Thông Linh Vương Phi: Hôn Tỉnh Yêu Nghiệt Vương Gia
Chương 474: Thiếu Chủ Thiên Linh Quốc 1
CHƯƠNG 474: THIẾU CHỦ THIÊN LINH QUỐC 1 Dịch giả: Luna WongLong Thịnh tự ngoài kinh thành ba mươi dặm.Trong sương phòng, Doanh Nguyệt cầm tràng hạt trong tay quỳ gối trên bồ đoàn, tay kia gõ mõ.Cửa phòng bị người đẩy ra, Doanh Nguyệt ngay cả cũng không ngẩng đầu, nàng liên tục niệm bàn nhược tâm kinh, trong óc không ngừng hiện ra hỏa hoạn ở Ngọc phủ.Trận hỏa hoạn kia, là kiệt tác của Thượng Quan Quyết, mà hắn lại là bị Dạ Đình Giang sai sử! Thương cảm hơn trăm cái mạng trong Ngọc phủ, bởi vì nàng mà chôn vùi, nàng cảm thấy nghiệp chướng nặng nề, ngày ngày đêm đêm nàng không ngừng niệm kinh cầu phúc, nhưng cũng vô pháp tiêu trừ nghiệp chướng trong lòng!“A Nguyệt!” Thượng Quan Quyết đã đi tới, đoạt tràng hạt và mõ trong tay nàng, còn ở một bên, hắn kéo nàng dậy, vẻ mặt thống khổ nhìn nàng: “A Nguyệt, ngươi không nên như vậy.”Doanh Nguyệt yếu ớt cười, nàng cạy tay của Thượng Quan Quyết xoay người nhìn chữ phật thật to trong sương phòng kia, thanh âm của nàng lành lạnh nói: “Thượng Quan Quyết, ngươi không cảm giác nghiệp chướng của mình nặng nề sao?”Thân thể của Thượng Quan Quyết cứng đờ, tay ẩn ở trong tay áo nắm chặt, thanh âm trầm thấp nói: “Ở trên đời này người phương nào không có nghiệp chướng? Người diệt Ngọc gia không phải ta, mà là Dạ Đình Giang! Ngươi nghĩ rằng ta không động thủ, hắn cũng sẽ không phái người khác sao?”Doanh Nguyệt quay đầu lại con ngươi u lãnh nhìn thẳng Thượng Quan Quyết: “Vì phục quốc, ngươi thật đúng là đủ nhẫn nhục sống tạm bợ, dĩ nhiên trở thành đệ nhất mưu sĩ bên người Dạ Đình Giang! Đã như vậy, sao ngươi không một đao giết hắn, đoạt lại thứ ngươi muốn? Kéo theo nhiều người vô tội chết như thế làm gì?”Mâu quang của Thượng Quan Quyết sâu, ưng mâu hiện lên một tia lệ sắc: “Muốn giết Dạ Đình Giang dễ, nhưng cướp đi giang sơn của hắn không dễ dàng! Ngươi đừng quên, không chỉ có Dạ Chiêu, còn có Thánh Dương, đây đều là giang sơn của Thiên Linh quốc chúng ta!”Bookwaves.comDoanh Nguyệt cười nhạt, nàng lạnh lùng cười nói: “Giang sơn dễ đoạt, dân tâm khó có được! Ngươi là muốn để Dạ Đình Giang mất đi dân tâm, bách tính phẫn nộ, sau đó mới dễ thi hành đại kế của ngươi, có phải hay không?”Con ngươi của Thượng Quan Quyết sáng ngời, từ từ nhìn về phía Doanh Nguyệt: “A Nguyệt, ngươi vẫn là thông minh như vậy, biết ta muốn làm gì!”“A ~” Khóe môi của Doanh Nguyệt câu dẫn ra, mặt mang chẳng đáng: “Ta mặc kệ ngươi muốn làm gì, ta chỉ muốn nữ nhi và nhi tử của ta bình an vô sự. Nếu bọn họ có bất kỳ ngoài ý muốn gì, ta sẽ chết ở trước mặt ngươi!”Thanh âm của Doanh Nguyệt thản nhiên lạnh vài phần, con ngươi u tĩnh kia lộ ra kiên nghị kinh người.Lòng của Thượng Quan Quyết hung hăng co lại, hắn đuôi lông mày giật giật, cuối cùng hóa thành thở dài bất đắc dĩ: “Bọn họ không có việc gì, ta sẽ tìm cơ hội để cho bọn họ gặp ngươi, ngươi nghỉ ngơi đi!”Hắn xoay người mới đi mấy bước, lại nghe thanh âm của Doanh Nguyệt sâu kín nói: “Ta đã biết thiếu chủ ngươi nâng đở là ai, hài tử kia cùng mẫu thân của hắn có năm phần tương tự!”Cước bộ của Thượng Quan Quyết ngừng lại, Doanh Nguyệt ngẩng đầu nhìn bóng lưng của hắn hỏi: “Hắn biết thân thế của mình không?”“Di ngôn lâm chung của thái tử phi, không hy vọng thiếu chủ từ nhỏ lưng đeo cừu hận, bởi vậy trước khi đại kế chưa thành, ta sẽ không nói ra chân tướng của sự tình! Nếu đại kế thất bại, thiếu chủ cũng có thể làm một người bình thường, bình an suốt đời!”Thượng Quan Quyết không có giấu diếm, nói ra di ngôn của thái tử phi năm đó.Doanh Nguyệt mím môi, mắt khẽ híp một cái, đột nhiên nở nụ cười, tràn đầy giọng trào phúng nói: “Tôn tử của ta thật đúng là hạnh phúc!”Thượng Quan Quyết quay đầu lại, con ngươi thâm trầm mang theo vẻ buồn rầu nhàn nhạt nhìn Doanh Nguyệt một mắt, lập tức hóa thành một tiếng thở dài, xoay người ly khai nơi này!Doanh Nguyệt nghe cửa phòng đóng lại, con ngươi yên lặng của nàng nhìn tượng phận trong phòng, lẩm bẩm nói: “Ngã phật từ bi, tất cả nghiệp chướng liền để ta kết thúc đi!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương