[Thử Miêu] Bảy Ngày Tà
Chương 4: Ngày thứ tư dùng: Khuyết Ảnh tương sát
Ngày thứ tư dùng: Khuyết Ảnh tương sát
Lần theo vó ngựa một đường đuổi tới bên ngoài huyện. Đến khi đuổi vào sâu trong rừng, Bạch Ngọc Đường liền ngửi được một mùi máu tươi nồng đậm mùi máu. Hắn tức tốc xoay người xuống ngựa.
Hắn đẩy ra từng lùm cây chặn đường, nhìn thấy Triển Chiêu và ngựa đang nằm bên trong một vũng máu, trên thân ngựa còn đang cắm Cự Khuyết, mà Triển Chiêu thân người đầy máu tươi đang đứng ở bên cạnh.
"Giết giết giết... Giết hắn giết hắn giết hắn!"
Thanh âm nam nhân đinh tai nhức óc lại cuồng loạn oanh tạc bên tai, sát ý của Triển Chiêu đối với Bạch Ngọc Đường càng thêm bành trướng, từng chút từng chút cắn nuốt Triển Chiêu một cách hoàn toàn. Y xoay người đối diện nhìn hắn, rút Cự Khuyết từ thân ngựa ra, hướng kiếm chỉ vào Bạch Ngọc Đường, nhấc bước hướng tới phía ngực hắn đâm thẳng.
Bạch Ngọc Đường thấy thế vội vàng lui về phía sau, tay trái ngăn đường kiếm của Triển Chiêu tiến công, Họa Ảnh Cự Khuyết đan nhau hướng lên không trung. Bạch Ngọc Đường cản đường kiếm mấy lần nhưng không có kết quả, vai trái hắn bị Cự Khuyết đâm xuyên qua khiến máu văng khắp nơi, chỉ sợ gần thêm một bước, đường kiếm này nhất định đâm tới đánh gãy gân cốt hắn.
"Triển Chiêu! Ngươi điên rồi! Ta là Bạch Ngọc Đường!"
Bạch Ngọc Đường ăn đau che lại bả vai của mình, trừng mắt hướng về Triển Chiêu đang gần trong gang tấc, hiển nhiên ba chữ "Bạch Ngọc Đường" này hiện tại lọt vào tai Triển Chiêu ngoài khiến sát ý của y tăng mạnh hơn thì chẳng có nữa điểm ý nghĩa nào.
Thời điểm bốn mắt nhìn nhau, Bạch Ngọc Đường đã hiểu rõ Triển Chiêu trước mặt đã không còn là con mèo của hắn nữa. Trong mắt y bây giờ ngoài sự trống rỗng ra thì chỉ còn dư lại sát ý với mình.
Bạch Ngọc Đường biết ánh mắt này, đây chính là ánh mắt khi Hách Liên Bằng nổi điên nhìn Triển Chiêu.
Triển Chiêu vừa đưa tay vung Cự Khuyết thân dính đầy máu lên nghênh chiến,vừa nghiêng mắt chăm chú nhìn, mũi kiếm của y nhắm ngay trước mặt người mặc bạch y này. Mà Họa Ảnh trong tay Bạch Ngọc Đường cũng đã xuất ra khỏi vỏ chắn trước người.
Lưỡi kiếm sắc bén kế bên mặt, Họa Ảnh uyển chuyển nghênh chiến nhưng cũng mang vài phần nhân nhượng, kiếm phong tương để, nội lực tương chấn, lực đạo này khiến hắn tê dại thân thể, Họa Ảnh cơ hồ trượt khỏi tay, lảo đảo lui về phía sau vài bước rồi lại mạnh mẽ dậm chân ngăn cản thế phản công của Triển Chiêu.
"Triển Chiêu! Ngươi mau tỉnh lại!"
Triển Chiêu trúng tà quá nặng, tiêu cự trong mắt bất luận chuyện gì xảy ra cũng không dao động. Triển Chiêu gắng sức dồn khí hướng đến vai trái bị thương của Bạch Ngọc Đường đánh tới, khiến cho tay Bạch Ngọc Đường không còn sức lực.
Bạch Ngọc Đường tuy rằng không muốn thừa nhận bản thân mình đánh không lại Tà Chiêu, nhưng cứ lấy cứng đối cứng thì chắc chắn sẽ thua thảm hại, lúc này hắn chỉ có thể ra ám chiêu.
Thực xin lỗi, Miêu nhi.
Bạch Ngọc Đường vận công đem Họa Ảnh quấn lấy chuôi kiếm Cự Khuyết, đùi phải dẫm vào khe hở giữa hai chân Triển Chiêu, hắn nhấc chân đá vào đầu gối y khiến Triển Chiêu lảo đảo ngã về phía trước. Triển Chiêu rất nhanh liền hồi phục, lập tức hướng Bạch Ngọc Đường mà đánh, tay cũng đồng thời đẩy chuôi kiếm ra khiến Họa Ảnh văng xa ba thước, quay cuồng một vòng trên không trung liền rớt xuống đất, Bạch Ngọc Đường lập tức nhân cơ hội vòng qua sau lưng Triển Chiêu.
Hai ngón tay tụ hoá khí lực, trước tiên phong bế hai ngung huyệt trên vai Triển Chiêu cho y không thể lộn xộn, sau đó xuất chưởng bổ về phủ huyệt trên cổ Triển Chiêu.
Tứ ca Tưởng Bình từng nói qua, dùng sức đánh chuẩn xác vào huyệt này, nhẹ thì đem người đánh bất tỉnh, nặng thì có khả năng đánh chết người.
Còn không chờ đánh xuống, Bạch Ngọc Đường đã bị một cổ nội lực đẩy xa. Triển Chiêu thoáng chốc xoay người ra sau, trở tay bắt lấy tay hắn đang hướng về cổ y. "Rắc" một cái, âm thanh xương cốt vỡ vụ, nghe âm thanh đoán là ngón tay hắn đã gãy hai ba đốt, mà vết thương trên vai lúc trước bây giờ cũng nhói lên khiến thân thể Bạch Ngọc Đường mền nhũn, suýt chút nữa liền quỳ xuống đất
Cắn răng chịu đựng đau đớn hai chân để bay lên không đá vào ngực Triển Chiêu ngực, sau phiên nhảy dựng lên lại là một chân đá đến hắn lùi lại vài thước, hai người khoảng cách lại lần nữa kéo ra.
Bạch Ngọc Đường xoay người liền ngã xuống đất, mới mấy chiêu ngắn ngủi đã khiến hắn thở hồng hộc, nội công hỗn loạn, hắn không biết mình còn có thể trụ được bao lâu. Trước bụng lạnh lẽo, máu tươi gay mũi, phía trên bạch y không ngừng chảy ra máu tươi, nhất định là vừa rồi giao chiến bị Cự Khuyết tổn thương.
Họa Ảnh bị đánh rơi cắm ở giữa khoảng cách của hai người, Triển Chiêu nghi hoặc nhìn Hoạ Ảnh, rồi lại nhìn tới Bạch Ngọc Đường đang quỳ dưới đất. Y nắm lấy Cự Khuyến hướng về hướng phía Hoạ Ảnh của Bạch Ngọc Đường bay đến muốn đoạt đi.
Miêu nhi a, Miêu nhi a, ngươi nghĩ muốn lấy Hoan Ảnh của Bạch gia gia dễ vậy sao. Bạch Ngọc Đường nhếch khóe miệng, tay nắm một đống cát đá, Triển Chiêu một bước vọt tới. Bạch Ngọc Đường vừa thấy tay Triển Chiêu sắp chạm vào chuôi kiếm liền ném hết đất cát trong tay vào mặt y.
Chỉ là, hắn không đoán được đây chính là chiêu lạt mềm buộc chặt, thủ thuật che mắt của y. Triển Chiêu chờ Bạch Ngọc Đường ra tay trước, liền trở tay chém xuống một đạo kiếm khí làm đất cát bay ngược lại hướng Bạch Ngọc Đường, thừa dịp Bạch Ngọc Đường bị đất cát làm ảnh hưởng tầm mắt, y liền uốn gối, một cước đá vào ngực Bạch Ngọc Đường, tiếp theo lại bồi thêm hai ba cú đá.
Bạch Ngọc Đường không chỗ né tránh liền ăn đủ mấy cú đá của Triển Chiêu, thân thể hắn bị đá mấy cước liền nặng nè bay vào thân cây, lại té xuống. Một cổ vị tanh từ ấm áp từ trong miệng tuôn trào ra đầy đất, nhuộm màu bạc của Hoạ Ảnh trở thành màu đỏ tươi diễm lệ như máu.
Bạch Ngọc Đường cố lê thân thể dựa vào gốc cây. Xương sườn trước ngực có khả năng đã gãy rồi, hắn đã không còn sức lực phản kháng, mà ngay lúc này một thanh kiếm dài loé lên màu bạc lạnh lẽo đã đặt lên trên yết hầu của hắn.
Máu tươi cùng đau xót nhấn chìm khiến tầm mắt hắn chết lặng, hắn mơ hồ nhìn thấy trong mắt Triển Chiêu vẫn không có bất kì gợn sóng nào liền cười ha hả, lại vô ý tác động đến nội thương, kịch liệt ho khan mấy tiếng, máu tươi lại bùng ra trong miệng.
"Khụ... Ha ha... Ha... Ngươi con mèo ngu này... cũng không... không tệ chút nào......"
Cự Khuyết đã nâng lên, nhưng Triển Chiêu nhìn Bạch Ngọc Đường bộ dáng đang dựa vào thân cây kéo dài hơi tàn thì tay lại tự ngừng ở giữa không trung, chậm chạp không chịu động thủ.
Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu, tầm mắt hắn càng ngày càng mơ hồ, cuối cùng hai mắt tối sầm, chết ngất đi. Ngọc bội bên hông Triển Chiêu hóa thành một làn sương đen chảy trên mặt đất, từ từ biến thành một người hình, người này đúng là kẻ đã bị xử chết - là kia Pháp Vương Hách Liên Bằng.
Hắn miệt thị mà liếc mắt về Bạch Ngọc Đường đang nằm liệt dưới tàng cây, trong mắt toàn là ghét bỏ, liếc Triển Chiêu hỏi.
"Ngươi vì sao không giết hắn?"
Sau khi hỏi xong, Hách Liên Bằng cảm thấy mình đúng là đang làm điều thừa. Hắn ở trong người Triển Chiêu không ngừng niệm nhiếp tâm chú, chú niệm này sẽ khiến vật chứa sẽ mất đi ý thức không còn cảm giác được đau đớn, tựa như cái xác không hồn chỉ biết nghe lệnh vật chủ nhưng vẫn sẽ có những phản ứng cơ bản nhất. (Câu này nghĩa là phản ứng bản năng của Triển Chiêu là không tổn hại Ngọc Đường=)))
Đáng tiếc hiện tại hắn không đủ pháp lực, vô pháp hoàn toàn chiếm cứ thân thể Triển Chiêu hay là khiến Triển Chiêu hoàn toàn nghe lệnh hắn, bằng không hắn đã sớm lệnh Triển Chiêu lấy mạng Bạch Ngọc Đường, huyết tẩy Khai Phong Phủ.
Hắn bấm tay tính toán, khoảng cách đến đầu thất còn chưa đến ba ngày. Trường bào vung lên, đôi tay kết ấn, linh lực vận chuyển, thủ đoạn vừa lật tịnh chỉ cấp Triển Chiêu đưa lên một cái nghe lệnh chú tới đền bù nhiếp tâm chú không đủ chỗ.
"Mang hắn đi theo ta."
Triển Chiêu hai mắt sáng ngời, giơ tay lắc lắc Cự Khuyết để máu tươi trên thân kiếm rơi xuống liền thu kiếm vào vỏ, Họa Ảnh cũng được y đeo trên lưng, y bắt lấy cánh tay Bạch Ngọc Đường, kéo lê thân thể hắn đi vào sâu trong rừng.
Ước chừng đi được nửa canh giờ, một mùi thơm đặc trưng của rượu nồng nặc xông vào mũi, một xưởng ủ rượu hiện ra ngay trước mắt, có vài vị thoạt nhìn như là tiểu nhị đang dọn rượu, thấy Triển Chiêu máu dính đầy người liền sợ tới mức tè ra quần, không đợi những tên tiểu nhị đó chạy trốn, Hách Liên Bằng liền đứng tại chỗ hấp thụ tinh khí của những tên đó.
Thời gian hạn lệnh của chú đã qua, đôi mắt Triển Chiêu lại lần nữa mất đi tia sáng, y đem Bạch Ngọc Đường ném xuống đất, vài bước đã đi đến trước cửa xưởng rượu, dễ như trở bàn tay mà kéo mấy vò rượu lớn được xích ở dưới phía tán cây. Y nâng tay lên không trung, một chưởng xuất kích, dây xích liền lập tức vỡ nát, nặng nề đập lên thân cây phía sau.
Triển Chiêu đem đôi tay Bạch Ngọc Đường bẻ ra sau, dùng dây xích cột trên cổ tay hắn, sau đó bẻ chân hắn ra sau, buộc lại chung với tay. Đây là tư thế khổ hình.
Hách Liên Bằng ném cho y hai bình nữ nhi hồng để y uống, nhưng Triển Chiêu lại lướt qua nút rượu, một tay gắt gao kiềm trụ cằm Bạch Ngọc Đường cằm ép cho hắn mở miệng, một tay kia đem nữ nhi hồng đặt ở đỉnh đầu, vừa lật tay từ từ rót xuống.
Lượng lớn rượu theo đường mũi và miệng, đao to búa lớn mà tiến trong thân thể, cảm giác cay độc nóng bỏng khiến Bạch Ngọc Đường đang hôn mê cũng sặc tỉnh, hắn vặn vẹo thân thể kịch liệt ho khan, nhưng thân thể đang bị trói buộc không thể sử dụng một chút sức lực nào, ngược lại càng vùng vẫy lại càng sinh ra đau đớn.
Rượu nuốt không kịp theo cổ mà chảy xuống thấm vào miệng vết thương, hắn cảm giác vết thương ngày càng trở nên bỏng rát, đau đớn khó nhịn
Bạch Ngọc Đường một bên vừa ho vừa nôn khan, bên trong dạ dày y như sông cuộn biển gầm, rượu vừa mới đến dạ dày cũng theo đường cũ phun ra.
Triển Chiêu không đợi Bạch Ngọc Đường nôn xong, lại nắm tóc hắn bắt đầu đổ rượu, hai vò nữ nhi hồng xuống bụng, thân thể băng lãnh của Bạch Ngọc Đường cũng dần trở nên nóng lên, nhưng miệng vết thương cũng trở nên đau hơn rất nhiều.
Triển Chiêu đem bình nữ nhi hồng đã hết ném sang một bên, âm thanh tiếng vò vỡ vang lên thanh thúy.
Đêm đã khuya, Triển Chiêu ngồi trước lửa trại, lỗ trống nơi đồng tử chiếu rọi ánh mang quang. Bạch Ngọc Đường mất máu quá nhiều lại thêm bị dày vò tàn nhẫn, hai chân lúc này với không tới mặt đất, thân thể không thể khống chế mà run rẩy.
Khuôn mặt trắng bệch, mồ hôi dày đặc, đôi môi khô khốc lúc đóng lúc mở liền phun ra làn hơi mỏng mang, đau đớn sớm đã khiến thân thể chết lặng, hắn miễn cưỡng chống lại cơn buồn ngủ ngập tràn, sợ là giấc ngủ này một khi đã ngủ sẽ không còn cơ hội tỉnh lại.
"Miêu... Nhi... ngươi còn nhớ không... hai ta... muốn...muốn so xem khinh công của ai...cao hơn... ai thua... liền phải... chung một tháng... tiền thưởng..."
"Kết quả... hai ta... nhảy nhót bừa bãi... cuối cùng... cả ta và ngươi ngã vào... ngã vào... trong nước... cảm nhiễm phong hàn... nằm trên giường hơn... hơn nửa tháng..."
Giọng Bạch Ngọc Đường khàn khàn, tiếng nói đứt quãng phiêu dật tiến vào tai Triển Chiêu, nhưng y vẫn không dao động, cứ mãi máy móc mà thêm mấy nhánh cây khô vào lửa trại.
"Ta khuyên ngươi giữ hơi sức đi, y không thể nghe thấy ngươi nói chuyện."
Ngọc bội hóa thành một làn sương đen đem Triển Chiêu vây vào bên trong, sau đó làn sương đen bỗng nhiên co rút lại, từ từ hóa thành một nam tử đầu bạc mặc bạch y, Bạch Ngọc Đường híp mắt cẩn thận nhìn, kẻ mặc bạch y đúng là Hách Liên Bằng.
Sau khi hút tinh khí của nam tử kia, Hách Liên Bằng đã có thể dùng thân thể chính mình, hắn xoay qua nhìn khuôn mặt Triển Chiêu, đầu ngón tay xẹt qua bờ môi của y, khóe môi Hách Liên Bằng gợi lên một ý cười quỷ dị.
Đầu ngón tay hắn di chuyển xuống phía dưới áo rồi vạch ra, nhìn thấy cần cổ trắng nõn. Hắn xé rách vạt áo Triển Chiêu lộ ra xương quai xanh cùng một mảng lớn trước ngực. Hắn tiện tay cầm lấy một mảnh vò rượu vỡ sắt bén trên mặt đất, chậm rãi hạ xuống từ xương quai xanh vẽ ra một miệng máu dài chừng ba tấc. Hắn cúi người liếm láp miệng vết thương chảy máu của y. Không đến mấy ngày nữa, thân thể này liền triệt để thuộc về hắn.
"Hách Liên Bằng... ngươi dám... động đến y một chút... ta nhất định khiến ngươi... tan xương nát thịt!!"
Khoảng khắc thấy Hách Liên Bằng tổn thương Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường cơ hồ cảm thấy toàn thân đau đớn không gì sánh được, từng lời hắn nói ra đều là xót xa rống lên.
"Chỉ bằng ngươi? Bạch Ngọc Đường, ngươi thật đúng là không biết lượng sức."
Hách Liên Bằng một tay kết ấn, trong miệng lẩm bẩm, hắn nhìn Bạch Ngọc Đường, trong mắt chứa một sự căm phẫn khó gì bì nổi, nhưng đột nhiên hắn nghĩ đến gì đó liền buông tay xuống, bắt đầu nở nụ cười gian mãnh.
"Triển Chiêu, cho hắn xem một chút nhan sắc của ngươi đi."
Triển Chiêu theo tiếng đứng lên, lấy mảnh vỡ trong tay Hách Liên Bằng liền đi tới trước mặt Bạch Ngọc Đường, hướng lấy bả vai còn chưa bị thương của Bạch Ngọc Đường mạnh mẽ vào. Vạt áo vốn đã bị gió đêm làm khô nay lại nhiễm một mạt màu đỏ.
"Ách a!!"
Không đợi hắn cảm nhận hết cơn đau da thịt, Triển Chiêu lại đem mảnh vỡ đâm vào, thủ đoạn tàn nhẫn khiến cho máu thịt hắn lẫn lộn, đau đến mức cả hàm răng Bạch Ngọc Đường sắp bị cắn đến vỡ vụn, hơi thở dần trở nênđứt quãng, tầm mắt cũng bắt đầu mơ hồ, đầu cũng nặng nề mà gục xuống.
"Muốn ngất xỉu? Không dễ dàng như vậy."
Hách Liên Bằng cầm lấy một vò rượu tưới lên vai Bạch Ngọc Đường, cảm giác bỏng rát làm thân thể Bạch Ngọc Đường không ngừng run rẩy, nhưng rốt cuộc không có sức lực tỉnh lại.
Hách Liên Bằng sờ cổ Bạch Ngọc Đường, chỉ là ngất xỉu, hắn khinh thường mà vung trường bào lên hóa thành làn sương đen về lại miếng ngọc bội bên hông Triển Chiêu dưỡng thần.
"Đừng làm cho hắn tắt thở, ta muốn Bao Chửng tận mắt nhìn thấy hắn chết."
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương