Tia Sáng Trong Căn Phòng Tối Tăm
Chương 1
01
Cha tôi là một tú tài nhà nghèo nhưng lại đẹp mã, sau khi đậu khoa cử nhờ số tiền mà mẹ tôi làm việc chăm chỉ để kiếm ra thì ông ấy lập tức đưa mẹ con tôi vào kinh thành.
Đó là khoảng thời gian hạnh phúc nhất cuộc đời tôi. Tuy cha tôi bận công vụ, mẹ tôi cũng bận thắp đèn thêu thùa để bán lấy tiền mỗi ngày, gia đình chúng tôi chen chúc trong một căn nhà thuê nhỏ xíu, dù khốn cùng nhưng hạnh phúc đến lạ.
Cha tôi làm quan, những bữa tiệc xã giao cũng nhiều lên.
Tại bữa tiệc linh đình ở Hầu phủ, đích nữ phủ tể tướng vừa gặp cha tôi đã yêu, nhất quyết không phải ông ấy thì sẽ không lấy chồng.
Lão tể tướng coi cô con gái này như báu vật, nàng ta chỉ cần chảy hai giọt nước mắt thì dù có là trăng trên trời, lão tể tướng cũng sẽ hái xuống cho nàng ta.
Huống chi chỉ là một quan viên bé nhỏ.
Nhưng có ai ngờ được rằng cha tôi lại từ chối mối hôn sự này.
Ông nói mẹ tôi là vợ ông từ lúc ông còn cơ cực cho nên ông không thể nào để mẹ làm vợ lẽ được.
Mẹ tôi cảm động đến mức rơi nước mắt.
Vì báo đáp lại tình cảm này của cha tôi mà bà ấy không ngừng thêu thùa may vá để bán hàng lấy tiền.
Đôi mắt vốn không được sáng lắm nay càng thêm mỏi mệt, cổ bà ấy gù xuống, vết chai trên tay cũng dần dần tăng nhiều thêm.
Bà ấy mới chưa đầy hai mươi tuổi nhưng trông như một người phụ nữ ngoài ba mươi.
Mọi người đều cho rằng lão tể tướng sẽ lấy việc công trả thù riêng cha tôi nhưng không ngờ lão ta không làm vậy.
Không những vậy, lão ta còn tán dương cha tôi trước mặt mọi người là một chính nhân quân tử, bồi dưỡng cha tôi như môn sinh của mình.
Chỉ trong vòng một tháng ngắn ngủi, cha tôi từ một tiểu quan tầm thường nhất ở viện Hàn Lâm đã giành được một chức quan béo bở ở hộ bộ.
Đồng liêu ngày xưa ghét bỏ ông ấy có xuất thân ti tiện, dường như đều thay đổi chỉ sau một đêm, họ đối xử với cha tôi như một con người khác, cực kỳ nịnh nọt.
Nhìn thấy những đồng liêu trước đây mắt cao hơn đầu, luôn coi thường nay bắt đầu quay sang nịnh nọt mình, cha tôi khịt mũi coi thường họ, đồng thời cũng tự mãn hơn đôi chút.
Đó có lẽ là lần đầu tiên ông nếm trải sự nhanh gọn và ‘tôn nghiêm’ mà quyền lực mang lại.
Sau những trận rượu chè ở hoa tửu, cha tôi mập mạp lên không ít, cũng thay đổi rất nhiều.
Trong nhà đồng liêu mở tiệc chiêu đãi, ông ấy bắt đầu từ chối thay mẹ tôi.
Sau khi nhận được lương hàng tháng, ông ấy mang rất nhiều tiền trở về, cũng uống rượu say khướt.
Ông ấy nói mẹ tôi không cần thêu thùa nữa, sau này cũng không cần, ông ấy có thể nuôi sống cả gia đình chúng tôi.
Lão tể tướng quyết định dọn nhà thay chúng tôi.
Cha tôi mập mờ từ chối.
Lão tể tướng nói cha tôi ở xa quá, hộ bộ lại nhiều việc phải làm, có đôi khi buổi tối còn phải tìm cha tôi để bàn bạc.
Lão ta cũng nói tòa nhà kia là tòa nhà của người hầu đã mất để lại, không lớn lắm, lão ta bảo sẽ tính tiền thuê nhà cho chúng tôi, coi như lão cho nhà tôi thuê.
Lão tể tướng đã nói đến thế rồi, cha tôi ngại quá đành phải đồng ý.
02
Sáng sớm trước khi vào triều, cha tôi không còn chuẩn bị bữa sáng cho mẹ nữa, ông ấy bảo ông ấy bận lắm.
Mỗi ngày ông ấy về nhà, cả người ngập trong mùi rượu, ngã xuống giường là ngủ lăn quay.
Trong lúc nửa say nửa tỉnh, ông ấy nói với mẹ: “Bây giờ tôi đã là quan ngũ phẩm rồi, sẽ sớm đứng đầu phủ ngay thôi, mình phải từ bỏ những thói xấu ở quê đi, làm một phu nhân cho đàng hoàng.”
Mẹ tôi ngẩng đầu lên, trong mắt hiện lên sự bất ngờ không tin nổi.
Rồi bà từ từ cụp mắt lại, lông mi cụp xuống che khuất sự thất vọng trong mắt bà.
Dường như mẹ tôi đã đoán được sẽ có ngày này, tâm trạng cũng không thay đổi quá nhiều, chỉ thấp giọng trả lời: “Em biết rồi.”
Cha tôi lại bắt đầu nói quần áo mẹ tôi phối không được đẹp mắt, búi tóc cũng khó coi.
Ông ấy cầm tay mẹ nhưng ngay sau đó đã buông ra, dục vọng trong mắt ông nhạt dần: “Sao lại thô ráp thế này?”
Ông không còn đau lòng vì những vết chai trên tay mẹ tôi nữa. Hình như ông đã quên mất…Quên mất bản thân đã từng đỏ mắt, tràn ngập day dứt trong sự thâm tình khi nắm lấy những ngón tay thô ráp đã bị cuộc đời chà đạp của mẹ, quên mất bản thân đã từng áp những ngón tay thô ráp lấy lên gò má trắng nõn như ngọc của mình, đau lòng nói xin lỗi mẹ tôi.
Cũng quên đi câu nói đẫm nước mắt mà ông đã từng nói với mẹ: “Làm vợ của tôi thực sự rất khổ cực.”
Đêm hôm đó, ông ấy say khướt nói rất nhiều lời, mỗi một câu đều là khiển trách mẹ tôi.
Ông ấy thực sự đã quên, quên đi rằng sự già nua hiện giờ của mẹ tôi đều là vì ông ấy.
Ông ấy quên rằng mẹ tôi không dám chưng diện vì muốn tiết kiệm tiền để nuôi gia đình.
Cha tôi mơ màng chìm vào giấc ngủ, mẹ lại ôm tôi ngồi ngoài phòng ngắm trăng suốt đêm.
Tôi lau đi những giọt nước mắt của mẹ nhưng lau thế nào cũng không khô được.
Bà ấy nhoẻn miệng cười với tôi, có hơi khó coi nhưng rất dịu dàng: “Mẹ chẳng có cái gì hết.”
“Ôi, không đúng, mẹ còn có bé cưng của mẹ mà!”
Bà ấy hôn thật mạnh xuống mặt tôi, cố gắng mỉm cười với tôi nhưng nước mắt mặn chát của bà cứ thi nhau rơi xuống thấm vào miệng tôi.
Cay đắng làm sao.
Tôi cố gắng hôn lại lên mặt bà ấy, cố gắng an ủi bà ấy một chút.
Đêm hôm ấy, mẹ tôi mất chồng, còn tôi mất cha.
Sau đó hai mẹ con chúng tôi sống nương tựa lẫn nhau, là người thân duy nhất trên đời này của nhau.
Còn về “ông ấy” chung quy chỉ là một người lạ sống chung dưới một mái nhà mà thôi.
03
Sáng sớm ngày hôm sau, khi cha tôi tỉnh lại thấy hai mắt mẹ thôi sưng đỏ, trong mắt ánh lên một chút áy náy.
Ông ấy bước đến xin lỗi mẹ tôi, mẹ cười dịu dàng: “Không sao ạ, mình nói đúng mà.”
Cha tôi ngẩn người, ngay sau đó nhẹ nhàng thở phào: “Mình có thể hiểu chuyện như vậy thật tốt.”
Sau khi cha tôi đi làm, mẹ tôi đốt tất cả những đồ thêu chưa kịp bán đi, ánh lửa chiếu lên gương mặt trầm tĩnh của mẹ, ẩn sâu trong bóng tối là sự tàn nhẫn chưa từng có.
Lúc bà nhìn thấy gương mặt của tôi, ánh mắt của bà trở nên nhu hòa hơn.
Bà hôn vào trán tôi một cái rồi thì thầm nói với tôi: “Mẹ sẽ bảo vệ con thật tốt.”
Sau khi cha tôi trở về thấy mẹ đốt hết đồ thêu đi thì không hiểu hỏi bà: “Đang làm gì vậy?”
Mẹ tôi nhoẻn miệng cười, bà ấy nắm lấy tay cha tôi, ánh mắt dịu dàng: “Em đã nghĩ rất nhiều về những lời mình nói hôm qua, giờ chúng ta đã ở kinh thành rồi, mình cũng không còn là chàng trai nghèo khổ trước kia nữa.”
“Bây giờ mình có thể chăm sóc hai mẹ con em cực tốt rồi, mình là người chính trực, nếu em còn bán những đồ này nữa chẳng phải là bôi tro trát trấu lên mặt một mệnh quan triều đình như mình hay sao?”
Mẹ tôi chỉ cần nói vài câu thôi đã thổi phồng cha tôi lên rồi.
“Trước kia em không thích ăn diện bởi vì nghĩ nhà mình không có tiền, em luôn muốn dành dụm chút đỉnh để gửi cho mình lo mấy chuyện trong quan trường.”
“Nhìn em xem có ngốc không cơ chứ, số tiền ít ỏi đó thì lo được cái gì?”
“Huống chi chồng em lại là người vượt khó như thế, chỉ trong thời gian ngắn ngủi vài tháng đã được làm quan ngũ phẩm, tương lai sau này phong quang vô hạn, em cũng nên chăm sóc cho bản thân mình để tăng thể diện cho mình chứ.”
Mẹ vừa dứt lời, đích nữ phủ tể tướng Hứa Vi Lan xuất hiện ngay lập tức.
Cô ta vừa tiến vào là xà đến chỗ cha tôi ngay: “Nhược Sinh ca ca, cha ta nói hôm nay nhà huynh sẽ chuyển nhà, một người đàn ông như huynh thì biết sao được mấy chuyện này, chị dâu lại xuất thân thôn quê càng không biết mấy việc quản lý gia đình cho nên ta đến giúp huynh.”
Mẹ tôi không xấu, thậm chí rất xinh đẹp, chỉ là mấy năm nay bà vất vất vả vì cha tôi quá nên nhìn vẻ ngoài như đã trải qua nhiều thăng trầm.
Nhưng cho dù còn ở thời hoàng kim, khi gặp phải Hứa Vi Lan thì bà ấy cũng chỉ được coi như mắt cá thôi chứ chẳng so được với trân châu.
Hứa Vi Lan xinh đẹp thật, cô ta có vẻ ngoài duyên dáng, rạng rỡ, từng cái nhăn mày, mỗi một nụ cười đều tựa như một nàng tiên giáng thế.
Lúc cha tôi nhìn về phía cô ta, ánh mắt vô thức nhu hòa hơn, rốt cuộc ông ấy vẫn rung động với cô ta.
“Đây hẳn là chị dâu ạ?” Hứa Vi Lan cười đi về phía mẹ tôi.
Cha tôi căng thẳng nhìn mẹ, sợ mẹ sẽ làm ẫm ĩ, khóc lóc chửi ầm lên.
Trong thâm tâm cha tôi, vợ của ông chẳng qua chỉ là một cô gái quên mùa, ông ấy lo lắng như vậy cũng là chuyện bình thường.
Dù sao ở quê cũng không có chuyện tam thê tứ thiếp, tích đức lắm mới lấy được vợ.
Hứa Vi Lan cười không giấu nổi sự khiêu khích, cô ta sẽ chẳng bao giờ coi trọng một cô gái quê mùa như mẹ tôi.
Dưới cái nhìn của hai người, mẹ tôi chỉ mỉm cười một tiếng.
“Gia đình tôi mới đến đây, có thể được lão tể tướng và đại tiểu thư ưu ái thật sự là phúc ba đời của chúng tôi.”
“Đúng là tôi không hiểu mấy chuyện quản lý gia đình cho lắm, vừa hay tôi mới nói với chồng tôi là định đi ra ngoài mua ít quần áo với trang sức, việc chuyển nhà đành làm phiền đại tiểu thư ạ.”
Hứa Vi Lan ra hiệu cho ma ma bên người lấy một túi bạc ra, cô ta cầm túi bạc đặt vào trong tay mẹ tôi.
“Hôm nay là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, nghe nói Nhược Sinh ca ca có một người vợ nghèo từ lâu rồi, còn có cả con gái nữa, bận rộn mãi mới gặp được, hai người cứ đi mua quần áo đi, số tiền này coi như là quà gặp mặt tôi tặng chị với đứa bé, tôi đoán chị cũng không có nhiều tiền lắm đâu nhỉ.”
Cô ta sỉ nhục mẹ tôi giữa ban ngày ban mặt, vui vẻ chờ đợi mẹ tôi khóc lóc kể lể khốn cùng.
Ai ngờ đâu mẹ tôi cứ thế nhiệt tình nhận lấy tiền, còn cầm tay cô ta cảm ơn rối rít.
“Thực sự rất cảm ơn đại tiểu thư, lần đầu tiên biếu tiền nhiều như thế này, sau này nếu đại tiểu thư không chê thì ta để con bé nhận đại tiểu thư làm mẹ nuôi được không?”
Hứa Vi Lan nhếch môi chán ghét, nhanh chóng rút tay mình ra, nghĩ cha ta ở bên cạnh nên cô ta vẫn phải đóng vai người dịu dàng thiện lương.
“Tôi thấy không cần đâu.”
Hôm đó Hứa Vi Lan chạy tới chạy lui giúp đỡ cha tôi chuyển nhà, mặc dù không cần cô ta tự mình động chân động tay nhưng sai bảo người làm cũng khiến cô ta mệt bở hơi tai.
Cuối cùng cô ta mệt đến nỗi hai chân phồng rộp, cổ họng khô rát.
Mẹ tôi ôm tôi ra ngoài, cầm theo tiền Hứa Vi lan cho mua rất nhiều trang phục xinh đẹp cùng đồ trang sức.
Tôi hỏi mẹ tiền ở đâu ra.
Mẹ tôi khéo léo chọn một cái váy, giọng điệu không giấu được sự hưng phấn: “Tiền bán thân của cha con.”
04
Mẹ bế tôi về nhà cùng với một đống đồ mới mua.
Khi đi ngang qua thư phòng nghe thấy tiếng rơi vỡ từ bên trong, xung quanh không có bất cứ tỳ nữ nào, là Hứa Vi Lan cố ý, đây là con đường duy nhất mà mẹ tôi sẽ đi qua để về phòng.
Mẹ tôi không ồn không nháo, chỉ bịt tai tôi lại rồi ôm tôi về nhà mới để trang trí.
Chúng tôi ngủ một giấc ngon lành, mẹ tôi nằm ngáy o o.
Sáng hôm sau, khi cha tôi trở về mang cho mẹ tôi một chiếc váy màu đỏ thẫm ất đẹp.
“Mấy ngày nữa, Chu phu nhân tổ chức mã cầu, mình mặc bộ đồ này đi.”
Mẹ cười nói vâng.
Cha tôi bước đến, nắm chặt tay mẹ, đưa tất cả chìa khóa trong nhà cho mẹ: “Dao nương, mình mãi mãi là người vợ tần tảo của Nhược Sinh, tôi vĩnh viễn không phụ lòng mình.”
Vừa nói, cha vừa rơi nước mắt.
Mẹ tôi nhìn cha như một đứa trẻ, mỉm cười an ủi ông ấy.
“Đừng nói thế, em biết mình là người xuất sắc nhất, cho dù có quay lại lần nữa thì em cũng sẽ bỏ tiền ra thay mình an táng cho cha, giúp mình ổn định cuộc sống cho đàng hoàng.”
Cha tôi ngẩn người, dường như cũng nhớ ra được chuyện cũ từ năm nào, cảm giác tội lỗi càng thêm mãnh liệt.
Cha tôi định ngủ lại ở chỗ mẹ nhưng lại bị mẹ từ chối với lý do cơ thể khó chịu.
Sau khi cha tôi đi, mẹ lật xem váy áo rồi thấy hàng chữ thêu Hứa Vi Lan ở bên trong.
Mẹ vuốt ve dòng chữ này, trong mắt không hề oán hận, thậm chí ngay cả oán khí cũng không có, trái lại bà mang đến cho tôi một cảm giác không hiểu được.
Ngày tổ chức mã cầu, mẹ tôi thực sự mặc bộ váy áo này, thậm chí trước đó, Hứa Vi Lan còn tốt bụng sai người hầu đến trang điểm cho mẹ tôi, ngay cả đồ trang sức cũng mang từ hầu phủ đến.
Mẹ tôi như thể nhìn thấy ân nhân của mình, liên tục nói cảm ơn.
Hứa Vi Lan không giấu nổi sự chế giễu khi nhìn thấy mẹ tôi thành thật cảm ơn.
“Cô ngu ngốc thật sự đấy, ngu đến nỗi mà tôi cảm thấy thật dễ thương.”
“Vậy ư, vậy thì vinh hạnh cho tôi quá, đại tiểu thư cười lên xinh đẹp tuyệt diệu, cô xinh đẹp hơn bất kỳ ai tôi đã từng gặp.”
Mẹ tôi vô cùng thành thật nói, thậm chí mắt của bà còn rươm rớm ướt, nhìn cô ta giống như nhìn thần tiên giáng thế.
Hứa Vi Lan chán ghét nói: “Mấy người ở quê đều không có đầu óc y như cô à? Sao mà ngu ngốc thế?”
Mẹ tôi xấu hổ cúi đầu: “Tôi chưa từng đọc sách nên đầu óc hơi chậm chạp một chút.”
Hứa Vi Lan khịt mũi, càng thêm vênh váo coi thường mẹ tôi hơn.
Cô ta chờ mẹ tôi trang điểm xong thì cùng xuất phát.
Sau khi đến sân mã cầu, mọi người đi ngang qua không phải chỉ chỏ mẹ tôi thì cũng len lén cười thầm với nhau.
Mẹ tôi dường như không nghe thấy, giữ vững nụ cười trên môi.
Chu phu nhân đến nói chuyện với mẹ, bà ấy là người rất thẳng thắn.
“Kiểu tóc và trang phục của phu nhân độc đáo quá, chỉ là không thích hợp với dịp hôm nay, vóc dáng của tôi cũng tương tự, phu nhân đi thay đồ cùng tôi nhé.”
Mẹ tôi cười lắc đầu: “Cảm ơn ý tốt của phu nhân ạ, có điều đây là tâm ý của Hứa tiểu thư, tôi chỉ là một người phụ nữ quê mùa, có chồng thi đậu được làm quan lại được lão tể tướng dìu dắt mới có được hôm nay nên lúc này tôi mới có cơ hội đứng đây nói chuyện với phu nhân.”
“Hứa tiểu thư là người tốt, biết rõ đây là lần đầu tôi tham gia kiểu yến hội như thế này nên cử cả người hầu đến trang điểm cho tôi, tôi không biết chơi mã cầu nên ngồi ngoài xem là được rồi.”
Nụ cười của mẹ thuần phác, ngây thơ, Chu phu nhân tức giận với Hứa Vi lan.
Hầu hết những người có mặt tại đây đều là quý nữ, lớn lên dưới chân thiên tử, tổ tiên nhà ai mà chẳng có công hầu.
Những người vừa nãy lén giễu cợt mẹ tôi đều im bặt, trong mắt từng người lóe lên sự thương hại.
Chu phu nhân không thể chịu đựng được nữa, cha bà và cha Hứa Vi lan là kẻ thù truyền kiếp của nhau. Bà ấy kéo tay mẹ tôi, trách mắng Hứa Vi Lan: “Một cô gái chưa cưới chưa gả như cô ngấp nghé chồng người khác thì cũng thôi đi, còn dám đối xử với vợ chính thức của người ta như vậy, ai mà chẳng biết chiếc váy này là cô… ”
Nói đến đây, Chu phu nhân cắn răng, nhìn ánh mắt ngây thơ của mẹ tôi rồi nhịn lại: “Hứa Vi Lan, cô thật quá đáng.”
Hứa Vi Lan muốn lên tiếng nhưng cũng dưng lại sau khi nhìn thấy ánh mắt ngơ ngác của mẹ.
Cô ta muốn xem mẹ tôi mất mặt vì bộ trang phục này, với lại cô ta cũng không muốn làm lớn chuyện, nếu không ầm ĩ đến trước mặt cha tôi thì sẽ không có gì là tốt đẹp.
Cô ta được bạn bè vây quanh ở phía bên kia, còn mẹ tôi thì được Chu phu nhân đưa vào lều của bà để dùng trà.
Chu phu nhân xuất thân vọng tộc, cha tôi chỉ là quan ngũ phẩm, vốn dĩ mẹ tôi không được hưởng đãi ngộ như thế này.
Nhưng vì có chuyện Hứa Vi Lan gây ra nên mẹ cũng bị đẩy vào trong vòng giao thiệp của giới quý nữ.
Có đôi khi đứng về một phía không phải chủ quan mà là do bị tình thế ép buộc, nhiều khi cũng là do thân bất do kỷ, nhưng đây đều là những thứ mẹ tôi đã dự liệu được.
Bà ấy sợ sệt bất an cúi đầu, vừa vô tội vừa đáng thương.
Cha tôi là một tú tài nhà nghèo nhưng lại đẹp mã, sau khi đậu khoa cử nhờ số tiền mà mẹ tôi làm việc chăm chỉ để kiếm ra thì ông ấy lập tức đưa mẹ con tôi vào kinh thành.
Đó là khoảng thời gian hạnh phúc nhất cuộc đời tôi. Tuy cha tôi bận công vụ, mẹ tôi cũng bận thắp đèn thêu thùa để bán lấy tiền mỗi ngày, gia đình chúng tôi chen chúc trong một căn nhà thuê nhỏ xíu, dù khốn cùng nhưng hạnh phúc đến lạ.
Cha tôi làm quan, những bữa tiệc xã giao cũng nhiều lên.
Tại bữa tiệc linh đình ở Hầu phủ, đích nữ phủ tể tướng vừa gặp cha tôi đã yêu, nhất quyết không phải ông ấy thì sẽ không lấy chồng.
Lão tể tướng coi cô con gái này như báu vật, nàng ta chỉ cần chảy hai giọt nước mắt thì dù có là trăng trên trời, lão tể tướng cũng sẽ hái xuống cho nàng ta.
Huống chi chỉ là một quan viên bé nhỏ.
Nhưng có ai ngờ được rằng cha tôi lại từ chối mối hôn sự này.
Ông nói mẹ tôi là vợ ông từ lúc ông còn cơ cực cho nên ông không thể nào để mẹ làm vợ lẽ được.
Mẹ tôi cảm động đến mức rơi nước mắt.
Vì báo đáp lại tình cảm này của cha tôi mà bà ấy không ngừng thêu thùa may vá để bán hàng lấy tiền.
Đôi mắt vốn không được sáng lắm nay càng thêm mỏi mệt, cổ bà ấy gù xuống, vết chai trên tay cũng dần dần tăng nhiều thêm.
Bà ấy mới chưa đầy hai mươi tuổi nhưng trông như một người phụ nữ ngoài ba mươi.
Mọi người đều cho rằng lão tể tướng sẽ lấy việc công trả thù riêng cha tôi nhưng không ngờ lão ta không làm vậy.
Không những vậy, lão ta còn tán dương cha tôi trước mặt mọi người là một chính nhân quân tử, bồi dưỡng cha tôi như môn sinh của mình.
Chỉ trong vòng một tháng ngắn ngủi, cha tôi từ một tiểu quan tầm thường nhất ở viện Hàn Lâm đã giành được một chức quan béo bở ở hộ bộ.
Đồng liêu ngày xưa ghét bỏ ông ấy có xuất thân ti tiện, dường như đều thay đổi chỉ sau một đêm, họ đối xử với cha tôi như một con người khác, cực kỳ nịnh nọt.
Nhìn thấy những đồng liêu trước đây mắt cao hơn đầu, luôn coi thường nay bắt đầu quay sang nịnh nọt mình, cha tôi khịt mũi coi thường họ, đồng thời cũng tự mãn hơn đôi chút.
Đó có lẽ là lần đầu tiên ông nếm trải sự nhanh gọn và ‘tôn nghiêm’ mà quyền lực mang lại.
Sau những trận rượu chè ở hoa tửu, cha tôi mập mạp lên không ít, cũng thay đổi rất nhiều.
Trong nhà đồng liêu mở tiệc chiêu đãi, ông ấy bắt đầu từ chối thay mẹ tôi.
Sau khi nhận được lương hàng tháng, ông ấy mang rất nhiều tiền trở về, cũng uống rượu say khướt.
Ông ấy nói mẹ tôi không cần thêu thùa nữa, sau này cũng không cần, ông ấy có thể nuôi sống cả gia đình chúng tôi.
Lão tể tướng quyết định dọn nhà thay chúng tôi.
Cha tôi mập mờ từ chối.
Lão tể tướng nói cha tôi ở xa quá, hộ bộ lại nhiều việc phải làm, có đôi khi buổi tối còn phải tìm cha tôi để bàn bạc.
Lão ta cũng nói tòa nhà kia là tòa nhà của người hầu đã mất để lại, không lớn lắm, lão ta bảo sẽ tính tiền thuê nhà cho chúng tôi, coi như lão cho nhà tôi thuê.
Lão tể tướng đã nói đến thế rồi, cha tôi ngại quá đành phải đồng ý.
02
Sáng sớm trước khi vào triều, cha tôi không còn chuẩn bị bữa sáng cho mẹ nữa, ông ấy bảo ông ấy bận lắm.
Mỗi ngày ông ấy về nhà, cả người ngập trong mùi rượu, ngã xuống giường là ngủ lăn quay.
Trong lúc nửa say nửa tỉnh, ông ấy nói với mẹ: “Bây giờ tôi đã là quan ngũ phẩm rồi, sẽ sớm đứng đầu phủ ngay thôi, mình phải từ bỏ những thói xấu ở quê đi, làm một phu nhân cho đàng hoàng.”
Mẹ tôi ngẩng đầu lên, trong mắt hiện lên sự bất ngờ không tin nổi.
Rồi bà từ từ cụp mắt lại, lông mi cụp xuống che khuất sự thất vọng trong mắt bà.
Dường như mẹ tôi đã đoán được sẽ có ngày này, tâm trạng cũng không thay đổi quá nhiều, chỉ thấp giọng trả lời: “Em biết rồi.”
Cha tôi lại bắt đầu nói quần áo mẹ tôi phối không được đẹp mắt, búi tóc cũng khó coi.
Ông ấy cầm tay mẹ nhưng ngay sau đó đã buông ra, dục vọng trong mắt ông nhạt dần: “Sao lại thô ráp thế này?”
Ông không còn đau lòng vì những vết chai trên tay mẹ tôi nữa. Hình như ông đã quên mất…Quên mất bản thân đã từng đỏ mắt, tràn ngập day dứt trong sự thâm tình khi nắm lấy những ngón tay thô ráp đã bị cuộc đời chà đạp của mẹ, quên mất bản thân đã từng áp những ngón tay thô ráp lấy lên gò má trắng nõn như ngọc của mình, đau lòng nói xin lỗi mẹ tôi.
Cũng quên đi câu nói đẫm nước mắt mà ông đã từng nói với mẹ: “Làm vợ của tôi thực sự rất khổ cực.”
Đêm hôm đó, ông ấy say khướt nói rất nhiều lời, mỗi một câu đều là khiển trách mẹ tôi.
Ông ấy thực sự đã quên, quên đi rằng sự già nua hiện giờ của mẹ tôi đều là vì ông ấy.
Ông ấy quên rằng mẹ tôi không dám chưng diện vì muốn tiết kiệm tiền để nuôi gia đình.
Cha tôi mơ màng chìm vào giấc ngủ, mẹ lại ôm tôi ngồi ngoài phòng ngắm trăng suốt đêm.
Tôi lau đi những giọt nước mắt của mẹ nhưng lau thế nào cũng không khô được.
Bà ấy nhoẻn miệng cười với tôi, có hơi khó coi nhưng rất dịu dàng: “Mẹ chẳng có cái gì hết.”
“Ôi, không đúng, mẹ còn có bé cưng của mẹ mà!”
Bà ấy hôn thật mạnh xuống mặt tôi, cố gắng mỉm cười với tôi nhưng nước mắt mặn chát của bà cứ thi nhau rơi xuống thấm vào miệng tôi.
Cay đắng làm sao.
Tôi cố gắng hôn lại lên mặt bà ấy, cố gắng an ủi bà ấy một chút.
Đêm hôm ấy, mẹ tôi mất chồng, còn tôi mất cha.
Sau đó hai mẹ con chúng tôi sống nương tựa lẫn nhau, là người thân duy nhất trên đời này của nhau.
Còn về “ông ấy” chung quy chỉ là một người lạ sống chung dưới một mái nhà mà thôi.
03
Sáng sớm ngày hôm sau, khi cha tôi tỉnh lại thấy hai mắt mẹ thôi sưng đỏ, trong mắt ánh lên một chút áy náy.
Ông ấy bước đến xin lỗi mẹ tôi, mẹ cười dịu dàng: “Không sao ạ, mình nói đúng mà.”
Cha tôi ngẩn người, ngay sau đó nhẹ nhàng thở phào: “Mình có thể hiểu chuyện như vậy thật tốt.”
Sau khi cha tôi đi làm, mẹ tôi đốt tất cả những đồ thêu chưa kịp bán đi, ánh lửa chiếu lên gương mặt trầm tĩnh của mẹ, ẩn sâu trong bóng tối là sự tàn nhẫn chưa từng có.
Lúc bà nhìn thấy gương mặt của tôi, ánh mắt của bà trở nên nhu hòa hơn.
Bà hôn vào trán tôi một cái rồi thì thầm nói với tôi: “Mẹ sẽ bảo vệ con thật tốt.”
Sau khi cha tôi trở về thấy mẹ đốt hết đồ thêu đi thì không hiểu hỏi bà: “Đang làm gì vậy?”
Mẹ tôi nhoẻn miệng cười, bà ấy nắm lấy tay cha tôi, ánh mắt dịu dàng: “Em đã nghĩ rất nhiều về những lời mình nói hôm qua, giờ chúng ta đã ở kinh thành rồi, mình cũng không còn là chàng trai nghèo khổ trước kia nữa.”
“Bây giờ mình có thể chăm sóc hai mẹ con em cực tốt rồi, mình là người chính trực, nếu em còn bán những đồ này nữa chẳng phải là bôi tro trát trấu lên mặt một mệnh quan triều đình như mình hay sao?”
Mẹ tôi chỉ cần nói vài câu thôi đã thổi phồng cha tôi lên rồi.
“Trước kia em không thích ăn diện bởi vì nghĩ nhà mình không có tiền, em luôn muốn dành dụm chút đỉnh để gửi cho mình lo mấy chuyện trong quan trường.”
“Nhìn em xem có ngốc không cơ chứ, số tiền ít ỏi đó thì lo được cái gì?”
“Huống chi chồng em lại là người vượt khó như thế, chỉ trong thời gian ngắn ngủi vài tháng đã được làm quan ngũ phẩm, tương lai sau này phong quang vô hạn, em cũng nên chăm sóc cho bản thân mình để tăng thể diện cho mình chứ.”
Mẹ vừa dứt lời, đích nữ phủ tể tướng Hứa Vi Lan xuất hiện ngay lập tức.
Cô ta vừa tiến vào là xà đến chỗ cha tôi ngay: “Nhược Sinh ca ca, cha ta nói hôm nay nhà huynh sẽ chuyển nhà, một người đàn ông như huynh thì biết sao được mấy chuyện này, chị dâu lại xuất thân thôn quê càng không biết mấy việc quản lý gia đình cho nên ta đến giúp huynh.”
Mẹ tôi không xấu, thậm chí rất xinh đẹp, chỉ là mấy năm nay bà vất vất vả vì cha tôi quá nên nhìn vẻ ngoài như đã trải qua nhiều thăng trầm.
Nhưng cho dù còn ở thời hoàng kim, khi gặp phải Hứa Vi Lan thì bà ấy cũng chỉ được coi như mắt cá thôi chứ chẳng so được với trân châu.
Hứa Vi Lan xinh đẹp thật, cô ta có vẻ ngoài duyên dáng, rạng rỡ, từng cái nhăn mày, mỗi một nụ cười đều tựa như một nàng tiên giáng thế.
Lúc cha tôi nhìn về phía cô ta, ánh mắt vô thức nhu hòa hơn, rốt cuộc ông ấy vẫn rung động với cô ta.
“Đây hẳn là chị dâu ạ?” Hứa Vi Lan cười đi về phía mẹ tôi.
Cha tôi căng thẳng nhìn mẹ, sợ mẹ sẽ làm ẫm ĩ, khóc lóc chửi ầm lên.
Trong thâm tâm cha tôi, vợ của ông chẳng qua chỉ là một cô gái quên mùa, ông ấy lo lắng như vậy cũng là chuyện bình thường.
Dù sao ở quê cũng không có chuyện tam thê tứ thiếp, tích đức lắm mới lấy được vợ.
Hứa Vi Lan cười không giấu nổi sự khiêu khích, cô ta sẽ chẳng bao giờ coi trọng một cô gái quê mùa như mẹ tôi.
Dưới cái nhìn của hai người, mẹ tôi chỉ mỉm cười một tiếng.
“Gia đình tôi mới đến đây, có thể được lão tể tướng và đại tiểu thư ưu ái thật sự là phúc ba đời của chúng tôi.”
“Đúng là tôi không hiểu mấy chuyện quản lý gia đình cho lắm, vừa hay tôi mới nói với chồng tôi là định đi ra ngoài mua ít quần áo với trang sức, việc chuyển nhà đành làm phiền đại tiểu thư ạ.”
Hứa Vi Lan ra hiệu cho ma ma bên người lấy một túi bạc ra, cô ta cầm túi bạc đặt vào trong tay mẹ tôi.
“Hôm nay là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, nghe nói Nhược Sinh ca ca có một người vợ nghèo từ lâu rồi, còn có cả con gái nữa, bận rộn mãi mới gặp được, hai người cứ đi mua quần áo đi, số tiền này coi như là quà gặp mặt tôi tặng chị với đứa bé, tôi đoán chị cũng không có nhiều tiền lắm đâu nhỉ.”
Cô ta sỉ nhục mẹ tôi giữa ban ngày ban mặt, vui vẻ chờ đợi mẹ tôi khóc lóc kể lể khốn cùng.
Ai ngờ đâu mẹ tôi cứ thế nhiệt tình nhận lấy tiền, còn cầm tay cô ta cảm ơn rối rít.
“Thực sự rất cảm ơn đại tiểu thư, lần đầu tiên biếu tiền nhiều như thế này, sau này nếu đại tiểu thư không chê thì ta để con bé nhận đại tiểu thư làm mẹ nuôi được không?”
Hứa Vi Lan nhếch môi chán ghét, nhanh chóng rút tay mình ra, nghĩ cha ta ở bên cạnh nên cô ta vẫn phải đóng vai người dịu dàng thiện lương.
“Tôi thấy không cần đâu.”
Hôm đó Hứa Vi Lan chạy tới chạy lui giúp đỡ cha tôi chuyển nhà, mặc dù không cần cô ta tự mình động chân động tay nhưng sai bảo người làm cũng khiến cô ta mệt bở hơi tai.
Cuối cùng cô ta mệt đến nỗi hai chân phồng rộp, cổ họng khô rát.
Mẹ tôi ôm tôi ra ngoài, cầm theo tiền Hứa Vi lan cho mua rất nhiều trang phục xinh đẹp cùng đồ trang sức.
Tôi hỏi mẹ tiền ở đâu ra.
Mẹ tôi khéo léo chọn một cái váy, giọng điệu không giấu được sự hưng phấn: “Tiền bán thân của cha con.”
04
Mẹ bế tôi về nhà cùng với một đống đồ mới mua.
Khi đi ngang qua thư phòng nghe thấy tiếng rơi vỡ từ bên trong, xung quanh không có bất cứ tỳ nữ nào, là Hứa Vi Lan cố ý, đây là con đường duy nhất mà mẹ tôi sẽ đi qua để về phòng.
Mẹ tôi không ồn không nháo, chỉ bịt tai tôi lại rồi ôm tôi về nhà mới để trang trí.
Chúng tôi ngủ một giấc ngon lành, mẹ tôi nằm ngáy o o.
Sáng hôm sau, khi cha tôi trở về mang cho mẹ tôi một chiếc váy màu đỏ thẫm ất đẹp.
“Mấy ngày nữa, Chu phu nhân tổ chức mã cầu, mình mặc bộ đồ này đi.”
Mẹ cười nói vâng.
Cha tôi bước đến, nắm chặt tay mẹ, đưa tất cả chìa khóa trong nhà cho mẹ: “Dao nương, mình mãi mãi là người vợ tần tảo của Nhược Sinh, tôi vĩnh viễn không phụ lòng mình.”
Vừa nói, cha vừa rơi nước mắt.
Mẹ tôi nhìn cha như một đứa trẻ, mỉm cười an ủi ông ấy.
“Đừng nói thế, em biết mình là người xuất sắc nhất, cho dù có quay lại lần nữa thì em cũng sẽ bỏ tiền ra thay mình an táng cho cha, giúp mình ổn định cuộc sống cho đàng hoàng.”
Cha tôi ngẩn người, dường như cũng nhớ ra được chuyện cũ từ năm nào, cảm giác tội lỗi càng thêm mãnh liệt.
Cha tôi định ngủ lại ở chỗ mẹ nhưng lại bị mẹ từ chối với lý do cơ thể khó chịu.
Sau khi cha tôi đi, mẹ lật xem váy áo rồi thấy hàng chữ thêu Hứa Vi Lan ở bên trong.
Mẹ vuốt ve dòng chữ này, trong mắt không hề oán hận, thậm chí ngay cả oán khí cũng không có, trái lại bà mang đến cho tôi một cảm giác không hiểu được.
Ngày tổ chức mã cầu, mẹ tôi thực sự mặc bộ váy áo này, thậm chí trước đó, Hứa Vi Lan còn tốt bụng sai người hầu đến trang điểm cho mẹ tôi, ngay cả đồ trang sức cũng mang từ hầu phủ đến.
Mẹ tôi như thể nhìn thấy ân nhân của mình, liên tục nói cảm ơn.
Hứa Vi Lan không giấu nổi sự chế giễu khi nhìn thấy mẹ tôi thành thật cảm ơn.
“Cô ngu ngốc thật sự đấy, ngu đến nỗi mà tôi cảm thấy thật dễ thương.”
“Vậy ư, vậy thì vinh hạnh cho tôi quá, đại tiểu thư cười lên xinh đẹp tuyệt diệu, cô xinh đẹp hơn bất kỳ ai tôi đã từng gặp.”
Mẹ tôi vô cùng thành thật nói, thậm chí mắt của bà còn rươm rớm ướt, nhìn cô ta giống như nhìn thần tiên giáng thế.
Hứa Vi Lan chán ghét nói: “Mấy người ở quê đều không có đầu óc y như cô à? Sao mà ngu ngốc thế?”
Mẹ tôi xấu hổ cúi đầu: “Tôi chưa từng đọc sách nên đầu óc hơi chậm chạp một chút.”
Hứa Vi Lan khịt mũi, càng thêm vênh váo coi thường mẹ tôi hơn.
Cô ta chờ mẹ tôi trang điểm xong thì cùng xuất phát.
Sau khi đến sân mã cầu, mọi người đi ngang qua không phải chỉ chỏ mẹ tôi thì cũng len lén cười thầm với nhau.
Mẹ tôi dường như không nghe thấy, giữ vững nụ cười trên môi.
Chu phu nhân đến nói chuyện với mẹ, bà ấy là người rất thẳng thắn.
“Kiểu tóc và trang phục của phu nhân độc đáo quá, chỉ là không thích hợp với dịp hôm nay, vóc dáng của tôi cũng tương tự, phu nhân đi thay đồ cùng tôi nhé.”
Mẹ tôi cười lắc đầu: “Cảm ơn ý tốt của phu nhân ạ, có điều đây là tâm ý của Hứa tiểu thư, tôi chỉ là một người phụ nữ quê mùa, có chồng thi đậu được làm quan lại được lão tể tướng dìu dắt mới có được hôm nay nên lúc này tôi mới có cơ hội đứng đây nói chuyện với phu nhân.”
“Hứa tiểu thư là người tốt, biết rõ đây là lần đầu tôi tham gia kiểu yến hội như thế này nên cử cả người hầu đến trang điểm cho tôi, tôi không biết chơi mã cầu nên ngồi ngoài xem là được rồi.”
Nụ cười của mẹ thuần phác, ngây thơ, Chu phu nhân tức giận với Hứa Vi lan.
Hầu hết những người có mặt tại đây đều là quý nữ, lớn lên dưới chân thiên tử, tổ tiên nhà ai mà chẳng có công hầu.
Những người vừa nãy lén giễu cợt mẹ tôi đều im bặt, trong mắt từng người lóe lên sự thương hại.
Chu phu nhân không thể chịu đựng được nữa, cha bà và cha Hứa Vi lan là kẻ thù truyền kiếp của nhau. Bà ấy kéo tay mẹ tôi, trách mắng Hứa Vi Lan: “Một cô gái chưa cưới chưa gả như cô ngấp nghé chồng người khác thì cũng thôi đi, còn dám đối xử với vợ chính thức của người ta như vậy, ai mà chẳng biết chiếc váy này là cô… ”
Nói đến đây, Chu phu nhân cắn răng, nhìn ánh mắt ngây thơ của mẹ tôi rồi nhịn lại: “Hứa Vi Lan, cô thật quá đáng.”
Hứa Vi Lan muốn lên tiếng nhưng cũng dưng lại sau khi nhìn thấy ánh mắt ngơ ngác của mẹ.
Cô ta muốn xem mẹ tôi mất mặt vì bộ trang phục này, với lại cô ta cũng không muốn làm lớn chuyện, nếu không ầm ĩ đến trước mặt cha tôi thì sẽ không có gì là tốt đẹp.
Cô ta được bạn bè vây quanh ở phía bên kia, còn mẹ tôi thì được Chu phu nhân đưa vào lều của bà để dùng trà.
Chu phu nhân xuất thân vọng tộc, cha tôi chỉ là quan ngũ phẩm, vốn dĩ mẹ tôi không được hưởng đãi ngộ như thế này.
Nhưng vì có chuyện Hứa Vi Lan gây ra nên mẹ cũng bị đẩy vào trong vòng giao thiệp của giới quý nữ.
Có đôi khi đứng về một phía không phải chủ quan mà là do bị tình thế ép buộc, nhiều khi cũng là do thân bất do kỷ, nhưng đây đều là những thứ mẹ tôi đã dự liệu được.
Bà ấy sợ sệt bất an cúi đầu, vừa vô tội vừa đáng thương.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương