Tiên Giả

Chương 3: Sống Chết Dựa Vào Ý Trời



Toàn bộ đội ngũ một đường đi xuyên qua sơn cốc, độc chướng trước mặt dần dần tan biến, địa hình cũng bắt đầu thu hẹp, hình thành lên một hẻm núi như miệng hồ lô.

Viên Minh nhìn ra xa thì thấy hẻm núi bên kia có một cái miệng cống bằng thanh đồng cao khoảng năm sáu trượng, bên cạnh có bảy tám thủ vệ mặc giáp tay cầm binh khí đang trấn giữ.

Trên cánh cổng bằng thanh đồng kia điêu khắc chằng chịt những hoa văn thanh xà, liếc qua có thể thấy tràn đầy khí tức khác lạ so với trung nguyên.

Hai bên cửa cống, mỗi bên có một con thanh lang cao hơn hai trượng trấn giữ, bọn chúng toàn bộ đều cong lưng, trên thân mặc một bộ lân giáp đặc chế, che chắn bảo hộ kín kẽ những vị trí như cổ và ngực, trông hung mãnh khác thường.

Nhìn thấy mọi người tiến đến gần, thanh lang lập tức nhe răng, cổ họng phát ra những tiếng gừ gừ trầm thấp, thân hình nằm sát xuống đất, cơ nhục toàn thân căng lên, tư thế sẵn sàng tấn công bất cứ lúc nào.

Sau khi được thủ vệ bên cạnh trấn an, thanh lang mới thu lại tư thế sẵn sàng cắn người lúc trước.

Đại hán ở trần dẫn đầu, mang theo mọi người đến bên cạnh, sau khi hướng bên trong chào hỏi, một loạt tiếng chuyển động nặng nề của bánh răng trong các cơ quan vang lên, cái cửa cống bằng thanh đồng cực kì nặng nề kia mới chầm chậm mở lên trên, mở ra một con đường.

Lúc này, trên không trung đột nhiên có một tiếng kêu rất to, một bóng đen bay xẹt qua đỉnh đầu của mọi người.

Viên Minh ngầng đầu nhìn lên trên không, chỉ thấy một con chim ưng màu đen khổng lồ, đang xòe cánh lượn vòng phía trên, sau khi bay một vòng, thì bay cắm đầu xuống phía dưới.

"Vù"

Một cơn gió mạnh làm bốc lên một đám bụi lớn cùng với cát đá quét về phía mọi người, một con chim ưng sải cánh dài năm thước, móng vuốt sắc bén như móc câu chớp lên một tia hàn quang, sau khi lướt qua đỉnh đầu của mọi người lại bay thẳng lên trời, khiến cho mọi người la lên kinh hãi.

Viên Minh nhìn về con đường kia, trong lòng than, phòng thủ của nơi này nghiêm mật hơn so với trong tưởng tượng của nó, một khi tiến vào bên trong lại muốn chạy trốn thì e là còn khó hơn lên trời.

"Chỉ cần sống sót, nhất định sẽ có cơ hội."

Viên Minh híp mắt lại, theo đội ngũ tiếp tục đi về phía trước, men theo thông đạo rộng khoảng hai trượng đi được một dặm thì cảnh tượng trước mặt đột nhiên rộng mở, một quảng trường làm bằng đá xanh diện tích rộng khác thường đập vào mắt.

Đằng sau quảng trường, sừng sững một tòa đại điện hình tròn khí thế khoáng đạt, tổng thể dùng những viên đá xanh xếp chồng lên nhau, trên đỉnh có một cái mái vòm hình tròn cực lớn, trông giống như một tòa pháo đài cực lớn.

Hai bên trái phải của đại điện trải dài từng tòa điện hình thái không khác lắm so với đại điện hình tròn nằm rãi rác, ở phía sau, nơi xa hơn nữa còn có một đỉnh núi cao chót vót, ở trên đó có thể thấy thấp thoáng những kiến trúc bằng đá ngay giữa đỉnh núi.

Từng tiếng thú rống từ sau đại điện truyền đến, âm thanh cao thấp khác nhau, tựa hồ phát ra từ những loài thú khác nhau, trên đỉnh đầu của mọi người, có rất nhiều chim ưng bay lên bay xuống, không ngừng kêu khẽ.

Trên quảng trường chỉ có lác đác mấy người qua lại, lúc ánh mắt nhìn qua bên này, thì những đại hán Nam Cương đang áp giải bọn họ liền nhao nhao lấy tay vỗ vào ngực, khom lưng hành lễ.

Bọn họ không có dừng lại ở đây quá lâu, liền bị mang qua bên trái quảng trường mà tiếp tục đi, cuối cùng đến bên ngoài một tòa đại điện trong đó mới dừng lại.

Viên Minh ngẩng đầu nhìn, phát hiện phía trên cửa bên trái trước mặt, có khắc ba chữ nhìn như con giun, nhìn quanh co lộn xộn, trông như gà bới.

Chỉ là khi nhớ lại một chút, Viên Minh nhận ra đây chính là xà văn một loại chữ viết thông dụng ở Nam Cương.

Mà ba chữ đó có nghĩa là "Chúc Linh Điện".

Lúc này, có một lão già mặc áo bào xám, gương mặt khô đét từ trong đại điện đi ra, da dẻ của lão hơi có chút u ám, vóc dáng khá cao to, nhưng thân hình lại có vẻ như hơi co rúm lại.

"Người lần này còn không ít nha" Lão già nói giọng khàn khàn.

"Tát Nhân Trưởng lão, lần này vận khí không tệ, tổng cộng một trăm ba mươi bảy tên, đều có thể thắp sáng hồn thạch, nên có thể xuất ra mấy cái hồn căn rồi." Đại hán cởi trần hơi khom người xuống, vẻ mặt tươi cười nói.

"Chỉ mong là vậy. Đợi ta bên này kiểm tra xong linh căn, các ngươi liền có thể đi qua phủ khố bên kia lĩnh tiền thưởng rồi." Lão giả gật gật đầu.

"Đa tạ trưởng lão."

Ánh mắt của Tát Nhân trưởng lão quét qua từng dã nhân Nam Cương, lúc ánh mắt rơi trên người của Viên Minh thì dừng lại một lát, cặp chân mày hơi nhíu lại, tựa hồ có vài phần chán ghét.

"Tại sao con có một người Trung Nguyên?"

"Khục khục, nửa đường nhặt được, vốn tính là để rút hồn, không ngờ thần hồn của hắn không yếu, thông qua trắc thí của hồn thạch, chúng tôi không dám tùy ý quyết định, mới mang về đây." Đại hán cởi trần vội vàng giải thích.

Viên Minh nghe thấy vậy, trong lòng hơi nặng nề, từ đối thoại của hai người ngày có thể biết được, tựa hồ thân phận "người Trung Nguyên" không được chào đón ở nơi này.

"Trước tiên mang vào trong đi, để xem tình hình thế nào rồi mới nói." Tát Nhân trưởng lão nhàn nhạt phân phó một câu.

Mấy người đại hán cởi trần liền áp giải Viên Minh và đám người dã nhân Nam Cương vào trong điện.

Không gian của phía bên phải bên trong điện cực lớn, trên bốn bức tường xung quanh đều treo những cái đèn bằng thanh đồng có hình dáng như những cái đầu thú, bên trong đốt lên những ngọn lửa màu vàng, chiếu sáng toàn bộ đại điện.

Viên Minh liếc qua liền thấy, chính giữa đại điện có một cái bàn đá hình tròn, hình dáng trông giống như cái cối xay, chỉ có điều trên mặt lồi lõm không bằng phẳng, điêu khắc rất nhiều đường vân.

Trên tám phương vị khác nhau của thạch bàn, mỗi phương đều có một chữ xà văn Nam Cương như vẽ bùa, phân biệt thành: Mộc, Hỏa, Thổ, Kim, Thủy, Thiên, Dị, Không.

Nó tất nhiên là không hiểu cái gì, chỉ suy đoán là hẳn liên quan đến linh căn mà bọn họ nói lúc trước.

"Ngươi, đi lên."

Tát Nhân trưởng lão chỉ vào một dã nhân cao lớn, sau đó chỉ vào trung ương của thạch bàn và nói.

Tên dã nhân đó lộ vẻ sợ hãi, toàn thân run rẩy không dám đi lên.

Tát Nhân trưởng lão cũng không khách khí, đưa tay chụp vào sau lưng hắn, toàn thân dã nhân đó cứng đờ không cách nào cựa quậy, bị xách lên giống như một con gà nhỏ, rồi bị ném tới trên thạch bàn.

Mấy dã nhân còn lại thấy như vậy, đều lộ vẻ kinh hãi, sợ sệt không thôi.

Viên Minh lúc này lại mở to hai mắt, im lặng nhìn chăm chú mọi việc.

Chỉ thấy dã nhân khôi ngô kia bị Tát Nhân trưởng lão đè đầu, cưỡng ép ngồi xuống, sau đó Tát Nhân trưởng lão nhảy khỏi thạch bàn, hai tay để trước ngực, sau khi khoa tay múa chân một hồi, vậy mà trong lòng bàn tay lại sáng lên một đốm sáng xanh.

Lão vung tay một cái, ánh sáng xanh kia liền rơi xuống trên người dã nhân trên thạch bàn.

Người sau đó lập tức bị ánh sáng xanh bao phủ, bị hù cho phải kêu lên thất thanh.

Thế nhưng, kế tiếp lại không hề xuất hiện hình ảnh máu tanh tàn nhẫn gì, sau khi ánh sáng xanh trên người dã nhân kia chớp lên một cái chợt biến mất, chữ "Không" trên thạch bàn chớp lên một ánh sáng trắng rồi tắt liền sau đó.

"Không có linh căn, qua bên kia đứng." Tát Nhân trưởng lão mặt không biểu tình chỉ chỉ chỗ trống phía bên trái.

Dã nhân khôi ngô có chút không hiểu nguyên do, nhưng không dám làm trái yêu cầu của lão giả, đi qua bên đó.

Tát Nhân trưởng lão lại tiện tay chỉ một dã nhân khác, người kia bước lên thạch bàn, vẫn như cũ, chỉ có chữ "Không" chớp lên.

"Không có linh căn."

"Không có."

"Không có."

Liên tiếp mười bảy mười tám người, đều không có linh căn, đến cuối cùng Tát Nhân trưởng lão có chút cụt hứng, ngay cả mở miệng cũng bỏ bớt, chỉ phất phất tay.

Đại hán cởi trần nhìn thoáng qua mấy dã nhân kia và cái chày ở chỗ trống phía tay trái của lão giả, rồi lấy tay lau mồ hôi lạnh trên trán của mình.

Một âm thanh kinh ngạc khẽ vang lên từ miệng của Tát Nhân trưởng lão.

Chỉ thấy lúc đốm sáng xanh rơi trên mình của một thanh niên dã nhân vóc dáng hơi mập đang ngồi trên thạch bàn, trên thân thể của hắn hình như cũng có chút linh quang sáng lên, sau đó thấm vào thạch bàn ở dưới.

Ngay sau đó trên thạch bàn một đốm ánh sáng vàng, xanh, đỏ lần lượt sáng lên tương ứng với ba chữ "Thổ", "Mộc", "Hỏa".

"Tam linh căn, không tệ. Qua bên phải đứng đi." Tát Nhân trưởng lão thấy thế, hơi gật đầu.

Nói xong, lão liền bước lên đón tên dã nhân kia, trên mặt thêm vài phần ôn hòa và vui vẻ, ngược lại lại hù cho tên dã nhân kia sợ hết hồn.

"Tới lượt ngươi." Lão chỉ vào một dã nhân có cái đầu to hơn người thường, nói.

Mắt thấy việc kiểm tra này tựa hồ như cũng không có gì đáng ngại, mấy người khác cũng không căng thẳng nữa.

Tên dã nhân đầu to kia tự mình bước lên thạch bàn, sau đó ngồi xuống, còn quan sát trái phải một cách hiếu kì.

Lúc này, Tát Nhân trưởng lão lần nữa xuất ra một đoàn ánh sáng xanh, lại thấy một cột sáng xanh lam, xanh lá, vàng kim và một cột màu đỏ, phân biệt từ trên thạch bàn sáng lên.

"Ồ, lại một cái nữa! Một cái thủy linh căn, một cái mộc linh căn, một cái hỏa linh căn, còn có một cái kim linh căn. Bốn linh căn thì quá hỗn tạp rồi, tư chất không được, trước tiên qua bên phải đứng đi." Lão giả lắc lắc đầu, những vẫn để tên dã nhân đầu to này đứng ở phía bên phải.

"Cám ơn trưởng lão." Dã nhân đầu to hướng Tát Nhân trưởng lão hành lễ, rồi mới đi qua phía bên phải.

Đến lúc này, mấy dã nhân khác cho dù không hiểu linh căn là cái vật gì, nhưng cũng từ trong biểu tình biến hóa của lão giả suy đoán ra được có linh căn coi bộ ngon lành hơn là không có linh căn.

Cứ như vậy, dưới sự phân phó của lão giả, một tên tiếp theo một tên dã nhân bước lên thạch bàn, chấp nhận kiểm tra linh căn.

Chỉ là sau tên dã nhân đầu to, liên tiếp hơn hai mươi người, cũng đều không có linh căn, phía bên trái của lão giả thoáng cái đầy ắp người.

Sắc mặt của Tát Nhân trưởng lão rõ ràng là có chút khó coi.

Đại hán cởi trần xoa xoa tay, cũng có vẻ vài phần thấp thỏm.

Bọn họ vất vả chạy đi một vòng lớn, chỗ nào cũng bắt lấy những dã nhân phù hợp theo yêu cầu tuổi tác, cuối cùng được khen thưởng bao nhiêu, cũng đều liên quan đến việc cuối cùng chọn được ra bao nhiêu linh căn từ những người này.

Lại nói tiếp, trong phàm nhân, những người có linh căn thì một vạn chưa được một, tuy những người này đã trải qua hàng loạt những sàng lọc, tỷ lệ có được linh căn cũng tăng lên nhiều, nhưng những người không có linh căn thì vẫn chiếm đại đa số, cho dù có linh căn thì những linh căn tư chất kém như tứ linh căn lại chiếm chủ yếu.

Nếu như tư chất của những dã nhân tiếp sau đây cũng không được, khao thưởng ít chỉ là chuyện nhỏ, không tránh khỏi bị mắng cho một trận, sau đó tiếp tục bị phái đi bắt người tiếp, ngay cả thời gian tu luyện cũng không có.

"Ngây ra đó làm gì, đi lên." Tát Nhân trưởng lão nhìn một thiếu niên dã nhân, tuổi tác xem ra không lớn, ngữ khí có chút thiếu kiên nhẫn.

Thiếu niên có dáng vẻ mắt to mày rậm, tuy thân hình không kém hơn những dã nhân thành niên, nhưng dung mạo rõ ràng còn có mấy phần ngây ngô của trẻ con.

Hắn tự đi lên trung ương của thạch bàn rồi xuống, trắc thí một lần nữa lại bắt đầu.

Chớp mắt sau đó, một cột sáng màu xanh lá và một cột sáng màu vàng lần lượt tương ứng với chữ Mộc và chữ Thổ sáng lên, sắc mặt của Tát Nhân trưởng lão thay đổi trong nháy mắt.

"Song linh căn, lại có thể còn có một cái song linh căn, trực tiếp tiến vào nội môn cũng không quá đáng." Thần sắc lão giả đột nhiên trở nên mừng như điên, khiến cho những người xung quanh đều bị dọa cho nhảy dựng lên.

Có điều rất nhanh lão giả đã tỉnh táo lại, cực kì hài lòng với đại hán cởi trần, nói: "Hồ Trát, lần này ngươi lập được đại công rồi, vậy mà mang về được một hạt giống tốt, bổn trưởng lão sẽ có thưởng cực lớn."

Hồ Trát cũng kích động đến nói không nên lời, ánh mắt hừng hực nhìn thiếu niên vẻ mặt còn đang mờ mịt kia, hận không thể chạy tới ôm hôn một cái.

Chủng loại linh căn càng ít thì càng thuần khiết, về sau tốc độ tu hành sẽ càng nhanh, mà duy nhất một linh căn trong ngũ hành thực sự quá hiếm, có thể có song linh căn xuất hiện, đã đủ khiến bọn họ mừng rỡ không thôi rồi.

Hạnh phúc tới quá đột nhiên rồi!

Đã có tấm gương phía trước, sắc mặt của những dã nhân còn lại đã hoàn toàn không còn thấp thỏm, ngược lại có điểm hứng thú nóng lòng muốn thử, khiến hiện trường có chút huyên náo.

Nhưng tiếp theo Tát Nhân trưởng lão hời hợt nói một câu, lại khiến bọn họ như bị dội một gáo nước lạnh:

"Om sòm! Ai không có linh căn, lôi ra, giết!"

Nói xong, lão liền đích thân đỡ thiếu niên, lúc này có chút ngây dại, từ thạch bàn đi xuống, và hỏi mấy câu với vẻ mặt vui mừng.

Mà Hồ Trát thì lập tức lấy ra cái chuông, vung tay lên một cái, mấy đại hán Nam Cương phía sau sải bước tiến lên trước, kéo một đám dã nhân chưa kịp phản ứng ra ngoài điện.

Không lâu sau, liền có từng tiếng kêu thảm từ bên ngoài vang lên.

Lúc này, những người còn lại mới kịp phản ứng, thì ra kết cục không có linh căn thì sẽ chết, bọn họ không tranh đoạt nữa, trái lại mọi người đều lui ra sau, không dám bước lên.

Viên Minh trong lòng càng nặng nề hơn. Nó đã cơ bản thấy rõ rồi, thạch bàn này tựa hồ là một dụng cụ trắc nghiệm thiên phú nào đó, con người không thể can thiệp được vào kết quả.

Điều này cũng có nghĩa là, sống chết của nó, chỉ có thể dựa vào ý trời rồi.

"Tiểu tử Trung Nguyên, ngươi qua đây." Đúng lúc này Tát Nhân trưởng lão chỉ Viên Minh, dùng giọng điệu không thể nghi ngờ mà nói.

Viên Minh không có bất kì phản kháng nào, tự mình đi lên thạch bàn, bình tĩnh ngồi xuống.

Một màn này, khiến ánh mắt của Tát Nhân lóe lên, có chút bất ngờ.

Rất nhanh, lão lần nữa thi pháp, một vầng sáng xanh lá bao bọc lại Viên Minh, nó có thể cảm giác được trên người có một dòng khí nóng rót vào, rồi tiến nhập vào thạch bàn ở dưới đít.

Ngay sau đó, bên cạnh nó, đỏ, vàng kim, xanh lam, xanh lá, bốn cột sáng phân biệt sáng lên.

"Ngũ hành thiếu Mộc, haha, lại là một cái ngụy linh căn." Tát Nhân nói một câu qua khóe miệng, lắc lắc đầu.

Viên Minh nghe câu này, trong lòng hồi hộp một chút.

Lúc này, Hồ Trát vừa mới từ bên ngoài trở vào nghe vậy nên mở miệng hỏi:

"Cái này có muốn cũng..."

"Tứ linh căn, vẫn có thể để làm thú nô, trước mắt mấy doanh địa kia đều thiếu nhân thủ, tuy là người trung nguyên, cũng trước tiên lưu lại đi." Tát Nhân trưởng lão nhàn nhạt nói một câu, xem như là lưu lại tính mạng của Viên Minh.

Viên Minh nghe vậy thì mừng rỡ, rất có cảm giác tìm được đường sống trong chỗ chết.

Sau đó kiểm tra lại tiếp tục, hầu hết dã nhân đều không có linh căn, đều bị giết hết, những người còn sống sót thì ngoại trừ một người có tam linh căn, toàn bộ đều là tứ linh căn, cũng không khác lắm so với Viên Minh.

Viên Minh cũng từ kết quả lần thí nghiệm này cùng với mấy câu nói linh tinh của Tát Nhân trưởng lão đoán ra linh căn không phải càng nhiều là càng tốt.

Tựa hồ như thiên linh căn là điều kiện tốt nhất, kế tiếp là dị linh căn, tiếp nữa là đơn nhất linh căn trong ngũ hành linh căn, ví dụ như hỏa linh căn, thủy linh căn .v.v, tư chất song linh căn thì kém hơn một chút, nhưng vẫn cực kì thưa thớt hiếm thấy.

Còn về phần tứ linh căn giống như nó, thì là thứ phẩm trong các loại linh căn, là một loại tư chất kém nhất, bị cho là ngụy linh căn.

Lúc này nó còn không biết, thân là người trung nguyên, lại có linh căn loại kém như vậy, số phận tiếp theo của nó sẽ có hàm ý như thế nào?
Chương trước Chương tiếp
W88

SAO WIN

NEW88

Tele: @erictran21
Loading...