Tiệm Ăn Vặt Của Phu Nhân Nhà Tướng Quân
Chương 47
--Dịch: Autumnnolove--
Ngày xuân oanh ca, chim hót đến độ lòng người thập phần phiền muộn.
Bên trong Đông Cung, vẻ mặt thái tử như đưa đám xin giúp đỡ: "Thanh Hiên! Làm sao bây giờ?"
Hắn lại lẩm bẩm: "Nếu như phụ hoàng biết võ nghệ của bổn cung thua kém Nhị hoàng đệ, mà bây giờ còn trốn học...nhất định sẽ phạt nặng bổn cung…"
Hai mắt hắn trống rỗng, phảng phất như nhìn thấy chính mình rơi ra khỏi cái ghế Thái tử, toàn bộ cơ thể như bị hút vào một cái vực sâu khốn đốn.
Vương Hạo Tường chửi thầm trong bụng: Có ai mà không biết chuyện Thái tử điện hạ võ nghệ kém chứ!
Trong số ba người thì Thanh Hiên là người trầm ổn nhất, hắn thận trọng suy nghĩ một hồi mới lên tiếng: "Thái tử điện hạ hãy mau chóng rửa mặt, Hạo Tường ra gọi Tiểu Thuận Tử vào đây, ta có việc cần phân phó cho hắn."
Vương Hạo Tường vừa nghe vậy liền ra ngoài xách Tiểu Thuận Tử vào, Tiểu Thuận Tử sợ nhất là vị tổ tông này, vội vàng hỏi: "Các vị chủ tử có gì phân phó?"
Thanh Hiên nghiêm mặt nói: "Tiểu Thuận Tử, hiện giờ chỉ có ngươi mới có thể cứu thái tử điện hạ thôi."
Tiểu Thuận Tử sửng sốt, nói: "Vì thái tử điện hạ, cái gì nô tài cũng nguyện ý làm!"
Thanh Hiên thấp giọng nói: "Nếu phải...khi quân phạm thượng thì sao?"
Tiểu Thuận Tử sửng sốt, lời vừa rồi Thanh Hiên công tử không nên nói, hắn cũng không nên nghe.
Trong lòng hắn tuy sợ hãi, nhưng nhớ tới Thái tử điện hạ vẫn luôn đối đãi với hắn không tệ, liền hạ quyết tâm nói: "Nô tài nguyện vì Thái tử điện hạ mà máu chảy đầu rơi."
Thái tử không khỏi cảm động vài phần, nhưng hắn lại có chút tò mò, không biết Thanh Hiên muốn làm gì.
Thanh Hiên vui mừng gật đầu, nghiêm mặt nói: "Người lập tức đến Tú Vận cung tìm Thất công chúa, đưa nàng ấy đến Thái học viện đi."
Tiểu Thuận Tử có chút không rõ nguyên do: "Thất công chúa tới đó thì có thể giúp được gì?"
Thanh Hiên bảo hắn đưa lỗ tai lại gần nói nhỏ: "Trước hết ngươi cứ cầu kiến Thất công chúa, nhờ nàng ấy tới giải vây giúp Thái tử, sau khi nàng ấy tới Thái học viện thì…"
Vẻ mặt của Tiểu Thuận Tử hết sức nghiêm túc, sau đó cả khuôn mặt liền giản ra: "Nô tài đã hiểu! Nô tài lập tức qua đó!"
Dứt lời, Tiểu Thuận Tử ba chân bốn cẳng chạy đi.
Dặn dò Tiểu Thuận Tử xong, Thái tử cũng đã thay y phục xong. Hắn tự nhìn bản thân trong gương đồng một cái, Thái tử hoa phục ngọc quan xứng với vành mắt xanh tím rõ ràng, thực sự vừa khó lòng chịu đựng nổi vừa buồn cười.
Thanh Hiên nói: "Chúng ta nhanh chóng xuất phát đi, chậm nữa sẽ không tới kịp."
Thái tử lại nói: "Không, hai người các ngươi đi trước một bước đi, ta đến sau."
Vương Hạo Tường nghi hoặc hỏi: "Vì sao?". Thường ngày Thái tử cũng không phải là người thích kéo dài thời gian như vậy.
Thái tử ra vẻ nhẹ nhàng, nói: "Đừng để cho bọn họ biết hai người các ngươi đã đến Đông Cung."
Thanh Hiên nhíu mày, hắn hiểu ý tứ của Thái tử. Thái tử cảm thấy hôm nay bản thân khẳng định không thoát được răn dạy của hoàng thượng, nhẹ thì bị phạt, nặng thì...hắn cũng không dám nghĩ nữa.
Việc đã đến nước này mà Thái tử vẫn còn suy nghĩ cho bọn họ, không muốn thanh danh của bọn bị ảnh hưởng bởi một Thái tử bị phế.
Thanh Hiên trịnh trọng nói: "Chúng ta đi trước hay đi sau thì có khác gì nhau?"
Sắc mặt Thái tử cứng đờ, lại không nói lời nào.
Thanh Hiên nói: "Toàn bộ người ở Thái học viện, có ai mà không biết chúng ta là bạn tốt? Làm sao có thể phủ nhận điều đó?"
Cho dù Vương Hạo Tường có chậm tiêu tới đâu thì lúc này cũng minh bạch ý tứ của Thái tử, hắn cười nhạo một tiếng: "Hây...ta còn tưởng là chuyện gì! Chúng ta còn sợ bọn họ sao!"
Thái tử lắc đầu: "Ngươi thì biết cái gì! Người trước giờ tính tình hoang dã, cũng không ai quản ngươi. Thanh Hiên không giống ngươi, nhà hắn ba năm trước gặp đại nạn, hiện tại vất vả lắm mới có chút khởi sắc. Nếu bị ta liên lụy mà đánh mất thánh tâm, sẽ mất nhiều hơn được…"
Thanh Hiên lại nói: "Thái tử điện hạ nghĩ nhiều rồi, ta đứng cùng một chiến tuyến với ngài cũng không phải bởi vì ngài là Thái tử...Nói một câu quá phận chính là bởi vì tình nghĩa huynh đệ. Đã gọi là tình nghĩa huynh đệ thì có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu. Nào có chuyện tai vạ đến nơi lại từng người bỏ chạy?"
Thái tử nghe xong thì tâm tình rất kích động, đồng tử hắn hơi co lại, nói: "Vậy chúng ta cùng hóa giải ai họa lần này!"
--Dịch: Autumnnolove--
Bên trong cung điện vàng son lộng lẫy, ba thiếu niên một đường chạy như điên khiến cho hàng liễu rủ xanh mướt tung bay tán loạn.
Cuối cùng ba người bọn họ cũng đến học đường trước khi Đường các lão lên lớp.
"Tham kiến...tham kiến Thái tử điện hạ...ha ha ha". Mọi người vừa hành lễ với Thái tử điện hạ xong cũng khó nhịn mà cười ra tiếng.
Thái tử vẫn nỗ lực đứng vững gót chân, bộ dáng chỉnh tề mà ung dung*, y theo những gì Thanh Hiên nói, làm bộ như không có việc gì nói: "Các vị miễn lễ!"
(*) - 好整以暇 = hảo chỉnh dĩ hạ: là thành ngữ cổ đại miêu tả dáng vẻ bận rộn mà ung dung, bắt nguồn từ Xuân Thu – Lỗ – Tả Khâu Minh trong "Tả truyện · thành công thập lục niên"
Nhưng mà đối diện với ánh mắt của những người khác hắn vẫn có chút thẹn thùng, liền cắn răng ngồi xuống.
--Wattpad: Autumnnolove--
Một tiếng chuông thanh thúy vang lên, Đường các lão đã đi tới cửa, chuẩn bị bước vào tiết học.
Đường các lão mặc một bộ trường bào màu nâu sẫm có hoa văn hình cây cọ, những lúc không mặc quan phục thì nhìn lão giống như một vị học giả già. Lão ôm sách trong tay, bước chân vững vàng bước vào lớp học, chậm rãi đặt sách vở lên án thư.
Đường các lão như thường lệ quét mắt nhìn toàn bộ những học sinh đang ngồi bên dưới, phát hiện có vài người vẻ mặt rất cổ quái, dường như đang nghẹn cười.
Ánh mắt của lão đảo đến người Thái tử, ngừng lại một khắc…
Đôi mắt của Thái tử điện hạ bị làm sao vậy? Giống như vừa ẩu đả với người khác xong?
Lão nhíu mày, nếu để Hoàng thượng nhìn thấy sẽ hận không thể rèn sắt thành thép*.
(*) - 恨铁不成钢 = Hận thiết bất thành cương: yêu cầu nghiêm khắc với người khác, mong muốn họ được tốt hơn.
Nhưng mà lão cũng không nhiều lời, trực tiếp bắt đầu buổi học ngày hôm nay. Nội dung thảo luận của buổi học này chính là "thuật dùng người".
Sau khi Đường các lão nói qua những điều cấm kỵ trong thuật dùng người, liền đặt ra một vấn đề để cho các học sinh thảo luận.
Đường các lão sờ sờ râu, hỏi: "Tất cả các học sinh nghe kỹ câu hỏi, giả như triều ta có một mãnh tướng vô cùng oai hùng, ở trên chiến trường y đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, lấy một địch trăm, nhưng thủ đoạn vây thành của y cực kỳ hung tàn, khiến cho lòng dân oán hận sôi trào. Y rất hay vây thành thành công, nhưng bá tánh bên trong thành lại ra sức chống cự, không chịu đầu hàng."
Chúng học sinh đều nghe tới nghiêm túc, Đường các lão khẽ mỉm cười, nói: "Nếu lần này muốn công chiếm Vận Thành ở Bắc Tề, bên trong thành có năm vạn đại quân, trên tay vị mãnh tướng này cũng có năm vạn đại quân, làm thế nào để vây hãm Vận Thành thành công mà vẫn bảo toàn được lực lượng?"
Đề mục vừa ra, mọi người liền bắt đầu nghiền ngẫm.
Đường các lão không hổ là thầy dạy của thiên tử, rất ít khi nào lý luận suông, mà mỗi một vấn đề đều lấy những hình thức tham khảo để thảo luận. So với các buổi học khác thì học với Đường các lão thú vị hơn nhiều, có điều chênh lệch giữa tư duy và năng lực giữa các học sinh sẽ lập tức được phơi bày.
Nhị hoàng tử Mẫn Nguyên Khải đã nghĩ xong đáp án, hắn cười một cách giảo hoạt, cũng không vội trả lời trước.
Những lúc thế này, chẳng ai muốn làm "con tép" trong câu "thả con tép bắt con tôm" kia cả.
"Tam điện hạ có suy nghĩ gì?". Đường các lão không thấy ai giơ tay đành phải điểm danh bất thình lình.
Mẹ đẻ của Tam hoàng tử Mẫn Nguyên Khánh là Huệ Phi, Huệ Phi là một người già trong cung nên không được nhiều sủng ái. Tam hoàng tử mặc dù không thua kém gì các hoàng tử khác, nhưng lại không có cảm giác tồn tại.
Tam hoàng tử có chút thấp thỏm, chần chừ chậm rãi đứng lên, nói: "Ta cho rằng...hay là đừng dùng vị mãnh tướng này...Bằng không lúc đánh tới nơi, bá tánh không chịu hàng chẳng phải là thêm phiền phức sao?"
"Năm vạn đánh năm vạn, không có mãnh tướng chưa chắc thắng được trận này!"
"Không có mãnh tướng thì làm sao mà công thành? Dựa vào chính mình sao?
Người trong học đường ồn ào lên, nháo đến nỗi Tam hoàng tử có chút mặt đỏ tai hồng.
Tam hoàng tử vốn không có chủ ý gì hay, giờ phút này có chút khó xuống đài, cho nên chỉ có thể nói gần nói xa: "Cho nên...chúng ta cần phải học võ nghệ cho tốt…phòng trường hợp người bên cạnh không thể dùng…"
Đường các lão có chút bất mãn mà râu cũng vểnh lên, cảm thấy rất hoang đường. Lão liền xua tay bảo hắn ngồi xuống: "Tinh lực và năng lực của ngươi đều hữu hạn, không thể chuyện gì cũng tự tay làm."
"Tứ điện hạ thì sao?". Đường các lão điểm danh tới Tứ điện hạ Mẫn Nguyên Mạnh.
Tứ hoàng tử Mẫn Nguyên Mạnh cùng Tam hoàng tử luôn bất đồng, hắn là con út của Hoàng hậu, luôn luôn thông minh nhạy bén. Chỉ tiếc thân thể luôn bệnh tật ốm yếu, một tháng phải dưỡng bệnh hết mấy ngày, Hoàng hậu cũng vì vậy mà lo lắng không yên. Nhưng mà hắn cũng chỉ mới mười tuổi, lớn lên vẫn có thể điều trị tốt hơn.
Mẫn Nguyên Mạnh cung kính đứng lên, ho khan một tiếng, nhẹ nhàng nói: "Ta cho rằng mãnh tướng tất nhiên phải dùng, có điều trước khi khai chiến cần phải ép hắn lập quân lệnh trạng, chỉ cho phép hắn tham dự vây thành, không cho phép hắn tham gia chiêu hàng cùng các công việc cai quản thành trì."
Cuối cùng cũng nghe được một ý kiến có vài phần đáng tin, bên trong học đường có mấy người khẽ gật đầu.
Đường các lão rất có hứng thú bèn hỏi: "Nếu như có thể hoàn toàn nghe lệnh người thì đã không gọi là mãnh tướng. Còn hạn chế y như vậy rất dãn đến lục đục nội bộ. Những người khác thì sao, có quan điểm bất đồng không?"
Nhị hoàng tử thấy thời cơ đã đến, liền chậm rãi giơ tay lên. Tuy hắn và Tứ hoàng tử cùng một mẹ sinh ra nhưng tính cách rất khác biệt nhau. Tứ hoàng tử không tranh đoạt với đời, hắn lại thích cạnh tranh vị trí đầu trong mọi chuyện.
"Các lão, Nguyên Khải cho rằng có một biện pháp có thể giải quyết triệt để hậu hoạn về sau". Ngữ khí của Nhị hoàng tử tràn đầy tự tin.
Đường các lão có chút bất ngờ, nói: "Nhị điện hạ có cao kiến gì?"
Nhị hoàng tử nói: "Trước tiên cứ lợi dụng mãnh tướng công thành, sau khi đánh hạ thành trì rồi, nếu dân chúng oán than không cho hắn dẫn quân vào thành thì ta cứ chém đầu hắn thị chúng, xem như trấn an lòng dân."
Cả học đường tức khắc nổ tung!
"Cái gì?"
"Làm như vậy không phải là qua cầu rút ván sao?"
"Nhưng mà đây cũng được xem là một cách, dù sao Vận Thành nằm ở nội địa của Bắc Tề. Nắm được Vận Thành thì những thành trì khác chẳng khác gì vậy trong lòng bàn tay, không có mãnh tướng cũng có thể thu phục."
Vương Hạo Tường khịt mũi coi thường: "Được chim bẻ ná, được cá quên nơm. Sau này hào kiệt trong thiên hạ còn ai dám phò tá ngươi?"
Hắn là con trai của Thái úy, Vương thái úy chưởng quản các chức quan quân sự trong triều, đối với việc tuyển chọn và sử dụng người tài, từ nhỏ hắn đi theo đã mưa dầm thấm đất, đương nhiên cảm thấy Nhị hoàng tử làm vậy là không đúng.
Nhị hoàng tử nghe ra hắn oán giận, liếc mắt nhìn hắn một cái: "Vậy thì Hạo Tường Huynh có cao kiến gì?"
Vương Hạo Tường cũng nói thẳng mà không cố kỵ: "Ta cho rằng, mãnh tướng đã có công vây thành, có công thì nên thưởng chứ không phải phạt, sao có thể trực tiếp giết chết y?"
Vẻ mặt Nhị hoàng tử đầy khinh thường: "Người làm đại sự thì không nên để ý những chuyện vặt vãnh này. Vận Thành cũng đã chiếm được rồi, có nghĩa là đã có quyền khống chế toàn bộ phía nam Bắc Tề, hi sinh một người đổi lấy bao nhiêu thành trì kia, có gì mà không thể?"
Vương Hạo Tường nhất thời chán nản, nhưng cũng biết hắn nói có đạo lý, muốn cãi cũng không biết nên cãi như thế nào.
Đường các lão rất có hứng thú xem bọn họ cãi cọ, cho nên vãn không nói gì.
Thanh Hiên lên tiếng giải vây: "Các lão, tiểu sinh cho rằng mãnh tướng không dễ tìm. Nếu muốn y kề vai chiến đấu với chúng ta, đầu tiên là phải biết rõ ràng về y, vì sao y lại trở thành một người hung bạo như vậy, xem thử có biện pháp tháo gỡ hay không…"
Đường các lão cuối cùng cũng cười, gật gù khen ngợi: "Không tệ, lúc trước nói dùng người khéo léo, nếu không biết rõ về người đó thì không thể dùng."
Dứt lời, Đường các lão lại bổ sung thêm một tin tức: "Mẫu thân của mãnh tướng này từng bị binh lính Bắc Tề giết, cho nên y hận người Bắc Tề tới thấu xương. Y muốn đồ sát cả thành trì để báo thù cho mẫu thân."
Mọi người lúc này mới bừng tỉnh ngộ.
Lục hoàng tử Mẫn Thanh Nguyên có chút ưu sầu nói: "Thì ra là thế, mối thù giết mẹ không đội trời chung! Chuyện này kêu y làm sao có thể nhẫn!"
Diện mạo của hắn vô cùng tuấn tú, kế thừa toàn bộ ưu điểm của Thấm Tần.
Tính tình Thấm Tần ôn nhu, dung mạo xuất chúng, luôn rất được hoàng thượng sủng ái.
Tuy rằng gia thế của mẫu thân không lớn mạnh, nhưng bà vào cung không bao lâu liền có thai, cuối cùng sinh hạ một đôi long phượng thai. Một người là Lục hoàng tử Mẫn Nguyên Thanh, một người là Thất công chúa Mẫn Nguyên Đình. Mẹ con ba người này đều có tiếng là chung sống hòa thuận, tựa như một dòng nước mát bên trong hậu cung.
Các lão thấy thái tử vẫn chưa nói gì liền hỏi: "Gặp phải cục diện thế này, thái tử sẽ làm thế nào?"
Thái tử vẫn luôn chú tâm nghe ý kiến của người khác, lúc này liền thong thả đứng lên, nói ra những gì mình hiểu biết: "Bổn cung cho rằng, vừa lúc có thể dùng những gì y đã trải qua trong quá khứ để giải quyết chuyện này."
Đường các lão sờ sờ chòm râu, nói: "Lão phu rửa tai lắng nghe!"
Thái tử nói: "Mẫu thân của mãnh tướng này bị giết, nói vậy lúc y còn nhỏ chắc là rất khổ sở, cái chết của mẫu thân cũng là tâm bệnh của y."
Dừng lại một chút hắn mới tiếp tục nói: "Tâm bệnh cần có tâm dược, bổn cung muốn đem bài vị của mẫu thân y vào đền Tử Vân để cung phụng hương khói."
Học đường lại vang lên âm thanh thảo luận rì rầm rì rầm.
"Cái gì?? Đền Tử Vân chính là nơi thờ cúng người trong hoàng thất hoặc là rường cột nước nhà mà!"
"Một người đàn bà bình dân lấy tư cách gì được vào đó? Đây chẳng phải là ân sủng quá mức sao?"
Thần sắc thái tử vẫn vững vàng, không để ý đến tiếng xì xào kia, tiếp tục nói: "Sau đó, bổn cung sẽ hành thiện tích đức dưới danh nghĩa mẫu thân của vị Mãnh tướng kia. Sau khi phá thành liền phái y phụ trách dàn xếp đàn bà và trẻ nhỏ, những người đó vốn là vô tội. Bổn cung tin tưởng y nhất định có thể thấu hiểu mà làm, chiếu cố tốt đàn bà và trẻ nhỏ."
Vẻ mặt Thanh Hiên rất thưởng thức mà nhìn Thái tử: "Đây quả là một cách làm hay! Vừa không ảnh hưởng đến hòa khí. lại có thể vây hạ thành. Người này nếu muốn tiến xa hơn trong tương lai cần phải bước qua được vết hằn trong lòng mình. Lần này chính là một cơ hội giúp y chiến thắng được tâm ma của bản thân."
Đường các lão cười cười, nhìn Thái tử: "Thái tử tầm nhìn xa, không câu nệ những quy tắc cũ, có thể dùng đức để thu phục giải quyết vấn đề trước mắt là rất tốt. Lại còn suy xét tới phát triển người tâm phút cho bản thân trong tương lai, rất chu toàn."
Trong lòng Đường các lão rất hài lòng, nhưng chỉ dám khen ngợi vài câu. Dù sao thì mẹ đẻ của Thái tử đã không còn nữa, nếu ngài ấy quá nổi bật khó tránh khỏi người ta ghen ghét đố kỵ.
Nghĩ tới lại cảm thấy thổn thức, người tốt như Ninh quý phi, nói không còn liền không còn trên cõi đời này nữa.
Thái tử rất ít khi được người khác khen ngợi, mặt lập tức đỏ ứng, nói cảm ơn xong liền ngồi xuống.
Thanh âm tán thưởng vang lên hết lần này tới lần khác, chỉ riêng Nhị hoàng tử: "Lòng dạ đàn bà!"
Ánh mắt Thái tử ngưng trọng, nhưng cũng không giận, bình tĩnh nhìn Nhị hoàng tử.
Nhị hoàng tử càng không phục nói: "Thái tử hành sự như vậy, lỡ như mãnh tướng này đột nhiên làm phản, giết hết đàn bà trẻ nhỏ trong thành thì chẳng phải càng khiến cho lòng dân oán thán sao? Trọng trách như vậy, ai có thể gánh vác đây?"
Mọi người nghe xong lại bắt đầu thì thầm.
Thái tử vừa bị hỏi như vậy cũng có chút do dự, nhưng sau lại kiên định nói: "Có câu nghi người thì không dùng, dùng người thì không nghi. Nếu như muốn trọng dụng mãnh tướng này ở vị trí quan trọng trong chiến sự, vậy thì có thể tin tưởng y. Nếu như đã dùng y mà còn không thẳng thẳng thì khó mà đổi lấy lòng trung thành của thuộc hạ."
Nhị hoàng tử vẫn còn muốn phản bác, đột nhiên nghe thấy một giọng nam hồn hậu vang lên: "Nói hay lắm!"
Mọi người vừa quay đầu lại liền thấy một người đang đứng ở cửa sau của học đường, hoa văn rồng bay màu vàng nổi bậc trên áo bào đen dài phết đất, dáng người cao ngất uy nghiêm khiến cho người ta không dám nhìn thẳng.
Các học sinh đều sửng sốt, sau đó sôi nổi đứng dậy quỳ xuống hành lễ: "Tham kiến phụ hoàng, tham kiến hoàng thượng!"
Ngày xuân oanh ca, chim hót đến độ lòng người thập phần phiền muộn.
Bên trong Đông Cung, vẻ mặt thái tử như đưa đám xin giúp đỡ: "Thanh Hiên! Làm sao bây giờ?"
Hắn lại lẩm bẩm: "Nếu như phụ hoàng biết võ nghệ của bổn cung thua kém Nhị hoàng đệ, mà bây giờ còn trốn học...nhất định sẽ phạt nặng bổn cung…"
Hai mắt hắn trống rỗng, phảng phất như nhìn thấy chính mình rơi ra khỏi cái ghế Thái tử, toàn bộ cơ thể như bị hút vào một cái vực sâu khốn đốn.
Vương Hạo Tường chửi thầm trong bụng: Có ai mà không biết chuyện Thái tử điện hạ võ nghệ kém chứ!
Trong số ba người thì Thanh Hiên là người trầm ổn nhất, hắn thận trọng suy nghĩ một hồi mới lên tiếng: "Thái tử điện hạ hãy mau chóng rửa mặt, Hạo Tường ra gọi Tiểu Thuận Tử vào đây, ta có việc cần phân phó cho hắn."
Vương Hạo Tường vừa nghe vậy liền ra ngoài xách Tiểu Thuận Tử vào, Tiểu Thuận Tử sợ nhất là vị tổ tông này, vội vàng hỏi: "Các vị chủ tử có gì phân phó?"
Thanh Hiên nghiêm mặt nói: "Tiểu Thuận Tử, hiện giờ chỉ có ngươi mới có thể cứu thái tử điện hạ thôi."
Tiểu Thuận Tử sửng sốt, nói: "Vì thái tử điện hạ, cái gì nô tài cũng nguyện ý làm!"
Thanh Hiên thấp giọng nói: "Nếu phải...khi quân phạm thượng thì sao?"
Tiểu Thuận Tử sửng sốt, lời vừa rồi Thanh Hiên công tử không nên nói, hắn cũng không nên nghe.
Trong lòng hắn tuy sợ hãi, nhưng nhớ tới Thái tử điện hạ vẫn luôn đối đãi với hắn không tệ, liền hạ quyết tâm nói: "Nô tài nguyện vì Thái tử điện hạ mà máu chảy đầu rơi."
Thái tử không khỏi cảm động vài phần, nhưng hắn lại có chút tò mò, không biết Thanh Hiên muốn làm gì.
Thanh Hiên vui mừng gật đầu, nghiêm mặt nói: "Người lập tức đến Tú Vận cung tìm Thất công chúa, đưa nàng ấy đến Thái học viện đi."
Tiểu Thuận Tử có chút không rõ nguyên do: "Thất công chúa tới đó thì có thể giúp được gì?"
Thanh Hiên bảo hắn đưa lỗ tai lại gần nói nhỏ: "Trước hết ngươi cứ cầu kiến Thất công chúa, nhờ nàng ấy tới giải vây giúp Thái tử, sau khi nàng ấy tới Thái học viện thì…"
Vẻ mặt của Tiểu Thuận Tử hết sức nghiêm túc, sau đó cả khuôn mặt liền giản ra: "Nô tài đã hiểu! Nô tài lập tức qua đó!"
Dứt lời, Tiểu Thuận Tử ba chân bốn cẳng chạy đi.
Dặn dò Tiểu Thuận Tử xong, Thái tử cũng đã thay y phục xong. Hắn tự nhìn bản thân trong gương đồng một cái, Thái tử hoa phục ngọc quan xứng với vành mắt xanh tím rõ ràng, thực sự vừa khó lòng chịu đựng nổi vừa buồn cười.
Thanh Hiên nói: "Chúng ta nhanh chóng xuất phát đi, chậm nữa sẽ không tới kịp."
Thái tử lại nói: "Không, hai người các ngươi đi trước một bước đi, ta đến sau."
Vương Hạo Tường nghi hoặc hỏi: "Vì sao?". Thường ngày Thái tử cũng không phải là người thích kéo dài thời gian như vậy.
Thái tử ra vẻ nhẹ nhàng, nói: "Đừng để cho bọn họ biết hai người các ngươi đã đến Đông Cung."
Thanh Hiên nhíu mày, hắn hiểu ý tứ của Thái tử. Thái tử cảm thấy hôm nay bản thân khẳng định không thoát được răn dạy của hoàng thượng, nhẹ thì bị phạt, nặng thì...hắn cũng không dám nghĩ nữa.
Việc đã đến nước này mà Thái tử vẫn còn suy nghĩ cho bọn họ, không muốn thanh danh của bọn bị ảnh hưởng bởi một Thái tử bị phế.
Thanh Hiên trịnh trọng nói: "Chúng ta đi trước hay đi sau thì có khác gì nhau?"
Sắc mặt Thái tử cứng đờ, lại không nói lời nào.
Thanh Hiên nói: "Toàn bộ người ở Thái học viện, có ai mà không biết chúng ta là bạn tốt? Làm sao có thể phủ nhận điều đó?"
Cho dù Vương Hạo Tường có chậm tiêu tới đâu thì lúc này cũng minh bạch ý tứ của Thái tử, hắn cười nhạo một tiếng: "Hây...ta còn tưởng là chuyện gì! Chúng ta còn sợ bọn họ sao!"
Thái tử lắc đầu: "Ngươi thì biết cái gì! Người trước giờ tính tình hoang dã, cũng không ai quản ngươi. Thanh Hiên không giống ngươi, nhà hắn ba năm trước gặp đại nạn, hiện tại vất vả lắm mới có chút khởi sắc. Nếu bị ta liên lụy mà đánh mất thánh tâm, sẽ mất nhiều hơn được…"
Thanh Hiên lại nói: "Thái tử điện hạ nghĩ nhiều rồi, ta đứng cùng một chiến tuyến với ngài cũng không phải bởi vì ngài là Thái tử...Nói một câu quá phận chính là bởi vì tình nghĩa huynh đệ. Đã gọi là tình nghĩa huynh đệ thì có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu. Nào có chuyện tai vạ đến nơi lại từng người bỏ chạy?"
Thái tử nghe xong thì tâm tình rất kích động, đồng tử hắn hơi co lại, nói: "Vậy chúng ta cùng hóa giải ai họa lần này!"
--Dịch: Autumnnolove--
Bên trong cung điện vàng son lộng lẫy, ba thiếu niên một đường chạy như điên khiến cho hàng liễu rủ xanh mướt tung bay tán loạn.
Cuối cùng ba người bọn họ cũng đến học đường trước khi Đường các lão lên lớp.
"Tham kiến...tham kiến Thái tử điện hạ...ha ha ha". Mọi người vừa hành lễ với Thái tử điện hạ xong cũng khó nhịn mà cười ra tiếng.
Thái tử vẫn nỗ lực đứng vững gót chân, bộ dáng chỉnh tề mà ung dung*, y theo những gì Thanh Hiên nói, làm bộ như không có việc gì nói: "Các vị miễn lễ!"
(*) - 好整以暇 = hảo chỉnh dĩ hạ: là thành ngữ cổ đại miêu tả dáng vẻ bận rộn mà ung dung, bắt nguồn từ Xuân Thu – Lỗ – Tả Khâu Minh trong "Tả truyện · thành công thập lục niên"
Nhưng mà đối diện với ánh mắt của những người khác hắn vẫn có chút thẹn thùng, liền cắn răng ngồi xuống.
--Wattpad: Autumnnolove--
Một tiếng chuông thanh thúy vang lên, Đường các lão đã đi tới cửa, chuẩn bị bước vào tiết học.
Đường các lão mặc một bộ trường bào màu nâu sẫm có hoa văn hình cây cọ, những lúc không mặc quan phục thì nhìn lão giống như một vị học giả già. Lão ôm sách trong tay, bước chân vững vàng bước vào lớp học, chậm rãi đặt sách vở lên án thư.
Đường các lão như thường lệ quét mắt nhìn toàn bộ những học sinh đang ngồi bên dưới, phát hiện có vài người vẻ mặt rất cổ quái, dường như đang nghẹn cười.
Ánh mắt của lão đảo đến người Thái tử, ngừng lại một khắc…
Đôi mắt của Thái tử điện hạ bị làm sao vậy? Giống như vừa ẩu đả với người khác xong?
Lão nhíu mày, nếu để Hoàng thượng nhìn thấy sẽ hận không thể rèn sắt thành thép*.
(*) - 恨铁不成钢 = Hận thiết bất thành cương: yêu cầu nghiêm khắc với người khác, mong muốn họ được tốt hơn.
Nhưng mà lão cũng không nhiều lời, trực tiếp bắt đầu buổi học ngày hôm nay. Nội dung thảo luận của buổi học này chính là "thuật dùng người".
Sau khi Đường các lão nói qua những điều cấm kỵ trong thuật dùng người, liền đặt ra một vấn đề để cho các học sinh thảo luận.
Đường các lão sờ sờ râu, hỏi: "Tất cả các học sinh nghe kỹ câu hỏi, giả như triều ta có một mãnh tướng vô cùng oai hùng, ở trên chiến trường y đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, lấy một địch trăm, nhưng thủ đoạn vây thành của y cực kỳ hung tàn, khiến cho lòng dân oán hận sôi trào. Y rất hay vây thành thành công, nhưng bá tánh bên trong thành lại ra sức chống cự, không chịu đầu hàng."
Chúng học sinh đều nghe tới nghiêm túc, Đường các lão khẽ mỉm cười, nói: "Nếu lần này muốn công chiếm Vận Thành ở Bắc Tề, bên trong thành có năm vạn đại quân, trên tay vị mãnh tướng này cũng có năm vạn đại quân, làm thế nào để vây hãm Vận Thành thành công mà vẫn bảo toàn được lực lượng?"
Đề mục vừa ra, mọi người liền bắt đầu nghiền ngẫm.
Đường các lão không hổ là thầy dạy của thiên tử, rất ít khi nào lý luận suông, mà mỗi một vấn đề đều lấy những hình thức tham khảo để thảo luận. So với các buổi học khác thì học với Đường các lão thú vị hơn nhiều, có điều chênh lệch giữa tư duy và năng lực giữa các học sinh sẽ lập tức được phơi bày.
Nhị hoàng tử Mẫn Nguyên Khải đã nghĩ xong đáp án, hắn cười một cách giảo hoạt, cũng không vội trả lời trước.
Những lúc thế này, chẳng ai muốn làm "con tép" trong câu "thả con tép bắt con tôm" kia cả.
"Tam điện hạ có suy nghĩ gì?". Đường các lão không thấy ai giơ tay đành phải điểm danh bất thình lình.
Mẹ đẻ của Tam hoàng tử Mẫn Nguyên Khánh là Huệ Phi, Huệ Phi là một người già trong cung nên không được nhiều sủng ái. Tam hoàng tử mặc dù không thua kém gì các hoàng tử khác, nhưng lại không có cảm giác tồn tại.
Tam hoàng tử có chút thấp thỏm, chần chừ chậm rãi đứng lên, nói: "Ta cho rằng...hay là đừng dùng vị mãnh tướng này...Bằng không lúc đánh tới nơi, bá tánh không chịu hàng chẳng phải là thêm phiền phức sao?"
"Năm vạn đánh năm vạn, không có mãnh tướng chưa chắc thắng được trận này!"
"Không có mãnh tướng thì làm sao mà công thành? Dựa vào chính mình sao?
Người trong học đường ồn ào lên, nháo đến nỗi Tam hoàng tử có chút mặt đỏ tai hồng.
Tam hoàng tử vốn không có chủ ý gì hay, giờ phút này có chút khó xuống đài, cho nên chỉ có thể nói gần nói xa: "Cho nên...chúng ta cần phải học võ nghệ cho tốt…phòng trường hợp người bên cạnh không thể dùng…"
Đường các lão có chút bất mãn mà râu cũng vểnh lên, cảm thấy rất hoang đường. Lão liền xua tay bảo hắn ngồi xuống: "Tinh lực và năng lực của ngươi đều hữu hạn, không thể chuyện gì cũng tự tay làm."
"Tứ điện hạ thì sao?". Đường các lão điểm danh tới Tứ điện hạ Mẫn Nguyên Mạnh.
Tứ hoàng tử Mẫn Nguyên Mạnh cùng Tam hoàng tử luôn bất đồng, hắn là con út của Hoàng hậu, luôn luôn thông minh nhạy bén. Chỉ tiếc thân thể luôn bệnh tật ốm yếu, một tháng phải dưỡng bệnh hết mấy ngày, Hoàng hậu cũng vì vậy mà lo lắng không yên. Nhưng mà hắn cũng chỉ mới mười tuổi, lớn lên vẫn có thể điều trị tốt hơn.
Mẫn Nguyên Mạnh cung kính đứng lên, ho khan một tiếng, nhẹ nhàng nói: "Ta cho rằng mãnh tướng tất nhiên phải dùng, có điều trước khi khai chiến cần phải ép hắn lập quân lệnh trạng, chỉ cho phép hắn tham dự vây thành, không cho phép hắn tham gia chiêu hàng cùng các công việc cai quản thành trì."
Cuối cùng cũng nghe được một ý kiến có vài phần đáng tin, bên trong học đường có mấy người khẽ gật đầu.
Đường các lão rất có hứng thú bèn hỏi: "Nếu như có thể hoàn toàn nghe lệnh người thì đã không gọi là mãnh tướng. Còn hạn chế y như vậy rất dãn đến lục đục nội bộ. Những người khác thì sao, có quan điểm bất đồng không?"
Nhị hoàng tử thấy thời cơ đã đến, liền chậm rãi giơ tay lên. Tuy hắn và Tứ hoàng tử cùng một mẹ sinh ra nhưng tính cách rất khác biệt nhau. Tứ hoàng tử không tranh đoạt với đời, hắn lại thích cạnh tranh vị trí đầu trong mọi chuyện.
"Các lão, Nguyên Khải cho rằng có một biện pháp có thể giải quyết triệt để hậu hoạn về sau". Ngữ khí của Nhị hoàng tử tràn đầy tự tin.
Đường các lão có chút bất ngờ, nói: "Nhị điện hạ có cao kiến gì?"
Nhị hoàng tử nói: "Trước tiên cứ lợi dụng mãnh tướng công thành, sau khi đánh hạ thành trì rồi, nếu dân chúng oán than không cho hắn dẫn quân vào thành thì ta cứ chém đầu hắn thị chúng, xem như trấn an lòng dân."
Cả học đường tức khắc nổ tung!
"Cái gì?"
"Làm như vậy không phải là qua cầu rút ván sao?"
"Nhưng mà đây cũng được xem là một cách, dù sao Vận Thành nằm ở nội địa của Bắc Tề. Nắm được Vận Thành thì những thành trì khác chẳng khác gì vậy trong lòng bàn tay, không có mãnh tướng cũng có thể thu phục."
Vương Hạo Tường khịt mũi coi thường: "Được chim bẻ ná, được cá quên nơm. Sau này hào kiệt trong thiên hạ còn ai dám phò tá ngươi?"
Hắn là con trai của Thái úy, Vương thái úy chưởng quản các chức quan quân sự trong triều, đối với việc tuyển chọn và sử dụng người tài, từ nhỏ hắn đi theo đã mưa dầm thấm đất, đương nhiên cảm thấy Nhị hoàng tử làm vậy là không đúng.
Nhị hoàng tử nghe ra hắn oán giận, liếc mắt nhìn hắn một cái: "Vậy thì Hạo Tường Huynh có cao kiến gì?"
Vương Hạo Tường cũng nói thẳng mà không cố kỵ: "Ta cho rằng, mãnh tướng đã có công vây thành, có công thì nên thưởng chứ không phải phạt, sao có thể trực tiếp giết chết y?"
Vẻ mặt Nhị hoàng tử đầy khinh thường: "Người làm đại sự thì không nên để ý những chuyện vặt vãnh này. Vận Thành cũng đã chiếm được rồi, có nghĩa là đã có quyền khống chế toàn bộ phía nam Bắc Tề, hi sinh một người đổi lấy bao nhiêu thành trì kia, có gì mà không thể?"
Vương Hạo Tường nhất thời chán nản, nhưng cũng biết hắn nói có đạo lý, muốn cãi cũng không biết nên cãi như thế nào.
Đường các lão rất có hứng thú xem bọn họ cãi cọ, cho nên vãn không nói gì.
Thanh Hiên lên tiếng giải vây: "Các lão, tiểu sinh cho rằng mãnh tướng không dễ tìm. Nếu muốn y kề vai chiến đấu với chúng ta, đầu tiên là phải biết rõ ràng về y, vì sao y lại trở thành một người hung bạo như vậy, xem thử có biện pháp tháo gỡ hay không…"
Đường các lão cuối cùng cũng cười, gật gù khen ngợi: "Không tệ, lúc trước nói dùng người khéo léo, nếu không biết rõ về người đó thì không thể dùng."
Dứt lời, Đường các lão lại bổ sung thêm một tin tức: "Mẫu thân của mãnh tướng này từng bị binh lính Bắc Tề giết, cho nên y hận người Bắc Tề tới thấu xương. Y muốn đồ sát cả thành trì để báo thù cho mẫu thân."
Mọi người lúc này mới bừng tỉnh ngộ.
Lục hoàng tử Mẫn Thanh Nguyên có chút ưu sầu nói: "Thì ra là thế, mối thù giết mẹ không đội trời chung! Chuyện này kêu y làm sao có thể nhẫn!"
Diện mạo của hắn vô cùng tuấn tú, kế thừa toàn bộ ưu điểm của Thấm Tần.
Tính tình Thấm Tần ôn nhu, dung mạo xuất chúng, luôn rất được hoàng thượng sủng ái.
Tuy rằng gia thế của mẫu thân không lớn mạnh, nhưng bà vào cung không bao lâu liền có thai, cuối cùng sinh hạ một đôi long phượng thai. Một người là Lục hoàng tử Mẫn Nguyên Thanh, một người là Thất công chúa Mẫn Nguyên Đình. Mẹ con ba người này đều có tiếng là chung sống hòa thuận, tựa như một dòng nước mát bên trong hậu cung.
Các lão thấy thái tử vẫn chưa nói gì liền hỏi: "Gặp phải cục diện thế này, thái tử sẽ làm thế nào?"
Thái tử vẫn luôn chú tâm nghe ý kiến của người khác, lúc này liền thong thả đứng lên, nói ra những gì mình hiểu biết: "Bổn cung cho rằng, vừa lúc có thể dùng những gì y đã trải qua trong quá khứ để giải quyết chuyện này."
Đường các lão sờ sờ chòm râu, nói: "Lão phu rửa tai lắng nghe!"
Thái tử nói: "Mẫu thân của mãnh tướng này bị giết, nói vậy lúc y còn nhỏ chắc là rất khổ sở, cái chết của mẫu thân cũng là tâm bệnh của y."
Dừng lại một chút hắn mới tiếp tục nói: "Tâm bệnh cần có tâm dược, bổn cung muốn đem bài vị của mẫu thân y vào đền Tử Vân để cung phụng hương khói."
Học đường lại vang lên âm thanh thảo luận rì rầm rì rầm.
"Cái gì?? Đền Tử Vân chính là nơi thờ cúng người trong hoàng thất hoặc là rường cột nước nhà mà!"
"Một người đàn bà bình dân lấy tư cách gì được vào đó? Đây chẳng phải là ân sủng quá mức sao?"
Thần sắc thái tử vẫn vững vàng, không để ý đến tiếng xì xào kia, tiếp tục nói: "Sau đó, bổn cung sẽ hành thiện tích đức dưới danh nghĩa mẫu thân của vị Mãnh tướng kia. Sau khi phá thành liền phái y phụ trách dàn xếp đàn bà và trẻ nhỏ, những người đó vốn là vô tội. Bổn cung tin tưởng y nhất định có thể thấu hiểu mà làm, chiếu cố tốt đàn bà và trẻ nhỏ."
Vẻ mặt Thanh Hiên rất thưởng thức mà nhìn Thái tử: "Đây quả là một cách làm hay! Vừa không ảnh hưởng đến hòa khí. lại có thể vây hạ thành. Người này nếu muốn tiến xa hơn trong tương lai cần phải bước qua được vết hằn trong lòng mình. Lần này chính là một cơ hội giúp y chiến thắng được tâm ma của bản thân."
Đường các lão cười cười, nhìn Thái tử: "Thái tử tầm nhìn xa, không câu nệ những quy tắc cũ, có thể dùng đức để thu phục giải quyết vấn đề trước mắt là rất tốt. Lại còn suy xét tới phát triển người tâm phút cho bản thân trong tương lai, rất chu toàn."
Trong lòng Đường các lão rất hài lòng, nhưng chỉ dám khen ngợi vài câu. Dù sao thì mẹ đẻ của Thái tử đã không còn nữa, nếu ngài ấy quá nổi bật khó tránh khỏi người ta ghen ghét đố kỵ.
Nghĩ tới lại cảm thấy thổn thức, người tốt như Ninh quý phi, nói không còn liền không còn trên cõi đời này nữa.
Thái tử rất ít khi được người khác khen ngợi, mặt lập tức đỏ ứng, nói cảm ơn xong liền ngồi xuống.
Thanh âm tán thưởng vang lên hết lần này tới lần khác, chỉ riêng Nhị hoàng tử: "Lòng dạ đàn bà!"
Ánh mắt Thái tử ngưng trọng, nhưng cũng không giận, bình tĩnh nhìn Nhị hoàng tử.
Nhị hoàng tử càng không phục nói: "Thái tử hành sự như vậy, lỡ như mãnh tướng này đột nhiên làm phản, giết hết đàn bà trẻ nhỏ trong thành thì chẳng phải càng khiến cho lòng dân oán thán sao? Trọng trách như vậy, ai có thể gánh vác đây?"
Mọi người nghe xong lại bắt đầu thì thầm.
Thái tử vừa bị hỏi như vậy cũng có chút do dự, nhưng sau lại kiên định nói: "Có câu nghi người thì không dùng, dùng người thì không nghi. Nếu như muốn trọng dụng mãnh tướng này ở vị trí quan trọng trong chiến sự, vậy thì có thể tin tưởng y. Nếu như đã dùng y mà còn không thẳng thẳng thì khó mà đổi lấy lòng trung thành của thuộc hạ."
Nhị hoàng tử vẫn còn muốn phản bác, đột nhiên nghe thấy một giọng nam hồn hậu vang lên: "Nói hay lắm!"
Mọi người vừa quay đầu lại liền thấy một người đang đứng ở cửa sau của học đường, hoa văn rồng bay màu vàng nổi bậc trên áo bào đen dài phết đất, dáng người cao ngất uy nghiêm khiến cho người ta không dám nhìn thẳng.
Các học sinh đều sửng sốt, sau đó sôi nổi đứng dậy quỳ xuống hành lễ: "Tham kiến phụ hoàng, tham kiến hoàng thượng!"
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương