Thứ Tôi Cần Là Cuộc Sống Giản Đơn
Chương 23: Khởi đầu mới & Tính hại tôi sao?
Tần Diễn từ trên bục đi về phía Hạ Linh. Hà Thiên cũng từ đó mà xuống cùng, anh chạy nhanh tới chỗ Hạ Linh không. Cứ ngỡ cô bị ai bắt nạt nên nhanh chóng hỏi han:
- " Cô có làm sao không?"
- " Tôi đâu bị gì đâu!" - Hạ Linh cười nhẹ.
Hai người đang nói chuyện thì Tần Diễn muốn nói chuyện với Hạ Linh. Hà Thiên sợ ông ấy có ác ý nên đã chen vào trước:
- " Ông Tần, đây là nhân viên của công ty cháu..."
Chưa kịp nói xong thì ông Tần bật cười rồi vỗ vai Hà Thiên:
- " Không ai ăn thịt người yêu cháu đâu?"
Nghe chữ " người yêu " khiến hai người họ không hỏi ngượng ngùng mà đỏ mặt. Cả hai cùng đồng thanh phủ định:" Không phải đâu ạ!". Thấy mình và người bên cạnh tâm đầu ý hợp như vậy làm họ càng thêm ngượng ngùng. Trịnh Nhu Hoa đứng đằng sau nghiến răng tức giận, hai tay nắm lấy váy như muốn xé toạc nó vậy. Cô ta suy nghĩ trong đầu:" Con khốn này có gì tốt đâu mà lại được như vậy chứ?". Rồi cô ta quay sang kéo lấy bố của mình là Trịnh Hạo:
- " Bố, bố giới thiệu con với ông Tần đi. Ông ấy là bạn thân của ông Hà Thiên, nếu làm như vậy con với Hà Thiên sẽ có cơ hội đấy " - Cô ta nói thầm.
Bố cô ta không thèm để ý mà trợn mắt nhìn rồi chửi nhỏ:" Im mồm đi, lúc nãy còn chưa đủ mất mặt hả?".
Đến cả bố cũng không chịu nghe cô ta nói nên cô ta bỏ về giữa chừng.
Ông Tần nghe cả hai người đồng thanh nói thì lại bật cười to rồi nói:
- " Lại bảo không phải đi, hợp nhau thế này còn gì?"
Hạ Linh ngại ngùng không dám ngước mặt lên, Hà Thiên thì chỉ có cách quay sang bên khác. Một lúc sau ông Tần mời hai người họ vào phòng khách nói chuyện. Ông mời hai người họ ngồi xuống rồi sai thì người đi pha trà.
Trà đã pha xong, cả ba cùng nói chuyện. Ông Tần lên tiếng:
- " Cháu là Kiera sao?"
- " Dạ đúng ạ! Nhưng tên thật của cháu là Hạ Linh " - Cô ấy lễ phép trả lời.
Hà Thiên hỏi:" Ông hỏi chuyện đấy để làm gì vậy? "
Thấy Hà Thiên hỏi vậy ông vờ tức rồi nói:" Đã bảo là ông không làm gì con bé đâu, yên tâm đi!". Nghe nói vậy Hà Thiên chỉ còn cách bĩu môi im lặng. Ông Tần lại nói tiếp:
- " Thật ra ông cũng biết một chút ít về cháu...".
Chưa kịp nói xong thì Hà Thiên lại chen vào:" Ông theo dõi cô ấy à?". Ông Tần tức tới nỗi véo lấy tai Hà Thiên rồi bắt anh im lặng.
- " Ông từng thấy cháu trên báo một lần. Thật ra lúc đầu ông cũng không để tâm lắm tới mấy chuyện này nhưng đọc được rằng cháu đã tự mình thành công như vậy nên ông có chút ấn tượng. Nhưng ông thắc mắc tại sao cháu học được như vậy nhưng lại có lựa chọn không ai ngờ tới?".
- " Thật ra cháu định thi vào đại học B. Nhưng trước ngày thi 1 ngày cháu chợt nhận ra cháu không hề hợp với ước mơ của mình và lúc đó cháu cũng không biết rằng mình nên làm gì. Sau một hồi suy nghĩ thì cháu quyết định sẽ không dùng tiền mồ hôi nước mắt của bố mẹ kiếm được vào thứ vô ích. Sau khi tốt nghiệp đại học cháu mới định hướng được bản thân nên đã lựa chọn đi du học " - Hạ Linh giải thích.
Ông Tần nghe xong thì mỉm cười rồi nói:" Cháu quyết định táo bạo nhưng mà nhìn cháu rất giống ông lúc trẻ. Nghe cháu kể mà làm cho ông sống lại thời thanh xuân vậy ".
Hà Thiên vờ trêu ông Tần:" Cháu tưởng ông là con mặt phố, bố làm to chứ!".
Ông Tần căng mặt tức:" Cháu không bắt bẻ ông là không được sao?". Rồi quay sang Hạ Linh:
- " Thằng này là thế đấy, cháu đừng để tâm. Mà tuần sau ông có một buổi đánh giá nghệ thuật, ông muốn mời cháu làm trợ lý cho ông buổi hôm đó, cháu thấy được chứ?"
Hạ Linh do dự không biết nên đồng ý hay không rồi quay sang Hà Thiên nghĩ trong đầu:" Liệu cậu ta có cho mình đi không?".
Hạ Linh nghĩ Hà Thiên sẽ không đồng ý nên định từ chối ông Tần. Bỗng Hà Thiên lên tiếng:" Cô đồng ý đi ". Hạ Linh không ngờ Hà Thiên lại đồng ý nên ấp úng trả lời:
- " Cháu...cháu đồng ý ạ!".
Ông Tần vui mừng, mặt mày hớn hở như vớ được vàng bạc châu báu. Ông nói:" Vậy hôm đấy ông sẽ cử người tới tận nhà đón cháu ".
Hạ Linh từ chối:" Dạ thôi không cần đâu ạ, cháu tự tới cũng được mà ". Ông Tần vẫn muốn cử người tới đón cô, không muốn khó xử nên cô đã đồng ý.
[•••]
Sau khi rời khỏi Hà Thiên đã đưa Hạ Linh về nhà. Vừa đi anh vừa ngắm nhìn Hạ Linh rồi nghĩ tới câu nói của ông Tần lúc nãy, anh bất giác đỏ mặt. Hạ Linh bên này cũng đang nghĩ tới chuyện đó, cô đã từng thích anh ta và có lẽ bây giờ vẫn vậy.
Đã đến nhà của Hạ Linh, cô chợt nhớ ra lúc chiều vẫn chưa báo cho gia đình là mình về muộn nên vội vàng rời khỏi xe, cúi chào Hà Thiên rồi chạy vào trong nhà. Hà Thiên định chúc cô ngủ ngon nhưng Hạ Linh vào nhanh quá nên anh không kịp nói. Hạ Linh vào nhà thấy gia đình vẫn chưa ngủ, cô chào bố mẹ rồi nói:" Con xin lỗi, hôm nay con đi tiệc cùng với giám đốc nhưng quên gọi về đã làm cho bố mẹ lo ".
- " Con về là được rồi, mà người chở con về là giám đốc sao?"
- " Đúng rồi ạ, cũng...cũng là bạn học cũ của con ạ ".
Mẹ cô nghe về việc cô làm cho bạn cũ:" Vậy thì may quá, mà cậu ta có bắt bẻ con cái gì hay hay không?".
- " Dạ không, cậu ấy rất công bằng đối với nhân viên nên mẹ không cần phải lo đâu ạ!"
Nghe cô nói xong thì mẹ bảo cô đi nghỉ:" Vậy con đi nghỉ đi, cả ngày mệt mỏi rồi".
- " Dạ vâng, con lên phòng đây thưa bố mẹ!".
- " Cô có làm sao không?"
- " Tôi đâu bị gì đâu!" - Hạ Linh cười nhẹ.
Hai người đang nói chuyện thì Tần Diễn muốn nói chuyện với Hạ Linh. Hà Thiên sợ ông ấy có ác ý nên đã chen vào trước:
- " Ông Tần, đây là nhân viên của công ty cháu..."
Chưa kịp nói xong thì ông Tần bật cười rồi vỗ vai Hà Thiên:
- " Không ai ăn thịt người yêu cháu đâu?"
Nghe chữ " người yêu " khiến hai người họ không hỏi ngượng ngùng mà đỏ mặt. Cả hai cùng đồng thanh phủ định:" Không phải đâu ạ!". Thấy mình và người bên cạnh tâm đầu ý hợp như vậy làm họ càng thêm ngượng ngùng. Trịnh Nhu Hoa đứng đằng sau nghiến răng tức giận, hai tay nắm lấy váy như muốn xé toạc nó vậy. Cô ta suy nghĩ trong đầu:" Con khốn này có gì tốt đâu mà lại được như vậy chứ?". Rồi cô ta quay sang kéo lấy bố của mình là Trịnh Hạo:
- " Bố, bố giới thiệu con với ông Tần đi. Ông ấy là bạn thân của ông Hà Thiên, nếu làm như vậy con với Hà Thiên sẽ có cơ hội đấy " - Cô ta nói thầm.
Bố cô ta không thèm để ý mà trợn mắt nhìn rồi chửi nhỏ:" Im mồm đi, lúc nãy còn chưa đủ mất mặt hả?".
Đến cả bố cũng không chịu nghe cô ta nói nên cô ta bỏ về giữa chừng.
Ông Tần nghe cả hai người đồng thanh nói thì lại bật cười to rồi nói:
- " Lại bảo không phải đi, hợp nhau thế này còn gì?"
Hạ Linh ngại ngùng không dám ngước mặt lên, Hà Thiên thì chỉ có cách quay sang bên khác. Một lúc sau ông Tần mời hai người họ vào phòng khách nói chuyện. Ông mời hai người họ ngồi xuống rồi sai thì người đi pha trà.
Trà đã pha xong, cả ba cùng nói chuyện. Ông Tần lên tiếng:
- " Cháu là Kiera sao?"
- " Dạ đúng ạ! Nhưng tên thật của cháu là Hạ Linh " - Cô ấy lễ phép trả lời.
Hà Thiên hỏi:" Ông hỏi chuyện đấy để làm gì vậy? "
Thấy Hà Thiên hỏi vậy ông vờ tức rồi nói:" Đã bảo là ông không làm gì con bé đâu, yên tâm đi!". Nghe nói vậy Hà Thiên chỉ còn cách bĩu môi im lặng. Ông Tần lại nói tiếp:
- " Thật ra ông cũng biết một chút ít về cháu...".
Chưa kịp nói xong thì Hà Thiên lại chen vào:" Ông theo dõi cô ấy à?". Ông Tần tức tới nỗi véo lấy tai Hà Thiên rồi bắt anh im lặng.
- " Ông từng thấy cháu trên báo một lần. Thật ra lúc đầu ông cũng không để tâm lắm tới mấy chuyện này nhưng đọc được rằng cháu đã tự mình thành công như vậy nên ông có chút ấn tượng. Nhưng ông thắc mắc tại sao cháu học được như vậy nhưng lại có lựa chọn không ai ngờ tới?".
- " Thật ra cháu định thi vào đại học B. Nhưng trước ngày thi 1 ngày cháu chợt nhận ra cháu không hề hợp với ước mơ của mình và lúc đó cháu cũng không biết rằng mình nên làm gì. Sau một hồi suy nghĩ thì cháu quyết định sẽ không dùng tiền mồ hôi nước mắt của bố mẹ kiếm được vào thứ vô ích. Sau khi tốt nghiệp đại học cháu mới định hướng được bản thân nên đã lựa chọn đi du học " - Hạ Linh giải thích.
Ông Tần nghe xong thì mỉm cười rồi nói:" Cháu quyết định táo bạo nhưng mà nhìn cháu rất giống ông lúc trẻ. Nghe cháu kể mà làm cho ông sống lại thời thanh xuân vậy ".
Hà Thiên vờ trêu ông Tần:" Cháu tưởng ông là con mặt phố, bố làm to chứ!".
Ông Tần căng mặt tức:" Cháu không bắt bẻ ông là không được sao?". Rồi quay sang Hạ Linh:
- " Thằng này là thế đấy, cháu đừng để tâm. Mà tuần sau ông có một buổi đánh giá nghệ thuật, ông muốn mời cháu làm trợ lý cho ông buổi hôm đó, cháu thấy được chứ?"
Hạ Linh do dự không biết nên đồng ý hay không rồi quay sang Hà Thiên nghĩ trong đầu:" Liệu cậu ta có cho mình đi không?".
Hạ Linh nghĩ Hà Thiên sẽ không đồng ý nên định từ chối ông Tần. Bỗng Hà Thiên lên tiếng:" Cô đồng ý đi ". Hạ Linh không ngờ Hà Thiên lại đồng ý nên ấp úng trả lời:
- " Cháu...cháu đồng ý ạ!".
Ông Tần vui mừng, mặt mày hớn hở như vớ được vàng bạc châu báu. Ông nói:" Vậy hôm đấy ông sẽ cử người tới tận nhà đón cháu ".
Hạ Linh từ chối:" Dạ thôi không cần đâu ạ, cháu tự tới cũng được mà ". Ông Tần vẫn muốn cử người tới đón cô, không muốn khó xử nên cô đã đồng ý.
[•••]
Sau khi rời khỏi Hà Thiên đã đưa Hạ Linh về nhà. Vừa đi anh vừa ngắm nhìn Hạ Linh rồi nghĩ tới câu nói của ông Tần lúc nãy, anh bất giác đỏ mặt. Hạ Linh bên này cũng đang nghĩ tới chuyện đó, cô đã từng thích anh ta và có lẽ bây giờ vẫn vậy.
Đã đến nhà của Hạ Linh, cô chợt nhớ ra lúc chiều vẫn chưa báo cho gia đình là mình về muộn nên vội vàng rời khỏi xe, cúi chào Hà Thiên rồi chạy vào trong nhà. Hà Thiên định chúc cô ngủ ngon nhưng Hạ Linh vào nhanh quá nên anh không kịp nói. Hạ Linh vào nhà thấy gia đình vẫn chưa ngủ, cô chào bố mẹ rồi nói:" Con xin lỗi, hôm nay con đi tiệc cùng với giám đốc nhưng quên gọi về đã làm cho bố mẹ lo ".
- " Con về là được rồi, mà người chở con về là giám đốc sao?"
- " Đúng rồi ạ, cũng...cũng là bạn học cũ của con ạ ".
Mẹ cô nghe về việc cô làm cho bạn cũ:" Vậy thì may quá, mà cậu ta có bắt bẻ con cái gì hay hay không?".
- " Dạ không, cậu ấy rất công bằng đối với nhân viên nên mẹ không cần phải lo đâu ạ!"
Nghe cô nói xong thì mẹ bảo cô đi nghỉ:" Vậy con đi nghỉ đi, cả ngày mệt mỏi rồi".
- " Dạ vâng, con lên phòng đây thưa bố mẹ!".
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương