Tiên Hồng Lộ
Chương 100: Tin tức đến từ Dương gia bảo!
- Có người Dương gia bảo tới?Khi Dương Phàm nghe được tin tức này, trên mặt hiện ra vẻ trầm tư, nhìn Lâm Chung nhắn dùm tin tức cho mình. hỏi:- Người Dương gia bảo tới là ai?- Là một đệ tử đời thứ ba. hắn có một phong thơ muốn giao tận tay cho công tử.Lâm Chung đáp.Dương Phàm buông ngọc giản trong tay xuống, khi hắn đi đến chính đường y quán. vừa lúc nhìn thấy một gã nam tử mặc trường bào xanh. bộ dáng phong lưu phóng khoáng, trau chuốt, ước chừng hơn hai mươi tuổi, tu vi Luyện Khí Hậu kỳ.Nam tử thanh bào này vừa thấy Dương Phàm đi ra. mắt sáng lên. mặt lộ vẻ thân thiết nói:- A! Sư đệ! Cuối cùng đệ ra đây rồi! Sư huynh ta ở Dương gia bảo cũng rất nhớ đệ.Hắn đi tới, vỗ vỗ bả vai Dương Phàm. lộ ra vẻ tiếc hận. thần sắc đau buồn. thở dài:- Nhớ ngày đó. khi sư đệ rời Dương gia bảo. sư huynh đang bế quan tu luyện, không đến kịp đưa tiễn ngươi.- Thì ra là Thu sư huynhDương Phàm ảm đạm cười. ôn hòa nói:- Đa tạ hảo ý của huynh không biết lần này đến Vụ Liễu trấn. tìm ta có chuyện gì? Có phải Dương gia bảo cho huynh truyền tin tức gì tới hay không?Nguyên lai Thu sư huynh này thật đúng là sư huynh đúng nghĩa của Dương Phàm. Hai người ở Dương gia bảo có chung một sư phụ. chính là Liễu trưởng lão đã bỏ đi. Thời điểm sư tôn Liễu Vô Ngân của Dương Phàm ở Dương gia bảo. từng thu nhận mấy tên đệ tử ký danh. Thu sư huynh nàv chính là một trong số đó.ở Tu Tiên Giới địa vị của đệ tử ký danh rất thấp. nhận được đãi ngộ không bằng đệ tử chính thức. Cho nên. trong lúc bình thường. Liễu Vô Ngân chiếu cố và truyền dạy cho Dương Phàm. nhiều hơn nhiều so với Thu sư h. Đối với chuyện này. trước đây Thu sư huynh đương nhiên rất oán hờn và ghen tị.Cho đến hôm đó, Dương Phàm tán công trở thành phế nhân. Thu sư huynh tâm tình thập phần phức tạp. vừa tiếc nuối tiếc hận. đồng thời trong lòng cũng có chút mừng thầm. Nhưng làm sư huynh đồng môn. hắn không có bỏ đá xuống giếng, chỉ là làm như không thấy.- Ha ha! Sư đệ quả thật là người thông minh. ưa thích thẳng thắn.Thu sư h cười híp mắt. đánh giá Dương Phàm vài lần. phát hiện lời đồn không giả, chỉ ngắn ngủn mấy tháng, sư đệ lại trở về Tu Tiên Giới. đã tiến vào Luyện Khí Kỳ. chỉ là sửa tu y đạo. khí chất trên người cũng thay đổi rất nhiều.Dứt lời. hắn từ trong lòng lấy ra một phong thơ. mặt trên còn có tiêu chí đặc biệt của Dương gia bảo, phong thư dán kín còn có cấm chế đặc biệt.- Phong thư này, là gia chủ tự mình đề bút. bảo ta chuyển cho sư đệ.Thu sư huynh sắc mặt bình thản nói.Dương Phàm tiếp nhận phong thư. không có mở ra ngay, chỉ thản nhiên nói:- Sư h từ xa tới đây. muốn ở lại Vụ Liễu trấn mấy ngày hay không, ta có thể sắp xếp cho huynh.Tuy nói ra như vậy, nhưng trong giọng điệu và thần sắc của Dương Phàm. không có chút thành ý nào.- Cái nàysư đệ. ta có chuyện muốn nói cùng ngươi.Thu sư huynh quét ánh mắt nhìn bốn phía. lướt qua trên mặt Lâm Chung một cái.Lâm Chung vừa định tránh ra ngoài Dương Phàm lại lên tiếng nói:- Có cái gì nói cứ nói thẳng ra. nơi này cũng không có người ngoài.- Được rồiThu sư h lộ ra một chút kinh ngạc:- Vậy ta sẽ nói thẳngLâm Chung vẫn giữ sắc mặt bình tĩnh. trong ánh mắt nhìn về phía Dương Phàm. thoáng hiện lẻn một vẻ cảm động. rồi lập tức thu lại vô thanh vô tức.- Là như vậySư tôn lão nhân gia từ buổi tối hôm trước ngày vẫn Thiên đại hội liền rời khôi Dương gia bảo. Trước khi đi. dường như sư tôn có gọi sư đệ tới gặpThu sư huynh ấp a ấp úng nói khi nói tới đây. còn không quên quan sát sắc mặt Dương Phàm.Thấy thần sắc Dương Phàm không thay đổi hắn mới nói tiếp:- Mấy sư huynh đệ chúng ta. đối với chuvện sư tôn rời đi rất khó hiểu. cũng rất nhớ lão nhân gia. Lần này ta đến đây. trừ việc truyền tin cho gia chủ. cũng có ý của đại sư huynh, tam sư muội bọn họ- Hừ! Các ngươi không phải là muốn hỏi sau khi sư tôn rời đi. có lưu lại cho chúng ta cái gì hay không chứ gì?Trên mặt Dương Phàm chợt lãnh đạm hỏi.- Đúngđúngvậy ta đại biểu đại sư huynh tiểu sư muội bọn họ đến hỏi sư đệ một câu.Thu sư huynh ngoài cười nhưng trong không cười nói.- Ta có thể nói rõ với các người, sư tôn rời đi không có lưu lại cái gì.Trên mặt Dương Phàm hiện lên vẻ chán ghét:- Hơn nữa. cho dù sư tôn có lưu lại thứ gì. các người cho rằng sẽ có một phần thuộc về mình sao?Thu sư huynh vừa nghe lời ấy. sắc mặt cực kỳ khó coi. cố nén cơn tức giận. không có phát tác.Đích xác. những đệ tử ký danh bọn họ. thân phận thấp kém. chỉ là đệ tử trên danh nghĩa, cho dù Liễu Vô Ngân rời đi. hơn phân nửa cũng sẽ không lưu lại cái gì cho bọn họ.Dương Phàmà đệ tử đích truyền còn không nhận được cái gì. huống chi là mấy tên đệ tử ký danh Thu sư h?- Tiễn khách!Dương Phàm phất ống tay áo. vẻ mặt lạnh lùng nói. Lần này là trực tiếp đuổi cuốn xéo đi.Giờ phút này, ma công của hắn đã có hỏa hậu nhất định. tu vi cũng tới gần Luvện Khí Đại viên mãn. căn bản là dưới Ngưng Thần Kỳ không sợ bất cứ người nào.- NgươingươiThu sư huynh sa sầm mặt xuống, rõ ràng hiện ra vẻ tức giận và không hài lòng.Hắn vẫn không tin trước khi đi Liễu Vô Ngân không có lưu lại thứ gì.Phải biết rằng. trước kia Liễu Vô Ngân ở trong gia tộc chính là Đại trưởng lão. có tu vi cao hơn Ngưng Thần Kỳ. nghe nói thực lực còn từng thắng qua đại gia chủ. Thử nghĩ tu sĩ Cấp bậc này, vốn liếng có trong tay há có thể xem thường được?Dương Phàm lộ ra một vẻ khinh miệt, phất tay áo đứng đậy đi vào hậu đường y quán. một mình xé mở phong thư. Kèm theo một đám thanh mang lóe ra. cấm chế đặc thù trên phong thư được giải bỏ. trang giấy không hề hư hao chút nào.Lấy thư ra. Dương Phàm xem từng hàng xuống, thần sắc cũng đã xảy ra từng tia biến hóa tinh tế."Thân là con cháu gia tộc. ngươi sao có thể tự tiện rời gia tộc đi. nể mặt mũi sư tôn Liễu Vô Ngân của ngươi, tạm thời không truy xét chuyện này. sắp tới, nghe nói ngươi sửa tu y đạo. Trịnh dược sư khách liêu của gia tộc có chút Tôn sùng đối với ngươi, hy vọng ngươi lập công chuộc tội, sớm ngày trở lại Dương gia bảo hiệu lực cho gia tộc"ở cuối thư. có dòng ghi chữ của gia chủ Dương Hồng.- Hừ!Dương Phàm cười lạnh liên tục. đợi xem xong bức thư. trong tay hắn lóe lên một ngọn lửa đốt lá thư thành tro tàn.Chỉ chốc lát. Lâm Chung đi đến. nhìn thấy thần sắc không tốt của Dương Phàm. liền nói:- Thu sư huynh truyền tin đã đi rồi! Không biết có chuyện gì. làm cho công tử có vẻ buồn như vậy.Dương Phàm cũng đốt cháy luôn bì thư. xong cười lạnh nói:- Gia chủ Dương gia bảo vậy mà lại chỉ trích ta tự tiện rời gia tộc. còn giả mù sa mưa bảo ta trở về lập công chuộc tội phục vụ cho gia tộc. thật sự là buồn cườiNhớ lại ở vấn Thiên đại hội ngày hôm đó. là ai bảo ta cút đi?Ngày đó. ở vấn Thiên đại hội gia chủ Dương Hồng từng trách mắng: "Ngươi còn đứng ở đó làm gì? Thật xấu hổ mất mặt! Còn không mau cút đi!"Đương nhiên, đó chỉ là thần thức truyền âm. giới hạn giữa hai người gia chủ và Dương Phàm. những người khác cũng không biết.- Công tử! Bây giờ ngài tính toán làm sao? Có nghe gia tộc sai phái hay không?Lâm Chung hỏi.- Ha ha! Ta còn trở về làm chi? Dương Phàm ta đã không còn là người của Dương gia bảo nữa rồi.Dương Phàm khẽ cười nói.- Nhưng mà trên danh nghĩa, công tử vẫn còn là con cháu gia tộc của Nam Lĩnh Dương gia. Dương gia bảo cũng chưa từng công khai khai trừ ngài.Lâm Chung rất bình tĩnh nói:- Cho nên. trên đạo lý. công tử không nghe lời sai phái cũng không được.Dương Phàm trầm ngâm nói:- Ngươi nói có lý! Dương gia bảo không có nói rõ hủy bỏ thân phận con cháu gia tộc của ta. trên danh nghĩa, ta vẫn còn là một thành viên Nam Lĩnh Dương gia. Hơn nữa với thực lực của chúng ta hiện tại. còn không thể chống lại cả gia tộc tu tiên Dương gia bảo này.Dương gia bảo tuy rằng chỉ là một gia tộc tu tiên bất nhập lưu ở Tu Tiên Giới. nhưng dù sao nó cũng là một cái thế lực. không phải vài tu sĩ bậc thấp bình thường có thể chống lại được.- Vậy công tử tính làm sao bây giờ? Chẳng lẽ phải nghe Dương gia bảo sai khiến, phục vụ cho gia tộc sao?Lâm Chung tức giận bất bình nói.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương