Thứ Tôi Cần Là Cuộc Sống Giản Đơn
Chương 37: Em thật đẹp!
Hai người vừa bước vào cửa hàng đã có nhân viên đi tới phục vụ:
- Chào hai vị, mời hai vị vào trong.
Hà Thiên dẫn Hạ Linh vào trong, anh ta ngồi xuống chiếc ghế sofa chờ trước phòng thay đồ. Sợ Hạ Linh ghét mình nên lần này anh muốn cô tự chọn đồ cho riêng mình:
- Cô tự chọn bộ cô thích đi, lần trước ở sinh nhật ông Tần, tôi xin lỗi vì bắt cô thử nhiều đồ như vậy.
- Không sao đâu, dù gì đó cũng là nhiệm vụ thôi, cậu không cần phải xin lỗi đâu - Thấy Hà Thiên mấy bữa nay cứ là lạ, trong lòng Hạ Linh có chút bối rối.
- Vậy để tôi tự chọn nha - Hạ Linh mở lời.
- Được.
- Còn một chuyện nữa, không biết tôi có thể chọn đồ cho cậu không? - Hạ Linh ngỏ ý.
Thấy Hạ Linh muốn chọn đồ cho mình, Hà Thiên lòng chớm nở, niềm vui bất tận trong lòng anh rực rạo:" Cũng được ".
- Vậy tôi đi thử đồ - Vừa nói xong, Hạ Linh cười tươi rồi đi tìm đồ.
Nụ cười của Hạ Linh bỗng trở thành thứ thuốc diệu kì làm cho Hà Thiên không ngừng rung động.
Nhân viên phục vụ dẫn cô đi một vòng, quả thực là cửa hàng đắt tiền có khác, toàn bộ là hàng hiệu. Hạ Linh mãi vẫn chưa tìm được bộ mình ưng ý. Đi đảo lại một vòng, cô bị thu hút bởi chiếc váy màu xanh da trời, cô nghĩ tới bức tranh hoa diên vĩ lúc sáng, thực sự rất thu hút đôi mắt của cô. Cô lên tiếng gọi nhân viên:
- Lấy cho tôi bộ này nha.
Nhân viên đi tới lấy bộ đồ dạ hồi màu xanh lam đuôi cá vào phòng thử đồ cho Hạ Linh.
* Đây là bản thiết kế do mình tự vẽ, vì không có thời gian nên vẫn chưa được hoàn thiên lắm. Nhưng nếu bạn nào có lấy thì ghi nguồn giúp mình nha vì để vẽ và lên màu hơi tốn thời gian ạ. Cảm ơn rất nhiều.
Hạ Linh nhìn bộ đồ trước mặt rồi quay xuống nhìn giá tiền:
- May vẫn đủ tiền để mua.
Hạ Linh cứ tưởng chỉ đi thi nên không mang theo nhiều tiền nhưng rất may tiền trong thẻ này của cô vẫn đủ giá cho bộ đồ này. Sau khi thử xong, tấm rèm mở ra. Dù không trang điểm cầu kì, không trang sức cao quý nhưng Hạ Linh xuất hiện thật đẹp. Cô chọn bộ đồ tôn vòng eo con kiến cho mình, mặc dù là váy đuôi cá nhưng vẫn tôn lên đôi chân dài của cô. Phần cổ váy tựa cái nơ thêm phần nào tăng lên độ dịu dàng cho cô gái.
Hà Thiên ngước mặt lên, đôi mắt như bị thu hút hoàn toàn vào Hạ Linh, ánh mắt anh không chớp nửa nhịp. Hạ Linh thấy vậy liền hỏi:
- Cậu thấy bộ này có được không? Nếu không được tôi sẽ chọn bộ khác.
Hà Thiên vẫn chưa thoát khỏi vẻ đẹp này mà không nghe Hạ Linh nói, thấy Hà Thiên cứ nhìn mình mà không trả lời, Hạ Linh nói lại lần hai:
- Hà Thiên, cậu thấy bộ này có được không vậy?
Lúc này, Hà Thiên mới giật mình rồi trả lời:" Rất đẹp "
Nghe được Hà Thiên nói vậy, Hạ Linh có chút rung động, hai má đỏ ửng ngại ngùng:
- Vậy tôi sẽ lấy bộ này nha?
- Cô cứ lấy đi.
Nói xong Hạ Linh quay lại phòng thử đồ để cởi nó ra. Nhưng không may phần dây áo của áo con bị mắc vào phần khóa kéo của váy. Đúng lúc này nhân viên lại chẳng ở ngoài, cô chỉ có thể tự loay hoay gỡ nó ra. Nhưng phần bị mắc ngay giữa lưng nên cho dù cố với tay đến cũng không được. Cứ thế cô đã loay hoay được tầm 10 phút.
Thấy Hạ Linh gần chục phút vẫn chưa ra, Hà Thiên có chút lo lắng. Anh ta liền đứng dậy, rời khỏi ghế đi tới cạnh cửa rèm hỏi:
- Cô có sao không vậy?
- À, tôi...tôi đang gặp chút vấn đề về váy thôi. Không sao đâu.
Hạ Linh vẫn cứ mãi cố gắng gỡ phần rối ra nhưng mãi không được, cuối cùng cô phải lên tiếng nhờ Hà Thiên:
- Cậu gọi nhân viên hộ tôi với được không, tôi không gỡ nó ra được?
- Để tôi giúp cô được không? - Hà Thiên ngỏ ý muốn giúp đỡ.
Lúc này Hạ Linh nghĩ trong đầu:" Chỉ là gỡ đoạn đó ra thôi mà, thôi kệ đây là cậu ta ngỏ lời trước ".
- Cũng được, cậu vào đi.
Hà Thiên đi vào, sợ phạm phải sai lầm nên anh ta vừa đi vừa cúi đầu xuống để tránh ngượng ngùng. Hạ Linh lên tiếng:
- Cậu cứ đi bình thường đi, tôi vẫn chưa thay đồ đâu mà.
- Tôi sợ cô ngại nên...
Cả hai cũng có phần ngại ngùng nhưng thật ra cũng chẳng có gì to tát cả, họ ngại là vì tâm tư này đã rung động.
Hà Thiên giúp Hạ Linh gỡ phần váy bị mắc vào dây áo, bóng lưng cô trắng nõn, phát sáng đến lạ thường, một vài chiếc nốt ruồi làm cho bóng lưng ấy trở nên quyến rũ. Tay Hà Thiên chạm vào da thịt cô làm cô cảm thấy hơi nhột:
- Cậu...xong chưa vậy?
- Xong rồi.
Chưa kịp nói cảm ơn. Hà Thiên vội đi ra ngoài, mặt bỗng đỏ lên, trong đầu cứ hiện ra hình bóng xinh đẹp ấy.
Sau vài phút, Hạ Linh thay đồ xong. Sau đó cô chọn cho Hà Thiên một bộ vest màu xanh dương đậm, rất phù hợp với chiếc váy lúc nãy của cô. Không cần phải nói nhiều, đẹp thì mặc giẻ lau cũng đẹp.
Quả thực, Hà Thiên cứ như nam thần bước ra từ trong truyện vậy, một tổng tài ngàn người say đắm, đôi chân dài, bờ vai rộng đủ để hàng trăm thiếu nữ điếu đổ.
Hai người đứng cạnh nhau như một bản thiết kế vĩ đại.
" Bản thiết kế vĩ đại tinh hoa hội tụ, tài hoa nghệ thuật, phụ nữ rất yêuuu ".
- Chào hai vị, mời hai vị vào trong.
Hà Thiên dẫn Hạ Linh vào trong, anh ta ngồi xuống chiếc ghế sofa chờ trước phòng thay đồ. Sợ Hạ Linh ghét mình nên lần này anh muốn cô tự chọn đồ cho riêng mình:
- Cô tự chọn bộ cô thích đi, lần trước ở sinh nhật ông Tần, tôi xin lỗi vì bắt cô thử nhiều đồ như vậy.
- Không sao đâu, dù gì đó cũng là nhiệm vụ thôi, cậu không cần phải xin lỗi đâu - Thấy Hà Thiên mấy bữa nay cứ là lạ, trong lòng Hạ Linh có chút bối rối.
- Vậy để tôi tự chọn nha - Hạ Linh mở lời.
- Được.
- Còn một chuyện nữa, không biết tôi có thể chọn đồ cho cậu không? - Hạ Linh ngỏ ý.
Thấy Hạ Linh muốn chọn đồ cho mình, Hà Thiên lòng chớm nở, niềm vui bất tận trong lòng anh rực rạo:" Cũng được ".
- Vậy tôi đi thử đồ - Vừa nói xong, Hạ Linh cười tươi rồi đi tìm đồ.
Nụ cười của Hạ Linh bỗng trở thành thứ thuốc diệu kì làm cho Hà Thiên không ngừng rung động.
Nhân viên phục vụ dẫn cô đi một vòng, quả thực là cửa hàng đắt tiền có khác, toàn bộ là hàng hiệu. Hạ Linh mãi vẫn chưa tìm được bộ mình ưng ý. Đi đảo lại một vòng, cô bị thu hút bởi chiếc váy màu xanh da trời, cô nghĩ tới bức tranh hoa diên vĩ lúc sáng, thực sự rất thu hút đôi mắt của cô. Cô lên tiếng gọi nhân viên:
- Lấy cho tôi bộ này nha.
Nhân viên đi tới lấy bộ đồ dạ hồi màu xanh lam đuôi cá vào phòng thử đồ cho Hạ Linh.
* Đây là bản thiết kế do mình tự vẽ, vì không có thời gian nên vẫn chưa được hoàn thiên lắm. Nhưng nếu bạn nào có lấy thì ghi nguồn giúp mình nha vì để vẽ và lên màu hơi tốn thời gian ạ. Cảm ơn rất nhiều.
Hạ Linh nhìn bộ đồ trước mặt rồi quay xuống nhìn giá tiền:
- May vẫn đủ tiền để mua.
Hạ Linh cứ tưởng chỉ đi thi nên không mang theo nhiều tiền nhưng rất may tiền trong thẻ này của cô vẫn đủ giá cho bộ đồ này. Sau khi thử xong, tấm rèm mở ra. Dù không trang điểm cầu kì, không trang sức cao quý nhưng Hạ Linh xuất hiện thật đẹp. Cô chọn bộ đồ tôn vòng eo con kiến cho mình, mặc dù là váy đuôi cá nhưng vẫn tôn lên đôi chân dài của cô. Phần cổ váy tựa cái nơ thêm phần nào tăng lên độ dịu dàng cho cô gái.
Hà Thiên ngước mặt lên, đôi mắt như bị thu hút hoàn toàn vào Hạ Linh, ánh mắt anh không chớp nửa nhịp. Hạ Linh thấy vậy liền hỏi:
- Cậu thấy bộ này có được không? Nếu không được tôi sẽ chọn bộ khác.
Hà Thiên vẫn chưa thoát khỏi vẻ đẹp này mà không nghe Hạ Linh nói, thấy Hà Thiên cứ nhìn mình mà không trả lời, Hạ Linh nói lại lần hai:
- Hà Thiên, cậu thấy bộ này có được không vậy?
Lúc này, Hà Thiên mới giật mình rồi trả lời:" Rất đẹp "
Nghe được Hà Thiên nói vậy, Hạ Linh có chút rung động, hai má đỏ ửng ngại ngùng:
- Vậy tôi sẽ lấy bộ này nha?
- Cô cứ lấy đi.
Nói xong Hạ Linh quay lại phòng thử đồ để cởi nó ra. Nhưng không may phần dây áo của áo con bị mắc vào phần khóa kéo của váy. Đúng lúc này nhân viên lại chẳng ở ngoài, cô chỉ có thể tự loay hoay gỡ nó ra. Nhưng phần bị mắc ngay giữa lưng nên cho dù cố với tay đến cũng không được. Cứ thế cô đã loay hoay được tầm 10 phút.
Thấy Hạ Linh gần chục phút vẫn chưa ra, Hà Thiên có chút lo lắng. Anh ta liền đứng dậy, rời khỏi ghế đi tới cạnh cửa rèm hỏi:
- Cô có sao không vậy?
- À, tôi...tôi đang gặp chút vấn đề về váy thôi. Không sao đâu.
Hạ Linh vẫn cứ mãi cố gắng gỡ phần rối ra nhưng mãi không được, cuối cùng cô phải lên tiếng nhờ Hà Thiên:
- Cậu gọi nhân viên hộ tôi với được không, tôi không gỡ nó ra được?
- Để tôi giúp cô được không? - Hà Thiên ngỏ ý muốn giúp đỡ.
Lúc này Hạ Linh nghĩ trong đầu:" Chỉ là gỡ đoạn đó ra thôi mà, thôi kệ đây là cậu ta ngỏ lời trước ".
- Cũng được, cậu vào đi.
Hà Thiên đi vào, sợ phạm phải sai lầm nên anh ta vừa đi vừa cúi đầu xuống để tránh ngượng ngùng. Hạ Linh lên tiếng:
- Cậu cứ đi bình thường đi, tôi vẫn chưa thay đồ đâu mà.
- Tôi sợ cô ngại nên...
Cả hai cũng có phần ngại ngùng nhưng thật ra cũng chẳng có gì to tát cả, họ ngại là vì tâm tư này đã rung động.
Hà Thiên giúp Hạ Linh gỡ phần váy bị mắc vào dây áo, bóng lưng cô trắng nõn, phát sáng đến lạ thường, một vài chiếc nốt ruồi làm cho bóng lưng ấy trở nên quyến rũ. Tay Hà Thiên chạm vào da thịt cô làm cô cảm thấy hơi nhột:
- Cậu...xong chưa vậy?
- Xong rồi.
Chưa kịp nói cảm ơn. Hà Thiên vội đi ra ngoài, mặt bỗng đỏ lên, trong đầu cứ hiện ra hình bóng xinh đẹp ấy.
Sau vài phút, Hạ Linh thay đồ xong. Sau đó cô chọn cho Hà Thiên một bộ vest màu xanh dương đậm, rất phù hợp với chiếc váy lúc nãy của cô. Không cần phải nói nhiều, đẹp thì mặc giẻ lau cũng đẹp.
Quả thực, Hà Thiên cứ như nam thần bước ra từ trong truyện vậy, một tổng tài ngàn người say đắm, đôi chân dài, bờ vai rộng đủ để hàng trăm thiếu nữ điếu đổ.
Hai người đứng cạnh nhau như một bản thiết kế vĩ đại.
" Bản thiết kế vĩ đại tinh hoa hội tụ, tài hoa nghệ thuật, phụ nữ rất yêuuu ".
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương