Thư Ký Toàn Năng Của Đường Tổng
Chương 98: Ngoại truyện 2 - Ước nguyện cả đời
Mùa đông năm đó, thiên thần bé nhỏ trong bụng Lâm Nhã biến thành một chuyện ngoài ý muốn, đưa cô lên lễ đường thành hôn sớm hơn dự kiến. Cô đã cẩn thận kiểm tra thuốc tránh thai, xác nhận nó đúng là thứ cô hay dùng thì mới dám cho Đường Hạo bắn vào trong. Thế nhưng, vẫn dính bầu! Chuyện không hề đơn giản, cô thật sự giận điên lên, không thèm nói chuyện với anh suốt hai ngày liền.
Đường Hạo thấy cô phản ứng như thế cũng hơi buồn lòng, nhưng biết bản thân gài bẫy cô là không đúng, nên tìm đủ mọi cách để xin lỗi. Cuối cùng, bố mẹ hai bên đều biết chuyện và thúc giục bọn họ kết hôn, cô không thể làm gì khác hơn là chấp nhận…
Tiệc cưới của họ diễn ra trong một khách sạn sang trọng, đèn chùm thủy tinh phát ra ánh sáng lấp lánh, hai bên lối đi dẫn đến sân khấu đều được trải hoa hồng, khung cảnh xa hoa lãng mạn khiến rất nhiều người ngưỡng mộ.
Lâm Nhã mặc váy cưới được thiết kế riêng, phần áo trên ôm lấy thân thể đẫy đà, bên ngoài điểm xuyết những viên ngọc trai to cỡ hạt lựu, lung linh không thể tả nổi. Phần thân dưới phồng nhẹ, đuôi váy dài theo động tác di chuyển của cô mà trải lên thảm đỏ, làm người xung quanh nhìn không rời mắt.
Trong đó, người nhìn cô chăm chú nhất có lẽ là Từ Côn. Hôm nay, cậu cũng đến.
Cậu chưa từng chính thức nói lời yêu với Lâm Nhã, không phải không có dũng khí nói ra, mà ngay từ đầu cậu đã không định cho cô biết. Lựa chọn tốt nhất để có thể ở bên cạnh một người không yêu mình có lẽ là làm bạn của họ...
Lễ cưới ngày hôm ấy không có người của cánh báo chí hay truyền thông, chỉ bao gồm thân thích họ hàng hai bên và bạn bè của họ. Nhưng vì có người dùng điện thoại quay lại cảnh bên trong rồi đăng lên mạng, nên Lâm Nhã và chồng của mình nhận được vô vàn sự chú ý, có chúc phúc, cũng có người mắng là phung phí tiền của, làm màu. Cho dù họ có nói thế nào, người trong cuộc vẫn hạnh phúc.
Cố nhị thiếu gia - Cố Thiên cũng mang bạn gái đến bữa tiệc này, còn ngu ngốc nói rằng ngày trước từng theo đuổi cô dâu xinh đẹp trên sân khấu, bị bạn gái vừa đánh vừa mắng.
Lâm Ngọc thì vinh dự được làm phù dâu cho chị gái, trong lòng thầm nghĩ không biết bao giờ mới có bạn trai. Cô cũng học tập chị, theo đuổi tổ trưởng tổ thiết kế ở Hải Đường một thời gian dài rồi, nhưng chưa có kết quả.
Chờ đến đoạn ném hoa cưới, cô dùng hết sức nhảy lên rồi chụp lấy bó hoa mà quên mất mình đang mang giày cao gót, kết quả là ngã chổng vó trong bữa tiệc.
Cô dâu và chú rể đều giật mình, vì đang đứng trên sân khấu ném hoa xuống nên không thể đến đỡ cô dậy.
Jade đứng bên cạnh thấy cô bị đau đến mức ngồi trên đất kêu rên, thở dài một hơi rồi đưa tay về phía cô.
“Ngu ngốc. Mau đứng lên.”
Khuôn mặt điển trai vẫn lạnh lùng như trước, nhưng khi Lâm Ngọc đặt tay vào lòng bàn tay anh, cảm giác ấm áp bất giác lan tỏa đến từng ngóc ngách trên cơ thể. Anh nhẹ nhàng đỡ cô dậy, một tay ôm eo kéo cô về đến chỗ ngồi.
Mọi người thở phào nhẹ nhõm, Lâm Nhã liếc nhìn bọn họ, ánh mắt mang theo hàm ý sâu xa bắn thẳng về phía Jade.
Anh đang giúp Lâm Ngọc gỡ giày cao gót xuống, còn ngồi xổm nơi đó giúp cô xoa chân. Như thế này mà vẫn không chịu chấp nhận lời tỏ tình của người ta.
Đường Hạo một thân vest trắng, đứng ở bên cạnh chỉnh lại tóc mái cho vợ, thấy cô cứ nhìn đi nơi khác thì cười bảo:
“Em đang thắc mắc tại sao Jade không đồng ý ở bên cạnh Lâm Ngọc?”
Lâm Nhã quay sang nhìn anh, chớp mắt hỏi:
“Có lẽ là do tuổi tác chênh lệch?”
“Ừm, hơn nữa, gia đình Jade rất khó tính.”
Một phần lý do khiến Jade luôn từ chối Lâm Ngọc là vì bọn họ không thuộc về một thế giới. Mặc dù Lâm Nhã và Đường Hạo cũng sống ở hai tầng bậc khác nhau, nhưng Đường gia đã có một tiền lệ. Đường phu nhân xuất thân minh tinh, gia đình bình thường, sẽ hiểu cho con dâu của mình. Trái lại, gia đình Jade vô cùng bảo thủ, nghiêm khắc, việc ở bên cạnh anh sẽ gây áp lực rất lớn lên cho Lâm Ngọc, anh sợ cô chịu thiệt.
Đường Hạo dẫn Lâm Nhã đến chào hỏi người xung quanh, họ cũng không xa lạ gì với cô thư ký luôn đi cùng anh. Mấy năm nay chỉ cần đi dự tiệc hay sự kiện gì đó, Đường tổng đều mang theo bà xã của mình, có thể nói là nửa bước không rời.
Vì là thời gian mời rượu nên Cố Thiên mang bạn gái đi qua tìm Lâm Nhã, muốn cùng cô uống một ly. Tay vừa đưa rượu tới, chú rể bên cạnh đột nhiên cướp lấy rồi ngửa cổ uống sạch, nói:
“Cô ấy không uống được rượu.”
Cố Thiên mở to mắt nhìn hai người, bực mình lên tiếng:
“Gì vậy? Anh có thể bớt độc chiếm, bớt ghen tuông một chút không? Tôi và cô ấy bây giờ chỉ là bạn bình thường, mời một ly cũng phải tỏ vẻ đề phòng tôi thế à?”
Bạn gái của Cố Thiên ở bên cạnh tức giận giẫm mạnh lên chân cậu ta, nghiến răng nghiến lợi nói:
“Anh uống với chú rể người ta không được à? Cứ nhất quyết phải uống cùng cô dâu?”
Cố Thiên ăn đau, mặt mũi nhăn nhúm lại, sau đó liên tục nói xin lỗi. Cuối cùng vẫn bị bạn gái nhéo tai kéo đi nơi khác, trông dáng vẻ của cô bạn gái này, hình như gia thế cũng không vừa chút nào.
Lâm Nhã buồn cười nhìn họ rồi hỏi người bên cạnh:
“Cô nàng này là ai? Anh biết không?”
Đường Hạo nghiêng đầu sang hôn cô một cái:
“Không quan tâm. Anh chỉ biết có bà xã thôi.”
“Chỉ giỏi diễn trò!” Lâm Nhã vừa cười vừa liếc anh.
Trải qua mấy năm thời gian, mọi người đều trưởng thành và khác trước. Đường Hạo cũng vậy, từ ngờ vực, xa cách đến tin tưởng, rung động, yêu thương cưng chiều cô...
Chỉ có duy nhất một người không thay đổi, trước sau như một, vẫn luôn ở phía sau hướng ánh mắt về phía Lâm Nhã.
Cô là ánh sáng nơi vực sâu tăm tối, là ước nguyện cả đời mà cậu theo đuổi...
Đường Hạo thấy cô phản ứng như thế cũng hơi buồn lòng, nhưng biết bản thân gài bẫy cô là không đúng, nên tìm đủ mọi cách để xin lỗi. Cuối cùng, bố mẹ hai bên đều biết chuyện và thúc giục bọn họ kết hôn, cô không thể làm gì khác hơn là chấp nhận…
Tiệc cưới của họ diễn ra trong một khách sạn sang trọng, đèn chùm thủy tinh phát ra ánh sáng lấp lánh, hai bên lối đi dẫn đến sân khấu đều được trải hoa hồng, khung cảnh xa hoa lãng mạn khiến rất nhiều người ngưỡng mộ.
Lâm Nhã mặc váy cưới được thiết kế riêng, phần áo trên ôm lấy thân thể đẫy đà, bên ngoài điểm xuyết những viên ngọc trai to cỡ hạt lựu, lung linh không thể tả nổi. Phần thân dưới phồng nhẹ, đuôi váy dài theo động tác di chuyển của cô mà trải lên thảm đỏ, làm người xung quanh nhìn không rời mắt.
Trong đó, người nhìn cô chăm chú nhất có lẽ là Từ Côn. Hôm nay, cậu cũng đến.
Cậu chưa từng chính thức nói lời yêu với Lâm Nhã, không phải không có dũng khí nói ra, mà ngay từ đầu cậu đã không định cho cô biết. Lựa chọn tốt nhất để có thể ở bên cạnh một người không yêu mình có lẽ là làm bạn của họ...
Lễ cưới ngày hôm ấy không có người của cánh báo chí hay truyền thông, chỉ bao gồm thân thích họ hàng hai bên và bạn bè của họ. Nhưng vì có người dùng điện thoại quay lại cảnh bên trong rồi đăng lên mạng, nên Lâm Nhã và chồng của mình nhận được vô vàn sự chú ý, có chúc phúc, cũng có người mắng là phung phí tiền của, làm màu. Cho dù họ có nói thế nào, người trong cuộc vẫn hạnh phúc.
Cố nhị thiếu gia - Cố Thiên cũng mang bạn gái đến bữa tiệc này, còn ngu ngốc nói rằng ngày trước từng theo đuổi cô dâu xinh đẹp trên sân khấu, bị bạn gái vừa đánh vừa mắng.
Lâm Ngọc thì vinh dự được làm phù dâu cho chị gái, trong lòng thầm nghĩ không biết bao giờ mới có bạn trai. Cô cũng học tập chị, theo đuổi tổ trưởng tổ thiết kế ở Hải Đường một thời gian dài rồi, nhưng chưa có kết quả.
Chờ đến đoạn ném hoa cưới, cô dùng hết sức nhảy lên rồi chụp lấy bó hoa mà quên mất mình đang mang giày cao gót, kết quả là ngã chổng vó trong bữa tiệc.
Cô dâu và chú rể đều giật mình, vì đang đứng trên sân khấu ném hoa xuống nên không thể đến đỡ cô dậy.
Jade đứng bên cạnh thấy cô bị đau đến mức ngồi trên đất kêu rên, thở dài một hơi rồi đưa tay về phía cô.
“Ngu ngốc. Mau đứng lên.”
Khuôn mặt điển trai vẫn lạnh lùng như trước, nhưng khi Lâm Ngọc đặt tay vào lòng bàn tay anh, cảm giác ấm áp bất giác lan tỏa đến từng ngóc ngách trên cơ thể. Anh nhẹ nhàng đỡ cô dậy, một tay ôm eo kéo cô về đến chỗ ngồi.
Mọi người thở phào nhẹ nhõm, Lâm Nhã liếc nhìn bọn họ, ánh mắt mang theo hàm ý sâu xa bắn thẳng về phía Jade.
Anh đang giúp Lâm Ngọc gỡ giày cao gót xuống, còn ngồi xổm nơi đó giúp cô xoa chân. Như thế này mà vẫn không chịu chấp nhận lời tỏ tình của người ta.
Đường Hạo một thân vest trắng, đứng ở bên cạnh chỉnh lại tóc mái cho vợ, thấy cô cứ nhìn đi nơi khác thì cười bảo:
“Em đang thắc mắc tại sao Jade không đồng ý ở bên cạnh Lâm Ngọc?”
Lâm Nhã quay sang nhìn anh, chớp mắt hỏi:
“Có lẽ là do tuổi tác chênh lệch?”
“Ừm, hơn nữa, gia đình Jade rất khó tính.”
Một phần lý do khiến Jade luôn từ chối Lâm Ngọc là vì bọn họ không thuộc về một thế giới. Mặc dù Lâm Nhã và Đường Hạo cũng sống ở hai tầng bậc khác nhau, nhưng Đường gia đã có một tiền lệ. Đường phu nhân xuất thân minh tinh, gia đình bình thường, sẽ hiểu cho con dâu của mình. Trái lại, gia đình Jade vô cùng bảo thủ, nghiêm khắc, việc ở bên cạnh anh sẽ gây áp lực rất lớn lên cho Lâm Ngọc, anh sợ cô chịu thiệt.
Đường Hạo dẫn Lâm Nhã đến chào hỏi người xung quanh, họ cũng không xa lạ gì với cô thư ký luôn đi cùng anh. Mấy năm nay chỉ cần đi dự tiệc hay sự kiện gì đó, Đường tổng đều mang theo bà xã của mình, có thể nói là nửa bước không rời.
Vì là thời gian mời rượu nên Cố Thiên mang bạn gái đi qua tìm Lâm Nhã, muốn cùng cô uống một ly. Tay vừa đưa rượu tới, chú rể bên cạnh đột nhiên cướp lấy rồi ngửa cổ uống sạch, nói:
“Cô ấy không uống được rượu.”
Cố Thiên mở to mắt nhìn hai người, bực mình lên tiếng:
“Gì vậy? Anh có thể bớt độc chiếm, bớt ghen tuông một chút không? Tôi và cô ấy bây giờ chỉ là bạn bình thường, mời một ly cũng phải tỏ vẻ đề phòng tôi thế à?”
Bạn gái của Cố Thiên ở bên cạnh tức giận giẫm mạnh lên chân cậu ta, nghiến răng nghiến lợi nói:
“Anh uống với chú rể người ta không được à? Cứ nhất quyết phải uống cùng cô dâu?”
Cố Thiên ăn đau, mặt mũi nhăn nhúm lại, sau đó liên tục nói xin lỗi. Cuối cùng vẫn bị bạn gái nhéo tai kéo đi nơi khác, trông dáng vẻ của cô bạn gái này, hình như gia thế cũng không vừa chút nào.
Lâm Nhã buồn cười nhìn họ rồi hỏi người bên cạnh:
“Cô nàng này là ai? Anh biết không?”
Đường Hạo nghiêng đầu sang hôn cô một cái:
“Không quan tâm. Anh chỉ biết có bà xã thôi.”
“Chỉ giỏi diễn trò!” Lâm Nhã vừa cười vừa liếc anh.
Trải qua mấy năm thời gian, mọi người đều trưởng thành và khác trước. Đường Hạo cũng vậy, từ ngờ vực, xa cách đến tin tưởng, rung động, yêu thương cưng chiều cô...
Chỉ có duy nhất một người không thay đổi, trước sau như một, vẫn luôn ở phía sau hướng ánh mắt về phía Lâm Nhã.
Cô là ánh sáng nơi vực sâu tăm tối, là ước nguyện cả đời mà cậu theo đuổi...
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương