Thông Phòng Là Cái Người Câm
Chương 4: Ở Trên Giường Liền Đừng Không Kêu Ra Tới
Tay lão phu nhân bưng trà dừng một chút, cười nói: "Nha, người câm, không tồi, họa là từ miệng mà ra ngược lại có thể tránh khỏi đi." Phù Bích nhìn hai người trêu ghẹo trào phúng, trong lòng cực kì hụt hẫng. Hậu trạch nhiều phân tranh, nàng một cái người câm bị khi dễ sẽ không thể nói rõ lí lẽ đi, nếu là gặp phải chuyện gì không nên gặp, bị đuổi ra phủ môn là ít, bị bỏ giếng mất mạng cũng chẳng có gì lạ, nghĩ đến đây, sau lưng Phù Bích không khỏi chợt lạnh. Hoài Nam Vương Khương lão phu nhân tàn nhẫn, nhìn ra khổ sở trong mắt Phù Bích cũng chỉ có cười lạnh, bà đánh giá Phù Bích một hồi lâu, mới nói: " Khuôn mặt nử nhân này nhưng thật ra cùng Đức Dung công chúa có chút giống." Phù Bích cúi đầu, không dám động, Đức Dung công chúa là mẫu thân tuổi trẻ mất sớm của nàng, nguyên lai lại cùng Hoài Nam Vương phu nhân quen biết sao? Hoài Nam vương Tống gia lập trường không rõ, Phù Bích ở trong lòng cầu nguyện ngàn vạn lần đừng bị nhận ra. Đang giằng co, Tống Minh Hi nói: "Mẫu thân, ngài cùng Đức Dung công chúa gặp qua vài lần? Thiên gia huyết mạch làm sao lại có thể cái người câm?" Hoài Nam Vương phu nhân gật đầu, con ngươi hiện lên một tia lạnh lẽo, nói: "Cũng phải." "Ở trên xe ngựa ngươi nói tên mình là ' Bích ', nhưng còn họ?" Tống Minh Hi nói. Phù Bích ở trong đầu hiện lên vài người nhà, nếu là giả mạo thành quan gia tiểu thư khác cũng không được, vạn nhất bị nhìn thấu có lẽ tình trạng so với hiện tại càng không tốt, vì thế nàng lắc lắc đầu. Tống Minh Hi nói: "Liền họ đều không có, quả nhiên là tiện dân, như thế nào xứng so sánh với thiên gia huyết mạch so sánh" Hoài Nam Vương phu nhân vừa lòng gật gật đầu. Mà "Tiện dân" hai chữ giống như kim đâm vào lòng Phù Bích, đau đến trái tim nàng muốn vỡ ra. Hoài Nam Vương phu nhân dùng nắp trà gạt bọt trà qua một bên, cảnh cáo nói: "Biểu muội ngươi ba tháng sau vào kinh, trước khi người ta qua cửa đừng để có hài tử" Tống Minh Hi không cho là đúng: "Nhi tử đương nhiên biết." Trong lòng Phù Bích cảm thấy kì quái, nàng tự nhận quan hệ không tồi, nữ tử khuê phòng rất thích cùng nàng chia sẻ mấy chuyện lý thú, nàng tin tức linh thông, cũng chưa từng nghe qua Tống Minh Hi có vị hôn thê. Nếu là vị hôn thê qua cửa, cái thông phòng là nàn đây sẽ xử trí như thế nào? Vì vậy Phù Bích ở trong lòng thầm mắng vương gia khác họ Tống gia, không có quy củ. Không bao lâu, nàng liền bị dẫn đi. Nha hoàn hầu hạ nàng tắm rửa lúc trước ngoài miệng nói là nàng làm ra vẻ, nhưng vẫn để một cái màn thầu lớn vào trong phòng nàng. Phù Bích cầm lấy màn thầu, trong lòng cảm kích, màn thầu gạo lứt khó có thể nuốt lúc trước, hiện tại liền nuốt xuống trôi chảy, nhai kỹ nuốt chậm cũng thành một phen phong vị khác. Nàng ăn xong màn thầu liền nặng nề đi vào giấc ngủ, bị nha hoàn đánh thức mới biết trời đã tối, "Thế tử bên kia kêu ngươi đi làm ấm giường, mau đi cùng ta." Chuyện nên tới có chạy cũng không thoát, Phù Bích siết nắm tay, trấn an bản thân nhẫn nhục chịu đựng, ở trong lòng đem những câu chuyện của hiền triết đã khuất ở trong sách cổ yên lặng nhẩm mấy lần, đảo mắt liền tới chỗ thế tử ở. Gã sai vặt canh cửa nói đa tạ Thúy tỷ tỷ, nàng mới biết nữ tử đi cùng nàng tên gọi Tiểu Thúy. Nàng nghe lời nằm trên giường, chờ Tống Minh Hi đến. Đợi hồi lâu cũng chưa thấy hắn đến, Phù Bích không dám lộn xộn, nhìn hoa văn khắc ở nóc giường nghĩ đến nghiệp lớn của ca ca. Nếu có thể ra khỏi cửa thành, có lẽ có thể tìm được thám tử bọn họ đặt ở kinh thành, sau đó ngụy trang thoát khỏi kinh thành, tìm được đại quân của bọn họ. Suy nghĩ của nàng quá đẹp, không bao lâu liền rơi vào cảnh trong mơ. Giường phía bên cạnh lún xuống một chút, Phù Bích bừng tỉnh, Tống Minh Hi đã trở lại. Trên người hắn có hơi rượu nhàn nhạt, không biết đi đâu phong lưu, khí tức nam nhân trên người hắn bao phủ lấy Phù Bích, nhéo cằm nàng, tuỳ tiện nói: "Gia còn chưa trở lại, làm sao ngươi dám ngủ?" Phù Bích muốn vì chính mình biện giải, nhưng lại há miệng nói không ra lời, chỉ có thể lẳng lặng nhìn Tống Minh Hi. Nàng môi anh đào chưa khép, liền bị Tống Minh Hi hôn lấy, nghe được hắn nói: "Tiểu người câm, ở trên giường liền đừng không kêu ra tới." —— Tác giả: Người câm không nói được ra lời nói, nhưng là tiếng cười tiếng khóc tiếng rên rỉ vẫn có ____ Editor: Khụ! Khụ! Tỷ tỷ sắp sửa bị Tống ca ca thịt, con dân sắp được ăn thịt a ~~~ (~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương