Phần 4: Bức tranh chết chóc
Chương 35
Hôm sau, Dương Minh Trăn tới tiệm Năm Tháng từ sáng sớm. Đi cùng hắn ngoại trừ trợ thủ Thôi Lương còn có pháp y Úc Thung.
Từ khi chuyện “Mỹ Nhân Địa Ngục” giết người được đồn thổi, người đến tiệm Năm Tháng không những không giảm mà còn tăng thêm. Giống như lời Hà Phục nói, có người muốn làm to chuyện này lên, mượn thanh thế đó quảng cáo bốn bức tranh.
Nhưng hắn thực sự nghĩ không ra rốt cuộc bốn bức tranh này có ý nghĩa gì mà lại quan trọng đến mức khiến người ta dùng cả mạng người để quảng cáo cho nó?
Ba người đi ô tô tới tiệm Năm Tháng. Vừa xuống xe, không ngờ tiệm Năm Tháng đang đóng cửa, bên ngoài là hai bảo vệ đứng canh.
Dương Minh Trăn tiến tới, đưa thẻ cảnh sát ra: “Cảnh sát đây, chúng tôi có chuyện cần gặp Tiêu Giả, chủ tiệm Năm Tháng, phiền các anh mở cửa.”
Từ khi mở tiệm Năm Tháng, Tiêu Giả đã xây dựng tầng một nơi này thành sảnh triển lãm, tầng hai là nơi ở của bản thân. Một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày, gần như hắn ở tầng hai đó cả ba trăm ngày, cùng thở, cùng ngủ với vật báu. Sáu mươi lăm ngày còn lại cũng phải là vợ hắn khổ sở van nài, hắn mới chịu về ngủ cùng vợ. Tên này đúng là yêu đồ cổ như mạng.
Sau khi thấy thẻ cảnh sát, bảo vệ lập tức mở cửa.
Dương Minh Trăn đi trước, Úc Thung và Thôi Lương theo sát phía sau. Vừa vào sảnh, bọn họ liền thấy Tiêu Giả đang đứng nói chuyện với hai người.
Hai thanh niên kia mặc đồ một đen một trắng. Dương Minh Trăn liếc qua đã nhận ra người mặc đồ trắng chính là Hà Phục: “Sao anh lại tới đây?”
Mắt hắn đã tự động bỏ qua Hình Đình.
Hà Phục hơi nghiêng đầu nhìn sang, mỉm cười: “Tôi cũng rất tò mò về những bức tranh này nên đặc biệt tới đây xin ông chủ Tiêu cho tôi được ngắm đã mắt.”
Úc Thung phía sau Dương Minh Trăn bỗng chạy tới, vừa thấy Hà Phục liền cười toe toét: “A, tôi nhớ anh, anh chính là Hà Phục, bạn của đội trưởng Dương. Lần trước chúng ta từng gặp nhau rồi, không biết anh còn nhớ tôi không?”
Hình Đình dời điểm nhìn từ Dương Minh Trăn sang Úc Thung. Từ bao giờ mà Hà Phục đã thành bạn của Dương Minh Trăn rồi? Mấy ngày trước vẫn còn là kẻ thù cơ mà. Rồi người này là ai? Sao anh ta lại nói chuyện như kiểu “tôi thân với anh lắm đó” vậy?
Hà Phục vẫn giữ nụ cười lịch sự như trước, y hiền hòa nói: “Tôi nhớ chứ, pháp y Úc học rộng hiểu sâu.”
“He he.” Úc Thung ngại ngùng đẩy gọng kính, “Khoan hẵng gọi pháp y, giờ tôi vẫn đang lần mò ở giai đoạn thực tập thôi. Anh Hà đây mới đúng là trẻ tuổi mà lại hiểu rất nhiều điều.”
Dương Minh Trăn đứng bên cạnh lười nhìn hai người tâng bốc nhau, bèn cắt lời Úc Thung, “Chúng ta đang đi làm việc.” Hắn liếc nhìn Úc Thung, hy vọng tên ngốc này sẽ im miệng ngay lập tức, không tiếp tục trưng ra dáng vẻ sùng bái Hà Phục nữa.
Úc Thung lập tức biết ý ngậm miệng nhưng đôi mắt vẫn không kìm được mà nhìn theo Hà Phục.
Dương Minh Trăn bước tới trước mặt Tiêu Giả, đi thẳng vào vấn đề: “Tôi mong rằng ông chủ Tiêu có thể giao bộ tranh Mỹ Nhân Địa Ngục cho chúng tôi tạm thời bảo quản, để chúng tôi điều tra bí mật trong những bức tranh này.”
Tiêu Giả sao có thể giao “con hàng quý” này ra, hắn nói thẳng: “Tôi đã bảo chuyện về Mỹ Nhân Địa Ngục đều do tôi bịa ra rồi. Nó không thể giết người, tôi cũng thế, anh không thể mang nó đi. Huống hồ bốn bức tranh này hiện tại không hề thuộc về tôi. Anh mang nó đi rồi, tôi biết phải ăn nói với chủ tranh thế nào?”
“Không phải của anh?” Dương Minh Trăn hỏi. “Lần trước tôi hỏi anh, anh bảo bốn bức tranh này được mua trong một sạp hàng nhỏ nào đó, họa sĩ không có tiếng tăm gì nên anh mới bịa chuyện kinh dị để thu hút khách tới xem, thu vé vào cửa giá cao.”
Tiêu Giả vuốt mồ hôi trên thái dương. Quả thật lần trước hắn đã nói dối khi Thôi Lương đến điều tra. Giờ phút này, đối diện với Dương Minh Trăn cao to, khí thế, đừng bảo nói dối, rắm hắn còn chẳng dám đánh nữa là.
“Tôi từng nói vậy sao?” Tiêu Giả lắp bắp biện giải, “Có khi là tôi nhớ nhầm ấy. Bức tranh này do người ta gửi ở chỗ tôi, nhờ tôi triển lãm giúp nhưng người đó không chịu bán cho tôi…”
Dương Minh Trăn tức giận quắc mắt: “Người kia là ai!”
Tiêu Giả sững người, sau đó lắc đầu nguầy nguậy, “Tôi không biết. Tôi thật sự không biết. Lúc tới tiệm tôi, anh ta bịt mặt kín lắm, tôi hoàn toàn không nhìn được gì.”
Thôi Lương không nhịn được, chen vào: “Anh mồm mép tép nhảy thế nhỉ, không tài nào tin được. Tôi thấy chi bằng bắt anh nhốt lại vài ngày đi!”
“Oan uổng quá, lần này tôi nói thật hết mà. Là kẻ đó chủ động tìm tới tôi, muốn tôi trưng bày bốn bức tranh này.” Tiêu Giả nhớ lại rồi nói tiếp, “Lúc thấy tranh, tôi vốn muốn xuống tiền mua đứt, kẻ kia lại bảo không bán.”
“Không bán?” Thôi Lương nói, “Làm gì có chuyện miếng ngon bị anh xơi hết như thế. Tranh thì không phải mua mà lại được thu tiền vé giá cao!”
Tiêu Giả vội vàng thanh minh cho bản thân: “Thật sự là như thế mà. Không chỉ vậy đâu, kẻ đó còn tặng tôi một món quà coi như công triển lãm giúp.”
“Quà gì?” Những người đang có mặt tại đây đồng thanh hỏi.
Tiêu Giả sai phụ tá Lưu Thân sau lưng mình vào phòng lấy đồ. Chốc lát sau, Lưu Thân cầm một chiếc hộp gấm đi ra.
Tiêu Giả cầm lấy chiếc hộp gấm, vội vàng mở ra, “Chính là chiếc vòng bạch để thanh này.”
Bên trong hộp là một chiếc vòng tay xinh xắn. Đúng như tên gọi, chiếc vòng ngọc trắng trong có một chút sắc xanh tô điểm khiến nó trông càng thêm nhã nhặn, cao quý.
Trông thấy chiếc vòng tay này, Hình Đình vô cùng kinh ngạc: “Đây chẳng phải là vòng tay của phu nhân cục trưởng sao?”
Dương Minh Trăn ngẩng đầu, liếc nhìn Hình Đình. Khi điều tra Hình Đình, hắn phát hiện đối phương là một tên trộm chuyên nghiệp, đã vài lần suýt bị tóm nhưng không biết sao lại thoát được một cách thần kỳ. Dựa theo thói xấu thích trộm đồ của Hình Đình, hắn nói hắn từng trông thấy chiếc vòng bạch để thanh này, Dương Minh Trăn tin đó là sự thật.
Nhưng Dương Minh Trăn lại thấy khá lạ, “Phu nhân cục trưởng không thích đeo vòng ngọc.”
“Sao mà như thế được.” Hình Đình nói, “Tôi đã gặp cô ta rồi, cô ta và cục trưởng cùng vào sảnh Long Môn, trên tay cô ta đeo chiếc vòng bạch để thanh này mà. Vòng bạch để thanh xịn thế này hiếm lắm, chắc chắn tôi không nhận nhầm đâu. Món đồ quý như vậy sao anh lại được người ta tặng cho?” Hắn ngoảnh lại nhìn về phía Tiêu Giả, học trò cũ của hắn.
Mồ hôi trên trán Tiêu Giả càng túa ra nhiều hơn. Hắn thật sự không ngờ món quà mình tiện tay nhận lại có lai lịch như thế. “Tôi thật sự không biết mà. Vòng tay là kẻ kia tặng tôi, có khi chính gã đã trộm của phu nhân cục trưởng đấy. Nếu đã là vậy, thế thì cảnh sát Dương mang về cục cảnh sát đi…”
Hắn quẳng chiếc vòng tay cho Dương Minh Trăn như ném củ khoai lang nóng đi.
Dương Minh Trăn cầm lấy chiếc vòng bạch để thanh, cau mày, lẩm bẩm: “Phu nhân cục trưởng là người tín Phật, thích yên tĩnh, sống vô cùng lương thiện. Sao cô ta có thể tới một nơi trăng hoa náo nhiệt như sảnh Long Môn với cục trưởng được chứ?”
Úc Thung gật đầu: “Đúng vậy. Tôi cũng từng gặp phu nhân cục trưởng một lần rồi. Cô ta ăn mặc rất giản dị, đừng nói đến vòng ngọc, trên đầu còn chẳng cài trâm trang sức nữa kia. Tay cô ta chỉ đeo trang hạt gỗ tử đàn. Người như thế sao lại vào sảnh Long Môn được.”
Hình Đình sực hiểu ra, hắn nhớ lại: “Phu nhân cục trưởng tôi gặp và người các anh miêu tả hoàn toàn khác nhau. Chẳng lẽ có đến hai phu nhân cục trưởng?”
Nghe vậy, Hà Phục mỉm cười: “Không phải hai, chỉ có một thôi. Phu nhân cục trưởng cậu gặp có thể là người của sảnh Long Môn.”
“Ý là sao?” Hình Đình ngơ ngác khó hiểu.
Dương Minh Trăn vỗ lên vai hắn, “Cái thằng này, cậu còn non lắm. Ai nói gì cũng tin.”
“Người phụ nữ cậu thấy chắc là người tình của cục trưởng đấy. Vài năm trước phu nhân đã muốn ly hôn với cục trưởng rồi mà ông ta không chịu, từ đó hai người họ tách ra sống riêng, không can thiệp vào chuyện của nhau. Nên là không có chuyện phu nhân cục trưởng cùng ông ta đến chỗ chơi bời đó đâu. Chắc chắn “phu nhân cục trưởng” cậu gặp là người làm việc ở sảnh Long Môn thôi.”
Dương Minh Trăn cố tình nhấn mạnh vào ba chữ “người làm việc”. Hình Đình nghe thế liền hiểu ngay, “Ra là vậy. Bảo sao. Làm gì có chuyện phu nhân lại cùng cục trưởng tới chỗ bát nháo như thế. Lúc đó thấy cô ta ngồi giữa đám người, khoe khoang chiếc vòng bạch đế thanh này, đáng ra tôi phải biết bọn họ gọi cô ta là phu nhân cục trưởng chỉ là gọi đùa thôi mới đúng.”
“Nếu vậy, có phải chúng ta nên điều tra cô gái kia không?” Úc Thung hỏi. “Nếu chủ của chiếc vòng tay này là cô ta, vậy thì người đưa bức tranh kia có lẽ có quen biết? Dù tay họa sĩ đó có trộm vòng tay của cô ta hay không, chúng ta vẫn nên đến lấy khẩu cung nhỉ?”
Nghe xong, Dương Minh Trăn cũng thấy hợp lý. Hắn quay sang hỏi Hình Đình: “Cậu còn nhớ mặt cô gái đó không?”
“Tôi nhìn thấy từ năm ngoái, không nhớ rõ lắm.” Hình Đình muốn nhớ lại, nhưng đó chỉ là một người dưng hắn vô tình nhìn thấy một lần, sao có thể nhớ rõ được. Hắn ngẫm nghĩ hồi lâu rồi mới nói, “Phải rồi, trên má cô ta có một nốt ruồi son, má trái ấy.”
Hắn vừa nói xong, Hà Phục đã cười nhạt, nói: “Tôi nghĩ tôi biết cô ta trông ra sao rồi.”
“Sao anh biết, anh từng gặp rồi à?” Dương Minh Trăn nhướng mày, hỏi.
Hà Phục quay lại, nhìn Tiêu Giả, đề nghị vô cùng lịch sự: “Phải nhờ ông chủ Tiêu đưa bốn bức tranh kia ra đây.”
Tiêu Giả lộ rõ vẻ khó xử. Hắn thật sự không muốn để Dương Minh Trăn mang món bảo bối này đi mất. Ngẩng đầu lên trông thấy đôi mắt đằng đằng sát khí của Dương Minh Trăn, Tiêu Giả đành phải gật đầu: “Anh Lưu, mở mật thất phía sau ra đi.”
Hai ngày trước, sau khi Dương Minh Trăn tới điều tra, hắn luôn lo sợ rằng người của cục cảnh sát sẽ mang Mỹ Nhân Địa Ngục đi mất. Để đảm bảo, hắn đã giấu bốn bức tranh đó vào một căn phòng ẩn.
Vừa nghe thấy thế, Hình Đình hỏi ngay: “Không phải anh nói bốn bức tranh mới bị trộm mất à!”
Tiêu Giả đưa mắt nhìn Hình Đình. Hắn cảm thấy ngữ điệu của người này rất giống một ai đó nhưng cụ thể là giống ai, hắn lại không nghĩ ra ngay được. Hắn trả lời: “Ban nãy tôi sợ các anh là kẻ xấu nên mới nói vậy. Giờ biết các anh là bạn của cảnh sát Dương rồi, vậy thì lấy ra cũng không sao, coi như tôi hỗ trợ cảnh sát phá án.”
“Thôi đi, chuyện tốt gì anh cũng vơ vào mình.” Hình Đình càm ràm, “Một năm không gặp, mồm miệng anh càng ngày càng lươn lẹo.”
Tiêu Giả hơi biến sắc, “Cậu từng gặp tôi?”
Hình Đình suýt nữa lỡ lời, hắn che miệng, cười trừ: “Không không, đùa thôi. Sao mà tôi từng gặp ông chủ Tiêu được.”
Tuyệt đối không thể để Tiêu Giả biết hắn chính là tên thầy giáo gà mờ kia. Bởi lẽ lúc trước khi trốn mất, hắn đã tiện tay lừa cả đống tiền bạc của Tiêu Giả để trả nợ.
Tiêu Giả nhìn Hình Đình, còn muốn hỏi gì đó nhưng phụ tá Lưu đã mở cửa căn phòng ẩn xong. Những bức Mỹ Nhân Địa Ngục xuất hiện trước mặt mọi người.
Đó là tranh sơn dầu kiểu Tây, màu sắc rất rực rỡ, nhân vật được vẽ theo lối tả thực, có thể khiến người ta như đắm chìm vào bức tranh, cảm nhận được sự quằn quại khi sắp chết của các cô gái, bức nào cũng khiến người ta dựng tóc gáy.
Bức đầu tiên, bức Mùa Xuân, vẽ một cô gái bị trùm đầu bằng túi giấy kraft, toàn thân trần trụi bị trói trên ghế. Với những bông hoa nở dưới chân cô gái, có thể dễ dàng đoán được rằng đây là mùa xuân vạn vật đâm chồi nảy lộc. Xung quanh cô gái bừng bừng sức sống, chỉ riêng cô chìm sâu vào tử vong. Đôi chân trần trụi bị người ta cắt đứt gân, máu vẫn không ngừng giọt xuống những đóa hoa xuân bên dưới.
Bức thứ hai, bức Mùa Hạ, là một cô gái đang tắm rửa trong hồ nước. Một tảng đá lớn buộc vào chân, kéo cô chìm sâu xuống. Xung quanh cô đầy những đóa sen đỏ máu đang nở rộ.
Bức thứ ba, bức Mùa Thu, vẽ một cô gái lõa thể bị trói hai tay trên cây phong lá đỏ như lửa. máu từ vết thương trên cổ cô không ngừng chảy xuống thảm cỏ dưới chân.
Nhìn đến đây, Hà Phục dừng bức, ngón tay y chỉ vào cô gái trong bức tranh mùa thu.
Y bình thản nói: “Cô ta ở đây.”
“Ai?” Mọi người đồng thanh hỏi.
“Mọi người thấy chiếc vòng bạch để thanh trên tay cô ta không?”
“Rồi cả nốt ruồi son trên má trái nữa. Ban đầu chúng ta đều tưởng đó là máu nhưng không phải, đó là nốt ruồi son Hình Đình nói.”
Nghe vậy, Hình Đình hận không thể dán mắt vào bức tranh mà quan sát cho thật kỹ. Người trong tranh không quá nhỏ, ngũ quan vẫn tương đối rõ ràng. Tuy nét mặt khá đáng sợ nhưng vẫn có thể nhận ra đó chính là cô gái có nốt ruồi son, “phu nhân cục trưởng” hắn từng thấy trong sảnh Long môn.
“Chẳng lẽ mỗi một bức Mỹ Nhân Địa Ngục đều có hai cô gái phải chết?” Hình Đình cảm thấy da đầu mình như giật từng cơn, không dám nghĩ lại câu Hà Phục từng nói ở nhà.
Hà Phục gật đầu: “Một bức tranh hoàn thành cần hai người chết. Người thứ nhất chết tại nơi vẽ tranh, họa sĩ tận mắt quan sát nên mới có thể vẽ ra chân thực như thế. Người thứ hai chết là để quảng cáo cho bức tranh.”
“Đệt mẹ thằng cha đấy biến thái à!” Dương Minh Trăn giận dữ nói, “Ông đây mà bắt được thằng họa sĩ đó, ông sẽ cho nó nếm khổ hình thời Mãn Thanh!”
Hắn lập tức lệnh cho Thôi Lương, “Cậu mang ngay bốn bức tranh này về cục cảnh sát. Tôi sẽ đi điều tra xem gần đây sảnh Long Môn có ai mất tích không.”
“Rõ!” Thôi Lương nhận lệnh.
Tiêu Giả đau khổ nhìn bốn bức tranh bị đưa đi. Những ngẫm lại, nếu tranh thực sự giết người, vậy thì để bọn họ đưa đi cũng tốt, đỡ việc những cô gái kia hóa thành quỷ tìm đến hắn.
Sau khi lấy bộ tranh, đoàn người chuẩn bị rời đi.
Hình Đình lẳng lặng đến gần Tiêu Giả, thì thầm với hắn: “Ông chủ Tiêu, hai bình hoa lớn bày ở sảnh kia chắc bị lừa không ít tiền nhỉ. Đầu óc anh vẫn chẳng khá lên chút nào.”
Tiêu Giả ngẩn người. Ngữ điệu này cực kỳ quen. Hắn ngẩng phắt đầu lên, thấy Hình Đình đã đi xa, hắn gọi: “Thầy ơi.”
Hình Đình không ngoảnh lại. Hắn biết câu gọi đó chỉ là thăm dò. Chuyện đã qua, cứ quên hết đi là được, không việc gì phải nhớ lại.
Ra khỏi tiệm Năm Tháng, Hình Đình thấy Hà Phục đang nói gì đó với Úc Thung.
Thính lực hắn rất tốt, tuy cách khá xa nhưng vẫn nghe thấy câu Úc Thung nói: “Anh Hà trông khá giống một người quen cũ của tôi, đến cả tên cũng giống.”
“Ồ?” Giọng Hà Phục vẫn bình thản như vậy, trên gương mặt là nụ cười mỉm trông rất dễ chịu.
Úc Thung nói: “Người quen cũ kia chính là bạn, đồng thời là cấp trên của đội trưởng Dương, nghe nói đã mất từ hai năm trước.”
Hình Đình bỗng lo lắng, chẳng lẽ Úc Thung đã phát hiện ra thân phận Hà Phục? Hắn định chạy tới giải vây thay y.
“Vậy sao?” Hà Phục cười hỏi. “Pháp y Úc mới tới cục cảnh sát chưa đầy một năm, có nhiều chuyện vẫn chưa biết, sao đã gặp người đã mất từ hai năm trước ở đâu rồi?”
Úc Thung cười ha hả: “Đội trưởng Hà từng là truyền kỳ trong cục cảnh sát, đương nhiên tôi đã nghe không ít tin đồn, ảnh chụp cũng từng nhìn thấy. Vậy nên…” Anh ta tiến sát về phía Hà Phục, ghé tới nói nhỏ bên tay, “… Tôi mới tò mò về anh, liệu con người có thể chết rồi sống lại không?”
Hà Phục mỉm cười, gương mặt búp bê trưng ra vẻ ngạc nhiên, “Tôi cũng rất muốn biết đáp án cho câu hỏi này. Nếu lần sau có cơ hội, tôi lại bàn luận thêm với pháp y Úc nhé.”
Phía xa, Dương Minh Trăn vẫy tay gọi Úc Thung: “Lên xe nhanh nào!”
Úc Thung chào tạm biệt Hà Phục, chạy về phía Dương Minh Trăn.
Dương Minh Trăn khởi động xe, hỏi: “Ban nãy cậu nói gì với anh ta? Trông như quen thân lắm ấy. Trước giờ cậu đều dễ làm thân thế à?”
Úc Thung cười, nói: “Tôi nói với anh ấy rằng đội trưởng của chúng tôi rất quý anh ấy, thường xuyên khen không hết lời.”
“Vớ va vớ vẩn, tôi còn lâu mới quý anh ta.” Dương Minh Trăn mắng.
Hình Đình tai thính, đương nhiên cũng nghe thấy những lời này. Hắn kéo Hà Phục đi về nhà.
Dọc đường đi, hắn cứ lải nhải liên mồm: “Anh vừa mới khỏe lại thôi, sao không chịu ngoan ngoãn ở trong nhà đi hả? Giờ anh bị hai tên cảnh sát đó để mắt rồi, nhỡ hôm nào bị bắt thật, tôi không giúp anh quản lý cái tiệm cá tồi tàn đó đâu.”
Hà Phục không nói gì, y nhìn chằm chằm sợi tơ đỏ trong lòng bàn tay. Lúc nãy, khi Úc Thung nói chuyện với y, khoảnh khắc đối phương áp sát tới, sợi tơ đỏ của y rõ ràng đã rút ngắn lại một nửa.
Kẻ này rất nguy hiểm.
Tiệm Cá Số 7 (Thất Hào Ngư Quán)
Chương 35: Bức tranh chết chóc (3)
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương