Thủ Trưởng Nhà Quyền Thế Cưới Sủng Bảo Bối
Chương 45: Đánh Một Trận, Xóa Bỏ (1)
Xảy ra chuyện chính là Thủ trưởng phu nhân, điều này khiến cho cảnh sát cấp cao chú ý, Tổng cục trưởng tự mình gọi điện tới thăm hỏi. "Cố Thủ trưởng, ngài nghĩ đây có thể là trả thù không?" Cố Thành Kiêu hiểu ý tứ của cục trưởng, nói "Hẳn là không phải, nếu như là vậy, bọn họ không để cho cô ấy sống, huống chi hiện tại đang điều tra nghiêm ngặt, bọn hắn không có cơ hội trà trộn vào, cũng không có lá gan đó." "Không phải, chúng tôi sợ ngài gặp nguy hiểm." "Ta vừa nhìn máy giám sát, chính là một đám vắt mũi chưa sạch, tất cả là 15 người." "Có máy giám sát liền dễ làm, một người cũng đừng nghĩ chạy thoát." Có sự giám sát của Bộ trưởng, nhân viên phá án một giây cũng không dám bỏ bê công việc, rất nhanh liền bắt được mấy người, rồi giống như ngồi chờ kéo lưới đem từng người bắt lại. Bên này Lâm Thiển còn chưa tỉnh, bên kia đã thành công phá án. Đúng là có ý định trả thù, nhưng cùng Cố Thành Kiêu không có nửa xu quan hệ, mà chính là Lâm Thiển gây họa. Đám thanh niên này là do Uông Dương sai bảo, mà bản thân Uông Dương, lúc này đang ở bệnh viện tổng quân đội khoa chấn thương cột sống dưỡng thương. Theo điều tra, chân trái của Uông Dương chính là bị Lâm Thiển đánh gãy, đánh gãy a! Cố Thành Kiêu nghe nhân viên cảnh sát báo cáo điều tra, thần sắc cực kì phức tạp, tâm tình cũng cực kì phức tạp. Anh nghĩ Lâm Thiển cũng chỉ là nghịch ngợm một tý, làm sao biết được cô gây chuyện lớn như vậy, đánh gãy chân người ta. Trọng điểm là Uông Dương chính là con một của người giàu nhất thành phố B, lịch sử gia đình Uông Đại cực kì phức tạp, đó là bằng chứng thuyết minh hắn là từ hai bàn tay trắng gầy dựng sự nghiệp, nhưng tất cả tin tức ngầm đều nói hắn buôn lậu ma túy, kiếm tiền dơ bẩn, rồi mới xây dựng lại trường học, bệnh viện và vô số công trình từ thiện. Uông gia ở thành phố cũng là nhà thương nhân hết sức quan trọng, Lâm Thiển lại đánh gãy chân cháu đích tôn của bọn họ, Cố Thành Kiêu cũng là bội phục cô. Nhưng bội phục không nghĩa là tán thành. Trời đã sáng, bên ngoài đã là cuối thu, ánh mặt trời rực rỡ vượt qua song cửa sổ, tỏa ánh nắng vào phòng bệnh, làm cả gian phòng trở nên ấm áp. Trán Lâm Thiển có dán một miếng băng gạt, mặt mũi bầm dập không đáng kể, cứ như vậy cô ngủ vô cùng thư thản, đúng vậy bác sĩ nói não cô có chút chấn động nhỏ, chỗ khác đều là vết thương nhỏ, cũng không đáng lo ngại. Cố Thành Kiêu một đêm không chợp mắt, lo lắng, nghi hoặc, sinh khí, bất đắc dĩ, tất cả đều hiện ra trên khuôn mặt, trên môi có chút râu, làm tăng thêm độ trưởng thành của anh.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương