Thuê Nhà Của Trạch Nam

Chương 1



Cả người Viên Ấu Sơ dơ bẩn nằm ở trong hẻm nhỏ u ám, vết thương bị chảy máu trên người vẫn không ngừng đau đớn, làm cô không nhịn được phải cắn môi dưới.

Cô đang nằm trong con hẻm nhỏ tối tăm giữa hai căn nhà, giống như vĩnh viễn không thấy được ánh sáng, cô đưa đầu ra ngõ nhìn. Dường như có thể cảm nhận được ánh mặt trời bên ngoài vô cùng rực rỡ, nhưng cô lại chỉ có thể vùi thân mình ở sâu trong ngõ hẻm này, không thể cảm nhận được ánh mặt trời ấm áp.

Trong ngõ hẻm âm u đầy mùi hôi thối không ngừng bay vào lỗ mũi. Lúc này Viên Ấu Sơ lại rất muốn cầm một chiếc gương xem bộ dáng bây giờ của bản thân.

Nhất định rất ngu ngốc! Cô nghĩ tới mà tự giễu bản thân ở trong lòng.

Cô bảy năm trước hình như không có ngu ngốc như vậy, cũng vì khi còn trẻ hành động theo cảm tính, vì giận dỗi mới để cho đường đời của cô càng đi càng âm u.

Cô không thích học, cũng không thấy không học là điều đáng tiếc. Nhưng hiện tại cô suy nghĩ kỹ lại thì bảy năm qua cô thật sự chưa làm được chuyện gì tốt đẹp cả.

Đánh nhau, hút thuốc lá, cúp cua, thậm chí còn làm loạn cùng với đàn ông. Cuối cùng bị một người đàn bà điên dẫn người đến ra sức đánh làm cô thê thảm như bây giờ. Bây giờ cô đang ở trong con hẻm nhỏ này chờ chết! A…. Cô chưa từng nghĩ mình sẽ chết như thế này. Cô mệt mỏi nhếch khóe môi nở một nụ cười giễu cợt nhưng lại đụng đến vết thương trên mặt, làm cho cô đau đến nhe răng trợn mắt.

Bây giờ suy nghĩ lại chuyện bảy năm qua, cô thật sự buồn cười.

Cũng chỉ là có một người ba không để ý đến cô, có một người mẹ kế ác độc, còn có hai chị em ngu ngốc con của mẹ kế nữa. Lúc ấy cô rốt cuộc suy nghĩ cái gì?

Vì đám người không có mấy quan hệ thân thiết với cô mà cô lãng phí mất bảy năm, bây giờ còn vì bảy năm ngu ngốc đó mà chết oan uổng ——

"Khụ khụ. . . . . ."

Đột nhiên cô phun ra một bụm máu làm cho cô không nhịn được ho khan kịch liệt, sau đó cô cảm thấy đầu mình bắt đầu choáng váng hoa mắt, tầm mắt cũng dần dần mơ hồ.

Đây chính là phút cuối cùng của cuộc đời cô? Khóe miệng cô khẽ nhếch lên tạo thành một nụ cười, cuối cùng cô đã được giải thoát.

Kết thúc như vậy cũng tốt. . . . . . Cho dù cô đã từng ảo tưởng rằng nếu cho cô cơ hội được sống lại, cô nhất định sẽ không ngu ngốc như vậy.

Nếu như có thể làm lại, cô sẽ sống vì mình. . . . . .

.

Chương 1

Ngõ hẻm vẫn là ngõ hẻm, đau đớn trên người hình như vẫn còn ở đây, nhưng sao giống như có gì đó không ổn lắm nhỉ?

Viên Ấu Sơ không có gương để so sánh, không nhìn được trên mặt mình có biến hóa gì, nhưng nhìn lại bộ ngực của mình ước chừng đã nhỏ lại, còn có trên người mặc đồng phục trung học không biết là đã bao nhiêu năm không có mặc, cộng thêm túi xách rơi lả tả đồ ở bên cạnh trong ngõ hẻm, coi như cô không biết sợ là gì thì cũng không nén được sóng lớn cuồn cuộn trong lòng.

Cô chống tường đứng lên cẩn thận xem xét vết thương trên người mình, nhưng chỉ có một chút vết bầm do ẩu đả còn có một xíu vết da trầy, so với vết thương trên người vừa làm cô té xỉu, còn có vết thương do bị đánh tàn bạo thì quả thật không đáng nhắc tới. Cô khập khiểng đi đến trước túi xách bị rơi, ngồi xổm xuống tìm kiếm bên trong có thứ gì có thể xác định được cô bây giờ đang lâm vào tình thế nào.

Trong túi xách kỳ thật không có cái gì, tối thiểu cũng phải có bài thi nhưng không có, chỉ có giấy vệ sinh còn có một cục giấy nhắn tin(*stick note) và một đống đồ bỏ đi chiếm phần lớn không gian, mà bị che ở phía dưới có một quyển sổ mỏng dính chắc là một cái danh thiếp chỉ lớn bằng một quyển vở nhỏ. Sau khi cô tìm kiếm thì ngay lập tức cầm quyển sổ đó lên và lật ra trang đầu tiên.

Từng tên và phương thức liên lạc được ghi gần như đầy đủ trong các ô vuông nhỏ bên trong quyển sổ, phía sau còn kèm theo chữ ký, có vài người còn ghi chú thích thêm, thậm chí ở sau chữ ký còn có ghi ngày tháng.

Cô nhớ quyển sổ nhỏ này là cô nhặt được ở buổi lễ tốt nghiệp, sau khi về đến nhà vì gây gổ với những người đó nên cô không biết bị ném đi đâu.

Có lẽ mình đã được sống lại một lần nữa, Viên Ấu Sơ không quá kích động, có lẽ là chuyện này quá mức tưởng tượng đến chấn động nên không thể phản ứng được gì cả.

Cô hít sâu mấy hơi mới dọn dẹp xong tất cả đống đồ trong túi xách bị lấy ra, đeo túi xách lên lưng rồi đứng lên lần nữa, phủi hết tất cả bụi đất trên đồng phục, đi từng bước một ra ngoài, rốt cuộc cô cũng bước chân ra khỏi con ngõ nhỏ âm u đó.

Cô không quay đầu lại đi ra khỏi ngõ hẻm , nhắm mắt lại cảm thụ ánh mặt trời ấm áp mơn man trên mỗi một tấc da thịt của cô.

Nếu cô có thể may mắn làm lại một lần nữa, cô tuyệt đối không để cho mình lâm vào bóng tối như đã qua.

Tuyệt đối!

Đi ra khỏi ngõ hẻm không bao lâu, cô ngẩng đầu nhìn bầu trời đã gần đến hoàng hôn, không khí vẫn còn hơi ấm nhưng đã có thể thấy có gió lạnh thổi đến cảm giác thoải mái dễ chịu, Viên Ấu Sơ từ từ đi đến, vừa nhớ lại sự việc buổi chiều của bảy năm trước.

Bước nhanh đến nhà cuối cùng ở ngã tư đầu hẻm, một cậu bé trai gầy nhỏ đang đi qua đây theo hướng ngược lại với cô, mà phía đối diện cô có một chiếc xe hơi dường như không nhìn thấy bé trai đang lao ra, vẫn chạy rất nhanh.

Thấy thế, cô không để ý chân của mình đang thương, vội vàng khập khiễng chạy qua, nhanh chóng lôi bé trai qua bên cạnh còn mình vì né không kịp nên bắp chân bị xe đụng hơi đau, hại cô và bé trai cùng ngã nhào trên đất.

Một màn này không có ai nhìn thấy, hoặc nên nói là do lực va đập nhỏ nên không thể lôi kéo được dân chúng trong nhà chạy ra xem náo nhiệt.

Chủ xe phát hiện mình vừa đụng phát người, vội vàng xuống xe xem xét, phát hiện Viên Ấu Sơ và bé trai không có gì đáng ngại rồi nhìn trên đường không có người nên nhanh chóng lên xe, đạp chân ga biến mất. Viên Ấu Sơ vừa định quay lại mắng một trận nhưng chỉ ăn đầy miệng làn khói đen.

"Đáng chết. Cái loại người không có đạo đức. Nguyền rủa anh đi đường sẽ bị đụng cột điện, trời mưa xe bị ngập nước, đi ngang công trường bị đập xe." Viên Ấu Sơ không ngừng nguyền rủa cho đến khi bé trai trong ngực cô đột nhiên phát ra tiếng khóc lóc nhỏ, cô mới nhớ tới "Khổ chủ" mình mới vừa cứu còn đang vùi trong ngực cô.

Oh! Shit! Lúc cô vừa ngã nhào hình như quên bảo vệ cậu bé, tiểu quỷ này chẳng lẽ bị thương sao?

Cô nhịn đau bò dậy từ dưới đất rồi đỡ bé trai lên, quan sát từ đầu đến chân, chỉ sợ cậu bé không phải do xe đụng bị thương mà do cô đè bị thương.

Tỉ mỉ xem xét, cô phát hiện trừ cùi chỏ và đầu gối bé trai có bị trầy da một chút, còn lại thì không có thương tích gì nghiêm trọng. Bây giờ mới thở phào nhẹ nhõm.

Vừa ngẩng đầu nhìn thì bé trai này sắp khóc, khuôn mặt nhỏ nhắn đã tràn đầy nước mắt, toàn thân cô cứng đờ, chỉ sợ một giây sau bé trai này sẽ biến tiếng khóc sụt sùi thành tiếng khóc lớn.

Ông trời ơi! Sau khi cô sống lại thì không đành lòng thấy một bé trai ngay trước mắt cô gặp chuyện không may nên mới quên tính mạng xả thân cứu người. Trời mới biết thật ra cô thật ra rất tà ác trong mắt đứa nhỏ như thế này.

Bé trai không hiểu cô đang suy nghĩ gì trong lòng, miệng bắt đầu mếu. Chỉ lát nữa là khóc lớn cho cô nhìn, Viên Ấu Sơ vội vàng ra tay trước chiếm được lợi thế, gầm nhẹ.

"Không được khóc! Tiếp tục khóc sẽ kêu cảnh sát tới bắt cháu đi!" Không phải cô quá ngây thơ, mà giờ phút này trong đầu cô chỉ có thể lấy việc này để đe dọa đứa nhỏ nhưng thói quen dùng từ và cách nói đã ăn sâu vào con người cô.

Bảy năm qua cô đã dùng nhiều từ ngữ làm tức chết những tên tiể quỷ. Lúc này đứa bé hoàn toàn bị lừa.

Sau khi bé trai nghe cô cảnh cáo thì mím môi nuốt nước mắt vào trong hốc mắt, vừa uất ức vừa sợ nhìn chằm chằm cô.

"Cháu đau." Không thể khóc, bé trai chỉ có thể dùng giọng nói mềm nhũn kể lể cảm giác của mình bây giờ.

‘Cô cũng đau’ Viên Ấu Sơ rất muốn trực tiếp trả lời như thế, nhưng suy nghĩ một lại thì kể khổ với một tên tiểu quỷ cũng không được gì nên nuốt câu kia trở về bụng.

Đứng lên, chờ hết váng đầu hoa mắt rồi cô đứng thẳng người, dắt tay nhỏ bé của bé trai "Đi, cô dẫn cháu đi gặp bác sĩ trước."

Bé trai không suy nghĩ gật đầu ngay lập tức, để cho cô nắm tay rồi từ từ đi theo.

Một lớn một nhỏ chầm chạp đi tới bệnh viện gần nhất. Lúc này hai người giống như đã quên mới nguy hiểm vừa này, còn có tại sao bé trai đi một mình ra ngoài.

Trời chiều làm bóng dáng của hai người kéo phải thật dài trên nền đất, Viên Ấu Sơ nắm tay nhỏ bé mềm nhũn trong tay mình, trong lòng cũng cảm thấy vô cùng mềm mại.

Cảm thấy xém chết trong nháy mắt kia cũng không lỗ vốn, tối thiểu cô nhếch nhác nhưng trong đời từng làm được một chuyện tốt.

Trong phòng khám, để bác sĩ thoa thuốc cho bé trai trước, Viên Ấu Sơ ở ngay cạnh cửa phòng khám vừa coi chừng cậu vừa đợi người nhà bé trai đến.

Không sai! Lúc đến phòng khám bệnh muốn đăng ký thì cô mới đột nhiên nhớ tới bé trai đó thật ra thì không có chút quan hệ nào với cô, đăng ký phải có giấy tờ tùy thân thì cô không có, bé trai khẳng định cũng sẽ không mang theo người. Thật may là trên người bé trai có sô điện thoại để liên lạc người nhà lúc khẩn cấp, cô mới có cách để liên lạc với cha mẹ chịu trách nhiệm với cậu bé.

Trong lúc chờ đợi, cô nghĩ sẽ dạy dỗ người cha mẹ vô trách nhiệm đó một bài học. Sao có thể để cho một đứa nhỏ tiểu học một thân một mình chạy tán loạn khắp nơi, nếu không phải là cô. . . . . .

Nếu không phải là cô? Viên Ấu Sơ bỗng sững sờ, dường như một đoạn ký ức xa xôi nào đó đang ùa về.

Cô nhớ năm ấy cô tốt nghiệp chính xác có một đứa trẻ bị xe đụng chết. Nhưng khi đó không có bắt được người gây ra họa, cuối cùng hình như là có người nhớ ở đầu đường có camera theo dõi, xem lại tất cả băng ghi hình mới bắt được người gây ra họa.

Đối với chung cư yên tĩnh từ trước đến giờ mà nói, xảy ra chuyện như vậy chính xác là ất dọa người. Khi đó vụ tai nạn xe cộ này được báo chí viết bài sôi sục một thời. Đối với lúc trước của cô mà nói thì vì ngày ngày đều nghe các bạn hàng xóm thảo luận nên cũng có chút ấn tượng.

Tiểu quỷ đáng thương này kiếp trước không có may mắn như vậy, khi đó cô cũng không giống như lúc này. Sau khi cô tỉnh táo lại, tỉnh táo trong ngõ hẻm nhỏ cũng không về nhà ngay. Cứ thế vứt đi cơ hội làm anh hùng quên mình cứu cậu, cứ như vậy mà đánh mất đi một sinh mạng.

Nghĩ đến đây, cô không còn tức giận với người nhà cậu bé nhiều nữa.

Phòng khám buổi chiều cũng không có nhiều người, cho nên khi thấy một người đàn ông lôi thôi lếch thếch từ ngoài xông vào phòng khám. Mặc dù Viên Ấu Sơ vô cùng không muốn nghĩ người đàn ông này là người nhà của cậu bé, nhưng nhìn thấy anh ta không ngừng nhìn đông nhìn tây, sau khi thấy bé trai thì ánh mắt sáng lên thì cô không nhịn được ở trong lòng yên lặng than thở.

Aizzz… Người lớn mà dáng vẻ như vừa lăn lộn từ trong đống rác ra thế kia thì khó trách. . . . . .

Tề Du Quân mới từ phòng nghiên cứu ra thì nghe điện thoại di động kêu, anh mơ mơ màng màng nhận thì đầu tiên đối phương xác nhận anh có một đứa con trai gọi là Tiểu Nam hay không, tiếp đến thì tức giận mắng to muốn anh đến ngay phòng khám bệnh XX đón đứa bé, nói là đứa bé xém bị xe đụng, bị thương nhẹ bây giờ đang điều trị.

Anh thật ra thì không nghe rõ trong điện thoại di động cô gái đó nói gì, cơ thể giống như tự động lập trình, tay nắm chặt di động, chân có xỏ vào giày hay không cũng không để ý, lao thẳng ra cửa, đi tới phòng khám.

Thật may phòng khám bệnh không xa, về sau anh nhớ là chưa ngắt điện thoại, lại vội vàng hỏi thăm đối phương. Anh rối loạn như con ruồi mất đầu.

"Tiểu Nam có bị làm sao hay không? Còn đau nhức chỗ nào không? Có muốn tôi dẫn bé đi chụp X quang hay không? Còn là. . . . . ." Tề Du Quân vừa xông vào phòng khám đã đưa ra những vấn đề liên tiếp khiến bác sĩ và y tá còn có Viên Ấu Sơ cảm thấy dở khóc dở cười.

Bé trai từ khi vào phòng khám hoàn toàn không như những đứa trẻ khác vừa khóc vừa gào, chỉ yên tĩnh nhìn chằm chằm bác sĩ thoa thuốc cho cậu, cho đến khi nhìn thấy người đàn ông này xông tới, mới rơi xuống vài giọt nước mắt. Sau đó nắm thật chặt quần áo của người đàn ông đó giống như sợ người đàn ông đó sẽ biến mất không thấy.

Bác sĩ đứng bên cạnh cảm thấy buồn cười nhưng vẫn là ho hai tiếng nói: "Anh à, chỉ bị rách da một chút mà thôi, không cần chụp X - quang, tôi đã bôi thuốc cho cậu bé rồi."

"Hả? Nhưng không phải bị xe đụng vào. . . . . ." Đầu óc Tề Du Quân mơ hồ nhìn bác sĩ.

Bác sĩ nhìn anh một lát rồi quay đầu nhìn Viên Ấu Sơ đang đứng ở cạnh cửa, nhún vai "Tôi cũng không biết, là cô gái này đưa đứa bé tới, muốn biết cặn kẽ thì cậu có thể hỏi cô ấy."

Lúc này Tề Du Quân mới chú ý tới Viên Ấu Sơ đang tồn tại, không biết nên làm thế nào cho phải.

"Cái đó. . . . . . Cô gái này. . . . . . Vô cùng cảm ơn cô. . . . . ." Một câu đơn giản cảm ơn cũng phải lắp ba lắp bắp, xem ra không có giống biểu hiện của một người đàn ông.

Viên Ấu Sơ nhíu mày sau đó buông chân mày ra, thản nhiên nói: "Không có gì, tôi chỉ là đi ngang qua mà thôi, nhưng lần sau không nên để đứa bé một mình chạy loạn bên ngoài như vậy, rất nguy hiểm."

"Được…Được, tôi biết rồi." Vẻ mặt của anh ta rất nghiêm túc đáp, sau đó quay đầu nhìn bé trai "Tiểu Nam, dì này nói rằng sau này con không được chạy loạn nữa, biết không?"

Bé trai gật đầu, trên mặt còn mang theo chút sợ hãi nói: "Dạ." Kinh nghiệm lần này đã để lại ấn tượng khắc sâu trong lòng cậu, thật sự rất kinh khủng.

Đôi cha con này làm Viên Ấu Sơ không còn lời gì để nói.

Cô rõ ràng muốn "Nhắc nhở" người cha vô trách nhiệm này mà? Sao anh ta lại quay đầu lại dặn dò tên tiểu quỷ đó như vậy?

Chẳng lẽ cô vừa biểu đạt thái độ không đủ rõ ràng? Ý của cô là muốn anh ta phải chăm sóc đứa bé thật tốt, không phải là yêu cầu đứa bé không được chạy loạn.

Vốn cô muốn mở miệng nhắc đi nhắc lại người đàn ông này vài câu, lại bỗng nhớ tới cô không có quan hệ gì với cặp cha con này, người ta còn có vợ của mình còn bà mẹ kia đi đâu rồi. Chuyện đó cũng không cần cô quản, nghĩ đến đây thì cô không thèm để ý nữa.

Nghĩ thì nghĩ như thế nhưng vừa nhìn thấy người có thể nắm tay hai cha con giống như kẻ dở hơi thì cô vẫn có cảm giác người đó thật sự giống gà mẹ nuôi con.

Nhìn lại dáng vẻ của người đàn ông, áo khoát ngoài màu trắng bẩn bẩn vàng vàng ố màu, bên trong là một cái áo rách nát, cổ áo sơ mi mòn sứt chỉ, quần thì nhìn không còn là màu xanh lam của quần jean mà là bụi, hai màu trộn lẫn với nhau làm cô không tưởng tượng ra được màu sắc gì. Còn giày thì càng không cần phải nói, một bên là đôi dép màu xanh trắng đã đi sắp hư còn một bên là giày xăng-̣đan của nữ, phía trên còn đính một bông hoa hồng lớn sáng lấp lánh khiêu chiến sự nhẫn nại của cô.

Cô hít một hơi thật sâu, nhắm mắt lại nói thầm ở trong lòng như tụng kinh —— đừng để ý đến bọn họ đừng để ý đến bọn họ. . . . . .

Lúc Viên Ấu Sơ vẫn còn đang đấu tranh trong lòng thì một giọng nói đột ngột cắt đứt cảm xúc của cô, làm cô không nhịn được phải nhẹ nhàng thở ra rồi mở mắt nhìn người mới tới.

"Viên Ấu Sơ, cô không thể để cho tôi nhẹ nhõm một ngày sao? Lần này không phải phòng làm việc của trường học mà là gặp chuyện không may bị đưa đến phòng khám bệnh, cô thật đúng là càng ngày càng có tiền đồ rồi đó."

Một người phụ nữ trung niên ăn mặc loè loẹt, khuôn mặt dữ tợn, giọng nói the thé trách cứ, cơ thể uốn éo đi đến trước mặt Viên Ấu Sơ.

"Cầm đi. Thẻ bảo hiểm y tế của cô đó." Người phụ nữ trung niên khinh thường ném đồ trong tay đi, Viên Ấu Sơ chỉ yên lặng nhận lấy, ngược lại làm cho bà ta vô cùng kinh ngạc, nhưng nhanh chóng thay thế bằng một nụ cười khinh bỉ "Aizzz… Hôm nay đã xảy ra chuyện gì mà làm đại tiểu thư nhà chúng ta không hô to gọi nhỏ, không phải đánh nhau bị đả thương não rồi chứ? Ha ha. . . . . . Cũng tốt, dù sao cô cũng không muốn tiếp tục học nữa, coi như bị té làm cho đầu óc tối dạ thì cũng không có quan hệ với tôi."

Viên Ấu Sơ nhìn người phụ nữ ở trước mặt giương nhắn múa vuốt, nếu là hồi trước thì cô đã hung hăng đáp lại, nhưng cô bây giờ chỉ cảm thấy người phụ nữ này giống như chó đang sủa những thứ rất buồn cười.

Cô nhìn thẻ bảo hiểm y tế trong tay, sau đó nhìn người phụ nữ đó vươn tay ra "Đừng nói lời vô nghĩa. Mau đưa tiền phí đăng ký sổ và thuốc thang."

Người phụ nữ trung niên cất cao giọng nói: "Cái gì mà phí đăng ký sổ và tiền thuốc thang. Cô còn dám xin tiền tôi? Nằm mơ đi."

"Bà coi như là mẹ kế của tôi, cũng phải biết người giám hộ có nghĩa vụ nuôi nấng con cái, đầu óc bà bị đánh hỏng rồi hả?" Cô từ tốn nói, đáy mắt hé ra nụ cười giễu cợt với người phụ nữ trung niên này.

"Cô…….."

Người phụ nữ trung niên giận dữ nhìn cô chằm chằm, Viên Ấu Sơ đã khôi phục vẻ mặt bình ổn, còn mang theo vẻ mặt đắc tanhg. Cuối cùng người phụ nữ trung niên không cam lòng lấy ví tiền từ trong túi xách da của mình ra, rút ra tờ 100 ném tới trước mặt cô.

"Phi! Chỉ biết đòi tiền." Mặc dù cho cô tiền, vẫn không quên xúc phạm cô. Lúc này người phụ nữ trung niên mới nhớ lại, càng cười kỳ quái hơn "Đúng rồi, hôm nay là cô tốt nghiệp phải không? Trước đây không phải nói tìm được công việc, còn nói muốn dọn ra ngoài sao? Sau này cũng đừng chạy theo hai lão già đáng thương chúng ta đòi tiền sinh hoạt phí nữa. Còn nữa, nhanh dọn đồ của cô đi đi, Tử Tâm của chúng tôi đang chờ chuyển vào phòng của cô đó."

Nói xong, chỉ sợ Viên Ấu Sơ lên tiếng đổi ý đòi tiền lần nữa, bà ta xoay người bước đi thật nhanh.

Những người bên trong phòng khám trừ bé trai không hiểu chuyện gì ra đều lẳng lặng nhìn một màn giằng co của hai người này, trầm mặc hẳn đi.

Trước kia Viên Ấu Sơ cảm thấy tình huống này làm cho người ta khó chịu và lúng túng, nhưng trải qua bảy năm tang thương thì loại chuyện như thế này đối với cô mà nói không đau không nhột.

Cô như không có chuyện gì xảy ra, ngồi chồm hổm xuống nhặt lên mấy tờ tiền. Sau đó quay đầu nhìn về phía bác sĩ nghiêm túc hỏi "Bác sĩ, 100 đồng có đủ trả tiền đăng ký khám và thuốc thang không?"

Bác sĩ đối với phản ứng bình tĩnh của cô rất kinh ngạc nhưng vẫn trả lời vấn đề "Nếu như chỉ đăng ký thì đủ, trừ phi cô muốn mua thuốc tiêu viêm thì có lẽ sẽ nhiều hơn."

Tề Du Quân coi như đầu óc không tốt lắm cũng biết cô gái này vừa mới huyên náo với người nhà, có lẽ sẽ không vui vẻ gì, lại nghĩ đến cô ta vì cứu con trai mình mới bị thương nên vội vàng lên tiếng "Tôi có thể giúp cô ta."

Lời vừa nói ra thì tất cả mọi người đều quay đầu lại nhìn anh ta, làm cho Tề Du Quân không có thói quen bị người khác nhìn chằm chằm nên lắp bắp.

"Ách. . . . . . Tôi nói là. . . . . . Ta có thể giúp cô gái này trả tiền thuốc thang, dù sao cô ấy cũng cứu Tiểu Nam nhà tôi. . . . . ."

Viên Ấu Sơ nhìn vẻ mặt của anh ta dường như cũng không phải miễn cưỡng, gật đầu "Vậy thì tốt, tôi có thể tiết kiệm được số tiền này rồi."

Lại nói lúc trước, sau khi cô tốt nghiệp thì bị đuổi ra khỏi cửa, nghĩ đến đời này cũng sắp phải lang thang ngoài đường, đã như vậy thì bây giờ có thể tiết kiệm sẽ tiết kiệm, không thể lãng phí được.

Bé trai được bôi thuốc xong, vết thương trên người Viên Ấu Sơ cũng đã được xử lý tốt, tưởng rằng duyên phận của cô và hai cha con nhà này tới đó là hết, không ngờ lúc cô đang muốn rời đi, lại cảm thấy có người nắm lấy áo của cô thật chặt. Cô kinh ngạc quay đầu lại thì nhìn thấy bé trai đang bị người đàn ông ôm, tay nhỏ bé lại nắm chặt áo của cô không thả.

"Này, Tiểu Nam, buông tay." Cô vừa gọi tên bé trai một cách tự nhiên, vừa đưa tay muốn đẩy tay của cậu ra.

Tiểu Nam vẫn cố chấp nắm áo cô đến khi vẻ mặt của người cha lúng túng vẫn cố gắng nắm lấy áo cô không thả.

Ba người hai lớn một nhỏ đứng giằng co với nhanh ở ngay cửa ra vào, cuối cùng có một bà cụ thở hổn hển chạy đến trước mặt bọn họ mới phá vỡ cục diện bế tắc này.

"Aizzz u… Cháu ngoan đã xảy ra chuyện gì? Hả?"

"Bà nội." Tiểu Nam nhìn người mới tới, miệng ngọt ngào gọi. Còn Tề Du Quân thì có dự cảm không ổn.

Bà cụ thấy trên tay và đầu gối của Tiểu Nam bị thương, vô cùng tức giận giơ tay lên đánh lên người Tề Du Quân.

"Cái tên nhóc đáng chết này. Đã nói Tiểu Nam ở chỗ mẹ, con cứ đòi mang theo bên mình, còn nói buổi trưa có thể ra ngoài. Kết quả thì sao, Tiểu Nam một mình đi ngoài đường xém bị xe đụng. Thật may cháu ngoan của mẹ không có việc gì, bằng không mẹ sẽ đánh chết thằng cha vô trách nhiệm như con."

Tề Du Quân ôm đứa bé, tay đứa trẻ lại nắm chặt áo Viên Ấu Sơ. Bà cụ vừa đánh anh vừa tránh làm cho Viên Ấu Sơ cũng đi theo xoay quanh.

Cho đến khi bà cụ phát hiện có điều không ổn thì, Viên Ấu Sơ cũng đã bị đánh mấy cái.

"A….Cô gái này làm. . . . . ."

Tề Du Quân bị đánh đến mặt cũng nhếch nhác, cuối cùng cũng có thể nói chuyện, vội vàng giới thiệu "Đây chính là người đã cứu Tiểu Nam."

Bà cụ vừa nghe đã vội vàng vừa kích động vừa cảm kích cầm tay của cô, đung đưa trên dưới không ngừng "Aizzz u….. Cháu thật làm cho dì phải cảm kích. Nhất định phải đến nhà dì chơi một lát, để cho dì chiêu đãi cháu một bữa."

Viên Ấu Sơ rất ít gặp phải người nhiệt tình như thế, trên khuôn mặt nhỏ nhắn hơi lúng túng, vội vàng từ chối "Không cần. . . . . ." Cũng chỉ thuận tay mà thôi.

Lời còn chưa nói xong thì bà cụ đã vội vàng cắt ngang "Cái gì không cần, nhất định phải đến. Cháu đã cứu Tiểu Nam nhà chúng tôi, chúng tôi không có bày tỏ lòng thành thì coi được sao? Có đúng không?"

Tề Du Quân còn chưa lên tiếng, Tiểu Nam đã lập tức gật đầu tán thành "Dì….Đi, về nhà."

Bà cụ rất vui mừng khi cháu nội và bà đứng ở cùng một trận tuyến, Tiểu Nam cũng nắm chắc áo của cô không rời, bà cụ lại nhiệt tình nắm một cái tay khác của Viên Ấu Sơ, vui vẻ đi về phía trước.

"Tốt lắm, chính là như vậy. Tới nhà dì trước, dì mời cháu ăn một bữa cơm thật ngon."

Viên Ấu Sơ một mặt 囧 đây chính là bị bắt rời khỏi phòng khám bệnh, trong lòng không nhịn được thầm nghĩ chẳng lẽ đây chính là thiện báo của ngày hôm nay sao?

Thiện báo cũng quá mức nhiệt tình rồi, thật sự làm cho cô hơi chống đỡ không được.
Chương tiếp
W88

SAO WIN

NEW88

NEW88

Tele: @erictran21
Loading...