Tiến Công Sủng Phi
Chương 181: Hoàng Thượng Dạy Dỗ
Edit: Tuệ Tu nghi.Beta: Chiêu Hoàng Thái phi.Đối với phương diện này Thẩm Vũ trời sinh khiếm khuyết, dường như bất luận là nàng làm tư thế nào cũng không đạt tiêu chuẩn. Cuối cùng hai tay giơ lên cũng trở nên tê mỏi, nàng đành buông tay ra, mũi tên trên dây cung thật sự đã bay ra ngoài, chỉ là không quá hai thước đã rơi xuống mặt đất, cách xa bia ngắm cả một đoạn. Tiểu thái giám kia cũng đã gấp đến độ đầu túa đầy mồ hôi rồi, kỳ thật hắn hầu hạ Thẩm Vũ luyện bắn tên cùng lắm cũng mới chỉ một canh giờ thôi, trong đó còn đã nghỉ ngơi vài bận. Nhưng y phục trên người hắn đã ướt mồ hôi đến mấy lần, cũng đã bị gió thổi khô mấy lần. Thẩm Vũ thử liên tục rất nhiều lần, nhưng đều kết thúc bằng thất bại, sau đó nàng tức giận đến mức ném thẳng cung tên lên mặt đất, hoàn toàn bỏ cuộc, nét mặt cáu giận rất rõ ràng. "Học bắn tên gì chứ, còn không bằng dùng cục đá ném còn dễ hơn chút! Chỉ cho ba ngày thì sao mà học được!" Thẩm Vũ hơi nâng cao giọng, gần như là nổi giận mà mắng. Sau khi cung tên bị ném tiếp xúc với mặt đất thì phát ra một tiếng vang nặng nề. Thái giám kiên nhẫn hướng dẫn đứng phía sau và nhóm cung nhân đứng chờ xung quanh đều lập tức cúi thấp đầu, trên mặt lộ ra vài phần bất đắc dĩ. Thái hậu này đúng là không phải thứ tốt lành gì! Cái gì mà để nữ tử đi săn thú chứ, những nương nương, phu nhân kia vốn là những cô nương được nuôi dưỡng trong khuê phòng, mười ngón tay không dính nước hồ xuân, huống chi là việc của các nam nhân như bắn tên này. Lại còn học để đi săn thú? Đây không phải là đánh giá quá cao năng lực của những nữ tử nhu nhược yếu đuối kia sao, trừ phi là xuất thân từ tướng gia, từ nhỏ đã tiếp xúc với những thứ này, nếu không với trình độ thế này, nói con mồi bắn các nàng còn nghe được! "Nương nương, Thục phi nương nương, đây là cung tên Hoàng thượng đặc biệt đặt làm riêng cho người, dựa theo sức lực thân thể người mà chế ra. Rất dễ dùng, ngay cả người phế vật như nô tài đây còn cảm thấy dùng rất thuận tay." Lý Hoài Ân chạy bước nhỏ đến gần, gương mặt đầy ý cười, vô cùng nịnh nọt. Hắn vừa nói vừa làm mẫu mà kéo dây cung ra, sau đó đôi tay nâng cung tên lên, bắn về phía trước mặt Thẩm Vũ. Hiện tại Thẩm Vũ đang ngồi xổm trên đất, tự mình nhìn chằm chằm cung tên vốn đã bị nàng ném trên mặt đất. Bây giờ nghe giọng nói của Lý Hoài Ân thì ngẩng đầu lên theo bản năng, liếc mắt nhìn hắn một cái. Cung tên trong tay Lý Hoài Ân thật sự là hoàn mỹ, kích cỡ cũng nhỏ hơn rất nhiều. "Ngươi phế vật như vậy mà dùng còn thấy thuận tay, bổn cung dùng sao có thể thấy thuận tay? Bổn cung lại không phải phế vật, không cần! Đến lúc tỷ thí, bổn cung trực tiếp nhận thua là được rồi, dù sao ta cũng không lạ gì mấy viên trân châu kia!" Đôi tay Thẩm Vũ vẫn ôm đầu gối mà ngồi xổm trên mặt đất, ngay cả chạm nàng cũng chưa chạm vào cây cung kia đã quay đầu đi. Giọng điệu oán giận của Thẩm Vũ nâng lên tương đối cao, vô cùng rõ ràng mà truyền vào trong tai mọi người, mấy người Minh Âm chỉ dám cúi đầu, yên lặng cầu nguyện thay Lý Tổng quản. Vẻ mặt Lý Hoài Ân đầy đau khổ, hai chữ "phế vật" đơn giản chỉ là hắn tự chế giễu bản thân, nhân tiện muốn chọc cười Thục phi nương nương mà thôi. Kết quả ngược lại hoàn toàn, Thục phi nương nương chỉ nghe ý ở ngoài lời, trong nháy mắt hắn cảm thấy trên cổ lạnh toát, lập tức quay đầu lại theo bản năng, lập tức đối diện với một đôi mắt sâu thẳm lạnh lùng. "Hoàng thượng." Hắn khẽ gọi một tiếng, không tự chủ được mà rụt rụt cổ, sợ Tề Ngọc trách tội lên đầu hắn. Mấy cung nhân đứng xung quanh cũng lục tục hành lễ, chỉ có một mình Thẩm Vũ vẫn quật cường ngồi xổm trên đất, vùi đầu vào giữa hai đầu gối, như là một đứa bé đang chơi xấu vậy. "Được rồi, các ngươi đều lui xuống đi. Trẫm có chuyện muốn nói với Thục phi." Tề Ngọc phất phất tay, thấp giọng đuổi bọn họ lui xuống. Lý Hoài Ân vội vàng trình cung tiễn trong tay lên cho Hoàng thượng, sau đó lập tức theo bước chân nhóm cung nhân, nhanh nhẹn mà biến đi. Mãi cho đến khi mọi người đều rời đi, Tề Ngọc mới bước lên mấy bước, đi đến trước mặt nàng. "Đứng lên, trẫm dạy nàng bắn tên!" Giọng điệu của nam nhân vô cùng cứng rắn, không có một chút dao động nào, khiến người ta không nghe ra cảm xúc bên trong. Tựa như Thẩm Vũ quyết tâm muốn giận dỗi, tự mình ngồi xổm trên mặt đất, không chút suy chuyển. Hoàng thượng nhìn thấy dáng vẻ giống như đà điểu này của nàng, trong lòng sinh ra vài phần cảm giác mất kiên nhẫn, không nhịn được "hừ" một tiếng, đột nhiên dùng mũi chân hất mông nàng lên một cái. Thẩm Vũ không hề chú ý lập tức bổ nhào về phía trước, đôi tay chống xuống mặt đất phía trước theo bản năng, hai tay cứ thế mà ấn lên bùn đất, lúc này khó khăn lắm mới ổn định lại được cơ thể. "Còn không đứng dậy?" Giọng nam trầm thấp lại truyền đến lần nữa, chân hắn tiếp tục duỗi về phía trước, lúc này lại đổi thành nhẹ nhàng đá đá. Đầu gối Thẩm Vũ uốn cong, suýt nữa thì quỳ xuống, nàng vội vàng đứng lên, trên hai bàn tay đều bị bao phủ bởi một lớp bùn đất, nàng vội vàng dùng sức vỗ vỗ, vẻ mặt không vui càng thêm rõ ràng, thậm chí còn ngẩng đầu lên, bày ra vẻ mặt ủ dột mà nhìn hắn. "Lại đây học bắn tên!" Tề Ngọc giơ tay lên quắc quắc nàng, cung tên cầm trong tay cũng không ngừng lắc lư theo. Thẩm Vũ lặng lẽ giương mắt nhìn hắn một lát, vẻ mặt hơi giãy giụa, nhưng cuối cùng vẫn lạnh mặt chậm rãi đi đến chỗ Hoàng thượng. Tề Ngọc thấy nàng tốc độ của nàng như rùa đen bò, không nhịn được "hừ" thêm một tiếng. Hắn luôn luôn không có kiên nhẫn, chỉ ngoại trừ những lúc đối diện với Thẩm Vũ mới có thể hơi nhẫn nại, chẳng qua chút kiên nhẫn này cũng cực kỳ có hạn. Hiện tại lại thấy Thẩm Vũ thong thả, ung dung như thế, trong lòng lập tức dâng lên một trận lửa giận. Hắn vươn cánh tay ra, bất thình lình bắt lấy vạt trước y phục của Thẩm Vũ, hơi dùng thêm chút sức đã kéo nàng ngã vào trong ngực mình. "Chuyện gì vậy hả, cọ tới cọ lui! Lúc trước không phải nàng đã nói cả cá và tay gấu đều muốn đoạt lấy ư? Mà nay mới có một chút khó khăn nhỏ đã chịu thỏa hiệp rồi, về sau nếu nàng thật sự sinh hạ Hoàng tử, nó đi theo người mẫu phi như nàng đây có thể trôi qua những ngày tốt đẹp ư? Đấu tranh bên trong triều đình và hậu cung khó hơn bắn tên nhiều, nàng cũng cứ nhỏ nhẹ nói từ bỏ như vậy ư? Hay là lời lúc trước nàng nói với trẫm đều chỉ là đánh rắm!" Rõ ràng là Tề Ngọc đã tức đến hộc máu, mày nhíu chặt lại, vẻ mặt cũng càng thêm khó coi. Hắn hơi mím môi mỏng, cũng không thèm nhìn khuôn mặt đang lộ vẻ ấm ức kia của Thẩm Vũ, chỉ xoay người nàng lại, đưa lưng về phía mình, nhét cung tên vào trong tay Thẩm Vũ, dùng hai bàn tay lần lượt bao lấy mu bàn tay của nàng, đột nhiên kéo căng dây cung. "Trẫm nói bắn thì nàng bắn!" Giọng nói của nam nhân vang lên bên tai, đôi môi ấm áp của hắn dường như dán lên đôi tai của thẩm Vũ, thậm chí có thể cảm nhận được hơi thở phả ra khi nói chuyện. Thẩm Vũ hít nhẹ một hơi, rõ ràng là đang điều chỉnh cảm xúc, nàng khẽ gật gật đầu, thấp giọng: "Vâng, thần thiếp biết rồi." Tề Ngọc cầm tay nàng, điều chỉnh góc độ của cung tên một chút, giọng điệu lạnh lùng: "Bắn!" Cùng lúc hắn nói, Thẩm Vũ lập tức mở bàn tay ra, mũi tên trong tay bay thẳng ra ngoài. Chỉ là sau đó mũi tên kia lại mềm như bông, không có một chút lực nào, cuối cùng chỉ hơi cắm vào bia ngắm một chút, còn chưa đợi đến lúc Thẩm Vũ nhảy nhót hoan hô, đã lập tức rơi xuống rồi. Nhưng Hoàng thượng lại thả lỏng hơn nàng, nhìn thấy cuối cùng thì mũi tên cũng bay đi được, vẻ mặt vốn đang căng chặt cũng có chút dịu lại. Bàn tay nam nhân còn dán trên mu bàn tay nàng, ấm áp từ lòng bàn tay không ngừng cuồn cuộn truyền vào nàng. "Tự mình thử một lần đi!" Tề Ngọc nhẹ nhàng vỗ vỗ mu bàn tay nàng, sau đó lùi về sau một bước. Thẩm Vũ lại hít sâu một lần nữa, vẻ mặt nghiêm túc hơn. Từ khi Hoàng thượng vừa xuất hiện đến bây giờ, nàng còn chưa hề nhìn thấy vẻ mặt của Hoàng thượng. Nàng từ từ giơ cung tên trong tay lên, chậm rãi kéo dây cung ra, chỉ là loại cảm giác khi nam nhân hướng dẫn nàng cùng bắn tên lại không còn. Mày nàng hơi nhăn lại, không xác định mà nhìn nhìn, sau đó dùng sức rồi buông tay ra. Lần này mũi tên không hề bay ra ngoài, nó rơi thẳng xuống cách chân nàng không xa. "Hừ!" Âm thanh mất kiên nhẫn của Tề Ngọc lập tức vang lên. "Sao nàng lại ngốc như vậy hả?" Hoàng thượng thấp giọng gào lên một câu, nhìn thấy Thẩm Vũ rụt rụt cổ, thì đành nuốt lại những lời định quát mắng vào trong bụng. Bản thân Hoàng thượng thích luyện võ, cưỡi ngựa bắn tên tựa như sinh hoạt hàng ngày. Lúc trước có một khoảng thời gian tâm huyết dâng trào, hắn còn đặc biệt củng cố thêm một lần, vừa khéo lúc đó Thẩm Vũ chọc giận hắn, hắn bèn cầm cung tên bắn về phía Thẩm Vũ, chẳng qua là hắn thủ hạ lưu tình mới bắn cả hai mũi tên lên cây cột. Hiện tại lại phải dạy một người chưa từng tiếp xúc với cái này, hắn đương nhiên là đau đầu rồi. "Nhất định phải dùng sức, bả vai phải đặt nằm ngang, cánh tay phải duỗi thẳng. Thật ra thì bắn tên cũng không khó lắm!" Tề Ngọc thả chậm lời nói, làm dịu sự bực bội trong lòng mình, dùng giọng nói nhẹ nhàng để chỉ dạy nàng. Đôi tay nam nhân lại bao phủ tay nàng lần nữa, ngực cũng từ từ tiến sát lại phía sau lưng nàng. Hiện tại nàng đang dựa sát ở trong ngực Hoàng thượng, động tác cầm chặt tay nàng để khống chế lực cung tên của Tề Ngọc nhìn qua giống như là đang ôm chặt nàng vào trong ngực vậy. "Bắn!" Hoàng thượng lớn tiếng hô lên lần nữa, Thẩm Vũ lập tức thả tay. Mũi tên lại bắn vào bia ngắm lần nữa, lúc này lực trên tay Hoàng thượng tăng lên rất nhiều, cho nên hiện tại mũi tên kia đã cắm chặt vào bia ngắm. "Chú ý tập trung lực!" Hoàng thượng vừa nói xong, lại bước vài bước sang bên cạnh, rõ ràng là muốn Thẩm Vũ tự mình ra tay. Thẩm Vũ hít nhẹ một hơi, ánh mắt càng thêm chuyên chú nghiêm tức, nàng mở to hai mắt nhìn chằm chằm vào hồng tâm kia, tựa như muốn trừng ra một cái lỗ vậy. Nàng dựa theo những gì Hoàng thượng vừa nói mà làm, từ từ điều chỉnh từng, mãi cho đến khi có được tư thế mà bản thân vừa lòng mới thôi. Nàng nhẹ nhàng nâng cánh tay lên một chút, sau đó đột nhiên buông mũi tên trong tay ra. "Sưu ---", mũi tên bay thẳng ra ngoài, lập tức cắm vào mép bia ngắm. Tuy rằng mũi tên trúng bia ngắm, nhưng sau khi rung lên hai cái thì lại rơi xuống đất. Tề Ngọc nhẹ nhàng gật gật đầu, vẫn tương đối hài lòng với biểu hiện lần này của Thẩm Vũ. "A Vũ, nếu lúc săn bắn, nàng có thể dựa vào tiễn pháp của mình mà săn được một đầu dê, vậy chứng minh nàng có thể vượt qua được mọi khó khăn, đến lúc đó trẫm sẽ cho nàng cả cá và tay gấu!" Hoàng thượng nhìn sườn mặt của Thẩm Vũ, đè thấp giọng nói. Đối với Thẩm Vũ, bắn tên là một việc cực kỳ khó khăn, nhưng cũng không phải là việc không thể làm, nhưng nếu là săn thú thì khó hơn rất nhiều. Đương nhiên, nếu muốn có cả Hoàng hậu và Thái tử, gian nan hiểm trở phải đối mặt sau này càng thêm khó khăn so với săn thú. Cái Hoàng thượng muốn cũng chỉ là Thẩm Vũ có thể không sợ gian nan mà luôn hướng về phía trước mà thôi! Nếu Thẩm Vũ đã dám làm thì phải dám chịu trách nhiệm, giống như mũi tên này vậy, mũi tên đã bắn đi thì không thể thu lại được. Hoàng thượng không hy vọng đến lúc gặp khó khăn, Thẩm Vũ sẽ lùi bước hoặc là bỏ chạy!
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương