Tích Hoa Chỉ

Chương 17: Hoa Gia Từ Hôn



Chẳng bao lâu sau lão phu nhân đã biết được động tĩnh ở bên này, bà bình tĩnh nghe hết nhưng không phát biểu bất cứ điều gì về chuyện này, mà chỉ nói: “Lần sau không được thế nữa, đây là Chỉ Nhi mở rộng cửa cho các phòng thoải mái đến nghe ngóng tin tức. Những hành vi không tin tưởng này sẽ khiến con bé không thoải mái. Mặc kệ con bé muốn và làm gì, nhưng con bé đã chịu đứng ra gánh vác tất cả mọi chuyện vào thời khắc khó khăn nhất, nên những việc con bé làm đều sẽ có lợi cho Hoa gia chúng ta mà thôi.”

Tô ma ma mặt đầy xấu hổ, nhỏ giọng đồng ý.

Lão phu nhân không còn an ủi bà ấy như trước kia nữa. Tình cảnh hiện giờ không giống trước, Hoa gia bây giờ phải dựa vào Hoa Chỉ để vực dậy, đương nhiên người làm tổ mẫu như bà không thể làm ảnh hưởng đến nàng được. Thúy Hương là người bên cạnh bà, lời nói hành động của bà ấy đại diện cho thái độ của bà, cho nên những chuyện như vậy không thể xuất hiện lần nữa.

Nhưng Hoa Chỉ không hề để ý đến những chuyện nhỏ nhặt này, sau khi đã sắp xếp xong mọi chuyện, nàng lại đến chỗ lão phu nhân nhắc đến chuyện từ hôn.

“Chuyện này không thể chậm trễ, nếu để Thẩm gia đề nghĩ trước, e là chút tình nghĩa giữa hai nhà Thẩm Hoa sẽ không giữ được nữa.”

Lần này lão phu nhân không hề từ chối lời đề nghị của nàng, chỉ hỏi: “Chuyện này mẫu thân con đã biết chưa?”

“Con sẽ giải thích rõ ràng với bà ấy ạ.” Chỉ cần nàng nói mọi chuyện đều vì muốn cứu phụ thân trở về, dù bà có ý kiến cũng sẽ nuốt xuống. Không phải vì bà không yêu thương con gái, mà so với chuyện hôn sự thì hiển nhiên việc trượng phu của mình về nhà càng quan trọng hơn.

Lão phu nhân cũng hiểu được điểm này, bà thở dài: “Chỉ Nhi yên tâm, Hoa gia nhất định sẽ không phụ lòng con,”

Hoa Chỉ thỉnh an, mọi thứ đều gói gọn trong sự im lặng.

“Ngày mai con định sẽ đến trang viên và biệt viện một chuyến. Tối sẽ ngủ lại ở trang viên một đêm, tổ mẫu không cần lo lắng.”

“Dẫn thêm nhiều người một chút, nhất định phải lấy an toàn làm trọng.”

“Vâng.”

Nếu đã đưa ra quyết định, lão phu nhân cũng không kéo dài thời gian nữa. Sáng ngày hôm sau, bà sai người mang thiếp thăm hỏi đến Thẩm gia. Bà mặc một bộ áo màu xanh lam đậm, khắp người chỉ có một chiếc trâm cài đơn giản màu bạc để cố định mái tóc, đi ra khỏi cửa.

Cánh cửa đóng chặt suốt mấy hôm nay của Hoa gia cuối cùng đã được mở ra, những người theo dõi đến động tĩnh của Hoa gia sau khi nhìn thấy nô tỳ hầu hạ lâu năm của lão phu nhân đứng bên cạnh chiếc kiệu thì di chuyển tầm mắt nhìn sang.

Đến khi nhìn thấy kiệu được khiêng đến phủ Thẩm, đám người cũng không thấy bất ngờ. Xem ra Hoa gia không kìm được nữa mà đi tìm người giúp đỡ rồi. Nhưng không biết Thẩm đại nhân có dám nhúng tay vào chuyện của nhà họ hay không.

Người của Thẩm gia đều đang nghĩ đến chuyện này, đúng lúc hôm nay Thẩm Truy, Thẩm lão đại nhân nghỉ ngơi ở nhà, từ khi nhận được thiếp thăm hỏi của Hoa gia, bước chân của ông ta chưa từng dừng lại.

Hai nhà quen biết nhiều năm, quà mừng lễ cũng quý giá hơn những người khác một chút. Nhưng với tình hình hiện tại, hai nhà đã không còn môn đăng hộ đối nữa. Hoa gia đã chọc giận Hoàng thượng, dù Thẩm Truy có nể tình cũ cũng không dám bàn chuyện hôn sự này nữa. Chỉ là Hoa gia vừa mới xảy ra chuyện đã gấp gáp phủi sạch quan hệ như vậy, ông ta không thể làm được. Cho dù không làm mất lòng Hoàng thượng thì nhà bọn họ cũng sẽ bị người ta nói ra nói vào.

Nhưng không thể ngờ rằng lão phu nhân sẽ đến nhà vào lúc này, bao nhiêu con mắt đang nhìn chằm chằm, ông ta cũng không thể đuổi người ta ra ngoài được. Có điều nên tiếp đãi thế nào, sử dụng mối quan hệ nào để tiếp đãi vẫn phải suy ngẫm kỹ lưỡng mới được.

Thẩm lão phu nhân không hề để lão phu nhân đợi lâu, bà vừa mới ngồi xuống uống trà thì bà ấy đã được nha hoàn nhũ mẫu dìu đi ra, vẻ mặt tràn đầy ý cười nói: “Lúc trước ngồi ở Phật đường nên người dính mùi đàn hương, để tỷ tỷ đợi lâu rồi.”

Tuy đã cảm nhận được thái độ thay đổi của Thẩm gia, nhưng lời nói này vẫn khiến lão phu nhân cảm thấy được an ủi, còn niệm tình cũ là được. Dù gì người đi rồi trà sẽ nguội, bà cũng chỉ mong rằng trà đừng nguội quá nhanh mà thôi.

“Là lão thân đến làm phiền mới đúng.”

Đúng, là lão thân, không phải xưng hô tỷ tỷ ngang hàng nữa. Thẩm lão phu nhân nghe xong ánh mắt lóe lên, có hơi khó hiểu vì sao Hoa lão phu nhân lại đến đây.

Sau khi nói vài câu khách sáo, lão phu nhân đi thẳng vào chủ đề chính: “Hai nhà Hoa Thẩm đã quen biết nhiều năm, lão thân không nói những chuyện mơ hồ nữa. Hôm nay ta đến là để từ hôn.”

Chuyện này thực sự khiến Thẩm lão phu nhân bất ngờ, cũng quên mất dự định của mình đến đây sẽ làm gì, vội vàng hỏi một câu: “Tại sao đột nhiên…”

“Không giấu gì muội muội, đây là ý của cháu gái ta, nàng một lòng muốn cùng Hoa gia trải qua thời gian khó khăn, không muốn rời khỏi nhà vào lúc này. Ta nói nàng biết Thẩm gia nhất định sẽ không đối xử hà khắc với nàng bởi vì Hoa gia gặp chuyện như những nhà khác, nhưng nàng cũng chỉ nói không có duyên với Thẩm công tử, nên không thể đến hưởng phúc của Thẩm gia được.”

Hoa lão phu nhân chấm khóe mắt ửng đỏ của mình: “Bên trên nàng còn có mẫu thân mềm yếu, bên dưới còn đệ đệ tuổi nhỏ, không yên tâm cũng là điều đương nhiên. Nhưng lòng ta ấy mà, nghĩ thế nào cũng thấy khó chịu. Mong muội muội nể tình hai nhà chúng ta quen biết lâu năm, đừng hỏi nhiều như vậy nữa. Chỉ là Hoa gia đã bị tịch thu tài sản, trong tay cũng chẳng còn nhiêu đồ đáng tiền, làm phiền muội muội tính xem chỗ sính lễ dáng bao nhiêu bạc, lão thân sẽ ghi giấy nợ cho ngươi, đợi Hoa gia vượt qua khoảng thời gian khó khăn này sẽ trả lại gấp đôi.”

Đối với Thẩm gia coi trọng việc bảo toàn danh tiếng mà nói, tiền bạc chẳng là gì cả! Thẩm lão phu nhân vô cùng vui mừng, nhưng bên ngoài vẫn tỏ vẻ đáng tiếc nói: “Là Thẩm gia chúng ta không có phúc cưới được cô nương tốt như vậy, tỷ tỷ đừng nói đến chuyện ghi giấy nợ nữa, như vậy là đang đánh vào mặt ta, vào mặt Thẩm gia đó. Không thể giúp được gì cho Hoa gia, lão thái gia nhà ta đã cảm thấy rất có lỗi với tình cảm bấy lâu nay của hai nhà rồi. Còn nhắc đến chuyện ngân lượng nữa chẳng phải làm mất tình cảm sao.”

“Đây là hai chuyện khác nhau, thế gian này không có đạo lý từ hôn mà không trả lại sính lễ. Ta cũng không thể để Chỉ Nhi nhà ta bị người khác nói ra nói vào được. Hoa gia gặp nạn, nhưng Hoa gia không phải người ăn không của người khác.”

Đẩy tới đẩy lui, cuối cùng Thẩm lão phu nhân vẫn miễn cưỡng để lão phu nhân ghi lại giấy nợ, Hoa lão phu nhân in dấu vân tay lên trên.

Hai nhà coi như là kết thúc trong vui vẻ, Thẩm lão phu nhân tiễn bà ra khỏi cửa, lão phu nhân bước lên kiệu, trong lòng cảm thấy có chút sung sướng. Như Chỉ Nhi nói vậy, hai người dù không giữ được tình cảm lâu năm nhưng cũng giữ được mặt mũi. Sau này Thẩm gia không giúp được gì cho Hoa gia, nhưng ít nhất cũng sẽ không thừa cơ hãm hãi.

Thẩm lão phu nhân tiễn người đi xong, vội vàng đi ra sau viện, không dám che giấu mà nói ra ý định đến đây của Hoa lão phu nhân cho phu quân mình nghe, bà cảm thán: “Phong thái của Hoa gia thực sự khiến ta khâm phục.”

Thẩm Truy lắc đầu: “Người có phong thái thật sự e là đại cô nương Hoa gia đề nghị từ hôn kia, đáng tiếc rồi.”

“Ta đã gặp qua cô nương kia mấy lần rồi, trông không tồi. Có điều mối hôn sự này thật sự là một cô nương nhỏ xíu đề nghị từ hôn như những gì Hoa lão phu nhân nói sao?”

“Dựa vào tình hình hiện tại của Hoa gia, chỉ có một khả năng khiến nhà họ chủ động từ hôn không chút băn khoăn.” Thẩm Truy gõ bàn: “So với việc kết thân với Thẩm gia chúng ta, đại cô nương ở lại Hoa gia sẽ có tác dụng lớn hơn.”

Thẩm lão phu nhân khẽ nhăn mày: “Có phải lão thái gia quá xem trọng nàng rồi không? Chỉ là một cô nương nhỏ, có thể làm được gì chứ?”

Ông ta cũng muốn xem nàng có thể làm được gì. Thẩm Truy lắc đầu than nhẹ, ông ta thật hy vọng nàng sẽ làm được gì đó. Hoa gia rơi vào kết cục như vậy, một người thanh liêm nghiêm chính như Hoa Ngật Chính lại bị lưu đày, thực sự rất đáng tiếc.

“Sau này để ý nhiều một chút, có thể giúp được thì chúng ta giúp.”

“Ta cũng muốn giúp lắm, nhưng Hoa gia đã chọc giận Hoàng thượng, chúng ta nhúng tay vào chuyện của Hoa gia sẽ không ảnh hưởng đến Thẩm gia chứ?”

“Nếu Hoàng thượng thật sự chán ghét thì Hoa gia đã rơi vào tình thế khó cứu vãn, đến cả Thái hậu cũng chẳng thể cứu được gia quyến nữ của Hoa gia nữa rồi.” Thẩm Truy nhìn rất rõ ràng. Dù là vậy, nhưng muốn để Hoàng thượng mở miệng tha cho nam đinh Hoa gia trở về cũng rất khó, lời vàng ý ngọc mà!

Thẩm lão phu nhân thở dài: “Chỉ sợ những người có ân oán cũ với Hoa gia sẽ thừa cơ hội gây chuyện, khiến người của Hoa gia càng khó khăn hơn.”
Chương trước Chương tiếp
W88

SAO WIN

NEW88

Tele: @erictran21
Loading...