Tiên Giả

Chương 9: Ký Sinh



Ngày thứ ba, tảng sáng.

Một con vượn trắng trên vai vác một bó xương thú trắng hếu, trên người vắt chéo một cái túi da thú, thân hình đu bay trong sơn lâm như một cơn gió, phóng một cái liền đi xa gần mười trượng.

Viên Minh dựa theo còn đường lúc trước mình đến, bắt đầu chạy ngược trở về.

Lúc gần trưa, nó đã về đến chỗ mà lúc đầu bị con gấu đen tập kích.

Loại dã thú như gấu đen, ý thức về lãnh địa rất mạnh, thông thường cực ít con rời khỏi địa phương mà mình sinh sống, mà Viên Minh sở dĩ muốn quay trở lại đây, là bởi vì nó muốn săn giết mục tiêu của nó, đó chính là con gấu đen kia.

Sau khi về tới đây, Viên Minh cởi xuống bó xương cốt của thanh lang (thanh lang hay hôi lang- sói xám nhỉ, thanh lang là do người đội lốt mà, xương thì chôn rồi chỉ còn bộ da thôi, có thể tác giả nhầm - Độc Hành Giả), lựa ra một khúc xương ống cứng cáp, hai tay nắm chặt lấy khúc xương làm xẻng, đào một cái bẫy ở phía dưới một cái sườn dốc.

Mặc dù lực lượng của Viên Minh đã khôi phục không ít, đối với bộ cơ thể này cơ bản cũng đã thích ứng, nhưng nó vẫn như cũ không tính cùng với con gấu đen chém giết chính diện, mà là định dùng cạm bẫy, biện pháp này thì ổn thỏa hơn.

Đất trong sơn lâm khá xốp, chỉ một lát sau, Viên Minh đã đào được một cái hố sâu hai trượng, bán kính không tới sáu thước.

Dưới đáy hố nó lại đào thêm nhiều cái hố nhỏ, cắm mấy cái xương sườn của sói (nguyên văn vẫn là sói xanh, chắc tên Vong Ngữ này đúng là quên luôn chữ thật rồi, chương trước là gom xương của sói xám mừ - Độc Hành Giả) xuống, sau đó chèn đất rồi dầm cho thật chặt.

Mấy cây xương sườn cắm ngược dưới hố, phần đầu đã được Viên Minh mài cho thật nhọn, sắc bén như mũi dao.

Sau đó, nó lại tìm về mấy cành cây khô, đan lại thành cái phên đậy lại miệng hố, sau đó gom lá khô ở xung quanh rãi lên trên, che lại miệng hố ngụy trang cho tiệp với hoàn cảnh xung quanh.

Sau khi làm xong hết mấy chuyện này, Viên Minh lại lấy một miếng xương bả vai sói, dùng dây leo cột lại trước ngực mình, giống như miếng hộ tâm kính để bảo vệ trước ngực, sau đó lại nhặt lên hai khúc xương ống mà nó đã mài ngọn thành hai cây thương ngắn, nắm chặt trong tay.

Đợi rất lâu, Viên Minh cũng không thấy con gấu đen xuất hiện.

Nó sau khi suy tính, lập tức lấy một cây thương làm bằng xương trắng, đâm vào lòng bàn tay.

Sau khi thấy lòng bàn tay có máu chảy ra, Viên Minh lập tức bôi lên mấy cái cây xung quanh cái bẫy, làm hết khả năng cho mùi máu tanh khuếch tán ra.

Sau đó, nó mới bốc một ít bùn dưới đất bôi qua loa lên miệng vết thương, kế đến cầm cây thương ngắn làm bằng xương trắng lên, yên lặng chờ con gấu đen mắc bẫy.

Viên Minh leo lên một cái cây, đợi không bao lâu, thì trong sơn lâm truyền đến tiếng cỏ cây rung động, kèm theo đó còn có tiếng thở dốc nặng nề.

Nó men theo tiếng động mà nhìn qua, rất nhanh đã thấy bóng dáng của con gấu đen kia.

Chỉ thấy ở một chỗ lùm cây bị thân thể to lớn của con gấu đen đụng cho ngã rạp ra hai bên, bước chân nó lảo đảo xông về phía bên này.

"Ồ, nó hình như bị thương rồi?" Viên Minh thấy vậy, lông mày không khỏi hơi nhíu lại.

Nó cẩn thận đánh giá con gấu đen trong chốc lát, nhưng không thấy trên người nó có vết thương rõ ràng nào, có thể thấy từ tư thế chạy của con gấu đen, rõ ràng có chút khác thường.

"Chẳng lẽ là bị trúng độc?" Trong lòng Viên Minh nghi hoặc.

Nếu thật sự như vậy, vậy thật đúng là cơ hội tốt trời ban rồi.

Viên Minh không tin rằng mình có vận khí tốt như thế, không tùy tiện ra tay công kích, chỉ yên lặng đợi cho con gấu lọt vào bẫy.

Chỉ thấy con gấu đen kia đi đến bên này, ngửi ngửi vết máu trên thân cây, bỗng nhiên ngửa đầu phát ra tiếng gầm rú đầy giận dữ, trong hai mắt nó dâng lên một màu đỏ không bình thường lắm, giống như bị cái gì đó che đi vậy.

Viên Minh thấy vậy, trong lòng lại càng xác định con gấu đen trước mắt có chuyện không bình thường.

Con gấu đen tìm trái tìm phải một vòng, không phát hiện ra con mồi, bước chân đã đến gần sát mép cái bẫy, nhưng lại cứ luôn luôn thiếu một chút, thủy chung vẫn không lọt hố.

Viên Minh ở trên cây nhìn thấp cứ thấp thỏm, sau khi chờ một lát, cuối cùng quyết định động thủ.

Một tay nó quấy dây leo từ trên cây rũ xuống, tay còn lại thì nắm chặt cây thương ngắn làm từ xương sói, sau đó nhảy khỏi cây, lợi dụng dây leo đu như cái quả lắc, lao tới con gấu đen.

"Đi xuống cho ta."

Trong lòng Viên Minh quát to một tiếng, hai chân như cây trụ xô cổng thành, đạp về hướng con gấu đen.

Đúng lúc này, con gấu đen cũng nhạy bén nhận ra nguy hiểm từ phía sau, thân hình đột nhiên xoay chuyển, trong một cái chớp mắt nhìn thấy Viên Minh, hung tính bộc phát, hai cái tay gấu mãnh liệt vỗ tới Viên Minh.

"Ầm" một tiếng.

Hai chân của Viên Minh đạp vào hai bàn tay của của con gấu đen, hai lực lượng cường đại đụng vào nhau, trước tiên là đụng cho Viên Minh bay ngược trở về, sau đó cũng đụng cho con gấu đen phải lảo đảo.

Gấu đen lùi về sau một bước, nửa bàn chân sau đã đạp vào mấy cành cây ngụy trang ở rìa bẫy rập do Viên Minh bày ra, nhưng lại dừng lại, không lùi tiếp nữa, vẫn không lọt vào bẫy.

Ngược lại, Viên Minh giống như cái xích đu, bị đánh bay ngược về sau lại lần nữa đu trở về.

Con gấu đen thấy Viên Minh lại xông tới mình, lần này lại không đập nữa, mà chủ động tiến tới một bước, hai trảo vung tới muốn chụp lấy hai chân của Viên Minh.

Viên Minh sao có thể để cho nó toại nguyện, nó lấy thế phóng cây đoản thương bằng bạch cốt trong tay đi.

Con gấu đen thấy cây đoản thương phóng tới trước mặt mình, lập tức vung tay lên đỡ, nhưng không thể cản được, để cho cây thương trượt sát cánh tay.

"Phập" một tiếng.

Cây đoản thương của Viên Minh đâm vào hốc mắt của con gấu đen, máu văn ra tung tóe.

"Rống..."

Gấu đen bị đau, trong miệng phát ra tiếng gầm giận dữ.

Lúc này, Viên Minh cũng đã xông đến gần một lần nữa, hai chân ra sức đạp vào ngực nó.

Con gấu đen đang bị đau ở mắt không kịp phản ứng, đã mất thăng bằng, té ngược về phía sau.

"Răng rắc"

Âm thanh gãy lìa của mấy cành cây ngụy trang trên bẫy rậm vang lên, gấu đen đạp thủng đám cành lá khô ngụy trang, rơi xuống dưới.

Ngay sau đó là một tiếng rống vang trời, âm thanh trở nên vô cùng thê lương, giống như gào khóc rên rỉ.

Viên Minh nhảy xuống mặt đất, vội vàng chạy đến bên miệng hố kiểm tra, thì thấy con gấu đen kia đang nằm ngửa mặt lên trời trong hố, hai mu bàn tay và một cái chân đều bị đám chông nhọn hoắc làm bằng xương sói xuyên thủng.

Chỗ ngực và bụng của nó, thì lại mỗi chỗ một vết thương, chỉ lộ ra một đầu nhọn xương trắng.

Mũi miệng của gấu đen tràn ra máu tươi, vẫn còn đang giãy giụa mãnh liệt, trong miệng không ngừng gầm nhẹ.

Viên Minh thấy vậy, quay lại trên cây, thu lại cây đoản thương làm bằng bạch cốt còn lại, tính lập tức kết thúc sự đau đớn của con gấu đen.

Nhưng lúc nó quay lại bên miệng hố, lại đột nhiên choáng váng.

Đáy hố lộn tùng phèo, mấy cây chông bằng xương dưới đó ngã trái ngã phải tán loạn, trên mặt rõ ràng còn có vết máu đỏ thẫm, nhưng lại không thấy con gấu đâu.

Còn không đợi Viên Minh hiểu rõ chuyện gì đã xảy ra, thì phía sau lưng nó đột nhiên truyền đến tiếng gió táp.

Trong lòng Viên Minh nói thầm một câu "Không xong rồi", thì lập tức đằng sau eo trúng một đòn nặng kí, toàn thân tựa như bị một thứ gì đó cực nặng nện cho một cái, đập nó bay về phía trước.

Thân hình nó bay qua cái bẫy, đụng vào thân cây xa ba bốn trượng ở đối diện, mới rơi xuống.

Viên Minh cố nén đau, gắng gượng bò dậy, còn chưa thấy rõ ràng tình hình phía sau, thì trước mắt một cái bóng đen chớp lên "ba" một cái, trên mát liền truyền đến một cảm giác bỏng rát.

Nó giơ tay lên vuốt một cái, trên mặt máu me đầm đìa, nhìn lại phía trước thì không khỏi ngây dại.

Chỉ thấy ở cái cây trước mặt cách nó bảy tám trượng, thình lình rũ xuống một .....một quái vật khó có thể hình dung được.

Sỡ dĩ nói cái thứ kia khó có thể hình dung, là bởi vì chủ thể của nó chính là con gấu đen, nhưng ở những vết thương trên người nó lúc này lại có từng sợi từng sợ dây leo to bằng cánh tay người màu xanh đen đang mọc dài ra.

Trong đó, hai cái mọc ra từ ngực nó thì to nhất, một cái thì kéo dài đến tận cành cây trên đầu, treo thân thể con gấu đen lên giữa không trung.

Mà càng kỳ dị hơn, là tại hốc mắt bên trái bị Viên Minh đâm trúng của con gấu đen lúc này lại mọc ra một đóa hoa sen sáu cánh bằng thịt, ở chính giữa nó có một nhụy hoa màu trắng, đang điên cuồng ngọ ngoạy, giống như từng vòng hàm răng nhỏ xíu màu trắng, nhìn muốn lạnh cả sống lưng.

"Đây rốt cuộc là thứ quỷ quái gì?" Viên Minh không nhịn được nuốt nước miếng một cái.

Từ trạng thái cổ quái của con gấu đen lúc này có thể thấy được, nó hình như đang bị một thứ gì đó kí sinh.

Đúng lúc này, quái vật kia lại động một lần nữa, một cái xúc tu mọc từ trong người con gấu đen một lần nữa ở trong không trung vẫy một cái, quật về hướng Viên Minh.

Viên Minh vội vàng cúi người lăn về phía trước, ý đồ tránh né.

Nhưng cái xúc tu kia dường như có mắt, ở trên không trung đổi hướng, vẫn quật tới sống lưng của nó, lập tức xé ra một vệt máu nóng hừng hực trên lưng Viên Minh.

Viên Minh nhịn đau đứng dậy, tính trước tiên chạy trốn.

Nếu như đối mặt với con gấu đen kia, nó còn tính là hiểu rõ tận gốc rễ, còn lượng sức đấu một trận, nhưng thứ cổ quái trước mặt này, lại nửa điểm cũng không hiểu, thậm chí cũng không biết làm sao giết được nó, vậy đánh kiểu gì?

Mắt thấy nó đang xoay người chạy trốn, quái vật kí sinh kia lại không tính để cho nó thoát, hai cái xúc tu một trái một phải bắn ra, đồng thời đánh úp lại.

Viên Minh ba chân bốn cẳng tránh né, tốc độ lại không bằng, mới vừa né cái bên trái, thì chân phải đã bị cái xúc tu khác cuốn lấy, sau đó bị kéo lê trên đất, bị lôi trở về.

Nó lật người, duy trì mặt hướng về quái vật kia, lúc nó muốn dùng đoản thương công kích, thì một sợi xúc tu khác đã bò tới, trói nó thành đòn bánh tét.

Lần này, cơ hội phản kích cuối cùng của Viên Minh cũng mất.

Cứ như vậy, nó bị xúc tu kia trực tiếp kéo tới trước mặt con "gấu đen".

Lúc đến trước mặt, Viên Minh mới kinh ngạc phát hiện, con gấu đen vậy mà còn chưa chết, con ngươi màu đỏ như máu còn lại của nó vẫn còn chuyển động, miệng thì hớp hớp, phát ra từng tiếng thở dốc nặng nề.

Đồng tử Viên Minh đảo một vòng, giống như vừa nghĩ đến cái gì.

Cái thứ này nếu đã là loài kí sinh, như vậy chỉ cần giết chết hoàn toàn vật chủ mà nó kí sinh, thì cũng giống như chặt đứt sinh cơ của nó, vậy chỉ cần giết chết con hắc hùng, nó cũng sống không được.

Đáng tiếc, bây giờ đã muộn rồi.

Chỉ thấy chỗ lồng ngực của con gấu đen, đột nhiên tách ra một đường, từng cọng xương sườn bên trong giống như là hai hàng cốt trảo đan xen lẫn nhau, hướng về hai bên mà tách ra, trong đó lộ ra trái tim màu đỏ tươi, còn đang đập thình thịch thình thịch.

Viên Minh liếc mắt liền thấy, trên trái tim đó mọc ra một cái gì đó giống như cái bướu thịt màu đen, trên đó mọc ra mấy sợi tơ nhỏ màu đen, đâm vào mấy chỗ trên trái tim, giống như là đang hấp thu huyết dịch để nuôi dưỡng bản thân.

Lúc Viên Minh cho rằng mình sẽ bị ăn thịt, thì xúc tu đang trói nó lại đột nhiên buông lỏng, để lộ ra phần ngực của nó.

Viên Minh đột nhiên hiểu ra, cơ thể con gấu đen này đã bị trọng thương tàn tạ, chỉ có đổi một vật chủ mới, cái thứ này mới có thể tiếp tục sống, nó không phải là muốn ăn mình, mà là muốn mình trở thành vật chủ của nó.
Chương trước Chương tiếp
W88

SAO WIN

NEW88

Tele: @erictran21
Loading...