Tiên Đế Trùng Sinh
Chương 18: Mày chết chắc rồi
“Đây là?”
Những người nhìn thấy lá bài cuối cùng của Diệp Thành đều hít vào một hơi, bởi vì những lá bài của anh đều là bài đồng chất, bài đồng chất có lá K cơ, là những lá bài lớn nhất trong bộ bài!
“Đừng có đùa chứ”.
Sắc mặt Trình Hồng Quang trắng bệch, trong mắt hắn, Lý Việt Trạch là kẻ cầm đầu đám người này, cho nên hắn không hề chú ý đến Diệp Thần, càng không thể ngờ anh lại là người chiến thắng cuối cùng!
Hơn nữa những lá bài này kỳ lạ vô cùng, đầu tiên là bốn con át đến K, sau đó lại là chuỗi đồng chất át, thế mà trong tay Diệp Thần vẫn còn chuỗi đồng chất K cơ.
Yên lặng một lát, hắn đột nhiên mỉm cười và nói với giọng điệu chắc chắn: “Không ngờ rằng anh bạn này lại là cao thủ cờ bạc nha, không ngại chơi thêm vài ván chứ?”
Tuy rằng hắn nói có vẻ rất hời hợt, nhưng trên thực tế ánh mắt đã trở nên vô cùng dữ tợn, nếu Diệp Thần dám từ chối, hắn sẽ trở mặt ngay lập tức!
“Đáng đời, tên nhóc này nếu ngoan ngoãn đứng một bên thì cậu Trình sau khi thắng được cô gái kia, tâm trạng tốt còn có thể tha mạng cho hắn, thế mà cứ thích đứng ra làm anh hùng cơ”.
Trần Phong nhìn biểu cảm bình thản trên mặt Diệp Thành liền tức tới nỗi nghiến răng, thấy Trình Hồng Quang muốn chơi cùng anh ta thì không nhịn được cười chế nhạo, những người khác đều nhìn tên nhóc không biết điều ấy xem anh ta quyết định thế nào.
Diệp Thần không hề hoảng hốt, lạnh lùng nói: “Không thành vấn đề, anh muốn chơi, tôi chơi đến cùng với anh, sợ anh thua không dám nhận thôi”.
“Được đấy, kiêu căng lắm!”
Trình Hồng Quang nhìn lên trời cười lớn, đột nhiên xua tay nói: “Những người khác đều cút cho tôi… hai người các người ở lại”.
Người hắn chỉ là hai người Diệp Thành và Hạ Vũ Đình, Diệp Thành thờ ơ gật đầu, Hạ Vũ Đình nghiến răng nhìn Diệp Thành, chỉ có thể đồng ý một cách bất lực.
Đám người Trần Phong vui mừng khôn xiết, chỉ hận không mọc thêm mấy cái chân trên người, vội vàng cuống cuồng đỡ Lý Việt Trạch chạy ra ngoài. Không có ai quan tâm đám người đó, tất cả mọi người đều đang dùng ánh mắt hả hê nhìn về phía tên ngốc không biết điều vẫn ở lại kia.
Cho đến khi đưa Lý Việt Trạch đến bệnh viện, mấy tên này mới dám dừng lại hít thở, cả đám nhìn nhau, nhất thời nói không ra lời.
Tự chuốc lấy nhục, họ tự bày binh bố trận, nhưng lại thua mất tất cả tài sản, Lý Việt Trạch còn bị đám người đó giày vò tới nỗi bị người ta đánh gãy một tay!
Vừa nghĩ đến những hành động vừa này của mình, họ suýt nữa muốn đào một lỗ dưới đất mà chui xuống.
“Dù sao thì tên Diệp Thành đó chết chắc rồi, hắn có giỏi võ đến đâu cũng vô dụng!”
Một lúc lâu sau, Lý Việt Trạch cuối cùng cũng lên tiếng với vẻ căm hận, hắn lần này thua trắng rồi, thua hết sạch tiền tích lũy, bị người ta đánh gãy tay, còn đắc tội nhà họ Trình, mà tất cả những điều này đều do Diệp Thần gây ra.
Nhưng bất kể thế nào, tên nhóc đáng chết khốn kiếp kia cuối cùng cũng sẽ bị nhà họ Trình giải quyết thôi. Lần này, hắn không tin cô lớn nhà họ Thẩm còn có thể cứu Diệp Thành!
…
Mà ở phía bên này, Diệp Thành bình tĩnh lật từng lá bài của mình, lại là chuỗi đồng chất, tiếp tục thắng Trình Hồng Quang mười triệu.
Trình Hồng Quang lúc này đã đánh mất đi sự bình tĩnh trước đây, hắn vẫn luôn có lòng tin vào tài đánh bạc của mình, nhưng hắn không thể nhìn ra được, vì sao gã đàn ông này lại làm được như thế.
Anh ta sao có thể mỗi lần đều ra chuỗi cùng chất cơ chứ!
“Đủ rồi!”
Cuối cùng, Trình Hồng Quang không chịu nổi sự giày vò gầm lên một tiếng, hắn quăng mạnh những lá bài cầm trên tay xuống đất, hai mắt hắn đỏ ngầu.
Ngay cả những người đang xem cũng thở phào nhẹ nhõm, nếu tiếp tục xem, bọn họ thật sự sẽ nghi ngờ cuộc sống này mất.
Diệp Thành không có chút cảm giác gì, nhẹ nhàng uống cạn ly rượu vang đỏ rồi nói: “Còn muốn chơi trò gì nữa không, tôi đã nói là chơi đến cùng”.
Nhìn thấy đối phương tự tin như thế, Trình Hồng Quang có chút kinh ngạc, hắn là con cháu của gia tộc lớn, đương nhiên không thể ngu dốt kém cỏi giống như Lý Việt Trạch, bởi vì hắn vô cùng rõ ràng một điều, không thể đánh giá một người qua vẻ bề ngoài.
Trước đó Trình Hồng Quang không hề chú ý đến Diệp Thành, nhưng khi nhận ra người này không hề tầm thường, lập tức dùng thế lực của mình điều tra, mới vừa nãy kết quả điều tra đã có rồi.
Vì vậy Trình Hồng Quang cuối cùng cũng cháy nhà ra mặt chuột, lộ ra răng nanh của mình!
“Tao không biết mày nghĩ thế nào, chỉ là một thằng làm công ở nhà họ Diệp lại dám chống đối Trình Hồng Quang này sao? Tên nhóc đưa một nghìn lúc nãy cũng là trò quỷ của mày đúng không? Mày tưởng mày leo lên được nhà họ Thẩm liền muốn làm gì thì làm sao? Tao nói cho mày biết, hôm nay cho dù nhà họ Thẩm có đích thân ra mặt nhà họ Trình tao cũng không nể mặt bọn chúng đâu!”
“Hôm nay mày chết chắc rồi!”
Nghe xong lời Trình Hồng Quang nói, Diệp Thành lặng lẽ đứng dậy, ngay khi mọi người nghĩ rằng anh sẽ quỳ xuống đất tạ tội, anh ta vươn tay ra, chỉ về phía ba lão già đứng đó ngoắc ngoắc tay nói:
“Ba người các người cùng lên đi”.
Đám đông im lặng như thóc, bọn họ đều biết Diệp Thành kiêu ngạo, nhưng thể ngờ anh lại kiêu ngạo đến mức này!
“Ha ha ha…”
Một lúc lâu sau, có một lão già bật cười, đi từng bước từng bước về phía Diệp Thành.
Tuy lão ta đi rất chậm, nhưng lại cho người khác cảm giác từng bước đi như rồng như hổ, dường như không có gì có thể khiến lão ta dừng bước, cho dù trước mắt là một ngọn núi lớn, cũng có thể đâm thủng núi mà đi qua.
Không chỉ có thể, lão già này còn vừa đi vừa nói: “Thanh niên mà, sức lực hơn hẳn mấy lão già, câu này cũng có lý lắm. Cậu còn trẻ mà có được thành tựu như vậy quả thật hiếm có. Nhưng nhiều lúc, gừng càng già càng cay đấy”.
Vừa nói, lão ta đã đến trước mặt Diệp Thành, hai chân đứng thành thế trung bình tấn, đôi tay chậm rãi nâng lên, bày ra tư thế chiến đấu.
Tốc độ của lão không tính là nhanh, nhưng động tác như nước chảy mây trôi, thậm chí người khác còn nhìn ra ảo ảnh liên miên không dứt; khí tức của lão cũng không mạnh, nhưng nội lực của lão vô cùng thâm hậu, khiến cho bầu không khí xung quang dao động như những đợt sóng tung tăng nhảy múa trong không trung.
“Cuộc chiến giữa những võ giả không phải chỉ đơn thuần là so đấu về thể chất, cho dù thể lực đã qua thời kì đỉnh cao thì kinh nghiệm chiến đấu, năng lực lĩnh hội... trong những năm tháng dài đằng đẵng sẽ càng trở nên sâu sắc”.
Những người xung quang đều thở dài tiếc nuối, ngay cả Trình Hồng Quang còn lộ vẻ giễu cợt: “Thạch Nham chưởng của cụ Văn là do ông nội tao đích thân truyền lại, đã luyện đến Hóa Kình rồi, đủ để phá đá xẻ vàng, cái đồ ngông cuồng nhà mày trải nghiệm cảm giác đó đi!”
Diệp Thành nghe xong, nhìn về phía lão già phía trước lạnh lùng nói: “Chưởng pháp của ông rất lợi hại, đúng chứ”.
Lão già cười nhẹ một tiếng: “Ha ha, cho dù còn kém sư phụ một vạn tám nghìn dặm nhưng mà những cao thủ chết dưới tay tôi cũng không dưới trăm người đâu”.
“Cậu nhóc, tôi nhìn cậu có tài năng thiên bẩm, nếu như bây giờ lập tức quỳ xuống xin lỗi cậu chủ, tôi đây có thể đứng ra nhận cậu làm đồ đệ. Mà những thứ nhà họ Thẩm có thể cho cậu thì nhà họ Trình cũng có thể cho cậu, những thứ nhà họ Thẩm không thể cho cậu, nhà họ Trình cũng có thể cho cậu”.
Những người xung quanh nghe thấy lời này, hai mắt đỏ bừng. Gia nhập nhà họ Trình!
Đây là điều mà bao nhiêu người mơ ước có được, tên nhóc này thật sự là tổ tiên phù hộ mới có được cơ hội trời cho như thế này.
Tuy nhiên, dưới ánh mắt ghen ghét, đố kỵ và thù hận của nhiều người, Diệp Thành chỉ cười nhẹ một tiếng, lạnh lùng nói: “Nếu đã vậy, nếu ông có thể đỡ được một chưởng của tôi, tôi sẽ tha cho ông không chết”.
- ------------------
Những người nhìn thấy lá bài cuối cùng của Diệp Thành đều hít vào một hơi, bởi vì những lá bài của anh đều là bài đồng chất, bài đồng chất có lá K cơ, là những lá bài lớn nhất trong bộ bài!
“Đừng có đùa chứ”.
Sắc mặt Trình Hồng Quang trắng bệch, trong mắt hắn, Lý Việt Trạch là kẻ cầm đầu đám người này, cho nên hắn không hề chú ý đến Diệp Thần, càng không thể ngờ anh lại là người chiến thắng cuối cùng!
Hơn nữa những lá bài này kỳ lạ vô cùng, đầu tiên là bốn con át đến K, sau đó lại là chuỗi đồng chất át, thế mà trong tay Diệp Thần vẫn còn chuỗi đồng chất K cơ.
Yên lặng một lát, hắn đột nhiên mỉm cười và nói với giọng điệu chắc chắn: “Không ngờ rằng anh bạn này lại là cao thủ cờ bạc nha, không ngại chơi thêm vài ván chứ?”
Tuy rằng hắn nói có vẻ rất hời hợt, nhưng trên thực tế ánh mắt đã trở nên vô cùng dữ tợn, nếu Diệp Thần dám từ chối, hắn sẽ trở mặt ngay lập tức!
“Đáng đời, tên nhóc này nếu ngoan ngoãn đứng một bên thì cậu Trình sau khi thắng được cô gái kia, tâm trạng tốt còn có thể tha mạng cho hắn, thế mà cứ thích đứng ra làm anh hùng cơ”.
Trần Phong nhìn biểu cảm bình thản trên mặt Diệp Thành liền tức tới nỗi nghiến răng, thấy Trình Hồng Quang muốn chơi cùng anh ta thì không nhịn được cười chế nhạo, những người khác đều nhìn tên nhóc không biết điều ấy xem anh ta quyết định thế nào.
Diệp Thần không hề hoảng hốt, lạnh lùng nói: “Không thành vấn đề, anh muốn chơi, tôi chơi đến cùng với anh, sợ anh thua không dám nhận thôi”.
“Được đấy, kiêu căng lắm!”
Trình Hồng Quang nhìn lên trời cười lớn, đột nhiên xua tay nói: “Những người khác đều cút cho tôi… hai người các người ở lại”.
Người hắn chỉ là hai người Diệp Thành và Hạ Vũ Đình, Diệp Thành thờ ơ gật đầu, Hạ Vũ Đình nghiến răng nhìn Diệp Thành, chỉ có thể đồng ý một cách bất lực.
Đám người Trần Phong vui mừng khôn xiết, chỉ hận không mọc thêm mấy cái chân trên người, vội vàng cuống cuồng đỡ Lý Việt Trạch chạy ra ngoài. Không có ai quan tâm đám người đó, tất cả mọi người đều đang dùng ánh mắt hả hê nhìn về phía tên ngốc không biết điều vẫn ở lại kia.
Cho đến khi đưa Lý Việt Trạch đến bệnh viện, mấy tên này mới dám dừng lại hít thở, cả đám nhìn nhau, nhất thời nói không ra lời.
Tự chuốc lấy nhục, họ tự bày binh bố trận, nhưng lại thua mất tất cả tài sản, Lý Việt Trạch còn bị đám người đó giày vò tới nỗi bị người ta đánh gãy một tay!
Vừa nghĩ đến những hành động vừa này của mình, họ suýt nữa muốn đào một lỗ dưới đất mà chui xuống.
“Dù sao thì tên Diệp Thành đó chết chắc rồi, hắn có giỏi võ đến đâu cũng vô dụng!”
Một lúc lâu sau, Lý Việt Trạch cuối cùng cũng lên tiếng với vẻ căm hận, hắn lần này thua trắng rồi, thua hết sạch tiền tích lũy, bị người ta đánh gãy tay, còn đắc tội nhà họ Trình, mà tất cả những điều này đều do Diệp Thần gây ra.
Nhưng bất kể thế nào, tên nhóc đáng chết khốn kiếp kia cuối cùng cũng sẽ bị nhà họ Trình giải quyết thôi. Lần này, hắn không tin cô lớn nhà họ Thẩm còn có thể cứu Diệp Thành!
…
Mà ở phía bên này, Diệp Thành bình tĩnh lật từng lá bài của mình, lại là chuỗi đồng chất, tiếp tục thắng Trình Hồng Quang mười triệu.
Trình Hồng Quang lúc này đã đánh mất đi sự bình tĩnh trước đây, hắn vẫn luôn có lòng tin vào tài đánh bạc của mình, nhưng hắn không thể nhìn ra được, vì sao gã đàn ông này lại làm được như thế.
Anh ta sao có thể mỗi lần đều ra chuỗi cùng chất cơ chứ!
“Đủ rồi!”
Cuối cùng, Trình Hồng Quang không chịu nổi sự giày vò gầm lên một tiếng, hắn quăng mạnh những lá bài cầm trên tay xuống đất, hai mắt hắn đỏ ngầu.
Ngay cả những người đang xem cũng thở phào nhẹ nhõm, nếu tiếp tục xem, bọn họ thật sự sẽ nghi ngờ cuộc sống này mất.
Diệp Thành không có chút cảm giác gì, nhẹ nhàng uống cạn ly rượu vang đỏ rồi nói: “Còn muốn chơi trò gì nữa không, tôi đã nói là chơi đến cùng”.
Nhìn thấy đối phương tự tin như thế, Trình Hồng Quang có chút kinh ngạc, hắn là con cháu của gia tộc lớn, đương nhiên không thể ngu dốt kém cỏi giống như Lý Việt Trạch, bởi vì hắn vô cùng rõ ràng một điều, không thể đánh giá một người qua vẻ bề ngoài.
Trước đó Trình Hồng Quang không hề chú ý đến Diệp Thành, nhưng khi nhận ra người này không hề tầm thường, lập tức dùng thế lực của mình điều tra, mới vừa nãy kết quả điều tra đã có rồi.
Vì vậy Trình Hồng Quang cuối cùng cũng cháy nhà ra mặt chuột, lộ ra răng nanh của mình!
“Tao không biết mày nghĩ thế nào, chỉ là một thằng làm công ở nhà họ Diệp lại dám chống đối Trình Hồng Quang này sao? Tên nhóc đưa một nghìn lúc nãy cũng là trò quỷ của mày đúng không? Mày tưởng mày leo lên được nhà họ Thẩm liền muốn làm gì thì làm sao? Tao nói cho mày biết, hôm nay cho dù nhà họ Thẩm có đích thân ra mặt nhà họ Trình tao cũng không nể mặt bọn chúng đâu!”
“Hôm nay mày chết chắc rồi!”
Nghe xong lời Trình Hồng Quang nói, Diệp Thành lặng lẽ đứng dậy, ngay khi mọi người nghĩ rằng anh sẽ quỳ xuống đất tạ tội, anh ta vươn tay ra, chỉ về phía ba lão già đứng đó ngoắc ngoắc tay nói:
“Ba người các người cùng lên đi”.
Đám đông im lặng như thóc, bọn họ đều biết Diệp Thành kiêu ngạo, nhưng thể ngờ anh lại kiêu ngạo đến mức này!
“Ha ha ha…”
Một lúc lâu sau, có một lão già bật cười, đi từng bước từng bước về phía Diệp Thành.
Tuy lão ta đi rất chậm, nhưng lại cho người khác cảm giác từng bước đi như rồng như hổ, dường như không có gì có thể khiến lão ta dừng bước, cho dù trước mắt là một ngọn núi lớn, cũng có thể đâm thủng núi mà đi qua.
Không chỉ có thể, lão già này còn vừa đi vừa nói: “Thanh niên mà, sức lực hơn hẳn mấy lão già, câu này cũng có lý lắm. Cậu còn trẻ mà có được thành tựu như vậy quả thật hiếm có. Nhưng nhiều lúc, gừng càng già càng cay đấy”.
Vừa nói, lão ta đã đến trước mặt Diệp Thành, hai chân đứng thành thế trung bình tấn, đôi tay chậm rãi nâng lên, bày ra tư thế chiến đấu.
Tốc độ của lão không tính là nhanh, nhưng động tác như nước chảy mây trôi, thậm chí người khác còn nhìn ra ảo ảnh liên miên không dứt; khí tức của lão cũng không mạnh, nhưng nội lực của lão vô cùng thâm hậu, khiến cho bầu không khí xung quang dao động như những đợt sóng tung tăng nhảy múa trong không trung.
“Cuộc chiến giữa những võ giả không phải chỉ đơn thuần là so đấu về thể chất, cho dù thể lực đã qua thời kì đỉnh cao thì kinh nghiệm chiến đấu, năng lực lĩnh hội... trong những năm tháng dài đằng đẵng sẽ càng trở nên sâu sắc”.
Những người xung quang đều thở dài tiếc nuối, ngay cả Trình Hồng Quang còn lộ vẻ giễu cợt: “Thạch Nham chưởng của cụ Văn là do ông nội tao đích thân truyền lại, đã luyện đến Hóa Kình rồi, đủ để phá đá xẻ vàng, cái đồ ngông cuồng nhà mày trải nghiệm cảm giác đó đi!”
Diệp Thành nghe xong, nhìn về phía lão già phía trước lạnh lùng nói: “Chưởng pháp của ông rất lợi hại, đúng chứ”.
Lão già cười nhẹ một tiếng: “Ha ha, cho dù còn kém sư phụ một vạn tám nghìn dặm nhưng mà những cao thủ chết dưới tay tôi cũng không dưới trăm người đâu”.
“Cậu nhóc, tôi nhìn cậu có tài năng thiên bẩm, nếu như bây giờ lập tức quỳ xuống xin lỗi cậu chủ, tôi đây có thể đứng ra nhận cậu làm đồ đệ. Mà những thứ nhà họ Thẩm có thể cho cậu thì nhà họ Trình cũng có thể cho cậu, những thứ nhà họ Thẩm không thể cho cậu, nhà họ Trình cũng có thể cho cậu”.
Những người xung quanh nghe thấy lời này, hai mắt đỏ bừng. Gia nhập nhà họ Trình!
Đây là điều mà bao nhiêu người mơ ước có được, tên nhóc này thật sự là tổ tiên phù hộ mới có được cơ hội trời cho như thế này.
Tuy nhiên, dưới ánh mắt ghen ghét, đố kỵ và thù hận của nhiều người, Diệp Thành chỉ cười nhẹ một tiếng, lạnh lùng nói: “Nếu đã vậy, nếu ông có thể đỡ được một chưởng của tôi, tôi sẽ tha cho ông không chết”.
- ------------------
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương