Tiên Họa Trước Mắt - Nhạc Thiên Nguyệt

Chương 222: Ngoại truyện 3 (3)



Tiên họa trước mắt – Nhạc Thiên Nguyệt
Edit: chi

Đêm sau tân hôn (3)

Cả hai rời Hư Vân, Lận Phụ Thanh gọi ra Tư Quân Sầu, hai người cùng sóng vai ngồi trên thanh trường kiếm này. Thanh kiếm đen xuyên qua không trung, đưa bọn họ lên bầu trời thanh bình.

Gió thổi khiến tóc hai người hòa vào nhau, bốn phía chỉ có ánh sáng của trăng sao. Lận Phụ Thanh dựa hẳn vào lòng Phương Tri Uyên, nheo mắt phượng nhìn bầu trời đêm, nói: “Không còn nữa.”

Phương Tri Uyên vòng tay giữ eo sư ca, tùy tiện hỏi: “Cái gì không còn?”

Lận Phụ Thanh nói: “Họa tinh đó.”

Hắn chỉ lên trời, ngay vị trí đã từng có một ngôi sao đỏ thẫm. Phương Tri Uyên cong khóe mắt, bắt lấy tay Lận Phụ Thanh, đặt lên ngực mình: “Ở đây.”

Cách lồng ngực, trái tim kia đập từng nhịp vững vàng, sự rung động truyền đến đầu ngón tay Lận Phụ Thanh.

Lận Phụ Thanh ghét bỏ: “Ngươi? Ngươi có thể phát sáng sao? Tự mình làm nổ tung bản thể rồi mà còn dám nói.”

Phương Tri Uyên đen mặt: “…”

Lận Phụ Thanh lại cười, rút tay ra, cố ý x** n*n gương mặt Phương Tri Uyên. Hoàng Dương Tiên Thủ xưa nay lạnh lùng bị hắn nhéo thành một bộ mặt tươi cười méo mó: “Không sao không sao, dù ngươi không phải ngôi sao, ta vẫn thích ngươi.”

Phương Tri Uyên hơi nhíu mày, thấy Lận Phụ Thanh ngửa đầu nhìn y, cười nói: “Ta luôn có cách làm cho ngươi vui vẻ… có vặn vẹo cũng vặn ra được khuôn mặt tươi cười.”

Phương Tri Uyên khựng lại một chút, cũng vươn tay muốn véo má Lận Phụ Thanh. Hắn lại lùi về sau né tránh, nói không cho, rồi kéo cổ áo lông lên che kín mặt, chỉ lộ ra đôi mắt đen nhìn chằm chằm bạn đời của mình.

Hai vị đại năng khai thiên lập địa này cứ như con nít lên ba, đùa giỡn vô tri cả buổi. Đến khi Tư Quân Sầu vượt qua Lâm Hải, Phương Tri Uyên mới hỏi: “Ngươi rốt cuộc muốn đưa ta đi đâu?”

Lận Phụ Thanh chỉ xuống dưới: “Từ đây nhìn xuống, thấy chỗ nào ánh đèn sáng nhất, chúng ta đến đó chơi.”

Từ chỗ bọn họ nhìn xuống, năm châu tiên giới chìm trong màn đêm và ánh trăng, lại được những ngọn đèn nơi trần thế thắp sáng, bầu không khí chốn hồng trần như ùa thẳng vào mặt, nhìn lâu còn có chút chói mắt.

Lận Phụ Thanh điều khiển kiếm hạ xuống, thật sự đưa Phương Tri Uyên đến nơi sáng nhất. Đến khi hai người thu kiếm, đặt chân xuống đất, trước mắt hiện ra một tòa tiên thành có chút xa lạ, khắp đường phố ngõ hẻm đều treo đèn đom đóm, người người tấp nập, tiếng cười nói rộn ràng. Hai đứa trẻ cầm hoa đăng đuổi bắt nhau ngang qua bọn họ, cười đùa khúc khích.

Phương Tri Uyên ngạc nhiên, thấp giọng nói: “Náo nhiệt vậy sao?”

Lận Phụ Thanh hít sâu một hơi, cảm thán: “Đúng vậy, ta cũng lâu lắm rồi không thấy cảnh tượng thế này. Xem ra đến đúng chỗ rồi, những ngày như vậy, bỏ lỡ rồi có khi chẳng thấy lại nữa.”

Bọn họ thi triển thuật dịch dung, lẫn vào đám đông, mười ngón tay đan nhau trong tay áo, trông như một đôi tình nhân bình thường giữa dòng người tấp nập. Hai bên đường có không ít quầy hàng bày bán thức ăn vặt, nào là xiên thịt nướng đẫm nước sốt, hồ lô ngào đường đỏ au, bánh hấp vừa mới ra lò, dĩ nhiên không thể thiếu hương rượu thơm nồng… Chỉ riêng mùi hương thôi cũng khiến người ta thèm nhỏ dãi.

Lận Phụ Thanh lập tức hòa vào bầu không khí vui chơi —— dù hắn đã nếm đủ mỹ vị cao cấp nhất tiên giới trong bữa tiệc ban sáng, nhưng chuyện đó không gây trở ngại gì. Dù sao thì tu sĩ tu đến bậc này, ăn uống đều không phải vì đói bụng, chỉ là để thỏa cơn thèm, hoặc là để vui mà thôi.

Phương Tri Uyên lặng lẽ đi theo hắn, bình thản ăn mấy món ăn vặt sư ca nhét vào miệng mình. Đột nhiên, ánh mắt y lướt qua, thấy một đôi nam nữ trẻ tuổi mặc y phục giống nhau, tay trong tay thân mật đi trên phố.

Gương mặt thanh niên kia đỏ bừng, trông rất thật thà chất phác, nói với cô gái trẻ: “Dung Dung, hôm nay chúng ta, chúng ta thành thân cùng một ngày với Phương Tiên Thủ và Lận Ma Quân! Hai vị tiên quân nhất định sẽ phù hộ chúng ta bên nhau trọn đời, bạc đầu không rời…”

Phương Tri Uyên nghe đến rõ ràng, trong lòng chợt cảm thấy dở khóc dở cười. Nhưng y biết với tu vi và công tích của hai người bọn họ, trong mắt không ít tu sĩ đã gần như hóa thần, về sau mấy lời như thế này sẽ càng lúc càng nhiều.

Nhưng ai mà ngờ được, Tiên Thủ và Ma Quân tân hôn xong động phòng bất thành, chạy ra ngoài lêu lổng đâu?

Nữ tu kia hồn nhiên làm dáng, đánh yêu một cái: “Đồ ngốc này, dọc đường đã nói bao nhiêu lần rồi? Ngày cưới là em chọn đấy, chàng còn vểnh đuôi cái gì? Nè, quà tân hôn nói tặng em đâu?”

“Ôi đại tiểu thư, ta đang định mua cho nàng đây. Nào nào nào, mau nhìn xem, nàng thích gì cứ nói!”

“Hứ, chàng ngốc thật à! Nào có chuyện để người ta tự chọn lễ vật, chàng phải chọn thứ tốt nhất đi chứ!”

Lễ vật… tân hôn…

Nói ra thì, trừ Dục Nguyệt ra, hình như y chưa từng tặng sư ca thứ gì ra hồn.

Chờ chút, Dục Nguyệt cũng nát rồi, thế chẳng phải y cưới hỏi người ta với hai bàn tay trắng sao??

Sắc mặt Phương Tri Uyên biến ảo mấy lần, trong lòng trăm mối ngổn ngang. Thanh niên kia được cô gái dắt đi rất xa rồi, y vẫn đứng đó trầm tư suy nghĩ.

Mãi đến khi Lận Phụ Thanh phát hiện ra người sau lưng đâu mất rồi, hắn băng qua dòng người và ánh đèn, về bên cạnh Phương Tri Uyên: “Làm sao vậy, thích cái gì à?”

Trong tay hắn ôm thêm một túi lớn kẹo sữa nướng bằng linh hỏa, tiện tay nhón một viên nhét vào miệng Phương Tri Uyên: “Nói ta nghe xem.”

“…”

Phương Tri Uyên lại trầm lặng bất thường, một lúc sau mới hắng giọng: “Không có gì. Ngươi cứ đi chơi đi.”

Lận Phụ Thanh khẽ nhíu mày, ban đầu hắn còn ngạc nhiên khi thấy Phương Tri Uyên dừng chân, thầm nghĩ cái tiên thành này náo nhiệt đến mấy đi nữa thì ở đây cũng chỉ có những vật bình thường, có thứ gì lọt được vào mắt Hoàng Dương Tiên Thủ sao? Nghĩ tới nghĩ lui, không chừng là do mình mải ham vui, bỏ mặc Phương Tri Uyên, khiến y không vui rồi.

Thế là hắn vội nắm cổ tay người thương, dịu giọng nói: “Vậy sao được, chúng ta đi cùng nhau chứ.”

Không ngờ Phương Tri Uyên cấp tốc rụt tay về: “Không —— không cần!”

Ánh mắt y lấm la lấm lét, nói năng lộn xộn: “Ta… khụ, ta muốn đi riêng một chút, sư ca tự đi chơi đi.”

Lận Phụ Thanh sửng sốt, thiếu điều viết hẳn bốn chữ “không thể hiểu nổi” lên mặt: “Ngươi nói gì?”

“…” Phương Tri Uyên che kín mặt, vừa ngượng vừa giận, chỉ hận không có cái lỗ nào để chui vào.

Xong rồi, lộ liễu thế này… sư ca không đoán ra được mới là lạ.

Lận Phụ Thanh hoang mang nhìn xung quanh, chợt nhận ra ở đây đa phần là các cặp đôi, mà người buôn bán cũng nắm bắt thị hiếu khách hàng, toàn rao cái gì mà:

“Chuông tâm ý đây, chuông tâm ý đây, cách xa vạn dặm vẫn tương thông! Ngày lành tháng tốt ký khế ước, đến xem chuông tâm ý thượng phẩm đi…”

“Song hỷ linh hoa trăm năm không tàn đây! Hôm nay là ngày lành của tam giới, một đóa chỉ tám trăm linh thạch thôi!”

“Đan dưỡng thai đặc chế của y tiên Phù Dung Các đây! Phu nhân uống xong, ba năm ôm hai đứa ——”

Ma Quân bừng tỉnh đại ngộ, ánh mắt sáng lên, cười nói: “A, Tri Uyên, chẳng lẽ ngươi muốn ——”

“Sư ca!” Phương Tri Uyên vừa tức vừa bực vừa chán nản, hai tai đỏ lên, giơ tay bịt miệng Lận Phụ Thanh lại, dứt khoát nói: “Đừng nói! Không cho nói!”

Xem như ngươi thông minh, xem như ngươi biết hết rồi, xem như trong lòng ngươi đã cười ta mấy ngàn lần, cũng không cho nói ra ——

Y không phản ứng dữ dội vậy còn đỡ, giờ thì hay rồi, Lận Phụ Thanh cười đến ngã nhào vào lòng Phương Tri Uyên, cười một lúc lâu mới hoãn lại: “Được được được… vậy chúng ta tự đi chơi riêng. Ừm, sau một canh giờ thì gặp lại ở đầu thành nhé?”

Rất nhanh, Lận Phụ Thanh xoay người, vạt áo trắng tung bay, cứ thế đi mất, để lại Phương Tri Uyên vẻ mặt thê lương.

Quả thật là y bốc đồng, muốn tặng Lận Phụ Thanh thứ gì đó, nhưng thực tế muốn tặng gì cũng chưa biết. Giờ thì hay rồi, bại lộ sớm quá, cũng chẳng còn gì bất ngờ. Mà đường lùi cũng chẳng còn, một canh giờ sau y không thể tay không đến gặp sư ca, nói “Ta nghĩ cả một canh giờ cũng không biết nên mua gì cho ngươi”…

Phương Tri Uyên thở dài một hơi, bất đắc dĩ xem xét những mặt hàng trên sạp. Xung quanh dường càng lúc càng có nhiều cặp đôi, chỉ có một mình y đơn độc, một thân áo đen u ám, vẻ mặt chán đời, chẳng hề ăn nhập với bầu không khí náo nhiệt xung quanh mình.

Quà tặng, quà tặng… Chọn làm sao đây…?

Người như sư ca liệu còn thiếu thứ gì?

Đang ngẩn người, sau lưng chợt vang lên một giọng nữ nhẹ nhàng: “Quý khách ơi! Vị khách áo đen kia ơi!”

Phương Tri Uyên nhíu mày quay đầu lại, thấy một người phụ nữ trông hiền hòa, đầu quấn khăn vải, xắn tay áo, trán lấm tấm mồ hôi, một mình đẩy chiếc xe treo đầy các món đồ nhỏ lung linh đang rao bán. Người phụ nữ thân thiện mỉm cười với y: “Quý khách muốn lựa thứ gì không?”

Đầu óc Phương Tiên Thủ chợt lóe sáng một cái. Đúng rồi! Không biết thì hỏi.

Y sải bước đến xe hàng của người phụ nữ, vẻ mặt nghiêm túc, trịnh trọng mở lời: “Vừa mới cưới, không biết nên tặng món gì cho nhà ta vừa ý đẹp lòng.”

Người phụ nữ lau mồ hôi, mỉm cười đầy ẩn ý. Bà là người từng trải, thấy nhiều rồi, vừa nhìn vẻ mặt vị khách này đã biết là kiểu người cứng nhắc, không biết cách lấy lòng người yêu. Hôm nay là ngày vui chung của tam giới, nếu có thể giúp cho một mối nhân duyên thêm phần mỹ mãn, bà dĩ nhiên rất vui lòng.

Thế là bà chống nạnh, niềm nở hỏi: “Quý khách, quà tặng ấy à, quan trọng phải hợp ý. Không biết nương tử của ngài xuất thân thế nào, tính tình ra sao, bình thường thích gì?”

Phương Tri Uyên nhíu mày trầm ngâm: “Hắn… Chuyện của hai chúng ta, nói ra thì rất dài.”

Trong mắt người phụ nữ toát ra một chút hiếu kỳ. Phương Tri Uyên không nhịn được quay đầu đi: “Hắn… Hắn xuất thân tốt hơn ta nhiều. Trên đời này, tất cả mọi thứ ta có thể nghĩ ra, hắn chẳng thiếu gì cả.”

“Từ lúc hai ta quen nhau đã chênh lệch một trời một vực rồi. Mọi thứ của ta, kể cả cái mạng này đều là hắn cho, nhưng ta chưa bao giờ tặng hắn được cái gì ra hồn.”

“Ồ…” Người phụ nữ như lâm đại địch, sờ cằm suy tư, trong lòng đã đoán được bảy phần.

Nghe cách nói này rất giống như mấy câu chuyện khuôn sáo kiểu đại tiểu thư xuất thân danh môn quyền quý yêu một chàng trai nghèo. Chậc chậc chậc, tình huống này đúng là hơi khó.

Phương Tri Uyên tiếp tục nói: “Huống hồ sư… khụ, nhà ta tư dung khuynh thành, tài sắc vô song, kỳ thật là ta trèo cao.”

“Ừm, chuyện này…”

“Tư chất tu hành của hắn rất cao, đạo pháp gì cũng biết một chút. Pháp bảo đan dược bình thường không thể tặng, hắn phất tay một cái là luyện ra rồi.”

Người phụ nữ có chút sửng sốt: “A…”

Nương tử của ngài lợi hại vậy sao?

Phương Tri Uyên chắp tay bước hai bước, cúi đầu, hoàn toàn chìm đắm trong trạng thái giãi bày tâm sự: “Thú cưng cũng không được, trong nhà hắn đã nuôi rất nhiều động vật nhỏ rồi. Thức ăn cũng không cần, hắn biết nấu nướng. Ôi… người như hắn, muốn gì cũng tự tìm được hết rồi, ta quả thực không biết bắt đầu từ đâu.”

“Ngoài ra, hắn còn thông minh tinh tế, chuyện ta muốn tặng quà e rằng hắn cũng đoán ra rồi.”

“Còn nữa, nhân duyên của hắn tốt lắm, gần như tất cả mọi người xung quanh đều ngưỡng mộ. Vả lại…”

Người phụ nữ luống cuống: “Quý, quý khách…”

Phương Tri Uyên bực bội khoát tay: “Ta chưa nói hết đâu, hắn còn…”

Người phụ nữ khóc không ra nước mắt: “Từ từ đã, quý khách! Ngài đừng khen phu nhân nữa, chúng ta phải ngẫm xem phu nhân nhà ngài còn thiếu thứ gì chứ.”

Phương Tri Uyên ngẩng đầu, nghiêm túc chính trực nói: “Thiếu? Hắn thì thiếu cái gì? Ta mà nhìn ra được hắn thiếu cái gì thì còn phải phiền não thế này sao?”

“…”

——————————

Tác giả có lời muốn nói:

Thần tiên yêu đương, cớ gì muốn làm khó người phàm =w=

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...