Thư Ký Toàn Năng Của Đường Tổng
Chương 74: Thủ phạm
Những lời mà Lâm Nhã nói khiến sắc mặt của Trần Chính Hào như sắp nhỏ ra máu, hắn tức giận đập mạnh điện thoại xuống bàn làm người bên cạnh giật nảy mình.
"Chuyện thế nào rồi?" Trợ lý bị dọa không ít lần rồi nhưng lá gan vẫn bé như cũ, vừa hỏi vừa vuốt ngực.
"Có vẻ không đàm phán được với cô ta đâu." Trần Chính Hào lắc đầu tỏ vẻ bất lực.
Vì chuyện lần này đều xuất phát từ người phụ nữ kia nên trợ lý của Trần Chính Hào cảm thấy có thể thương lượng thử xem thế nào, đáng tiếc chuyện không thành.
Lâm Nhã không biết bằng cách nào Trần Chính Hào tìm được số điện thoại của cô mà gọi đến, chắc hẳn là từ chỗ Lâm Ngọc lấy được? Cô vừa nghĩ vừa trở về phòng làm việc, thoáng cái đã đến giờ nghỉ giải lao.
Đường Hạo còn chưa trở lại, Jade và Điền Tiểu Cương cũng ra ngoài đi uống cà phê, một mình cô lẩn quẩn có chút nhàm chán nên quyết định xuống phòng thiết kế nhìn xem. Sự xuất hiện của cô khiến những người có mặt ở đó đang cười nói bỗng nhiên im phăng phắc, bọn họ có cảm giác căng thẳng không khác gì như đang họp.
Từ sự kiện lần trước, mọi người bắt đầu tránh Lâm Nhã như tránh tà. Cô bất đắc dĩ giơ tay lên vẫy chào rồi quay về chỗ của mình, dù sao cô cũng không ở lại đây lâu nữa… Không được hoan nghênh thì đành vậy.
Ngay Lúc Lâm Nhã đang chán muốn chết nằm bẹp ra bàn, Đường Hạo cuối cùng cũng trở lại. Anh một tay cầm vest, một tay cầm hợp đồng bước chân vào trong, hôm nay vẫn như mọi ngày, chỉ có thể dùng bốn từ siêu cấp đẹp trai để hình dung.
Lâm Nhã mỉm cười chào anh: “Anh về rồi à. Lý tiểu thư nói thế nào?”
“Cô ấy sẽ đại diện Lý gia đầu tư cho dự án sắp tới của chúng ta.” Đường Hạo đơn giản tóm gọn lại tình hình rồi ngồi xuống bàn làm việc, kéo hộc tủ lấy một xấp giấy bên trong ra, chăm chú nhìn xem. Đây là thứ mà anh đã dặn dò Điền Tiểu Cương tìm hiểu giúp anh. Xem được một lúc, lông mày của anh nhíu chặt lại. Anh ngẩng đầu quan sát Lâm Nhã đang thong thả gõ phím ở cách đó không xa, khẽ mím môi.
Phát hiện ánh mắt khác thường của anh, người nào đó vô cùng chột dạ mà hỏi:
“Anh nhìn em như thế làm gì?”
“Không có gì. Phải rồi, em tránh xa Cố Thiên một chút.” Đường Hạo cúi đầu không tiếp tục nhìn cô nữa, trong lời nói không nghe ra được ý vị gì.
Từ vị trí của Lâm Nhã chỉ nhìn thấy được một góc mặt của anh, rất khó để đoán được tâm tình anh hiện tại như thế nào. Song, cô luôn có cảm giác bồn chồn mỗi lần nhìn vào ánh mắt tinh tường của anh, giống như anh đang có thể nhìn xuyên qua nội tâm của cô vậy.
Có điều Lâm Nhã không hiểu, anh dường như rất ghét bỏ Cố Thiên. Cô biết Cố - Đường hai nhà không qua lại với nhau nhiều, thậm chí là có chút xích mích, nhưng đến mức chỉ mặt gọi thẳng tên thì…
Lâm Nhã nhớ đến cậu chàng ngốc nghếch Cố Thiên kia, chép miệng than thở: “Em thấy Cố Thiên thật ra là một người tốt.”
Không giống như Cố gia, ít nhất trong cảm nhận của cô, Cố Thiên rất đáng yêu.
Đường Hạo ngẩng đầu lên, nhàn nhạt đáp: “Chuyện ở Thiên Tinh là do anh trai của cậu ta làm, em lại thường xuyên tiếp xúc với cậu ta, tôi yên tâm được sao?”
Anh đột nhiên ném cho cô một tin tức lớn như thế, làm cô không kịp trở tay, mắt mở thật to mà nhìn anh. Thủ phạm là anh trai của Cố Thiên?
Lâm Nhã kiếp trước cũng chưa từng tiếp xúc hay gặp qua con trai cả của Cố gia, kể cả báo chí truyền thông đều rất ít đăng tin về anh chàng phú nhị đại vừa giàu vừa giỏi đó. Giống như Đường Hạo, mặc dù anh nổi tiếng trong giới thượng lưu, nhưng tin tức về anh cũng như hạt cát trong sa mạc, nói trắng ra là bị chìm dưới một biển tin tức về các người mẫu, diễn viên và idol có độ nhận diện cao.
Thứ duy nhất cô nắm rõ về người đàn ông kia là cái tên Cố Vĩ Thành. Ôi chà, chẳng lẽ có chuyện xưa khó nói gì giữa Đường Hạo và Cố Vĩ Thành? Nếu không thì sao anh ta lại rảnh rỗi đến mức tìm cách hãm hại bôi xấu thanh danh của Đường Hạo chứ?
Vừa chớm nở ý nghĩ này, Lâm Nhã bắt đầu dựng lên trăm ngàn kịch bản máu chó trong đầu rồi nhìn Đường Hạo bằng ánh mắt hiểu rõ. Anh lập tức phát hiện ra, nhíu mày: “Em nghĩ linh tinh cái gì thế?”
Nghe anh hỏi, cô lon ton chạy qua bên cạnh anh, chớp chớp mắt: “Sao Cố Vĩ Thành lại muốn hại anh?”
Vẻ mặt của cô biểu thị cô cực kỳ hứng thú với đoạn chuyện xưa của hai người họ. Nhưng làm cho cô thất vọng là anh lại giải thích bằng hai chữ rất đơn giản: “Ganh tỵ.”
“Ý anh là Cố Vĩ Thành cảm thấy thua kém anh nên mới gài bẫy anh?” Lâm Nhã bóp bóp vai anh. "Nói cho em biết chi tiết một chút đi."
Đường Hạo thấy cô tò mò thì nói: “Mối tình đầu của cậu ta là bạn gái cũ của tôi.”
Còn có chuyện thế này? Lâm Nhã há mồm nhìn anh: “Không phải cô bạn gái họ Thẩm tên Khiết chứ?”
“Không phải.” Đường Hạo lên tiếng phủ nhận, đập tan những kịch bản kích thích mà Lâm Nhã dựng lên trong đầu.
Cô khó hiểu nói: “Ồ. Nhưng chỉ vì chuyện nhỏ nhặt đó mà hãm hại anh thì quá...”
Chỉ là một người bạn gái thôi, không thù không oán, làm vậy có phần nhỏ nhen quá mức. Mới nghĩ đến đây, Đường Hạo lên tiếng bổ sung:
“Mấy ngày trước nhận được tin, có hai người cậu ta theo đuổi cũng là bạn gái cũ của tôi, em nói xem lý do khiến cậu ta ám hại tôi là gì?”
Lâm Nhã nghe xong nghẹn một hơi, vội rút lại lời vừa rồi của mình. Thù này sâu lắm, anh có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch tội. Cố Vĩ Thành mười phần mười sẽ nghĩ mình bị Đường Hạo cố tình chơi khăm, phỗng tay trên. Trái đất rộng lớn như thế, anh cố tình cướp người tình trong mộng của anh ta những ba lần, chẳng trách người ta ghi hận anh.
Cô không nhịn được mà mắng: “Lăng nhăng.”
Hai chữ này vừa ra, khuôn mặt Đường Hạo liền sa sầm xuống, anh đưa tay tóm lấy eo cô kéo lại gần rồi ngẩng đầu nhìn cô:
“Đây gọi là đào hoa, không phải lăng nhăng.”
Lâm Nhã bĩu môi nhưng không tiếp tục giằng co với anh, cô nói: “Anh có định trả thù anh ta không?”
Đường Hạo đưa tay sờ sờ mông cô, cười đáp: “Sẽ, nhưng không phải bây giờ, tôi đang chờ thời cơ thích hợp.”
Gần đây tần suất bọn họ quấn lấy nhau tăng cao, cảm giác mông bị bàn tay to của anh bóp chặt, cô hơi hoảng mà lui về phía sau, sau đó cầm lấy cốc nước rỗng trên bàn rồi nói:
“Em đi rót nước cho anh.”
Nói xong co chân chạy thẳng ra ngoài, không dám ngoảnh mặt nhìn lại, chuyện của Cố Vĩ Thành cũng bị cô ném ra sau đầu.
Lâm Nhã vừa đi, khuôn mặt vốn đang tươi cười của Đường Hạo lập tức biến mất.
"Chuyện thế nào rồi?" Trợ lý bị dọa không ít lần rồi nhưng lá gan vẫn bé như cũ, vừa hỏi vừa vuốt ngực.
"Có vẻ không đàm phán được với cô ta đâu." Trần Chính Hào lắc đầu tỏ vẻ bất lực.
Vì chuyện lần này đều xuất phát từ người phụ nữ kia nên trợ lý của Trần Chính Hào cảm thấy có thể thương lượng thử xem thế nào, đáng tiếc chuyện không thành.
Lâm Nhã không biết bằng cách nào Trần Chính Hào tìm được số điện thoại của cô mà gọi đến, chắc hẳn là từ chỗ Lâm Ngọc lấy được? Cô vừa nghĩ vừa trở về phòng làm việc, thoáng cái đã đến giờ nghỉ giải lao.
Đường Hạo còn chưa trở lại, Jade và Điền Tiểu Cương cũng ra ngoài đi uống cà phê, một mình cô lẩn quẩn có chút nhàm chán nên quyết định xuống phòng thiết kế nhìn xem. Sự xuất hiện của cô khiến những người có mặt ở đó đang cười nói bỗng nhiên im phăng phắc, bọn họ có cảm giác căng thẳng không khác gì như đang họp.
Từ sự kiện lần trước, mọi người bắt đầu tránh Lâm Nhã như tránh tà. Cô bất đắc dĩ giơ tay lên vẫy chào rồi quay về chỗ của mình, dù sao cô cũng không ở lại đây lâu nữa… Không được hoan nghênh thì đành vậy.
Ngay Lúc Lâm Nhã đang chán muốn chết nằm bẹp ra bàn, Đường Hạo cuối cùng cũng trở lại. Anh một tay cầm vest, một tay cầm hợp đồng bước chân vào trong, hôm nay vẫn như mọi ngày, chỉ có thể dùng bốn từ siêu cấp đẹp trai để hình dung.
Lâm Nhã mỉm cười chào anh: “Anh về rồi à. Lý tiểu thư nói thế nào?”
“Cô ấy sẽ đại diện Lý gia đầu tư cho dự án sắp tới của chúng ta.” Đường Hạo đơn giản tóm gọn lại tình hình rồi ngồi xuống bàn làm việc, kéo hộc tủ lấy một xấp giấy bên trong ra, chăm chú nhìn xem. Đây là thứ mà anh đã dặn dò Điền Tiểu Cương tìm hiểu giúp anh. Xem được một lúc, lông mày của anh nhíu chặt lại. Anh ngẩng đầu quan sát Lâm Nhã đang thong thả gõ phím ở cách đó không xa, khẽ mím môi.
Phát hiện ánh mắt khác thường của anh, người nào đó vô cùng chột dạ mà hỏi:
“Anh nhìn em như thế làm gì?”
“Không có gì. Phải rồi, em tránh xa Cố Thiên một chút.” Đường Hạo cúi đầu không tiếp tục nhìn cô nữa, trong lời nói không nghe ra được ý vị gì.
Từ vị trí của Lâm Nhã chỉ nhìn thấy được một góc mặt của anh, rất khó để đoán được tâm tình anh hiện tại như thế nào. Song, cô luôn có cảm giác bồn chồn mỗi lần nhìn vào ánh mắt tinh tường của anh, giống như anh đang có thể nhìn xuyên qua nội tâm của cô vậy.
Có điều Lâm Nhã không hiểu, anh dường như rất ghét bỏ Cố Thiên. Cô biết Cố - Đường hai nhà không qua lại với nhau nhiều, thậm chí là có chút xích mích, nhưng đến mức chỉ mặt gọi thẳng tên thì…
Lâm Nhã nhớ đến cậu chàng ngốc nghếch Cố Thiên kia, chép miệng than thở: “Em thấy Cố Thiên thật ra là một người tốt.”
Không giống như Cố gia, ít nhất trong cảm nhận của cô, Cố Thiên rất đáng yêu.
Đường Hạo ngẩng đầu lên, nhàn nhạt đáp: “Chuyện ở Thiên Tinh là do anh trai của cậu ta làm, em lại thường xuyên tiếp xúc với cậu ta, tôi yên tâm được sao?”
Anh đột nhiên ném cho cô một tin tức lớn như thế, làm cô không kịp trở tay, mắt mở thật to mà nhìn anh. Thủ phạm là anh trai của Cố Thiên?
Lâm Nhã kiếp trước cũng chưa từng tiếp xúc hay gặp qua con trai cả của Cố gia, kể cả báo chí truyền thông đều rất ít đăng tin về anh chàng phú nhị đại vừa giàu vừa giỏi đó. Giống như Đường Hạo, mặc dù anh nổi tiếng trong giới thượng lưu, nhưng tin tức về anh cũng như hạt cát trong sa mạc, nói trắng ra là bị chìm dưới một biển tin tức về các người mẫu, diễn viên và idol có độ nhận diện cao.
Thứ duy nhất cô nắm rõ về người đàn ông kia là cái tên Cố Vĩ Thành. Ôi chà, chẳng lẽ có chuyện xưa khó nói gì giữa Đường Hạo và Cố Vĩ Thành? Nếu không thì sao anh ta lại rảnh rỗi đến mức tìm cách hãm hại bôi xấu thanh danh của Đường Hạo chứ?
Vừa chớm nở ý nghĩ này, Lâm Nhã bắt đầu dựng lên trăm ngàn kịch bản máu chó trong đầu rồi nhìn Đường Hạo bằng ánh mắt hiểu rõ. Anh lập tức phát hiện ra, nhíu mày: “Em nghĩ linh tinh cái gì thế?”
Nghe anh hỏi, cô lon ton chạy qua bên cạnh anh, chớp chớp mắt: “Sao Cố Vĩ Thành lại muốn hại anh?”
Vẻ mặt của cô biểu thị cô cực kỳ hứng thú với đoạn chuyện xưa của hai người họ. Nhưng làm cho cô thất vọng là anh lại giải thích bằng hai chữ rất đơn giản: “Ganh tỵ.”
“Ý anh là Cố Vĩ Thành cảm thấy thua kém anh nên mới gài bẫy anh?” Lâm Nhã bóp bóp vai anh. "Nói cho em biết chi tiết một chút đi."
Đường Hạo thấy cô tò mò thì nói: “Mối tình đầu của cậu ta là bạn gái cũ của tôi.”
Còn có chuyện thế này? Lâm Nhã há mồm nhìn anh: “Không phải cô bạn gái họ Thẩm tên Khiết chứ?”
“Không phải.” Đường Hạo lên tiếng phủ nhận, đập tan những kịch bản kích thích mà Lâm Nhã dựng lên trong đầu.
Cô khó hiểu nói: “Ồ. Nhưng chỉ vì chuyện nhỏ nhặt đó mà hãm hại anh thì quá...”
Chỉ là một người bạn gái thôi, không thù không oán, làm vậy có phần nhỏ nhen quá mức. Mới nghĩ đến đây, Đường Hạo lên tiếng bổ sung:
“Mấy ngày trước nhận được tin, có hai người cậu ta theo đuổi cũng là bạn gái cũ của tôi, em nói xem lý do khiến cậu ta ám hại tôi là gì?”
Lâm Nhã nghe xong nghẹn một hơi, vội rút lại lời vừa rồi của mình. Thù này sâu lắm, anh có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch tội. Cố Vĩ Thành mười phần mười sẽ nghĩ mình bị Đường Hạo cố tình chơi khăm, phỗng tay trên. Trái đất rộng lớn như thế, anh cố tình cướp người tình trong mộng của anh ta những ba lần, chẳng trách người ta ghi hận anh.
Cô không nhịn được mà mắng: “Lăng nhăng.”
Hai chữ này vừa ra, khuôn mặt Đường Hạo liền sa sầm xuống, anh đưa tay tóm lấy eo cô kéo lại gần rồi ngẩng đầu nhìn cô:
“Đây gọi là đào hoa, không phải lăng nhăng.”
Lâm Nhã bĩu môi nhưng không tiếp tục giằng co với anh, cô nói: “Anh có định trả thù anh ta không?”
Đường Hạo đưa tay sờ sờ mông cô, cười đáp: “Sẽ, nhưng không phải bây giờ, tôi đang chờ thời cơ thích hợp.”
Gần đây tần suất bọn họ quấn lấy nhau tăng cao, cảm giác mông bị bàn tay to của anh bóp chặt, cô hơi hoảng mà lui về phía sau, sau đó cầm lấy cốc nước rỗng trên bàn rồi nói:
“Em đi rót nước cho anh.”
Nói xong co chân chạy thẳng ra ngoài, không dám ngoảnh mặt nhìn lại, chuyện của Cố Vĩ Thành cũng bị cô ném ra sau đầu.
Lâm Nhã vừa đi, khuôn mặt vốn đang tươi cười của Đường Hạo lập tức biến mất.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương