Thư Kiếm Trường An
Quyển 7 - Chương 145: Chân Thần Hồng Loan
Dịch: alreiiMũi kiếm của cô gái gần người, bình phong linh lực của Hạ Hầu Hạo Ngọc kéo ra, tay y chắp lại với nhau, giữ chắc được mũi kiếm của thanh trường kiếm trong tay.Linh lực của hai người va chạm vào nhau, đợt sóng khí to lớn hiện ra, lấy hai người làm trung tâm lan mạnh ra xung quanh, cuốn tất cả người và vật xung quanh lên cao, nhấc lên không rồi ném về phía dưới chân tường thành.Cảm nhận được sức mạnh tràn đầy đến từ mũi kiếm, sắc mặt Hạ Hầu Hạo Ngọc lại biến đổi, y kinh ngạc nhìn cô gái trước mắt, lại hỏi: "rốt cuộc ngươi là ai?"Lần này cô gái không coi thường vấn đề của Hạ Hầu Hạo Ngọc."Tinh Thần các, Chân Thần Hồng Loan!"Giọng điệu âm lãnh của nàng vang lên, lạnh lùng hệt như kiếm của nàng vậy, lạnh đến thấu xương.Hạ Hầu Hạo Ngọc sửng sốt, Chân Thần Hồng Loan?Thiên hạ này có sáu vị Chân Thần: Oa Hoàng, Chúc Âm, Thụ Hợi, Thiên Ngô, Tất Phương, Cư Bỉ.Chưa từng nghe đến cái tên Hồng Loan này?Nhưng y còn chưa kịp suy nghĩ kỹ thì đã thấy ấn ký mặt trăng trên mi tâm Hồng Loan chợt lóe ra một luồng thần quang, lực lượng truyền tới từ trên thân kiếm càng trở nên cuồng bạo, Hạ Hầu Hạo Ngọc thầm nói một tiếng không tốt, nhưng lại đã chậm.Ngọn lửa xanh đỏ xen nhau dấy lên trên thân kiếm, hai tay của y bị ngọn lửa đó đốt cháy, chỉ nháy mắt đã trở nên máu thịt lẫn lộn.Mà trường kiếm của Hồng Loan cũng vào lúc này vượt qua hai tay của y đâm thẳng đến trước mặt Hạ Hầu Hạo Ngọc.Trong ánh mắt hoảng sợ của y, một luồng huyết quang nổ tung, đầu của Hạ Hầu Hạo Ngọc nổ tung tóe, biến thành máu thịt lẫn lộn."Hừ!" Hồng Loan hừ lạnh một tiếng, rút kiếm ra vẩy vẩy, máu đỏ tươi phía trên rơi hết toàn bộ.Mà nàng thì quay người đi, chẳng thèm liếc nhìn thân thể không đầu của Hạ Hầu Hạo Ngọc dù là một cái, đi thẳng về phía Tô Trường An.Tất nhiên lúc này đám người không tránh khỏi hô lên những tiếng thán phục.Sự mạnh mẽ của Hạ Hầu Hạo Ngọc có thể nói là vừa nãy bọn họ đã tự mình lĩnh giáo đủ, mà giờ lại thua trong tay Hồng Loan nhanh đến vậy, chuyện này đã không thể dùng kinh khủng hay là kinh ngạc để hình dung được.Nhưng Hồng Loan vừa mới bước ra hai bước thì sắc mặt Tô Trường An ở phía xa đã biến đổi, hắn há miệng đang nói gì đó với nàng, nhưng âm thanh lại bị chìm ngập trong tiếng thán phục của mọi người.Nhưng từ khẩu hình đó Hồng Loan lại loáng thoáng đọc ra hai chữ "cẩn thận".Tim nàng đập nhanh, vội vàng quay người, trường kiếm trong tay được nàng theo bản năng giơ ngang trước ngực.May mắn cho hành động theo ý thức này, nàng còn chưa kịp nhìn rõ vật trước mặt thì một cỗ lực lượng to lớn đã chợt đánh lên thân kiếm của nàng. Thân thể nàng vì vậy mà bay ra ngoài mấy trượng, may mắn được Tô Trường An phía sau lanh tay lẹ mắt, tiến lên đỡ lấy nàng mới đứng vững người lại được.Lúc này nàng cũng đã phục hồi lại tinh thần, nhìn rõ tình hình trước mắt.Con ngươi của nàng chợt phóng đại, trên khuôn mặt xinh đẹp viết đầy không thể tưởng tượng nổi.Nàng biết rất rõ một kiếm vừa nãy của mình đã chính xác đâm xuyên qua đầu của Hạ Hầu Hạo Ngọc, mà sức sống của y đã tán đi toàn bộ vào giây phút đó.Lúc đó rõ ràng y đã chết rồi, chết đến không thể chết lại!Nhưng tại sao, lúc này y lại hoàn hảo như lúc ban đầu đứng ở trước mặt nàng, giống như chuyện mấy tức trước chưa từng xảy ra.Hạ Hầu Hạo Ngọc một kích thành công cũng không vội thừa thắng xông lên, y nhàn nhã đứng tại chỗ, biểu cảm trên mặt hài hước, hưởng thụ sự sợ hãi tràn đầy trong lòng mọi người lúc này."Tuy ta không biết Hồng Loan rốt cuộc là vị Chân Thần nào, nhưng tên Thiên Ngô kia đã bị ta hấp thu, từ một mức độ nào đó thì ta cũng được xem như là một vị Chân Thần?" Hạ Hầu Hạo Ngọc chậm rãi nói. Sau đó sắc mặt y chợt trở nên âm trầm, "mà nếu cùng là Chân Thần, vậy ngươi nên biết Thần là giết không chết."Nói xong lời ấy, thân thể y lại một lần nữa nhoáng lên, móng nhọn trên tay lóe hàn mang, ác quỷ quanh thân gào thét, đâm thẳng về phía cổ họng Hồng Loan."Ở trong mắt Hồng Loan ta, không có thứ gì là giết không chết cả. Ngươi dám tổn thương hắn thì dù có là Thần, ta cũng giết cho ngươi xem!" Mặt nàng rét lạnh, bảo vệ Tô Trường An khí tức yếu ớt sau lưng.Trường kiếm trong tay vung lên, Thần Điểu sau lưng gáy lớn.Ngọn lửa xanh trắng đan xen bao bọc lấy thân thể của nàng, khí tức quanh người lưu chuyển, một kiếm chém ra.Một kiếm đó cực kỳ huyền diệu, nhìn như chậm, nhưng không gian vào giây phút đó như bị đông lại, một kiếm đó đâm ra, thân thể Hạ Hầu Hạo Ngọc lại tiến thẳng lên đón.Người khác nhìn là y không tránh, nhưng chỉ có y biết, không phải y không muốn tránh mà là dưới một kiếm này, thân thể y như không tự chủ được tiến lên nghênh đón.Vậy nên móng nhọn y duỗi ra bị kiếm đâm đến, máu đỏ tươi bắn tung tóe trên đất.Nhưng điều này không làm cho Hạ Hầu Hạo Ngọc sinh ra ý nghĩ phải lùi lại, ngược lại kích thích hung tính của y.Vô số ác quỷ từ trong cánh tay bị đâm rách của y tuôn ra ngoài, như thủy triều gào thét xông về phía Hồng Loan.Mày Hồng Loan nhíu lại, ngọn lửa xanh trắng quanh thân tuôn ra, đám ác quỷ đang đánh tới bị đốt hết thành khói xanh.Mà đợi đến khi ác quỷ tan hết, nàng còn chưa kịp chuẩn bị thì một tay khác của Hạ Hầu Hạo Ngọc đã làm thành dạng trảo đánh tới. Mặt Hồng Loan rét lạnh, đang định rút kiếm phòng thủ, nhưng lúc này nàng lại phát hiện trường kiếm của mình hình như bị thứ gì đó giam cầm, khó mà rút ra được. Nàng nhìn kỹ lại thì phát hiện máu tươi dính phía trên trường kiếm đâm rách cánh tay Hạ Hầu Hạo Ngọc không biết từ lúc nào đã đông cứng lại, hóa thành một vũng máu thịt cực kỳ buồn nôn, nối liền với cánh tay của Hạ Hầu Hạo Ngọc, giam cầm trường kiếm vào trong đó.Chiêu thức quỷ dị này, cho dù là Hồng Loan cũng chưa từng nghe đến, mày nàng nhíu chặt hơn, một tay khác duỗi ra, hóa thành một cái cánh to lớn, hư ảnh Thần Điểu sau lưng cũng vươn cánh của mình ra, cùng cái cánh hóa thành từ cánh tay của Hồng Loan chắn ở phía trước người.Định dùng cách này ngăn chặn một kích mạnh mẽ của Hạ Hầu Hạo Ngọc.Ầm!Kèm theo một tiếng vang nhỏ, móng nhọn của Hạ Hầu Hạo Ngọc đâm rách chiếc cánh hư ảo của Thần Điểu. Thần Điểu kia bị đau phát ra một tiếng gào thét.Nhưng thế trảo của Hạ Hầu Hạo Ngọc không ngừng, tiếp tục tiến về phía trước, đâm thẳng về phía cái cánh hóa ra từ tay của Hồng Loan.Lúc đó móng nhọn của y hiện lên ánh sáng đỏ, cực kỳ quỷ dị đâm xuyên qua cánh tay của Hồng Loan, máu tươi nóng bỏng mang theo ánh sáng vàng lưu chuyển trào ra vẩy đầy đất. Thân thể của Hồng Loan cũng bay ra sau, rơi ở đằng xa.Một cánh tay khác của Hạ Hầu Hạo Ngọc run rẩy, ném thanh trường kiếm của Hồng Loan như ném rác rưởi xuống dưới đầu tường, mà cánh tay đã bị đâm rách của y lại lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được nhanh chóng khôi phục.Một tay khác của y nhiễm máu tươi của Hồng Loan giơ lên bên môi, khẽ liếm, trên mặt liền lộ ra vẻ say mê."Thật đúng là mùi vị của Chân Thần."Y cảm thán nói như vậy, vẻ mặt dần trở nên tham lam."Một Thiên Ngô nho nhỏ đã khiến ta mạnh mẽ như vậy, nếu cũng thôn tính cả ngươi, vậy thì ra sẽ đạt đến mức độ nào chứ?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương