Phần 1: Ngọc bội mặt người
Chương 6
Chẳng mấy chốc, màn đêm đã buông xuống. Bị bóng đêm bao phủ, Trà Thành có một vẻ đẹp ma mị cực kỳ hút mắt.
Hình Đình nằm trên giường, chờ anh Còm trói mình lại bằng dây thừng. Anh Còm đứng bên giường, cực kỳ do dự, “Hay là anh không trói cậu? Anh ngồi đây canh cậu, canh cả đêm luôn, đảm bảo không cho cậu ra ngoài đi lung tung.”
Hình Đình quyết tuyệt: “Phải trói.”
Hắn không sợ mình sẽ ra ngoài đi lung tung, chỉ sợ người phụ nữ trong cơ thể mình thức tỉnh rồi gây họa khắp nơi. Đến khi đó, Trà Thành lại xuất hiện thi thể nát mặt mới, nhỡ chẳng may bị cảnh sát tuần tra tóm được đúng lúc đang gây án, vậy thì hắn có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch tội.
Anh Còm hết cách, đành trói chặt Hình Đình vào giường bằng sợi dây thừng thô to như ngón tay cái, khiến hắn không thể cử động được.
Hình Đình thử giãy giụa, đảm bảo bản thân không thể vùng ra, bấy giờ mới yên tâm nói với anh Còm: “Anh Còm, trói xong rồi, anh về nhà ngủ đi.”
Anh Còm không yên tâm lắm: “Cứ để anh ở đây canh cậu đi? Nếu cậu có chuyện gì anh còn kịp giúp.”
Hình Đình biết anh Còm có ý tốt, nhưng hắn không thể để anh Còm tốt bụng bị nữ quỷ kia giết chết. Chính hắn cũng chẳng đoán trước được liệu nữ quỷ đó có bản lĩnh thông thiên hay không. Nhỡ cô ta thoát được sợi dây thừng này, vậy thì hậu quả thật khó lòng nào tưởng tượng nổi.
“Anh ở đây canh thì em không ngủ được mất.” Hình Đình nói, “Anh cứ về đi, em không sao đâu.”
Lúc này anh Còm mới gật đầu, đứng dậy rời đi, đóng cửa lại giúp Hình Đình.
Trước khi đi, anh ta lại nói: “Có chuyện gì cứ hét to lên nhé, để anh ở bên kia còn nghe thấy.”
Hình Đình đáp: “Vâng.”
Anh Còm đi rồi, Hình Đình mở mắt trừng trừng nằm trên giường. Hắn đang chiến đấu với cơn buồn ngủ của bản thân, điểm lại tất cả những chuyện quái dị đã xảy ra trong mấy ngày qua. Nguyên do cho tất cả chúng đều là vì hắn đã nhận ủy thác trộm miếng ngọc bội giúp Kim Nhân Diệu kia.
Kim Nhân Diệu coi trọng miếng ngọc bội này đến vậy, phải chăng ngọc bội chính là thứ thuốc giải gã đang đau khổ tìm kiếm?
Thế nhưng miếng ngọc bội cổ quái này không những khiến người ta lúc nam lúc nữ mà còn có thể đoạt mạng kẻ khác, nhìn đâu cũng không thấy tốt lành gì, sao có thể coi là thuốc giải.
Nghĩ đến chuyện trong cơ thể mình đang có một người phụ nữ đáng sợ, Hình Đình dốc hết can đảm uy hiếp: “Nếu cô có thể nghe thấy tôi nói thì nghe cho kỹ đây, tôi không quan tâm cô là cái quái gì, tóm lại, tôi không cho phép cô ra ngoài giết người nữa!”
“Đào cô từ trong mộ ra là chủ ý của Kim Nhân Diệu. Oan có đầu, nợ có chủ, cô nên tìm Kim Nhân Diệu thì hơn!”
Căn phòng yên lặng đến mức nghe thấy cả tiếng kim rơi. Sự yên lặng quái quỷ ấy như đang cười nhạo vào những điều Hình Đình vừa nói.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, cuối cùng ánh trăng cũng bò đến đầu cành cây. Ánh trăng chiếu vào qua ô cửa sổ, mắt Hình Đình díp vào với nhau, cơn buồn ngủ rũ rượi bao vây lấy hắn.
Hắn không ngừng tự nói với bản thân: “Không được ngủ, không được ngủ…”
Canh phu gõ kẻng báo giờ Tý, Hình Đình nhận thấy cơ thể mình như bị đóng băng, tứ chi cứng đờ, ngay cả ngón tay cũng không động đậy nổi. Hắn định hét lên nhưng cuối cùng vẫn rệu rã khép mắt, chìm vào hôn mê.
Ánh trăng chiếu rọi, Hình Đình chầm chậm biến đổi. Gương mặt nam góc cạnh biến thành gương mặt nữ ma mị. Ngực hắn nhô cao lên như hai ngọn núi nho nhỏ.
Hắn mở choàng mắt ra, con ngươi vừa đỏ tươi như máu nhoáng cái đã trở lại màu đen.
Hắn cựa quậy, phát hiện mình đang bị trói cứng thì nhếch môi cười, trông cực kỳ quyến rũ. Giờ phút này, hắn đã hoàn toàn biến thành một người phụ nữ đẹp hớp hồn.
Ngay sau đó, dây thừng đang trói chặt trên người bỗng nhiên đứt ra. Người phụ nữ khoan thai xuống khỏi giường. Dáng đi uyển chuyển kia thật sự khiến người khác rung động. Cô ta bước tới mở tung cửa phòng, tận hưởng làn gió đêm, tham lam hít vào luồng không khí trong lành.
Anh Còm nấp bên ngoài hồi lâu thấy Hình Đình mở cửa bước ra thì cực kỳ kinh ngạc. Hóa ra Hình Đình bị mộng du thật. Anh nhớ người ta bảo người bị mộng du không thể tỉnh khỏi giấc mơ. Thế nên anh Còm quyết định bám theo Hình Đình.
Anh Còm đi không xa Hình Đình lắm, thấy tướng đi đánh mông lắc hông của Hình Đình, anh cứ cảm thấy giống giống phụ nữ? Chẳng lẽ Hình Đình mộng du cho rằng bản thân là một cô gái?
Khi muốn tiến lên theo dõi gần hơn, anh Còm chợt phát hiện Hình Đình đi phía trước mình đã biến đâu mất.
Anh ta vội chạy lên, sợ Hình Đình gặp chuyện.
Đi vào con ngõ nhỏ, anh Còm sợ điếng người. Dưới ánh đèn đường tù mù, một cô gái trẻ tuổi mặc áo sơ mi trắng đang đứng đó. Ánh trăng lạnh chiếu lên người khiến cô ta trông như tiên nữ ánh trăng khiến người ta mê muội.
Cô gái tựa người vào tường, ngón trỏ tay phải nhẹ nhàng ngoắc gọi anh Còm.
Anh còn nuốt nước bọt, sợ rằng cô gái đẹp như thế chắc là yêu tinh trong núi đi ra?
Anh ta gắng gượng hỏi một câu: “Cô gái, đêm khuya rồi sao còn chưa về nhà?”
Cô gái không trả lời, chỉ nhìn anh Còm, ánh mắt cực quyến rũ.
Anh Còm nhớ đến mấy vụ án giết người gần đây, cảm thấy một cô gái ở ngoài một mình thế này sẽ không an toàn, bèn nói: “Dạo này đang có quái vật giết người, cô vẫn nên về nhà ngủ sớm đi. Nếu cô sợ, tôi có thể đưa cô về. Nhà cô ở đâu thế?”
Cô gái vươn tay chỉ về phía trước.
Anh Còm nhìn theo hướng tay chỉ, hỏi: “Nhà cô ở bên đó hả? Nào, để tôi đưa cô về.”
Cô gái mỉm cười, gật đầu.
Anh Còm đi trước, cô gái theo sát sau lưng. Suốt quãng đường đi, cô gái này không nói tiếng nào. Anh Còm tưởng cô là người câm nên cũng ngại nói nhiều.
Sau khi đi được một lúc, anh Còm cảm thấy lưng mình hơi lạnh. Chẳng lẽ trời nổi gió đổ mưa rồi? Nếu trời mưa, Hình Đình mộng du bên ngoài dầm ướt thì phải làm sao đây?
Nghĩ vậy, anh ta ngoảnh lại, muốn nói với cô gái rằng mình còn phải đi tìm người. Nhưng rồi anh ta lại cảm thấy không đúng lắm, chẳng phải bộ quần áo cô gái này đang mặc chính là của Hình Đình hay sao?
“Quần áo của cô…”
Anh Còm còn chưa nói hết câu, cô ta đã nhào về phía anh ta, tựa vào lòng anh Còm như người không xương. Ngón tay thon thả như ngọc đặt trên ngực anh Còm, nhoáng cái, móng tay sắc như dao vươn dài ra.
Anh Còm sợ đến mức hét toáng lên: “Yêu quái! Yêu quái!”
Cuối cùng anh ta cũng nhận ra hung thủ giết người moi nội tạng rạch mặt mấy hôm nay chính là cô ả! Xem ra đêm nay anh ta khó lòng nào thoát chết rồi.
Trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, một bàn tay tóm lấy anh Còm từ sau lưng kéo ngược anh ta lại, tránh được đòn tấn công của người phụ nữ.
Đến khi đứng vững, anh Còm nhận ra chẳng biết từ bao giờ đã có một thanh niên mặc trường bào tối màu xuất hiện sau lưng mình.
Làn da thanh niên kia rất trắng, trông cực kỳ nổi bật giữa đêm đen, đôi mắt lại sáng ngời, đẹp đẽ như viên thủy tinh. Y mặc một bộ trường bào màu xám đen, tay phải xách một chiếc đèn lồng.
Thanh niên kia nói với anh Còm: “Đêm khuya gió lớn, không nên rời nhà, mau về đi.”
Anh Còm ngơ ngác nhìn y, chỉ cảm thấy mình thực sự nên nghe lời y.
“Về ngủ đi, quên hết những chuyện đã xảy ra đêm nay.”
Anh Còm ngơ ngác gật đầu rồi thực sự đi về phía nhà mình.
Tiếc là người phụ nữ kia vẫn không chịu buông tha. Cô ta vọt lên, chặn đường anh Còm: “Không được đi!”
Giọng nói khàn đặc kia nghe hệt như tiếng gầm giận dữ từ địa ngục. Cô ta vươn tay phải định tấn công. Thanh niên kia lại tóm chặt lấy cổ tay, thẳng chân đá văng cô ta.
Cô ta nổi giận. Cô ta đã ẩn nấp nhiều ngày trong cơ thể Hình Đình, đây là lần đầu tiên bị phát hiện. Cô ta dồn hết oán khí của mình lên thanh niên đối diện.
“Chõ mũi vào chuyện người khác!”
Thanh niên mỉm cười, giơ một tấm thẻ ra: “Cảnh sát phá án sao lại là chõ mũi vào chuyện người khác? Tôi đã chờ cô lâu lắm rồi, tiểu thư Hứa Bội.”
Cô ta trợn tròn mắt như không thể tin nổi.
Trên đời này vẫn có người biết tên cô ta?
Hứa Bội lạnh giọng chất vấn: “Anh là ai?”
“Một người có thể giúp cô hoàn thành tâm nguyện.”
Hứa Bội hỏi ngược lại: “Tôi thì có tâm nguyện gì chứ.”
Thanh niên hơi nhếch môi, điềm nhiên nói: “Giết người.”
Hứa Bội thực sự không thể tin được đây là lời được nói ra từ miệng một cảnh sát. Y muốn trở thành đồng lõa của cô?
Tiệm Cá Số 7 (Thất Hào Ngư Quán)
Chương 6: Ngọc bội mặt người (6)
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương