Thuần Phục
Chương 34: Chạm đáy nỗi đau tan xương nát thịt
Đâu phải cô không biết nơi ấy là vực sâu chết chóc mười mươi cận kề.
Chỉ là chẳng ngờ, khi cô ngắm nhìn hết thảy phong cảnh nơi cuối con đường, ấy cũng là lúc chạm đáy nỗi đau tan xương nát thịt.
Còn có thể đi được bao xa đây?
Cô không biết nữa.
Suốt đêm trằn trọc khó ngủ, sáng sớm tỉnh dậy, bên gối đã ướt đẫm.
Cô đi ra ngoài ăn sáng, dì giúp việc đưa tới một bao lì xì đỏ. “Hồi sáng cậu Trình có qua đây một chuyến, thấy cháu vẫn chưa dậy nên cậu ấy nhờ tôi đưa lại cho cháu.”
Tô Chỉ nói cảm ơn, đưa tay nhận lấy bao lì xì.
Cả một xấp dày cộp, bên ngoài bao lì xì có nét chữ viết tay: “Năm mới vui vẻ, ghi danh bảng vàng.”
Chóp mũi lại chợt cay cay, cô chỉ đành úp mặt có dòng chữ ấy xuống mặt bàn mới không đến mức oà khóc trong nhà ăn.
Suốt cả buổi sáng, Trình Hoài Cận bận đến mức chẳng thấy bóng dáng anh đâu. Nhà họ Trình đông như trẩy hội, khách khứa đến thăm nhà cũng kéo đến không ngớt. Cô có đi về phía sảnh chính ngó qua một lần, vừa đi ngang qua đã thấy ở sân có không ít người đang tụ tập ở đó.
Rất rõ ràng, bên sảnh chính đang tiếp khách. Tô Chỉ không lại gần mà xoay người rời đi.
Cho đến tận giờ cơm trưa, cơm tối mà cô cũng chẳng đợi được Trình Hoài Cẩn ở nhà ăn phía tây. Lúc dì giúp việc đến thu dọn bát đũa bữa tối, Tô Chỉ vu vơ hỏi một câu xem có phải ở gian phía đông đang có khách không.
Dì nói phải, cứ đến dịp năm mới là nhà họ Trình đều tất bật như vậy. Khách khứa đông, quan hệ qua lại nhiều, còn mệt hơn cả ngày thường.
Tô Chỉ gật đầu rồi quay về phòng mình.
Chuyện đón tiếp khách khứa hầu như đều diễn ra ở phía đông khoảnh sân chính, ngược lại gian nhà phía tây lại có chút gì đó hơi quạnh quẽ đìu hiu. Hôm nay cô mặc một chiếc áo khoác bông dáng dài màu trắng, là chiếc áo cô cùng dì Lý đi lựa lúc ở Bắc Xuyên.
Cô sợ màu trắng dễ dính bẩn, cứ đắn đo mãi không thôi, nhưng dì Lý lại bảo cô khỏi cần lo làm gì.
“Con gái phải mặc màu trắng mới đẹp.”
Và thế là cô đã mua chiếc áo khoác bông này.
Mặc suốt cả một ngày từ lúc rời khỏi giường buổi sáng, thế mà đến bây giờ vẫn chẳng thấy mặt mũi Trình Hoài Cẩn đâu.
Tô Chỉ ngồi trong phòng ngủ một lúc, cô cảm thấy buồn chán quá nên lại mặc áo khoác lên, lấy điện thoại và tai nghe ra. Từ phòng khách đi về hướng phòng ngủ ở gian phía tây có một dãy hành lang có thể nhìn ra khoảng sân vườn, đó cũng là nơi cô bắt gặp Trình Hoài Cẩn ngày hôm qua.
Tô Chỉ thay giày vào, một mình đi ra dãy hành lang đó.
Sắc trời đã tối hẳn, trong vườn không còn vẻ náo nhiệt của ban ngày, cái lạnh lẽo vắng vẻ khiến chẳng một ai muốn nán lại bên ngoài. Sau khi cắm tai nghe vào, cô còn đội thêm cả một chiếc mũ len đan thô lên.
Hai bên hành lang đều có mặt bàn đá ghi xám, cô tìm đại một chỗ khuất ánh nhìn rồi ngồi xuống, cơ thể khẽ dựa vào cột đá.
So với Bắc Xuyên, Bắc Kinh nằm chếch về phía bắc hơn một chút, thời tiết cũng vì thế mà càng khô hanh hơn. Từng cơn gió trong đêm đông phả vào mặt tựa một lưỡi dao cực cùn, cứ thế cứa lên mặt người ta nhưng lại chẳng thấy rớm máu.
Tiếng nhạc trong tai nghe vẫn luôn được phát ngẫu nhiên. Có lúc vui tươi có khi lại trầm lắng. Tô Chỉ ngẩng lên ngắm nhìn ánh trăng trên bầu trời, đêm nay không có những vì sao, nhưng vầng trăng lại sáng trong hơn bao giờ hết.
Khiến cô không khỏi nhớ tới khoảnh khắc mình và Trình Hoài Cẩn cùng ngồi bên nhau trong vườn hoa ở nhà, cũng là vào một buổi đêm yên ắng như bây giờ, hai người không nói chuyện liên tục, đa phần đều chỉ lặng lẽ ngồi bên nhau như thế này.
Tô Chỉ không muốn hạ ánh mắt xuống, bởi vì cô không muốn nhìn thấy bên người chỉ còn là một khoảng trống vắng.
Vừa rồi hốc mắt hãy còn hơi khô rát, ấy vậy mà thoáng cái đã bốc lên một tầng hơi nước mỏng manh. Cô lại nhớ tới những gì nghe được ở ngoài phòng khách, không phải cô cố ý đi nghe lén hay gì cả, nhưng cũng không thể phủ nhận được, rằng sau khi nghe thấy câu đầu tiên, cô đã chần chừ cất bước.
Chẳng phải cô không biết, rằng giữa mình và Trình Hoài Cẩn, có lẽ thật sự không có mảy may chút khả năng nào.
Cô đã chuẩn bị sẵn sàng rồi, sẵn sàng gục ngã đến sứt đầu mẻ trán tan xương nát thịt. Cô cứ ngỡ rằng mình sẽ không sợ hãi.
Chỉ là, cùng anh đi qua bao khoảnh khắc đến nay, tất thảy mọi thứ quá đỗi đẹp đẽ.
Tựa như một mầm hoa được chăm chút tỉ mỉ nuôi dưỡng, mà giờ đây cô đã nhìn thấy ngày úa tàn của nó.
Một giọt nước long lanh rơi xuống gò má cô rồi biến mất, Tô Chỉ chớp mắt, đưa tay gạt đi giọt nước mắt.
Đột nhiên, cô cảm nhận được có một bàn tay nhẹ nhàng gỡ tai nghe của mình xuống. Tô Chỉ quay phắt người lại, người đàn ông mặc áo khoác màu xám nhạt đang lẳng lặng đứng phía sau cô.
Bàn tay ấy của anh đã thu lại rồi. Nơi hành lang mờ tối, Trình Hoài Cẩn rũ mắt nhìn Tô Chỉ.
Một tầng ánh trăng mang sắc vàng nhàn nhạt phủ lên gò má cô, viền mắt hơi đỏ hoe, giây phút này cô đang nhìn anh không nhúc nhích.
“Sao không về phòng?” Trình Hoài Cẩn đi vòng qua cây cột, ngồi xuống bên cạnh cô, “Không lạnh à?”
Tô Chỉ không chắc liệu anh có nhìn thấy mình rơi nước mắt hay không, chỉ lắc đầu: “Không lạnh.”
Dứt lời, cô lại đưa mắt nhìn về phía khoảng sân trống trải.
Trong không khí lành lạnh, có thể ngửi thấy mùi rượu và khói thuốc nhàn nhạt trên người Trình Hoài Cẩn.
“Ăn uống đến tận bây giờ luôn sao?” Cô hỏi.
“Có vài vị khách quan trọng, còn ở lại chơi thêm một ván bài.”
Tô Chỉ quay đầu nhìn anh: “Chú có thắng không?”
Trình Hoài Cẩn nhìn cô: “Cháu nói xem?”
“Vậy có mớm bài giỏi như tôi không?”
“Cũng ngang ngửa.”
Tô Chỉ nhếch môi cười, ánh mắt cô lại hướng lên nhìn vầng trăng trên bầu trời.
Trong đêm đông yên ả, Trình Hoài Cẩn không hề hỏi cô vừa rồi đã xảy ra chuyện gì. Anh chỉ ngồi bên cô giống như trước kia khi còn ở nhà.
Trái tim cô bắt đầu nhói lên từng hồi. Tựa như không thể chịu nổi khoảng lặng có đôi phần quen thuộc này, càng tiến tới rìa vách đá lại càng không sao thốt nên lời.
“Cảm ơn lì xì của chú.”
Lát sau Tô Chỉ cúi xuống nói, sau đó lại đứng dậy, “Hơi lạnh rồi, tôi về trước đây.”
Trình Hoài Cẩn nhìn ánh mắt rũ xuống mặt đất của cô, cũng không lên tiếng ngăn cản: “Nghỉ ngơi sớm đi.”
“Ừm.” Tô Chỉ khẽ đáp lại một tiếng rồi xoay người đi về phía phòng ngủ.
Bước chân vội vã, suốt quãng đường không phát ra tiếng động nào. Chỉ có vệt nước mắt đã khô cạn khiến cô âm ỉ nhói đau.
Rõ ràng, là vì đợi anh nên cô mới ngồi nơi đó.
Xoay tay đóng cửa phòng ngủ lại, Tô Chỉ ngước nhìn căn phòng tối mịt trước mắt.
Đôi mắt vẫn luôn mở trừng trừng, nước mắt cũng theo đó mà chảy xuống tí tách từng giọt.
Bấy giờ mới biết, trước kia không thấy sợ hãi, là bởi vì không biết.
Không biết anh tốt đẹp đến nhường ấy, không biết mình sẽ lún sâu đến vậy.
Giờ đây mọi thứ phải kết thúc thôi, tất cả phải đặt dấu chấm hết rồi.
Dẫu là thịt nát xương tan thì cũng vẫn phải rơi xuống thôi.
Trái tim cô đau tựa dao cứa, mà đến cuối cùng thì vẫn phải tự gánh chịu hết hậu quả.
Lòng Tô Chỉ đau đớn đến mức không sao đứng thẳng được, chỉ đành dựa vào tường ngồi thụp xuống mặt đất.
Đây là khoảng thời gian một năm cô được sống vui vẻ nhất.
Một năm đẹp đẽ nhất trải qua cùng Trình Hoài Cẩn.
Cô đã mãn nguyện rồi, sau này sẽ chẳng thể có lại được nữa.
Trình Hoài Cẩn.
-
Suối năm ngày liên tiếp, Tô Chỉ đều không tới tìm Trình Hoài Cẩn nữa. Chẳng phải cô cố ý trốn tránh hay gì, chỉ là nếu như không phải ngồi đợi ở hành lang như lần trước, cô vốn dĩ sẽ chẳng đụng mặt anh.
Ngày nào cũng có khách khứa mới, Trình Hoài Cẩn vẫn phải ra khỏi nhà thường xuyên.
Đôi khi Tô Chỉ sẽ nghe dì giúp việc nói về anh đôi chút, cũng có lúc cô chẳng hỏi han gì.
Chỉ biết là anh rất bận, có những hôm bận suốt cả ngày, đến tận nửa đêm mới tới nhà ăn phía tây làm chút đồ ăn đơn giản.
Mới đầu Tô Chỉ còn thấy không hiểu, thấy thế dì mới nói: “Mấy chỗ tiệc xã giao tiếp đãi khách khứa thì lấy đâu ra chuyện yên tâm ăn uống được bao nhiêu, cứ rượu chè thuốc lá, nói chuyện trên trời dưới đất. Nào có phải nơi ăn uống đúng nghĩa gì cho cam.”
Nghe thấy vậy cô cũng chỉ ậm ừ một tiếng, cũng không hỏi gì nữa.
Hôm mùng bảy Tết, Giang Triết đã gọi điện thoại tới. Anh ấy hỏi cô dạo này Trình Hoài Cẩn thế nào rồi.
“Mấy ngày rồi em chưa gặp chú ấy, cứ bận tiếp khách suốt.” Tô Chỉ dừng bút trong tay, có sao thì trả lời vậy.
“Anh ấy lại biến bản thân thành cái bộ dạng đó rồi sao?” Giọng điệu của Giang Triết không mấy vui vẻ.
“Ý anh là sao?” Tô Chỉ hỏi.
Nhưng Giang Triết lại không trực tiếp trả lời câu hỏi của cô: “Chắc là hôm nay anh ấy không đi xã giao đâu, đến tối nếu em gặp anh ấy thì gọi lại cho anh.”
“Nói cái gì cơ?”
“Nói cho anh biết tâm trạng anh ấy ra sao.”
Trong điện thoại, giọng điệu của Giang Triết hoàn toàn không có vẻ gì là đang nói đùa. Tô Chỉ mím môi: “Nếu em có thể gặp được chú ấy.”
Lát sau, cô cuối cùng vẫn không nḥịn được gặng hỏi lại: “Có tiện cho em biết chú ấy đã xảy ra chuyện gì không?”
Giang Triết ở đầu bên kia im lặng một hồi: “Anh cứ tưởng em biết chứ, hôm nay là ngày giỗ mẹ anh ấy.”
Tô Chỉ chợt thót tim, ngón tay cô nắm chặt cây bút nước trong tay, cổ họng khô rát: “Em không biết.”
“Vốn dĩ cũng không phải chuyện của em,” Giang Triết nói, “Chỉ là chuyện ở bên này anh quả thật không thể dứt ra được, có hỏi thì anh ấy kiểu gì cũng sẽ nói là không có chuyện gì, cho nên năn nỉ em nếu tối có nhìn thấy anh ấy trở về thì nhớ báo anh một tiếng.”
“Được, nhất định.” Tô Chỉ hơi nâng cao giọng, như thể muốn khiến Giang Triết yên tâm hơn.
Sau đó cô cúp điện thoại. Mở điện thoại lên, đã ba giờ chiều rồi.
Cô bỏ bút xuống, xỏ dép vào.
Quả nhiên dì đang chuẩn bị cơm tối trong nhà bếp, cô đứng ở cửa hỏi dì ấy: “Dì này, dì biết hôm nay Trình Hoài Cẩn đến bao giờ mới về nhà không?”
“Hôm nay sao?” Dì bỏ mớ rau trong tay xuống, lau tay trả lời cô: “Hôm nay vừa sáng sớm cậu Trình đã đi sang phía nam rồi, cũng không rõ đến lúc nào mới về nữa.”
Tô Chỉ nghe hiểu ẩn ý trong lời nói của dì giúp việc, dì ấy không nói toạc ra là đến nghĩa trang, mà chỉ nói là phía nam.”
“Anh cả cũng đi sao ạ?”
“Phải, thấy sáng nay lái hai xe ra ngoài rồi.”
“Vâng, nếu lát nữa chú ấy về mà cháu không thấy, làm phiền dì đến phòng cháu nói cho cháu biết được không?” Tô Chỉ đưa ra lời thỉnh cầu.
“Không thành vấn đề.”
“Cám ơn dì nhiều.” Nói rồi Tô Chỉ lại quay về phòng ngủ.
Ngồi vào bàn học đã được một lúc, nhưng lại chẳng đọc vào đầu được một chữ nào. Cô cũng chẳng biết tại làm sao, nó cứ tựa như một lời vẫy gọi lặng thầm từ miền tăm tối. Cô mặc áo bông, đi giày, đội mũ ngay ngắn rồi đi ra khỏi phòng. Suốt cả buổi chiều, cô cứ đi loanh qua loanh qua hết sân rồi lại cổng chính, vờ như chỉ đang đi dạo bình thường.
Trời mùa đông sẩm tối rất nhanh.
Mới hơn năm giờ, mặt trời đã khuất sau đường chân trời.
Gò má Tô Chỉ đã lạnh buốt đến nỗi tê dại cả đi, nhưng cô vẫn đứng ở cửa lắc lư trái phải không ngừng.
Đã sắp đến giờ cơm, vừa rồi cô đã hỏi dì làm bếp ở gian nhà đông, bọn họ bảo đã nhận được điện thoại báo Trình Hoài Lĩnh sắp về đến nơi rồi.
Cô cũng không dám quay về phòng cho ấm người nữa, chỉ sợ sẽ bỏ lỡ mất lúc Trình Hoài Cẩn về nhà.
Trên trục đường chính rộng thênh thang trước cửa, cô cứ đi đi lại lại ở đó mãi.
Bỗng có tiếng còi xe vang lên, Tô Chỉ quay phắt đầu lại. Cô thấy có một chiếc xe con màu trắng rẽ tới từ chỗ giao lộ.
Cô vội vàng xoay người đi vào trong sân, rảo bước đi về phía dãy hành lang thông với gian phòng ốc ở phía tây, cuối cùng ngồi xuống vị trí mà cô đã ngồi vào đêm hôm ấy.
Nếu là Trình Hoài Cẩn quay về, nhất định sẽ đi ngang qua chỗ này.
Ánh mắt Tô Chỉ dán chặt vào chỗ lối vào sân, đúng như dự đoán, Trình Viễn Đông bước vào đầu tiên, theo sát phía sau chính là Trình Hoài Lĩnh và vợ anh ta.
Nhưng sau khi ba người này tiến vào, cánh cửa sau lưng liền bị người làm đóng lại.
Tô Chỉ nhíu mày nhìn theo hướng ba người đó đi về gian nhà đông.
Chẳng mấy chốc, trong sân lại vắng tanh. Cô bước nhanh đến bên cạnh ông chú vừa mới đóng cửa lúc nãy, hỏi: “Bên ngoài không còn ai nữa ạ?”
Ông chú đó nhìn cô một cái, nhận ra là cô nhóc được Trình Hoài Cẩn dẫn về.
“Hết rồi.”
“Thế sao Trình Hoài Cẩn không về cùng với họ ạ?”
Người đó lại nhìn đánh giá Tô Chỉ một lượt từ trên xuống dưới, xác định là cô thật sự không biết chuyện này.
“Mọi năm cậu Trình đều không về cùng họ.”
“Tại sao ạ?”
Người đó lùi lại hai bước, không chịu nói thêm: “Đến lúc đó cô tự đi hỏi cậu Trình đi, chúng tôi cũng không tiện nhiều lời.” Nói xong chú ấy liền xoay người đi về phía khác.
Nhịp tim Tô Chỉ đập nhanh đến lạ, cô cũng không thể giải thích được là tại sao.
Cho dù là ngày giỗ của mẹ Trình Hoài Cẩn đi chăng nữa, nhưng với tính cách của anh, tuyệt đối không có vẻ gì là sẽ xảy ra chuyện.
Nhưng cuộc điện thoại hồi chiều của Giang Triết vẫn khiến cô hoang mang không biết đâu mà lần. Tay trái cô cầm điện thoại trong túi, nhưng lại không sao ấn gọi hay gửi tin nhắn đi được.
Trình Hoài Cẩn sẽ chỉ nói không có chuyện gì mà thôi.
Nơi khoảng sân ảm đạm tối tăm, chẳng mấy chốc đã có vài ngọn đèn tường được thắp sáng. Hôm nay không có khách khứa đến nhà, nơi đây càng trở nên lạnh lẽo vắng vẻ hơn bao giờ hết. Trong lòng Tô Chỉ như bùng một ngọn lửa dữ dội khiến cô không thể nào ngồi xuống được.
Cô cứ quanh đi quẩn lại trong sân, giữa chừng dì ra gọi Tô Chỉ đi ăn cơm trước nhưng cô cũng chỉ bảo là đợi thêm chút nữa, chờ Trình Hoài Cẩn về rồi cùng nhau ăn sau.
Sắc trời ngả tối từng tầng từng lớp. Tựa như lớp mực chầm chậm lắng xuống, hoàn toàn bao phủ lấy cô.
Hai chân đã tê dại đi vì lạnh, cô móc điện thoại từ trong túi ra. Màn hình sáng lên chói mắt, đã mười giờ mười phút đêm rồi.
Vẫn chẳng có thêm một ai bước vào cánh cửa lớn đó. Cô cũng không đi đi lại lại nữa, tháo tai nghe ra rồi cứ thế đứng thẳng người dưới ngọn đèn tường.
Trong khoảng sân trống vắng, nơi không có ánh đèn chiếu tới đều hoá thành một màu đen vô tận. Thật lòng cô cũng chẳng thích nơi này một chút nào, bậc bề trên chèn ép cùng thứ tình thân lạnh nhạt giống như bóng tối lặng thầm, dễ dàng nuốt chửng mọi cảm xúc của con người ta.
Tô Chỉ khẽ di chuyển đôi chân đã sắp đông cứng của mình, đột nhiên cô nghe thấy có tiếng đẩy cửa khe khẽ.
Cổ họng cô nghẹn lại, đang định nhấc chân tiến lên thì lại nhận ra người bước tới là ông chú đóng cửa khi nãy.
Ông chú đó hiển nhiên là cũng đã nhìn thấy Tô Chỉ, khựng lại giây lát rồi bước tới phía cô.
“Vẫn đang đợi cậu Trình sao?”
Tô Chỉ gật đầu.
“Cậu Trình ở bên ngoài rồi.” Ông chú đó nói.
“Ở bên ngoài ạ?” Ánh mắt Tô Chỉ nhìn qua đó, giọng nói có phần gấp gáp: “Sao chú ấy không đi vào?”
“Cái này thì tôi không biết, có điều hình như cậu ấy ở bên ngoài được một lúc rồi. Nếu cô có chuyện gấp thì có thể ra đó tìm cậu Trình.” Ông chú nói xong liền đi về hướng đông.
Một đốm lửa chợt bùng lên trong lòng.
Nhưng cơ thể cô lại chẳng ấm lên lấy một chút, chỉ cảm thấy ngọn lửa bỏng rát ấy không ngừng thiêu đốt nơi lồng ngực.
Bước chân cô tăng tốc đi về phía cửa không sao kiểm soát được, đưa bàn tay áp lên tay nắm cửa lạnh lẽo.
Thế rồi cô dùng sức đẩy ra.
Trên con đường dài vắng vẻ mờ tối, chiếc xe màu đen kia đậu dưới ngọn đèn đường. Ánh đèn từ từ buông xuống, lặng lẽ bao trùm lấy khoảng không gian ấy.
Trên băng ghế dài ven đường, anh ngồi quay lưng lại với trục đường chính.
Hai khuỷu tay chống lên đầu gối, ánh mắt nhìn về nơi tối tăm không có ánh đèn ở phía không xa.
Chỉ một mình anh ngồi nơi ấy.
Rõ ràng bờ vai ấy rộng lớn là thế, vậy mà cách một con đường lại cảm giác gầy guộc đến lạ.
Cơn gió lạnh vô hình lướt qua bên người cũng lay động cả chiếc áo sơ mi không kém phần mỏng manh của anh.
Anh còn chẳng mặc áo khoác. Chỉ có độc một chiếc áo sơ mi không che chắn nổi thứ gì.
Anh ngồi nơi đó bao lâu rồi?
Tại sao không về nhà?
Đốm lửa trong lòng đã lụi tắt.
Lụi tắt đến sạch sẽ không còn sót lại thứ gì.
Mà thay vào đó, là một nắm tuyết lạnh lẽo.
Cô chậm rãi đi về phía Trình Hoài Cẩn, trên con đường yên ắng vắng lặng, tiếng bước chân của cô cũng được phóng đại đến vô hạn.
Trình Hoài Cẩn khẽ quay lại nhìn cô, rồi lại lặng lẽ quay đầu lại.
“Ăn tối chưa?” Tô Chỉ đứng lại phía sau người anh, hỏi.
“Vẫn chưa.” Giọng nói của anh thật khẽ, thật trầm, trái tim Tô Chỉ run rẩy vô cớ.
“Sao lại muộn thế?” Cô lại hỏi.
“Cái gì?”
Tô Chỉ khẽ mím môi, hỏi tiếp: “Ba và anh cả của chú đã về từ rất sớm rồi.”
“Vậy à.” Anh vẫn giữ tư thế ban đầu, không hề nhìn về phía Tô Chỉ.
Rõ ràng là anh biết Trình Viễn Đông và Trình Hoài Lĩnh đã về trước, vậy mà lại mang theo đôi phần hàm ý “tự giễu” hỏi ngược lại cô câu “vậy à”.
Cổ họng Tô Chỉ khô rát, cuối cùng cô cũng hiểu ra tại sao Giang Triết cứ nhất quyết muốn cô tới xem trạng thái của của Trình Hoài Cẩn cho bằng được.
Nào có phải anh không sao.
Cái lạnh âm ỉ lan ra khắp lưng, Tô Chỉ có cảm giác anh đang đẩy mình ra xa.
Viền mắt lại bắt đầu sưng lên, cô đã đợi anh lâu đến vậy mà.
Một khoảng lặng dài đằng đẵng trôi qua, cô lại lên tiếng: “Sao chú không về nhà cùng họ sớm hơn một chút, bây giờ muộn vậy rồi, có phải đói…”
“Cháu muốn biết điều gì?” Trình Hoài Cẩn đột nhiên mở miệng.
Tô Chỉ sững người.
Sự “ác ý” trong lời nói đã hiển hiện quá đỗi rõ ràng.
Giọng nói của anh rét lạnh tựa cơn gió tuyết táp vào mặt, chữ nào chữ nấy cũng đều sắc lẹm: “Cháu muốn biết tại sao tôi không về chung với Trình Hoài Lĩnh, phải không?”
Nơi phố xá tĩnh mịch, thậm chí cô như thấp thoáng nghe thấy tiếng cười khẩy của anh: “Bởi vì Trình Hoài Lĩnh hận tôi, nếu không phải tại tôi, mẹ tôi sẽ không qua đời, anh ấy cũng có thể leo lên càng cao hơn.”
“Cho nên biết bao năm qua, tôi đều một mình đi thăm mẹ. Nói như vậy đã đủ rõ chưa?”
Cả người Tô Chỉ cứng đờ: “Tôi…”
Nhưng cô còn chưa kịp mở miệng, Trình Hoài Cẩn đã lạnh giọng cắt ngang lời cô: “Tôi vẫn chưa suy sụp đến mức cần cháu phải thương hại.”
Cơn gió bấc đột ngột ập đến, giọng nói của anh cũng trở nên vụn vặt đứt quãng.
Phải chăng là tại đêm đông giá rét này quá lạnh lẽo, nếu không thì tại sao cô lại cảm thấy đến trái tim mình cũng lạnh đến phát run chứ.
Một giọt nước mặt lặng lẽ lăn dài, cô khựng lại giây lát, đưa tay gạt phăng nó đi. Giọng nói nghẹn ngào nhưng cũng rất rõ ràng:
“Tôi không hề thương hại chú, Trình Hoài Cẩn.”
Dưới ánh đèn ảm đạm, bóng lưng anh vẫn bất động. Vạt áo bị gió thổi tung tỉ mỉ phác hoạ nên tấm lưng ấy.
Lần đầu tiên, cô cảm thấy mình đã bước chân vào màn mê chướng từng ngăn cách mình ở bên ngoài.
Lần đầu tiên, cô nhìn thấy Trình Hoài Cẩn ở nơi chỉ có một mình mang dáng vẻ như thế nào.
Anh đơn côi một mình ngồi trong đêm đông lạnh giá, chỉ khoác trên mình một chiếc áo sơ mi mỏng manh. Lẳng lặng từ chối sự lại gần của cô.
Nhưng, cô không sao ngăn nổi mình cứ miên man nghĩ suy. Vô số lần, anh đã vô số lần đưa đôi bàn tay vực cô đứng dậy.
Đã vô số lần, cô trút hết mọi oán hận, giận hờn cùng sự ngu dốt của mình với anh. Vậy mà anh chưa từng vứt bỏ, cũng chưa một lần buông tay cô.
Trong đêm tối rét buốt, lạnh giá là thế. Vành tai anh đã đỏ lên vì lạnh, ấy thế mà vẫn không chịu quay về.
Nếu đây là một đêm đông có tuyết, trái tim cô sớm đã vụn vỡ thành từng mảnh băng rồi.
Cô nghĩ, sớm muộn gì mình cũng sẽ tan xương nát thịt.
Sớm muộn gì cũng phải một nhát chặt đứt đôi bên thôi.
Vậy chẳng thà làm ngay bây giờ, ngay lúc này.
Cô không sao ngăn nổi mình được nữa rồi. Dưới ánh đèn đường hiu hắt, Tô Chỉ chầm chậm tiến lên.
Cô nhìn thấy chính mình vươn đôi bàn tay ra, nhẹ nhàng phủ lên bên tai anh. Dịu dàng gom lại hết mọi lạnh giá nơi anh.
Cứ như vậy đi.
Cô nghĩ.
Cứ để bản thân rơi ngã trong đêm nay đi.
Cô đã chuẩn bị sẵn sàng rồi.
Tô Chỉ khẽ hé miệng, giọng nói của cô gần ngay trong gang tấc, bạo dạn không chút sợ hãi: “Đừng để bị nhiễm lạnh, Trình Hoài Cẩn.”
Sau đó, cô nhắm nghiền hai mắt lại. Cơn gió to đổ ập đến, cô đã chuẩn bị sẵn sàng cho cú rơi tan xương nát thịt rồi.
Nước mắt chảy giàn giụa trên khuôn mặt Tô Chỉ.
Trình Hoài Cẩn, chúng ta chỉ đến đây thôi.
Chỉ đến đây thôi.
Cơ thể cô run rẩy dữ dội, như thể đang bêu riếu lòng tham vọng đầy trần trụi của cô trước mặt bàn dân thiên hạ.
Thoáng chốc, ngón tay lạnh giá của anh chầm chậm phủ lên.
Một khoảng lặng đầy dày vò.
Trái tim Tô Chỉ hoàn toàn ngừng đập, cô thản nhiên đợi chờ sự ngạc nhiên cùng lời từ chối của anh.
Nhưng, một thoáng khó tin.
Cô hốt hoảng mở to hai mắt…
Đôi bàn tay to lớn đã từng kéo cô ra khỏi vũng bùn lầy ấy, giờ phút này cũng đang nhẹ nhàng…
Nắm chặt lấy tay cô.
Sợi tơ trắng mảnh dẹt từ trên trời rơi xuống.
Tuyết rơi rồi.
Trong tầm nhìn mịt mờ, cô nhìn thấy Trình Hoài Cẩn từ từ quay đầu lại.
Anh phủ lên bàn tay trái của cô, đem bàn tay ấy hoàn toàn che kín đôi mắt anh.
Những bông hoa tuyết bay lượn dày đặc đáp xuống đôi hàng mi.
Rồi sau đó tan thành giọt nước mắt yếu mềm lăn dài trên gò má cô.
Cô nghĩ, đêm đông lạnh giá này.
Rồi chẳng mấy sẽ trôi qua thôi.
Chỉ là chẳng ngờ, khi cô ngắm nhìn hết thảy phong cảnh nơi cuối con đường, ấy cũng là lúc chạm đáy nỗi đau tan xương nát thịt.
Còn có thể đi được bao xa đây?
Cô không biết nữa.
Suốt đêm trằn trọc khó ngủ, sáng sớm tỉnh dậy, bên gối đã ướt đẫm.
Cô đi ra ngoài ăn sáng, dì giúp việc đưa tới một bao lì xì đỏ. “Hồi sáng cậu Trình có qua đây một chuyến, thấy cháu vẫn chưa dậy nên cậu ấy nhờ tôi đưa lại cho cháu.”
Tô Chỉ nói cảm ơn, đưa tay nhận lấy bao lì xì.
Cả một xấp dày cộp, bên ngoài bao lì xì có nét chữ viết tay: “Năm mới vui vẻ, ghi danh bảng vàng.”
Chóp mũi lại chợt cay cay, cô chỉ đành úp mặt có dòng chữ ấy xuống mặt bàn mới không đến mức oà khóc trong nhà ăn.
Suốt cả buổi sáng, Trình Hoài Cận bận đến mức chẳng thấy bóng dáng anh đâu. Nhà họ Trình đông như trẩy hội, khách khứa đến thăm nhà cũng kéo đến không ngớt. Cô có đi về phía sảnh chính ngó qua một lần, vừa đi ngang qua đã thấy ở sân có không ít người đang tụ tập ở đó.
Rất rõ ràng, bên sảnh chính đang tiếp khách. Tô Chỉ không lại gần mà xoay người rời đi.
Cho đến tận giờ cơm trưa, cơm tối mà cô cũng chẳng đợi được Trình Hoài Cẩn ở nhà ăn phía tây. Lúc dì giúp việc đến thu dọn bát đũa bữa tối, Tô Chỉ vu vơ hỏi một câu xem có phải ở gian phía đông đang có khách không.
Dì nói phải, cứ đến dịp năm mới là nhà họ Trình đều tất bật như vậy. Khách khứa đông, quan hệ qua lại nhiều, còn mệt hơn cả ngày thường.
Tô Chỉ gật đầu rồi quay về phòng mình.
Chuyện đón tiếp khách khứa hầu như đều diễn ra ở phía đông khoảnh sân chính, ngược lại gian nhà phía tây lại có chút gì đó hơi quạnh quẽ đìu hiu. Hôm nay cô mặc một chiếc áo khoác bông dáng dài màu trắng, là chiếc áo cô cùng dì Lý đi lựa lúc ở Bắc Xuyên.
Cô sợ màu trắng dễ dính bẩn, cứ đắn đo mãi không thôi, nhưng dì Lý lại bảo cô khỏi cần lo làm gì.
“Con gái phải mặc màu trắng mới đẹp.”
Và thế là cô đã mua chiếc áo khoác bông này.
Mặc suốt cả một ngày từ lúc rời khỏi giường buổi sáng, thế mà đến bây giờ vẫn chẳng thấy mặt mũi Trình Hoài Cẩn đâu.
Tô Chỉ ngồi trong phòng ngủ một lúc, cô cảm thấy buồn chán quá nên lại mặc áo khoác lên, lấy điện thoại và tai nghe ra. Từ phòng khách đi về hướng phòng ngủ ở gian phía tây có một dãy hành lang có thể nhìn ra khoảng sân vườn, đó cũng là nơi cô bắt gặp Trình Hoài Cẩn ngày hôm qua.
Tô Chỉ thay giày vào, một mình đi ra dãy hành lang đó.
Sắc trời đã tối hẳn, trong vườn không còn vẻ náo nhiệt của ban ngày, cái lạnh lẽo vắng vẻ khiến chẳng một ai muốn nán lại bên ngoài. Sau khi cắm tai nghe vào, cô còn đội thêm cả một chiếc mũ len đan thô lên.
Hai bên hành lang đều có mặt bàn đá ghi xám, cô tìm đại một chỗ khuất ánh nhìn rồi ngồi xuống, cơ thể khẽ dựa vào cột đá.
So với Bắc Xuyên, Bắc Kinh nằm chếch về phía bắc hơn một chút, thời tiết cũng vì thế mà càng khô hanh hơn. Từng cơn gió trong đêm đông phả vào mặt tựa một lưỡi dao cực cùn, cứ thế cứa lên mặt người ta nhưng lại chẳng thấy rớm máu.
Tiếng nhạc trong tai nghe vẫn luôn được phát ngẫu nhiên. Có lúc vui tươi có khi lại trầm lắng. Tô Chỉ ngẩng lên ngắm nhìn ánh trăng trên bầu trời, đêm nay không có những vì sao, nhưng vầng trăng lại sáng trong hơn bao giờ hết.
Khiến cô không khỏi nhớ tới khoảnh khắc mình và Trình Hoài Cẩn cùng ngồi bên nhau trong vườn hoa ở nhà, cũng là vào một buổi đêm yên ắng như bây giờ, hai người không nói chuyện liên tục, đa phần đều chỉ lặng lẽ ngồi bên nhau như thế này.
Tô Chỉ không muốn hạ ánh mắt xuống, bởi vì cô không muốn nhìn thấy bên người chỉ còn là một khoảng trống vắng.
Vừa rồi hốc mắt hãy còn hơi khô rát, ấy vậy mà thoáng cái đã bốc lên một tầng hơi nước mỏng manh. Cô lại nhớ tới những gì nghe được ở ngoài phòng khách, không phải cô cố ý đi nghe lén hay gì cả, nhưng cũng không thể phủ nhận được, rằng sau khi nghe thấy câu đầu tiên, cô đã chần chừ cất bước.
Chẳng phải cô không biết, rằng giữa mình và Trình Hoài Cẩn, có lẽ thật sự không có mảy may chút khả năng nào.
Cô đã chuẩn bị sẵn sàng rồi, sẵn sàng gục ngã đến sứt đầu mẻ trán tan xương nát thịt. Cô cứ ngỡ rằng mình sẽ không sợ hãi.
Chỉ là, cùng anh đi qua bao khoảnh khắc đến nay, tất thảy mọi thứ quá đỗi đẹp đẽ.
Tựa như một mầm hoa được chăm chút tỉ mỉ nuôi dưỡng, mà giờ đây cô đã nhìn thấy ngày úa tàn của nó.
Một giọt nước long lanh rơi xuống gò má cô rồi biến mất, Tô Chỉ chớp mắt, đưa tay gạt đi giọt nước mắt.
Đột nhiên, cô cảm nhận được có một bàn tay nhẹ nhàng gỡ tai nghe của mình xuống. Tô Chỉ quay phắt người lại, người đàn ông mặc áo khoác màu xám nhạt đang lẳng lặng đứng phía sau cô.
Bàn tay ấy của anh đã thu lại rồi. Nơi hành lang mờ tối, Trình Hoài Cẩn rũ mắt nhìn Tô Chỉ.
Một tầng ánh trăng mang sắc vàng nhàn nhạt phủ lên gò má cô, viền mắt hơi đỏ hoe, giây phút này cô đang nhìn anh không nhúc nhích.
“Sao không về phòng?” Trình Hoài Cẩn đi vòng qua cây cột, ngồi xuống bên cạnh cô, “Không lạnh à?”
Tô Chỉ không chắc liệu anh có nhìn thấy mình rơi nước mắt hay không, chỉ lắc đầu: “Không lạnh.”
Dứt lời, cô lại đưa mắt nhìn về phía khoảng sân trống trải.
Trong không khí lành lạnh, có thể ngửi thấy mùi rượu và khói thuốc nhàn nhạt trên người Trình Hoài Cẩn.
“Ăn uống đến tận bây giờ luôn sao?” Cô hỏi.
“Có vài vị khách quan trọng, còn ở lại chơi thêm một ván bài.”
Tô Chỉ quay đầu nhìn anh: “Chú có thắng không?”
Trình Hoài Cẩn nhìn cô: “Cháu nói xem?”
“Vậy có mớm bài giỏi như tôi không?”
“Cũng ngang ngửa.”
Tô Chỉ nhếch môi cười, ánh mắt cô lại hướng lên nhìn vầng trăng trên bầu trời.
Trong đêm đông yên ả, Trình Hoài Cẩn không hề hỏi cô vừa rồi đã xảy ra chuyện gì. Anh chỉ ngồi bên cô giống như trước kia khi còn ở nhà.
Trái tim cô bắt đầu nhói lên từng hồi. Tựa như không thể chịu nổi khoảng lặng có đôi phần quen thuộc này, càng tiến tới rìa vách đá lại càng không sao thốt nên lời.
“Cảm ơn lì xì của chú.”
Lát sau Tô Chỉ cúi xuống nói, sau đó lại đứng dậy, “Hơi lạnh rồi, tôi về trước đây.”
Trình Hoài Cẩn nhìn ánh mắt rũ xuống mặt đất của cô, cũng không lên tiếng ngăn cản: “Nghỉ ngơi sớm đi.”
“Ừm.” Tô Chỉ khẽ đáp lại một tiếng rồi xoay người đi về phía phòng ngủ.
Bước chân vội vã, suốt quãng đường không phát ra tiếng động nào. Chỉ có vệt nước mắt đã khô cạn khiến cô âm ỉ nhói đau.
Rõ ràng, là vì đợi anh nên cô mới ngồi nơi đó.
Xoay tay đóng cửa phòng ngủ lại, Tô Chỉ ngước nhìn căn phòng tối mịt trước mắt.
Đôi mắt vẫn luôn mở trừng trừng, nước mắt cũng theo đó mà chảy xuống tí tách từng giọt.
Bấy giờ mới biết, trước kia không thấy sợ hãi, là bởi vì không biết.
Không biết anh tốt đẹp đến nhường ấy, không biết mình sẽ lún sâu đến vậy.
Giờ đây mọi thứ phải kết thúc thôi, tất cả phải đặt dấu chấm hết rồi.
Dẫu là thịt nát xương tan thì cũng vẫn phải rơi xuống thôi.
Trái tim cô đau tựa dao cứa, mà đến cuối cùng thì vẫn phải tự gánh chịu hết hậu quả.
Lòng Tô Chỉ đau đớn đến mức không sao đứng thẳng được, chỉ đành dựa vào tường ngồi thụp xuống mặt đất.
Đây là khoảng thời gian một năm cô được sống vui vẻ nhất.
Một năm đẹp đẽ nhất trải qua cùng Trình Hoài Cẩn.
Cô đã mãn nguyện rồi, sau này sẽ chẳng thể có lại được nữa.
Trình Hoài Cẩn.
-
Suối năm ngày liên tiếp, Tô Chỉ đều không tới tìm Trình Hoài Cẩn nữa. Chẳng phải cô cố ý trốn tránh hay gì, chỉ là nếu như không phải ngồi đợi ở hành lang như lần trước, cô vốn dĩ sẽ chẳng đụng mặt anh.
Ngày nào cũng có khách khứa mới, Trình Hoài Cẩn vẫn phải ra khỏi nhà thường xuyên.
Đôi khi Tô Chỉ sẽ nghe dì giúp việc nói về anh đôi chút, cũng có lúc cô chẳng hỏi han gì.
Chỉ biết là anh rất bận, có những hôm bận suốt cả ngày, đến tận nửa đêm mới tới nhà ăn phía tây làm chút đồ ăn đơn giản.
Mới đầu Tô Chỉ còn thấy không hiểu, thấy thế dì mới nói: “Mấy chỗ tiệc xã giao tiếp đãi khách khứa thì lấy đâu ra chuyện yên tâm ăn uống được bao nhiêu, cứ rượu chè thuốc lá, nói chuyện trên trời dưới đất. Nào có phải nơi ăn uống đúng nghĩa gì cho cam.”
Nghe thấy vậy cô cũng chỉ ậm ừ một tiếng, cũng không hỏi gì nữa.
Hôm mùng bảy Tết, Giang Triết đã gọi điện thoại tới. Anh ấy hỏi cô dạo này Trình Hoài Cẩn thế nào rồi.
“Mấy ngày rồi em chưa gặp chú ấy, cứ bận tiếp khách suốt.” Tô Chỉ dừng bút trong tay, có sao thì trả lời vậy.
“Anh ấy lại biến bản thân thành cái bộ dạng đó rồi sao?” Giọng điệu của Giang Triết không mấy vui vẻ.
“Ý anh là sao?” Tô Chỉ hỏi.
Nhưng Giang Triết lại không trực tiếp trả lời câu hỏi của cô: “Chắc là hôm nay anh ấy không đi xã giao đâu, đến tối nếu em gặp anh ấy thì gọi lại cho anh.”
“Nói cái gì cơ?”
“Nói cho anh biết tâm trạng anh ấy ra sao.”
Trong điện thoại, giọng điệu của Giang Triết hoàn toàn không có vẻ gì là đang nói đùa. Tô Chỉ mím môi: “Nếu em có thể gặp được chú ấy.”
Lát sau, cô cuối cùng vẫn không nḥịn được gặng hỏi lại: “Có tiện cho em biết chú ấy đã xảy ra chuyện gì không?”
Giang Triết ở đầu bên kia im lặng một hồi: “Anh cứ tưởng em biết chứ, hôm nay là ngày giỗ mẹ anh ấy.”
Tô Chỉ chợt thót tim, ngón tay cô nắm chặt cây bút nước trong tay, cổ họng khô rát: “Em không biết.”
“Vốn dĩ cũng không phải chuyện của em,” Giang Triết nói, “Chỉ là chuyện ở bên này anh quả thật không thể dứt ra được, có hỏi thì anh ấy kiểu gì cũng sẽ nói là không có chuyện gì, cho nên năn nỉ em nếu tối có nhìn thấy anh ấy trở về thì nhớ báo anh một tiếng.”
“Được, nhất định.” Tô Chỉ hơi nâng cao giọng, như thể muốn khiến Giang Triết yên tâm hơn.
Sau đó cô cúp điện thoại. Mở điện thoại lên, đã ba giờ chiều rồi.
Cô bỏ bút xuống, xỏ dép vào.
Quả nhiên dì đang chuẩn bị cơm tối trong nhà bếp, cô đứng ở cửa hỏi dì ấy: “Dì này, dì biết hôm nay Trình Hoài Cẩn đến bao giờ mới về nhà không?”
“Hôm nay sao?” Dì bỏ mớ rau trong tay xuống, lau tay trả lời cô: “Hôm nay vừa sáng sớm cậu Trình đã đi sang phía nam rồi, cũng không rõ đến lúc nào mới về nữa.”
Tô Chỉ nghe hiểu ẩn ý trong lời nói của dì giúp việc, dì ấy không nói toạc ra là đến nghĩa trang, mà chỉ nói là phía nam.”
“Anh cả cũng đi sao ạ?”
“Phải, thấy sáng nay lái hai xe ra ngoài rồi.”
“Vâng, nếu lát nữa chú ấy về mà cháu không thấy, làm phiền dì đến phòng cháu nói cho cháu biết được không?” Tô Chỉ đưa ra lời thỉnh cầu.
“Không thành vấn đề.”
“Cám ơn dì nhiều.” Nói rồi Tô Chỉ lại quay về phòng ngủ.
Ngồi vào bàn học đã được một lúc, nhưng lại chẳng đọc vào đầu được một chữ nào. Cô cũng chẳng biết tại làm sao, nó cứ tựa như một lời vẫy gọi lặng thầm từ miền tăm tối. Cô mặc áo bông, đi giày, đội mũ ngay ngắn rồi đi ra khỏi phòng. Suốt cả buổi chiều, cô cứ đi loanh qua loanh qua hết sân rồi lại cổng chính, vờ như chỉ đang đi dạo bình thường.
Trời mùa đông sẩm tối rất nhanh.
Mới hơn năm giờ, mặt trời đã khuất sau đường chân trời.
Gò má Tô Chỉ đã lạnh buốt đến nỗi tê dại cả đi, nhưng cô vẫn đứng ở cửa lắc lư trái phải không ngừng.
Đã sắp đến giờ cơm, vừa rồi cô đã hỏi dì làm bếp ở gian nhà đông, bọn họ bảo đã nhận được điện thoại báo Trình Hoài Lĩnh sắp về đến nơi rồi.
Cô cũng không dám quay về phòng cho ấm người nữa, chỉ sợ sẽ bỏ lỡ mất lúc Trình Hoài Cẩn về nhà.
Trên trục đường chính rộng thênh thang trước cửa, cô cứ đi đi lại lại ở đó mãi.
Bỗng có tiếng còi xe vang lên, Tô Chỉ quay phắt đầu lại. Cô thấy có một chiếc xe con màu trắng rẽ tới từ chỗ giao lộ.
Cô vội vàng xoay người đi vào trong sân, rảo bước đi về phía dãy hành lang thông với gian phòng ốc ở phía tây, cuối cùng ngồi xuống vị trí mà cô đã ngồi vào đêm hôm ấy.
Nếu là Trình Hoài Cẩn quay về, nhất định sẽ đi ngang qua chỗ này.
Ánh mắt Tô Chỉ dán chặt vào chỗ lối vào sân, đúng như dự đoán, Trình Viễn Đông bước vào đầu tiên, theo sát phía sau chính là Trình Hoài Lĩnh và vợ anh ta.
Nhưng sau khi ba người này tiến vào, cánh cửa sau lưng liền bị người làm đóng lại.
Tô Chỉ nhíu mày nhìn theo hướng ba người đó đi về gian nhà đông.
Chẳng mấy chốc, trong sân lại vắng tanh. Cô bước nhanh đến bên cạnh ông chú vừa mới đóng cửa lúc nãy, hỏi: “Bên ngoài không còn ai nữa ạ?”
Ông chú đó nhìn cô một cái, nhận ra là cô nhóc được Trình Hoài Cẩn dẫn về.
“Hết rồi.”
“Thế sao Trình Hoài Cẩn không về cùng với họ ạ?”
Người đó lại nhìn đánh giá Tô Chỉ một lượt từ trên xuống dưới, xác định là cô thật sự không biết chuyện này.
“Mọi năm cậu Trình đều không về cùng họ.”
“Tại sao ạ?”
Người đó lùi lại hai bước, không chịu nói thêm: “Đến lúc đó cô tự đi hỏi cậu Trình đi, chúng tôi cũng không tiện nhiều lời.” Nói xong chú ấy liền xoay người đi về phía khác.
Nhịp tim Tô Chỉ đập nhanh đến lạ, cô cũng không thể giải thích được là tại sao.
Cho dù là ngày giỗ của mẹ Trình Hoài Cẩn đi chăng nữa, nhưng với tính cách của anh, tuyệt đối không có vẻ gì là sẽ xảy ra chuyện.
Nhưng cuộc điện thoại hồi chiều của Giang Triết vẫn khiến cô hoang mang không biết đâu mà lần. Tay trái cô cầm điện thoại trong túi, nhưng lại không sao ấn gọi hay gửi tin nhắn đi được.
Trình Hoài Cẩn sẽ chỉ nói không có chuyện gì mà thôi.
Nơi khoảng sân ảm đạm tối tăm, chẳng mấy chốc đã có vài ngọn đèn tường được thắp sáng. Hôm nay không có khách khứa đến nhà, nơi đây càng trở nên lạnh lẽo vắng vẻ hơn bao giờ hết. Trong lòng Tô Chỉ như bùng một ngọn lửa dữ dội khiến cô không thể nào ngồi xuống được.
Cô cứ quanh đi quẩn lại trong sân, giữa chừng dì ra gọi Tô Chỉ đi ăn cơm trước nhưng cô cũng chỉ bảo là đợi thêm chút nữa, chờ Trình Hoài Cẩn về rồi cùng nhau ăn sau.
Sắc trời ngả tối từng tầng từng lớp. Tựa như lớp mực chầm chậm lắng xuống, hoàn toàn bao phủ lấy cô.
Hai chân đã tê dại đi vì lạnh, cô móc điện thoại từ trong túi ra. Màn hình sáng lên chói mắt, đã mười giờ mười phút đêm rồi.
Vẫn chẳng có thêm một ai bước vào cánh cửa lớn đó. Cô cũng không đi đi lại lại nữa, tháo tai nghe ra rồi cứ thế đứng thẳng người dưới ngọn đèn tường.
Trong khoảng sân trống vắng, nơi không có ánh đèn chiếu tới đều hoá thành một màu đen vô tận. Thật lòng cô cũng chẳng thích nơi này một chút nào, bậc bề trên chèn ép cùng thứ tình thân lạnh nhạt giống như bóng tối lặng thầm, dễ dàng nuốt chửng mọi cảm xúc của con người ta.
Tô Chỉ khẽ di chuyển đôi chân đã sắp đông cứng của mình, đột nhiên cô nghe thấy có tiếng đẩy cửa khe khẽ.
Cổ họng cô nghẹn lại, đang định nhấc chân tiến lên thì lại nhận ra người bước tới là ông chú đóng cửa khi nãy.
Ông chú đó hiển nhiên là cũng đã nhìn thấy Tô Chỉ, khựng lại giây lát rồi bước tới phía cô.
“Vẫn đang đợi cậu Trình sao?”
Tô Chỉ gật đầu.
“Cậu Trình ở bên ngoài rồi.” Ông chú đó nói.
“Ở bên ngoài ạ?” Ánh mắt Tô Chỉ nhìn qua đó, giọng nói có phần gấp gáp: “Sao chú ấy không đi vào?”
“Cái này thì tôi không biết, có điều hình như cậu ấy ở bên ngoài được một lúc rồi. Nếu cô có chuyện gấp thì có thể ra đó tìm cậu Trình.” Ông chú nói xong liền đi về hướng đông.
Một đốm lửa chợt bùng lên trong lòng.
Nhưng cơ thể cô lại chẳng ấm lên lấy một chút, chỉ cảm thấy ngọn lửa bỏng rát ấy không ngừng thiêu đốt nơi lồng ngực.
Bước chân cô tăng tốc đi về phía cửa không sao kiểm soát được, đưa bàn tay áp lên tay nắm cửa lạnh lẽo.
Thế rồi cô dùng sức đẩy ra.
Trên con đường dài vắng vẻ mờ tối, chiếc xe màu đen kia đậu dưới ngọn đèn đường. Ánh đèn từ từ buông xuống, lặng lẽ bao trùm lấy khoảng không gian ấy.
Trên băng ghế dài ven đường, anh ngồi quay lưng lại với trục đường chính.
Hai khuỷu tay chống lên đầu gối, ánh mắt nhìn về nơi tối tăm không có ánh đèn ở phía không xa.
Chỉ một mình anh ngồi nơi ấy.
Rõ ràng bờ vai ấy rộng lớn là thế, vậy mà cách một con đường lại cảm giác gầy guộc đến lạ.
Cơn gió lạnh vô hình lướt qua bên người cũng lay động cả chiếc áo sơ mi không kém phần mỏng manh của anh.
Anh còn chẳng mặc áo khoác. Chỉ có độc một chiếc áo sơ mi không che chắn nổi thứ gì.
Anh ngồi nơi đó bao lâu rồi?
Tại sao không về nhà?
Đốm lửa trong lòng đã lụi tắt.
Lụi tắt đến sạch sẽ không còn sót lại thứ gì.
Mà thay vào đó, là một nắm tuyết lạnh lẽo.
Cô chậm rãi đi về phía Trình Hoài Cẩn, trên con đường yên ắng vắng lặng, tiếng bước chân của cô cũng được phóng đại đến vô hạn.
Trình Hoài Cẩn khẽ quay lại nhìn cô, rồi lại lặng lẽ quay đầu lại.
“Ăn tối chưa?” Tô Chỉ đứng lại phía sau người anh, hỏi.
“Vẫn chưa.” Giọng nói của anh thật khẽ, thật trầm, trái tim Tô Chỉ run rẩy vô cớ.
“Sao lại muộn thế?” Cô lại hỏi.
“Cái gì?”
Tô Chỉ khẽ mím môi, hỏi tiếp: “Ba và anh cả của chú đã về từ rất sớm rồi.”
“Vậy à.” Anh vẫn giữ tư thế ban đầu, không hề nhìn về phía Tô Chỉ.
Rõ ràng là anh biết Trình Viễn Đông và Trình Hoài Lĩnh đã về trước, vậy mà lại mang theo đôi phần hàm ý “tự giễu” hỏi ngược lại cô câu “vậy à”.
Cổ họng Tô Chỉ khô rát, cuối cùng cô cũng hiểu ra tại sao Giang Triết cứ nhất quyết muốn cô tới xem trạng thái của của Trình Hoài Cẩn cho bằng được.
Nào có phải anh không sao.
Cái lạnh âm ỉ lan ra khắp lưng, Tô Chỉ có cảm giác anh đang đẩy mình ra xa.
Viền mắt lại bắt đầu sưng lên, cô đã đợi anh lâu đến vậy mà.
Một khoảng lặng dài đằng đẵng trôi qua, cô lại lên tiếng: “Sao chú không về nhà cùng họ sớm hơn một chút, bây giờ muộn vậy rồi, có phải đói…”
“Cháu muốn biết điều gì?” Trình Hoài Cẩn đột nhiên mở miệng.
Tô Chỉ sững người.
Sự “ác ý” trong lời nói đã hiển hiện quá đỗi rõ ràng.
Giọng nói của anh rét lạnh tựa cơn gió tuyết táp vào mặt, chữ nào chữ nấy cũng đều sắc lẹm: “Cháu muốn biết tại sao tôi không về chung với Trình Hoài Lĩnh, phải không?”
Nơi phố xá tĩnh mịch, thậm chí cô như thấp thoáng nghe thấy tiếng cười khẩy của anh: “Bởi vì Trình Hoài Lĩnh hận tôi, nếu không phải tại tôi, mẹ tôi sẽ không qua đời, anh ấy cũng có thể leo lên càng cao hơn.”
“Cho nên biết bao năm qua, tôi đều một mình đi thăm mẹ. Nói như vậy đã đủ rõ chưa?”
Cả người Tô Chỉ cứng đờ: “Tôi…”
Nhưng cô còn chưa kịp mở miệng, Trình Hoài Cẩn đã lạnh giọng cắt ngang lời cô: “Tôi vẫn chưa suy sụp đến mức cần cháu phải thương hại.”
Cơn gió bấc đột ngột ập đến, giọng nói của anh cũng trở nên vụn vặt đứt quãng.
Phải chăng là tại đêm đông giá rét này quá lạnh lẽo, nếu không thì tại sao cô lại cảm thấy đến trái tim mình cũng lạnh đến phát run chứ.
Một giọt nước mặt lặng lẽ lăn dài, cô khựng lại giây lát, đưa tay gạt phăng nó đi. Giọng nói nghẹn ngào nhưng cũng rất rõ ràng:
“Tôi không hề thương hại chú, Trình Hoài Cẩn.”
Dưới ánh đèn ảm đạm, bóng lưng anh vẫn bất động. Vạt áo bị gió thổi tung tỉ mỉ phác hoạ nên tấm lưng ấy.
Lần đầu tiên, cô cảm thấy mình đã bước chân vào màn mê chướng từng ngăn cách mình ở bên ngoài.
Lần đầu tiên, cô nhìn thấy Trình Hoài Cẩn ở nơi chỉ có một mình mang dáng vẻ như thế nào.
Anh đơn côi một mình ngồi trong đêm đông lạnh giá, chỉ khoác trên mình một chiếc áo sơ mi mỏng manh. Lẳng lặng từ chối sự lại gần của cô.
Nhưng, cô không sao ngăn nổi mình cứ miên man nghĩ suy. Vô số lần, anh đã vô số lần đưa đôi bàn tay vực cô đứng dậy.
Đã vô số lần, cô trút hết mọi oán hận, giận hờn cùng sự ngu dốt của mình với anh. Vậy mà anh chưa từng vứt bỏ, cũng chưa một lần buông tay cô.
Trong đêm tối rét buốt, lạnh giá là thế. Vành tai anh đã đỏ lên vì lạnh, ấy thế mà vẫn không chịu quay về.
Nếu đây là một đêm đông có tuyết, trái tim cô sớm đã vụn vỡ thành từng mảnh băng rồi.
Cô nghĩ, sớm muộn gì mình cũng sẽ tan xương nát thịt.
Sớm muộn gì cũng phải một nhát chặt đứt đôi bên thôi.
Vậy chẳng thà làm ngay bây giờ, ngay lúc này.
Cô không sao ngăn nổi mình được nữa rồi. Dưới ánh đèn đường hiu hắt, Tô Chỉ chầm chậm tiến lên.
Cô nhìn thấy chính mình vươn đôi bàn tay ra, nhẹ nhàng phủ lên bên tai anh. Dịu dàng gom lại hết mọi lạnh giá nơi anh.
Cứ như vậy đi.
Cô nghĩ.
Cứ để bản thân rơi ngã trong đêm nay đi.
Cô đã chuẩn bị sẵn sàng rồi.
Tô Chỉ khẽ hé miệng, giọng nói của cô gần ngay trong gang tấc, bạo dạn không chút sợ hãi: “Đừng để bị nhiễm lạnh, Trình Hoài Cẩn.”
Sau đó, cô nhắm nghiền hai mắt lại. Cơn gió to đổ ập đến, cô đã chuẩn bị sẵn sàng cho cú rơi tan xương nát thịt rồi.
Nước mắt chảy giàn giụa trên khuôn mặt Tô Chỉ.
Trình Hoài Cẩn, chúng ta chỉ đến đây thôi.
Chỉ đến đây thôi.
Cơ thể cô run rẩy dữ dội, như thể đang bêu riếu lòng tham vọng đầy trần trụi của cô trước mặt bàn dân thiên hạ.
Thoáng chốc, ngón tay lạnh giá của anh chầm chậm phủ lên.
Một khoảng lặng đầy dày vò.
Trái tim Tô Chỉ hoàn toàn ngừng đập, cô thản nhiên đợi chờ sự ngạc nhiên cùng lời từ chối của anh.
Nhưng, một thoáng khó tin.
Cô hốt hoảng mở to hai mắt…
Đôi bàn tay to lớn đã từng kéo cô ra khỏi vũng bùn lầy ấy, giờ phút này cũng đang nhẹ nhàng…
Nắm chặt lấy tay cô.
Sợi tơ trắng mảnh dẹt từ trên trời rơi xuống.
Tuyết rơi rồi.
Trong tầm nhìn mịt mờ, cô nhìn thấy Trình Hoài Cẩn từ từ quay đầu lại.
Anh phủ lên bàn tay trái của cô, đem bàn tay ấy hoàn toàn che kín đôi mắt anh.
Những bông hoa tuyết bay lượn dày đặc đáp xuống đôi hàng mi.
Rồi sau đó tan thành giọt nước mắt yếu mềm lăn dài trên gò má cô.
Cô nghĩ, đêm đông lạnh giá này.
Rồi chẳng mấy sẽ trôi qua thôi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương