Thứ Tôi Cần Là Cuộc Sống Giản Đơn
Chương 35: Oan gia ngõ hẹp(2) - Bức tranh hoa diên vĩ của Van Gogh
Tần Diễn và Hà Thiên đều tin tưởng vào khả năng của Hạ Linh. Thời gian thi chính thức bắt đầu, mỗi người chỉ có 20 phút để ngắm nhìn, quan sát và viết ra ý kiến của mình. Sau khi 20 phút trôi qua, các thí sinh sẽ bốc thăm số thứ tự để trình bày nhận xét của mình, các thí sinh còn lại phải đeo tai nghe để tránh việc sao chép đáp án. Các thí sinh đã thi trước có quyền nghe thí sinh thi sau. Thời gian thi chính thức bắt đầu...
Hạ Linh ngồi vào bàn đã được chuẩn bị giấy viết và bút, cô ngắm nhìn bức tranh thật kĩ mà chưa vội viết. Khác với Hạ Linh, Chiết Bạch lại viết rất nhiều. Còn phía Trịnh Nhu Hoa có vẻ không khả thi lắm vì nãy giờ cô ta chỉ vò đầu bứt óc. Thấy Hạ Linh cũng chưa viết gì, cô ta cười khẩy:" Đợi xem cô làm ra trò trống gì không, hừ ".
Phía này, Hạ Linh đã bắt đầu viết ra cảm nhận của mình vào trong giấy. Vốn dĩ thời gian ngắn là vì họ chỉ cần ghi tóm tắt rồi sau khi hết thời gian mới dựa vào đó mà nêu cảm nhận. Quả thật, lực viết của Chiết Bạch rất nhanh, chỉ tầm 10 phút mà anh ta đã viết hết một mặt giấy, Trịnh Nhi Hoa không ngừng nhìn với vẻ thán phục.
Dưới này, Hà Thiên bắt đầu cảm thấy lo lắng cho Hạ Linh vì nãy giờ cô viết rất ít, sợ rằng cứ đà này cô sẽ thua mất:
- Ông Tần, cháu thấy Hạ Linh viết rất ít, có phải cô ấy bí rồi không?
- Lại bảo như này không phải người yêu, mới một tí đã lo lắng rồi...
- Cháu hỏi thật đấy!
- Được rồi, không cần phải lo. Người ông nhìn trúng không sai được đâu, chắc con bé có lối đi riêng mà.
Ông Tần nói vậy nhưng Hà Thiên vẫn không ngừng lo lắng tới nỗi muốn đứng dậy. Hai tay cứ gõ vào cạnh ghế như thể rất hồi hộp.
Thời gian trôi qua đã 18 phút, 2 phút cuối cùng Hạ Linh mới cấp tốc viết nhưng vẫn không quên quan sát kĩ bức tranh ấy.
Tít...tít...
Thời gian đã kết thúc.
- Thời gian kết thúc, mời tất cả các thí sinh bỏ giấy bút xuống - Tô Hạo ( người dẫn dắt cuộc thi) lên tiếng.
- Sau đây, mời toàn thể các thí sinh tới khu vực bốc thăm số thứ tự cho mình.
Tất cả mọi người đi tới khu vực lá thăm, Hạ Linh không muốn chen vào đám đông nên đã cho mình bốc cuối, không ngờ cô lại bốc trúng lá thăm với số thứ tự cuối cùng. Chiết Bạch bốc được vị trí thứ nhất, Trịnh Nhu Hoa bốc được vị trí số 5. Cả đám người nhao nhao so số thứ tự với nhau.
- Ê, tôi số 2 này. May quá vẫn chưa là số 1.
- Ui nằm ở giữa luôn này, cảm tạ trời đất.
- Chiết Bạch, anh bốc trúng số gì vậy - Trịnh Nhu Hoa tới cạnh Chiết Bạch hỏi thăm.
- Số đầu tiên.
- Ôi, anh cố gắng lên nha. Mặc dù là người bắt đầu đầu tiên nhưng tôi tin anh sẽ làm tốt.
- Tốt hơn cô là được.
Trịnh Nhu Hoa tiếp tục năm lần bảy lượt bị Chiết Bạch cho ra rìa, cô ta đành im lặng ngượng ngùng quay đi. Thấy Hạ Linh cầm trên tay lá thăm cô ta tò mò rồi thử hỏi:
- Ô, chào Hạ Linh nha nãy giờ tôi không thấy cô đấy, cô bốc trúng số bao nhiêu vậy?
Cùng giọng điệu mỉa mai như thể Hạ Linh là vô hình cô ta liền nói. Hạ Linh cũng không muốn hơn thua với cô ta nên chỉ nói ngắn gọn:
- À, tôi bốc trúng số tuyệt đối.
Số tuyệt đối tức là số lớn nhất trong hòm thăm, vậy có nghĩa Hạ Linh bốc trúng số cuối sao. Trịnh Nhu Hoa vừa cảm thấy lo lắng vừa cảm thấy vui là sao:" Nếu cuối cùng thì cô ta sẽ quên hết cảm nhận nhưng sợ rằng cô ta sẽ có nhiều thời gian hơn thì sao".
Chưa kịp suy nghĩ nhiều, phần thi của Chiết Nhan đã bắt đầu.
- Chào ban giám khảo, cùng toàn thể khán giả đang có mặt ngày hôm nay - tôi là Chiết Nhan, hiện đang là thành viên của nhóm nghiên cứu nghệ thuật tại Chiết Thị. Và sau đây tôi xin bắt đầy phần thi của mình.
- Như quý vị đã thấy, trên sân khấu hiện giờ là bức tranh vô cùng quý giá mang âm hưởng của thiên nhiên, màu xanh của hoa diên vĩ làm cho tôi như hòa mình vào một không gian đầy hy vọng................Và cuối cùng, không bức tranh nào có thể thay thế nó một cách hoàn hảo nhất, hoa diên vĩ nở rộ như hòa thắm vào lòng người.
- Bài thi của tôi đã hết, cảm ơn tất cả mọi người đã lắng nghe.
Tiếng vỗ tay dưới khán đài vang lên dồn dập, một tiếng nói lớn vang lên:" Hay, hay lắm, đúng là con trai của ta ".
Hóa ra đó là giọng của Chiết Nhan, bố của Chiết Bạch, cũng là người giàu nhất thành phố này sở hữu cho mình Chiết Thị hùng mạnh.
Nhìn tổng thể, quả nhiên bài thi của Chiết Bạch khá tốt, ban giám khảo có vẻ rất ưng ý, gật đầu liên tục. Chiết Bạch về lại vị trí, nhưng anh ta lại đi tới cạnh Hạ Linh rồi dùng khuôn miệng để nói:" Cố lên nha!"
Hạ Linh mặc dù không nghe thấy nhưng có thể nhận ra khuôn miệng anh ta đang nói mình cố gắng nên cũng đã nói cảm ơn.
Nhiều bài thi đã trải qua, đã đến phần thi thứ 5 của Trinh Nhu Hoa, thật đáng để mong chờ mà. Sau khi giới thiệu tên tuổi thì cô ta cũng bắt đầu bài thi. Có lẽ phần thi không được suôn sẻ mấy, giọng điệu thì ấp úng, khuôn mặt ngần ngại như thể chẳng biết nói gì cả. Cứ thế thời gian quy định cho mỗi người kết thúc, Trịnh Nhu Hoa chỉ đành chào khán giả rồi quy về chỗ.
Cuối cùng, cũng tới lượt Hạ Linh. Là người đã từng hoạt động khá nhiều bên Pháp, cô khá tự tin về bài thi ngày hôm nay của mình, cô nghĩ trong lòng:" Nhất định mình làm được". Nói rồi cô đi tới chính giữa sân khấu mà không phải ở vị trí đã quy định.
Khác với giọng ngọt ngào như thường, bây giờ giọng cô thật sự rất nghiêm nghị và cuốn hút một cách lạ thường
- Chào mọi người, tôi xin phép đứng giữa sân khấu để dễ giao lưu được không ạ?
- Được, mời cô - Tô Hạo đã đồng ý.
- Tôi là Hạ Linh, hiện đang là một nhà đánh giá nghệ thuật tại Pháp. Có lẽ mọi người ít biết tôi là ai nhưng hôm nay tôi mong mọi người sẽ yêu thích phần thi này của tôi.
Những năm còn trẻ Van Gogh đã chọn làm người thuyết giáo nên ông khá quen thuộc với Kinh thánh và với những hình ảnh quan trọng được sử dụng bởi niềm tin. Với Van Gogh, bức “Hoa diên vĩ” là bức tranh của tâm hồn ông.
"Màu xanh biển là màu của lí trí và màu xanh lá là màu của hy vọng, màu trắng là màu của sự thanh khiết và niềm tin, màu nâu là màu của sự khiêm tốn.
Lí trí (hoa diên vĩ xanh) phát triển trên nền tảng hy vọng (thân cây diên vĩ) và khi lí trí lớn thì đi kèm với sự niềm tin (hoa diên vĩ trắng lọc lên). Nhưng tất cả đều được trồng trong khuôn khổ của sự khiêm tốn và bởi vì tâm hồn phải chịu khổ hình trên thánh giá (như hoa diên vĩ mọc nhanh hơn trong điều kiện bất lợi).Nó đánh mạnh vào thị giác của người xem bởi những gam màu sắc tuyệt đẹp. Trong khoảnh khắc của một cận ảnh, bạn như đang đứng trước một vườn hoa Diên Vĩ rực sắc xanh tím lạ kỳ, sống động, mạnh khoẻ và bừng sáng. Người xem như bước thật sâu vào tranh và đang là một đoá xanh lam tím trong những đoá xanh. Tôi để ý thấy được một đoá màu trắng to, khoẻ, ở bên góc trái bức tranh, nở miệng trái tim cười. Tôi đoán đó là hiện thân của Van Gogh, không biết bạn có nghĩ như tôi không?
- Còn tiếp -
Hạ Linh ngồi vào bàn đã được chuẩn bị giấy viết và bút, cô ngắm nhìn bức tranh thật kĩ mà chưa vội viết. Khác với Hạ Linh, Chiết Bạch lại viết rất nhiều. Còn phía Trịnh Nhu Hoa có vẻ không khả thi lắm vì nãy giờ cô ta chỉ vò đầu bứt óc. Thấy Hạ Linh cũng chưa viết gì, cô ta cười khẩy:" Đợi xem cô làm ra trò trống gì không, hừ ".
Phía này, Hạ Linh đã bắt đầu viết ra cảm nhận của mình vào trong giấy. Vốn dĩ thời gian ngắn là vì họ chỉ cần ghi tóm tắt rồi sau khi hết thời gian mới dựa vào đó mà nêu cảm nhận. Quả thật, lực viết của Chiết Bạch rất nhanh, chỉ tầm 10 phút mà anh ta đã viết hết một mặt giấy, Trịnh Nhi Hoa không ngừng nhìn với vẻ thán phục.
Dưới này, Hà Thiên bắt đầu cảm thấy lo lắng cho Hạ Linh vì nãy giờ cô viết rất ít, sợ rằng cứ đà này cô sẽ thua mất:
- Ông Tần, cháu thấy Hạ Linh viết rất ít, có phải cô ấy bí rồi không?
- Lại bảo như này không phải người yêu, mới một tí đã lo lắng rồi...
- Cháu hỏi thật đấy!
- Được rồi, không cần phải lo. Người ông nhìn trúng không sai được đâu, chắc con bé có lối đi riêng mà.
Ông Tần nói vậy nhưng Hà Thiên vẫn không ngừng lo lắng tới nỗi muốn đứng dậy. Hai tay cứ gõ vào cạnh ghế như thể rất hồi hộp.
Thời gian trôi qua đã 18 phút, 2 phút cuối cùng Hạ Linh mới cấp tốc viết nhưng vẫn không quên quan sát kĩ bức tranh ấy.
Tít...tít...
Thời gian đã kết thúc.
- Thời gian kết thúc, mời tất cả các thí sinh bỏ giấy bút xuống - Tô Hạo ( người dẫn dắt cuộc thi) lên tiếng.
- Sau đây, mời toàn thể các thí sinh tới khu vực bốc thăm số thứ tự cho mình.
Tất cả mọi người đi tới khu vực lá thăm, Hạ Linh không muốn chen vào đám đông nên đã cho mình bốc cuối, không ngờ cô lại bốc trúng lá thăm với số thứ tự cuối cùng. Chiết Bạch bốc được vị trí thứ nhất, Trịnh Nhu Hoa bốc được vị trí số 5. Cả đám người nhao nhao so số thứ tự với nhau.
- Ê, tôi số 2 này. May quá vẫn chưa là số 1.
- Ui nằm ở giữa luôn này, cảm tạ trời đất.
- Chiết Bạch, anh bốc trúng số gì vậy - Trịnh Nhu Hoa tới cạnh Chiết Bạch hỏi thăm.
- Số đầu tiên.
- Ôi, anh cố gắng lên nha. Mặc dù là người bắt đầu đầu tiên nhưng tôi tin anh sẽ làm tốt.
- Tốt hơn cô là được.
Trịnh Nhu Hoa tiếp tục năm lần bảy lượt bị Chiết Bạch cho ra rìa, cô ta đành im lặng ngượng ngùng quay đi. Thấy Hạ Linh cầm trên tay lá thăm cô ta tò mò rồi thử hỏi:
- Ô, chào Hạ Linh nha nãy giờ tôi không thấy cô đấy, cô bốc trúng số bao nhiêu vậy?
Cùng giọng điệu mỉa mai như thể Hạ Linh là vô hình cô ta liền nói. Hạ Linh cũng không muốn hơn thua với cô ta nên chỉ nói ngắn gọn:
- À, tôi bốc trúng số tuyệt đối.
Số tuyệt đối tức là số lớn nhất trong hòm thăm, vậy có nghĩa Hạ Linh bốc trúng số cuối sao. Trịnh Nhu Hoa vừa cảm thấy lo lắng vừa cảm thấy vui là sao:" Nếu cuối cùng thì cô ta sẽ quên hết cảm nhận nhưng sợ rằng cô ta sẽ có nhiều thời gian hơn thì sao".
Chưa kịp suy nghĩ nhiều, phần thi của Chiết Nhan đã bắt đầu.
- Chào ban giám khảo, cùng toàn thể khán giả đang có mặt ngày hôm nay - tôi là Chiết Nhan, hiện đang là thành viên của nhóm nghiên cứu nghệ thuật tại Chiết Thị. Và sau đây tôi xin bắt đầy phần thi của mình.
- Như quý vị đã thấy, trên sân khấu hiện giờ là bức tranh vô cùng quý giá mang âm hưởng của thiên nhiên, màu xanh của hoa diên vĩ làm cho tôi như hòa mình vào một không gian đầy hy vọng................Và cuối cùng, không bức tranh nào có thể thay thế nó một cách hoàn hảo nhất, hoa diên vĩ nở rộ như hòa thắm vào lòng người.
- Bài thi của tôi đã hết, cảm ơn tất cả mọi người đã lắng nghe.
Tiếng vỗ tay dưới khán đài vang lên dồn dập, một tiếng nói lớn vang lên:" Hay, hay lắm, đúng là con trai của ta ".
Hóa ra đó là giọng của Chiết Nhan, bố của Chiết Bạch, cũng là người giàu nhất thành phố này sở hữu cho mình Chiết Thị hùng mạnh.
Nhìn tổng thể, quả nhiên bài thi của Chiết Bạch khá tốt, ban giám khảo có vẻ rất ưng ý, gật đầu liên tục. Chiết Bạch về lại vị trí, nhưng anh ta lại đi tới cạnh Hạ Linh rồi dùng khuôn miệng để nói:" Cố lên nha!"
Hạ Linh mặc dù không nghe thấy nhưng có thể nhận ra khuôn miệng anh ta đang nói mình cố gắng nên cũng đã nói cảm ơn.
Nhiều bài thi đã trải qua, đã đến phần thi thứ 5 của Trinh Nhu Hoa, thật đáng để mong chờ mà. Sau khi giới thiệu tên tuổi thì cô ta cũng bắt đầu bài thi. Có lẽ phần thi không được suôn sẻ mấy, giọng điệu thì ấp úng, khuôn mặt ngần ngại như thể chẳng biết nói gì cả. Cứ thế thời gian quy định cho mỗi người kết thúc, Trịnh Nhu Hoa chỉ đành chào khán giả rồi quy về chỗ.
Cuối cùng, cũng tới lượt Hạ Linh. Là người đã từng hoạt động khá nhiều bên Pháp, cô khá tự tin về bài thi ngày hôm nay của mình, cô nghĩ trong lòng:" Nhất định mình làm được". Nói rồi cô đi tới chính giữa sân khấu mà không phải ở vị trí đã quy định.
Khác với giọng ngọt ngào như thường, bây giờ giọng cô thật sự rất nghiêm nghị và cuốn hút một cách lạ thường
- Chào mọi người, tôi xin phép đứng giữa sân khấu để dễ giao lưu được không ạ?
- Được, mời cô - Tô Hạo đã đồng ý.
- Tôi là Hạ Linh, hiện đang là một nhà đánh giá nghệ thuật tại Pháp. Có lẽ mọi người ít biết tôi là ai nhưng hôm nay tôi mong mọi người sẽ yêu thích phần thi này của tôi.
Những năm còn trẻ Van Gogh đã chọn làm người thuyết giáo nên ông khá quen thuộc với Kinh thánh và với những hình ảnh quan trọng được sử dụng bởi niềm tin. Với Van Gogh, bức “Hoa diên vĩ” là bức tranh của tâm hồn ông.
"Màu xanh biển là màu của lí trí và màu xanh lá là màu của hy vọng, màu trắng là màu của sự thanh khiết và niềm tin, màu nâu là màu của sự khiêm tốn.
Lí trí (hoa diên vĩ xanh) phát triển trên nền tảng hy vọng (thân cây diên vĩ) và khi lí trí lớn thì đi kèm với sự niềm tin (hoa diên vĩ trắng lọc lên). Nhưng tất cả đều được trồng trong khuôn khổ của sự khiêm tốn và bởi vì tâm hồn phải chịu khổ hình trên thánh giá (như hoa diên vĩ mọc nhanh hơn trong điều kiện bất lợi).Nó đánh mạnh vào thị giác của người xem bởi những gam màu sắc tuyệt đẹp. Trong khoảnh khắc của một cận ảnh, bạn như đang đứng trước một vườn hoa Diên Vĩ rực sắc xanh tím lạ kỳ, sống động, mạnh khoẻ và bừng sáng. Người xem như bước thật sâu vào tranh và đang là một đoá xanh lam tím trong những đoá xanh. Tôi để ý thấy được một đoá màu trắng to, khoẻ, ở bên góc trái bức tranh, nở miệng trái tim cười. Tôi đoán đó là hiện thân của Van Gogh, không biết bạn có nghĩ như tôi không?
- Còn tiếp -
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương