Tiến Hóa Tại Vô Hạn Thế Giới
Chương 285: Bộ mặt thật
Mà ở phía bên kia, chiến đấu cũng đã đến hồi kết thúc.
Super Sonic là anh hùng đã giải quyết phần lớn đám quái nhân tạp nham nhờ vào tốc độ siêu nhanh của mình. Phối hợp cùng những anh hùng khác bảo vệ người dân.
Selina thành công chém giết hai quái nhân đặc biệt. Đám này đặc biệt khó chơi, không chỉ sức mạnh thể chất vượt trội mà còn vận dụng siêu năng lực ở mức cực cao nữa.
Phanh!
Lưỡi kiếm chẻ dọc, tinh chuẩn cắt đôi thân thể của con quái nhân đặc biệt trước mặt. Ở năng lượng thuộc tính kim gia trì, những nơi mà lưỡi kiếm cắt qua đều nhanh chóng hủy diệt.
Một phần đường phố cũng bị tạo thành cái rãnh nứt lớn, hai nửa thân thể của quái nhân đổ sang hai bên, không có một giọt máu chảy ra.
Bốn đã diệt ba, con quái nhân còn lại đang bị vây công bởi mấy chục anh hùng khác ở cách đó không xa. Nhìn tình hình này, chiến đấu sẽ không kéo dài lâu.
Cô ngồi xuống một phần tường gạch đã đổ. Cố gắng điều chỉnh lại hơi thở của mình. Sử dụng hơi thở cùng với mạch năng lượng cố nhiên có thể khiến thực lực của cô tăng cao, nhưng tác dụng phụ thì sức mạnh nào cũng có.
"Cô... cô ơi?"
Không biết từ chỗ nào, một cô bé tầm 9, 10 tuổi chạy đến chỗ Selina đang nghỉ ngơi. Cô bé đưa một chai nước ra bằng hai tay.
"Cho cô hả?"
Selina có chút ngạc nhiên, chỉ tay vão chính mình. Đứa bé kia nghe vậy thì gật đầu.
"Mẹ cháu luôn dạy là phải cảm ơn người đã giúp mình."
"Có vẻ như cô bé này được nuôi dạy rất tốt."
Selina thầm nghĩ.
Cô tiếp nhận chai nước, giáp mặt mở phần miệng ra. Cô không muốn lộ mặt ở nơi này, nhưng mà uống nước thì vẫn có thể.
"Không biết Dương Hằng có ổn không..."
An nguy của Dương Hằng không phải điều cô lo lắng, bởi vì so với đám quái nhân cắc ké kia thì hắn quá mạnh. Cô sợ Dương Hằng sẽ bởi vì an nguy của người khác mà tự trách.
Đang suy nghĩ miên man, đột nhiên hai tia laze từ trên trời giáng xuống trúng vào con quái nhân đang bị anh hùng vây công kia. Sức nóng của laze khiến cho phần đầu của nó bị tan chảy. Laze tiếp tục di chuyển, cắt đôi thân thể của con quái nhân, đồng thời phá hủy tế bào của nó để quái nhân không thể hồi phục.
Tia laze thu hồi, Unbreakable cùng với Golden Empress hạ xuống từ trên bầu trời. Đi song song với nhau, dáng vẻ không khác nào một đôi tình lữ.
"Cảm ơn tất cả mọi người đã vất vả! Tôi thật thấy có lỗi khi mà đến chậm như vậy."
"Không sao đâu Unbreakable, chúng ta đều là anh hùng mà. Đây là trách nhiệm cùa chúng tôi."
Khi đã đến, Unbreakable ngay lập tức trở thành tiêu điểm toàn trường. Các anh hùng, người dân nhao nhao vây quanh gã ta. Quăng tới gã vô số ánh mắt ngưỡng mộ cùng với lời tán dương.
Không so sánh sẽ khônh đau lòng. So với một Unbreakable được người người chào đón mà nói, chỗ ngồi của Selina ở phía xa lại đặc biệt quạnh quẽ, chỉ mình cô bé đưa nước còn đứng đấy.
"Cháu không ra đó à?"
"Dạ... tại chỗ đó đông người quá nên cháu không chen được."
"Ra là vậy."
Selina chỉ nhàn nhạt đáp lại một câu, cũng không để ý nữa. Dù sao cô cũng không chiến đấu vì danh tiếng, với lại hiện tại cô chỉ đang nghỉ ngơi lấy sức, ngay lập tức sẽ bay đi tìm Dương Hằng.
Nếu như có hàng đống người bu vào, đó mới là phiền toái.
Trong cả hai cuộc đời bình thường và khổ đau mà cô đã trải nghiệm, Selina đều không quá thích chỗ đông người. Trong cuộc đời thứ nhất, ngoại trừ chiến trường ra thì cô hiếm khi tới chỗ đông, ngay cả đến tiệm cà phê của Dương Hằng cũng lựa lúc ít người hoặc không có ai.
Còn ở cuộc đời thứ hai, vòng bạn bè rất nhỏ, đi nơi nào đó đông người mà không có người thân thiết thì cũng lười đi.
Với Selina, có một số người cô yêu quý bên cạnh là đủ rồi.
Đáng tiếc là, từ khi trở thành người lữ hành, rất nhiều chuyện cứ đổ lên người cô. Hay có thể nói là "vận rủi quấn thân".
Lần này, Unbreakable hướng về phía cô mà đến.
"Xin chào."
Selina vừa uống xong hớp nước, khó hiểu nhìn về phía Unbreakable đang đứng cách cô vài mét. Golden Empress cũng đang đứng đó, mỗi tội sắc mặt của cô trầm xuống, có vẻ như tâm trạng không tốt lắm.
"Tôi có thể thấy màn chiến đấu tối hôm qua của cô, rất ấn tượng. Cảm ơn cô vì đã bảo vệ cho người dân và... tiêu diệt đám quái vật này."
"À... ừ... không có gì..."
Unbreakable lịch thiệp nói, Selina có cảm giác là lạ. Nhưng mà vẫn gật gù đáp lại cho có. Sau rồi, Selina nhớ ra vẫn còn có một việc quan trọng khác. Cô dẫn đến Jezebell thật sự đang sợ run lẩy bẩy đến trước mặt Golden Empress. Bàn giao mọi chuyện từ đầu đến cuối.
Thậm chí là một số suy đoán của Dương Hằng lúc đó.
Golden Empress tiếp nhận ngưởi phụ nữ đáng thương này, biểu cảm vô cùng nghiêm túc. Chỉ có nghe thôi, cô cũng thấy được sự nghiêm trọng của vụ này.
Cũng may là Dương Hằng đã đi ứng cứu chỗ bệnh viện, cho nên Golden Empress mới có thể thở phào một hơi.
"So với đội anh hùng kia. Làm việc với cặp đôi này dễ chịu hơn hẳn."
Đó là những suy nghĩ thật lòng của cô.
Còn Unbreakable, gã không tỏ vẻ lo lắng hay gì, ngược lại, gã chú ý đến mấy chi tiết không liên quan mấy.
"Cô... à, tôi có thể gọi cô là gì nhỉ?"
Selina giờ mới nhận ra, hầu hết những anh hùng ở đây đều xưng hô với nhau bằng danh hiệu. Ngay cả Unbreakable cũng gọi Dương Hằng là Sig. Cái này không chỉ dễ gọi, còn tốt cho những người không muốn lộ tên thật.
Trong đầu Selina nhanh chóng tổ hợp ra hàng đống những cái tên. Sau cùng, có hai chữ rơi ra.
"Doom Slayer."
Kẻ diệt doom, đơn giản dễ hiểu, với lại gần như không ai đặt cả. Selina nghĩ chắc mình cũng không "đạo" trúng ai đó đâu.
"Vậy thì quý cô Slayer, cô cùng với Sig là một đôi à?"
"Đúng vậy."
Cơ hồ không có một chút do dự, Selina trả lời chắc nịch. Con mắt của Unbreakable lướt qua một chút hứng thú, khóe miệng không nhịn được mà dương lên.
"Ồ, vậy thì tình cảm hai người rất tốt đúng không?"
Unbreakable dường như còn muốn bước lên trước một bước để thu ngắn khoảng cách với Selina, nhưng khi nhìn thấy máy ảnh của Dante ở cách đó không xa. Gã thu người về, tạo dáng lịch sự trước ống kính, trên môi nở nụ cười thương hiệu.
Đồng tử của Golden Empress co rút lại, ánh mắt đưa hướng Selina như đang cố cảnh báo cô. Bởi vì ngay khi Unbreakable nói ra câu đó, cô mới nhận ra gã ta cũng đã nói với mình như vậy từ hai năm trước.
Sự kiện kia...
Từ trên người Selina, Golden Empress nhìn thấy cái bóng của chính mình trong quá khứ.
Không khí bắt đầu trở nên quái quái, Selina trong lòng khó chịu. Không định ở lại đây hao phí thời gian nữa mà kiếm cớ rời đi.
Unbreakable nhìn bóng hình Selina nhỏ dần rồi biến mất, đáy mắt đọng lại một tia nghiền ngẫm.
"Unbreakable?"
Golden Empress đè ép giọng nói xuống thấp nhất có thể.
"Anh có thể... tha cho hai người họ được không? Với danh vọng của anh hiện giờ..."
"Ôi trời ơi Golden, thế này không giống cô chút nào. Chúng ta là đồng đội, là gia đình. Đừng có nói với giọng điệu e sợ đó chứ, tôi... cũng biết buồn đấy."
"Khi tôi buồn, tôi không biết chính mình sẽ làm những gì đâu."
Unbreakable nói với một giọng thân thiện, nhưng lại khiến cho Golden Empress nổi hết da gà.
Câu cuối cùng, thật sự khiến cho cô hoảng sợ.
...
Selina hạ xuống bệnh viện, thấy được Dương Hằng đang có sắc mặt âm trầm đứng tựa lưng ở ngoài cổng.
"Sao vậy? Chẳng lẽ là con bé..."
"Con bé không sao. Chỉ là... vẫn có người chết."
Selina biết tâm trạng của hắn không tốt lắm, cô đem bọc giáp để vào cất trữ. Đến bên cạnh rồi nắm tay hắn an ủi.
Gió buổi tối phả vào mặt, hai con người đứng dựa lưng vào bức tường hóng gió. Ở bệnh viện đằng sau bọn họ, đèn vẫn đang bật sáng trưng, tất bật dọn dẹp hậu quả để lại.
Super Sonic là anh hùng đã giải quyết phần lớn đám quái nhân tạp nham nhờ vào tốc độ siêu nhanh của mình. Phối hợp cùng những anh hùng khác bảo vệ người dân.
Selina thành công chém giết hai quái nhân đặc biệt. Đám này đặc biệt khó chơi, không chỉ sức mạnh thể chất vượt trội mà còn vận dụng siêu năng lực ở mức cực cao nữa.
Phanh!
Lưỡi kiếm chẻ dọc, tinh chuẩn cắt đôi thân thể của con quái nhân đặc biệt trước mặt. Ở năng lượng thuộc tính kim gia trì, những nơi mà lưỡi kiếm cắt qua đều nhanh chóng hủy diệt.
Một phần đường phố cũng bị tạo thành cái rãnh nứt lớn, hai nửa thân thể của quái nhân đổ sang hai bên, không có một giọt máu chảy ra.
Bốn đã diệt ba, con quái nhân còn lại đang bị vây công bởi mấy chục anh hùng khác ở cách đó không xa. Nhìn tình hình này, chiến đấu sẽ không kéo dài lâu.
Cô ngồi xuống một phần tường gạch đã đổ. Cố gắng điều chỉnh lại hơi thở của mình. Sử dụng hơi thở cùng với mạch năng lượng cố nhiên có thể khiến thực lực của cô tăng cao, nhưng tác dụng phụ thì sức mạnh nào cũng có.
"Cô... cô ơi?"
Không biết từ chỗ nào, một cô bé tầm 9, 10 tuổi chạy đến chỗ Selina đang nghỉ ngơi. Cô bé đưa một chai nước ra bằng hai tay.
"Cho cô hả?"
Selina có chút ngạc nhiên, chỉ tay vão chính mình. Đứa bé kia nghe vậy thì gật đầu.
"Mẹ cháu luôn dạy là phải cảm ơn người đã giúp mình."
"Có vẻ như cô bé này được nuôi dạy rất tốt."
Selina thầm nghĩ.
Cô tiếp nhận chai nước, giáp mặt mở phần miệng ra. Cô không muốn lộ mặt ở nơi này, nhưng mà uống nước thì vẫn có thể.
"Không biết Dương Hằng có ổn không..."
An nguy của Dương Hằng không phải điều cô lo lắng, bởi vì so với đám quái nhân cắc ké kia thì hắn quá mạnh. Cô sợ Dương Hằng sẽ bởi vì an nguy của người khác mà tự trách.
Đang suy nghĩ miên man, đột nhiên hai tia laze từ trên trời giáng xuống trúng vào con quái nhân đang bị anh hùng vây công kia. Sức nóng của laze khiến cho phần đầu của nó bị tan chảy. Laze tiếp tục di chuyển, cắt đôi thân thể của con quái nhân, đồng thời phá hủy tế bào của nó để quái nhân không thể hồi phục.
Tia laze thu hồi, Unbreakable cùng với Golden Empress hạ xuống từ trên bầu trời. Đi song song với nhau, dáng vẻ không khác nào một đôi tình lữ.
"Cảm ơn tất cả mọi người đã vất vả! Tôi thật thấy có lỗi khi mà đến chậm như vậy."
"Không sao đâu Unbreakable, chúng ta đều là anh hùng mà. Đây là trách nhiệm cùa chúng tôi."
Khi đã đến, Unbreakable ngay lập tức trở thành tiêu điểm toàn trường. Các anh hùng, người dân nhao nhao vây quanh gã ta. Quăng tới gã vô số ánh mắt ngưỡng mộ cùng với lời tán dương.
Không so sánh sẽ khônh đau lòng. So với một Unbreakable được người người chào đón mà nói, chỗ ngồi của Selina ở phía xa lại đặc biệt quạnh quẽ, chỉ mình cô bé đưa nước còn đứng đấy.
"Cháu không ra đó à?"
"Dạ... tại chỗ đó đông người quá nên cháu không chen được."
"Ra là vậy."
Selina chỉ nhàn nhạt đáp lại một câu, cũng không để ý nữa. Dù sao cô cũng không chiến đấu vì danh tiếng, với lại hiện tại cô chỉ đang nghỉ ngơi lấy sức, ngay lập tức sẽ bay đi tìm Dương Hằng.
Nếu như có hàng đống người bu vào, đó mới là phiền toái.
Trong cả hai cuộc đời bình thường và khổ đau mà cô đã trải nghiệm, Selina đều không quá thích chỗ đông người. Trong cuộc đời thứ nhất, ngoại trừ chiến trường ra thì cô hiếm khi tới chỗ đông, ngay cả đến tiệm cà phê của Dương Hằng cũng lựa lúc ít người hoặc không có ai.
Còn ở cuộc đời thứ hai, vòng bạn bè rất nhỏ, đi nơi nào đó đông người mà không có người thân thiết thì cũng lười đi.
Với Selina, có một số người cô yêu quý bên cạnh là đủ rồi.
Đáng tiếc là, từ khi trở thành người lữ hành, rất nhiều chuyện cứ đổ lên người cô. Hay có thể nói là "vận rủi quấn thân".
Lần này, Unbreakable hướng về phía cô mà đến.
"Xin chào."
Selina vừa uống xong hớp nước, khó hiểu nhìn về phía Unbreakable đang đứng cách cô vài mét. Golden Empress cũng đang đứng đó, mỗi tội sắc mặt của cô trầm xuống, có vẻ như tâm trạng không tốt lắm.
"Tôi có thể thấy màn chiến đấu tối hôm qua của cô, rất ấn tượng. Cảm ơn cô vì đã bảo vệ cho người dân và... tiêu diệt đám quái vật này."
"À... ừ... không có gì..."
Unbreakable lịch thiệp nói, Selina có cảm giác là lạ. Nhưng mà vẫn gật gù đáp lại cho có. Sau rồi, Selina nhớ ra vẫn còn có một việc quan trọng khác. Cô dẫn đến Jezebell thật sự đang sợ run lẩy bẩy đến trước mặt Golden Empress. Bàn giao mọi chuyện từ đầu đến cuối.
Thậm chí là một số suy đoán của Dương Hằng lúc đó.
Golden Empress tiếp nhận ngưởi phụ nữ đáng thương này, biểu cảm vô cùng nghiêm túc. Chỉ có nghe thôi, cô cũng thấy được sự nghiêm trọng của vụ này.
Cũng may là Dương Hằng đã đi ứng cứu chỗ bệnh viện, cho nên Golden Empress mới có thể thở phào một hơi.
"So với đội anh hùng kia. Làm việc với cặp đôi này dễ chịu hơn hẳn."
Đó là những suy nghĩ thật lòng của cô.
Còn Unbreakable, gã không tỏ vẻ lo lắng hay gì, ngược lại, gã chú ý đến mấy chi tiết không liên quan mấy.
"Cô... à, tôi có thể gọi cô là gì nhỉ?"
Selina giờ mới nhận ra, hầu hết những anh hùng ở đây đều xưng hô với nhau bằng danh hiệu. Ngay cả Unbreakable cũng gọi Dương Hằng là Sig. Cái này không chỉ dễ gọi, còn tốt cho những người không muốn lộ tên thật.
Trong đầu Selina nhanh chóng tổ hợp ra hàng đống những cái tên. Sau cùng, có hai chữ rơi ra.
"Doom Slayer."
Kẻ diệt doom, đơn giản dễ hiểu, với lại gần như không ai đặt cả. Selina nghĩ chắc mình cũng không "đạo" trúng ai đó đâu.
"Vậy thì quý cô Slayer, cô cùng với Sig là một đôi à?"
"Đúng vậy."
Cơ hồ không có một chút do dự, Selina trả lời chắc nịch. Con mắt của Unbreakable lướt qua một chút hứng thú, khóe miệng không nhịn được mà dương lên.
"Ồ, vậy thì tình cảm hai người rất tốt đúng không?"
Unbreakable dường như còn muốn bước lên trước một bước để thu ngắn khoảng cách với Selina, nhưng khi nhìn thấy máy ảnh của Dante ở cách đó không xa. Gã thu người về, tạo dáng lịch sự trước ống kính, trên môi nở nụ cười thương hiệu.
Đồng tử của Golden Empress co rút lại, ánh mắt đưa hướng Selina như đang cố cảnh báo cô. Bởi vì ngay khi Unbreakable nói ra câu đó, cô mới nhận ra gã ta cũng đã nói với mình như vậy từ hai năm trước.
Sự kiện kia...
Từ trên người Selina, Golden Empress nhìn thấy cái bóng của chính mình trong quá khứ.
Không khí bắt đầu trở nên quái quái, Selina trong lòng khó chịu. Không định ở lại đây hao phí thời gian nữa mà kiếm cớ rời đi.
Unbreakable nhìn bóng hình Selina nhỏ dần rồi biến mất, đáy mắt đọng lại một tia nghiền ngẫm.
"Unbreakable?"
Golden Empress đè ép giọng nói xuống thấp nhất có thể.
"Anh có thể... tha cho hai người họ được không? Với danh vọng của anh hiện giờ..."
"Ôi trời ơi Golden, thế này không giống cô chút nào. Chúng ta là đồng đội, là gia đình. Đừng có nói với giọng điệu e sợ đó chứ, tôi... cũng biết buồn đấy."
"Khi tôi buồn, tôi không biết chính mình sẽ làm những gì đâu."
Unbreakable nói với một giọng thân thiện, nhưng lại khiến cho Golden Empress nổi hết da gà.
Câu cuối cùng, thật sự khiến cho cô hoảng sợ.
...
Selina hạ xuống bệnh viện, thấy được Dương Hằng đang có sắc mặt âm trầm đứng tựa lưng ở ngoài cổng.
"Sao vậy? Chẳng lẽ là con bé..."
"Con bé không sao. Chỉ là... vẫn có người chết."
Selina biết tâm trạng của hắn không tốt lắm, cô đem bọc giáp để vào cất trữ. Đến bên cạnh rồi nắm tay hắn an ủi.
Gió buổi tối phả vào mặt, hai con người đứng dựa lưng vào bức tường hóng gió. Ở bệnh viện đằng sau bọn họ, đèn vẫn đang bật sáng trưng, tất bật dọn dẹp hậu quả để lại.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương