Thủ Đoạn Phu Nhân
Chương 13: Sao cô có thể hèn hạ đến thế?
Đường Nhất Manh cúp điện thoại của Lưu Đình, vẻ mặt vẫn rất âm trầm, thậm chí vừa nãy bộ móng tay màu đỏ vừa làm của cô ta còn bị gãy.
“Nhất Manh, xảy ra chuyện gì vậy, sao mẹ nghe thấy có liên quan đến Đường Tú Linh, người phụ nữ đó ra tù rồi à?”
Vương Thục Nữ quan tâm hỏi, Đường Nhất Manh nhìn mẹ rồi nhẹ giọng trả lời.
“Mẹ, hình như Đường Tú Linh được giảm án hai năm, cô ta được thả sớm rồi...”
Đọc truyện tại đây.
Sau khi nghe Đường Nhất Manh kể về tình hình hiện tại của Đường Tú Linh xong, sắc mặt Vương Thục Nữ cũng trầm xuống.
“Không thể để cho con tiện nhân này về nhà được, lỡ như cô ta đoán ra chuyện năm đó thì chúng ta đi đời.”
Sao Đường Nhất Manh lại không hiểu điều này, là vợ chưa cưới của Trương Tử Trạch, cuộc sống của cô ta rất tươi đẹp, nở mày nở mặt.
Đường Nhất Manh không cho phép bất cứ ai phá hỏng cuộc sống hiện tại của mình.
“Mẹ, mẹ yên tâm, con đã uy hiếp Lưu Đình xử lý Đường Tú Linh rồi. Nhưng một mình Lưu Đình thôi thì chưa đủ, thuộc hạ của chúng ta cũng phải đi tìm hiểu tình hình của Đường Tú Linh, nếu cần thiết thì không cần để cô ta sống tiếp nữa.”
“Sao cô ta không chết trong tù luôn đi!”
Vương Thục Nữ nguyền rủa, năm đó kẻ gây ra tai nạn là con trai bà, bà ta đã tốn rất nhiều tâm sức mới có thể khiến Đường Tú Linh chịu tội hung thủ thay.
Bà ta không thể để Đường Tú Linh sống lại.
Ở bên kia, Đường Tú Linh và Tần gia vẫn đang ở trong phòng bao.
Tần Chính đuổi hết người trong phòng bao đi, sau đó nhìn Đường Tú Linh.
“Muốn tiền, muốn danh tiếng hay muốn gì?”
Vẻ mặt Tần gia rất bình tĩnh, ông ta là một người đàn ông bình tĩnh, cho dù là mỹ nữ thì cũng chỉ là đồ chơi.
Đường Tú Linh biết cô phải thành thật mới có cơ hội.
“Tôi muốn tìm bác sĩ Ryan nổi tiếng trên thế giới để nhờ phẫu thuật, nếu Tần gia có thể giúp thì tôi có thể làm bất cứ điều gì.”
“Cô cũng thức thời lắm.”
Tần gia nói xong, cuối cùng cũng nghiêm túc quan sát khuôn mặt người phụ nữ trước mặt.
Ngũ quan xinh xắn, dáng người tuyệt vời.
Chỉ là càng nhìn càng giống một người.
Người phụ nữ đã chết từ lâu trong ký ức.
“Tôi đã nghe tới danh tiếng của bác sĩ Ryan, nhưng tôi không thể bảm bảo có thể liên lạc được với anh ấy, cô chắc chắn muốn nhờ tôi giúp đỡ?”
Có lẽ là do ảnh hưởng từ những ký ức trong quá khứ, Tần gia không còn ý định trêu đùa người phụ nữ trước mặt này nữa mà thẳng thắn nói với cô.
Ông ta có thể trêu đùa rất nhiều phụ nữ, nhưng ông không muốn làm ô uế người phụ nữ giống cô ấy.
Đường Tú Linh im lặng một lúc, nếu Tần gia không giúp được thì cô chỉ có thể tiếp tục tìm người khác.
Sự im lặng của Đường Tú Linh khiến Tần Chính khẽ cười.
“Đây là điện thoại của tôi, cô lưu số điện thoại của cô vào đi, nếu hôm nào tôi liên lạc được với bác sĩ Ryan thì sẽ gọi cho cô.”
Đường Tú Linh cảm nhận được Tần gia khá thân thiện với mình.
Mặc dù không biết tại sao nhưng Tần gia vẫn cho cô một tia hy vọng, Đường Tú Linh lưu lại số điện thoại Tần gia.
Gió đêm hơi lạnh, Đường Tú Linh đích thân tiễn Tần gia tới cửa câu lạc bộ.
Chiếc Lincoln thân dài màu đen đã biến bất trong tầm mắt cô, Đường Tú Linh xoay người định vào câu lạc, nhưng vừa quay lại thì Trương Tử Trạch đã đứng trước mặt cô.
“Thất bại ở chỗ tôi nên lại có ý đồ với Tần Chính ngay được, sao cô có thể hèn hạ như thế?”
Sắc mặt người đàn ông âm trầm, ánh mắt nhìn cô lại mang theo lửa giận.
Đường Tú Linh phớt lờ tiếng gầm giận dữ của Trương Tử Trạch, cô nghiêng người định đi đường khác.
“Tôi đang hỏi cô sao cô không trả lời? Có phải cứ là đàn ông có chút quyền thế là đều có thể khiến cô cởi quần áo phải không?”
“Nhất Manh, xảy ra chuyện gì vậy, sao mẹ nghe thấy có liên quan đến Đường Tú Linh, người phụ nữ đó ra tù rồi à?”
Vương Thục Nữ quan tâm hỏi, Đường Nhất Manh nhìn mẹ rồi nhẹ giọng trả lời.
“Mẹ, hình như Đường Tú Linh được giảm án hai năm, cô ta được thả sớm rồi...”
Đọc truyện tại đây.
Sau khi nghe Đường Nhất Manh kể về tình hình hiện tại của Đường Tú Linh xong, sắc mặt Vương Thục Nữ cũng trầm xuống.
“Không thể để cho con tiện nhân này về nhà được, lỡ như cô ta đoán ra chuyện năm đó thì chúng ta đi đời.”
Sao Đường Nhất Manh lại không hiểu điều này, là vợ chưa cưới của Trương Tử Trạch, cuộc sống của cô ta rất tươi đẹp, nở mày nở mặt.
Đường Nhất Manh không cho phép bất cứ ai phá hỏng cuộc sống hiện tại của mình.
“Mẹ, mẹ yên tâm, con đã uy hiếp Lưu Đình xử lý Đường Tú Linh rồi. Nhưng một mình Lưu Đình thôi thì chưa đủ, thuộc hạ của chúng ta cũng phải đi tìm hiểu tình hình của Đường Tú Linh, nếu cần thiết thì không cần để cô ta sống tiếp nữa.”
“Sao cô ta không chết trong tù luôn đi!”
Vương Thục Nữ nguyền rủa, năm đó kẻ gây ra tai nạn là con trai bà, bà ta đã tốn rất nhiều tâm sức mới có thể khiến Đường Tú Linh chịu tội hung thủ thay.
Bà ta không thể để Đường Tú Linh sống lại.
Ở bên kia, Đường Tú Linh và Tần gia vẫn đang ở trong phòng bao.
Tần Chính đuổi hết người trong phòng bao đi, sau đó nhìn Đường Tú Linh.
“Muốn tiền, muốn danh tiếng hay muốn gì?”
Vẻ mặt Tần gia rất bình tĩnh, ông ta là một người đàn ông bình tĩnh, cho dù là mỹ nữ thì cũng chỉ là đồ chơi.
Đường Tú Linh biết cô phải thành thật mới có cơ hội.
“Tôi muốn tìm bác sĩ Ryan nổi tiếng trên thế giới để nhờ phẫu thuật, nếu Tần gia có thể giúp thì tôi có thể làm bất cứ điều gì.”
“Cô cũng thức thời lắm.”
Tần gia nói xong, cuối cùng cũng nghiêm túc quan sát khuôn mặt người phụ nữ trước mặt.
Ngũ quan xinh xắn, dáng người tuyệt vời.
Chỉ là càng nhìn càng giống một người.
Người phụ nữ đã chết từ lâu trong ký ức.
“Tôi đã nghe tới danh tiếng của bác sĩ Ryan, nhưng tôi không thể bảm bảo có thể liên lạc được với anh ấy, cô chắc chắn muốn nhờ tôi giúp đỡ?”
Có lẽ là do ảnh hưởng từ những ký ức trong quá khứ, Tần gia không còn ý định trêu đùa người phụ nữ trước mặt này nữa mà thẳng thắn nói với cô.
Ông ta có thể trêu đùa rất nhiều phụ nữ, nhưng ông không muốn làm ô uế người phụ nữ giống cô ấy.
Đường Tú Linh im lặng một lúc, nếu Tần gia không giúp được thì cô chỉ có thể tiếp tục tìm người khác.
Sự im lặng của Đường Tú Linh khiến Tần Chính khẽ cười.
“Đây là điện thoại của tôi, cô lưu số điện thoại của cô vào đi, nếu hôm nào tôi liên lạc được với bác sĩ Ryan thì sẽ gọi cho cô.”
Đường Tú Linh cảm nhận được Tần gia khá thân thiện với mình.
Mặc dù không biết tại sao nhưng Tần gia vẫn cho cô một tia hy vọng, Đường Tú Linh lưu lại số điện thoại Tần gia.
Gió đêm hơi lạnh, Đường Tú Linh đích thân tiễn Tần gia tới cửa câu lạc bộ.
Chiếc Lincoln thân dài màu đen đã biến bất trong tầm mắt cô, Đường Tú Linh xoay người định vào câu lạc, nhưng vừa quay lại thì Trương Tử Trạch đã đứng trước mặt cô.
“Thất bại ở chỗ tôi nên lại có ý đồ với Tần Chính ngay được, sao cô có thể hèn hạ như thế?”
Sắc mặt người đàn ông âm trầm, ánh mắt nhìn cô lại mang theo lửa giận.
Đường Tú Linh phớt lờ tiếng gầm giận dữ của Trương Tử Trạch, cô nghiêng người định đi đường khác.
“Tôi đang hỏi cô sao cô không trả lời? Có phải cứ là đàn ông có chút quyền thế là đều có thể khiến cô cởi quần áo phải không?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương