Tiên Sở

Chương 119



Sở Dịch giật mình, quay đầu nhìn về hướng tiếng nói, chỉ thấy một lục y thiếu nữ khoảng mười một mười hai tuổi mềm nhũn nằm ở góc động tối đen, nụ cười ngọt ngào, đôi mắt xanh trong như nước,khuôn mặt oán độc lạnh lùng,chính là Tiêu Phiên Phiên.

Hắn hơi ngạc nhiên, thầm cảm thấy kỳ dị:

-Lý Tư Tư vì sao lại đem Tiêu Phiên Phiên cùng hắn tới Thiên Sơn? với tâm cơ gian xảo của à, không bao giờ làm việc gì không có mục đích, không lẽ trong đó còng có ý đồ khác?

Lý Tư Tư mỉm cười, mục quang sáng lên nhìn chằm chằm vào hắn, dịu dàng nói:

-"Thiên lý báo ứng,tuần hoàn không ngừng.Sở lang, thất ca ta vì ngươi mà chết, giờ cũng nhờ ngươi mà được sống lại, đó thật là rất công bình, có đúng khống?

Lời nói âm nhu uyển chuyển, nhưng lại mang theo hàn ý không tên, khiến Sở Dịch không khỏi rùng mình,liền đó, hắn ha ha cười nói:

-"hay thật hay thật! Lý Huyền lão tặc đã sớm bị ta phanh thây thành vạn đoạn, để ta xem ngươi cho hắn ký thể trọng sinh thế nào..."

Lý Tư Tư khanh khách cười giòn nói:

-"Sở lang à sở lang,ngươi quá xem thường thất ca ta!cơ thể con người bất quá chỉ là một đống da thịt,chỉ cần hồn phách vẫn còn, làm sao không sống lại được?

Nói đến đây, nàng từ tay áo lấy ra Tử Vi tinh bàn,lại lấy ra một cái nhẫn thanh đồng thúy lục ngọc thạch,khảm vào ngón tay út, từ từ xỏ vào cái lỗ ở trung tâm Tử Vi tinh bàn.

-"thiên la giới!"

Phiên Phiên sắc mặt vi biến, trong đôi mắt đẹp chứa đầy bi phẫn hận nộ.

Cái nhẫn đồng đang tỏa bích quang lấp lánh đó, chính là tín vật Thiên Sơn chưởng môn ngày đó Tiêu Thái Chân trao lại cho Sở Dịch,chắc là lúc hắn hôn mê, bị Lý Tư Tư cướp mất cùng với những báu vật khác.

Lý Tư Tư khanh khách cười nói:

-"Nhìn thấy thiên la giới, như thấy chưởng môn.Tiêu a đầu, còn không mau bái kiến tân chưởng môn?"

Tinh bàn xoảy chuyển, kẽ rung lên vù vù,một đạo bích quang từ chiếc nhẫn bắn ra, trên đỉnh đầu lan tỏa thành một khối lục sắc quang cầu khổng lồ, bao bọc ả vào chính giữa.

Trên Tinh bàn đột nhiên xuất hiện vô số điểm lục quang yếu ớt, đung đưa như làn gió nhẹ, như lá cỏ nhấp nhô, dần dần tập trung lại một điểm, hóa thành hình ảnh một người lờ mờ màu lục nhạt.

Sở Dịch nghe lòng trầm xuống, trong đầu lóe lên một ý nghĩ:

-"Hỏng rồi! Không lẽ nguyên thần của Lý Huyền còn ở trong Tử Vi tinh bàn?"

Hắn liền nhìn kỹ,nhân ảnh đó mặt mũi rõ ràng, dường như đang cúi đầu trầm ngâm, quả nhiên chính là Lý Huyền! Nhất thời hắn như rời vào vực lạnh. mồ hôi lạnh tỏa ra đầm đìa.

-"Nhìn rõ chưa?"

Lý Tư Tư giò má ửng hồng quyến rũ, khanh khách cười lớn nói:

-"Nếu không phải thất ca cơ trí, trước lúc chết đem nguyên thần của bản thân phong ấn trong thần khí, ta lại có thể cảm ứng được linh lực của huynh ấy? làm sao có thể mau chóng xác định thân phận giả mạo của ngươi nhanh như vậy? cắt cỏ phải trừ tận gốc, ai bảo ngươi đắc ý không chú ý? đó đúng là mình làm mình chịu, còn trách ai được."

Đến lúc này, ả mới có thể đem mọi chuyện dấu diếm lâu nay nói ra, tromg lòng cảm thấy sảng khoái chưa từng thấy, cười như cành hoa rung linh, lệ cũng không ngừng rơi lã chã.

Sở Dịch vừa kinh hoàng vừa tức giận, thầm tự mình hối hận.Nếu sớm biết như thế,ngày đó dù có phải đem tử Vi tinh bàn hủy đi một lượt,cũng tuyệt đối không để cho Lý Huyền lão ma đầu đó có cơ hội chuyển mình. Đọc Truyện Online mới nhất ở

Lý Tư Tư nhẹ nhàng vuốt ve Tử Vi tinh bàn, trong miệng lẩm bẩm mấy câu, đem thiên địa thần lô,càn khôn nguyên khí hồ, thái ất nguyên chân đỉnh, thái cổ hổ phủ, hà đô long phiên thu nhỏ lại, lần lượt khảm lên trên tử vi tinh bàn.

Tử Vi tinh bàn lần này tỏa ra muôn vạn đạo ngân quang, tung hoành nhấp nháy trong chu vi của lồng sáng lục sắc,giống như một bầu trời đầy sao, lung linh chói mẳt, rực rỡ chiếu sáng.

Sở Dịch cùng Tiêu Phiên Phiên nín thở, bị thần quang của tinh đồ thu hút, mắt chói thần mệ, nhất thời không nói được lời nào.

Thiên cổ áo bí,, được dấu trong tinh đồ này.

Trong động trở nên yên tĩnh không tiếng động, Lý Tư Tư si mê nhìn vào ảo ảnh phiêu hốt bất định của Lý Huyền, như buồn như vui, khuôn mặt cười được bao phủ bởi một vầng sáng huyễn lệ, lung tinh như hình ảnh qua kính vạn hoa, không thể nắm bắt.

Một lúc sau, nàng mới mộng mị thở dài, dịu dàng nói:

-"Thất ca, huynh có nhìn thấy không? Huynh tốn mấy mươi năm tâm lực, chỉ muốn tìm đủ Hiên Viên tinh đồ cùng lục bảo, cuối cùng cũng tìm đủ rồi.Đợi muội tìm được năm thanh thần binh, giải khai "hiên viên tiên kinh" sau đó cùng huynh tu luyện thành tiên, từ này đời đời kiếp kiếp, mãi không phân ly..."

Sở Dịch hứ lên một tiếng, chính muốn thuyết thoại, đột nhiên phát giác vị trí của ba vì sao Thiên Tuyền, Thiên quyền, Diêu quang cực kỳ kỳ quái,đều không hề suy chuyển nằm yên một chỗ,lại nằm đè lên nhau,một ý nghĩ lóe lên:

-"Không lẽ Thiên Tuyền, Thiên Quyền,Diêu Quang ba thanh kiếm này được dấu ở cùng một chỗ sao_"

Tim hắn đập tình thịch, ngưng thần quan sát, Tử Vi tinh bàn như mô hình chín châu rộng lớn, trên có khắc đầy những đồ án sông núi,mà Thiên Tuyền, Thiên Quyền, Diêu Quang vị trí ba vì sao này đang phát sáng,dường như đều ở khu vực Bắc hải.

Sở Dịch vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ, chuyển sang tìm vị trí của hai vì sao Khai Dương, Thiên cơ trên quầng sáng của tinh bàn.

Hắn đột nhiên giật mình,suýt nữa thì phát ra tiếng kêu thất thanh, vị trí Thiên cơ tinh chiếu sáng, không ngờ lại ở vùng phụ cận của Thiên Sơn sơn mạch.

Chính lúc này, điểm sáng biểu hiện Thiên Cơ tinh lấp lánh trên tử vi tình bàn bàn đầu chuyển động,tỏa ánh sáng màu chanh lung linh,từng chút từng chút một di động về phía vị trí của Tử Vi tinh bàn.

Phiên Phiên í lên một tiếng, nhịn không được kỳ quái nói:

-"Đó là chuyện gì thế?"

Lý Tư Tư mắt sang lên, mặt mày tươi tỉnh, cười nói:

-"Tuyệt diệu! Ả ta cuối cùng cũng đến!"

liền đó ả tháo chiếc nhẫn ra khỏi ngón tay út, đem Tử Vi tinh bàn, Hiên Viên lục nảo thu vào trong ngực áo,ánh bích quang trong động lập tức tắt ngấm.

Sở Dịch giật mình, tuy không biết người ả đang đợi là ai. nhưng chắc chắc cùng thiên cơ kiếm trong bắc đẩu thần binh có quan hệ rất lớn....hắn chợt nghĩ ra, buột miệng nói:

-"Cực quang điện mẫu! Người ngươi đang đợi là Cực quang điện mẫu sao!"

Lý Tư Tư sững người, khanh khách cười nói:

-"Hay cho một Sở vương gia thông minh lanh lợi, may mà cô gia đã nắm chắc phần thắng trong tay, nếu không phải cùng ngươi đối địch, đúng thật là một việc huynh hiểm đấy.Bỏ đi...ngươi cứ ngồi yên đấy xem màn kịch hay sắp diễn đi."

Nàng phất cánh tay trần, khí lãng vổ vũ, một lần nữa phong lại kinh mạch của Sở Dịch.

Thử nghĩ,Tử Vi tinh bàn có thể cảm ứng được Hiên Viên lục bảo, Thiên cơ tinh di động, có nghĩa là có ai đó dang cầm nó đi đến đây.

Lôi Khuyết giết chết Nam hải thần ni,đoạt được Thiên Cơ kiếm, lúc chết thần kiếm lại không có trên người hắn, chỉ có một khả năng, chính là hắn trước đó đã giao nó cho Cực quang điện mẫu.

Cứ theo đó mà suy đoán, người đang tới chắc là Lôi Minh Châu vô nghi.

Quả nhiên, qua một lúc sau, bên ngoài động đột nhiên lóe lên tiếng điện chớp sấm nổ,chiếu tứ bề một màu xanh tím, chỉ nghe thấy một giọng nữ tử vang vọng bên tai:

-"Tư Tư muội tử, muội hẹn tỷ đến dây, tự mình vì sao lại trốn chui trốn nhủi như thế? Mấy năm rồi không gặp, tỷ tỷ quả thật nhớ muội lắm, mau ra đây,để tỷ tỷ xem ngươi ngày càng xinh đẹp thế nào rồi nào.

Âm thanh nọ ngọt ngào dịu dàng, nói theo hán ngữ dù có chút không giống, nhưng thanh thoát uyển chuyển, có một sức mê hoặc khó tả, khiến người ta đê mê.

Sở Dịch lúc này chân nguyên bế tắc, định lực rất kém, nghe thấy thần hồn mê mẩn, mặt nóng như thiêu đốt, suýt nữa thì cất tiếng đáp lời.

Lý Tư Tư lật tay nắm lấy Ngọc Hành kiếm, tay cầm đèn lông đi ra khỏi động, khanh khách cười nói:

-"Lôi tỷ tỷ,muội ở đây chờ tỷ đã một ngày một đêm, sao giờ mới tới?Tỷ giờ mà nhìn mặt muội, chỉ sợ nhận không ra thôi..."

Thoại âm chưa dứt, gió lạnh cuộn tới, thổi đèn lồng tắt ngấm, một đạo nhân ảnh như điện xông vào trong động, í lên một tiếng cười nói:

-"Tư Tư muội tử quả nhiên phản lão hoàn đồng, càng lúc càng trẻ lại,thật là làm người ta ghen tị chết đi được."

Ngươi xoay người nhẹ nhàng hạ xuống đất, làn da cùng y phục đều trắng như tuyết, tóc vàng như lửa, là một thiếu nữ ba tư tuyệt sắc.Đôi mắt xanh lục như nước xuân gợn sóng,khóe miệng như cười như không, trong dáng yêu mị lả lơi lại mang theo vẻ cô ngạo khó tả.

Sở Dịch bị nàng ta liếc nhìn, hấp hấp nghẹn lại,tim đập thình thình, thầm nghĩ:

-"Bà ta là Cực quang điện mẫu sao? sao lại nhìn quen mắt như thế?"

Liền đó, hắn nhớ tới câu chuyện đêm đó Đại bi phương trượng nói, thầm nghĩ:

-"Đúng rồi! quan hệ giữa Sở thiên đế cùng yêu nữ này nhất định không bình thường, vì thế Lý Tư Tư mới cố ý lấy ta làm mồi, bức bà giao thiên cơ kiếm ra."

Quả nhiên nghe Lý Tư Tư cười nói:

-"Lôi tỷ tỷ,tỷ nhận không ra muội cũng không sao, nhưng nếu như tỷ không nhận ra hai người này, mới thật là không được."

Lôi Minh Châu liếc nhìn Sở Dịch một cái, người run rẩy nhẹ, trên mặt lướt qua thần sắc cổ quái, pha trộn giữa kinh ngạc, phẫn nộ, yêu thương, khổ hận, bi thương,khanh khách cười nói:

-"Sở lang, thì ra là chàng! gần đây nghe nói chàng thai hóa dịch hình,ký thể lên người một gã tú tài nghèo,không ngờ lại biến thành bộ dạng này!Ngươi trước thường nói ta "Minh châu ám đầu", có thể coi như lời tiên đoán cho hôm nay!"

Lý Tư Tư nhếch mép cười nói:

-"Xem ra gã bạc tình lang này có hóa ra tro tỷ tỷ cũng nhận ra.Chỉ là hắn đối với tỷ tỷ nhẫn tâm cũng đành, lại còn không niệm tình cũ, giết chết Lôi đình đại đế...tên đàn ông phụ tình bạc nghĩa như thế, đáng bị ngàn đao loạn trảm.

Lôi Minh Châu đôi gò má ửng hồng, cười khanh khách nói:

-"Tư Tư muội tử, ngươi không tiếc mạo phạm thiên hạ, mang theo hắn ngàn dặm xa xôi đến Thiên Sơn, chẳng lẽ chỉ để giúp Minh Châu tỷ tỷ trả thù thôi sao? Vô công bất thụ lộc,cái đại lễ này tỷ tỷ không dám nhận."

-"Tỷ tỷ tự nhiên biết muội muốn gì mà."

Lý Tư Tư thản nhiên cười, thò tay cách không tóm lấy Tiêu Phiên Phiên đưa ra phía trước.

"Nếu như tên bạc tình lang đó không đủ đổi lấy Thiên Cơ kiếm, vậy muội thêm vào a đầu này, thế nào?"

-"Cô ta?"

Lôi Minh Châu ngạc nhiên, khanh khách cười lớn nói:

"Bổn cung tuy đối với Tiêu Thái Chân chẳng có hảo cảm, thường muốn bắt ả thay đại ca giải hận cho đỡ tức,nhưng giờ ả đã chết rồi, còn mấy tên binh tôm tướng cua này ta cần để làm gì?"

Lý Tư Tư mỉm cười, không dề đáp lại, mà dịu dàng nói:

-"tỷ tỷ, tỷ còn nhớ hay không ngày mồng tám tháng giêng bảy mươi sáu năm về trước? Lúc đó Sở thiên đế bị đạo môn truy đuổi, đến trốn ở Đoạn tình cốc trong Thiên Sơn tuyết lĩnh, tỷ bế theo đứa con gái vừa mới chào đời không lâu, vượt ngàn dặm xa xôi đến đó, những muốn gã bạc tình lang ấy nhận con gái mình..."

-"Nữ nhi?"

Sở Dịch lạnh người, vừa kinh ngạc vừa hiếu kỳ:

"Không lẽ Sở thiên đế cùng yêu nữ này có cốt nhục sao?Nếu là như thế, sao chưa từng nghe thấy người ta đề cập đến?"

Hắn khẽ liếc qua, thấy Lôi Minh Châu sắc mặt đại biến, liền hiểu chuyện đó không phải giả.

Lại nghe Lý Tư Tư thở dài, nói tiếp:

-"Không ngờ tên bàng tình lang đó lòng như sắt thép, hắn không những không nhận, còn lạnh lùng chế diễu, đuổi mẹ con tỷ ra khỏi cửa.Đêm đó cũng giống đêm nay,cuồng phong gào rú,tuyết lớn cuộn bay.Thiên địa mênh mênh, chỉ một mình tỷ cô đơn lẻ loi ôm lấy đứa nhỏ, vừa bi thương, vừa tức giận, chẳng biết đi đâu, cuối cùng đành tạm thời tránh tuyết trong nham động giữa khe núi...."

"Đến nửa đêm, tỷ vừa mới thiếp đi ngủ, bên ngoài động đột nhiên xông vào một nhân ảnh, cướp lấy nữ nhi tỷ đang ôm trong lòng, lại thuận thế một chưởng đánh tỷ trọng thương, đào thoát mất..."

"Tỷ nhịn đau cố gắng truy đuổi, chỉ tiếc thương thế quá nặng, khoảng cách càng lúc càng xa,chỉ đành trừng mắt nhìn người đó xông đến bờ vực, ném đứa con gải của tỷ xuống khe núi.

Sở Dịch thất thanh thấp giọng a lên một tiếng, vừa kinh ngạc vừa hãi hùng.

Lý Tư Tư quay đầu lại than:

-"Sở lang, năm đó ngươi nếu ngươi đã tuyệt tình như thế, giờ hà tất giả vờ mèo khóc chuột làm gì? Năm đó Lôi tỷ tỷ lòng đau như cắt,không màng tất cả đi xuống bên dưới tìm tứ xứ, vẫn không tìm thấy thi thể...trong lúc tuyệt vọng, chỉ đành vừa khóc vừa quay lại Tuyệt tình cốc tìm ngươi, nhưng ngươi lại nghĩ tỷ ấy bày kế lừa ngươi thương hại, không tin bỏ mặc tỷ ấy, thậm chí phất tay áo rời khỏi Thiên sơn,một đi không trở lại..."

Sở Dịch trong đầu cuồng loạn,hô hấp nghẹn lại, trước mắt như lướt nhanh qua hình ành giống như đã từng thấy qua,Lôi Minh Chây với khuôn mặt đầy nước mắt,tiếng khóc khổ sở đau đớn...hình ảnh đó hiện đi hiện lại. khiến lòng hắn không khỏi đang lên nỗi áy náy,thê lương không tên.

Một trận gió lạnh rít gào cuộn tới, ánh đèn bập bùng chiếu sáng khuôn mặt Lôi Minh Châu trắng bệch như tuyết,như lạnh thấu xương, nhịn không được bắt đầu run lẩy bẩy,nhưng rồi nàng rất mau khôi phục lại dáng vẻ bình thường,khanh khách cười nói:

-"Chuyện xưa đó còn nhắc lại làm gì? Ta đã sớm quên rồi."

-"Thật thế sao?"

Lý Tư Tư hai mắt long lanh nhìn chằm chằm vào nàng, mỉm cười nói:

-"Lôi tỷ tỷ,thế thì mấy mươi năm nay, tỷ vì sao không ở hoàng cung Ba Tư, lại ẩn cư ở Thiên Sơn tuyết lĩnh này làm gì? Tỷ tìm trên dưới mọi ngóc ngách của thiên sơn này,có tìm được mảnh xương nào của đứa nhỏ chưa?

Lôi Minh Châu trong đôi mắt xanh lóe lên sát cơ, hi hi cười nói:

-"Tư Tư muội muội vì sao đối với việc của bổn cung lại rõ như lòng bàn tay thế?Không lẽ năm xưa người cướp con của ta đi, là ngươi sao?"

Lý Tư Tư cười nói:

-"tỷ tỷ, muội cùng tỷ trước nay không thù oán, cướp con của tỷ để làm gì? Nhưng muội biết người cướp nó đi là ai,không những như thế,muội còn biết đứa bé ấy không chết, giờ đang ở đâu..."

-"Ngươi nói cái gì?"

Lôi Minh Châu sắc mặt biến đổi, to giọng quát:

"người ấy là ai? con ta đâu?Con ta giờ đang ở nơi nào?"

Trong lúc kích động, lời thoại còn xen lẫn vài câu tiếng ba tư không rõ nghĩa,đến giọng nói cũng biến thành cổ quái.

-"Cừu nhân của tỷ đã chết rồi.Nhưng con gái của tỷ..."

Lý Tư Tư mỉm cười, đưa Tiêu Phiêu Phiêu ra nói tiếp:

-"Xa tận chân trời, gần ngay trước mắt."
Chương trước Chương tiếp
Maxvin

W88

Game bài nhiều người chơi
Tele: @erictran21
Loading...