Thủ Trưởng Nhà Quyền Thế Cưới Sủng Bảo Bối
Chương 80: Tôi Rất Sợ Đó Nha
Cố Thành Kiêu cho ánh mắt oán trách, nhỏ giọng nói một câu, "Đừng làm rộn." Lâm Thiển bước về phía trước một bước, "Cố thủ trưởng, chỉ là một điệu khiêu vũ thôi mà, ngài lại từ chối một yêu cầu đơn giản này của tôi sao?" Oanh!!! Y như đúc câu mà Trịnh Tử Kỳ nói hồi nãy. Bất quá, kết cục của cô sẽ giống Trịnh Tử Kỳ sao? Mọi người kiển chân mà đợi. Lúc này, Cố Thành Kiêu làm như rất bất đắc dĩ thở dài, giống như đang nói —— thực sự cô nói như vậy anh không có biện pháp khác. Anh cầm bàn tay như ngọc mềm mại của cô, thong dong cười yếu ớt, nói rằng: "Tôi vô cùng vinh dự." Hai người ôm nhau khiêu vũ, Lâm Thiển dịu dàng cười, đôi mắt phá lệ trong trẻo, Cố Thành Kiêu cũng nhìm cô với ánh mắt thâm tình, trong mắt của bọn họ chỉ có đối phương. Lâm Thiển khiêu vũ không thuần thục, kém xa so với điệu nhảy hồi nãy của Trịnh Tử Kỳ, thế nhưng cô cùng Cố Thành Kiêu cùng khiêu vũ lại phá lệ vô cùng đẹp, tình chàng ý thiếp, chỉ có tình cảm và tình cảm, đây là một điệu nhảy vô cùng đẹp. Trái lại Trịnh Tử Kỳ, điệu nhảy rực rỡ nóng bỏng và chiếc váy ngắn bị rách, cũng không có vì Lâm Thiển giành được chiếm được âu yếm ưu ái của người đàn ông, trái lại đã khiến cô ta trở thành trò cười trong miệng của những người khác. Trịnh Tử Kỳ là con gái của Tổng quân sự, tính cách thẳng thắn, mạnh mẽ và quyết đoán, nói làm việc không khỏi có đắc tội với người địa phương, chỉ là tất cả mọi người ngại thân phận của cô ta nên bề ngoài luôn dành cho cô ta những lời khen ngợi dối trá, hiện tại có một người không sợ chết không chỉ cỡi đến trên đầu của cô ta, hoàn hảo cướp đi trái tim của cô ta, đây quả thực là hả dạ. Rất nhiều người đều ở đây âm thầm vui vẻ, rất nhiều người đều ở trong lòng thầm mắng cô ta đáng đời. "Tử Kỳ, cô ấy rốt cuộc là ai?" "Đúng vậy Tử Kỳ, Cố thủ trưởng sao lại cùng cô gái đó khiêu vũ? Nhìn vô cùng thân mật..." Trịnh Tử Kỳ khổ không thể tả, bỏ rơi một đám tỷ muội, nhanh chóng chạy đi chỗ khác. "Tử Kỳ, Tử Kỳ..." Mặc dù đám tỷ muội rất lo cho cô ta, nhưng họ đều không thể cưỡng lại sức hấp dẫn của những tin đồn bát quái, thấy Trịnh Tử Kỳ chạy trốn như vậy, ai cũng không đuổi kịp, tất cả đều ăn ý ở lại chỗ đó tiếp tục xem Cố Thành Kiêu và Lâm Thiển. Ngay khi mọi người đang suy đoán về danh tính của Lâm Thiẻn, Cố Nam Hách bỗng nhiên u oán hô, "Anh, chị dâu nhỏ, sao hai người lại có thể cho tụi em ăn thức ăn cho chó chứ, muốn tụi cẩu độc thân này cảm nhận thử sao?" Mọi người đều kinh ngạc, cái gì, cô gái đó lại là vợ của Cố thủ trưởng?! Rốt cuộc địa vị của cô gái đó là gì a? Cố Thành Kiêu đối với sự oán trách của hắn nhìn như không thấy, tầm mắt của anh căn bản chưa từng rời khỏi người của Lâm Thiển, nguyên bản anh muốn cho nàng một kinh hỉ, hiện tại cô cũng cho anh một kinh hỉ lớn. "Không nghĩ tới em ngoại trừ việc tụ tập đánh nhau, còn biết khiêu vũ." "Có nhiều chuyện anh không nghĩ ra đi." "Em còn có thể làm gì nữa không? Không bằng nhanh chóng nói cho tôi biết hết, để tôi chuẩn bị tâm lý." "Hắc, nói cho anh biết không còn thú vị, anh chậm rãi phát hiện đều không phải tốt hơn sao?" "Có đạo lý." "Ôi chao ôi chao, anh chậm một chút, tôi theo không kịp, tôi chỉ biết những điệu nhảy đơn giản thôi." "Tôi còn tưởng rằng em rất đa năng chứ." "Mỗi một thứ biết một chút là được rồi, hựu không nã giá đương cơm ăn, thời điểm mấu chốt có thể sử dụng tốt là được." "..." Cố Thành Kiêu dĩ nhiên nghe xong không thể chống đỡ nổi, không thể không nói, cô nói hoàn rất có đạo lý. "Này, vị Trịnh tiểu thư kia, anh tốt nhất giải thích rõ cho tôi." "..." Cô hoàn đắc ý. Nhảy một hồi, Cố Thành Kiêu liền song song cùng Lâm Thiển đi xuống, lưu lại mọi người đang đứng bình luận bàn toán xôn xao. —— Nếu tới làng du lịch suối nước nóng, không có gì đáng tiếc khi thưởng thức nó. Mặc dù đang tới ngày, nhưng mà có rất nhiều trò chơi cô có thể chơi được. Đây cũng là một sự thư giãn và tận hưởng tuyệt vời để mặc áo choàng và đưa đón qua các tính năng ấm áp và mùa xuân khác nhau. Bọn họ ở một phòng xung quanh toàn là thủy tinh trong suốt trên ban công tìm được một chiếc ghế sô pha ngồi xuống, trên bàn bày đặt những món điểm tâm tinh xảo, một bên nói chuyện phiếm một bên hưởng thụ món quà của thiên nhiên ban tặng. Lâm Thiển nằm trên chiếc ghế, hai chân tréo nguẩy,tựa đầu lên đùi Cố Thành Kiêu, làm sao mà thoải mái được. "Cha của cô ta và bố tôi là những chiến hữu cũ, chúng tôi lớn lên cùng nhau, cô ta từ nhỏ cũng rất có chủ kiến, mọi thứ cô ta muốn sẽ làm hết sức mình. Tôi đã từ chối cô ta 6 lần rồi, cô ta gia nhập quân đội, và cũng tham gia vào bộ đội đặc chủng." Lâm Thiển nghi ngờ hỏi: "Như thế thật miễn cưỡng, cô ta tự mình tiến?" "Đúng vậy, hậu thuẫn lại cứng rắn cũng phải dùng năng lực cá nhân, thành tích của cô ta tốt, mọi thứ đều tranh giành để có được, hơn nữa trong quan hệ, ở bộ đội đặc chủng cũng là như cá gặp nước. Nói thật ra, tôi chỉ xem cô ta là đứa em gái, nếu co việc gì thì từ sớm đã có, hà tất chờ tới bây giờ? Trước đây tôi xem cô ta là đứa em gái, sau này xem như một người bạn, và sau này, cho tới bây giờ, bao quát sau này nữa, tôi chỉ xem cô ta là đồng sự." "Không biết lời giải thích như vậy, đồng chí Lâm Thiển có hài lòng hay không?" Lâm Thiển cười ranh mãnh nói, "Kỳ thực tôi chưa từng nghi ngờ anh, bởi vì... Có người nói với tôi từ trước đến nay anh chưa từng nói chuyện yêu đương." Cố Thành Kiêu bóp khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, giọng mang uy hiếp nói, "Ai lại tiết lộ chuyện riêng tư này của tôi cho em biết?" "Tôi mới không nói cho anh biết người đó là ai đâu, ha ha ha ha, bàn tay của phụ nữ tới giờ anh đều chưa từng sờ qua, anh dự tính làm xử nam cả đời sao?" Lâm Thiển dùng hết sức lực pha trò cho anh vui, thật vất vả mới có một cơ hội, "Đây chẳng phải là tôi cho anh nếm thử mùi vị của nhân gian sao? Ừ, chúng ta cũng vậy, rất công bằng." Cố Thành Kiêu mặt của có chút ngượng ngùng, ai cũng có chuyện không hiểu, phương diện tình yêu này, anh quả thực được khai sáng quá trễ, thông suốt có hơi muộn. Thân phận của anh và thái độ của anh làm không thể cùng Lâm Thiển bàn luận những chuyện...riêng tư như thế này, anh chỉ có thể làm bộ nghiêm túc nói: "Về nhà tôi sẽ thu thập em sau." "Ha ha ha ha, anh đỏ mặt sao?" Lâm Thiển ngẩng đầu nhìn anh, cười vui vẻ nói, "Ha ha ha ha, Cố Thành Kiêu, anh là đang đỏ mặt sao?" Cố Thành Kiêu cúi đầu, hai tay giữ cố định khuôn mặt của cô, chậm rãi hạ xuống. Lâm Thiển hưởng thụ kiểu tương tác ngọt ngào này của người yêu đối với đối phương, đặc biệt nhan sắc dẹp vô cùng của của Cố Thành Kiêu để cho cô say mê, anh càng hạ xuống, tim của cô lại đập càng nhanh, lại càng chờ mong chuyện kế tiếp phát sinh. Thế là, cô rất phối hợp nhắm mắt lại, chu cái miệng nhỏ nhắn. Di, sao lâu vậy còn chưa chạm tới? Cằm của cô hếch lên một chút, lại hếch lên một chút, lại hếch lên một chút.... Thẳng đến khi—— "Rống, anh đang đùa giỡn tôi!" Cô mở mắt, thấy Cố Thành Kiêu chính làm bộ đánh giá mình, cô vô cùng xấu hổ nha, khuôn mặt cô đỏ như trái cà, "Cô không chán ghét?!" Cố Thành Kiêu nắm lấy cú đấm của cô, nghiêm trang nói: "Nếu chúng ta đều tặng thứ quý giá nhất trân quý nhất cho đối phương, vậy thì càng hẳn là quý trọng đây đó sau này vô số lần." Thanh âm của anh thấp chỉ đủ cho cô nghe được, lúc xấu hổ cũng vô cùng nghiêm túc như thế, Lâm Thiển liền không nhịn được muốn cười, cô chớp mắt ngây thơ vô số tội nói: "Sao? Lão tài xế anh ở đây thuyết giáo cái gì? Tôi nghe không hiểu gì hết!" "..." Cố Thành Kiêu triệt để đẩy ngã cô, trực tiếp ôm đầu của cô đụng phải đầu mình một chút, để cho cô hảo hảo cảm thụ một chút độ cứng của cô, cảnh cáo nói, "Đừng tưởng rằng em bây giờ đến ngày, tôi cũng không dám động em, em không có khả năng vĩnh viễn đến ngày, đến lúc đó..." Lâm Thiển phối hợp ôm chính mình, bảy phần đáng yêu và ba phần xấu hổ, run rẩy cơ thể khẽ nói: "Tôi rất sợ đó nha." "..." Tiểu yêu tinh!
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương