Thuần Hoá
Chương 16: Ngày thứ ba: Lễ hội Halloween
Dịch: Amelie.Vo
Sau khi thưởng thức bữa tối ngon miệng trong thấp thỏm, rốt cuộc Loria cũng biết được tên của anh chàng tóc đỏ là Jerry – chính là chú chuột Jerry trong phim “Tom and Jerry”.
Theo như lời giới thiệu của giáo sư, Jerry là một nhà ảo thuật tài ba và hài hước, những gì hắn nói ban nãy cốt để chọc cười Loria mà thôi.
Đương nhiên Loria tin tưởng vào lời này.
Nhưng không khí kỳ dị vẫn còn phảng phất đâu đó. Bởi tinh thần “tôn sư trọng đạo” và nỗi sợ hãi liên quan tới mớ bài tập về nhà, ăn tối xong Loria không tở lại tham dự hoạt động do Molly tổ chức, mà trực tiếp trở về phòng ngủ để nghỉ ngơi.
Khoảnh khắc cánh cửa gỗ màu đỏ vừa được đóng lại, con chó săn địa ngục trưng ra vẻ mặt đau khổ “xin tha mạng” với tà thần:
“Tối nay tôi sẽ ra ngoài để trải nghiệm cuộc sống.”
Trong mắt những sinh vật hắc ám, việc tiếp xúc với loài người là một chuyện cực kỳ gian khổ. Chẳng hạn như con chó săn địa ngục, vì để tránh đụng mặt loài người, nó đã phải sống ở dưới địa ngục mấy chục năm nay.
Ai mà biết thế giới đã đổi thay nhiều đến vậy.
Tà thần cũng không quở trách nó.
Hắn hỏi Molly: “Ngươi đã kiểm tra tình trạng của nàng chưa?”
Molly gật đầu.
Là một người phụ nữ, Molly dễ có cơ hội tiếp cận Loria hơn.
“Bây giờ, sức khoẻ tinh thần lẫn thể chất của tiểu thư Loria rất tốt.” Molly nói ngắn gọn: “Không có vấn đề gì.”
Tà thần không đáp lại, chỉ trầm mặc ngồi yên trên ghế. Trên mu bàn tay hắn, ấn ký bỗng chốc loé sáng lên.
“Ngài cần phải kiên nhẫn hơn.” Molly nhẹ nhàng nói: “Nếu ngài không muốn đối mặt với cái chết lần thứ ba của tiểu thư.”
Loria lại mơ thấy giấc mộng quái dị đó.
Trong mơ, giáo sư mặc một chiếc áo khoác màu đen rộng rãi. Hắn ngồi trên chiếc xích đu dưới ánh nắng chan hoà, bàn tay có ấn ký đặt lên tay còn lại, xung quanh là muôn hoa đua nở. Loria thấy cơ thể mình bị thu nhỏ lại gấp nhiều lần, tựa hồ một đứa bé tầm 7-8 tuổi đang lảo đảo chạy sang.
Những hành động trong mơ nằm ngoài tầm kiểm soát của cô. Ngồi xổm ở một bên xích đu, Loria bé bỏng bất ngờ duỗi tay ra rồi từ bên dưới chiếc áo khoác đen của giáo sư…
…Cô nắm lấy…một cái đuôi màu đen!!!
Đầu đuôi tròn tròn, thân đuôi âm ấm, phía cuối còn mọc một nhúm lông tơ mềm mại, cảm giác sờ vào nó chân thật một cách vi diệu.
Cô nghịch nghịch cái đuôi như đang chơi tạo hình bằng dây. Trong lúc lơ đễnh, đầu Loria đụng vào thành xích đu, cô lập tức ngồi bệt xuống đất, lấy tay bụm trán rồi oà lên khóc nức nở.
Người đàn ông nhổm dậy. Hắn cúi người xuống bế cô lên, cẩn thận quan sát gương mặt của cô rồi hỏi:
“Sao thế? Có đau không?”
Cô thút thít gật đầu. Người đàn ông bật cười, thổi thổi vào trán cô.
Trong tích tắc, cơn đau biến mất không tăm tích.
Người đàn ông ôm cô, để cô cưỡi lên cổ hắn:
“Vú Molly vừa nướng xong bánh, có ngửi thấy không?”
Nắng ấm dìu dịu bao trùm toà lâu đài tráng lệ, bên trong trang viên đầy ắp hoa thơm có một chiếc hồ sen xinh xắn. Trên mặt nước, một chú ếch con đang ngồi trên phiến lá, nó kêu “ộp ộp” hai tiếng rồi chúc đầu xuống ao.
Thình lình, một cơn gió lạnh thổi qua, Loria bỗng váng đầu hoa mắt. Cô cố gắng đứng vững lại thì thấy mình đang tuyệt vọng nằm trong một căn phòng ngủ rộng lớn và yên ắng.
Hẳn là vẫn đang tiếp nối giấc mơ cũ.
Tuy nhiên, điểm khác biệt chính là, lần này thủ phạm làm đau cô lại là chiếc đuôi ấm áp có lớp lông tơ lộn xộn.
Đôi mắt cô phủ một tầng sương mờ mịt, hơi thở ngày càng gấp gáp. Chiếc khăn trải giường bằng nhung ẩm ướt tựa một thảm rêu xanh sau cơn mưa phùn, mà tất cả những “giọt mưa” chảy xuống đó đều bắt nguồn từ cơ thể Loria.
Người đàn ông nằm bên cạnh không hề xâm phạm cô. Bàn tay đặt sau gáy để giữ lấy đầu cô, hắn hôn Loria thật sâu và nồng nàn.
Hắn hỏi: “Còn muốn chạy trốn nữa không?”
Loria nghe thấy chính mình đang nhỏ nhẹ cầu khẩn:
“Em không dám nữa, cầu xin ngài.”
Tiếc thay, lời xin xỏ không có tác dụng.
Chiếc đuôi trêu chọc Loria không biết bao lâu. Ngay khi cô bật khóc vì những tưởng mình được giải thoát thì giây tiếp theo, người đàn ông liền tách hai chân cô ra rồi đâm vào không thương tiếc.
“Bé cưng à”, người đàn ông đáp: “Lời nói phải đi đôi với hành động.”
…
Dường như tất cả âm thanh lúc sau đều lọt vào tai, Loria đột nhiên mở mắt tỉnh dậy.
Căn phòng vẫn là một mảng u tối, cô ngồi dậy, ôm chặt đầu gối, mồ hôi vã ra như tắm, ướt đẫm bộ đồ ngủ vừa thay.
Những nhịp va chạm đó rõ rệt đến mức Loria tưởng chừng là hiện thực. Cô hít sâu một hơi và cốc nhẹ vào đầu mình.
AAAAAA!!!!!!!!
Mùa đông còn chưa kết thúc mà cô đã nằm mộng “xuân”! Nếu giáo sư biết rằng cô có những giấc mơ tình ái kia…
Trời không dung.
Đất không tha.
Loria nghiêm túc tự chỉ trích bản thân, sau đó lại nằm xuống.
…Dạo gần đây, những giấc mơ của cô càng lúc càng oái ăm rồi, ngay cả việc giáo sư mọc đuôi cũng dám mơ cho được. Vậy có phải lần sau mình sẽ nằm mơ thấy giáo sư mọc luôn cánh hay không?
Loria mất hẳn hai tuần liền để tham khảo tài liệu và sửa lại bài luận mới có thể làm cho giáo sư hài lòng.
Hai tuần này, cô vâng lời hắn đến văn phòng để đọc tài liệu mỗi ngày sau giờ lên lớp. Phần lớn thời gian hắn đều dùng để đọc sách và pha trà cam hương.
Có một lần, bút của Loria bị hết mực, giáo sư liền đưa cho cô một cây bút máy khác.
Cây bút rất tinh xảo, vỏ bút có màu vàng còn bên trên được khắc một dòng chữ bằng tiếng Pháp. Loria chỉ học mỗi tiếng Anh và tiếng Đức nên đọc không hiểu dòng chữ đó viết cái gì.
Cuối cùng cũng đến ngày nộp lại luận văn, hôm ấy giáo sư mời cô đến tham dự bữa tiệc Halloween tổ chức tại gia.
Loria sửng sốt hỏi: “Đến nhà của thầy ạ?”
“Ừ”, tà thần đáp: “Tôi có một căn nhà ở ngoại ô.”
Trước khi Loria kịp từ chối, hắn đã đứng dậy trước:
“Tối đó tôi sẽ cho người lái xe đến đón em và Molly.”
Loria: “…Vâng ạ.”
Loria gọi điện thoại xin phép ông chủ nhà hàng cho cô được nghỉ một ngày, người ở đầu dây bên kia đồng ý rất sảng khoái. Không rõ có phải là do công việc kinh doanh gần đây phất lên hay không mà mức lương làm thêm của Loria được tăng lên một phần so với ngày trước, đồng thời ông chủ còn chủ động đề nghị giảm bớt giờ làm của Loria.
Đây còn không phải là một cái bánh rớt từ trên trời xuống hay sao?
Đương lúc viết bài, nam sinh bên cạnh chợt nghiêng người nhìn cây bút trên tay Loria, cậu ngạc nhiên hỏi:
“Xin lỗi, có thể cho mình mượn cây bút của cậu xem một chút không?”
Đây là cây bút mà giáo sư cho cô mượn, cô dự định trả lại cho thầy tối nay.
Cậu bạn cầm bút ngắm nghía kỹ lưỡng, chừng như không định bỏ qua bất kỳ chi tiết nhỏ nào. Xem xong, cậu ngưỡng mộ hỏi:
“Lo, cậu đi lùng cây bút này ở đâu vậy?”
Loria tức khắc đánh hơi được rằng cây bút rất đắt tiền:
“Sao cơ?”
“Đây hẳn là cây bút máy được sản xuất vào khoảng thế kỷ 19. Cậu nhìn nè, vỏ bút được khảm vàng lá, ngoài ra nó còn hoàn mỹ ở điểm…” Cậu chàng không ngừng liến thoắng phổ cập cho cô kiến thức về cây bút máy: “Rất hiếm khi có một cây bút được bảo tồn kỹ lưỡng đến thế, có thể viết ra mực bình thường.”
Trái tim Loria đập lệch một nhịp.
Một thứ quý giá như vậy… Cô phải mau chóng trả lại cho người ta thôi.
Loria bất giác ngẩng đầu lên nhìn vị giáo sư trên bục giảng.
Tà thần vẫn đang giảng bài. Hắn nhìn về vị trí Loria và nam sinh kia một cách thâm trầm, ánh mắt sắc như dao.
Loria run rẩy chột dạ.
…Anh mắt vừa nãy của thầy cứ như đang nhìn một tên trộm đã đánh cắp bảo vật của hắn vậy.
Loria chưa từng tham dự tiệc Halloween nhưng may thay ở nhà đã có Molly vui lòng giúp cô trang điểm. Sau một hồi nghịch ngợm, cuối cùng Loria mặc một chiếc áo nịt ngực làm bằng xương cá voi, bên ngoài là một chiếc váy lộng lẫy viền đăng-ten và đội một chiếc mũ có đính ngọc trai kèm hoa trang trí ở trên đầu.
Cô nhìn chính mình trong gương.
…Phong cách ăn mặc này hệt như trong giấc mơ của Loria.
Ngồi trong chiếc xe hơi do con chó săn địa ngục lái, Loria nhìn ra ngoài cửa kính.
Ánh đèn thành phố lùi dần, nhường chỗ lại cho bóng tối vùng ngoại ô. Không rõ có phải do công trình cấp điện gặp vấn đề rồi hay không, mà cả một đoạn đường đều bị bao phủ bởi màn đêm dày đặc, tối đen đến mức không cách nào nhận ra được cảnh vật ở bên ngoài. Tầm năm phút sau, một con đường sáng sủa mới dần hiện ra, tuyết lấp kín cả khu rừng tĩnh mịch, thỉnh thoảng Loria lại nghe được tiếng hú đêm của những con vật hoang dã.
Khi chiếc xe vừa dừng lại trước một toà lâu đài hùng vĩ và hoành tráng, cửa xe liền được mở ra từ bên ngoài. Loria nhìn thấy giáo sư mang một đôi găng tay màu trắng, đang chìa tay ra chờ đợi cô.
Loria do dự một giây rồi mới đặt tay lên:
“Cám ơn thầy.”
Sau khi xuống xe, đưa mắt nhìn toà lâu đài có ánh nến cùng ánh đèn đua nhau chiếu sáng, trong lòng Loria chợt dâng lên một cảm giác quen thuộc đến lạ thường. Mà theo sau đó, những vị khách hoá trang sinh động muôn hình vạn trạng đến chào hỏi Loria, khiến cô giật mình lùi lại mấy bước.
Nhìn quá chân thật rồi.
Nào là người sói, Frankenstein, ma cà rồng trong tiểu thuyết…
Kiểu trang phục này trông còn thật hơn cả những đạo cụ trong phim.
Nằm ngoài dự đoán của Loria, những người lạ hoắc chưa từng quen biết này lại hết sức nhiệt tình đến bắt chuyện và chào hỏi cô. Tất cả bọn họ đều gọi cô là “công chúa nhỏ”.
Ở khoảng cách gần, Loria không tìm ra được bất kỳ sai sót nào trên lớp trang điểm vì nó quá hoàn hảo. Cô tò mò hỏi:
“Ngài ma cà rồng à, bộ răng giả này mua ở đâu vậy, có thể gỡ ra cho tôi mượn xem thử được không?”
Ma cà rồng bị choáng váng ngay lập tức, hắn nhìn tà thần bằng ánh mắt cầu cứu.
Loria còn chưa kịp hỏi thêm thì tà thần đã gọi cô:
“Lo, lại đây. Tôi có chuyện muốn nói với em.”
Chưa kịp chuẩn bị gì mà đột nhiên bị điểm mặt, Loria chần chừ hết hai giây nhưng vẫn ngoan ngoãn rời đi theo hắn.
Tà thần đưa cô đến một khu vườn. Trái tim của Loria như đang nhảy điệu lambada trong lồng ngực, cô không rõ giáo sư chuẩn bị làm gì.
Thật ra, cô không biết.
Giây phút nhìn thấy cô, tà thần thoáng ngây ngẩn.
Ngay cả khi ngoại hình, màu tóc và màu mắt của cô đều đã thay đổi, thì khi cô mặc lại bộ váy này, mọi tình cảm trước kia vẫn vẹn nguyên như vậy.
Tựa như hàng trăm năm chia xa, những thương tổn mà cô đã tặng cho hắn, những lời nói ác ý, hai lần cô chết đi…
…Dường như chưa từng tồn tại.
Loria lo lắng nhìn tà thần.
Có chút sợ sệt, cũng có chút hiếu kỳ.
Những biểu cảm sống động hiện ra trên gương mặt này có thể chứng minh rằng cô vẫn còn đang sống.
Độ ấm khi hắn chạm vào tay cô, dù chỉ là xuyên qua một lớp găng tay, vẫn cảm nhận được rõ ràng dáng hình mềm mại của người đối diện…
Những cảm xúc phức tạp chồng chéo đè lên nhau, cái đuôi của tà thần không nhịn được nữa, nó chui ra ngoài từ bên dưới vạt áo.
Hắn không kịp để ý tới điều này vì đang mãi ngắm nhìn Loria.
Trong khi đó Loria – cô sinh viên đang chờ đợi sự dạy bảo của giáo sư, rất mực hoảng hốt khi khi nhìn thấy một cái đuôi giống hệt giấc mơ của cô. Nó đang ngúng nguẩy đằng sau vị giáo sư trẻ tuổi.
Loria lùi về sau hai bước, sắc mặt cô tái mét:
“Giáo sư, thầy…”
Giáo sư đã nhìn ra manh mối từ gương mặt biến ảo khôn lường của Loria.
Vẫn giữ nguyên bộ mặt vô cảm, tà thần giơ tay ra nắm lấy cái đuôi đang lắc mình liều chết, rồi đưa nó đến trước mặt Loria:
“Đừng sợ, đồ giả thôi.”
Loria: “……”
Nhưng mà cô vẫn sợ lắm á. T__T
Trong giấc mơ, chính cái thứ quái quỷ này đã khiến cô thường xuyên bị chuột rút và làm ướt ga trải giường. Loại trải nghiệm mà mỗi lần nhớ lại tay chân đều bủn rủn thực không hay ho chút nào. Càng đến gần quan sát, từ kích thước, màu lông đến hình dáng đều không khác giấc mộng của cô là mấy.
“Là giả ạ?” Loria sợ đến nỗi không dám hít thở: “Là giả thật sao?”
Cô cố sức túm lấy cái đuôi, cảm giác ấm nóng của nó càng làm cô bất an hơn gấp bội.
Tà thần giải thích: “Bên trong có gắn ống gia nhiệt.”
Loria dùng móng tay cấu thử, sau đó cô lại xoa xoa nó bằng hai tay. Nỗi khiếp đảm trong giấc mộng thôi thúc cô phải xác nhận sự thật ngay tức khắc nhằm tự an ủi chính mình.
Sự lôi kéo đầy bạo lực của Loria khiến tà thần phải cau mày. Hắn cố nhẫn nhịn sự đau đớn cùng mẫn cảm khi bị cô nhào nặn.
Song, hắn không cách nào áp chế được nhu cầu sinh lý tự nhiên. Lúc này, cái quần của hắn quá chật chội, hắn chỉ đành khống chế bản thân không rên rỉ thành tiếng.
“Nếu em thích”, tà thần nói: “Mấy ngày nữa tôi gửi cho em một cái.”
Loria tức tốc buông tay. Cô miễn cưỡng tin tưởng đây là trang phục Halloween của giáo sư. Dù sao thì hắn cũng chỉ mặc Âu phục và đi giày da, gắn một cái đuôi khủng bố có lẽ là điểm nhấn duy nhất của hắn.
Cô nói: “Hôm nay được thầy mời tới dự tiệc Halloween, em rất vui ạ.”
“Ngoài giờ học ra, em không cần phải nói chuyện khách sáo với tôi. Em sợ tôi à?”
Nói xong, tà thần nắm lấy cổ tay Loria.
Dù cách một lớp găng tay nhưng Loria vẫn bị doạ phải lùi lại vài bước, lưng cô chạm phải bức tường đá lạnh như băng.
Cô hoảng sợ nhìn vào đôi mắt của tà thần.
Vị giáo sư tuấn tú này giống y như đúc kẻ đã xâm phạm cô trong mộng.
Loria lí nhí: “…Em không sợ.”
“Đúng là nghĩ một đằng nói một nẻo”, tà thần hỏi: “Em sợ tôi ở điểm nào?”
Loria muốn rút cổ tay ra khỏi lòng bàn tay của người trước mặt, nhưng đáng tiếc dù đã cố gắng nhiều lần nhưng cô vẫn không thành công.
Ngược lại còn khiến cho cổ tay mình bị đau nhức dữ dội.
Cơn đau quen thuộc dẫn dắt cô hồi tưởng lại cảnh tượng dâm mỹ, khiến cô đứng ngồi không yên.
Loria im lặng trong vài giây. Một lát sau, cô mới lên tiếng:
“Giáo sư, em nghĩ cách hành xử của thầy bây giờ có phần đi quá giới hạn.”
“Tối nay, tôi không phải là giáo sư của em.”
Tà thần cúi nhìn cô:
“Tôi chỉ là một người đàn ông bình thường muốn có được em mà thôi.”
Sau khi thưởng thức bữa tối ngon miệng trong thấp thỏm, rốt cuộc Loria cũng biết được tên của anh chàng tóc đỏ là Jerry – chính là chú chuột Jerry trong phim “Tom and Jerry”.
Theo như lời giới thiệu của giáo sư, Jerry là một nhà ảo thuật tài ba và hài hước, những gì hắn nói ban nãy cốt để chọc cười Loria mà thôi.
Đương nhiên Loria tin tưởng vào lời này.
Nhưng không khí kỳ dị vẫn còn phảng phất đâu đó. Bởi tinh thần “tôn sư trọng đạo” và nỗi sợ hãi liên quan tới mớ bài tập về nhà, ăn tối xong Loria không tở lại tham dự hoạt động do Molly tổ chức, mà trực tiếp trở về phòng ngủ để nghỉ ngơi.
Khoảnh khắc cánh cửa gỗ màu đỏ vừa được đóng lại, con chó săn địa ngục trưng ra vẻ mặt đau khổ “xin tha mạng” với tà thần:
“Tối nay tôi sẽ ra ngoài để trải nghiệm cuộc sống.”
Trong mắt những sinh vật hắc ám, việc tiếp xúc với loài người là một chuyện cực kỳ gian khổ. Chẳng hạn như con chó săn địa ngục, vì để tránh đụng mặt loài người, nó đã phải sống ở dưới địa ngục mấy chục năm nay.
Ai mà biết thế giới đã đổi thay nhiều đến vậy.
Tà thần cũng không quở trách nó.
Hắn hỏi Molly: “Ngươi đã kiểm tra tình trạng của nàng chưa?”
Molly gật đầu.
Là một người phụ nữ, Molly dễ có cơ hội tiếp cận Loria hơn.
“Bây giờ, sức khoẻ tinh thần lẫn thể chất của tiểu thư Loria rất tốt.” Molly nói ngắn gọn: “Không có vấn đề gì.”
Tà thần không đáp lại, chỉ trầm mặc ngồi yên trên ghế. Trên mu bàn tay hắn, ấn ký bỗng chốc loé sáng lên.
“Ngài cần phải kiên nhẫn hơn.” Molly nhẹ nhàng nói: “Nếu ngài không muốn đối mặt với cái chết lần thứ ba của tiểu thư.”
Loria lại mơ thấy giấc mộng quái dị đó.
Trong mơ, giáo sư mặc một chiếc áo khoác màu đen rộng rãi. Hắn ngồi trên chiếc xích đu dưới ánh nắng chan hoà, bàn tay có ấn ký đặt lên tay còn lại, xung quanh là muôn hoa đua nở. Loria thấy cơ thể mình bị thu nhỏ lại gấp nhiều lần, tựa hồ một đứa bé tầm 7-8 tuổi đang lảo đảo chạy sang.
Những hành động trong mơ nằm ngoài tầm kiểm soát của cô. Ngồi xổm ở một bên xích đu, Loria bé bỏng bất ngờ duỗi tay ra rồi từ bên dưới chiếc áo khoác đen của giáo sư…
…Cô nắm lấy…một cái đuôi màu đen!!!
Đầu đuôi tròn tròn, thân đuôi âm ấm, phía cuối còn mọc một nhúm lông tơ mềm mại, cảm giác sờ vào nó chân thật một cách vi diệu.
Cô nghịch nghịch cái đuôi như đang chơi tạo hình bằng dây. Trong lúc lơ đễnh, đầu Loria đụng vào thành xích đu, cô lập tức ngồi bệt xuống đất, lấy tay bụm trán rồi oà lên khóc nức nở.
Người đàn ông nhổm dậy. Hắn cúi người xuống bế cô lên, cẩn thận quan sát gương mặt của cô rồi hỏi:
“Sao thế? Có đau không?”
Cô thút thít gật đầu. Người đàn ông bật cười, thổi thổi vào trán cô.
Trong tích tắc, cơn đau biến mất không tăm tích.
Người đàn ông ôm cô, để cô cưỡi lên cổ hắn:
“Vú Molly vừa nướng xong bánh, có ngửi thấy không?”
Nắng ấm dìu dịu bao trùm toà lâu đài tráng lệ, bên trong trang viên đầy ắp hoa thơm có một chiếc hồ sen xinh xắn. Trên mặt nước, một chú ếch con đang ngồi trên phiến lá, nó kêu “ộp ộp” hai tiếng rồi chúc đầu xuống ao.
Thình lình, một cơn gió lạnh thổi qua, Loria bỗng váng đầu hoa mắt. Cô cố gắng đứng vững lại thì thấy mình đang tuyệt vọng nằm trong một căn phòng ngủ rộng lớn và yên ắng.
Hẳn là vẫn đang tiếp nối giấc mơ cũ.
Tuy nhiên, điểm khác biệt chính là, lần này thủ phạm làm đau cô lại là chiếc đuôi ấm áp có lớp lông tơ lộn xộn.
Đôi mắt cô phủ một tầng sương mờ mịt, hơi thở ngày càng gấp gáp. Chiếc khăn trải giường bằng nhung ẩm ướt tựa một thảm rêu xanh sau cơn mưa phùn, mà tất cả những “giọt mưa” chảy xuống đó đều bắt nguồn từ cơ thể Loria.
Người đàn ông nằm bên cạnh không hề xâm phạm cô. Bàn tay đặt sau gáy để giữ lấy đầu cô, hắn hôn Loria thật sâu và nồng nàn.
Hắn hỏi: “Còn muốn chạy trốn nữa không?”
Loria nghe thấy chính mình đang nhỏ nhẹ cầu khẩn:
“Em không dám nữa, cầu xin ngài.”
Tiếc thay, lời xin xỏ không có tác dụng.
Chiếc đuôi trêu chọc Loria không biết bao lâu. Ngay khi cô bật khóc vì những tưởng mình được giải thoát thì giây tiếp theo, người đàn ông liền tách hai chân cô ra rồi đâm vào không thương tiếc.
“Bé cưng à”, người đàn ông đáp: “Lời nói phải đi đôi với hành động.”
…
Dường như tất cả âm thanh lúc sau đều lọt vào tai, Loria đột nhiên mở mắt tỉnh dậy.
Căn phòng vẫn là một mảng u tối, cô ngồi dậy, ôm chặt đầu gối, mồ hôi vã ra như tắm, ướt đẫm bộ đồ ngủ vừa thay.
Những nhịp va chạm đó rõ rệt đến mức Loria tưởng chừng là hiện thực. Cô hít sâu một hơi và cốc nhẹ vào đầu mình.
AAAAAA!!!!!!!!
Mùa đông còn chưa kết thúc mà cô đã nằm mộng “xuân”! Nếu giáo sư biết rằng cô có những giấc mơ tình ái kia…
Trời không dung.
Đất không tha.
Loria nghiêm túc tự chỉ trích bản thân, sau đó lại nằm xuống.
…Dạo gần đây, những giấc mơ của cô càng lúc càng oái ăm rồi, ngay cả việc giáo sư mọc đuôi cũng dám mơ cho được. Vậy có phải lần sau mình sẽ nằm mơ thấy giáo sư mọc luôn cánh hay không?
Loria mất hẳn hai tuần liền để tham khảo tài liệu và sửa lại bài luận mới có thể làm cho giáo sư hài lòng.
Hai tuần này, cô vâng lời hắn đến văn phòng để đọc tài liệu mỗi ngày sau giờ lên lớp. Phần lớn thời gian hắn đều dùng để đọc sách và pha trà cam hương.
Có một lần, bút của Loria bị hết mực, giáo sư liền đưa cho cô một cây bút máy khác.
Cây bút rất tinh xảo, vỏ bút có màu vàng còn bên trên được khắc một dòng chữ bằng tiếng Pháp. Loria chỉ học mỗi tiếng Anh và tiếng Đức nên đọc không hiểu dòng chữ đó viết cái gì.
Cuối cùng cũng đến ngày nộp lại luận văn, hôm ấy giáo sư mời cô đến tham dự bữa tiệc Halloween tổ chức tại gia.
Loria sửng sốt hỏi: “Đến nhà của thầy ạ?”
“Ừ”, tà thần đáp: “Tôi có một căn nhà ở ngoại ô.”
Trước khi Loria kịp từ chối, hắn đã đứng dậy trước:
“Tối đó tôi sẽ cho người lái xe đến đón em và Molly.”
Loria: “…Vâng ạ.”
Loria gọi điện thoại xin phép ông chủ nhà hàng cho cô được nghỉ một ngày, người ở đầu dây bên kia đồng ý rất sảng khoái. Không rõ có phải là do công việc kinh doanh gần đây phất lên hay không mà mức lương làm thêm của Loria được tăng lên một phần so với ngày trước, đồng thời ông chủ còn chủ động đề nghị giảm bớt giờ làm của Loria.
Đây còn không phải là một cái bánh rớt từ trên trời xuống hay sao?
Đương lúc viết bài, nam sinh bên cạnh chợt nghiêng người nhìn cây bút trên tay Loria, cậu ngạc nhiên hỏi:
“Xin lỗi, có thể cho mình mượn cây bút của cậu xem một chút không?”
Đây là cây bút mà giáo sư cho cô mượn, cô dự định trả lại cho thầy tối nay.
Cậu bạn cầm bút ngắm nghía kỹ lưỡng, chừng như không định bỏ qua bất kỳ chi tiết nhỏ nào. Xem xong, cậu ngưỡng mộ hỏi:
“Lo, cậu đi lùng cây bút này ở đâu vậy?”
Loria tức khắc đánh hơi được rằng cây bút rất đắt tiền:
“Sao cơ?”
“Đây hẳn là cây bút máy được sản xuất vào khoảng thế kỷ 19. Cậu nhìn nè, vỏ bút được khảm vàng lá, ngoài ra nó còn hoàn mỹ ở điểm…” Cậu chàng không ngừng liến thoắng phổ cập cho cô kiến thức về cây bút máy: “Rất hiếm khi có một cây bút được bảo tồn kỹ lưỡng đến thế, có thể viết ra mực bình thường.”
Trái tim Loria đập lệch một nhịp.
Một thứ quý giá như vậy… Cô phải mau chóng trả lại cho người ta thôi.
Loria bất giác ngẩng đầu lên nhìn vị giáo sư trên bục giảng.
Tà thần vẫn đang giảng bài. Hắn nhìn về vị trí Loria và nam sinh kia một cách thâm trầm, ánh mắt sắc như dao.
Loria run rẩy chột dạ.
…Anh mắt vừa nãy của thầy cứ như đang nhìn một tên trộm đã đánh cắp bảo vật của hắn vậy.
Loria chưa từng tham dự tiệc Halloween nhưng may thay ở nhà đã có Molly vui lòng giúp cô trang điểm. Sau một hồi nghịch ngợm, cuối cùng Loria mặc một chiếc áo nịt ngực làm bằng xương cá voi, bên ngoài là một chiếc váy lộng lẫy viền đăng-ten và đội một chiếc mũ có đính ngọc trai kèm hoa trang trí ở trên đầu.
Cô nhìn chính mình trong gương.
…Phong cách ăn mặc này hệt như trong giấc mơ của Loria.
Ngồi trong chiếc xe hơi do con chó săn địa ngục lái, Loria nhìn ra ngoài cửa kính.
Ánh đèn thành phố lùi dần, nhường chỗ lại cho bóng tối vùng ngoại ô. Không rõ có phải do công trình cấp điện gặp vấn đề rồi hay không, mà cả một đoạn đường đều bị bao phủ bởi màn đêm dày đặc, tối đen đến mức không cách nào nhận ra được cảnh vật ở bên ngoài. Tầm năm phút sau, một con đường sáng sủa mới dần hiện ra, tuyết lấp kín cả khu rừng tĩnh mịch, thỉnh thoảng Loria lại nghe được tiếng hú đêm của những con vật hoang dã.
Khi chiếc xe vừa dừng lại trước một toà lâu đài hùng vĩ và hoành tráng, cửa xe liền được mở ra từ bên ngoài. Loria nhìn thấy giáo sư mang một đôi găng tay màu trắng, đang chìa tay ra chờ đợi cô.
Loria do dự một giây rồi mới đặt tay lên:
“Cám ơn thầy.”
Sau khi xuống xe, đưa mắt nhìn toà lâu đài có ánh nến cùng ánh đèn đua nhau chiếu sáng, trong lòng Loria chợt dâng lên một cảm giác quen thuộc đến lạ thường. Mà theo sau đó, những vị khách hoá trang sinh động muôn hình vạn trạng đến chào hỏi Loria, khiến cô giật mình lùi lại mấy bước.
Nhìn quá chân thật rồi.
Nào là người sói, Frankenstein, ma cà rồng trong tiểu thuyết…
Kiểu trang phục này trông còn thật hơn cả những đạo cụ trong phim.
Nằm ngoài dự đoán của Loria, những người lạ hoắc chưa từng quen biết này lại hết sức nhiệt tình đến bắt chuyện và chào hỏi cô. Tất cả bọn họ đều gọi cô là “công chúa nhỏ”.
Ở khoảng cách gần, Loria không tìm ra được bất kỳ sai sót nào trên lớp trang điểm vì nó quá hoàn hảo. Cô tò mò hỏi:
“Ngài ma cà rồng à, bộ răng giả này mua ở đâu vậy, có thể gỡ ra cho tôi mượn xem thử được không?”
Ma cà rồng bị choáng váng ngay lập tức, hắn nhìn tà thần bằng ánh mắt cầu cứu.
Loria còn chưa kịp hỏi thêm thì tà thần đã gọi cô:
“Lo, lại đây. Tôi có chuyện muốn nói với em.”
Chưa kịp chuẩn bị gì mà đột nhiên bị điểm mặt, Loria chần chừ hết hai giây nhưng vẫn ngoan ngoãn rời đi theo hắn.
Tà thần đưa cô đến một khu vườn. Trái tim của Loria như đang nhảy điệu lambada trong lồng ngực, cô không rõ giáo sư chuẩn bị làm gì.
Thật ra, cô không biết.
Giây phút nhìn thấy cô, tà thần thoáng ngây ngẩn.
Ngay cả khi ngoại hình, màu tóc và màu mắt của cô đều đã thay đổi, thì khi cô mặc lại bộ váy này, mọi tình cảm trước kia vẫn vẹn nguyên như vậy.
Tựa như hàng trăm năm chia xa, những thương tổn mà cô đã tặng cho hắn, những lời nói ác ý, hai lần cô chết đi…
…Dường như chưa từng tồn tại.
Loria lo lắng nhìn tà thần.
Có chút sợ sệt, cũng có chút hiếu kỳ.
Những biểu cảm sống động hiện ra trên gương mặt này có thể chứng minh rằng cô vẫn còn đang sống.
Độ ấm khi hắn chạm vào tay cô, dù chỉ là xuyên qua một lớp găng tay, vẫn cảm nhận được rõ ràng dáng hình mềm mại của người đối diện…
Những cảm xúc phức tạp chồng chéo đè lên nhau, cái đuôi của tà thần không nhịn được nữa, nó chui ra ngoài từ bên dưới vạt áo.
Hắn không kịp để ý tới điều này vì đang mãi ngắm nhìn Loria.
Trong khi đó Loria – cô sinh viên đang chờ đợi sự dạy bảo của giáo sư, rất mực hoảng hốt khi khi nhìn thấy một cái đuôi giống hệt giấc mơ của cô. Nó đang ngúng nguẩy đằng sau vị giáo sư trẻ tuổi.
Loria lùi về sau hai bước, sắc mặt cô tái mét:
“Giáo sư, thầy…”
Giáo sư đã nhìn ra manh mối từ gương mặt biến ảo khôn lường của Loria.
Vẫn giữ nguyên bộ mặt vô cảm, tà thần giơ tay ra nắm lấy cái đuôi đang lắc mình liều chết, rồi đưa nó đến trước mặt Loria:
“Đừng sợ, đồ giả thôi.”
Loria: “……”
Nhưng mà cô vẫn sợ lắm á. T__T
Trong giấc mơ, chính cái thứ quái quỷ này đã khiến cô thường xuyên bị chuột rút và làm ướt ga trải giường. Loại trải nghiệm mà mỗi lần nhớ lại tay chân đều bủn rủn thực không hay ho chút nào. Càng đến gần quan sát, từ kích thước, màu lông đến hình dáng đều không khác giấc mộng của cô là mấy.
“Là giả ạ?” Loria sợ đến nỗi không dám hít thở: “Là giả thật sao?”
Cô cố sức túm lấy cái đuôi, cảm giác ấm nóng của nó càng làm cô bất an hơn gấp bội.
Tà thần giải thích: “Bên trong có gắn ống gia nhiệt.”
Loria dùng móng tay cấu thử, sau đó cô lại xoa xoa nó bằng hai tay. Nỗi khiếp đảm trong giấc mộng thôi thúc cô phải xác nhận sự thật ngay tức khắc nhằm tự an ủi chính mình.
Sự lôi kéo đầy bạo lực của Loria khiến tà thần phải cau mày. Hắn cố nhẫn nhịn sự đau đớn cùng mẫn cảm khi bị cô nhào nặn.
Song, hắn không cách nào áp chế được nhu cầu sinh lý tự nhiên. Lúc này, cái quần của hắn quá chật chội, hắn chỉ đành khống chế bản thân không rên rỉ thành tiếng.
“Nếu em thích”, tà thần nói: “Mấy ngày nữa tôi gửi cho em một cái.”
Loria tức tốc buông tay. Cô miễn cưỡng tin tưởng đây là trang phục Halloween của giáo sư. Dù sao thì hắn cũng chỉ mặc Âu phục và đi giày da, gắn một cái đuôi khủng bố có lẽ là điểm nhấn duy nhất của hắn.
Cô nói: “Hôm nay được thầy mời tới dự tiệc Halloween, em rất vui ạ.”
“Ngoài giờ học ra, em không cần phải nói chuyện khách sáo với tôi. Em sợ tôi à?”
Nói xong, tà thần nắm lấy cổ tay Loria.
Dù cách một lớp găng tay nhưng Loria vẫn bị doạ phải lùi lại vài bước, lưng cô chạm phải bức tường đá lạnh như băng.
Cô hoảng sợ nhìn vào đôi mắt của tà thần.
Vị giáo sư tuấn tú này giống y như đúc kẻ đã xâm phạm cô trong mộng.
Loria lí nhí: “…Em không sợ.”
“Đúng là nghĩ một đằng nói một nẻo”, tà thần hỏi: “Em sợ tôi ở điểm nào?”
Loria muốn rút cổ tay ra khỏi lòng bàn tay của người trước mặt, nhưng đáng tiếc dù đã cố gắng nhiều lần nhưng cô vẫn không thành công.
Ngược lại còn khiến cho cổ tay mình bị đau nhức dữ dội.
Cơn đau quen thuộc dẫn dắt cô hồi tưởng lại cảnh tượng dâm mỹ, khiến cô đứng ngồi không yên.
Loria im lặng trong vài giây. Một lát sau, cô mới lên tiếng:
“Giáo sư, em nghĩ cách hành xử của thầy bây giờ có phần đi quá giới hạn.”
“Tối nay, tôi không phải là giáo sư của em.”
Tà thần cúi nhìn cô:
“Tôi chỉ là một người đàn ông bình thường muốn có được em mà thôi.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương