Thư Kiếm Trường An
Quyển 7 - Chương 142: Tàn phá
Dịch: alreiiĐó là một chiêu đao pháp rất đơn giản.Thậm chí nhìn từ bề ngoài, từ khi xuất đao đến phát lực đều cực kỳ đơn giản.Từ trên xuống dưới, từ trên trời hạ xuống.Nhưng không phải đao khách nào cũng dám dùng đao pháp này.Trên đời này bất kể là đao pháp, kiếm pháp hay là thương pháp thì đều chú trọng bảy phần giết địch, ba phần ngăn địch.Mà một đao này, dùng tất cả sức lực vào giết địch, cũng là nói lúc ngươi nhảy lên cao, khí thế lực đạo của ngươi tất nhiên kinh người, nhưng đồng dạng là nhược điểm và sơ hở của ngươi nhất định sẽ lộ rõ không sót chút nào trước mắt kẻ địch.Chỉ có đao khách thật sự coi thường cái chết mới có thể xuất ra đao pháp này.Thẳng tiến không lùi, không chết không thôi.Hoặc là bởi vì biến hóa của tâm tình, vào lúc này Tô Trường An chợt hiểu ra, có thứ gì đó từ trên thân đao Cửu Nạn vọt vào trong đầu.Nhưng hắn không kịp suy nghĩ cẩn thận, trường đao vẫn rơi thẳng đến phía trước Hạ Hầu Hạo Ngọc."Ta đã nói là vô dụng!" Hạ Hầu Hạo Ngọc giận dữ hét, giọng nói cao vút, như muốn xé rách cổ họng.Ấn ký đỏ tươi nơi ấn đường y chợt hiện lên một tia thần quang, biển máu dưới chân y cuộn trào, từng giọt máu vọt tới tụ tấp trước người y, chắn lại đao của Tô Trường An.Đôi mắt của Tô Trường An lúc này trở nên đỏ tươi, thân đao của hắn không ngừng run rẩy, có thể thấy được sức mạnh trào ra từ những giọt máu đó không thể xem thường.Mặt của hắn âm trầm, lại vô cùng kiên quyết."Phá cho ta!" Hắn gầm lên một tiếng giận dữ, trên thân đao Cửu Nạn lóe lên ánh sáng.Những giọt máu bắn tung tóe về bốn phía, như không thể nào thừa nhận được uy năng một đao của Tô Trường An, chỉ giằng co chừng mấy tức, một tiếng nổ vang lên, tán loạn ra xung quanh.Đao của Tô Trường An xuyên qua từng tầng trở ngại một lần nữa chạm đến ấn đường của Hạ Hầu Hạo Ngọc.Sự giận dữ ngút trời từ trong lồng ngực Hạ Hầu Hạo Ngọc vọt ra, y sẽ không chết được, nhưng nó không có nghĩa là lần nào y cũng chịu để cho Tô Trường An giết.Y không thích chuyện này.Trên khuôn mặt tái nhợt của y trở nên đỏ thẫm, ấn ký đỏ tươi nơi ấn đường càng trở nên chói mắt, khí thế quanh thân y vào giây phút này bắt đầu dâng lên như không có mức tận cùng.Biển máu bắt đầu sôi trào, từng cột máu từ bốn phương tám hướng xông về phía Hạ Hầu Hạo Ngọc. Hạ Hầu Hạo Ngọc đột nhiên ngẩng đầu, miệng y mở thật lớn, những cột máu đó tràn vào trong miệng y.Khí thế quanh người y vì vậy càng trở nên cường hãn, từng cột sáng đỏ thẫm từ trong thân thể y nổ tung bắn ra ngoài.Thân thể của Tô Trường An chấn động, như chịu phải trọng thương bay ngược về sau.Hắn không thể không lấy trường đao chống xuống, rạch ra một dấu vết dài trên biển máu mới ổn định lại được thân hình.Sau đó hắn đứng thẳng người, lau đi vết máu tràn ra bên khóe miệng mình, nhíu mày nhìn về phía Hạ Hầu Hạo Ngọc.Lúc này thân thể của Hạ Hầu Hạo Ngọc không ngừng bay về phía chân trời, máu vẫn ùn ùn không ngừng rót vào trong miệng của y.Thân hình y bắt đầu bành trướng, chiếc long bào rộng lớn đó như không thể chịu nổi thân hình của y nữa, nứt rách ra từng tấc, lộ ra da thịt đỏ thẫm bên trong.Trán của y bắt đầu chậm rãi nhô lên một cục bướu thịt, chỉ sau vài tức lại mọc thành một cái sừng dài.Quá trình đó kéo dài đến mười mấy tức.Nước biển xung quanh lại cứ thế tràn hết vào trong cơ thể của y, thân thể đó cao lớn đến ba trượng, áo quần quanh thân rách nát, làn da đỏ thẫm hiện lên từng vết rách nhìn mà giật mình, lại hệt như những con rắn độc, bò khắp toàn thân y, mà trong những vết rách đó thỉnh thoảng có một ít mặt người vặn vẹo xông ra, phát ra mấy tiếng gào thét đau đớn, nhưng chỉ trong nháy mắt lại bị hút vào trong.Phù.Y thở ra một ngụm trọc khí, dáng vẻ cứ như sống sót sau tai nạn bắt đầu cúi đầu quan sát bản thân mình.Xấu xí lại dữ tợn.Nhưng cùng với đó lại là sức mạnh tuyệt vời tràn đầy khó mà hình dung được.Cảm giác này khiến y trầm mê.Y nhìn về phía Tô Trường An, khuôn mặt từng tái nhợt anh tuấn giờ đây lại giăng đầy vết nứt, nhưng y chẳng để bụng chút nào."Ta sẽ nghiền nát lòng tin của ngươi, nghiền nát thứ mà ngươi quan tâm cùng với người đang quan tâm ngươi!" Y nói với một khuôn mặt âm trầm, giọng nói lạnh lẽo, tựa như ác quỷ.Mày Tô Trường An nhíu chặt lại, từ trên thân quái vật do Hạ Hầu Hạo Ngọc hóa thân thành trước mặt hắn cảm nhận được một sức mạnh khiến hắn run sợ.Rắc!Lúc này, một tiếng lưu ly vỡ nát vang lên, bên trong thế giới trơ trụi này lại vang lên tiếng chói tai như vậy.Rắc!Rắc!Từng tiếng vang nối tiếp nhau.Tô Trường An ngửa đầu nhìn, hắn thấy được bình phong máu bao quanh thế giới này chẳng biết từ lúc nào đã bắt đầu hiện ra từng đường vết nứt như rắn độc."Đây..." Còn chưa kịp đợi hắn phản ứng lại được, những đường vết nứt đó đã hiện đầy khắp cả thế giới.Sau đó lại vang lên một tiếng vỡ.Bình phong bao quanh thế giới này vỡ tan tành như lưu ly vỡ.Ánh sáng mặt trời mang theo một mùi máu tanh nồng đậm truyền vào.Bên tai vẫn còn tiếng phá không của mũi tên sắc bén cùng với tiếng hô giết như xé rách cổ họng lúc các binh sĩ xung phong.Hắn đã trở lại thế giới thật.Mà Hạ Hầu Hạo Ngọc hóa thành ác ma vẫn đang sống sờ sờ đứng trước mặt hắn.Chân mày Tô Trường An nhíu lại càng chặt, hắn không hiểu tại sao Hạ Hầu Hạo Ngọc phải triệt đi thế giới của mình, dẫu sao thì ở trong thế giới đó, y có lực thống trị tuyệt đối, Tô Trường An chẳng có chút phần thắng nào.Mang theo nghi ngờ này hắn lại nhìn về phía Hạ Hầu Hạo Ngọc.Nhưng mà Hạ Hầu Hạo Ngọc đáp lại hắn bằng một nụ cười tàn nhẫn âm lãnh.Sau đó thân thể của y lóe lên, thế mà biến mất trước mắt Tô Trường An.Tô Trường An sững sờ, hắn theo bản năng tụ tập linh lực quanh thân chống lại tấn công của Hạ Hầu Hạo Ngọc, nhưng chỉ vừa mới bày ra tư thế đó thì hắn chợt nhận ra rằng có gì đó không đúng.Đầu của hắn đột nhiên quay về đằng sau, hai mắt sung huyết, giận dữ ngút trời bò lên tận chân mày."Lão tặc Hạ Hầu! Ngươi dám!" Hắn quát lên, đập vào mắt là cảnh Hạ Hầu Hạo Ngọc kéo theo tàn ảnh máu đầy trời đánh thẳng về phía cổng thành quận Gia Hán, mà Hồng Ngọc đang chỉ huy chiến đấu lại chẳng kịp có được cơ hội phản ứng thì đã bị móng nhọn Hạ Hầu Hạo Ngọc duỗi ra đâm thủng cổ họng.Máu tươi đỏ thẫm tràn ra như hoa sen, phun ra trước mắt Tô Trường An.Biểu cảm trên mặt Hồng Ngọc nhanh chóng tan rã, nàng sửng sốt nhìn con quái vật trước mắt, dù cho đến lúc chết vẫn không hiểu được đang xảy ra chuyện gì.Nhưng sức sống đã trôi đi, thân thể của nàng mất đi tất cả sức lực, ngã quỵ ở trên cổng thành.Tiếng hét kinh sợ vang lên, binh sĩ xung quanh sau khi kịp phục hồi tinh thần, đã trước hết dùng binh khí đâm về phía Hạ Hầu Hạo Ngọc, nhưng những binh lính này lại không thể gây ra cho y chút tổn thương nào.Y lè lưỡi, liếm liếm máu tươi trên tay, vẻ mặt say mê, cứ như thứ đó là món ăn ngon nhất trên cõi đời này.Y lại nhìn về phía Tô Trường An, giọng nói âm lãnh lại vang lên."Ta sẽ giết hết các ngươi, giết sạch mỗi một người, đến lúc đó ta sẽ xem thử ngươi có còn quyết tâm kiên định được như vậy nữa không."
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương