*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Minh Nguyệt – đây là lần thứ hai Diệp Tân đến nhà hàng này.
Nhà hàng được trang trí theo phong cách thanh nhã nhưng lại ở vị trí khá hẻo lánh, trông như nhà riêng của một hộ gia đình giàu có nào đó thời cổ đại chứ không hề giống chỗ dùng để ăn uống.
Với khung cảnh yên tĩnh cổ kính, đây quả là một nơi tuyệt vời để tận hưởng và thư giãn cả về thể xác lẫn tinh thần. Đừng nhìn phòng ốc mang hơi hướng cổ phong mà lầm tưởng, thực chất hiệu quả cách âm ở đây rất tốt.
*Nhà hàng phong cách Trung cổ:
Diệp Tân không hiểu vì sao lại thế luôn, đoán chừng phải cỡ cha cậu mới nhìn ra vật liệu đặc thù dùng để cách âm của nhà hàng này.
Cửa sổ đã đóng nhưng thông qua khe hở của các đường nét trạm trổ trên gỗ thì vẫn có thể mơ hồ nhìn thấy cây cầu nhỏ bắc ngang hồ nước chảy trong đình viện, rất chi là tao nhã.
*Đình viện:
“Tưởng Cường, 38 tuổi, kẻ cuồng rình trộm. Năm năm trước vào tù vì tội theo dõi tống tiền.” Dư Khôn đặt tư liệu lên bàn gỗ, ngón tay gõ nhẹ mặt bàn, cau mày nói.
“Tôi biết chữ.” Dáng vẻ Lăng Phong bình thản từ tốn lật xem.
Dư Khôn giật giật khóe miệng: “Được, vậy ông từ từ mà đọc, tôi nói tôi nghe.”
Diệp Tân không lại gần xem tư liệu của kẻ cuồng rình trộm kia mà gắp một miếng măng cho vào miệng. Măng rất giòn, nhúng trong nước canh cay nồng hòa cùng vị thịt. Cắn một ngụm, mùi thơm tràn ngập cả khoang miệng sảng khoái cực kỳ, ngon ơi là ngon.
Về chuyện của Thành Thiên Khê, Diệp Tân tin tưởng Lăng Phong. Tính theo mối quan hệ lúc trước của bọn họ thì để Lăng Phong tự mình giải quyết là đúng lý hợp tình nhất. Kỳ thật vốn cậu không cần tới đây đâu, chẳng qua là anh cứ một hai phải dẫn cậu theo.
“Ông cũng thấy rồi nhỉ, kẻ này ở đối diện nhà bọn Thiên Khê.” Dư Khôn uống một ngụm trà, thoạt nhìn có vẻ bực bội: “Ông có biết thằng này vào tù như thế nào không?”
“Như thế nào?” Lăng Phong lật tiếp, chỉ có hai trang giấy không hơn. Người bị hại liên quan đều được bảo vệ quyền riêng tư, không ghi thông tin chi tiết.
“Là do bị tôi với Thiên Khê báo cáo đấy.” Dư Khôn nhìn sườn mặt Lăng Phong, ánh mắt hơi phức tạp.
Lăng Phong ngẩng đầu nhìn Dư Khôn chờ anh ta nói tiếp.
“Haiz…” Dư Khôn xoắn hai nhúm tóc đã nhuộm về màu đen của mình: “Tôi thật sự không biết có nên nói với ông hay không…”
“Là ông gọi tôi đến đây đấy.” Lăng Phong vẻ mặt lạnh lùng nhìn anh ta.
Dư Khôn rối rắm trong chốc lát, cuối cùng cảm thấy kiểu gì cũng phải vậy thôi.
Thế là anh ta thở dài nhận mệnh nói: “Được rồi, được rồi, tôi nói. Tuy đã đồng ý với Thiên Khê là sẽ không nói cho ông biết nhưng xét thấy ông luôn hiểu lầm cậu ấy, lại còn hiểu lầm sâu nặng đến vậy thì thật không công bằng đối với cậu ấy.”
Lần này Diệp Tân theo phe Dư Khôn. Nói gì thì nói, ba người bọn họ cũng đã có biết bao năm cảm tình, nếu là hiểu lầm, cởi bỏ được là cái tốt. Dù sao Diệp Tân cũng không muốn Lăng Phong ôm hận mà sống.
“Buổi tối ngày dì qua đời, tôi cảm thấy đám kia không phải do Thiên Khê thuê tới lăng nhục cậu ấy hòng được ông cứu đâu.” Dư Khôn buông chén trà, hai chân đang bắt chéo cũng thả xuống, nghiêm túc nói: “Tên Tưởng Cường này là kẻ dẫn người đi đánh Thiên Khê hồi đó.”
Lăng Phong nhíu mày, lại nhìn chằm chằm hai tờ giấy kia. Kẻ cuồng rình trộm, lại còn ở đối diện nhà Thành Thiên Khê, ham mê cờ bạc.
“Tôi không biết buổi tối hôm đó Thiên Khê đã xảy ra việc gì. Ngay cả dì bị như thế ông cũng chẳng nói. Phỏng chừng lúc ấy ông bận tâm đến cảm nhận của Thiên Khê nên không kể với tôi. Bởi thế, dù sau này thấy Tưởng Cường tống tiền Thiên Khê tôi cũng không hề nghĩ đến việc có liên quan đến buổi tối ngày hôm đó.”
“Ông chắc chắn là tống tiền à?” Lăng Phong vẫn giữ thái độ hoài nghi.
“Tất nhiên rồi, bởi vì tôi có mặt ở đó.” Dư Khôn nhìn thẳng vào mắt Lăng Phong.
Lăng Phong trầm mặc trong chốc lát: “Tôi không nhìn thấy ông.”
“Vì tôi đang trốn mà.” Dư Khôn trợn trắng mắt: “Thiên Khê sợ Tưởng Cường kia gọi thêm người đến hoặc giả tính làm gì cậu ấy nên dặn tôi trốn sang một bên trong lúc giao tiền, nếu có bất trắc gì còn có thể kịp thời giúp đỡ. Mà không phải mới bị Tưởng Cường tống tiền một lần hai lần thôi đâu, trên tay thằng đó có video cậu ấy bị bố bạo hành ở nhà.”
“Bạo hành á?” Diệp Tân kinh sợ bật thốt.
“Đúng vậy.” Ánh mắt Dư Khôn càng thêm phức tạp: “Còn không mặc quần áo nữa.”
Bỗng chốc cả gian phòng chìm trong bầu không khí yên tĩnh nặng nề.
Dư Khôn lại nhìn Lăng Phong: “Ông cũng biết Thiên Khê thoạt nhìn khá giống con lai mà, lúc nhỏ chưa nhìn ra được mẹ cậu ấy còn có thể giấu diếm. Càng lớn ngũ quan càng nảy nở, muốn bố cậu ấy không phát hiện cũng khó. Bố Thiên Khê là kẻ bùn nhão không trát nổi tường, dựa vào tiền của vợ để mở công ty làm ông chủ nên chẳng dám trở mặt với bà. Khoảng thời gian học cấp ba cũng chính là lúc chúng ta quen biết Thiên Khê ấy, có một ngày mẹ cậu ấy về nhà bắt gặp ông ta suýt chút nữa thì… cậu ấy. Sau đó hai vợ chồng mới hằng ngày to tiếng qua lại.”
Lần đầu trong đời Diệp Tân nghe thấy sự tình khinh hoàng như vậy. Tuy rằng trên tin tức luôn xuất hiện các loại sự kiện đáng sợ, nhưng đọc báo với chính mình nghe thấy người bị hại ở bên cạnh mình lại là hai cảm thụ hoàn toàn khác nhau.
“Vậy tại sao họ không báo cảnh sát?” Diệp Tân nhịn không được hỏi.
“Vấn đề là ở đây.” Dư Khôn liếc nhìn Lăng Phong: “Ba mẹ cậu ấy yêu nhau, Thiên Khê là ngoài ý muốn… Mặc dù mẹ cậu ấy yêu con mình, nhưng đồng thời bà cũng hận cậu ấy lắm. Chỉ vì bố cậu ấy không có khả năng sinh sản…”
Lăng Phong không nói gì. Về mặt này anh và Thành Thiên Khê đích xác tương tự nhau. Không ai có thể thấu hiểu được cảm giác bị chính người nhà mình ghét bỏ hơn anh.
“Ông cũng biết Thiên Khê thích ông mà, thế nên sau khi bị tôi phát hiện chuyện này cậu ấy vẫn luôn cầu xin tôi đừng nói cho ông biết, sợ ông cảm thấy cậu ấy thật… ghê tởm.” Lúc nói ra từ cuối cùng ấy, trong lòng Dư Khôn rất khó chịu.
“Tên Tưởng Cường này…” Lăng Phong hạ mắt, lông mi rũ xuống thành bóng râm.
“Sau khi chuyện ba cậu ấy làm bị mẹ cậu ấy phát hiện thì ông ta bào chữa rằng mình chỉ là nhất thời xúc động, nhiều lần thề thốt đảm bảo sẽ không làm gì Thiên Khê nữa, cầu xin bà đừng báo cảnh sát. Trong lòng mẹ cậu ấy cũng thấy hổ thẹn, coi như bỏ qua chuyện đó. Chỉ có điều vào một ngày ông ta đánh bạc thua tiền lại còn uống rượu say… Ông còn nhớ không? Ngày mà ba người chúng ta định đi đá bóng, Thiên Khê bảo phải về nhà thay quần áo đã đó. Ông đi mua soda còn tôi thì đợi cậu ấy dưới nhà, đợi một lúc lâu vẫn chưa thấy xuống, tôi cảm thấy có gì đó không ổn lắm nên chạy đến gõ cửa nhà cậu ấy mà chả thấy ai trả lời.”
“Vậy anh ấy…” Lăng Phong vẫn trầm mặc, Diệp Tân nhịn không được mở miệng hỏi.
Dư Khôn lắc đầu: “Bố cậu ấy không cưỡng bức cậu ấy, chắc là cảm thấy hai người đàn ông làm loại chuyện đó quá ghê tởm chăng. Nhưng ông ta lột sạch quần áo của Thiên Khê xong lấy thắt lưng quất cậu ấy, còn đập bình hoa, dùng mảnh vỡ rạch người cậu ấy… Tóm lại là đến lúc tôi vào thì trên người Thiên Khê đã chẳng còn nổi một miếng da thịt nào lành lặn nữa rồi. Mẹ kiếp, ông ta đúng là một thằng súc sinh!”
Nói đến đây Dư Khôn nghiến răng ken két, siết chặt hai nắm đấm. Sau cùng anh ta thở ra một hơi, tiếp tục nói: “Chắc ông vẫn nhớ ngày hôm tôi nói Thiên Khê bị bệnh rồi chúng ta không đi chơi bóng nữa nhỉ.”
Diệp Tân thật không ngờ một Thành Thiên Khê trên màn ảnh lớn – người mà trong mắt bọn họ từ trước đến giờ tựa như ánh mặt trời rực rỡ, cười rộ lên ấm áp lòng người vậy mà lại có quá khứ xám xịt đến thế. Cậu không nhịn được nhìn qua Lăng Phong, anh nhíu chặt mày, vẫn luôn im lặng.
“Ngày hôm đó đã bị thằng rình trộm này quay video lại.” Dư Khôn nhìn bức ảnh trước mặt Lăng Phong, hận không thể lập tức tẩn chết người trong ảnh: “Tên khốn kiếp kia cũng nhìn ra Thiên Khê thích ông rồi đi theo dõi ông, sau đó lấy video ra uy hiếp tống tiền cậu ấy. Khi đó chúng ta còn nhỏ, tôi lại nghèo túng không biết giúp cậu ấy kiểu gì. Thiên Khê nói với tôi là cậu ấy có tiền, gã ta đòi tiền thì đưa cho gã ta là được.”
Dư Khôn rót cho mình một ly rượu, uống ngụm lớn, cảm giác cay xè kích thích đến khóe mắt anh ta suýt chút nữa rơi lệ: “Kỳ thực nói nhiều như vậy, tôi nghĩ rằng ông cũng đoán ra được rồi. Đêm hôm ấy, Tưởng Cường thua lớn, tuy thằng đó không có tiền nhưng gã biết Thiên Khê có, không những có tiền mà dáng vẻ còn đẹp trai. Người đánh bài với gã trùng hợp lại là một kẻ thích chơi thiếu niên. Thế là gã hẹn Thiên Khê ra ngoài định dùng cậu ấy để thoát nợ. Nếu không nhờ ông cứu cậu ấy thì tôi cũng không dám tưởng tượng đêm đó Thiên Khê sẽ ra sao nữa.”
Lăng Phong há miệng thở dốc, trong cổ họng khô khốc không phát ra nổi âm thanh gì. Anh chỉ trầm mặc rót đầy ly rượu.
Diệp Tân là người dễ mềm lòng thương cảm, nghe Dư Khôn nói xong vành mắt đỏ hoe. Cậu sẽ không uống rượu nhưng cũng không ngăn cản Lăng Phong uống.
“Vậy nên lúc nghe ông nói thấy Thiên Khê đưa tiền cho Tưởng Cường, tôi còn nghĩ chắc mình không cần phải nói thêm gì nữa cơ.” Dư Khôn buông ly rượu xuống: “Ngày đó Tưởng Cường cầm tiền đến tay thì mừng lắm, gã cứ nghĩ loại học sinh như Thiên Khê yếu đuối, dọa một chút là răm rắp dâng tiền lên liền nên chẳng thèm phòng bị gì nữa. Sau đó trong lúc thực hiện hành vi tống tiền lần tiếp theo thì bị tôi và Thiên Khê báo cảnh sát bắt ngay tại trận. Về sau chúng tôi mới biết thì ra gã ta không chỉ rình trộm Thiên Khê mà còn theo dõi rất nhiều người sống trong tòa nhà đó, số tiền gã tống được vô cùng lớn, thế là nhanh chóng bị tóm đi bóc lịch, lúc ấy Thiên Khê mới thở phào nhẹ nhõm. Nhưng khi cậu ấy gom hết dũng khí thổ lộ với ông lại bỗng phát hiện ra ông đã xem cậu ấy như kẻ thù, tuyệt không nguyện ý thân cận nữa…”
“Haizz …” Dư Khôn thở dài một hơi: “Thế sự vô thường.”
“Ngược luyến tình thâm…” Diệp Tân cảm thán. Cậu yêu Lăng Phong thì rất đơn giản, mà Thành Thiên Khê yêu Lăng Phong lại cực kỳ gian truân.
Dư Khôn ngẩn người, rồi anh ta cười cười đồng ý nói: “Đúng vậy.”
“Cậu ấy…” Giọng Lăng Phong hơi khàn, anh ngập ngừng một lát mới nói tiếp: “Hôm nay ông cũng gọi cậu ấy đến à?”
“Ừ, hẳn là chốc nữa sẽ tới. Dù sao thì tôi cũng mong các ông hòa hảo lại. Qua nhiều năm vậy rồi, hiểu lầm này đã đến lúc phải cởi bỏ thôi.”
Dư Khôn chống khuỷu tay lên mặt bàn, lại đột nhiên nhớ tới mục đích đến đây, anh ta nhìn Lăng Phong: “Lão Phong à, thật ra hôm nay mục đích của tôi là muốn nhờ ông khuyên cậu ấy đi báo án. Thằng Tưởng Cường kia chẳng khác gì cái động không đáy, bao lâu qua vẫn không chịu xóa đoạn video đó đi, Thiên Khê cứ tiếp tục như vậy tuyệt đối không phải là cách.”
“Tôi hiểu.” Lăng Phong nhìn một bàn đồ ăn trước mặt, tròng mắt tối tăm không rõ.
“Lát nữa Thiên Khê đến ông đã nghĩ ra nên nói như thế nào chưa? Ông tính bảo với cậu ấy là ông biết hết mọi chuyện rồi hả?” Dư Khôn lại nhịn không được lải nhải: “Theo tôi, đừng cho cậu ấy biết thì tốt hơn, như thế tôi cảm thấy cứ tàn nhẫn kiểu gì ấy.”
Lăng Phong lắc đầu: “Không, tôi ngược lại với ông. Đã sai thì phải đối mặt, không thể nói là vì tốt cho ai mà giấu giếm được.”
Động tác cầm ly của Dư Khôn cứng lại. Đúng vậy, nếu khi đó không ai giấu diếm ai thì có lẽ bây giờ quan hệ của ba người bọn họ sẽ vẫn như trước kia. Chẳng qua là không đủ trưởng thành, không dám gánh vác, hoặc giả quá để ý một người nào đó, để tâm đến ánh nhìn của người nọ, bản thân mình lại quá mức ti tiện, sợ hãi nhìn thấy chán ghét cùng khinh bỉ trong đôi mắt ấy.
Thứ đồ mang tên tình yêu này, có đôi khi thật khó nói rõ.
Diệp Tân nắm tay Lăng Phong, cho anh một ánh mắt khẳng định: “Anh Lăng Phong ơi, mặc kệ như thế nào đi nữa, em đều sẽ giữ chặt anh. ”
Hết chương 38.