Tiến Công Sủng Phi
Chương 193: Có Điềm Báo Hỉ
Edit: Huyền Hiền viện.Beta: Huệ Hoàng hậu.Chờ đến lúc Thái hậu rời đi, đã là đầu tháng chạp. Cung nhân Thọ Khang cung cùng đi theo không có mấy người. Bởi vì Thái hậu rời đi, toàn bộ hậu cung đều có vẻ yên lặng hơn rất nhiều. Thế nhưng đến cả Thái hậu còn bị Hoàng Quý phi lật đổ, chắc chắn hướng đi trong hậu cung cũng đã trải qua một lần biến hoá nghiêng trời lệch đất. Địa điểm trước kia mọi người sớm tối thưa hầu cũng đã được đổi từ Thọ Khang cung thành Cẩm Nhan điện. Hiện tại ngoại trừ thiếu một cái phân vị ra thì Thẩm Vũ cũng đã xem như là nữ chủ nhân của cái hậu cung này. Gần đến cuối năm, người trong hậu cung đã bắt đầu vội vàng chuẩn bị, Thẩm Vũ không hề có tư thái của người mới lên chức, mà biểu hiện của nàng rõ ràng là người cầm quyền vô cùng quen thuộc với sự vận hành của hậu cung này. Hai mươi bốn Ti của lục cung ở trong tay nàng vừa nhịp nhàng phối hợp với nhau lại chế ước lẫn nhau. Hoàng thượng và Thẩm Vũ đã có một khoảng thời gian không gặp nhau, hai người bọn họ mỗi người đều đang bận rộn vội vàng với chuyện chính sự của mình. Tất cả đều vì chuẩn bị cho dịp cuối năm sắp đến, vào đêm ba mươi, theo lệ thường thì trong cung sẽ mở yến hội chiêu đãi cho triều thần cùng mệnh phụ phu nhân, yến hội được chia làm hai phía, một phía dành nam nhân tiền triều, một phía là dành cho nữ nhân nơi hậu cung. Nhưng mà năm nay lại có sự khác biệt, yến hội năm nay kết thúc từ rất sớm, nhìn dáng vẻ vội vàng của Hoàng thượng, như là người có chuyện rất quan trọng cần phải xử lý vậy. Yến hội ở điện trước kết thúc không lâu, điện sau cũng kết thúc theo. Thẩm Vũ ngồi trên kiệu, trên người quấn chặt áo choàng, vẻ mặt có chút cứng nhắc, như là sắp phải đối mặt với một cuộc chiến quan trọng. Kiệu của nàng về đến Cẩm Nhan điện, bên trong điện đã được thắp đèn sáng trưng khắp nơi, nàng đảo đôi mắt một vòng, liền nhìn thấy long liễn được dừng lại ở ngoại điện, đôi mày thanh tú không thể nào kiềm nổi mà nhíu lại. Đợi đến khi nàng vào nội điện, Minh Âm nhận lấy áo choàng của nàng, rồi dừng lại ở ngoài, không cùng đi vào trong nội thất. Thẩm Vũ một thân một mình đi vào, trong nội thất có chút tối tăm, chỉ có ngọn nến được đặt trên bàn trang điểm nhỏ miễn cưỡng chiếu sáng khắp phòng, than trong lò đã được thêm đầy, có một nam nhân mặc long bào màu đen đang nằm nghiêng bất động như bức tranh thêu trên giường, tay chống cằm ôm nửa bên sườn mặt nhìn chằm chằm về phía Thẩm Vũ đang tiến vào. Thẩm Vũ hơi run run, đôi mắt nàng có chút không quen với bóng tối nên trừng lớn. Trong phòng ánh sáng quá mờ, nàng nhìn những đồ vật xung quanh không được rõ cho lắm, nên dừng lại đứng tại cửa, không dám bước thêm vào bên trong một bước. “Sao ái phi lại đứng yên ở đấy, lúc trước nói rất hay mà. Nào bây giờ lên giường, để trẫm lâm hạnh.” Giọng nói trầm thấp của nam nhân truyền đến, trong khung cảnh tối tăm, giọng nói ấy như biến thành tiếng vang, khoan thẳng vào đầu nàng, hắn còn thuận thế vỗ vỗ mép giường, rất có xu thế như quét chiếu đón chào. Đôi mày của Thẩm Vũ nhíu lại lần nữa, hai tay nàng vươn dài ra trước ngực, trong bóng tối từ từ mò mẫm, bước chân cũng vô cùng cẩn thận mà dò dẫm từng bước một. Hai mắt cũng dần quen với bóng tối hơn, tay nàng mới vừa chạm vào mép giường, hai tay đã bị người khác nắm lấy, đột nhiên dùng sức kéo, cả người nàng liền thuận thế mà ngả về phía trước. Một tay khác của Hoàng thượng đúng lúc đỡ lấy bả vai của nàng, sờ soạng sau lưng nàng, lần mò đi xuống cho đến eo nàng, sau đó đột nhiên ôm lấy eo nàng, lập tức bế nàng đặt lên giường. Thẩm Vũ còn chưa kịp lấy lại phản ứng, cả người đã nằm ở trên giường, nam nhân thì ngồi trên đùi nàng, hai chân kẹp chặt vòng eo của nàng. “Lúc trước khi tác dụng của thuốc tránh thai hết hiệu quả, đầu tiên là vì chuyên tâm đối phó với Thái hậu, sau đó là vì bận rộn xử lý công việc cuối năm, thế nên trẫm cũng không có thời gian chạm vào nàng. Bây giờ phải tranh thủ để sang năm trẫm có thể vừa ôm nàng vừa ôm hài tử mà chơi đùa.” Giọng nói nam nhân càng lúc càng thêm trầm thấp. Tay của hắn cũng không ngừng nghỉ mà lần mò vào trong vạt áo của nàng, không nhẹ không nặng mà xoa nắn bầu nhũ hoa tròn trịa trước ngực của Thẩm Vũ. Thẩm Vũ nghe hắn nói như thế, ý cười trên mặt có chút bất đắc dĩ. Trước kia là vì muốn lấy lòng Hoàng thượng nên mới sử dụng công phu trên giường, giờ phút này lại và vì có thể có được long chủng mà hoan hảo với hắn. Đương nhiên đây cũng chỉ là cái cớ nói cho dễ nghe để giúp Hoàng thượng thoả mãn hoang dâm vô đạo lại có lý do chính đáng mà hành sự thôi. Bởi vì hai người đã rất lâu không có gần gũi nhau, cho nên lần này Hoàng thượng có vẻ như rất vội vàng. Tay hắn không ngừng sờ soạng ngao du trên người Thẩm Vũ, dùng sức vô cùng lớn, thậm chí có lúc còn nhéo đau nàng. “A, Hoàng thượng, người nhẹ tay một chút.” Lúc đầu Thẩm Vũ còn có thể nhịn xuống, về sau cảm giác Hoàng thượng đối với nàng có chút bạo lực, mới nhẹ giọng nhắc nhở hắn một câu. Bàn tay Tề Ngọc lập tức dừng lại, hắn cúi đầu nhìn thẳng vào mắt Thẩm Vũ. Ánh sáng trong phòng rất mờ nhạt, cho dù căn bản là không nhìn thấy cảm xúc trong mắt của nhau, nhưng vẫn nhìn chằm chằm không bỏ qua. “Xoạt…” một tiếng, Thẩm Vũ chợt cảm thấy trước ngực có chút lạnh, áo lót trên người đã bị xé rách, thật không hiểu từ đâu mà Hoàng thượng lại có nhiều sức lực như vậy. Còn không đợi nàng phản ứng lại, nam nhân đã cúi đầu xuống, môi dán lên cổ nàng, cắn lên da thịt non mềm nơi cổ của nàng. Quần áo vải dệt trên người cả hai bay tán loạn khắp nơi. Hoàng thượng đối với y phục của bản thân cũng không chút nương tay, từng mảnh từng mảnh vải gấm đều bị hắn ném trên giường. Tay Tề Ngọc không ngừng vuốt ve giữa hai chân nàng, như đang muốn tìm kiếm mật huyệt của nàng. Cây gậy nóng giữa hai chân hắn đã sớm căng cứng, nhưng lại vẫn không tìm thấy đường để đi vào, trên người mồ hôi ướt đẫm. Ánh nến lay động, đáng tiếc bàn nhỏ cách giường quá xa, hắn càng tìm càng gấp. “Đừng mò nữa, ở đây.” Thẩm Vũ tức giận âm thầm cắn chặt răng, là ai nghĩ ra chủ ý dở tệ này, không chịu thắp đèn. Hoàng thượng chắc chắn là người bị mắc bệnh quáng gà. Nàng vừa dứt lời, lập tức cầm lấy tay của nam nhân đưa đến vị trí chính xác. Cuối cùng cũng đã có thể tìm thấy vị trí cần tìm, hai người đều khẽ thở dài nhẹ nhõm một hơi. Tay Thẩm Vũ mới vừa rút về, liền cảm thấy giữa hai chân nàng có một ngón tay của nam nhân đi vào. Tề Ngọc giật giật ngón tay sờ trái sờ phải, cảm thấy đã đủ thông thoáng, sau đó mới một tay đỡ lấy cây gậy nóng căng cứng từ lâu của mình, chậm rãi tiến vào. Đợi đến khi đi vào hoàn toàn, hai người đều cùng nhau hít sâu một hơi, ánh mắt có chút đê mê. “Lấy cho trẫm một cái gối đầu.” Thân thể Tề Ngọc dựa vào ngực nàng cọ tới cọ lui, hai tay ôm eo nàng, như là đang chuẩn bị thật tốt để cho cuộc tiến công mạnh mẽ sắp diễn ra. Bỗng nhiên đột ngột dừng lại, khẽ nói một câu như vậy. Tay hắn nhẹ nhàng nâng lên, đánh một cái ở bên eo nàng, tiếng vang thanh thuý lập tức truyền đến. Đầu óc Thẩm Vũ có chút trống rỗng, đều đã đi đến bước này, có thể nói là tên đã lên cung, không thể không bắn, lúc này lại nhắc đến gối đầu? Bị hắn ba xoa bốn nắn như vậy, nàng đã sớm bị kích thích, đang chờ hắn tiến vào chủ đề chính, nào ngờ hắn lại đột nhiên nói ra một câu như thế. “Cần gối đầu làm gì?” Nàng hơi thở gấp hỏi hắn một câu, tay giơ lên đầu giường sờ soạng tìm kiếm. Đầu nàng đã nằm lên một cái, còn một cái khác để ở bên cạnh, nàng khó khăn lắm mới cầm được cái còn lại, đột nhiên dùng sức quăng gối về phía này. Nào biết lúc này nàng đang nằm ở trên giường, cánh tay bỗng nhiên dùng sức như vậy, vì thế eo cũng theo động tác của nàng mà sử dụng sức lực, chỗ tư mật cũng đột nhiên co rút lại một chút. Nam nhân nằm trên người nàng không nhịn được kêu rên thành tiếng. Vốn là duy trì tư thế này đã rất khó khăn, gậy nóng chôn sâu trong cơ thể nàng lại lớn thêm một vòng, thậm chí hắn còn có thể nghe được cả tiếng tim đập, trái tim nơi lồng ngực của hắn như có thể nhảy ra khỏi cổ họng hắn bất kì lúc nào vậy, suýt chút nữa hắn đã không giữ được mà đầu hàng. “Nâng eo lên một chút, lót gối đầu ở dưới, như vậy sẽ dễ dàng, có thai.” Tề Ngọc gần như nghiến răng nghiến lợi mà nói ra, tiếng nói có chút đứt quãng, một cánh tay vẫn không quên nhét gối đầu vào dưới eo của Thẩm Vũ. Thẩm Vũ lập tức nâng lên eo, vừa đúng lúc nam nhân đẩy gối đầu nhét vào dưới người nàng, tư thế nàng liền thay đổi thành phần eo có chút nhô cao lên, cũng làm cho khoảng cách nơi tư mật của hai người càng thêm chặt chẽ. Đồng thời nàng cũng thả lỏng cơ thể, nam nhân liền dùng lực mà vận động eo, đùi cọ xát đùi, tiếng thân thể va chạm vào nhau, hòa cùng tiếng rên rỉ và mờ ám phát ra từ miệng của hai người, vang lên trong nội thất tối tăm, quanh quẩn, phòng đầy xuân sắc. “Viuuuu…bụp” Ngoài điện bỗng nhiên vang lên tiếng pháo hoa, hôm nay là đêm trừ tịch, mỗi nhà đều đang đón giao thừa. Hiếm khi hôm nay Hoàng thượng cho triều thân hồi phủ sớm, cùng người thân đoàn tụ, trong bầu trời đêm, pháo hoa hết đợt này đến đợt khác nở rộ, đủ màu sắc, thậm chí đến cả trong hậu cung bên này cũng có thể nhìn thấy. Hai tay Lý Hoài Ân nắm chặt đặt trước bụng nhỏ, nhẹ nhàng ngẩng đầu, có chút đau thương nhìn bầu trời đêm. Pháo hoa dù có tốt đến đâu, đẹp đến đâu, âm thanh êm tai đến đâu, nhưng đáng tiếc hắn lại không rảnh để thưởng thức cảnh đẹp này, vì hắn còn phải chú tâm nghe ngóng động tĩnh bên trong, miễn cho một lát sau lại có chuyện xấu gì xảy ra. Tề Ngọc ra vào Thẩm Vũ thêm vài lần, sau đó cho dù có chút mềm nhũn nhưng cũng không rời khỏi cơ thể của nàng. “Đợi một chút, đừng nhúc nhích, như vậy cơ hội dính sẽ nhiều hơn.” Tề Ngọc vươn tay đè chặt lại bả vai của nàng, giọng nói có chút cứng rắn vang lên. Thẩm Vũ gần như xụi lơ nằm trên giường, bây giờ muốn nàng động nàng cũng không còn sức lực để động. Còn việc theo như lời của Hoàng thượng về phương diện kia có bao nhiêu cơ hội, trong lòng hai người đều vô cùng rõ ràng. Vừa mới bắt đầu năm mới, các phi tần nơi hậu cung đều cảm thấy vô cùng tuyệt vọng. Hoàng thượng liên tục triệu hạnh Hoàng Quý phi mấy ngày liền. Mà Hoàng Quý phi thân là người có địa vị cao nhất trong hậu cung, không những không khuyên Hoàng thượng mưa móc rãi đều, mà ngược lại còn vô cùng yên tâm thoải mái thụ hưởng sự vinh sủng này. Mỗi ngày lúc sớm tối thưa hầu, chính là thời khắc đau khổ nhất của các phi tần. Cả ngày nhìn sắc mặt Hoàng Quý phi hồng nhuận, tinh thần càng thêm thoải mái, rồi lại nhìn vẻ mặt không chút biểu cảm của chính mình, dáng vẻ tiều tuỵ, đến cả phấn má hồng cũng không thể cải thiện cho sắc mặt trở nên đẹp hơn, quả thật nhìn vào như một bà thím già. Nhưng mà tuy rằng từ đáy lòng mỗi người ai cũng đầy sự bất mãn, trên mặt lại không dám biểu hiện chút nào ra bên ngoài, cũng không có một ai dám ở trước mặt Thẩm Vũ nhắc đến, thậm chí đến cả nhắc sau lưng cũng không có. Hoàng Quý phi là người như thế nào, từ đáy lòng mỗi phi tần hậu cung đều rõ ràng, là người có thù tất báo, lòng hẹp hòi còn nhỏ hơn lỗ kim, cho nên mặc kệ có người nào gan lớn cũng không dám làm người lỗ mãng ở trước mặt Thẩm Vũ. Hai ba tháng nay Thẩm Vũ sống vô cùng thích ý, thế lực nơi hậu cung đều đã bị nàng nắm giữ trong tay, mỗi ngày ngoại trừ nhìn xem vẻ mặt của đám oán phụ kia, có việc hay không có việc đều thường cùng Hoàng thượng thoát y, quay cuồng, quay cuồng, tuy nói là hoạt động tốn thể lực, nhưng mà thể xác và tinh thần lại thoải mái. “Hôm nay là ngày mấy?” Thẩm Vũ vừa mới đứng dậy, tinh thần lại vô cùng uể oải, mấy ngày nay nàng đều cảm thấy mệt mỏi, căn bản là bò không thể đứng dậy nổi. Ngay đến cả Đại Hoàng tử đều đã mặc xong y phục, ngồi trên giường nhìn chằm chằm vào nàng, nàng mới từ từ có chút ý thức. Minh Âm đã chờ ở bên cạnh từ rất sớm, nghe nàng hỏi như thế, lập tức trả lời: “Hôm nay là mùng mười tháng ba, bên ngoài hoa đã nở rất nhiều, chắc chắn Ngự Hoa viên càng trở nên tươi đẹp. Mấy ngày nay chủ tử có chút mệt mỏi, không bằng chọn ngày đi ra ngoài dạo một chút.” Thẩm Vũ nâng tay lên xoa xoa hai mắt, đôi mày hơi nhíu lại, bỗng nhiên từ trên giường ngồi bật dậy, mở to hai mắt nhìn về phía mấy người Minh Âm. “Quỳ thuỷ tháng này của bổn cung hình như còn chưa đến.” Giọng nói Thẩm Vũ có chút nghi ngờ không chắc chắn, nhưng ánh mắt nàng lại vô cùng nghiêm túc.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương