Thục Thiên Mộng Hoa Lục
Chương 31: Đồng môn đấu pháp
Mặt trời lên cao, Cảnh Thiên chạy thêm một vòng nữa quanh đỉnh núi mà vẫn
không tìm thấy Từ Trường Khanh, thế nên mặc dù lòng nóng như lửa đốt,
hắn chỉ còn cách quay trở lại Địch Trần sơn trang.
Vừa từ cửa sau bước vào, xa xa hắn đã nhìn thấy lão quản gia Tiêu Phúc cùng một vị tử y thanh niên đang từ hậu hoa viên đi ra. Mặt trời chiếu bóng, ánh sáng rực rỡ, mọi vật đều rõ ràng, người nọ nguyên bản là bạch y bất nhiễm bụi trần, nay chuyển thành một thân áo tím. Oánh oánh ngày xuân, người này áo bào tung bay nhẹ nhàng như gió, tuy rằng sắc mặt có phần tái nhợt, nhưng không giấu nổi vẻ thanh tuấn, thần sắc phiêu dật thanh hoa, khí độ siêu nhiên xuất trần, không phải Từ Trường Khanh thì là ai?
“Đậu Phụ Trắng! Bạch y luôn đi cùng với huynh, sao lại đổi thành cái này?” Không biết có phải mình nhìn nhầm hay không, Cảnh Thiên vừa nói xong bỗng cảm thấy mâu trung Từ Trường Khanh có điểm hốt hoảng. Nhưng mà liền sau đó hắn ngưng thần nhìn lại, ánh mắt kia đã đạm như yên thủy, trong suốt như băng.
Từ Trường Khanh mỉm cười: “Thục Sơn đệ tử tu chính là tâm, về phần thân, cái gọi là xác thịt cũng chỉ là vật ngoài thân, đẹp đẽ đến mấy rồi cũng tan biến!”
“Hả! Mới ba ngày mà ta phải nhìn huynh với cặp mắt khác xưa rồi, cư nhiên đáp trả ta những lời như vậy, định bắt nạt ta không đọc nhiều sách sao?”
Lão quản gia Tiêu Phúc đứng giữa, nghe được lời này thì mặt tràn đầy kính phục: “Từ đạo trưởng quả là cao nhân ngoại thế, cậu ấy vừa mới sáng sớm mà đã được ngài chỉ điểm sai lầm, thực làm ta thông suốt a! Cao nhân, cao nhân!”
Cảnh Thiên nhãn thần ngập một mảnh u ám, cố ý chuyển hướng câu chuyện, kéo Từ Trường Khanh sang một bên nói: “Hậu hoa viên này chính là cấm viện của Địch Trần sơn trang, khai thật mau, huynh và lão quản gia kia vừa động tay động chân làm cái gì? Đã đi điều tra bộ mặt thật của Tiêu Ánh Hàn chưa?”
“Trong vòng ba ngày ta nhất định tra ra được!”
“A! Tự tin nha! Vậy thì ta đây sẽ chờ ba ngày!”
Ngày đầu tiên, Từ Trường Khanh uống trà cả ngày. Ngày thứ hai, Từ Trường Khanh chỉ ngồi đả tọa, mà Cảnh Thiên mỗi ngày đều không có việc gì để làm, đành phải đi đông đi tây, dạo vài vòng hết xuôi lại ngược. Hai người ở Địch Trần sơn trang làm khách, cả ngày ăn uống no nê, cư nhiên không có một chút biểu hiện muốn ly khai!!!
Đợi đến ngày thứ ba, lão quản gia Tiêu Phúc vội vàng đi tới sương phòng, nói là trang chủ cho mời.
Trong phòng khách, Tiêu Ánh Hàn bộ mặt tươi cười nhìn Cảnh Thiên và Từ Trường Khanh: “Tệ trang gần đây có thương đội từ Tây Vực đến, sợ rằng lúc đó sự vụ bận rộn, chiếu cố hai vị không được chu toàn, Cảnh tiên sinh huynh xem…”
Cảnh Thiên tại Du Châu va chạm đủ loại người, gặp tình huống thế này liền lập tức hiểu, chủ nhân đã hạ lệnh trục khách, chẳng lẽ hắn còn mặt dày ở lại hay sao? Cảnh Thiên cười ha ha đang định nói, làm phiền trang chủ chiếu cố nhiều ngày, chúng ta núi xanh còn đó nước biếc chảy dài vân vân, Từ Trường Khanh đã nhanh hơn một bước: “Trang chủ khách khí rồi! Hai người chúng ta được trang chủ giúp đỡ, Địch Trần sơn trang lại đang cần dùng người, không bằng để ta và Cảnh huynh đệ ở lại đây thay trang chủ phân ưu…”
Cảnh Thiên thầm nghĩ, ngươi đạo sĩ không hiểu thế sự, mấy lời khách sáo kiểu đó cũng không hiểu sao? Người ta rõ ràng muốn đuổi mình đi rồi!
Nhưng vào lúc này, một gã tiểu tư [người dưới, giúp việc] cầm trong tay một quyển sổ ghi chép từ hành lang chạy vội đến, sắc mặt vui mừng: “Cung hỉ thiếu gia, cung hỉ thiếu gia, Trần Châu chúng ta có vụ buôn bán, nguyên tưởng rằng thâm hụt ba vạn, không ngờ trong một đêm tình thế đại biến, thương đội đột nhiên thu về được hai vạn.” Tiêu Ánh Hàn nghe được lời ấy, không có nửa điểm vui mừng, chỉ đơn giản tiếp nhận quyển sổ đó từ trong tay gã tiểu tư, lật ra xem.
“Trời xanh có mắt, trời xanh có mắt, nhất định lão gia dưới cửu tuyền phù hộ tiểu thiếu gia…”
“Muốn phù hộ thì đã sớm phù hộ rồi…” Tiêu Ánh Hàn nét mặt nhàn nhạt hờ hững, “Có thể là Tiêu Ánh Hàn ta vận số thay đổi mà thôi, Phúc bá, ông đi xem vụ Trần Châu này giúp ta…”
Lão quản gia vui mừng không giấu nổi, miệng liên tục lẩm bẩm: “Tổ tông phù hộ! Tổ tông phù hộ!” Sau đó xoay người hướng Tiêu Ánh Hàn nói: “Thiếu gia, ta xem hai vị thiếu hiệp Thục Sơn đây chính là cao nhân. Họ đến Địch Trần sơn trang, thương đội của chúng ta ở ngũ hồ tứ hải liền liên tục có tin vui. Không bằng ngài thỉnh họ ở thêm mấy ngày, thay thôn trang chúng ta xem qua phong thủy…”
“Lão quản gia khách khí rồi, Từ Trường Khanh ở đây quấy nhiễu nhiều ngày, vì thôn trang mà xem phong thủy một chuyến cũng là hợp tình hợp lý. Trường Khanh không dám thoái thác!”
Lão quản gia nghe vậy, tất nhiên là thiên ân vạn tạ, Từ Trường Khanh đứng đó mỉm cười không nói.
Hai người họ một xướng một đáp, làm cho việc Tiêu Ánh Hàn trục khách biến mất không còn vết tích. Tiêu Ánh Hàn thấy lão quản gia tự ý chủ trương, thần sắc cũng bất động vô hỷ vô nộ, chỉ đơn giản nói: “Ta có chuyện quan trọng cần xử lý, chư vị cứ đi nghỉ trước!”
Dưới tình cảnh này, Cảnh Thiên cũng không biết nói sao, chỉ phun ra một câu khách khí rồi đi thẳng.
Hai người vừa về phòng, Cảnh Thiên lập tức đóng cửa lại, nhãn thần nhìn Từ Trường Khanh mang theo vài tia nghi hoặc, “Trong hồ lô của huynh rốt cuộc chứa cái gì?”
“Thiên cơ bất khả lộ, sơn nhân tự có diệu kế!”
“Tiêu Ánh Hàn có phải là người chúng ta muốn tìm?”
“Đêm nay sẽ biết!”
Ban đêm, ánh trăng vằng vặc, Bắc Đẩu ẩn hiện.
Từ Trường Khanh cùng Cảnh Thiên hai người dưới ánh trăng rời khỏi sương phòng, tiến nhập hậu hoa viên Địch Trần sơn trang.
Tuy mới là đầu xuân, nhưng hậu hoa viên này đã một mảnh hương sắc muôn hồng nghìn tía rực rỡ vô song, vô số cánh hoa xòe mình tắm ánh trăng óng ánh.
“Tại sao khu vườn này có thể là cấm địa của Địch Trần sơn trang, không cho phép người ngoài tiến nhập? Cái tên Tiêu trang chủ này cũng thật là mèo khen mèo dài đuôi, quá mức keo kiệt! Nếu là ta thì cũng chịu ngốc ở chỗ này, cả đời không ly khai!”
Từ Trường Khanh trong tay cầm Động Thanh Kính, ánh mắt minh duệ không hề chớp, nhìn thẳng vào mặt kim chỉ dẫn, im lặng hồi lâu, sau đó thở dài một hơi: “Trận pháp này quá mức thâm độc, không thử cũng được. Huynh đừng đi loạn cẩn thận lạc đường!”
Trong thư phòng một mảnh tĩnh lặng, chủ nhân Địch Trần sơn trang Tiêu Ánh Hàn băn khoăn nhìn cuốn sách trong tay, một lúc sau, hắn nhẹ nhàng lật ra từng trang, phảng phất còn có thể nghe thấy từ góc nhỏ nào đó một tiếng thở dài thật khẽ. Rất nhiều năm trước, tại Thục Sơn Vô Cực Các, trong Tàn Thư Khố, hắn cũng từng như thế này, tinh tế xem xét thư tịch, dụng tâm cảm thụ giáo huấn chí cao của các vị tông sư Thục Sơn. Thế nhưng, đột nhiên một ngày, các vị sư tôn thẳng tay phá hủy thứ mà hắn trân trọng nhất, tất cả tin tưởng đều sụp đổ, lý niệm tan vỡ, ái tình thất lạc, nhân sinh lật nhào.
Lúc này, Tiêu Ánh Hàn thần sắc ngưng trọng, lẳng lặng lắng nghe thuộc hạ hồi báo: “Địch Trần sơn trang vụ mùa bội thu, đội tàu thu lợi lớn, các đội thuyền chứa đầy hàng hóa đang giương buồm trở về, đoàn ngựa thồ ở Phúc Châu cũng…”
Tiêu Phúc nguyên tưởng rằng chủ nhân nghe được những lời này sẽ mừng rỡ, nhưng mà, lão quản gia trung thành và tận tâm này phải thất vọng rồi, vì Tiêu Ánh Hàn trước sau vẫn bình tĩnh như nước, một chút sắc mặt vui vẻ cũng không có, chỉ đáp ngắn gọn một câu: “Ta biết rồi!”
Ngay lập tức, ánh mắt Tiêu Ánh Hàn hướng về chiếc hộp ngọc trên bàn.
Nhẹ nhàng mở hộp ngọc ra, bên trong hiện ra một chiếc sáo ngọc màu tím. Sáo ngọc đa số là màu xanh, sáo ngọc màu tím thiên hạ ít thấy. Thời Ngũ Đại trước kia, năm thứ năm mươi ba, mười ba quân họ Dịch Ngũ vong quốc bị thí sát, mênh mông Hoa Hạ là một mảnh rối loạn, huyết nhiễm Thần Châu. Mà vị vong quốc chi quân cuối cùng của Hậu Tấn, trên tay nắm một thanh sáo ngọc thiên hạ độc nhất vô nhị. Trước khi chết, hắn đã để lại một lời nguyền ác độc, tử ngọc địch liền trở thành “Sưu Hồn Địch” [Sáo thu hồn], bên trong có ma lực phụ chú, nếu người nào thu được lệ khí [tàn ác, tội lỗi] hỗ trợ tu luyện, luyện thành ma công, liền có thể trở thành ác ma giết người không chớp mắt.
Tiêu Ánh Hàn nhìn thanh tử ngọc địch trên tay, nhẹ nhàng thổi, âm thanh bắt đầu vang lên, tiếng sáo bình thản, đầu tiên là “Sơ Tuyết”, tiếp đến là “Tán Thu”, đều là tứ quý cảm hoài chi tác [Tác phẩm hoài niệm bốn mùa].
Tiếng sáo chồng chất quanh co khắp thư sơn lầu các, phảng phất như linh hồn tĩnh lặng bất cam, thân tại nơi hư huyễn xa xôi vì luyến nhân mà đáp lại.
Lúc này, ngoài cửa sổ ánh trăng thanh lãnh, sơ trúc nhẹ nhàng rung động, Tiêu Ánh Hàn chìm trong tiếng sáo thất thần một hồi, ánh mắt lạnh lùng nhìn ra ngọn núi xa xa từ bao giờ đã chứa thêm vài phần thâm tình khôn xiết.
Bỗng dưng ngoài cửa sổ, trong hậu hoa viên, một đoàn kim sắc dưới ánh trăng chợt bay lên. Đoàn khí kim quang càng lên cao khí thế càng thịnh, chỉ trong chốc lát đã uốn lượn cửu thiên, thẳng đến tận trời. Cuối cùng, ngay cả mặt trăng tròn vằng vặc cũng hoàn toàn bị che khuất.
Mọi người trong Địch Trần sơn trang đột nhiên cảm thấy kỳ quái, nhất thời náo loạn cả lên: “Thần linh! Thần linh! Có kim khí! Điềm lành điềm lành!”
Tiêu Ánh Hàn cả kinh, thầm nghĩ không ổn. Tay phải giữ thành pháp quyết, nặn ra một thủ ấn chữ “phong”, sau đó thẳng tay bắn ra, một chuỗi tinh quang ám tử sắc [chùm sáng màu tím đen] lao thẳng vào trời đêm.
Lão quản gia vô tình nhìn thấy, tuy rằng biết thiếu gia nhà mình từ nhỏ luyện võ, lại không biết từ bao giờ lại có công phu tuyệt diệu thế này.
Dưới ánh sáng trong suốt, tinh quang ám tử sắc như một đạo thiểm điện, bắn thẳng về phía hậu hoa viên nơi Cảnh Thiên và Từ Trường Khanh đang ẩn thân.
Hậu hoa viên Địch Trần sơn trang, tế đàn trên cao, trên giá tọa thần bí ở đỉnh tế đàn có một bức màn che bạch sắc khá dày, cắt đứt đi tất cả ràng buộc với ngoại giới. Giữa tế đàn là một bia đá, trên bề mặt là những ký hiệu khó hiểu. Ngoài những ký hiệu này ra, còn có một vòng thái dương, chỉ là thái dương kim sắc chói sáng này bị khắc đúng vào một góc của bia đá, tựa hồ bị đàn tế trấn áp, vĩnh viễn không thể thoát ra.
Đây là hậu hoa viên của Địch Trần sơn trang, ngoại trừ bản thân trang chủ Tiêu Ánh Hàn cùng lão quản gia thân tín Tiêu Phúc, bất luận kẻ nào cũng không thể tiến vào. Lâu dần, không một ai biết hậu hoa viên này cất giấu bí mật gì, bọn họ lại càng không biết, Tiêu Ánh Hàn vì sao phải tạo nên tế đàn kỳ quái này, ngay trên đầu tấm bia đá, rốt cuộc là tại sao?
Mà hiện tại, tấm bia đá thần bí kia lại bị một mũi kim tiễn bắn trúng. Kim tiễn đó chính là mũi tên mà Từ Trường Khanh đã bắn xuống từ đỉnh núi Phi Phượng vào sáng sớm ba ngày trước. Kim tiễn tuy nhỏ, nhưng quầng sáng lưu chuyển mơ hồ, khảm sâu vào bia đá, cho thấy không phải vật tầm thường. Phải, kim tiễn này đã được yểm qua bùa chú của Thục Sơn, Từ Trường Khanh bắn xuống một tiễn, phá tan “tán tài chi cục” của Địch Trần sơn trang.
“Tán tài chi cục” bị phá, cũng chính là lúc kim khí bị đè nén lâu ngày thoát ra, lớn lên, bao trùm lấy Địch Trần sơn trang, thẳng tới trời xanh.
Trong Địch Trần sơn trang, quả nhiên có Ngũ Hành tôn giả!
Từ Trường Khanh đang đứng ở trong màn che, lẳng lặng quan sát tấm bia đá, hay đúng hơn, quan sát những ký hiệu kỳ lạ khắc trên bia đá.
Đây là bùa chú! Bùa chú độc nhất vô nhị của Thục Sơn!
Nếu không phải Thục Sơn đệ tử, sao có thể hiểu được những điều này? Chẳng lẽ ngày đó, kẻ bày giúp Tiêu Ánh Hàn thế cục tán tài này chính là đệ tử Thục Sơn? Đệ tử Thục Sơn này là ai?
Tựa hồ để chứng minh suy đoán của Từ Trường Khanh, chỉ trong nháy mắt, một đạo ám tử quang mang từ sâu trong sương phòng Địch Trần sơn trang thoát ra, mang theo vài phần sát khí, bay thẳng tới hậu hoa viên.
Từ Trường Khanh nhất thời cả kinh, người này công lực thật thâm hậu!
“Cẩn thận!” Nhanh chóng Cảnh Thiên ra sau lưng, hai tay Từ Trường Khanh nặn ra pháp quyết, khẽ quát lên: “Phá!” Từ đầu ngón tay, hai luồng ánh sáng lập tức thoát ra, bay vào không trung, nhắm thẳng vào ảm tử tinh quang. Vì vậy, ám tử tinh quang nguyên bản đang hùng hổ tiến đến, lúc này bị một tầng lá chắn vô hình chặn lại, hỗn loạn ở phía sau.
Từ Trường Khanh thần sắc ngưng trọng ngồi xuống đất đả tọa, từ đầu ngón tay chậm rãi chảy tràn ra một quầng sáng trong suốt, từng đợt từng đợt mở rộng, cuối cùng bao lấy thân hình Từ Trường Khanh cùng Cảnh Thiên. Vì vậy, tử quang bao hàm nộ khí kia chỉ có thể như nước mưa bắn vào cửa sổ, hắt ngược trở ra. Quầng sáng tuy là vô hình nhưng hơn hẳn hữu hình, vô luận tử quang công kích trái phải ra sao cũng không thể xâm nhập, dần dần biến mất.
Loại không khí quỷ dị này khiến Cảnh Thiên không khỏi hoài nghi có phải mình lại nằm mơ nữa rồi?
Cảnh Thiên tất nhiên không biết luồng sáng tím sẫm kia tử đâu mà đến, nhưng Từ Trường Khanh thì biết, nhất định là Ngũ hành tôn giả trong Địch Trần sơn trang phát hiện mất đi “tán tài chi cục”, làm cho hành tung che giấu lâu ngày bị bại lộ, cho nên quê quá hóa khùng, ý đồ dùng đấu pháp phân cao thấp!
“Đậu Phụ Trắng! Huynh đây là…”
“Ngũ hành tôn giả lập tức sẽ hiện thân.”
Trong sương phòng.
Tiêu Ánh Hàn mâu quang lạnh như băng nhìn lão quản gia, mang theo một tia đau đớn: “Phúc bá! Sao ông lại làm chuyện phản bội sơn trang như thế? Ông chẳng lẽ không biết, hậu hoa viên kia chính là cấm địa của Địch Trần sơn trang, chưa được ta cho phép tuyệt đối không ai được tiến vào? Lại còn thay đổi thế cục then chốt trong đó!”
“Thiếu gia, tôi thật sự không ngờ vị Từ đạo trưởng đó lại có mưu đồ gây rối, tôi chỉ thấy y nhẹ nhàng nhã nhặn, nói chuyện hòa hợp, đâu biết y muốn hại thiếu gia…”
“Họ Từ kia không nhất định muốn hại ta, y tuyệt đối không làm chuyện âm hiểm ác độc thế này, y chỉ là muốn –”
“Y muốn cái gì?”
“Y muốn bức ta xuất thủ – dò xét thực hư của ta. Vừa rồi cùng ta đấu pháp không phải cái gì yêu nghiệt, mà chính là y Thục Sơn Từ Trường Khanh!” Chủ nhân Địch Trần sơn trang ngửa mặt lên trời lạnh lùng cười: “Tám năm không gặp, ngươi cư nhiên dám dùng Phá Kim Chú đến đối phó ta! Tốt! Thục Sơn ngũ lão giáo huấn ngươi rất tốt!” Con ngươi đen sẫm vọng ra ánh trăng ngoài cửa sổ, Tiêu Ánh Hàn nặng nề nói: “Tối nay, ta nghĩ sẽ cùng ngươi xuất thủ! Chỉ là, thật không ngờ, nhất định sẽ phải dùng đến sinh tử quyết đấu!” Hắn chậm rãi đưa hai tay ra phía trước, nhìn khớp xương đã nổi lên dữ tợn, nhàn nhạt mỉm cười.
Hậu hoa viên.
Cảnh Thiên thấy luồng sáng tím sẫm dần biến mất, khẽ thở phào một hơi. Bởi vì hắn thấy thái dương Từ Trường Khanh đã thấm mồ hôi, nếu còn kiên trì đấu pháp, kéo dài thêm nửa canh giờ, có lẽ Đậu Phụ Trắng cũng không xong!
Ngược lại, Từ Trường Khanh tâm trạng nặng nề, đối phương nội công tạo nghệ cực cao, khiến cho y dốc hết công lực cũng không thể duy trì được quá lâu.
“Ngũ Hành tôn giả! Ngũ Hành tôn giả không hổ là thượng cổ chi thần chuyển thế!” Y chậm rãi thu chưởng, đứng dậy, nhưng không đợi y kịp nghỉ ngơi, giữa đêm trăng, một luồng khí túc sát như lũ quét ào ào ập đến, thôi động dữ dội hoa cỏ trong vườn, sát ý vô biên tức khắc bao phủ lấy toàn thân. Cả người Từ Trường Khanh phát lạnh, nhịn không được lui về phía sau một bước, ngũ chỉ hư trương đặt tại Kiến Ngôn kiếm sau lưng.
Một đạo thân ảnh như yêu quái lơ lửng mà đến, không đợi Cảnh Thiên hô lên ba chữ “Tiêu trang chủ”, thanh sam nhân đã hạ người xuống viện, bình tĩnh lạnh lẽo nhìn thẳng hai người trên tế đàn. Hắn tuy là nhìn hai người, nhưng trong mắt chỉ có bóng của Từ Trường Khanh.
“Ngươi rốt cuộc cũng tới!”
“Phải! Đó chẳng phải vì ngươi muốn tìm người, dùng Phá Kim Chú bí pháp Thục Sơn phá đi trận pháp ta tận lực sắp đặt, muốn bức ta hiện thân sao?” Tiêu Ánh Hàn lạnh lẽo nhìn thanh kim tiễn cắm trên bia đá, khóe miệng hiện lên một tia châm chọc: “Chu Thiên chân khí của ngươi thiếu tinh thuần, cho nên Phá Kim chú này luyện ra cũng không được tốt lắm, thành thật mà nói, ta thất vọng!”
Từ Trường Khanh đối với châm chọc sâu xa kia không hề màng tới, chỉ lẳng lặng nói: “Đa tạ trang chủ nhắc nhở, chuyện này Trường Khanh không phiền trang chủ phí tâm. Ta mạo muội quấy rối, phá đi “tán tài chi cục” mà trang chủ tận lực bày ra, bức trang chủ hiện thân, quả thực có phần quá đáng…” Nhưng mà y chưa nói hết câu, Tiêu Ánh Hàn đã huy tay tỏ ý ngăn lại: “Không cần nói nhiều, ta bày tán tài chi cục này, là vì cố ý không muốn để ngoại nhân phát hiện thân phận Ngũ Hành chi Kim. Còn về phần các ngươi nói “thiên hạ an nguy, Thục Sơn đại nghiệp” gì đó, cùng với ta không nửa phần quan hệ, ta đối với vạn dân vu nước lửa một điểm hứng thú cũng không có.”
“Trang chủ là đệ tử Thục Sơn!” Từ Trường Khanh tiến lên một bước, ngữ khí tuy là bình thản nhưng mười phần chắc chắn, ánh mắt nhìn thẳng vào Tiêu Ánh Hàn, nửa bước cũng không thoái nhượng: “Nếu không phải Thục Sơn đệ tử sao có thể hiểu được bí pháp này? Đã là Thục Sơn đệ tử thì cần nhớ kỹ Thục Sơn giáo huấn, lấy vạn dân nước lửa làm mối lo, lấy thiên hạ an nguy làm nhiệm vụ.”
“Ngày đó, đã là chuyện cũ – hôm nay trở thành dĩ vãng, không cần nhắc lại!” Tiêu Ánh Hàn không đảo nửa ánh mắt, thẳng thắn lưu loát trả lời. Chỉ là, hắn vừa nói xong những lời này thì đột nhiên xoay người, tay nhẹ nhàng mơn trớn cánh hoa bên cạnh, hoa này toàn thân nhuộm một màu đỏ như huyết lệ, đâm thẳng vào con ngươi nhân thế. Trên cánh hoa rực rỡ có một giọt nước trong suốt, tựa như giọt lệ xanh trên khóe mắt tình nhân.
“Pháp Hoa Kinh [Một trong những bộ kinh lớn của hệ thống Kinh tạng nhà Phật] viết rằng: “Như thị diệu pháp, chư phật như lai, thì nãi thuyết chi, như ưu đàm bát hoa, thì nhất hiện nhĩ.” Ưu Đàm hoa [Hoa quỳnh], thế gian xưng tụng ba ngàn năm mới nở một lần, mà Ưu Đàm huyết sắc lại càng khó có. Hoa rất đẹp, ngươi có thích không?”
“Đậu Phụ Trắng thích đọc Đạo Đức Kinh, không hứng thú với Pháp Hoa Kinh.”
Tiêu Ánh Hàn nghe vậy, nhìn thẳng Cảnh Thiên một lát, lắc đầu thở dài: “Đạo Đức Kinh đọc nhiều hơn, không nhất định là chuyện tốt, nếu như y rảnh rỗi, không ngại đọc thêm một chút chư tử bách gia điển tịch. Bằng không, rất dễ mông mê tâm trí, đúng sai tốt xấu chẳng phân, thiện ác trung gian không biết.”
Từ Trường Khanh không hiểu vì sao Tiêu Ánh Hàn lại cố tình thưởng hoa đàm đạo tại thời khắc giương cung bạt kiếm này, bèn nói: “Trường Khanh không thể nói là thích, vì đây mới là lần đầu nhìn thấy Đàm Hoa nở.”
“Thật không? Lần đầu tiên? Ta thế nào lại nghĩ ngươi hẳn là rất thích Đàm Hoa!” Tiêu Ánh Hàn lặng lẽ nhìn Từ Trường Khanh một lát, tựa hồ muốn tìm ra từ gương mặt này vài tia manh mối. Nhưng mà, Tiêu Ánh Hàn thất vọng rồi, khuôn mặt Thục Sơn chưởng môn tương lai trước sau bình tĩnh như nước, mâu trung thâm hắc thanh triệt, ngay cả Tiêu Ánh Hàn đã kinh qua hồng trần vạn trượng, thấu triệt ấm lạnh thế gian, cũng không cách nào phỏng đoán được nửa điểm. Vì thế Tiêu Ánh Hàn giãn mày, cười nhẹ: “Quả nhiên không hổ là Thục Sơn chưởng môn tương lai, Định Tâm Thuật đã luyện đến lô hỏa thuần thanh, ngay cả Khuy Tâm Thuật của ta cũng không thể phát hiện ra suy nghĩ trong lòng ngươi!”
Sách do triết gia Lão Tử viết. Lời lẽ trong Đạo Đức Kinh rất khúc chiết, ý nghĩa rất uyên thâm, luận về hai chữ “Đạo Đức”, nói về cơ tạo hóa, định vị trời đất, hóa sinh vạn vật, và những phương pháp huyền bí dạy về tu luyện để đắc thành bậc Thiên Tiên.
Vừa từ cửa sau bước vào, xa xa hắn đã nhìn thấy lão quản gia Tiêu Phúc cùng một vị tử y thanh niên đang từ hậu hoa viên đi ra. Mặt trời chiếu bóng, ánh sáng rực rỡ, mọi vật đều rõ ràng, người nọ nguyên bản là bạch y bất nhiễm bụi trần, nay chuyển thành một thân áo tím. Oánh oánh ngày xuân, người này áo bào tung bay nhẹ nhàng như gió, tuy rằng sắc mặt có phần tái nhợt, nhưng không giấu nổi vẻ thanh tuấn, thần sắc phiêu dật thanh hoa, khí độ siêu nhiên xuất trần, không phải Từ Trường Khanh thì là ai?
“Đậu Phụ Trắng! Bạch y luôn đi cùng với huynh, sao lại đổi thành cái này?” Không biết có phải mình nhìn nhầm hay không, Cảnh Thiên vừa nói xong bỗng cảm thấy mâu trung Từ Trường Khanh có điểm hốt hoảng. Nhưng mà liền sau đó hắn ngưng thần nhìn lại, ánh mắt kia đã đạm như yên thủy, trong suốt như băng.
Từ Trường Khanh mỉm cười: “Thục Sơn đệ tử tu chính là tâm, về phần thân, cái gọi là xác thịt cũng chỉ là vật ngoài thân, đẹp đẽ đến mấy rồi cũng tan biến!”
“Hả! Mới ba ngày mà ta phải nhìn huynh với cặp mắt khác xưa rồi, cư nhiên đáp trả ta những lời như vậy, định bắt nạt ta không đọc nhiều sách sao?”
Lão quản gia Tiêu Phúc đứng giữa, nghe được lời này thì mặt tràn đầy kính phục: “Từ đạo trưởng quả là cao nhân ngoại thế, cậu ấy vừa mới sáng sớm mà đã được ngài chỉ điểm sai lầm, thực làm ta thông suốt a! Cao nhân, cao nhân!”
Cảnh Thiên nhãn thần ngập một mảnh u ám, cố ý chuyển hướng câu chuyện, kéo Từ Trường Khanh sang một bên nói: “Hậu hoa viên này chính là cấm viện của Địch Trần sơn trang, khai thật mau, huynh và lão quản gia kia vừa động tay động chân làm cái gì? Đã đi điều tra bộ mặt thật của Tiêu Ánh Hàn chưa?”
“Trong vòng ba ngày ta nhất định tra ra được!”
“A! Tự tin nha! Vậy thì ta đây sẽ chờ ba ngày!”
Ngày đầu tiên, Từ Trường Khanh uống trà cả ngày. Ngày thứ hai, Từ Trường Khanh chỉ ngồi đả tọa, mà Cảnh Thiên mỗi ngày đều không có việc gì để làm, đành phải đi đông đi tây, dạo vài vòng hết xuôi lại ngược. Hai người ở Địch Trần sơn trang làm khách, cả ngày ăn uống no nê, cư nhiên không có một chút biểu hiện muốn ly khai!!!
Đợi đến ngày thứ ba, lão quản gia Tiêu Phúc vội vàng đi tới sương phòng, nói là trang chủ cho mời.
Trong phòng khách, Tiêu Ánh Hàn bộ mặt tươi cười nhìn Cảnh Thiên và Từ Trường Khanh: “Tệ trang gần đây có thương đội từ Tây Vực đến, sợ rằng lúc đó sự vụ bận rộn, chiếu cố hai vị không được chu toàn, Cảnh tiên sinh huynh xem…”
Cảnh Thiên tại Du Châu va chạm đủ loại người, gặp tình huống thế này liền lập tức hiểu, chủ nhân đã hạ lệnh trục khách, chẳng lẽ hắn còn mặt dày ở lại hay sao? Cảnh Thiên cười ha ha đang định nói, làm phiền trang chủ chiếu cố nhiều ngày, chúng ta núi xanh còn đó nước biếc chảy dài vân vân, Từ Trường Khanh đã nhanh hơn một bước: “Trang chủ khách khí rồi! Hai người chúng ta được trang chủ giúp đỡ, Địch Trần sơn trang lại đang cần dùng người, không bằng để ta và Cảnh huynh đệ ở lại đây thay trang chủ phân ưu…”
Cảnh Thiên thầm nghĩ, ngươi đạo sĩ không hiểu thế sự, mấy lời khách sáo kiểu đó cũng không hiểu sao? Người ta rõ ràng muốn đuổi mình đi rồi!
Nhưng vào lúc này, một gã tiểu tư [người dưới, giúp việc] cầm trong tay một quyển sổ ghi chép từ hành lang chạy vội đến, sắc mặt vui mừng: “Cung hỉ thiếu gia, cung hỉ thiếu gia, Trần Châu chúng ta có vụ buôn bán, nguyên tưởng rằng thâm hụt ba vạn, không ngờ trong một đêm tình thế đại biến, thương đội đột nhiên thu về được hai vạn.” Tiêu Ánh Hàn nghe được lời ấy, không có nửa điểm vui mừng, chỉ đơn giản tiếp nhận quyển sổ đó từ trong tay gã tiểu tư, lật ra xem.
“Trời xanh có mắt, trời xanh có mắt, nhất định lão gia dưới cửu tuyền phù hộ tiểu thiếu gia…”
“Muốn phù hộ thì đã sớm phù hộ rồi…” Tiêu Ánh Hàn nét mặt nhàn nhạt hờ hững, “Có thể là Tiêu Ánh Hàn ta vận số thay đổi mà thôi, Phúc bá, ông đi xem vụ Trần Châu này giúp ta…”
Lão quản gia vui mừng không giấu nổi, miệng liên tục lẩm bẩm: “Tổ tông phù hộ! Tổ tông phù hộ!” Sau đó xoay người hướng Tiêu Ánh Hàn nói: “Thiếu gia, ta xem hai vị thiếu hiệp Thục Sơn đây chính là cao nhân. Họ đến Địch Trần sơn trang, thương đội của chúng ta ở ngũ hồ tứ hải liền liên tục có tin vui. Không bằng ngài thỉnh họ ở thêm mấy ngày, thay thôn trang chúng ta xem qua phong thủy…”
“Lão quản gia khách khí rồi, Từ Trường Khanh ở đây quấy nhiễu nhiều ngày, vì thôn trang mà xem phong thủy một chuyến cũng là hợp tình hợp lý. Trường Khanh không dám thoái thác!”
Lão quản gia nghe vậy, tất nhiên là thiên ân vạn tạ, Từ Trường Khanh đứng đó mỉm cười không nói.
Hai người họ một xướng một đáp, làm cho việc Tiêu Ánh Hàn trục khách biến mất không còn vết tích. Tiêu Ánh Hàn thấy lão quản gia tự ý chủ trương, thần sắc cũng bất động vô hỷ vô nộ, chỉ đơn giản nói: “Ta có chuyện quan trọng cần xử lý, chư vị cứ đi nghỉ trước!”
Dưới tình cảnh này, Cảnh Thiên cũng không biết nói sao, chỉ phun ra một câu khách khí rồi đi thẳng.
Hai người vừa về phòng, Cảnh Thiên lập tức đóng cửa lại, nhãn thần nhìn Từ Trường Khanh mang theo vài tia nghi hoặc, “Trong hồ lô của huynh rốt cuộc chứa cái gì?”
“Thiên cơ bất khả lộ, sơn nhân tự có diệu kế!”
“Tiêu Ánh Hàn có phải là người chúng ta muốn tìm?”
“Đêm nay sẽ biết!”
Ban đêm, ánh trăng vằng vặc, Bắc Đẩu ẩn hiện.
Từ Trường Khanh cùng Cảnh Thiên hai người dưới ánh trăng rời khỏi sương phòng, tiến nhập hậu hoa viên Địch Trần sơn trang.
Tuy mới là đầu xuân, nhưng hậu hoa viên này đã một mảnh hương sắc muôn hồng nghìn tía rực rỡ vô song, vô số cánh hoa xòe mình tắm ánh trăng óng ánh.
“Tại sao khu vườn này có thể là cấm địa của Địch Trần sơn trang, không cho phép người ngoài tiến nhập? Cái tên Tiêu trang chủ này cũng thật là mèo khen mèo dài đuôi, quá mức keo kiệt! Nếu là ta thì cũng chịu ngốc ở chỗ này, cả đời không ly khai!”
Từ Trường Khanh trong tay cầm Động Thanh Kính, ánh mắt minh duệ không hề chớp, nhìn thẳng vào mặt kim chỉ dẫn, im lặng hồi lâu, sau đó thở dài một hơi: “Trận pháp này quá mức thâm độc, không thử cũng được. Huynh đừng đi loạn cẩn thận lạc đường!”
Trong thư phòng một mảnh tĩnh lặng, chủ nhân Địch Trần sơn trang Tiêu Ánh Hàn băn khoăn nhìn cuốn sách trong tay, một lúc sau, hắn nhẹ nhàng lật ra từng trang, phảng phất còn có thể nghe thấy từ góc nhỏ nào đó một tiếng thở dài thật khẽ. Rất nhiều năm trước, tại Thục Sơn Vô Cực Các, trong Tàn Thư Khố, hắn cũng từng như thế này, tinh tế xem xét thư tịch, dụng tâm cảm thụ giáo huấn chí cao của các vị tông sư Thục Sơn. Thế nhưng, đột nhiên một ngày, các vị sư tôn thẳng tay phá hủy thứ mà hắn trân trọng nhất, tất cả tin tưởng đều sụp đổ, lý niệm tan vỡ, ái tình thất lạc, nhân sinh lật nhào.
Lúc này, Tiêu Ánh Hàn thần sắc ngưng trọng, lẳng lặng lắng nghe thuộc hạ hồi báo: “Địch Trần sơn trang vụ mùa bội thu, đội tàu thu lợi lớn, các đội thuyền chứa đầy hàng hóa đang giương buồm trở về, đoàn ngựa thồ ở Phúc Châu cũng…”
Tiêu Phúc nguyên tưởng rằng chủ nhân nghe được những lời này sẽ mừng rỡ, nhưng mà, lão quản gia trung thành và tận tâm này phải thất vọng rồi, vì Tiêu Ánh Hàn trước sau vẫn bình tĩnh như nước, một chút sắc mặt vui vẻ cũng không có, chỉ đáp ngắn gọn một câu: “Ta biết rồi!”
Ngay lập tức, ánh mắt Tiêu Ánh Hàn hướng về chiếc hộp ngọc trên bàn.
Nhẹ nhàng mở hộp ngọc ra, bên trong hiện ra một chiếc sáo ngọc màu tím. Sáo ngọc đa số là màu xanh, sáo ngọc màu tím thiên hạ ít thấy. Thời Ngũ Đại trước kia, năm thứ năm mươi ba, mười ba quân họ Dịch Ngũ vong quốc bị thí sát, mênh mông Hoa Hạ là một mảnh rối loạn, huyết nhiễm Thần Châu. Mà vị vong quốc chi quân cuối cùng của Hậu Tấn, trên tay nắm một thanh sáo ngọc thiên hạ độc nhất vô nhị. Trước khi chết, hắn đã để lại một lời nguyền ác độc, tử ngọc địch liền trở thành “Sưu Hồn Địch” [Sáo thu hồn], bên trong có ma lực phụ chú, nếu người nào thu được lệ khí [tàn ác, tội lỗi] hỗ trợ tu luyện, luyện thành ma công, liền có thể trở thành ác ma giết người không chớp mắt.
Tiêu Ánh Hàn nhìn thanh tử ngọc địch trên tay, nhẹ nhàng thổi, âm thanh bắt đầu vang lên, tiếng sáo bình thản, đầu tiên là “Sơ Tuyết”, tiếp đến là “Tán Thu”, đều là tứ quý cảm hoài chi tác [Tác phẩm hoài niệm bốn mùa].
Tiếng sáo chồng chất quanh co khắp thư sơn lầu các, phảng phất như linh hồn tĩnh lặng bất cam, thân tại nơi hư huyễn xa xôi vì luyến nhân mà đáp lại.
Lúc này, ngoài cửa sổ ánh trăng thanh lãnh, sơ trúc nhẹ nhàng rung động, Tiêu Ánh Hàn chìm trong tiếng sáo thất thần một hồi, ánh mắt lạnh lùng nhìn ra ngọn núi xa xa từ bao giờ đã chứa thêm vài phần thâm tình khôn xiết.
Bỗng dưng ngoài cửa sổ, trong hậu hoa viên, một đoàn kim sắc dưới ánh trăng chợt bay lên. Đoàn khí kim quang càng lên cao khí thế càng thịnh, chỉ trong chốc lát đã uốn lượn cửu thiên, thẳng đến tận trời. Cuối cùng, ngay cả mặt trăng tròn vằng vặc cũng hoàn toàn bị che khuất.
Mọi người trong Địch Trần sơn trang đột nhiên cảm thấy kỳ quái, nhất thời náo loạn cả lên: “Thần linh! Thần linh! Có kim khí! Điềm lành điềm lành!”
Tiêu Ánh Hàn cả kinh, thầm nghĩ không ổn. Tay phải giữ thành pháp quyết, nặn ra một thủ ấn chữ “phong”, sau đó thẳng tay bắn ra, một chuỗi tinh quang ám tử sắc [chùm sáng màu tím đen] lao thẳng vào trời đêm.
Lão quản gia vô tình nhìn thấy, tuy rằng biết thiếu gia nhà mình từ nhỏ luyện võ, lại không biết từ bao giờ lại có công phu tuyệt diệu thế này.
Dưới ánh sáng trong suốt, tinh quang ám tử sắc như một đạo thiểm điện, bắn thẳng về phía hậu hoa viên nơi Cảnh Thiên và Từ Trường Khanh đang ẩn thân.
Hậu hoa viên Địch Trần sơn trang, tế đàn trên cao, trên giá tọa thần bí ở đỉnh tế đàn có một bức màn che bạch sắc khá dày, cắt đứt đi tất cả ràng buộc với ngoại giới. Giữa tế đàn là một bia đá, trên bề mặt là những ký hiệu khó hiểu. Ngoài những ký hiệu này ra, còn có một vòng thái dương, chỉ là thái dương kim sắc chói sáng này bị khắc đúng vào một góc của bia đá, tựa hồ bị đàn tế trấn áp, vĩnh viễn không thể thoát ra.
Đây là hậu hoa viên của Địch Trần sơn trang, ngoại trừ bản thân trang chủ Tiêu Ánh Hàn cùng lão quản gia thân tín Tiêu Phúc, bất luận kẻ nào cũng không thể tiến vào. Lâu dần, không một ai biết hậu hoa viên này cất giấu bí mật gì, bọn họ lại càng không biết, Tiêu Ánh Hàn vì sao phải tạo nên tế đàn kỳ quái này, ngay trên đầu tấm bia đá, rốt cuộc là tại sao?
Mà hiện tại, tấm bia đá thần bí kia lại bị một mũi kim tiễn bắn trúng. Kim tiễn đó chính là mũi tên mà Từ Trường Khanh đã bắn xuống từ đỉnh núi Phi Phượng vào sáng sớm ba ngày trước. Kim tiễn tuy nhỏ, nhưng quầng sáng lưu chuyển mơ hồ, khảm sâu vào bia đá, cho thấy không phải vật tầm thường. Phải, kim tiễn này đã được yểm qua bùa chú của Thục Sơn, Từ Trường Khanh bắn xuống một tiễn, phá tan “tán tài chi cục” của Địch Trần sơn trang.
“Tán tài chi cục” bị phá, cũng chính là lúc kim khí bị đè nén lâu ngày thoát ra, lớn lên, bao trùm lấy Địch Trần sơn trang, thẳng tới trời xanh.
Trong Địch Trần sơn trang, quả nhiên có Ngũ Hành tôn giả!
Từ Trường Khanh đang đứng ở trong màn che, lẳng lặng quan sát tấm bia đá, hay đúng hơn, quan sát những ký hiệu kỳ lạ khắc trên bia đá.
Đây là bùa chú! Bùa chú độc nhất vô nhị của Thục Sơn!
Nếu không phải Thục Sơn đệ tử, sao có thể hiểu được những điều này? Chẳng lẽ ngày đó, kẻ bày giúp Tiêu Ánh Hàn thế cục tán tài này chính là đệ tử Thục Sơn? Đệ tử Thục Sơn này là ai?
Tựa hồ để chứng minh suy đoán của Từ Trường Khanh, chỉ trong nháy mắt, một đạo ám tử quang mang từ sâu trong sương phòng Địch Trần sơn trang thoát ra, mang theo vài phần sát khí, bay thẳng tới hậu hoa viên.
Từ Trường Khanh nhất thời cả kinh, người này công lực thật thâm hậu!
“Cẩn thận!” Nhanh chóng Cảnh Thiên ra sau lưng, hai tay Từ Trường Khanh nặn ra pháp quyết, khẽ quát lên: “Phá!” Từ đầu ngón tay, hai luồng ánh sáng lập tức thoát ra, bay vào không trung, nhắm thẳng vào ảm tử tinh quang. Vì vậy, ám tử tinh quang nguyên bản đang hùng hổ tiến đến, lúc này bị một tầng lá chắn vô hình chặn lại, hỗn loạn ở phía sau.
Từ Trường Khanh thần sắc ngưng trọng ngồi xuống đất đả tọa, từ đầu ngón tay chậm rãi chảy tràn ra một quầng sáng trong suốt, từng đợt từng đợt mở rộng, cuối cùng bao lấy thân hình Từ Trường Khanh cùng Cảnh Thiên. Vì vậy, tử quang bao hàm nộ khí kia chỉ có thể như nước mưa bắn vào cửa sổ, hắt ngược trở ra. Quầng sáng tuy là vô hình nhưng hơn hẳn hữu hình, vô luận tử quang công kích trái phải ra sao cũng không thể xâm nhập, dần dần biến mất.
Loại không khí quỷ dị này khiến Cảnh Thiên không khỏi hoài nghi có phải mình lại nằm mơ nữa rồi?
Cảnh Thiên tất nhiên không biết luồng sáng tím sẫm kia tử đâu mà đến, nhưng Từ Trường Khanh thì biết, nhất định là Ngũ hành tôn giả trong Địch Trần sơn trang phát hiện mất đi “tán tài chi cục”, làm cho hành tung che giấu lâu ngày bị bại lộ, cho nên quê quá hóa khùng, ý đồ dùng đấu pháp phân cao thấp!
“Đậu Phụ Trắng! Huynh đây là…”
“Ngũ hành tôn giả lập tức sẽ hiện thân.”
Trong sương phòng.
Tiêu Ánh Hàn mâu quang lạnh như băng nhìn lão quản gia, mang theo một tia đau đớn: “Phúc bá! Sao ông lại làm chuyện phản bội sơn trang như thế? Ông chẳng lẽ không biết, hậu hoa viên kia chính là cấm địa của Địch Trần sơn trang, chưa được ta cho phép tuyệt đối không ai được tiến vào? Lại còn thay đổi thế cục then chốt trong đó!”
“Thiếu gia, tôi thật sự không ngờ vị Từ đạo trưởng đó lại có mưu đồ gây rối, tôi chỉ thấy y nhẹ nhàng nhã nhặn, nói chuyện hòa hợp, đâu biết y muốn hại thiếu gia…”
“Họ Từ kia không nhất định muốn hại ta, y tuyệt đối không làm chuyện âm hiểm ác độc thế này, y chỉ là muốn –”
“Y muốn cái gì?”
“Y muốn bức ta xuất thủ – dò xét thực hư của ta. Vừa rồi cùng ta đấu pháp không phải cái gì yêu nghiệt, mà chính là y Thục Sơn Từ Trường Khanh!” Chủ nhân Địch Trần sơn trang ngửa mặt lên trời lạnh lùng cười: “Tám năm không gặp, ngươi cư nhiên dám dùng Phá Kim Chú đến đối phó ta! Tốt! Thục Sơn ngũ lão giáo huấn ngươi rất tốt!” Con ngươi đen sẫm vọng ra ánh trăng ngoài cửa sổ, Tiêu Ánh Hàn nặng nề nói: “Tối nay, ta nghĩ sẽ cùng ngươi xuất thủ! Chỉ là, thật không ngờ, nhất định sẽ phải dùng đến sinh tử quyết đấu!” Hắn chậm rãi đưa hai tay ra phía trước, nhìn khớp xương đã nổi lên dữ tợn, nhàn nhạt mỉm cười.
Hậu hoa viên.
Cảnh Thiên thấy luồng sáng tím sẫm dần biến mất, khẽ thở phào một hơi. Bởi vì hắn thấy thái dương Từ Trường Khanh đã thấm mồ hôi, nếu còn kiên trì đấu pháp, kéo dài thêm nửa canh giờ, có lẽ Đậu Phụ Trắng cũng không xong!
Ngược lại, Từ Trường Khanh tâm trạng nặng nề, đối phương nội công tạo nghệ cực cao, khiến cho y dốc hết công lực cũng không thể duy trì được quá lâu.
“Ngũ Hành tôn giả! Ngũ Hành tôn giả không hổ là thượng cổ chi thần chuyển thế!” Y chậm rãi thu chưởng, đứng dậy, nhưng không đợi y kịp nghỉ ngơi, giữa đêm trăng, một luồng khí túc sát như lũ quét ào ào ập đến, thôi động dữ dội hoa cỏ trong vườn, sát ý vô biên tức khắc bao phủ lấy toàn thân. Cả người Từ Trường Khanh phát lạnh, nhịn không được lui về phía sau một bước, ngũ chỉ hư trương đặt tại Kiến Ngôn kiếm sau lưng.
Một đạo thân ảnh như yêu quái lơ lửng mà đến, không đợi Cảnh Thiên hô lên ba chữ “Tiêu trang chủ”, thanh sam nhân đã hạ người xuống viện, bình tĩnh lạnh lẽo nhìn thẳng hai người trên tế đàn. Hắn tuy là nhìn hai người, nhưng trong mắt chỉ có bóng của Từ Trường Khanh.
“Ngươi rốt cuộc cũng tới!”
“Phải! Đó chẳng phải vì ngươi muốn tìm người, dùng Phá Kim Chú bí pháp Thục Sơn phá đi trận pháp ta tận lực sắp đặt, muốn bức ta hiện thân sao?” Tiêu Ánh Hàn lạnh lẽo nhìn thanh kim tiễn cắm trên bia đá, khóe miệng hiện lên một tia châm chọc: “Chu Thiên chân khí của ngươi thiếu tinh thuần, cho nên Phá Kim chú này luyện ra cũng không được tốt lắm, thành thật mà nói, ta thất vọng!”
Từ Trường Khanh đối với châm chọc sâu xa kia không hề màng tới, chỉ lẳng lặng nói: “Đa tạ trang chủ nhắc nhở, chuyện này Trường Khanh không phiền trang chủ phí tâm. Ta mạo muội quấy rối, phá đi “tán tài chi cục” mà trang chủ tận lực bày ra, bức trang chủ hiện thân, quả thực có phần quá đáng…” Nhưng mà y chưa nói hết câu, Tiêu Ánh Hàn đã huy tay tỏ ý ngăn lại: “Không cần nói nhiều, ta bày tán tài chi cục này, là vì cố ý không muốn để ngoại nhân phát hiện thân phận Ngũ Hành chi Kim. Còn về phần các ngươi nói “thiên hạ an nguy, Thục Sơn đại nghiệp” gì đó, cùng với ta không nửa phần quan hệ, ta đối với vạn dân vu nước lửa một điểm hứng thú cũng không có.”
“Trang chủ là đệ tử Thục Sơn!” Từ Trường Khanh tiến lên một bước, ngữ khí tuy là bình thản nhưng mười phần chắc chắn, ánh mắt nhìn thẳng vào Tiêu Ánh Hàn, nửa bước cũng không thoái nhượng: “Nếu không phải Thục Sơn đệ tử sao có thể hiểu được bí pháp này? Đã là Thục Sơn đệ tử thì cần nhớ kỹ Thục Sơn giáo huấn, lấy vạn dân nước lửa làm mối lo, lấy thiên hạ an nguy làm nhiệm vụ.”
“Ngày đó, đã là chuyện cũ – hôm nay trở thành dĩ vãng, không cần nhắc lại!” Tiêu Ánh Hàn không đảo nửa ánh mắt, thẳng thắn lưu loát trả lời. Chỉ là, hắn vừa nói xong những lời này thì đột nhiên xoay người, tay nhẹ nhàng mơn trớn cánh hoa bên cạnh, hoa này toàn thân nhuộm một màu đỏ như huyết lệ, đâm thẳng vào con ngươi nhân thế. Trên cánh hoa rực rỡ có một giọt nước trong suốt, tựa như giọt lệ xanh trên khóe mắt tình nhân.
“Pháp Hoa Kinh [Một trong những bộ kinh lớn của hệ thống Kinh tạng nhà Phật] viết rằng: “Như thị diệu pháp, chư phật như lai, thì nãi thuyết chi, như ưu đàm bát hoa, thì nhất hiện nhĩ.” Ưu Đàm hoa [Hoa quỳnh], thế gian xưng tụng ba ngàn năm mới nở một lần, mà Ưu Đàm huyết sắc lại càng khó có. Hoa rất đẹp, ngươi có thích không?”
“Đậu Phụ Trắng thích đọc Đạo Đức Kinh, không hứng thú với Pháp Hoa Kinh.”
Tiêu Ánh Hàn nghe vậy, nhìn thẳng Cảnh Thiên một lát, lắc đầu thở dài: “Đạo Đức Kinh đọc nhiều hơn, không nhất định là chuyện tốt, nếu như y rảnh rỗi, không ngại đọc thêm một chút chư tử bách gia điển tịch. Bằng không, rất dễ mông mê tâm trí, đúng sai tốt xấu chẳng phân, thiện ác trung gian không biết.”
Từ Trường Khanh không hiểu vì sao Tiêu Ánh Hàn lại cố tình thưởng hoa đàm đạo tại thời khắc giương cung bạt kiếm này, bèn nói: “Trường Khanh không thể nói là thích, vì đây mới là lần đầu nhìn thấy Đàm Hoa nở.”
“Thật không? Lần đầu tiên? Ta thế nào lại nghĩ ngươi hẳn là rất thích Đàm Hoa!” Tiêu Ánh Hàn lặng lẽ nhìn Từ Trường Khanh một lát, tựa hồ muốn tìm ra từ gương mặt này vài tia manh mối. Nhưng mà, Tiêu Ánh Hàn thất vọng rồi, khuôn mặt Thục Sơn chưởng môn tương lai trước sau bình tĩnh như nước, mâu trung thâm hắc thanh triệt, ngay cả Tiêu Ánh Hàn đã kinh qua hồng trần vạn trượng, thấu triệt ấm lạnh thế gian, cũng không cách nào phỏng đoán được nửa điểm. Vì thế Tiêu Ánh Hàn giãn mày, cười nhẹ: “Quả nhiên không hổ là Thục Sơn chưởng môn tương lai, Định Tâm Thuật đã luyện đến lô hỏa thuần thanh, ngay cả Khuy Tâm Thuật của ta cũng không thể phát hiện ra suy nghĩ trong lòng ngươi!”
Sách do triết gia Lão Tử viết. Lời lẽ trong Đạo Đức Kinh rất khúc chiết, ý nghĩa rất uyên thâm, luận về hai chữ “Đạo Đức”, nói về cơ tạo hóa, định vị trời đất, hóa sinh vạn vật, và những phương pháp huyền bí dạy về tu luyện để đắc thành bậc Thiên Tiên.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương