.
Một người phụ nữ trung niên toát lên vẻ quý khí đỡ một bà lão tóc trắng đi vào sân.
Tống Nhã Đình nhận ra người phụ nữ kia, đó là bà hai của nhà họ Thời -Cư Sơn Tình, cũng chính là người đã đến bàn điều kiện với cô ở trại tạm giam.
Còn bà lão mặc trang phục đời Đường, bên trên có thêu tiên hạc sơn thủy hẳn là người đứng đầu nhà họ Thời hiện tại, bà cụ Thời.
Bà cụ Thời rưng rưng nước mắt, bà nhìn Tống Nhã Đình không chớp mắt: “Thật sự còn sống… xem ra đại sư không lừa gạt ta! Cô gái nhỏ, con mau đến đây, đế ta nhìn xem”.
Tống Nhã Đình vừa định bước qua thì cổ tay bị Thời Minh Quang nắm lấy, hơn nữa, anh còn dùng ánh mắt lạnh lẽo và khát máu để nhìn mọi người.
gần như ngay lập tức, tất cả mọi người đều rùng mình.
Cư Sơn Tình nhíu mày: “Tống Nhã Đình, bà bảo cô đến, cô không nghe rõ à?”
Lời này không chút khách sáo, Thời Minh Quang vẫn còn chưa khôi phục lại bình thường, đôi mắt lạnh lẽo của anh lập tức hướng về phía Cư Sơn Tình, anh nắm lấy cổ tay Tống Nhã Đình, kéo cô ra sau mình.
Cư Sơn Tinh bị dọa rùng mình.
Tống Nhã Đình nhìn thấy động tác che chớ của anh thì có hơi sững sờ, cô khẽ nói: ‘Thời Minh Quang, anh làm tôi đau đấy!”
Người đàn ông thoáng nới lỏng tay, nhưng vẫn không buông ra.
Trong mắt bà cụ Thời lóe lên tia kinh ngạc.
Trước kia, bà ta đã đưa rất nhiều cô gái đến đây, nhưng từ trước đến nay Thời Minh Quang luôn xem những người đó là kẻ địch xâm phạm lãnh địa của mình, không lấy mạng bọn họ đã là may lắm rồi.
Lại nói, Thời Minh Quang không giết Tống Nhã Đình, hơn nữa còn ôm cô ngủ một đêm đã đủ kỳ lạ rồi, vậy mà bây giờ bà ta còn tận mắt nhìn thấy cháu trai mình che chở và có ham muốn chiếm hữu đối với Tống Nhã Đình. Bà ta gần như không dám tin vào mắt của mình.
Đây chính là đứa cháu trai một khi phát bệnh thì chẳng nhận ra ai và cũng chẳng quan tâm ai đó sao?
Bà cụ Thời điều chỉnh tâm trạng xong thì cấn thận quan sát Thời Minh Quang một lượt, sau khi xác nhận anh không bị thương, bà ta mới nói với Tống Nhã Đình: “Cô gái trẻ, cô tên là Tống Nhã Đình đúng không?”
Tống Nhã Đình gật đầu.
Bà cụ Thời lại nói tiếp: “A Quang có vẻ rất thích cô, sau này cô cứ ớ lại nhà họ Thời đi, còn về chuyện của cô, nhà họ Thời đương nhiên sẽ giải quyết thay cô. Việc mà cô cần làm chính là mang thai con của A Quang… Những… việc này hẳn là Sơn Tình đã nói với cô rồi, đúng không?”
Tống Nhã Đình khẽ gật đầu, bà cụ Thời lại thở dài và nói: “Cô là một đứa trẻ ngoan… đừng sợ A Quang, lúc bình thường thì… thằng bé không như vậy đâu. Cô cứ sống với nó thật tốt, nếu cô có chuyện bất trắc…”
Bà ta nhắm hai mắt lại, nói: “Nếu cô có chuyện bất trắc, tôi sẽ không bạc đãi người nhà cô”.
“Không cần”.
Tống Nhã Đình vẫn luôn yên lặng lắng nghe đột nhiên lên tiếng: “Nếu tôi xảy ra chuyện bất trắc, bà muốn đền bù tổn thất thì tốt nhất là xây vài ngôi trường tiểu học đi. Không cần phải cho người nhà họ Tống dù chí một phân tiền”.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương