Edit: Thảo Anh
Beta: Nhyeee
Mãi đến khi Trì Thanh Chước hôn lên gáy cô, lúc này cô mới sực tỉnh.
“Phía dưới mềm lắm, còn chặt nữa.”
“Ừm, mỗi lần rút ra đều kẹp rất chặt.” Nói xong Trì Thanh Chước còn đỉnh hông, để cô nhìn thấy dương vật đang rút ra rồi lại hoàn toàn đi vào.
Chung Linh không tiếp thu nổi tư thế này, nghe anh nói những lời dâm tục thì càng thêm sợ hãi, cô không ngừng lắc đầu: “Cậu đừng nói nữa…Mình xin cậu…Không cần làm ở chỗ này…”
“Nhưng chỉ có làm ở đây em mới nhìn rõ được, không phải sao?”
“Em luôn quên mất bản thân mình thuộc về ai, phải nghe và tin lời ai nói.”
“Bây giờ thì nhìn cho rõ, nhớ cho kỹ, toàn thân em, từ trên xuống dưới, mỗi một chỗ đều thuộc về Trì Thanh Chước này.”
Từng từ từng chữ cực kỳ rõ ràng.
Chung Linh không dám nhìn nơi giao hợp, túm lấy tay anh, nhìn đến quai hàm sắc sảo của anh: “Mình biết rồi mà…Chúng ta lên trên giường được không?”
Trì Thanh Chước ngậm lấy môi cô rồi hôn, lời nói lại không chút nhún nhường: “Không được.”
Cả người Chung Linh đều dựa vào ngực anh, cùng tầm mắt của anh đối diện, nhìn thấy cánh môi của anh khép mở: “Có người làm sai rồi còn chưa chịu phạt đâu.”
“Nhìn gương, hôm nay làm em phun nước thì sẽ kết thúc.”
Trì Thanh Chước hôn lên mặt cô rồi nhàn nhạt nói: “Anh muốn nhìn em phun nước, tốt nhất là phải phun ướt hết mặt đất.”
Chung Linh không biết rốt cuộc thế nào mới gọi là phun nước, nhưng điều duy nhất cô nghĩ đến chính là nước tiểu. Nghĩ đến những gì anh nói, Chung Linh cảm thấy cả đời này cô cũng chẳng dám làm ra loại chuyện ấy.
Cô không dám cứng đầy nữa, nhận thua: “Mình sai rồi…”
“Sai ở đâu?” Trì Thanh Chước đỉnh eo, nhợt nhạt cắm vào đường đi.
“Mình không nên nghe Trần Mạc nói, càng không nên tin cậu ấy…”
Trì Thanh Chước nghe xong, bỗng chốc đụng vào nơi sâu nhất, cả người Chung Linh co rúm lại, phải chống tay đỡ gương thì mới đứng vững được.
“Không đúng.”
Chung Linh bị anh làm cho cực kỳ khó nhịn, hơi thở không thông thuận, nói chuyện đứt quãng: “Không có…thật sự….chỉ có chuyện này thôi.”
Trì Thanh Chước rút dư/ơng v/ật ra rồi lại cắm toàn bộ vào, anh xoa eo cô rồi trả lời:
“Thứ nhất, em không tin anh.”
“Thứ hai, em không nói với anh mà đã tự mình đi gặp cậu ta.”
Chung Linh nhìn anh, gật đầu tỏ vẻ đã biết sai.
Trì Thanh Chước hỏi lại: “Tốt, vậy bây giờ nói cho anh biết, em thuộc về ai?”
Chung Linh thấp giọng đáp: “Thuộc về Trì Thanh Chước.”
“Ai thuộc về Trì Thanh Chước?”
“…Chung Linh, Chung Linh thuộc về Trì Thanh Chước.”
“Ngoan lắm. Vậy Trì Thanh Chước có thể làm em không?”
Chung Linh rũ mắt không nói chuyện.
Trì Thanh Chước nhéo cằm cô, bắt cô nhìn vào nơi giao hợp qua tấm gương, cứ như vậy dùng tư thế ấy rồi thọc vào rút ra.
Dâm thủy vẫn rất nhiều, tiếng nước lẫn tiếng thân thể va vào nhau cứ thế vang vọng khắp phòng.
Anh nhanh chóng chìm vào trong hình ảnh ám ảnh mình suốt bao đêm mộng xuân, Chung Linh bị anh làm đến nỗi hai chân cũng nhũn ra: “Có thể…có thể…”
“Để mình lên giường đi mà…hức…”
“Được thôi.”
Cuối cùng Trì Thanh Chước mới ôm Chung Linh trở lại trên giường, để cô nằm xuống rồi lại tiến vào bên trong cô.
Nhưng Chung Linh không ngờ rằng, Trì Thanh Chước phải làm như vậy nhiều lần, cho dù không ở trước gương thì cô vẫn cảm thấy gian nan.
Cuối cùng huyệt khẩu mềm mại cùng cánh hoa đều bị làm sưng lên, cô khóc lóc nói đau, lúc này hai người mới kết thúc trận mây mưa này.
Chung Linh mệt đến nỗi ngất đi, anh lấy khăn chà lau cho mình lúc nào cũng chẳng hay.