Edit: Vũ Vũ
—–
Chung Linh mời Trì Thanh Chước vào phòng khách, chỉ thấy trên tay anh là mấy túi đồ ăn, vừa rồi ngoài cửa cô hỏi anh cũng chỉ “ừ” một tiếng, sau khi vào phòng mới bày cháo cùng đồ ăn thanh đạm lên bàn cơm.
Hai người còn chưa bắt đầu nói gì, Chung Linh đã chạy vào nhà vệ sinh, Trì Thanh Chước nghe thấy tiếng nôn đè ép của cô.
Anh đi vào phòng vệ sinh, nhìn cô ngồi quỳ trên mặt đất, đầu rũ xuống, hai ngón tay nắm chặt lấy thành bồn cầu, sắc mặt đau đớn.
Anh bế Chung Linh lên, đi ra phòng khách, rút khăn giấy lau tay và miệng cho cô. Đột nhiên lông mày cô nhăn chặt lại, hai mắt mở to.
Giây tiếp theo cô duỗi tay che mũi cùng miệng lại, trợn mắt vội vã muốn tìm thùng rác.
Trì Thanh Chước duỗi chân chặn cô lại, lấy thùng rác từ dưới bàn ra. Trong tay Chung Linh cầm hai tờ khăn giấy, cong lưng muốn nôn, nhưng những gì trong dạ dày đã nôn ra hết sạch, lúc này chỉ có cảm giác muốn nôn chi phối cô.
Trì Thanh Chước thấy cô khó chịu, sau một lúc mới vươn tay nhẹ nhàng vuốt lưng cô: “Đỡ chút nào chưa?”
Đuôi mắt Chung Linh đỏ lên, nghe anh hỏi vậy mới yếu ớt “ừ” một tiếng.
Chung Linh nhớ tới thuốc tối qua mua, mở to mắt tìm trên bàn, cuối cùng nhìn thấy muốn vươn tay lấy, Trì Thanh Chước đã duỗi tay lấy trước cô một bước.
Cô muốn đứng dậy lấy nước ấm để uống thuốc, nhưng Trì Thanh Chước vẫn không chịu buông ra: “Uống thuốc?”
Cô thấy bàn tay đặt trên eo mình không có dấu hiệu thả lỏng, đành phải ngước mắt nhìn anh: “Ừm…Cậu có thể lấy nước giùm mình được không?”
Trì Thanh Chước rót nước cho cô: “Ăn chút cháo lót bụng đã.”
Chung Linh đành lấy nước súc miệng, ăn mấy muỗng cháo rồi mới uống thuốc theo đơn bác sĩ kê.
Trì Thanh Chước vẫn không chịu thả cả ra, ôn cô vào trong ngực. Toàn thân Chung Linh mềm nhũn, không muốn giãy giụa cũng chẳng muốn nói chuyện, cứ thế dựa vào vai anh, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Lần này cũng chẳng được bao lâu, mới uống thuốc được mấy phút, Chung Linh lại nôn sạch cả thuốc cùng chút cháo ít ỏi ra.
Cô chỉ cảm thấy toàn thân rét run, lát sau lại thấy nóng lên, cả người mê mang đến nỗi tinh thần cũng tan rã.
Trì Thanh Chước vỗ nhẹ lên má cô: “Chung Linh, em có ổn không?”
Vốn dĩ Chung Linh muốn nói mình ổn, nhưng lời vừa ra khỏi miệng đã biến thành tiếng khóc nức nở kể lể: “Khó chịu…”
Giọng nói mềm mại như ngọn gió ấm thổi qua người Trì Thanh Chước, rồi trong đó như dấu một lưỡi dao sắc bén cứa qua mặt anh, truyền đến cảm giác đau đớn kéo dài.
Trì Thanh Chước nhìn người trong ngực, hai trán cận kề, cảm nhận được độ ấm không bình thường của cô, sau đó bế cô đứng lên: “Tôi mang em đến bệnh viện.”
Chung Linh lắc đầu kháng cự: “Tối hôm qua mình đi rồi…”
Trì Thanh Chước liếc cô một cái.
Chung Linh bị anh nhìn đến nỗi phát run, mắt hạnh mở to, nước mắt ầng ậng giống như con thú nhỏ bị vứt bỏ mà nhìn anh, đáng thương cực kì.
Trì Thanh Chước không chịu nổi ánh mắt này của cô, ấn mặt cô vào vai mình rồi nói: “Đi bệnh viện.”
Lúc này Chung Linh mới rầu rĩ “ừm” một tiếng.
Đi đến bệnh viện, Trì Thanh Chước đăng kí rồi xếp hàng, đưa cô gặp bác sĩ, cùng cô đi lấy máu làm xét nghiệm.
Trạng thái của Chung Linh không được tốt lắm, lòng bàn tay lạnh lẽo, cảm giác ghê tởm thỉnh thoảng tràn ngập trong lòng ngực. Lúc lấy máu, cô ngồi trên ghế, cổ tay áo vén lên bả vai, lộ ra cánh tay nhẵn nhụi mềm mại.
Chung Linh vẫn không dám nhìn cảnh kim tiêm cắm vào tay mình, quay đầu đi, sắc mặt tái nhợt.
Trì Thanh Chước đứng phía sau, anh ấn mặt cô úp vào eo mình, không nói gì nhưng tay vẫn kiên nhẫn vuốt ve tóc cô.
Cô có thể ngửi được mùi hương tươi mát trên người Trì Thanh Chước, mặt dán lên bụng anh, thân thể thiếu niên mạnh mẽ, cơ bắp cứng cáp. Tiết tấu bàn tay thư hoãn, độ ấm thích hợp, khiến cô rất an tâm.
Loại cảm giác này không quá giống khi ở chung với Chung Vân Tuệ.
Chờ lấy máu xong, Trì Thanh Chước nhíu mày ấn tăm bông lên chỗ tiêm của cô, nhìn thấy tăm bông thấm hết máu rồi mới vỗ vai cô: “Xong rồi đấy.”
Bởi vì Chung Linh ăn cái gì cũng nôn, uống thuốc vẫn vậy, bác sĩ bảo Chung Linh ở lại truyền thêm chai nước biển.
Đang vào mùa cúm nên bệnh viện kín hết chỗ, hầu như không có giường bệnh trống. Sau đó đành phải ngồi truyền nước ở chỗ nghỉ ngơi ngoài hành lang. Bên trong Chung Linh chỉ mặc đồ ngủ, bên ngoài khoác áo khoác, thấy tay cô vẫn còn lạnh, Trì Thanh Chước lại ôm cô vào lòng.
Chung Linh nhớ ra anh còn phải đi học, ngửa đầu chỉ nhìn thấy quai hàm sắc xảo của ạn, dưới ánh đèn loá mắt của bệnh viện lại càng thêm lạnh lẽo bức người.
Nhưng trong ngực của anh rất ấm áp.
“Cậu nên đi học đi.” Chung Linh cúi thấp đầu, ngập ngừng nói.
“Không cần phải xen vào.” Trì Thanh Chước chẳng để ý chút nào.
Chung Linh còn muốn nói gì đó, nhưng đầu lại quá choáng váng, run rẩy nhắm mắt lại dựa vào anh, hấp thu hơi thở vững vàng khiến người khác an tâm của anh.
1035 words
------oOo------