Ta muốn nói cho hắn biết, ta không phải tiểu bạch long.
Ta là con tiểu bạch xà mà hắn từng cứu, không biết trong tình trạng bị hạ dược lại say rượu, hắn còn nhớ ta không.
Những lời chưa kịp nói ra ra khỏi miệng, dưới thân thể hắn cuối cùng đều biến thành những tiếng r3n rỉ vụn vặt.
📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!
Ta mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, nửa đêm lại bị hắn hôn tỉnh,
Hắn chỉ nói tác dụng của thuốc vẫn chưa hết, để ta giúp hắn, chỉ tội cái lưng già này của ta.
May mà loài rắn chúng ta có thắt lưng mềm mại, không đến mức sáng nay xuống không nổi giường.
Sáng nay khi ta tỉnh dậy đã gần trưa, mà phần giường bên cạnh ta đã trống không bóng người.
Ta xoa xoa eo, thật sự buồn bực.
Không phải là hắn sau khi tỉnh rượu quên mất chuyện này chứ?
Người đã chạy mất chưa nói, còn bị nhầm là tiểu bạch long, sau này nếu gặp ta mà không nhận trách nhiệm thì làm sao đây.
4
Ta nuốt thuốc tránh thai xong, vừa xoa eo vừa bước ra khỏi đại điện của Thái Thượng Lão Quân, bỗng thấy một bóng người đang vội vã chạy vào điện Lão Quân.
Ta giật mình, chẳng phải đây là Tân Đình Thượng thần vừa triềm miên bên ta đêm qua sao?
Đang định lên tiếng gọi thì ta nhận ra trên áo choàng trắng như tuyết của hắn loang lổ những vết máu. Trong lòng hắn đang ôm một con bạch long toàn thân đẫm máu, đã kiệt sức mất hết pháp lực biến về nguyên hình.
Sắc mặt ta lập tức tái nhợt.
Con bạch long đó không phải ai xa lạ, chính là vị nữ Thượng thần duy nhất còn sống ở Thiên đình, Bích Nhan Thượng thần.
Ta thất hồn lạc phách trở về phủ, vừa về đã chạm mặt sư tôn.
"Nửa ngày qua con đi đâu?"
Sư tôn nhìn ta với ánh mắt chỉ hận rèn sắt không thành thép: "Con vốn đã kém thông minh hơn người khác, người ta chỉ cần một, hai trăm năm là có thể tu thành hình người, còn con phải mất đến bốn, năm trăm năm. Ngay cả tiểu sư đệ nhỏ nhất của con giờ cũng đã tu thành thượng tiên, vậy mà con vẫn còn tâm trí đi chơi bời khắp nơi."
Ta vốn đã buồn bực vì chuyện Tân Đình Thượng thần, sau khi nghe sư tôn nói xong lại càng thêm buồn.
Cũng không biết rốt cuộc vấn đề nằm ở đâu.
Mấy trăm năm qua ta đã vất vả khổ chức nghiêm túc tu luyện, những sư huynh đệ xung quanh ta không ai chăm chỉ bằng ta, vậy mà họ đều lần lượt tu thành tiên cảnh.
Chỉ có mình ta, trăm ngàn năm qua vẫn chỉ là một tiểu tán tiên không danh phận.
Sư tôn nói ta ngộ tính thấp.
Nhưng mỗi lần ta tu luyện đến chỗ then chốt, khi sắp ngộ ra điều gì đó để pháp lực được nâng cao, ta luôn cảm thấy trong cơ thể có một luồng sức mạnh, cứng rắn đè ép ta xuống.
Nên mới thành ra tình cảnh hiện tại như vậy.
Tiểu sư đệ đứng cạnh sư tôn thấy ta không vui, liền đến nói giúp: "Sư tôn, sư tỷ đã rất cố gắng rồi. . . rốt cuộc thiên phú đâu phải ai cũng có, ngài cũng đừng mắng sư tỷ nữa."
Trong lòng ta nước mắt đầm đìa.
Sư đệ tốt của ta, ta biết đệ muốn giúp ta, nhưng thực sự đang đ.â.m vào tim ta đấy, tốt nhất là im lặng thì hơn.
Tiểu sư đệ quả thật là thiên phú dị bẩm, chỉ vài trăm năm ngắn ngủi đã từ một con tiểu bạch hồ tu thành thượng tiên.
Sư tôn nói, lần cuối cùng gặp được người có thiên phú như vậy, là Tân Đình Thượng thần.
Tiểu sư đệ không chỉ có thiên phú cao, mà còn rất đẹp.
Nguyên thân của hắn ta là một con xích hồ, được sư tôn nhặt từ phàm giới đem lên Thiên đình giáo dưỡng, không ngờ lại là một mầm giống tu tiên tốt.
Ban đầu khi hắn ta vừa đến, ta còn tự mãn, dù sao tiểu xích hồ từ phàm giới cũng không có căn cơ tu tiên trên Thiên đình như ta, ta dựa vào chút pháp lực yếu ớt của mình vẫn có thể ra vẻ sư tỷ được.
Sau đó, chỉ trong một thời gian ngắn tu vi của hắn ta đã vượt qua ta, ta tự nhiên lại trở thành người làm sư tôn mất mặt.
Thiên đình ít chiến thần, phần lớn là thần tiên tu thân dưỡng tính.
Sư tôn thuở còn trẻ từng dẫn thiên binh thiên tướng đánh bại Ma tộc, trở thành một trong số ít chiến thần sau Tân Đình Thượng thần.