Edit: Chu
—–
Trong tiết tự học, Trì Thanh Chước đem người vừa bắt được dắt đến một chỗ khá u tối của tầng một khu dạy học.
Một mảnh đất nhỏ bên cạnh khu dạy học trồng những cây long não, vừa vặn che khuất tầm mắt của mọi người.
Đêm tối nên khá khó để nhìn rõ những thứ xung quanh, ánh đèn ấm áp của những lớp học chiếu rọi đến nơi mà họ đang đứng, khiến cho vẻ mặt của Trì Thanh Chước tăng thêm vài phần dịu dàng.
Chung Linh bị anh dẫn một xuống lầu được một đoạn thì liền cảm thấy có điểm không thích hợp, giờ phút này hai người đang đứng ở một góc nhỏ tăm tối, khiến cho Chung Linh theo bản năng càng muốn tránh né hơn.
Trì Thanh Chước lại một lần nữa ôm lấy eo, kéo cô về vị trí cũ, anh cúi người đem cô giam trong lòng ngực, đôi mắt đen thẳm như một hố sâu dừng trên gương mặt Chung Linh rồi, mở miệng nói: “Hôm nay vẫn còn khó chịu sao?”
Chung Linh bị hai tay anh ôm chặt ở phần eo, cô muốn gỡ ra nhưng lại phát hiện vô dụng. Cuối cùng đành phải ngẩng đầu nhìn Trì Thanh Chước, trong mắt mang theo một chút thẹn thùng lắc đầu, “….. Không còn khó chịu nữa.”
Trì Thanh Chước hỏi một câu mang theo chút ý vị sâu xa, “Hôm nay có người đến tìm em?”
Chung Linh qua loa “Ừm” một tiếng, cúi đầu thấp xuống, không dám ngước mặt nhìn thẳng Trì Thanh Chước.
Ngón tay ấm áp của anh vuốt ve gương mặt mềm mại, mịn màng của cô, động tác cứ thế lặp đi lặp lại sau đó lại di chuyển xuống, nâng cằm Chung Linh lên, trông như đang nựng chú mèo nhỏ, lòng bàn tay của anh cứ xoa nắn cằm của cô, “Cậu ta hỏi em chuyện gì?”
Chung Linh bị Trì Thanh Chước bắt lấy cả khuôn mặt đặt trong lòng bàn tay anh, cô dời tầm nhìn sang nơi khác, “….Không có gì cả.”
“Có người nào đó ngày hôm qua đã nói muốn cảm ơn anh đấy.” Trì Thanh Chước nhìn chóp mũi nhỏ nhắn, tinh xảo của người đang đứng đối diện, đôi môi của cô căng mọng no đủ.
Chung Linh vừa nghe anh nói liền nhanh chóng đáp lời, “Mình…. Ưm….”.
Lời còn chưa nói xong thì Trì Thanh Chước đã cúi người xuống, trên cánh môi truyền đến cảm giác mềm mại, giây tiếp theo hổ khẩu của anh liền kiềm chặt cằm cô, hai cánh môi của Chung Linh bị cưỡng ép tách ra, Trì Thanh Chước không để ý cô có cự tuyệt hay không, cứ vậy mà trực tiếp tiến thẳng vào bên trong.
(hổ khẩu: kẽ giữa ngón tay cái và ngón tay trỏ)
Đầu lưỡi ướt át xâm nhập khoang miệng, ở trong không gian chật hẹp ẩm ướt đảo lộn, quấn lấy đầu lưỡi của Chung Linh, sau đó không ngừng khuấy đảo, nước bọt trong nháy mắt tràn ra nhiều đến mức không thể nuốt kịp.
Trì Thanh Trước vẫn không hài lòng, đầu lưỡi quét qua răng, đáy lưỡi và hàm trên của Chung Linh , mạnh mẽ quét qua mọi ngóc ngách trong khoang miệng của cô.
Khoảng cách giữa hai người rất gần, Chung Linh suýt chút nữa bị nụ hôn đột ngột mà mãnh liệt của anh làm cho ngạt thở, theo bản năng đưa tay chắn trước ngực, cố gắng đẩy anh ra xa.
Nhưng chưa kịp đẩy ra thì hai cổ tay đã bị anh nắm chặt lấy, sau đó anh lại đem lòng bàn tay ấm áp của mình cố định phần gáy của cô, dường như vẫn chưa có ý định dừng lại nụ hôn này.
Nước miếng của hai người quyện vào nhau, nhiều đến mức không trượt ra khỏi khóe miệng Chung Linh, để lại một vết ướt dâm mỹ, nước miếng càng ngày càng nhiều, chúng chảy xuống và làm ướt mu bàn tay đang nắm lấy tay Chung Linh của Trì Thanh Chước.
Chung Linh đã bị nụ hôn này làm cho choáng váng, lông mi run run và ngực phập phồng lên xuống.
Đến khi Trì Thanh Chước cuối cùng cũng cảm thấy thỏa mãn và thoát ra khỏi miệng Chung Linh, cô liền liều mạng hít thở, cả người như vừa được tái sinh.
Trì Thanh Chước vươn đầu ngón tay lau đi vết ướt mơ hồ trên khóe miệng cô, áp trán vào trán Chung Linh, ngón tay cái không ngừng xoa lên đôi môi sớm đã căng mọng của cô, đầu ngón tay còn dính chút ẩm ướt.
Hơi thở của Trì Thanh Chước nóng như làn hơi bốc ra từ một cái bếp lò, phả vào chóp mũi đang gần sát mặt anh của Chung Linh, sau đó nhẹ nhàng đặt lên chóp mũi cô vài nụ hôn nặng nề.
Trì Thanh Chước hỏi, “Em nói xem mối quan hệ của hai chúng ta là gì, hửm?”
Chung Linh vừa mới hoàn hồn khỏi nụ hôn mạnh mẽ của anh, sau khi nghe thấy câu mà Trì Thanh Chước hỏi thì cả khuôn mặt vốn ửng đỏ vì bị thiếu oxi của cô vào lúc này càng trở nên đỏ bừng, Chung Linh bị anh hỏi đến á khẩu chẳng thể trả lời được, khẽ cắn môi dưới và nhắm mắt lại. Chỉ nhìn anh thôi mà cô còn không dám chứ đừng nói chi đến việc trả lời.
Trì Thanh Chước cọ nhẹ vào môi cô, anh cười cười, rồi lại một lần nữa cạy môi Chung Linh ra, đầu lưỡi tức khắc đưa vào, nhưng không còn mưa rền gió dữ như lần trước nữa mà chỉ thong thả mút lấy đầu lưỡi của Chung Linh, khuấy động quanh lưỡi cô, làm cho Chung Linh phát ra hai tiếng ậm ừ.
Cuối cùng Chung Linh cũng bị hôn đến đê mê, vô thức liếm lấy đầu lưỡi của Trì Thanh Chước, giống như một con mèo đang nhấm nháp rượu ngon, có chút mất hồn đáp lại anh một cách rụt rè.
Trì Thanh Chước khẽ mở mắt nhìn Chung Linh, liền trông thấy hàng mi cô run rẩy như một con bướm đang đập cánh, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo như được phủ một lớp ánh sáng dịu nhẹ, toát lên vẻ thanh tú.
Trì Thanh Chước tiếp nhận nụ hôn liếm láp không tự chủ của cô, đem hai cơ thể kéo sát gần hơn cho đến khi có một vật nào đó chạm vào người Chung Linh.
Cô cảm nhận rõ được sự hiện diện một của vật cứng nào đó chọc vào eo và bụng mình, Chung Linh lúc này liền bừng tỉnh, vội vàng đẩy người đối diện ra xa như thể vừa phát hiện ra chuyện gì đó rất nghiêm trọng.
Trì Thanh Chước lại hoàn toàn không chịu buông tay, dù đôi môi đã rời đi nhưng cơ thể anh vẫn còn dính sát người cô, anh tựa như không phát hiện gạt sợi tóc ở một bên cổ Chung Linh, rồi hôn lên cần cổ trắng nõn như tuyết của cô một cách tinh tế.
“Đừng mà, cậu đừng hôn ở đó.” Chung Linh nghiêng đầu, rụt cổ lại, khẽ kêu.
Cổ của Chung Linh rất nhạy cảm, nụ hôn của Trì Thanh Chước khiến cô cảm thấy ngứa ngáy và mềm nhũn cả người.
Trì Thanh Chước quả thật nghe lời, dời đôi môi di chuyển hướng lên trên, dọc theo chiếc cổ mềm mại, vượt qua đỉnh cằm, cuối cùng lại lần nữa quấn lấy môi Chung Linh, cọ mút đến khi cảm thấy vừa lòng mới chịu buông ra.
Anh nhéo gáy Chung Linh, cẩn thận xoa xoa, hơi nghiêng người nhìn cô, hỏi: “Thế này có tính là không có quan hệ gì không?”
Chung Linh mở to hai mắt nhìn anh, vẻ mặt của anh trong bóng tối có chút khác lạ, thậm chí có thể nói là có chút dịu dàng.
Trì Thanh Chước thấy cô cứ đứng ngốc ra không nói một lời nào, liền nhẹ nhàng ôm cả người cô lên, Chung Linh không phòng bị gì, hoảng hồn vòng hai chân qua eo anh, hai tay ôm lấy cổ, rồi ngoan ngoãn dựa vào vai anh,
“Trả lời tôi.”
Chung Linh vẫn không nói gì.
Trì Thanh Chước liền vỗ mông cô một cái khiến toàn thân cô run lên, ngón tay nắm chặt lớp vải nơi cổ áo, sau đó mơ hồ trả lời.
Anh mỉm cười, đặt cô xuống, chỉnh đốn lại quần áo và đầu tóc cho cô, sau đó nói với người đối diện: “Đi thôi, nên trở về rồi.”
1491 words
------oOo------