Thú
Chương 51: Nỗi buồn của Tô Từ
Kẻ mạnh thì sống. Tô Từ không hối hận nói ra hiện thực tàn khốc với Lý Ngọc.Nếu ngươi có thể thích ứng hoàn cảnh thì có thể sống sót, nếu không… có lẽ ngay cả hài cốt cũng không còn. (*bị dã thú ăn)Đây chính là hiện thực.Nhưng Tô Từ vẫn cảm thấy khó chịu đến mấy ngày, có mấy ai khi thấy đồng loại của mình, đặc biệt là đồng loại duy nhất trên thế giới này trải qua một cuộc sống khổ cực như thế, mình lại vẫn có thể thoải mái sinh hoạt như thường.Tiger gấp gáp lo lắng cho Tô Từ đến sắp hỏng mất, hắn kiếm phỉ thúy, khắc đá một ngày ba bốn lần đưa đến trước mặt Tô Từ, nhưng chỉ có thể giúp nàng vui vẻ trong chốc lát mà thôi.Buổi tối hôm đó, Tiger đột nhiên ôm Tô Từ vào lòng, hai người cơ hồ mặt kề mặt, hắn cẩn thận dè dặt nói, “Tô Tô, ta đi cướp về, ngươi… đừng không cười.”Tô Từ ngớ người ra một lúc, mới biết được hắn nói muốn đi cướp cái gì về, mũi đau xót, ngay sau đó nước mắt liền chảy xuống.Tiger lập tức luống cuống lên, tay chân luống cuống lau đi nước mắt trên mặt Tô Từ, nhưng mà móng tay của hắn quá dài, quá bén nhọn, bình thường mò mẫm Tô Từ cũng phải cẩn thận mười hai phần, lúc này tâm hắn quýnh lên tay cũng theo đó run run được lợi hại, hình thành phản xạ có điều kiện gấp gáp lau nước mắt cho Tô Từ lại làm mặt nàng lưu một chút thương tổn.“Tô Tô… Tô Tô…” Bây giờ Tiger và Tô Từ hoàn toàn không có chướng ngại khi nói chuyện với nhau, nhưng một khi hắn quýnh lên, vẫn chỉ biết kêu hai chữ ‘Tô Tô’. Lúc này đây gương mặt hắn khắc sâu khẩn trương cùng hối hận, Tô Từ nhanh chóng nắm lấy tay hắn đang lau lau trên mặt mình, kêu tên hắn an ủi hắn.Tô Từ an ủi Tiger một lúc lâu sau hắn mới bình tâm lại, Tô Từ buông tay hắn ra, hắn liền lập lức rút tay về.Đôi mắt màu vàng nhìn chằm chằm trên mặt Tô Từ, một lần nữa xác nhận trên mặt nàng không có vết thương mới hơi buông lỏng xuống, sau đó hắn lại không yên tâm nhìn lại mật nàng lần nữa.Tô Từ bị hành động của hắn làm nàng vừa bực mình vừa buồn cười, lôi kéo tay hắn đang không ngừng muốn rụt về rồi lại không yên tâm thăm dò vuốt ve trên mặt nàng, Tô Từ đẩy hắn nằm vật xuống giường chuẩn bị đi ngủ.Bây giờ thời tiết đã rất ấm áp, có nhân hình Tiger làm cái ‘lò sưởi 37°’ làm cho nàng ấm áp là đủ rồi. Không giống như mùa đông, buổi tối đi ngủ nhất định muốn Tiger biến thành thú hình sau đó Tô Từ mới không bị đông lạnh.Cũng bởi vì trong hình người, cho nên thân hình Tiger trở nên cứng ngắc cũng càng thêm rõ ràng, không có chút nào thả lỏng xuống. Tô Từ đành phải cúi đầu ghé vào trước ngực hắn, nắm lấy bàn tay suýt làm nàng bị thương, áp lên trên mặt nàng, không ngừng kêu tên hắn, một tiếng lại một tiếng nói với hắn, nàng không sao.Thật lâu sau, Tiger mới ừng ực một tiếng, bàn tay kia đang đặt tại một bên thân thể đang cứng ngắc của nàng, cẩn thận dè dặt nâng lên, hư hư ôm eo Tô Từ.Tô Từ cảm thán một tiếng trong lồng ngực, mũi lại có chút phát toan, đành phải cúi đầu vùi mặt vào ngực hắn.Nàng không phải chỉ có một người tại thế giới này, nàng còn có Tiger. Tâm tình của nàng, ngôn ngữ của nàng, nhất cử nhất động của nàng đều ảnh hưởng đến Tiger… trong lòng nàng có cái thanh âm như đang nói ‘Tô Từ, ngươi không nên như vậy!’Mấy ngày qua, thái độ khẩn trương cùng sợ hãi của Tiger lại một lần nữa hiện lên trong đầu Tô Từ, nàng hít vào một hơi thật sâu, tìm một vị trí thoải mái trong ngực Tiger mà nằm, chuẩn bị đi vào giấc ngủ.Không biết từ khi nào nàng đã thói quen khi ngủ thầm đếm tiếng tim đập bên tai, nghe một chút hô hấp của hắn… Vào lúc Tô Từ mệt mỏi muốn ngủ, đột nhiên giật mình, nàng mạnh ngẩng đầu nhìn Tiger lập tức mở to mắt nhìn xem, phi thường nghiêm túc nói, “Tiger, không cho đi cướp có nghe hay không?”Tiger trả lời nàng bằng một tiếng “Tô Tô”.Tô Từ chống tay trên ngực hắn, ngồi dậy nhìn chằm chằm vào mắt hắn nói thêm một câu, “Ta không thích ngươi đi cướp giống cái của người khác. Không thích, không cho phép, hiểu không?”Lần này Tiger nháy mắt mấy cái, không qua loa xem nhẹ lời nàng như lúc nãy, hắn nghe Tô Từ trịnh trọng nói như vậy bèn gật gật đầu.Điều kiêng kỵ nhất giữa các thú nhân là cướp giống cái của một giống đực khác. Trước kia Tô Từ đã biết rõ điểm này, cũng chính bởi vì nguyên nhân này, lúc Lý Ngọc bị tên thú nhân kia bắt đi, Tiger mới không đi cứu. Lần này, Tiger rõ ràng cho thấy, hắn muốn bắt Lý Ngọc cướp trở về với chủ ý muốn nàng vui vẻ trở lại, Tô Từ không thể không trịnh trọng nói như vậy để ngăn cản hắn.Nghĩ nghĩ, Tô Tìr vẫn không thế nào yên tâm, nàng lại cường điệu nói mẩy lần như thế, cường ép Tiger mở miệng đáp ứng không đi cướp về, mới gục xuống tiếp tục giấc ngủ.Tô Từ hoàn toàn không lo lắng Tiger sẽ lén nàng cướp Lý Ngọc về, bởi vì một khi Tiger đáp ứng nàng chuyện gì, nàng còn chưa gặp qua hắn làm không được.Nửa đêm, Tô Từ khát nước đột nhiên tỉnh lại, nàng ngồi dậy lần mò dùng bát đá uống nước, sau đó nhẹ chân nhẹ tay nằm trở lại trên giường, vừa mới nằm xuống, liền mơ hồ nghe thấy Tiger kêu một tiếng “Tô Tô”, tiếp theo thân thể nàng liền bị Tiger ôm đồm vào trong ngực hắn.Tô Từ nhìn thấy trong một mảnh hắc ám, thỉnh thoảng u u xuất hiện quang mang chợt lóe chợt tắt (*mắt Tiger lóe sáng trong đêm), nàng cười một cái, duỗi tay che lại mắt Tiger muốn hắn nhắm mắt lại đừng nhìn nàng, sau đó động động thân thể tiếp tục nhập mộng.Một đêm ngon giấc, lúc Tô Từ vươn vai rời giường, trong đầu xẹt qua một câu nói.Đây là mái ấm làm cho người an tâm.Ngày qua đi thật sự nhanh.Trên mặt vách tường, nơi có thể viết đã sớm đầy những vạch dùng để đếm ngày của nàng, cho nên Tiger giúp nàng làm một tảng đá khác cho Tô Từ đếm thời gian.Chỉ là đến bây giờ, người khắc lên tảng đá lại chính là Tiger. Hắn chịu không nổi khi thấy Tô Từ tốn sức dùng cốt đao khắc những đường nét cong cong vẹo vẹo trên tảng đá, hắn chỉ cần duỗi tay nhẹ nhàng khẽ vạch một cái là đã hoàn thành một nét mà Tô Từ phải mất hơn mấy phút đồng hồ mới làm xong.Ban đêm, lúc làm ‘chuyện gì đó’ Tô Từ thấy Tiger cẩn thận dè dặt lần mò trên thân thể nàng, quả thật là thấy tội không nói nổi, nàng đã từng có ý muốn cắt sạch móng tay hắn, nhưng nghĩ lại móng tay này có quá nhiều công năng: Xử lý con mồi, cấp nàng làm chạm đá cùng trang sức, cấp nàng làm chén gỗ, đồ dùng sinh hoạt, cấp nàng khắc thời gian, khi nàng chế tác quần áo móng tay hắn chỉ cần vừa chạm vào, chỉ liền bị cắt đứt, sắc bén hơn cả dùng kéo cắt.Hơn nữa nàng cũng đã từng nhìn thấy lúc Tiger săn mồi trong hình người, móng tay được sử dụng như một vũ khí sắc bén. Cho nên, nàng chỉ có thể nhịn không đem móng tay hắn đi xử lý.Nhưng nói tóm lại, kỳ thật đối với móng tay này của hắn nàng rất vừa lòng.Buổi sáng, khi Tiger đi qua bên cạnh vạch một đường trên bảng đếm thời gian, Tô Từ mới phát hiện, thế nhưng đã là tháng sáu.Nghĩ nghĩ, nàng đã cùng Tiger thê thê thảm thảm trải qua lần đầu tiên giống như chỉ mới xảy ra chưa được bao lâu, không nghĩ đến, thế nhưng đã qua hơn nửa năm.Tô Từ lấy ra laptop từ trong ba lô cũ nát, xem mấy chữ lít nhít líu nhíu trên màn hình, nàng đi đến trước vách tường nhìn những đường nét nàng dùng than củi vẽ ra, lại xem đến tảng đá mà Tiger khắc lên để đếm thời gian… Lúc này Tô Từ chân chính nhận ra nàng đến nơi này đã một năm rồi.Đă qua một năm rồi sao.Tiger đã ở bên ngoài kêu nàng đi ăn điểm tâm. Tô Từ giật mình đứng dậy đáp lại hắn, nàng đi ra ngoài tiếp nhận thịt Tiger đưa qua.Nơi này không có truyền hình, không có máy vi tính, tủ lạnh, máy giặt quần áo; không có quần áo, bột giặt, không có băng vệ sinh, nàng cũng chỉ có thể dùng ba lô, dùng một cái bàn chải đánh răng trong suốt một năm nay… Ở nơi nguy hiểm này, nàng thời thời khắc khắc đều có thể bị nguy đến tính mạng, rước lấy vết thuơng vào mình, nàng đã chịu qua rất nhiều vết thương, trên thân nàng có rất nhiều vết sẹo không bao giờ phai đi.Cứ tưởng rằng, cho dù nàng có thể sống sót tại thế giới này, cũng sẽ gian nan khốn khổ, trong hồi ức có rất nhiều hình ảnh khủng bố dường như đã xảy ra rất lâu rất lâu…Nhưng là sự tình lại không như nàng tưởngMột năm… Trong hồi ức một năm nay của nàng thế nhưng toàn là những hình ảnh vừa ấm áp lại khoái nhạc. Trong hồi ức của nàng chỉ tồn tại một người vẫn luôn chiếu cố nàng, bảo hộ nàng là Tiger. Ăn xong bữa sáng, Tô Từ bò lên lưng Tiger, xuất phát đi về phía nhà vợ chồng thú nhân hàng xóm.Rất lâu rồi nàng không gặp vợ chồng bọn hắn… Cũng không biết rõ có phải xảy ra chuyện gì rồi hay không.Tô Từ ngớ ra một hồi khi thấy trong huyệt đôi vợ chồng thú nhân là một tổ sói con. Không biết từ khi nào vợ chồng bọn hắn đã chuyển nhà đi nơi khác.Biết rõ bọn hắn đã chuyển đi nơi khác, Tô Từ rầu rĩ dị thuờng khó chịu.Đây cũng không phải lần đầu tiên nàng thấy hàng xóm chuyển nhà… Gấu đen hàng xóm cách vách đã sớm chuyển nhà vào hai tháng trước. Hắn tìm được bạn lữ, hai người cùng nhau rời đi.Nhìn xem bóng lưng của bọn hắn, tuy rằng Tô Từ có chút buồn bã, nhưng càng nhiều vẫn là chúc phúc bọn hắn.Cảm giác không giống bây giờ, khó chịu giống như trong ngực đang bị đè nặng bởi một tảng đá lớn, ngay cả hít thở cũng thấy khó khăn.Đêm hôm đó, Tô Từ mơ một giấc mộng, nàng mơ thấy con tiểu thú nhân lúc trước bị thú cha vứt bỏ vẫn không có chết đi, nó giãy dụa còn sống sót, hơn nữa bình an vượt qua một kiếp để thành niên, thiên tân vạn khổ trở lại huyệt động mà hắn vẫn luôn tâm tâm niệm niệm, lại phát hiện nơi đó đã là nơi ở của một dã thú khác.Tô Từ mạnh tỉnh lại, nằm trong ngực Tiger, nàng muốn ngủ lại cũng không được.Đứa con… bây giờ là tâm bệnh duy nhất của Tô Từ.Cùng Tiger viên phòng đã hơn nửa năm, từ lúc bắt đầu Tô Từ mơ hồ cao hứng, cho tới bây giờ đã trở nên nôn nóng. Con cái đã trở thành tâm bệnh của nàng cùng Tiger.Nhưng cũng có khi đó chỉ là tâm bệnh của mình nàng mà thôi. Tiger vẫn luôn đối xử tốt với nàng, hắn cũng chưa từng biểu lộ ra khát vọng muốn một hài tử.Đối với hài tử… Kỳ thật Tô Từ vừa sợ hãi lại vừa mong đợi.Tuy nói giữa các thú nhân cũng không nhất định chỉ có thể cùng một đồng loại giao phối, nhưng ít ra giống cái vẫn là thú nhân, là thú nhân có thể biến thân.Tô Từ mất thời gian rất lâu nói với chính mình, ‘Phải tiếp nhận, phải tiếp nhận chuyện này, thuận theo tự nhiên là tốt rồi.’Nhưng giấc mộng này lại nhắc nhở Tô Từ… Cho dù nàng đã nỗ lực để thích ứng, nhưng quy tắc trong tự nhiên nơi đây thủy chung không giống với thế giới quen thuộc của nàng.Nàng không có biện pháp thay đổi, cũng nhất định phải thuyết phục chính mình chịu đựng hài tử có khả năng bởi vì nàng không phải thú nhân mà xuất hiện vấn đề nào đó; nàng cũng nỗ lực muốn chính mình phải tiếp nhận sự thật là: Hài tử cũng sẽ đến tuổi phải ra ngoài lịch lãm, tự kiếm đường sinh tồn, thậm chí có thể bởi vì không qua nổi một lịch kiếp để thành niên mà chết ở bên ngoài…Đó là vấn đề mà tất cả các chúng tộc thú nhân phải đối mặt, mà nàng cũng không có biện pháp giải quyết vấn đề.Nhưng nàng hoàn toàn không cách nào tiếp thu con nàng sau khi bị đuổi ra khỏi nhà, vượt qua thử thách trưởng thành, lại bởi vì không có biện pháp liên hệ lẫn nhau mà thất lạc, cả đời này cũng không cách nào có thể gặp lại.Thậm chí, cũng có khả năng con nàng sẽ không trở về nhà nữa, không nhớ được trong nhà còn có người đang chờ hắn trở về, từ nay chính hắn ở bên ngoài tìm bạn lữ, thành lập gia đình.Những khả năng này đều có khả năng xảy ra với xác suất cực lớn, hơn nữa cái gì nàng cũng đều không làm được, chỉ có thể tiếp thu hiện thực.Nghĩ đến đó, Tô Từ chỉ cảm thấy cả người cũng bị đau, khó chịu muốn chết được.Từ lúc nàng tỉnh lại, Tiger cũng đã tỉnh theo, phát hiện tâm tình nàng không tốt, hắn vẫn luôn ôm Tô Từ an ủi nàng.Lúc này thấy vẻ mặt thống khổ của Tô Từ, hắn gấp gáp đứng dậy muốn lập tức ra ngoài hái diệp tử chữa thương về.Tô Từ lập tức nắm lấy tay hắn, lôi kéo hắn ngồi xuống, nàng tựa vào trước ngực hắn, nghe tiếng tim đập dồn dập của hắn, thật lâu sau mới lau nước mắt trên mặt, thấy hắn đầy mặt khẩn trương mở lớn đôi mắt màu vàng nhìn nàng, Tô Từ thì thào nói, “Tiger, Tiger, chờ chúng ta có con, chúng ta liền chuyển nhà đi được không?”Dời đến cái băng hỏa động lúc trước đi.Nàng sẽ nhịn xuống không can thiệp vào quá trình hài tử học cách sống độc lập, cũng sẽ buông tay cho hắn ra ngoài lưu lạc. Nhưng là, hài tử của nàng nhất định phải có nhà để về… Vạn nhất hắn không thể vượt qua một kiếp thành niên, hắn còn có thể vô ý thức muốn trở về nhà, một nơi sẽ không có bất kỳ ngăn cản nào với hắn, cho dù chết cũng phải chết ở bên cạnh cha mẹ.Trong mắt Tiger biểu lộ không hiểu tại sao lại muốn chuyển nhà, nhưng chuyển nhà cũng chẳng phải là việc lớn gì, hắn chỉ sợ Tô Từ lưu luyến nơi ở cũ không dọn đến ở nơi tốt hơn.Thấy thế, hắn vội gật đầu vuốt ve lưng Tô Từ, nói: “Được, chuyển nhà. Tô Tô không khóc, chúng ta chuyển nhà.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương