Thử Lại Lần Nữa
Chương 49
Giang Kiến Thần thật không ngờ, đã một năm rồi không nhìn thấy con trai nhưng khi nhìn thấy lại phải chứng kiến một cảnh tượng hết sức mất mặt.
Quý Minh Luân và Giang Kiến Thần nhìn nhau, bàn tay ôm bả vai và eo của Giang Lẫm không nhúc nhích, Giang Lẫm đang thở dốc, nghe thấy tiếng quát lớn của ông thì lập tức hoảng sợ, đợi đến khi nhìn rõ người ngoài cửa là ai, cậu lập tức bình tĩnh lại, di chuyển ánh mắt đang nhìn Giang Kiến Thần sang nơi khác, nói với Quý Minh Luân: "Cậu đi trước đi, để tớ nói chuyện với ông ấy. "
Quý Minh Luân nhíu mày, mặc dù bây giờ hắn đang quỳ một gối và đè lên người Giang Lẫm, nhưng nếu đã bị Giang Kiến Thần phát hiện, hắn cũng không định che dấu nữa, càng không thể để Giang Lẫm một mình đối mặt với lửa giận của Giang Kiến Thần.
"Tớ đi với cậu." Hắn ngồi về ghế lái, lấy điện thoại di động ra nhanh chóng gửi voice cho thầy giáo giải thích mình có việc nên sẽ đến trễ một chút, sau đó xuống xe với Giang Lẫm.
Xe dừng trước cửa khu chung cư, lúc xuống xe Quý Minh Luân có chút khó chịu, cho dù xe có dán màng chống nhìn nhưng cũng không có nghĩa là bọn họ có thể không kiêng nể gì mà hôn nhau. Nhưng hắn cũng chỉ muốn mượn nụ hôn này để cổ vũ Giang Lẫm, khiến tâm trạng Giang Lẫm tốt lên, ai ngờ Giang Kiến Thần lại đến đúng lúc như vậy chứ.
Không phải ông ấy vẫn còn đang đi công tác sao?
Quý Minh Luân vẻ mặt nghiêm túc đi đến bên cạnh Giang Lẫm, Giang Kiến Thần nhìn hai người bọn họ cùng nhau xuống xe, liền kìm nén lửa giận trong người mình, xoay người đi lên lầu trước.
Trong hành lang vang lên tiếng bước chân của ba người, Giang Kiến Thần tức giận đến không chịu nổi, nhưng khi có người quen chào hỏi mình, ông cũng thu lại vẻ mặt tức giận của mình mà gật đầu lại với đối phương.
Đi tới cửa, Giang Kiến Thần đứng sang bên cạnh, Giang Lẫm dùng dấu vân tay mở cửa, sau khi vào phòng bật điều hòa, cậu vào phòng bếp rót nước uống, cậu hoàn toàn không đem chuyện vừa bị phát hiện để vào mắt.
Quý Minh Luân thì kiềm chế bản thân một chút, dù sao người đó vẫn ba của Giang Lẫm, Quý Minh Luân thay dép lê của mình, từ trong tủ giày lấy ra đôi dép dành cho khách cho Giang Kiến Thần rồi vào phòng vệ sinh rửa tay.
Giang Kiến Thần không thay dép lê, ông nhìn hai người đang làm như không có việc gì mà suýt nữa mất khống chế.
Bởi vì chuyện của Thang Dĩnh, mấy năm nay ông vẫn luôn cảm thấy có lỗi với Giang Lẫm. Ông có thể chấp nhận việc Giang Lẫm không muốn gặp mình, thậm chí là hận mình, nhưng giữa ông và Giang Lẫm vẫn là cha con ruột, không gì là không giải quyết được.
Đi đến bên ghế sô pha ngồi xuống, chân phải ông đặt lên chân trái, kiên nhẫn nhìn về phía phòng bếp.
Giang Lẫm uống nước xong, lúc đi ra gương mặt vẫn lạnh lùng như trước, cũng không cần ông hỏi liền nói thẳng: "Chuyện như những gì ông nhìn thấy, tôi và Minh Luân đang ở bên nhau. "
Trong nháy mắt, Giang Kiến Thần cảm giác được trước mắt mình tối sầm lại, sự tức giận đang bủa vây xung quanh ông đang thi nhau xông thẳng vào đầu ông, khiến đầu ông đau như búa bổ.
Năm ngón tay đặt trên đầu gối siết chặt chiếc quần tây, Giang Kiến Thần phải kìm chế cơn giận để không phải quát tháo Giang Lẫm.
Ông chưa từng quản lí đứa con trai này, Giang Lẫm lại ra nước ngoài sinh sống một năm, có lẽ là bởi vì như vậy nên mới có thể làm ra hành vi phản nghịch như vậy. Hơn nữa Giang Lẫm chỉ là tuổi nhỏ chưa hiểu chuyện, ông không cần phải vì chuyện sai lầm này mà đẩy quan hệ cha con vốn đã lung lay xuống vực sâu, ông chỉ cần giải thích cho Giang Lẫm, để Giang Lẫm hiểu được nếu làm như vậy cuộc sống sau này sẽ không tốt.
Sau khi xuống máy bay, ông một mạch chạy đến nhà Giang Lẫm, vốn định cho con trai một bất ngờ, nhưng lại biến thành ông là người bất ngờ, cổ họng khát đến bốc khói. Ông muốn xoa dịu cảm xúc, đứng dậy đi vào phòng bếp rót nước uống trước, trong lúc này Quý Minh Luân đi ra, nhìn bóng lưng cậu thấp giọng nói: "Ba cậu có tiếp nhận được không? "
"Mặc kệ ông ấy có tiếp nhận hay không, tớ cũng sẽ không thay đổi thái độ." Giang Lẫm nhìn Quý Minh Luân, trong đôi mắt bình tĩnh của cậu cũng hiện lên vẻ bất an, lo sợ, "Tớ chỉ sợ nếu bị phát hiện sớm như vậy thì phải giải thích cho ba mẹ cậu thế nào đây. "
Quý Minh Luân cười với cậu: "Nếu cậu không sợ ba cậu thì ba mẹ tớ cũng không phải là vấn đề lớn. "
Giang Lẫm chưa kịp trả lời, Giang Kiến Thần đi ra ngồi xuống sofa, giọng điệu bình tĩnh nói: "Hai đứa ngồi đi, chúng ta nói chuyện một chút. "
Quý Minh Luân không nhúc nhích, cho đến khi Giang Lẫm ngồi xuống thì hắn mới ngồi.
Giang Kiến Thần đầu tiên là nhìn hắn, ông nói thầm: "Minh Luân, chú coi cháu như con trai trong gia đình, cũng rất yên tâm khi để Giang Lẫm chơi với cháu, hai người các cháu đều là con trai, hai người còn trẻ không hiểu chuyện, ở chung lâu có thể sẽ sinh ra ảo giác, nếu..."
"Chú Giang," Quý Minh Luân cắt ngang lời Giang Kiến Thần, trịnh trọng nói, "Không phải ảo giác, từ khi học cấp 2 cháu đã bắt đầu thích Giang Lẫm, cháu biết rõ mình muốn cái gì. "
Giang Kiến Thần bị hắn cắt ngang đã không vui, hiện tại lại nghe hắn nói những lời ngỗ nghịch, lửa giận nhất thời bốc lên: "Cháu biết cái gì là thích? Cháu đã nghĩ tới tương lai của hai đứa sau này chưa?! "
So với tốc độ nói bắt đầu mất khống chế của Giang Kiến Thần, Quý Minh Luân vẫn bình tĩnh giải thích: "Việc cháu và Giang Lẫm ở bên nhau sẽ không ảnh hướng gì đến sự nghiệp của chú, chúng cháu đều là người trưởng thành, chúng cháu sẽ chịu trách nhiệm về hành động của mình. "
" Cháu định chịu trách nhiệm như thế nào!" Giang Kiến Thần không nhịn được mà đứng lên quát lớn một tiếng.
Hai tay ông chống ngang eo, xoay người, giơ tay phải cởi nút áo sơ mi, nhìn về phía đứa con trai vẫn không mở miệng của mình.
Giang Lẫm dựa lưng vào ghế, ngồi tư thế thoải mái nhất, giương mắt lên nhìn ông. Giang Kiến Thần đợi một lúc, thấy Giang Lẫm không có ý định mở miệng, nghĩ nếu Quý Minh Luân vẫn ở đây thì sẽ không dễ nói chuyện, liền nói với Quý Minh Luân: "Hôm nay cháu về trước đi, chú có chuyện muốn nói với Giang Lẫm. "
Quý Minh Luân nhìn về phía Giang Lẫm, Giang Lẫm cho hắn một ánh mắt an tâm: "Cậu đi giúp thầy trước đi. "
Thật ra Quý Minh Luân không muốn rời đi, nhưng nếu hắn tiếp tục ở lại đây thì chỉ càng làm cho lửa giận của Giang Kiến Thần tăng lên thôi. Hắn đứng lên, nhìn Giang Lẫm một cái mới nói với Giang Kiến Thần: "Chú Giang, vậy cháu đi trước. "
Giang Kiến Thần không để ý tới hắn, chỉ chờ sau khi hắn rời đi mới ngồi xuống một lần nữa.
Không có người ngoài ở đây, Giang Kiến Thần cố nén cảm xúc lần nữa, tiếp tục khuyên nhủ Giang Lẫm.
"Bây giờ con vẫn chưa bước vào xã hội, con sẽ không biết sự tàn khốc của xã hội này là như thế nào, ba nói với con những thứ này là vì muốn tốt cho con, nếu như tương lai con và Quý Minh Luân bị phát hiện là người đồng tính, bạn bè, đồng nghiệp của con, bọn họ đều sẽ dùng ánh mắt khác thường nhìn con."
"Ngay cả hàng xóm của tòa nhà này, họ sẽ chỉ trỏ sau lưng con." Giang Kiến Thần giơ ngón tay lên chỉ ngoài cửa, "Giống như lúc nãy, khi gặp mặt thì bọn họ cười cười nói nói nhưng sau lưng lại bàn tán về gia đình chúng ta, công việc và sinh hoạt của con đều sẽ bị làm rối tung lên, không cách nào ra ngoài gặp người khác được. "
"Con cảm thấy đến lúc đó hối hận còn kịp không?"
Giang Kiến Thần tận tình khuyên nhủ nhưng đáng tiếc Giang Lẫm chưa nghe xong đã bắt đầu nở nụ cười, chờ ông nói xong cậu mới mở miệng, Giang Lẫm cười nhạo nói: "Ông còn biết người ta bàn tán về gia đình nhà chúng ta?"
Giang Kiến Thần sửng sốt một chút, Giang Lẫm lại quay về vẻ lạnh lùng như trước: "Buổi chiều tôi và Minh Luân vừa đi thăm mộ mẹ tôi, trước khi mẹ tôi qua đời, trong lòng ông cũng biết rõ mình đã làm những gì mà, bây giờ ông đến trước mặt tôi nói những thứ này để làm gì? "
"Từ nhỏ đến lớn ông chưa từng làm tròn bổn phận của một người ba, nếu như không phải Minh Luân vẫn luôn ở bên tôi, sau khi mẹ tôi qua đời tôi cũng không biết mình sẽ biến thành bộ dạng gì."
Đây là những lời sâu trong lòng của Giang Lẫm, cậu vốn không định nói ra, nhưng đến giờ phút này, cậu không muốn bị Giang Kiến Thần nhúng tay vào chuyện của mình, dứt khoát nói ra hết tất cả.
Người đàn ông này ngoại trừ cho cậu tiền ra, chưa bao giờ cho cậu tình yêu thương của một người ba và một gia đình mà cậu mong muốn, mẹ của cậu cũng vì người đàn ông này mà qua đời.
Giang Lẫm đứng lên, nói: "Giang Kiến Thần, trước đây ông không quan tâm tôi, hiện tại ông không có tư cách quản tôi. Nếu sau này ông còn muốn nghe tôi gọi một tiếng ba, thì chuyện này nên dừng lại ở đây, tôi và Minh Luân tuyệt đối sẽ không vì ông không chấp nhận mà buông tay nhau. "
Chỉ trong một hai phút ngắn ngủ, biểu cảm của Giang Kiến Thần liền chuyển từ tức giận sang ngạc nhiên, ông hơi nâng cằm lên, nhìn về phía đứa con trai đang ngày càng trở nên xa lạ này, suy nghĩ của ông dừng lại khi Giang Lẫm nói ra tên của Thang Dĩnh.
Trước mắt ông hiện lên hình ảnh di ảnh của Thang Dĩnh cộng với gương mặt của con trai mình. Theo đó, là hình ảnh Thang Dĩnh trước khi qua đời cãi nhau với mình vì người đàn bà kia, là lúc hỏa táng Giang Lẫm nhiều lần ngã quỵ đi, cậu khóc lóc thảm thiết trước mặt người thân và bạn bè, hai năm sau đó, Giang Lẫm không chịu gọi hắn là ba nữa, thậm chí còn không muốn gặp hắn.
Giang Kiến Thần im lặng ngồi trên sofa, Giang Lẫm vào phòng lúc nào ông cũng không biết. Mà Giang Lẫm cũng không để ý tới người ở bên ngoài nữa, cậu khóa cửa phòng ngủ thứ hai lại, nằm trên giường nhìn chằm chằm trần nhà. Nhịp tim vẫn còn hơi nhanh, nhưng hơi thở vẫn rất đều đặn, nằm một lát cậu liền lấy điện thoại di động ra, mở khóa thì thấy được tin nhắn thoại của Quý Minh Luân.
"Thế nào rồi? Cậu đừng cãi nhau với ông ấy, nếu không nói được gì thì đừng nói nữa. "
"Tớ đã từ chối việc giúp thầy giáo rồi, bây giờ tớ đang đứng đối diện căn chung cư của cậu, nếu cậu xử lý xong rồi thì nói với tớ một tiếng."
"Giang Lẫm, chuyện của ba mẹ tớ cậu đừng lo lắng quá, có tớ ở đây, đừng sợ hãi gì cả."
Nghe liên tiếp ba tin nhắn thoại, Giang Lẫm tưởng tượng ra hình ảnh Quý Minh Luân đỗ xe đối diện chung cư của mình, vẻ mặt nóng ruột nhìn ra ngoài cửa sổ, nhịn không được khẽ nở nụ cười. Nhưng cười không được bao lâu thì cậu thu lại nụ cười trên môi, ánh mắt cũng dần mất đi tiêu điểm.
Vừa rồi khi nói những lời ác độc kia với Giang Kiến Thần, cậu cảm thấy cực kỳ sảng khoái, giống như sự tức giận bao lâu nay cuối cùng cũng đã được giải thoát. Nhưng sau đó cậu lại cảm thấy mờ mịt, cậu cảm giác mình mất đi sự chống đỡ cuối cùng, lồng ngực trở nên trống rỗng, trong lòng dâng lên một loại cảm giác mất mát.
Một lúc sau, trong phòng khách phát ra tiếng bước chân, là Giang Kiến Thần mở cửa rời đi.
Từ trên giường ngồi dậy, Giang Lẫm gọi cho Quý Minh Luân, điện thoại vừa vang lên một tiếng đã được bắt máy, Quý Minh Luân lo lắng hỏi: "Thế nào rồi? Cậu không sao chứ? "
Rũ mắt xuống, Giang Lẫm lại một lần nữa lặng lẽ nở nụ cười.
Bỏ qua một năm đi Los Angeles, mấy năm nay mỗi khi gặp chuyện, mỗi lần Quý Minh Luân mở miệng đều là hỏi cậu có ổn hay không, sẽ dùng giọng điệu lo âu mà đợi cậu trả lời, sẽ làm cho cậu biết rằng mặc dù không có người thân an ủi nhưng vẫn luôn có một người dang tay ôm lấy cậu vào lòng.
Nắm chặt điện thoại di động, giây phút này cậu thật sự muốn xà vào lòng ngực kia.
Hạ thấp giọng, cậu nhẹ nhàng nói với người ở đầu dây bên kia: "Ông ấy đi rồi, cậu đến đây đi."
"Tớ hiện tại rất muốn gặp cậu."
Quý Minh Luân và Giang Kiến Thần nhìn nhau, bàn tay ôm bả vai và eo của Giang Lẫm không nhúc nhích, Giang Lẫm đang thở dốc, nghe thấy tiếng quát lớn của ông thì lập tức hoảng sợ, đợi đến khi nhìn rõ người ngoài cửa là ai, cậu lập tức bình tĩnh lại, di chuyển ánh mắt đang nhìn Giang Kiến Thần sang nơi khác, nói với Quý Minh Luân: "Cậu đi trước đi, để tớ nói chuyện với ông ấy. "
Quý Minh Luân nhíu mày, mặc dù bây giờ hắn đang quỳ một gối và đè lên người Giang Lẫm, nhưng nếu đã bị Giang Kiến Thần phát hiện, hắn cũng không định che dấu nữa, càng không thể để Giang Lẫm một mình đối mặt với lửa giận của Giang Kiến Thần.
"Tớ đi với cậu." Hắn ngồi về ghế lái, lấy điện thoại di động ra nhanh chóng gửi voice cho thầy giáo giải thích mình có việc nên sẽ đến trễ một chút, sau đó xuống xe với Giang Lẫm.
Xe dừng trước cửa khu chung cư, lúc xuống xe Quý Minh Luân có chút khó chịu, cho dù xe có dán màng chống nhìn nhưng cũng không có nghĩa là bọn họ có thể không kiêng nể gì mà hôn nhau. Nhưng hắn cũng chỉ muốn mượn nụ hôn này để cổ vũ Giang Lẫm, khiến tâm trạng Giang Lẫm tốt lên, ai ngờ Giang Kiến Thần lại đến đúng lúc như vậy chứ.
Không phải ông ấy vẫn còn đang đi công tác sao?
Quý Minh Luân vẻ mặt nghiêm túc đi đến bên cạnh Giang Lẫm, Giang Kiến Thần nhìn hai người bọn họ cùng nhau xuống xe, liền kìm nén lửa giận trong người mình, xoay người đi lên lầu trước.
Trong hành lang vang lên tiếng bước chân của ba người, Giang Kiến Thần tức giận đến không chịu nổi, nhưng khi có người quen chào hỏi mình, ông cũng thu lại vẻ mặt tức giận của mình mà gật đầu lại với đối phương.
Đi tới cửa, Giang Kiến Thần đứng sang bên cạnh, Giang Lẫm dùng dấu vân tay mở cửa, sau khi vào phòng bật điều hòa, cậu vào phòng bếp rót nước uống, cậu hoàn toàn không đem chuyện vừa bị phát hiện để vào mắt.
Quý Minh Luân thì kiềm chế bản thân một chút, dù sao người đó vẫn ba của Giang Lẫm, Quý Minh Luân thay dép lê của mình, từ trong tủ giày lấy ra đôi dép dành cho khách cho Giang Kiến Thần rồi vào phòng vệ sinh rửa tay.
Giang Kiến Thần không thay dép lê, ông nhìn hai người đang làm như không có việc gì mà suýt nữa mất khống chế.
Bởi vì chuyện của Thang Dĩnh, mấy năm nay ông vẫn luôn cảm thấy có lỗi với Giang Lẫm. Ông có thể chấp nhận việc Giang Lẫm không muốn gặp mình, thậm chí là hận mình, nhưng giữa ông và Giang Lẫm vẫn là cha con ruột, không gì là không giải quyết được.
Đi đến bên ghế sô pha ngồi xuống, chân phải ông đặt lên chân trái, kiên nhẫn nhìn về phía phòng bếp.
Giang Lẫm uống nước xong, lúc đi ra gương mặt vẫn lạnh lùng như trước, cũng không cần ông hỏi liền nói thẳng: "Chuyện như những gì ông nhìn thấy, tôi và Minh Luân đang ở bên nhau. "
Trong nháy mắt, Giang Kiến Thần cảm giác được trước mắt mình tối sầm lại, sự tức giận đang bủa vây xung quanh ông đang thi nhau xông thẳng vào đầu ông, khiến đầu ông đau như búa bổ.
Năm ngón tay đặt trên đầu gối siết chặt chiếc quần tây, Giang Kiến Thần phải kìm chế cơn giận để không phải quát tháo Giang Lẫm.
Ông chưa từng quản lí đứa con trai này, Giang Lẫm lại ra nước ngoài sinh sống một năm, có lẽ là bởi vì như vậy nên mới có thể làm ra hành vi phản nghịch như vậy. Hơn nữa Giang Lẫm chỉ là tuổi nhỏ chưa hiểu chuyện, ông không cần phải vì chuyện sai lầm này mà đẩy quan hệ cha con vốn đã lung lay xuống vực sâu, ông chỉ cần giải thích cho Giang Lẫm, để Giang Lẫm hiểu được nếu làm như vậy cuộc sống sau này sẽ không tốt.
Sau khi xuống máy bay, ông một mạch chạy đến nhà Giang Lẫm, vốn định cho con trai một bất ngờ, nhưng lại biến thành ông là người bất ngờ, cổ họng khát đến bốc khói. Ông muốn xoa dịu cảm xúc, đứng dậy đi vào phòng bếp rót nước uống trước, trong lúc này Quý Minh Luân đi ra, nhìn bóng lưng cậu thấp giọng nói: "Ba cậu có tiếp nhận được không? "
"Mặc kệ ông ấy có tiếp nhận hay không, tớ cũng sẽ không thay đổi thái độ." Giang Lẫm nhìn Quý Minh Luân, trong đôi mắt bình tĩnh của cậu cũng hiện lên vẻ bất an, lo sợ, "Tớ chỉ sợ nếu bị phát hiện sớm như vậy thì phải giải thích cho ba mẹ cậu thế nào đây. "
Quý Minh Luân cười với cậu: "Nếu cậu không sợ ba cậu thì ba mẹ tớ cũng không phải là vấn đề lớn. "
Giang Lẫm chưa kịp trả lời, Giang Kiến Thần đi ra ngồi xuống sofa, giọng điệu bình tĩnh nói: "Hai đứa ngồi đi, chúng ta nói chuyện một chút. "
Quý Minh Luân không nhúc nhích, cho đến khi Giang Lẫm ngồi xuống thì hắn mới ngồi.
Giang Kiến Thần đầu tiên là nhìn hắn, ông nói thầm: "Minh Luân, chú coi cháu như con trai trong gia đình, cũng rất yên tâm khi để Giang Lẫm chơi với cháu, hai người các cháu đều là con trai, hai người còn trẻ không hiểu chuyện, ở chung lâu có thể sẽ sinh ra ảo giác, nếu..."
"Chú Giang," Quý Minh Luân cắt ngang lời Giang Kiến Thần, trịnh trọng nói, "Không phải ảo giác, từ khi học cấp 2 cháu đã bắt đầu thích Giang Lẫm, cháu biết rõ mình muốn cái gì. "
Giang Kiến Thần bị hắn cắt ngang đã không vui, hiện tại lại nghe hắn nói những lời ngỗ nghịch, lửa giận nhất thời bốc lên: "Cháu biết cái gì là thích? Cháu đã nghĩ tới tương lai của hai đứa sau này chưa?! "
So với tốc độ nói bắt đầu mất khống chế của Giang Kiến Thần, Quý Minh Luân vẫn bình tĩnh giải thích: "Việc cháu và Giang Lẫm ở bên nhau sẽ không ảnh hướng gì đến sự nghiệp của chú, chúng cháu đều là người trưởng thành, chúng cháu sẽ chịu trách nhiệm về hành động của mình. "
" Cháu định chịu trách nhiệm như thế nào!" Giang Kiến Thần không nhịn được mà đứng lên quát lớn một tiếng.
Hai tay ông chống ngang eo, xoay người, giơ tay phải cởi nút áo sơ mi, nhìn về phía đứa con trai vẫn không mở miệng của mình.
Giang Lẫm dựa lưng vào ghế, ngồi tư thế thoải mái nhất, giương mắt lên nhìn ông. Giang Kiến Thần đợi một lúc, thấy Giang Lẫm không có ý định mở miệng, nghĩ nếu Quý Minh Luân vẫn ở đây thì sẽ không dễ nói chuyện, liền nói với Quý Minh Luân: "Hôm nay cháu về trước đi, chú có chuyện muốn nói với Giang Lẫm. "
Quý Minh Luân nhìn về phía Giang Lẫm, Giang Lẫm cho hắn một ánh mắt an tâm: "Cậu đi giúp thầy trước đi. "
Thật ra Quý Minh Luân không muốn rời đi, nhưng nếu hắn tiếp tục ở lại đây thì chỉ càng làm cho lửa giận của Giang Kiến Thần tăng lên thôi. Hắn đứng lên, nhìn Giang Lẫm một cái mới nói với Giang Kiến Thần: "Chú Giang, vậy cháu đi trước. "
Giang Kiến Thần không để ý tới hắn, chỉ chờ sau khi hắn rời đi mới ngồi xuống một lần nữa.
Không có người ngoài ở đây, Giang Kiến Thần cố nén cảm xúc lần nữa, tiếp tục khuyên nhủ Giang Lẫm.
"Bây giờ con vẫn chưa bước vào xã hội, con sẽ không biết sự tàn khốc của xã hội này là như thế nào, ba nói với con những thứ này là vì muốn tốt cho con, nếu như tương lai con và Quý Minh Luân bị phát hiện là người đồng tính, bạn bè, đồng nghiệp của con, bọn họ đều sẽ dùng ánh mắt khác thường nhìn con."
"Ngay cả hàng xóm của tòa nhà này, họ sẽ chỉ trỏ sau lưng con." Giang Kiến Thần giơ ngón tay lên chỉ ngoài cửa, "Giống như lúc nãy, khi gặp mặt thì bọn họ cười cười nói nói nhưng sau lưng lại bàn tán về gia đình chúng ta, công việc và sinh hoạt của con đều sẽ bị làm rối tung lên, không cách nào ra ngoài gặp người khác được. "
"Con cảm thấy đến lúc đó hối hận còn kịp không?"
Giang Kiến Thần tận tình khuyên nhủ nhưng đáng tiếc Giang Lẫm chưa nghe xong đã bắt đầu nở nụ cười, chờ ông nói xong cậu mới mở miệng, Giang Lẫm cười nhạo nói: "Ông còn biết người ta bàn tán về gia đình nhà chúng ta?"
Giang Kiến Thần sửng sốt một chút, Giang Lẫm lại quay về vẻ lạnh lùng như trước: "Buổi chiều tôi và Minh Luân vừa đi thăm mộ mẹ tôi, trước khi mẹ tôi qua đời, trong lòng ông cũng biết rõ mình đã làm những gì mà, bây giờ ông đến trước mặt tôi nói những thứ này để làm gì? "
"Từ nhỏ đến lớn ông chưa từng làm tròn bổn phận của một người ba, nếu như không phải Minh Luân vẫn luôn ở bên tôi, sau khi mẹ tôi qua đời tôi cũng không biết mình sẽ biến thành bộ dạng gì."
Đây là những lời sâu trong lòng của Giang Lẫm, cậu vốn không định nói ra, nhưng đến giờ phút này, cậu không muốn bị Giang Kiến Thần nhúng tay vào chuyện của mình, dứt khoát nói ra hết tất cả.
Người đàn ông này ngoại trừ cho cậu tiền ra, chưa bao giờ cho cậu tình yêu thương của một người ba và một gia đình mà cậu mong muốn, mẹ của cậu cũng vì người đàn ông này mà qua đời.
Giang Lẫm đứng lên, nói: "Giang Kiến Thần, trước đây ông không quan tâm tôi, hiện tại ông không có tư cách quản tôi. Nếu sau này ông còn muốn nghe tôi gọi một tiếng ba, thì chuyện này nên dừng lại ở đây, tôi và Minh Luân tuyệt đối sẽ không vì ông không chấp nhận mà buông tay nhau. "
Chỉ trong một hai phút ngắn ngủ, biểu cảm của Giang Kiến Thần liền chuyển từ tức giận sang ngạc nhiên, ông hơi nâng cằm lên, nhìn về phía đứa con trai đang ngày càng trở nên xa lạ này, suy nghĩ của ông dừng lại khi Giang Lẫm nói ra tên của Thang Dĩnh.
Trước mắt ông hiện lên hình ảnh di ảnh của Thang Dĩnh cộng với gương mặt của con trai mình. Theo đó, là hình ảnh Thang Dĩnh trước khi qua đời cãi nhau với mình vì người đàn bà kia, là lúc hỏa táng Giang Lẫm nhiều lần ngã quỵ đi, cậu khóc lóc thảm thiết trước mặt người thân và bạn bè, hai năm sau đó, Giang Lẫm không chịu gọi hắn là ba nữa, thậm chí còn không muốn gặp hắn.
Giang Kiến Thần im lặng ngồi trên sofa, Giang Lẫm vào phòng lúc nào ông cũng không biết. Mà Giang Lẫm cũng không để ý tới người ở bên ngoài nữa, cậu khóa cửa phòng ngủ thứ hai lại, nằm trên giường nhìn chằm chằm trần nhà. Nhịp tim vẫn còn hơi nhanh, nhưng hơi thở vẫn rất đều đặn, nằm một lát cậu liền lấy điện thoại di động ra, mở khóa thì thấy được tin nhắn thoại của Quý Minh Luân.
"Thế nào rồi? Cậu đừng cãi nhau với ông ấy, nếu không nói được gì thì đừng nói nữa. "
"Tớ đã từ chối việc giúp thầy giáo rồi, bây giờ tớ đang đứng đối diện căn chung cư của cậu, nếu cậu xử lý xong rồi thì nói với tớ một tiếng."
"Giang Lẫm, chuyện của ba mẹ tớ cậu đừng lo lắng quá, có tớ ở đây, đừng sợ hãi gì cả."
Nghe liên tiếp ba tin nhắn thoại, Giang Lẫm tưởng tượng ra hình ảnh Quý Minh Luân đỗ xe đối diện chung cư của mình, vẻ mặt nóng ruột nhìn ra ngoài cửa sổ, nhịn không được khẽ nở nụ cười. Nhưng cười không được bao lâu thì cậu thu lại nụ cười trên môi, ánh mắt cũng dần mất đi tiêu điểm.
Vừa rồi khi nói những lời ác độc kia với Giang Kiến Thần, cậu cảm thấy cực kỳ sảng khoái, giống như sự tức giận bao lâu nay cuối cùng cũng đã được giải thoát. Nhưng sau đó cậu lại cảm thấy mờ mịt, cậu cảm giác mình mất đi sự chống đỡ cuối cùng, lồng ngực trở nên trống rỗng, trong lòng dâng lên một loại cảm giác mất mát.
Một lúc sau, trong phòng khách phát ra tiếng bước chân, là Giang Kiến Thần mở cửa rời đi.
Từ trên giường ngồi dậy, Giang Lẫm gọi cho Quý Minh Luân, điện thoại vừa vang lên một tiếng đã được bắt máy, Quý Minh Luân lo lắng hỏi: "Thế nào rồi? Cậu không sao chứ? "
Rũ mắt xuống, Giang Lẫm lại một lần nữa lặng lẽ nở nụ cười.
Bỏ qua một năm đi Los Angeles, mấy năm nay mỗi khi gặp chuyện, mỗi lần Quý Minh Luân mở miệng đều là hỏi cậu có ổn hay không, sẽ dùng giọng điệu lo âu mà đợi cậu trả lời, sẽ làm cho cậu biết rằng mặc dù không có người thân an ủi nhưng vẫn luôn có một người dang tay ôm lấy cậu vào lòng.
Nắm chặt điện thoại di động, giây phút này cậu thật sự muốn xà vào lòng ngực kia.
Hạ thấp giọng, cậu nhẹ nhàng nói với người ở đầu dây bên kia: "Ông ấy đi rồi, cậu đến đây đi."
"Tớ hiện tại rất muốn gặp cậu."
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương