Tiên Đế Trùng Sinh
Chương 92: Cướp dâu
Theo lý mà nói, người phụ nữ kia cũng chả vừa ý với anh nên đã giãy đành đạch lên với mẹ đòi hủy hôn từ lâu rồi, sao theo lời của bố cái hôn lễ này vẫn được tổ chức nhỉ?
Diệp Thành khó hiểu, không ngờ Bạch Tiểu Huyên ở bên kia cũng đang ngẩn người vì kinh ngạc.
Khi nhận được điện thoại của Diệp Niệm, cô ta đã nghe thấy giọng nói quen thuộc, cổ tay không khỏi run lên, suýt nữa đã làm đổ nửa ly rượu xuống đất.
Không, không thể nào, Diệp Thành lẽ ra đã bị Thẩm Thiên Minh xử lý rồi mới phải, trong biệt thự ngày đó, cô ta đã tận mắt nhìn thấy anh đi theo người nhà họ Thẩm vào đại sảnh bên trong, lẽ nào còn chạy được ra ngoài sao?
Cho dù Diệp Thành có chạy ra ngoài, với thế lực của nhà họ Thẩm, anh cũng không thể có chỗ đứng ở Giang Thành, theo lý mà nói từ nay về sau người này sẽ biến mất khỏi cuộc đời cô ta mới phải.
Vì ý nghĩ này, Bạch Tiểu Huyên mới chần chờ chưa tỏ thái độ với bố cô ta. Dưới cái nhìn của cô ta, dù sao thì cô ta cũng đã có quan hệ với Lý Việt Trạch, đợi đến khi không thể liên lạc được với Diệp Thành trong đám cưới, bố cô ta đương nhiên sẽ từ bỏ và dù gì cũng sẽ chấp nhận một người con rể mới tốt hơn về mọi mặt.
Chỉ tiếc là cô ta đã tốn công tính toán kĩ lưỡng như thế, nhưng cô ta không ngờ rằng Diệp Thành lại nhảy ra vào đêm trước hôn lễ!
Cúp điện thoại, Diệp Niệm nở nụ cười ngượng nghịu: "Lão Bạch, con trai tôi chắc là đang quay cuồng với công việc rồi. Không sao đâu. Giờ tôi đã liên lạc được với nó, bảo nó nhất định sáng mai phải đến khách sạn Huy Hoàng để tham gia hôn lễ".
Vẻ mặt Bạch Thư Hòa có chút khó chịu, nhưng ông ta chỉ cười miễn cưỡng, trong khi Tất Tịnh Hồng nói theo kiểu rất quái gở: "Hừm, sau khi đính hôn với con gái của chúng tôi thì chả thấy bóng dáng thằng nhóc này đâu nữa. Ai biết nó đã đi vui vẻ những đâu? Giờ chơi đủ rồi muốn đến lấy con gái cưng của tôi sao? Không có cửa đâu, không được, tôi không đồng ý cuộc hôn nhân này!"
Đối mặt với sự chỉ trích của Tất Tịnh Hồng, khuôn mặt Diệp Niệm có chút khó coi nói: "Bà thông gia, bà nhìn nó từ khi nó còn bé đến khi trưởng thành, chả nhẽ bà còn không rõ tính cách của nó sao?"
Tất Tịnh Hồng trợn mắt nói: "Tính cách? Tính cách đáng giá được mấy đồng. Con gái của tôi xinh đẹp như vậy, người theo đuổi đều là người quyền quý, nhìn lại đứa con trai lôi thôi lếch thếch của ông đi, tôi nhổ vào!"
Bạch Thư Hòa nghe thấy vậy liền cau mày, quát lên: "Đủ rồi!"
Tất Tịnh Hồng ngượng ngùng ngậm miệng lại, nhưng nhìn bộ dạng của bà ta tất nhiên là vô cùng bất mãn.
Bạch Thư Hòa thở dài, nói: "Lão Diệp, năm đó khi chúng ta cùng nhau nhập ngũ, ông đã cứu mạng tôi. Tôi luôn ghi nhớ điều này. Vì hôn lễ đã được định trước rồi, nên dù thế nào cũng sẽ tiếp tục, nhưng tôi nói với ông này, con trai của ông... quả thực là chút kì quái đấy".
"Tôi vốn là muốn cho nó một chức trong công ty rồi từ từ leo lên cao hơn. Ai ngờ thằng nhóc này biến mất dạng, chả biết đang làm gì. Lão Diệp, chúng tôi làm người không sợ nghèo, chỉ sợ lũ không chịu làm ăn đàng hoàng, chỉ biết nói mồm, ông biết tôi ghét nhất loại người này mà".
Diệp Niệm cũng vội vàng phụ họa: "Đúng, đúng vậy, tôi nhất định sẽ nghiêm khắc dạy dỗ nó, nói nó sau này phải ở cùng Tiểu Huyên".
Bạch Tiểu Huyên sốt ruột, nghe giọng điệu của bố, thì hiện tại gần như không thể hủy hôn được nữa, ăn đại mấy miếng cơm liền vội vàng chạy ra ngoài, cuống quít tìm người tình Lý Việt Trạch của mình.
Lý Việt Trạch gần đây tinh thần rất hăng hái, theo đuổi Tiểu Huyên nhiều năm cuối cùng cũng thành công, dưới sự dẫn dắt của bố, hắn cũng đang từ từ tiếp quản chuyện khách sạn, người thuộc xã hội thượng lưu đó gặp mặt cũng phải nể mặt hắn mấy phần đấy chứ nhỉ?
Điều duy nhất khiến hắn cảm thấy có chút tiếc nuối đó là người anh em Trần Phong đã chia tay với em gái của mình, nhưng thôi, nghe nói bố của Trần Phong không biết vì sao lại bị đuổi khỏi công ty Thái Á, bây giờ nhà họ Trần không còn giá trị sử dụng nào nữa rồi.
Nhưng mà hôm nay Bạch Tiểu Huyên vội vàng đến tìm hắn, đã giáng cho hắn một đòn!
"Cái gì, em nói Diệp Thành chưa chết?"
Lý Việt Trạch lộ ra vẻ không thể tin được, hắn tận mắt chứng kiến Diệp Thành bị Thẩm Thiên Minh đưa vào sảnh sau, với bụng dạ hẹp hòi của Thẩm Hàn Lâm, tên đó làm sao còn sống được?
"Chẳng lẽ hắn đánh giỏi đến mức có thể thoát khỏi vòng vây của nhà họ Thẩm?"
Lý Việt Trạch cau mày, không ngừng đi đi lại lại, nhưng ngay sau đó hắn nở một nụ cười tự tin.
“Đừng lo lắng, anh có cách”, Lý Việt Trạch cười lạnh một tiếng, nói: “Ngày mai em vẫn tham dự hôn lễ đi, còn anh thì… đi cướp dâu!
Bạch Tiểu Huyên giật mình, trợn to hai mắt nói: "Như vậy, như vậy có vẻ không ổn".
Lý Việt Trạch không chút do dự nói: "Chỉ có cách này, bố em mới có thể nhìn thấy sự chênh lệch giữa anh và hắn một cách trực quan nhất. Ngày mai anh sẽ gọi tất cả bạn bè đại gia đến yểm trợ, thậm chí còn bảo bọn họ mời bố mẹ cùng đến. Chỉ riêng việc bao nhiêu ông lớn cũng tụ họp lại như vậy cũng đủ để đè bẹp Diệp Thành rồi".
Nói đến đây, hắn lộ ra một nụ cười lạnh nói: "Cho dù Diệp Thành có giỏi đánh đấm thế nào cũng vô dụng. Ngày mai các lão đại tụ họp với nhau, anh phải khiến cho bố con bọn họ mất hết thể diện, sau không dám xuất hiện ở Hải Thành nữa!"
Bạch Tiểu Huyên im lặng một lúc, nhưng vẫn gật đầu, đương nhiên cô ta biết ý đồ của Lý Việt Trạch xấu xa như thế nào, nếu như hắn làm loạn như vậy, e rằng từ nay về sau cả đời Diệp Thành sẽ bị hủy hoại mất.
Nhưng vì đã chọn Lý Việt Trạch, cô ta đương nhiên phải đứng về phía hắn, là một người phụ nữ thông minh tỉnh táo, cô ta tất nhiên có thể hy sinh cuộc đời của Diệp Thành vì hạnh phúc của chính mình.
Thời gian một đêm trôi qua thật nhanh, Diệp Thành cuối cùng cũng không hoàn thành được đại trận Chuyển Long Thiên Sinh, dù sao đây cũng là pháp trận do giai đoạn Nguyên Anh nghiên cứu ra. Với năng lực của giai đoạn Tu Thể, để duy trì được nó đã là rất khó rồi.
"Ầy, còn phải đi đến cái hôn lễ khỉ gió gì đó nữa".
Diệp Thành sốt ruột gãi gãi đầu, anh thật sự không thèm để ý đến Bạch Tiểu Huyên, nhưng vì bố anh đã có lời, dù thế nào anh cũng phải đi.
"Thôi, đến đó nói rõ là sau không dính líu đến nhau nữa là được".
Diệp Thành biết chuyện này chắc chắn sẽ gây ra không ít lời đàm tiếu, nhưng anh đường đường là Tiên Đế, lại đi sợ miệng lưỡi thế gian chắc?
Hải Thành, ở lối vào của khách sạn Huy Hoàng.
Khổng Uyển Doanh sững sờ nhìn những chiếc xe sang trọng, vẻ mặt đầy ghen tị và kinh ngạc, cô ta không ngừng kéo tay Bạch Tiểu Huyên kêu lên: "Trời ạ, Tiểu Huyên, mau nhìn xem, lần này anh Lý thực sự đã thể hiện ra rồi, gọi đến bao nhiêu là nhân vật máu mặt kìa! "
Bạch Tiểu Huyên trong lòng cũng vui mừng, người đàn ông của cô ta càng lời hại, chẳng phải sau này thân phận và địa vị của cô ta càng cao sao?
Cho nên khi nhìn thấy Lý Việt Trạch, cô ta thậm chí còn bỏ qua việc mình đang mặc váy cưới vì Diệp Thành, tiến đến ôm hắn thật chặt, vẻ mặt tràn đầy vui mừng.
"Việt Trạch, anh giỏi quá".
Lý Việt Trạch đắc thắng ôm mỹ nhân, cảm thấy đỉnh cao của nhân sinh cùng lắm cũng chỉ như này mà thôi, còn chưa kịp nói, Lý Cẩm Vi ở phía sau sốt sắng nói: "Đương nhiên, mạng lưới quan hệ của anh em còn cần phải nói sao? Chỉ cần một cuộc điện thoại, các nhân vật tai to mặt lớn ở Hải Thành sẽ có mặt ngay lập tức, ngay cả cậu ba nhà họ Thẩm cũng nói khi nào có thời gian sẽ đến kìa".
Nụ cười của Lý Việt Trạch có chút gượng gạo, thật ra hắn chỉ chém gió về việc cậu ba Thẩm Hàn Lâm thôi. Thực tế là Thẩm Hàn Lâm còn chưa nghe hắn nói hết câu đã lạnh lùng buông một câu ‘không có thời gian’ sau đó liền cúp máy.
Nhưng cũng không cần cậu ba của nhà họ Thẩm lên tiếng, Lý Việt Trạch nhìn các cậu ấm cô chiêu giàu có đang ngồi trong đại sảnh với lòng tự hào, những người này đều nể mặt hắn mà tới. Ghê gớm hơn là đến bố của những người giàu có này, thậm chí nhiều ông lớn từ Giang Thành cũng đến đây để giúp hắn nở mày nở mặt!
Đương nhiên đây chỉ là suy nghĩ của riêng bản thân hắn thôi, thật ra thì mấy lão đại Giang Thành ngồi trong phòng VIP kia, nội dung cuộc nói chuyện là như thế này.
"Yo, ông Đặng, ông cũng ở đây à?"
Thẩm Thiên Minh cười như được mùa, bắt tay Đặng Nghị, người kia cũng tươi cười, không khỏi trầm giọng nói: "Haha, hôm nay là hôn lễ của Diệp Tiên sư. Đám người chúng tôi không đến chúc mừng sao mà được? "
Đúng vậy, lão đại Giang Thành ngồi trong phòng VIP này hoàn toàn không đến vì Lý Việt Trạch, mà do phát hiện hôm nay Diệp Thành kết hôn, nên tới đây tặng quà!
Đương nhiên, giống như Thẩm Thiên Minh, mấy người Đặng Nghị đa mưu túc trí đều nghĩ xa hơn, Thẩm Thiên Minh đột nhiên nhìn về phía sau Đặng Nghị và mỉm cười: "Ông Đặng, Tiểu Nhã không đi cùng ông sao?"
Đặng Nghị cũng miễn cưỡng đáp lại: "Ông Thẩm, không phải Nhan Nhi cũng không đến sao".
Hai con cáo già vừa nhìn nhau đã nhìn ra kế hoạch của đối phương, trong lòng không khỏi hừ lạnh một tiếng, nhưng ngoài mặt thì cười còn hơn được mùa.
Theo thông tin tình báo của họ, thì Diệp Tiên sư không thích người vợ chưa cưới này chút nào, mà người vợ chưa cưới ngốc nghếch này cũng rất lẳng lơ, câu được Lý Việt Trạch, ông chủ trẻ của khách sạn Huy Hoàng này.
Dựa vào sự túc trí đa mưu của họ, tất nhiên họ biết những gì sẽ xảy ra trong đám cưới ngày hôm nay, cũng đã báo cho con gái và cháu gái của họ, còn chi tiết như nào thì hồi sau sẽ rõ.
- ------------------
Diệp Thành khó hiểu, không ngờ Bạch Tiểu Huyên ở bên kia cũng đang ngẩn người vì kinh ngạc.
Khi nhận được điện thoại của Diệp Niệm, cô ta đã nghe thấy giọng nói quen thuộc, cổ tay không khỏi run lên, suýt nữa đã làm đổ nửa ly rượu xuống đất.
Không, không thể nào, Diệp Thành lẽ ra đã bị Thẩm Thiên Minh xử lý rồi mới phải, trong biệt thự ngày đó, cô ta đã tận mắt nhìn thấy anh đi theo người nhà họ Thẩm vào đại sảnh bên trong, lẽ nào còn chạy được ra ngoài sao?
Cho dù Diệp Thành có chạy ra ngoài, với thế lực của nhà họ Thẩm, anh cũng không thể có chỗ đứng ở Giang Thành, theo lý mà nói từ nay về sau người này sẽ biến mất khỏi cuộc đời cô ta mới phải.
Vì ý nghĩ này, Bạch Tiểu Huyên mới chần chờ chưa tỏ thái độ với bố cô ta. Dưới cái nhìn của cô ta, dù sao thì cô ta cũng đã có quan hệ với Lý Việt Trạch, đợi đến khi không thể liên lạc được với Diệp Thành trong đám cưới, bố cô ta đương nhiên sẽ từ bỏ và dù gì cũng sẽ chấp nhận một người con rể mới tốt hơn về mọi mặt.
Chỉ tiếc là cô ta đã tốn công tính toán kĩ lưỡng như thế, nhưng cô ta không ngờ rằng Diệp Thành lại nhảy ra vào đêm trước hôn lễ!
Cúp điện thoại, Diệp Niệm nở nụ cười ngượng nghịu: "Lão Bạch, con trai tôi chắc là đang quay cuồng với công việc rồi. Không sao đâu. Giờ tôi đã liên lạc được với nó, bảo nó nhất định sáng mai phải đến khách sạn Huy Hoàng để tham gia hôn lễ".
Vẻ mặt Bạch Thư Hòa có chút khó chịu, nhưng ông ta chỉ cười miễn cưỡng, trong khi Tất Tịnh Hồng nói theo kiểu rất quái gở: "Hừm, sau khi đính hôn với con gái của chúng tôi thì chả thấy bóng dáng thằng nhóc này đâu nữa. Ai biết nó đã đi vui vẻ những đâu? Giờ chơi đủ rồi muốn đến lấy con gái cưng của tôi sao? Không có cửa đâu, không được, tôi không đồng ý cuộc hôn nhân này!"
Đối mặt với sự chỉ trích của Tất Tịnh Hồng, khuôn mặt Diệp Niệm có chút khó coi nói: "Bà thông gia, bà nhìn nó từ khi nó còn bé đến khi trưởng thành, chả nhẽ bà còn không rõ tính cách của nó sao?"
Tất Tịnh Hồng trợn mắt nói: "Tính cách? Tính cách đáng giá được mấy đồng. Con gái của tôi xinh đẹp như vậy, người theo đuổi đều là người quyền quý, nhìn lại đứa con trai lôi thôi lếch thếch của ông đi, tôi nhổ vào!"
Bạch Thư Hòa nghe thấy vậy liền cau mày, quát lên: "Đủ rồi!"
Tất Tịnh Hồng ngượng ngùng ngậm miệng lại, nhưng nhìn bộ dạng của bà ta tất nhiên là vô cùng bất mãn.
Bạch Thư Hòa thở dài, nói: "Lão Diệp, năm đó khi chúng ta cùng nhau nhập ngũ, ông đã cứu mạng tôi. Tôi luôn ghi nhớ điều này. Vì hôn lễ đã được định trước rồi, nên dù thế nào cũng sẽ tiếp tục, nhưng tôi nói với ông này, con trai của ông... quả thực là chút kì quái đấy".
"Tôi vốn là muốn cho nó một chức trong công ty rồi từ từ leo lên cao hơn. Ai ngờ thằng nhóc này biến mất dạng, chả biết đang làm gì. Lão Diệp, chúng tôi làm người không sợ nghèo, chỉ sợ lũ không chịu làm ăn đàng hoàng, chỉ biết nói mồm, ông biết tôi ghét nhất loại người này mà".
Diệp Niệm cũng vội vàng phụ họa: "Đúng, đúng vậy, tôi nhất định sẽ nghiêm khắc dạy dỗ nó, nói nó sau này phải ở cùng Tiểu Huyên".
Bạch Tiểu Huyên sốt ruột, nghe giọng điệu của bố, thì hiện tại gần như không thể hủy hôn được nữa, ăn đại mấy miếng cơm liền vội vàng chạy ra ngoài, cuống quít tìm người tình Lý Việt Trạch của mình.
Lý Việt Trạch gần đây tinh thần rất hăng hái, theo đuổi Tiểu Huyên nhiều năm cuối cùng cũng thành công, dưới sự dẫn dắt của bố, hắn cũng đang từ từ tiếp quản chuyện khách sạn, người thuộc xã hội thượng lưu đó gặp mặt cũng phải nể mặt hắn mấy phần đấy chứ nhỉ?
Điều duy nhất khiến hắn cảm thấy có chút tiếc nuối đó là người anh em Trần Phong đã chia tay với em gái của mình, nhưng thôi, nghe nói bố của Trần Phong không biết vì sao lại bị đuổi khỏi công ty Thái Á, bây giờ nhà họ Trần không còn giá trị sử dụng nào nữa rồi.
Nhưng mà hôm nay Bạch Tiểu Huyên vội vàng đến tìm hắn, đã giáng cho hắn một đòn!
"Cái gì, em nói Diệp Thành chưa chết?"
Lý Việt Trạch lộ ra vẻ không thể tin được, hắn tận mắt chứng kiến Diệp Thành bị Thẩm Thiên Minh đưa vào sảnh sau, với bụng dạ hẹp hòi của Thẩm Hàn Lâm, tên đó làm sao còn sống được?
"Chẳng lẽ hắn đánh giỏi đến mức có thể thoát khỏi vòng vây của nhà họ Thẩm?"
Lý Việt Trạch cau mày, không ngừng đi đi lại lại, nhưng ngay sau đó hắn nở một nụ cười tự tin.
“Đừng lo lắng, anh có cách”, Lý Việt Trạch cười lạnh một tiếng, nói: “Ngày mai em vẫn tham dự hôn lễ đi, còn anh thì… đi cướp dâu!
Bạch Tiểu Huyên giật mình, trợn to hai mắt nói: "Như vậy, như vậy có vẻ không ổn".
Lý Việt Trạch không chút do dự nói: "Chỉ có cách này, bố em mới có thể nhìn thấy sự chênh lệch giữa anh và hắn một cách trực quan nhất. Ngày mai anh sẽ gọi tất cả bạn bè đại gia đến yểm trợ, thậm chí còn bảo bọn họ mời bố mẹ cùng đến. Chỉ riêng việc bao nhiêu ông lớn cũng tụ họp lại như vậy cũng đủ để đè bẹp Diệp Thành rồi".
Nói đến đây, hắn lộ ra một nụ cười lạnh nói: "Cho dù Diệp Thành có giỏi đánh đấm thế nào cũng vô dụng. Ngày mai các lão đại tụ họp với nhau, anh phải khiến cho bố con bọn họ mất hết thể diện, sau không dám xuất hiện ở Hải Thành nữa!"
Bạch Tiểu Huyên im lặng một lúc, nhưng vẫn gật đầu, đương nhiên cô ta biết ý đồ của Lý Việt Trạch xấu xa như thế nào, nếu như hắn làm loạn như vậy, e rằng từ nay về sau cả đời Diệp Thành sẽ bị hủy hoại mất.
Nhưng vì đã chọn Lý Việt Trạch, cô ta đương nhiên phải đứng về phía hắn, là một người phụ nữ thông minh tỉnh táo, cô ta tất nhiên có thể hy sinh cuộc đời của Diệp Thành vì hạnh phúc của chính mình.
Thời gian một đêm trôi qua thật nhanh, Diệp Thành cuối cùng cũng không hoàn thành được đại trận Chuyển Long Thiên Sinh, dù sao đây cũng là pháp trận do giai đoạn Nguyên Anh nghiên cứu ra. Với năng lực của giai đoạn Tu Thể, để duy trì được nó đã là rất khó rồi.
"Ầy, còn phải đi đến cái hôn lễ khỉ gió gì đó nữa".
Diệp Thành sốt ruột gãi gãi đầu, anh thật sự không thèm để ý đến Bạch Tiểu Huyên, nhưng vì bố anh đã có lời, dù thế nào anh cũng phải đi.
"Thôi, đến đó nói rõ là sau không dính líu đến nhau nữa là được".
Diệp Thành biết chuyện này chắc chắn sẽ gây ra không ít lời đàm tiếu, nhưng anh đường đường là Tiên Đế, lại đi sợ miệng lưỡi thế gian chắc?
Hải Thành, ở lối vào của khách sạn Huy Hoàng.
Khổng Uyển Doanh sững sờ nhìn những chiếc xe sang trọng, vẻ mặt đầy ghen tị và kinh ngạc, cô ta không ngừng kéo tay Bạch Tiểu Huyên kêu lên: "Trời ạ, Tiểu Huyên, mau nhìn xem, lần này anh Lý thực sự đã thể hiện ra rồi, gọi đến bao nhiêu là nhân vật máu mặt kìa! "
Bạch Tiểu Huyên trong lòng cũng vui mừng, người đàn ông của cô ta càng lời hại, chẳng phải sau này thân phận và địa vị của cô ta càng cao sao?
Cho nên khi nhìn thấy Lý Việt Trạch, cô ta thậm chí còn bỏ qua việc mình đang mặc váy cưới vì Diệp Thành, tiến đến ôm hắn thật chặt, vẻ mặt tràn đầy vui mừng.
"Việt Trạch, anh giỏi quá".
Lý Việt Trạch đắc thắng ôm mỹ nhân, cảm thấy đỉnh cao của nhân sinh cùng lắm cũng chỉ như này mà thôi, còn chưa kịp nói, Lý Cẩm Vi ở phía sau sốt sắng nói: "Đương nhiên, mạng lưới quan hệ của anh em còn cần phải nói sao? Chỉ cần một cuộc điện thoại, các nhân vật tai to mặt lớn ở Hải Thành sẽ có mặt ngay lập tức, ngay cả cậu ba nhà họ Thẩm cũng nói khi nào có thời gian sẽ đến kìa".
Nụ cười của Lý Việt Trạch có chút gượng gạo, thật ra hắn chỉ chém gió về việc cậu ba Thẩm Hàn Lâm thôi. Thực tế là Thẩm Hàn Lâm còn chưa nghe hắn nói hết câu đã lạnh lùng buông một câu ‘không có thời gian’ sau đó liền cúp máy.
Nhưng cũng không cần cậu ba của nhà họ Thẩm lên tiếng, Lý Việt Trạch nhìn các cậu ấm cô chiêu giàu có đang ngồi trong đại sảnh với lòng tự hào, những người này đều nể mặt hắn mà tới. Ghê gớm hơn là đến bố của những người giàu có này, thậm chí nhiều ông lớn từ Giang Thành cũng đến đây để giúp hắn nở mày nở mặt!
Đương nhiên đây chỉ là suy nghĩ của riêng bản thân hắn thôi, thật ra thì mấy lão đại Giang Thành ngồi trong phòng VIP kia, nội dung cuộc nói chuyện là như thế này.
"Yo, ông Đặng, ông cũng ở đây à?"
Thẩm Thiên Minh cười như được mùa, bắt tay Đặng Nghị, người kia cũng tươi cười, không khỏi trầm giọng nói: "Haha, hôm nay là hôn lễ của Diệp Tiên sư. Đám người chúng tôi không đến chúc mừng sao mà được? "
Đúng vậy, lão đại Giang Thành ngồi trong phòng VIP này hoàn toàn không đến vì Lý Việt Trạch, mà do phát hiện hôm nay Diệp Thành kết hôn, nên tới đây tặng quà!
Đương nhiên, giống như Thẩm Thiên Minh, mấy người Đặng Nghị đa mưu túc trí đều nghĩ xa hơn, Thẩm Thiên Minh đột nhiên nhìn về phía sau Đặng Nghị và mỉm cười: "Ông Đặng, Tiểu Nhã không đi cùng ông sao?"
Đặng Nghị cũng miễn cưỡng đáp lại: "Ông Thẩm, không phải Nhan Nhi cũng không đến sao".
Hai con cáo già vừa nhìn nhau đã nhìn ra kế hoạch của đối phương, trong lòng không khỏi hừ lạnh một tiếng, nhưng ngoài mặt thì cười còn hơn được mùa.
Theo thông tin tình báo của họ, thì Diệp Tiên sư không thích người vợ chưa cưới này chút nào, mà người vợ chưa cưới ngốc nghếch này cũng rất lẳng lơ, câu được Lý Việt Trạch, ông chủ trẻ của khách sạn Huy Hoàng này.
Dựa vào sự túc trí đa mưu của họ, tất nhiên họ biết những gì sẽ xảy ra trong đám cưới ngày hôm nay, cũng đã báo cho con gái và cháu gái của họ, còn chi tiết như nào thì hồi sau sẽ rõ.
- ------------------
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương