Thủ Đoạn Phu Nhân
Chương 16: Hóa ra lại là anh ấy
“Cô biết anh ta là ai?”
Đường Tú Linh cố gắng duy trì giọng nói bình tĩnh, nhưng lời nói của Lưu Đình vẫn khiến cả người cô cứng đờ.
Lưu Đình nở nụ cười trào phúng.
Đọc FULL bộ truyện.
“Cô biết không? Hiện giờ, Đường Nhất Manh là vợ chưa cưới của Trương Tử Trạch, mà người đàn ông tối hôm đó lại chính là Trương Tử Trạch. Cô hãy suy nghĩ thật kỹ xem, vì sao Đường Nhất Manh lại trở thành vợ chưa cưới của Trương Tử Trạch, đạo lý này còn cần cô phải phân tích ư?”
Trương Tử Trạch ư?
Chuyện này sao có thể chứ!
Đường Tú Linh không muốn tin, nhưng biểu cảm của Lưu Đình không hề có chút lừa gạt.
“Ông chủ Lưu, giả dụ những lời anh nói là thật, vậy thì lần này, anh bắt tôi đi là muốn giết tôi ư?”
Lưu Đình không trả lời, Đường Tú Linh vẫn tiếp tục hỏi.
“Đường Nhất Manh rốt cuộc đã hứa hẹn gì với anh, vì sao anh lại bằng lòng giết người như vậy?”
Giọng nói của Lưu Đình mang theo tia không cam tâm.
“Đường Nhất Manh không bảo tôi giết cô. Cô ta chỉ bảo tôi chiếm lấy cô làm của riêng, để cô trở thành nô lệ của tôi, mãi mãi không trốn thoát ra ngoài được. Có lợi không ư? Hiện giờ, Đường Nhất Manh là vợ chưa cưới của Trương Tử Trạch, nếu tôi không đồng ý với cô ta, không báo cáo tình hình cụ thể với cô ta, vậy thì sự nghiệp mà tôi liều mạng nỗ lực cũng coi như toang!”
Đường Tú Linh khép mắt lại, thù hận trong lồng ngực dường như sắp bao phủ cả người cô.
Từ nhỏ, ba và mẹ kế luôn đối xử lạnh nhạt với cô, còn Đường Nhất Manh và Đường Thế Kiêu thì luôn bắt nạt cô.
Nhưng cô vẫn luôn nhẫn nhịn, cô luôn tự nói với chính mình rằng, ba bị kẹp ở giữa nên rất khó xử, cô phải mau mau lớn lên rồi rời khỏi ngôi nhà này, đến lúc đó, tất cả mọi người đều sẽ dễ chịu hơn.
Nhưng, ba lại đưa cô đến tận giường tên biến thái họ Lưu này.
Sau đó, cô còn bị tống vào tù.
Mặc dù, Đường Tú Linh không biết rõ sự thật xảy ra năm đó, nhưng cô biết rằng, chuyện tai nạn xe và chuyện cô bị bắt vào tù, chắc chắn có liên quan đến nhà họ Đường.
Vì đứa con, sau khi ra tù, Đường Tú Linh đã quyết định sẽ buông bỏ hận thù.
Thế nhưng, những người này vẫn không chịu buông tha cho cô!
Đường Tú Linh siết chặt lòng bàn tay, nếu không, cô sẽ không có cách nào khống chế được lý trí của chính mình.
Đường Tú Linh thật sự rất muốn xông đến trước mặt Đường Quý, hỏi xem họ rốt cuộc muốn đi đến bước nào mới dừng lại!
“Tần gia, đưa anh ta đi đi, tôi không muốn nhìn thấy anh ta nữa.”
Cả người Đường Tú Linh đều run rẩy, nhớ lại ngày cô hơn hai mươi tuổi, cô chỉ cảm thấy mình sống vừa đáng thương vừa nực cười.
Sau khi Lưu Đình bị đưa đi, Tần Chính cũng đứng dậy rời đi, anh ta quyết định để lại không gian riêng cho cô.
Đường Tú Linh ngồi một mình, im lặng hơn nửa tiếng đồng hồ. Hồi lâu sau, cô mới điều chỉnh lại cảm xúc của chính mình, sau đó, mở mắt ra, đứng dậy khỏi ghế sofa.
Khi cô đi ra bên ngoài, Tần Chính đang đứng ở cửa, trong tay cầm một điếu thuốc.
Nhìn thấy Đường Tú Linh đi ra, Tần Chính hỏi một câu.
“Không khó chịu ư?”
Đường Tú Linh cười khổ.
“Tần gia, tôi vô dụng thật đấy, đến tận bây giờ, tôi vẫn không dám đi báo thù.”
Tần Chính không nói gì, chỉ yên lặng nhìn về khoảng không phía xa xăm.
Hồi lâu sau, anh ta mới lên tiếng.
“Có chuyện gì cần tôi giúp đỡ, tôi có thể cố hết sức giúp cô.”
Đường Tú Linh thật sự cảm nhận được ý tốt của Tần Chính.
“Tần gia, vì sao anh lại tình nguyện giúp tôi?”
Tần gia vốn nổi tiếng với thủ đoạn tàn độc, xảo trá trong giang hồ, Đường Tú Linh tự nhận, bản thân mình cũng không có mị lực mê người, có thể đủ để hấp dẫn được nhân vật lớn như Tần gia.
“Đoán chừng là vì, cô rất giống một người bạn cũ của tôi.”
Khi Tần gia nói câu này, giọng nói của anh ta phảng phất nỗi buồn man mác, hiếm thấy.
Đường Tú Linh không hỏi thêm nữa, trong lòng cô ngập tràn cảm kích.
“Tần gia, cảm ơn anh, chỉ là có một số chuyện, vẫn nên để tôi đích thân đi làm thì hơn.”
Bác sĩ Ryan dù sao cũng là em họ của Trương Tử Trạch, Tần gia thật sự không giúp được.
Đường Tú Linh chỉ có thể chủ động đi tìm Trương Tử Trạch.
Cho dù những lời Lưu Đình nói có là thật hay không, Đường Tú Linh vẫn ngồi xe đi về phía biệt thự của Trương Tử Trạch một lần nữa.
Đường Tú Linh cố gắng duy trì giọng nói bình tĩnh, nhưng lời nói của Lưu Đình vẫn khiến cả người cô cứng đờ.
Lưu Đình nở nụ cười trào phúng.
Đọc FULL bộ truyện.
“Cô biết không? Hiện giờ, Đường Nhất Manh là vợ chưa cưới của Trương Tử Trạch, mà người đàn ông tối hôm đó lại chính là Trương Tử Trạch. Cô hãy suy nghĩ thật kỹ xem, vì sao Đường Nhất Manh lại trở thành vợ chưa cưới của Trương Tử Trạch, đạo lý này còn cần cô phải phân tích ư?”
Trương Tử Trạch ư?
Chuyện này sao có thể chứ!
Đường Tú Linh không muốn tin, nhưng biểu cảm của Lưu Đình không hề có chút lừa gạt.
“Ông chủ Lưu, giả dụ những lời anh nói là thật, vậy thì lần này, anh bắt tôi đi là muốn giết tôi ư?”
Lưu Đình không trả lời, Đường Tú Linh vẫn tiếp tục hỏi.
“Đường Nhất Manh rốt cuộc đã hứa hẹn gì với anh, vì sao anh lại bằng lòng giết người như vậy?”
Giọng nói của Lưu Đình mang theo tia không cam tâm.
“Đường Nhất Manh không bảo tôi giết cô. Cô ta chỉ bảo tôi chiếm lấy cô làm của riêng, để cô trở thành nô lệ của tôi, mãi mãi không trốn thoát ra ngoài được. Có lợi không ư? Hiện giờ, Đường Nhất Manh là vợ chưa cưới của Trương Tử Trạch, nếu tôi không đồng ý với cô ta, không báo cáo tình hình cụ thể với cô ta, vậy thì sự nghiệp mà tôi liều mạng nỗ lực cũng coi như toang!”
Đường Tú Linh khép mắt lại, thù hận trong lồng ngực dường như sắp bao phủ cả người cô.
Từ nhỏ, ba và mẹ kế luôn đối xử lạnh nhạt với cô, còn Đường Nhất Manh và Đường Thế Kiêu thì luôn bắt nạt cô.
Nhưng cô vẫn luôn nhẫn nhịn, cô luôn tự nói với chính mình rằng, ba bị kẹp ở giữa nên rất khó xử, cô phải mau mau lớn lên rồi rời khỏi ngôi nhà này, đến lúc đó, tất cả mọi người đều sẽ dễ chịu hơn.
Nhưng, ba lại đưa cô đến tận giường tên biến thái họ Lưu này.
Sau đó, cô còn bị tống vào tù.
Mặc dù, Đường Tú Linh không biết rõ sự thật xảy ra năm đó, nhưng cô biết rằng, chuyện tai nạn xe và chuyện cô bị bắt vào tù, chắc chắn có liên quan đến nhà họ Đường.
Vì đứa con, sau khi ra tù, Đường Tú Linh đã quyết định sẽ buông bỏ hận thù.
Thế nhưng, những người này vẫn không chịu buông tha cho cô!
Đường Tú Linh siết chặt lòng bàn tay, nếu không, cô sẽ không có cách nào khống chế được lý trí của chính mình.
Đường Tú Linh thật sự rất muốn xông đến trước mặt Đường Quý, hỏi xem họ rốt cuộc muốn đi đến bước nào mới dừng lại!
“Tần gia, đưa anh ta đi đi, tôi không muốn nhìn thấy anh ta nữa.”
Cả người Đường Tú Linh đều run rẩy, nhớ lại ngày cô hơn hai mươi tuổi, cô chỉ cảm thấy mình sống vừa đáng thương vừa nực cười.
Sau khi Lưu Đình bị đưa đi, Tần Chính cũng đứng dậy rời đi, anh ta quyết định để lại không gian riêng cho cô.
Đường Tú Linh ngồi một mình, im lặng hơn nửa tiếng đồng hồ. Hồi lâu sau, cô mới điều chỉnh lại cảm xúc của chính mình, sau đó, mở mắt ra, đứng dậy khỏi ghế sofa.
Khi cô đi ra bên ngoài, Tần Chính đang đứng ở cửa, trong tay cầm một điếu thuốc.
Nhìn thấy Đường Tú Linh đi ra, Tần Chính hỏi một câu.
“Không khó chịu ư?”
Đường Tú Linh cười khổ.
“Tần gia, tôi vô dụng thật đấy, đến tận bây giờ, tôi vẫn không dám đi báo thù.”
Tần Chính không nói gì, chỉ yên lặng nhìn về khoảng không phía xa xăm.
Hồi lâu sau, anh ta mới lên tiếng.
“Có chuyện gì cần tôi giúp đỡ, tôi có thể cố hết sức giúp cô.”
Đường Tú Linh thật sự cảm nhận được ý tốt của Tần Chính.
“Tần gia, vì sao anh lại tình nguyện giúp tôi?”
Tần gia vốn nổi tiếng với thủ đoạn tàn độc, xảo trá trong giang hồ, Đường Tú Linh tự nhận, bản thân mình cũng không có mị lực mê người, có thể đủ để hấp dẫn được nhân vật lớn như Tần gia.
“Đoán chừng là vì, cô rất giống một người bạn cũ của tôi.”
Khi Tần gia nói câu này, giọng nói của anh ta phảng phất nỗi buồn man mác, hiếm thấy.
Đường Tú Linh không hỏi thêm nữa, trong lòng cô ngập tràn cảm kích.
“Tần gia, cảm ơn anh, chỉ là có một số chuyện, vẫn nên để tôi đích thân đi làm thì hơn.”
Bác sĩ Ryan dù sao cũng là em họ của Trương Tử Trạch, Tần gia thật sự không giúp được.
Đường Tú Linh chỉ có thể chủ động đi tìm Trương Tử Trạch.
Cho dù những lời Lưu Đình nói có là thật hay không, Đường Tú Linh vẫn ngồi xe đi về phía biệt thự của Trương Tử Trạch một lần nữa.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương