Phần 1: Ngọc bội mặt người
Chương 9
Vườn Hứa nằm ở vùng ngoại ô Trà Thành. Nó có lịch sử tồn tại rất lâu, đã đổi mấy đời chủ. Sau nhiều lần tu chỉnh, vườn Hứa vừa tiếp thu đặc điểm phong cách kiến trúc Tây Âu, đồng thời cũng giữ lại một phần nét cổ kính đời nhà Thanh.
Tường trắng bao quanh bên ngoài, hai bên cổng lớn màu son là hai tượng đá trấn trạch trông rất uy nghiêm, khí phách.
Hình Đình tránh khỏi cổng trước, tìm tới cửa sau của vườn Hứa, phát hiện cánh cửa sau đang đóng kín kia không có lấy một người hầu trông giữ. Hắn cảm thấy rất kỳ lạ. Theo lý thuyết, đáng ra khuôn viên nhà quý tộc thế này phải có người canh cả cổng chính lẫn cửa sau chứ? Vừa nãy hắn không thấy ai ở cổng chính, giờ vòng ra cửa sau cũng tương tự.
“Vườn Hứa này đúng là kỳ lạ. To như thế mà chẳng có nổi một người gác cổng.” Hình Đình nhỏ giọng nhận xét với Hà Phục. “Anh mau về xin lệnh điều tra, bắt Kim Nhân Diệu đang trốn trong vườn Hứa về thẩm vấn đi.”
Hà Phục đưa mắt nhìn hắn như muốn nói “Cậu bị đần à?”.
Không có chứng cứ gì mà đòi vào bắt người, không bị đần thì là gì? Hình Đình lập tức im bặt, uể oải tựa vào tường.
Chỉ còn một ngày. Sau hôm nay, nếu vẫn không lấy được ngọc bội ra, nữ quỷ kia sẽ thực sự chiếm được cơ thể hắn.
Đang lúc hắn định nói gì đó, Hà Phục chợt ra dấu tay, ý bảo hắn trốn đi.
Hai người nấp vào sau chỗ ngoặt. Hình Đình ló đầu ra, trông thấy hai bác sĩ mặc áo blouse trắng đang đi từ xa tới, trông có vẻ sắp vào vườn Hứa khám bệnh.
Hà Phục thấp giọng nói: “Đánh ngất bọn họ.”
Hình Đình còn chưa kịp phản ứng, Hà Phục đã ra tay, tốc độ nhanh đến mức hắn nhìn không kịp. Rõ ràng vừa rồi ho còn đứng bên cạnh hắn, vậy mà loáng cái đã vọt ra sau lưng hai người kia, đánh ngất bọn họ.
Hà Phục gọi hắn: “Cởi quần áo, nhanh!”
Hình Đình hiểu ngay, y muốn cải trang thành bác sĩ để vào vườn Hứa. Hắn lập tức lột sạch đồ của đối phương rồi trói cả hai vào một gốc đại thụ.
“Đây là bác sĩ riêng của nhà họ Hứa. Lấy thân phận của bọn họ vào trong sẽ dễ hành động hơn.” Hà Phục thấp giọng nói với Hình Đình. “Lát nữa, sau khi vào, tùy cơ ứng biến, đừng hấp tấp.”
Hình Đình gật đầu.
Sau khi chỉnh trang xong xuôi, hai người cùng bước tới gõ cửa vườn Hứa.
Không bao lâu sau, bên trong vang lên tiếng nói: “Ai gõ cửa thế?”
“Bác sĩ.” Hà Phục trả lời cực kỳ ngắn gọn.
Cửa mở, một người đàn ông ngoài bốn mươi tuổi ăn mặc như gia nô xuất hiện. Ông ta lướt mắt nhìn Hà Phục và Hình Đình.
“Anh không phải bác sĩ Trương.” Người đàn ông trở nên cảnh giác, đanh mặt nhìn hai người, “Các anh là ai?”
Hà Phục mỉm cười hiền hòa, lịch sự nói: “Hôm nay bác sĩ Trương có việc phải về nhà, điều chúng tôi đi hỗ trợ. Anh ấy nói hôm nay nhất định phải tới đây một chuyến, có việc rất gấp.”
Y vốn mang gương mặt vô hại như một đứa trẻ, vừa nở nụ cười đã khiến người đàn ông tin ngay mà mời vào. “Mời bác sĩ vào trong. Không biết bác sĩ họ gì?”
“Kẻ hèn này họ Giả. Đây là cậu Tăng, phụ tá của tôi.” Hà Phục giới thiệu Hình Đình đi theo sau mình với người đàn ông.
Một giả một thật*, Hà Phục bịa tên đến là hay. Hình Đình lập tức cười hì hì phụ họa, “Đúng vậy đúng vậy.”
* Chữ “tăng” pinyin là /ceng/, gần âm với chữ “chân” (thật) /zhen/
“Bác sĩ Giả và bác sĩ Tăng, cuối cùng hai người cũng tới. Mời vào mời vào.” Người đàn ông không hề phát hiện ra cách chơi chữ của “giả” và “tăng”, vẫn đon đả mời hai người vào trong.
Vườn Hứa rất rộng. Sau khi bước qua cổng liền thấy một hòn non bộ. Vòng qua hòn non bộ lại đến một khu rừng nhỏ, đằng trước khu rừng chính là phòng bếp. Lúc đi qua phòng bếp, Hà Phục liếc mắt vào trong, trông thấy trong phòng có hai người phụ nữ lớn tuổi ngồi ở đó. Hai người kia đang sắc thuốc, mùi thuốc đông y gay mũi khiến người ta phải nhíu mày.
Người đàn ông để ý thấy ánh mắt của Hà Phục, lập tức hắng giọng một tiếng. Nghe thấy thế, người phụ nữ đang sắc thuốc bên trong lập tức đóng cửa phòng bếp lại.
Hành động bất thường ấy khiến Hà Phục và Hình Đình sinh nghi. Tại sao sắc thuốc lại phải đóng kín cửa, đó đâu phải chuyện gì cần giấu giếm.
Bất chợt, Hình Đình nhớ Hà Phục từng nói người nhà họ Hứa mắc bệnh lão hóa. Chẳng lẽ thứ thuốc bọn họ đang sắc là thuốc chữa bệnh lão hóa?
Hình Đình liếc nhìn Hà Phục theo bản năng, thấy Hà Phục đang nhìn chằm chằm vào người đàn ông dẫn đường kia.
Người đàn ông mặc bộ áo mã quái dài màu xanh đen, lưng còng xuống, tướng đi trông khá vất vả, cảm giác như ông ta đã già đến mức đi lại khó khăn. Thế nhưng rõ ràng mặt ông ta chỉ chừng ngoài bốn mươi thôi mà.
Chẳng lẽ ông ta cũng là người bị bệnh lão hóa?
Đi qua phòng bếp, đến khu vực vườn trước, một ao nước phân chia kiến trúc tổng thể của vườn Hứa thành hai phần. Bên trái là đình đài lầu các kiểu cổ, bên phải là kiến trúc phương Tây.
Người đàn ông dẫn đường chợt dừng lại, chỉ về phía căn phòng bên trái: “Ông bà chủ đã chờ trong đó lâu lắm rồi. Nhờ hai vị khám xong lại qua phòng cô chủ ở bên phải.”
Hà Phục gật nhẹ đầu: “Vâng.”
Người đàn ông dẫn họ tới thằng phòng của ông bà Hứa.
“Thưa ông bà chủ, bác sĩ đến rồi ạ.” Người đàn ông báo tin.
Bên trong vang lên một tràng ho khan, tiếp đó là một âm thanh già nua: “Vào đi.”
Người đàn ông đưa tay tỏ ý mời, Hà Phục xách hòm thuốc nhẹ nhàng đẩy cửa ra, Hình Đình theo sát sau lưng. Sau khi cửa được đóng lại, Hà Phục và Hình Đình cùng đi sâu vào trong phòng, vòng qua bức bình phong tranh thủy mặc. Hình Đình sợ điếng người bởi cảnh tượng trước mắt. Hà Phục vẫn bình tĩnh thong dong bước tới gần hai người đang nằm trên giường.
Hình Đình nuốt nước bọt, phục sát đất khả năng chịu đựng tâm lý của Hà Phục.
Trời ơi, thứ nằm trên giường kia còn là người ư! Rõ ràng là hai bộ xương trắng bọc da người mà. Bọn họ mặc quần áo của con người, nằm trên giường không ngừng duỗi thân ra như ác quỷ. Với mỗi động tác, xương cốt sẽ phát ra vài âm thanh kinh dị.
Ông Hứa bà Hứa hóa ra là hai bộ xương!
Nếu không phải ban nãy chính tai nghe thấy giọng của ông Hứa, có lẽ hắn đã cho rằng đây là hai cái xác đang nằm trên giường.
Hình Đình nhìn Hà Phục bước về phía bọn họ, bản thân hắn chẳng dám tiến thêm dù chỉ một bước.
Hắn đứng đằng xa, nhỏ giọng nói: “Bác sĩ Giả, bụng tôi khó chịu quá, chắc bị đầy bụng.”
Hà Phục hiền hòa đáp: “Tôi biết rồi. Vậy cậu cứ ngồi ở ghế đi, tôi sẽ khám cho ông bà Hứa.”
Như được đại xá, Hình Đình ngồi phịch xuống ghế, không dám nhìn về phía giường.
Hà Phục lại vô cùng nghiêm túc nói chuyện với hai bộ xương kia: “Làm phiền rồi.”
Ông Hứa liếc nhìn Hà Phục, hỏi: “Cậu là bác sĩ mới tới?”
Hà Phục gật đầu: “Đúng vậy. Vì cực kỳ am hiểu về chứng bệnh lạ này nên bác sĩ Trương điều tôi tới đây thăm khám cho hai ông bà.”
Cực kỳ am hiểu? Hình Đình đảo mắt khinh thường. Sao người này có thể nói dối không biết ngượng vậy chứ.
Trên giường, bà Hứa vô cùng kích động. Bà ta run run rẩy rẩy nói: “Vậy thì chúng ta được cứu rồi. Ông ạ, chúng ta được cứu rồi.”
Ông Hứa nắm chặt tay bà Hứa, thở dài: “Chỉ mong là thế.”
Hà Phục vừa mở hòm thuốc, vừa hỏi hai vợ chồng họ Hứa: “Không biết hai ông bà đã mắc chứng bệnh lạ này bao lâu rồi?”
Ông Hứa chầm chậm trả lời: “Là bệnh di truyền cách đời trong gia tộc, chỉ là năm nay bỗng trở nên vô cùng nghiêm trọng, khiến chúng tôi không thể sống được như người bình thường nữa…”
“Vì sợ bị người ngoài phát hiện và coi là quái vật, chúng tôi luôn đóng cửa ở trong nhà, cứ cách vài ngày lại mời bác sĩ tới khám. Dù thừa biết sẽ chẳng có chuyển biến tốt đâu nhưng vẫn cứ ôm hy vọng.”
Hà Phục nghiêm túc lắng nghe như một thính giả chân thành, đồng thời nhẹ nhàng lật hai bộ xương biết nói trên giường. Hình Đình biết y đang giả vờ giả vịt kiểm tra mà thôi.
Sau khi kiểm tra xong, Hà Phục ngồi xuống băng ghế bên cạnh giường. Y hỏi: “Ông Hứa có từng nghĩ đến chuyện tìm một loại thần dược, giống như tổ tiên Hứa Sĩ Thanh của ông năm xưa từng tạo ra ngọc bội mặt người cho con gái mình không?”
Nghe vậy, Hình Đình ngồi thẳng lưng, nhìn Hà Phục. Ngọc bội mặt người là thần dược do Hứa Sĩ Thanh tạo ra để bữa bệnh lão hóa cho cô con gái Hứa Bội?
Ông Hứa vươn cánh tay xương xẩu bọc da ra xua xua: “Không, không đâu… Bác sĩ Giả nghĩ nhiều rồi. Làm gì có loại thần dược như thế. Đó chẳng qua là lời đồn thôi, lời đồn toàn là giả ấy mà.”
Hình Đình hừ lạnh một tiếng trong lòng. Giả? Nếu là giả, tại sao trong mộ Hứa Bội lại có miếng ngọc bội kỳ quái khiến hắn phải khổ sở thế này.
Đúng lúc này, bà Hứa chợt nói: “Chẳng phải thằng rể đã bảo sẽ giúp chúng ta…”
Còn chưa nói xong, ông Hứa đã ngắt lời bà ta, trách cứ: “Bà này bệnh đến hồ đồ rồi. Nhà họ Hứa chúng ta làm gì có con rể.”
Hà Phục và Hình Đình liếc nhìn nhau. Rõ ràng ông Hứa đang có bí mật giấu bọn họ.
“Bác sĩ Giả khám thấy sao?” Ông Hứa bỗng đặt câu hỏi.
Hà Phục mỉm cười, trả lời: “Tình hình vẫn như lần trước bác sĩ Trương tới kiểm tra, may là có chuyển biến tốt hơn đôi chút.”
“Thật sao?” Bà Hứa cười cười, “Xem ra thứ thuốc kia thật sự hữu dụng.”
Hình Đình nhanh nhảu hỏi một câu: “Thuốc gì vậy?”
Ông Hứa đáp: “Còn thuốc gì nữa, đương nhiên là thuốc tốt bác sĩ các cậu chỉ cho.”
Hai người còn muốn hỏi kỹ thêm về thuốc, ông Hứa lại nhất quyết không chịu nói. Ông ta gọi người đàn ông ngoài cửa vào.
“Quản gia, dẫn họ sang phòng tiểu thư đi, để khám qua cho con bé.”
Quản gia mở cửa, mỉm cười khách khí với hai người: “Bác sĩ Giả, bác sĩ Tăng, mời đi theo tôi.”
Hai người đi theo ông ta qua một chiếc cầu gỗ nhỏ trên mặt ao.
Hà Phục cúi đầu nhìn, phát hiện trong ao không hề có cá, thậm chí chẳng có lấy một cọng rong bèo. Cái ao sạch sẽ phản chiếu bóng của cả hai như một mặt gương trong.
“Quản gia, sao không nuôi vài con cá cảnh, cây thủy sinh trong ao?” Hà Phục hỏi.
Quản gia đưa mắt nhìn ao, nói: “Từng nuôi đấy chứ, nhưng chết cả rồi, chẳng sống được bao lâu.”
Hà Phục nói tiếp: “Ao nước này trong quá, có phải người trong nhà họ Hứa đều dùng nước này để uống không?”
Quản gia có vẻ khá đắc ý: “Đúng thế, nước ao vừa ngọt vừa mát, là nước lấy từ dưới giếng ở vườn sau. Cái giếng đó tồn tại lâu lắm rồi, mỗi tội cứ cách vài chục năm lại bị cạn nước một lần. Đến mùa nước dâng, giếng sẽ có nước lại, giống như thần linh đang quan tâm chúng tôi vậy…”
Hà Phục không nói gì. Nước ao trong như thế mà không nuôi được cá, cũng không nuôi được cây thủy sinh, vậy thì con người còn có thể uống được sao?
Đi qua ao, Hà Phục đưa mắt ra hiệu với Hình Đình, ý bảo hắn tìm cách tách ra.
Hình Đình hiểu ngay, hắn ôm bụng hỏi quản gia: “Quản gia, bụng tôi đau quá, cho hỏi nhà vệ sinh nằm ở đâu vậy?”
Quản gia quay sang nhìn Hình Đình: “Sao tự nhiên bác sĩ Tăng lại đau bụng vậy? Vườn Hứa rộng lắm, tôi sợ anh sẽ đi lạc mất. Chi bằng để tôi dẫn anh đi nhé?”
Hình Đình xua tay: “Thôi, không cần đâu. Quản gia cứ đưa bác sĩ Giả đến phòng cô chủ khám cho cô ấy đi. Ông cứ nói tôi biết vị trí nhà vệ sinh là tôi sẽ tìm được. Khả năng định hướng của tôi tốt lắm.”
Quản gia hơi khó xử, rõ ràng ông ta không muốn để Hình Đình rời khỏi tầm mắt mình, sợ Hình Đình sẽ đi lung tung.
“Đi theo con tới phòng bếp bên kia kìa, nằm ở phía bên phái rừng trúc.”
Quản gia nghiêm túc dặn dò: “Bác sĩ Tăng nhất định đừng đi lung tung nhé.”
Hình Đình ôm bụng, cúi đầu khom lưng: “Vâng vâng, hai người mau qua khám cho cô chủ đi.”
Nhìn theo hướng Hình Đình rời đi một lúc, cuối cùng quản gia cũng dẫn Hà Phục tới phòng cô chủ.
Hình Đình nấp ở sau tường, thấy quản gia vào phòng rồi mới yên tâm. Mọi thứ trong vườn Hứa đều kỳ quái: Hai người xương trong phòng, quản gia đáng nghi, rồi cả người phụ nữ sắc thuốc trong bếp. Nghe đến chuyện phải tới khám cho cô Hứa bị bệnh, Hình Đình chỉ muốn bỏ chạy ngay lập tức. Ai biết được cô Hứa kia liệu có phải là một bộ xương bọc da người nữa hay không.
Nhưng Hà Phục vẫn đang ở đó, hắn đâu thể làm ra hành động bất nhân bất nghĩa như thế. Dù gì những việc Hà Phục đang làm cũng là vì giúp hắn lấy ngọc bội ra khỏi người, chung quy hắn không thể bỏ Hà Phục lại một mình.
Vừa rồi, Hà Phục ra hiệu cho hắn rời đi chính là để hắn thám thính vườn Hứa.
Hình Đình đứng tại chỗ ngẫm nghĩ, quyết định tới phòng bếp trước. Khi nãy, lúc đi qua phòng bếp, quản gia cố tình hắng giọng ra hiệu cho hai người phụ nữ kia đóng cửa. Chắc chắn phòng bếp này có bí mật không thể để người khác phát hiện.
Hắn bước đến gần phòng bếp, cởi áo blouse giấu đi, sau đó lần tay phải lên phía sau vành tai. Ở đó có một vết sẹo nhỏ, Hình Đình xé mạnh xuống, toàn bộ lớp da mặt đều bị bóc ra.
Không bao lâu sau, kén bọc kín lấy khuôn mặt hắn.
Sau khi kén nứt, một gương mặt hoàn toàn mới xuất hiện.
Là gương mặt của quản gia.
Hình Đình sờ lên mặt, cảm giác lần đổi mặt này làm khá ổn. Sau khi chỉnh trang lại, hắn học theo dáng vẻ lom khom của quản gia, chầm chậm bước đến phòng bếp.
***
Cục cảnh sát Trà Thành.
Cảnh sát đi điều tra về Kim Nhân Diệu đã trở lại, báo cáo với Dương Minh Trăn.
“Chúng tôi tới tiệm nước hoa Đắm Say điều tra, chủ tiệm nói rằng bọn họ chỉ từng bán một chai nước hoa loại đó. Một tiểu thư mua cho chồng cô ấy.” Cảnh sát nghiêm túc nhìn vào sổ ghi chép của mình, “Tiểu thư kia tên Hứa Tinh.”
Hứa Tinh?
Đó chẳng phải là cô Hứa đi du học về nước hay sao!
Đúng lúc này, một cảnh sát khác đẩy cửa bước vào. Anh ta là Tiểu Lý, phụ trách các vụ án mất tích ở Trà Thành.
Dương Minh Trăn hỏi: “Sao anh lại tới đây?”
Tiểu Lý nói: “Đội trưởng, có manh mối mới về vụ án mất tích tháng trước. Có người nói vườn Hứa từng nhận người tứ xứ, ai tìm đến cũng không từ chối, thậm chí cho cả những kẻ lang thang vào trong. Người nhà của người mất tích nói rằng sau khi con trai họ vào vườn Hứa thì không thấy trở về nữa.”
“Vườn Hứa, vườn Hứa, lại là vườn Hứa!” Dương Minh Trăn giận dữ, “Ông đây thật sự muốn xem xem rốt cuộc con quỷ ăn thịt người nào đang trốn trong vườn Hứa!”
“Mọi người, lập tức dẫn quân tới bao vây cổng vườn Hứa. Tôi phải tóm cho được bọn chúng.”
Tiệm Cá Số 7 (Thất Hào Ngư Quán)
Chương 9: Ngọc bội mặt người (9)
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương