Tiên Sở
Chương 41: Long phiên hổ phù
"rít"Hỏa quang bập bùng, trong tay phải Tiêu Vãn Tình là một bát đèn lưu ly màu da cam, đem gương mặt kiều mị của nàng chiếu ôn nhuận như ngọc, thu ba lưu chuyển, thân thể mềm mại dựa sát bên Sở Dịch, u hương phả vào mũi.Sở Dịch lòng bay bổng, sự lãnh lẽo bất an vừa thấy lúc trước đã lập tức bay biến như không hề tồn tại.Thu liễm lại những ý niệm xiên vẹo,hắn phóng mắt nhìn về phía sau, bốn bề là tường sắt hẹp, thông đạo đen ngòm dường như đầy quỷ ảnh, phiêu hốt bất định, nhưng nhìn kỹ lại chẳng thấy có gì.Nghiêng tai nghe ngóng, ngoài sự tịch mịch chết chóc cũng chỉ có yên lặng. Duy chỉ có tiếng hô hấp cùng nhịp tim của bọn họ, trong mật đạo hôn ám trầm tịch này,xuất hiện trầm trọng mà rõ ràng.Tiêu Vãn Tình dịu dàng nói:" Sở công tử, nơi đây chắc là ám đạo mà tiêu lão yêu bà nói.Chúng ta có tiến vào không?" Đôi mắt đẹp không hề nháy nhìn chằm chằm vào hắn, dường như đang chờ mệnh lệnh.Sở Dịch lòng nghĩ:" đến đâu hay đến đó, cho dù phía trước là cửu u hoàng tuyền, còn gì sợ nữa?" hào tình dâng cao, hô hô cười nói:" đó là đương nhiên, không lẽ đi đến đây rồi mà lại bỏ đi."Tiêu Vãn Tình yêu kiều cười, tay phải nâng đèn, tay trái nắm chặt la bàn thanh đồng nọ, yểu điệu đi trước.Sở Dịch cẩn thận dõi mắt theo lưng nàng, vừa đi vừa ngưng thần dò xét.Trông từ xa, giống như một đứa trẻ kéo gấu quần mẹ, đôi mắt to tròn, hiếu kỳ nhìn xung quanh.Âm phong nổi lên,bát lưu ly đăng trong tay Tiêu Vãn Tình ánh lửa bập bùng lúc sáng lúc tối như quỷ hỏa.Địa đạo âm u quanh co uốn khúc, ngang dọc giao nhau, như một cỗ mê cung.Tường huyền băng thiết phát ra ánh sang xanh lưu lu, đem bóng hai người kéo lúc ngắn lúc dài,lúc xa lúc gần, như môt u linh phiêu lãng trong lòng đất.Tiếng bước chân vang vọng càng làm tăng cảm giác yên tĩnh đến rợn người."Tiên nhân dẫn" không ngừng di chuyển vù vù, cứ mỗi lần đến nhánh rẽ lại đột nhiên dừng lài, chỉ vào một con đường trong số đó, dẫn hai người tiếp tục tiến lênĐến một đạo khẩu tròn, đột nhiên một âm thanh lớn vang lên, hai người hô hấp nghẹn lại, chỉ thấy hồng quang bùng nổ, liệt diễm bay ngang trời, một đám tử vân cuồn cuồn lan tới, mùi hôi thối khó chịu.Sở Dich thét to:" Cẩn thận!" quanh thân bích quang quay tròn, kéo Tiêu Vãn Tình co người chui vào trong, như thiểm điển từ trong hỏa diễm của đám tử vân an nhiên xuyên qua.Kinh hồn chưa dứt, lại nghe thấy những âm thanh viu viu vang lên, kim mang loạn vũ, vô số đồng đinh như mưa từ bốn phương tám hướng bắn tới, bị hắn chấn tán, đinh đinh rơi rụng xuống mặt đất.Sau đó cơ quan cạm bẫy không ngừng xuất hiện, phòng cũng không phòng được, nào là thạch tiễn ám khí, nào là độc vụ liệt hỏa … không cái nào không cực kỳ bí ẩn, uy lực kinh người.Nếu như là tu chân bình thường, đã sớm chết tám, mười lần.Nhưng hai người tu vi cực cao, lại có tam đại thần khí hộ thể, mỗi lần đều hữu kinh vô hiểm*, tránh được trong gang tấc, không tổn thương một sợi tóc.Thật ra vì có tiên nhân dẫn chỉ dẫn, mọi thứ đều trở nên đơn giản,nhưng hai người sẽ trái rẽ phải, đã không biết ở mê cung này đi mất bao nhiêu lâu, xuyên qua bao nhiêu cơ quan, cuối cùng vẫn không đến cửa ra, dường như không ngừng đi sâu vào trong lòng đất.Địa đạo càng lúc càng trở nên u thâm, nhỏ hẹp, Sở Dịch trong lòng càng lúc càng kinh hãi không hiểu:địa đạo mê cung quy mô to lớn như thế này, nhiều cơ quan cạm bẫy như thế… không hiểu được kiến tạo như thế nào?Ma môn tuy thần thông quảng đại, nhưng muốn ở dưới chân thiên tử, dưới tai mắt của đạo phật các phái kiến tạo ra mật cung nhu thế này, quả thật không thể tượng tưởng được.Không cần nói đến hao phí về nhân lực, thời gian, tiền bạc, đến các loại cơ quan tinh xảo phức tạp, chỉ cần nói đến huyền băng thiết ít ra cũng phài vài ngàn vạn cân, bọn ho làm thế nào từ đáy biển bắc hải vận chuyển đến kinh kỳ, rồi lại làm thế nào thể xẻ ra, lắp ghép,luyện tạo, không lẽ có thần quỷ tương trợ?Trong lòng trùng trùng nghi vấn, nhịn không được định hỏi Tiêu Vãn TÌnh vấn đề này, nhưng còn chưa kịp mở lời, trước mắt vạn đạo huyền quang tỏa ra, một cảnh tượng rực rỡ hắn cả đời chưa bao giờ thấy qua đập vào mắt.Hai người cùng đại chấn, thất thanh kêu nhỏ, dường như không dám tin vào mắt mình.Bọn họ đang đứng dưới chân một bậc thềm bạch ngọc thạch dài,thềm đá thông thẳng lên một bình đài không lổ cao sáu trượng, rộng mười dặm.Ngẩng đầu nhìn lên, trên đỉnh vòm động đen rộng lớn khắc đầy thiên vạn hột bảo thạch, minh châu, ngũ quang thập sắc lấp lánh, sáng như tinh hà,lung linh như bầu trời sao, chiếu xung quanh sáng rực rỡ.Ở phía dưới đỉnh động côi lệ đó, có một cung thành hùng vĩ đứng sừng sững trên mặt đất, xông cao đến tận trời vòm trời.Thành lâu điện vũ nguy nga tráng lệ đó,mái ngói uốn cong vút …nối lên đến tận trên bạch ngọc đài, như thái san áp đỉnh,thành lâu của Trường An con xa mới bằng, hùng kì côi lệ,So sánh với nó, quy mô to lớn của mê cung mật đạo trước đó không thể so sánh được, không đáng để nói đến.Sở Dịch há mồm trợn mắt, trong lòng kinh hãi, hiếu kỳ, sợ hãi, lại có hòa thêm khích động hưng phấn không thể hình dung, một lúc sau mới nói như trong mộng:" Tiêu cô nương, đây có đúng là do ma môn xây dựng lên không?"Tiêu Vãn TÌnh khuôn mặt xinh dẹp đầy nét ngạc nhiên mơ hồ, nhíu mày lắc đầu, muốn nói cái gì đó, lại nói không ra lời.Dù sao cho dù ai có tài năng đến thế nào cũng không thể trong lòng đất âm u mày mở ra một thế giới to lớn thế này, xây dựng nên một khung cảnh tráng lệ như kỳ tích thế này.Hai người vừa kinh ngạc vừa nghi hoặc dọc theo thang đá, sánh vai bước lên trên.Thành lâu hùng vũ, cung điện trùng trùng.Cự ly với địa cung thần bí càng gần, trong lòng hai người cảm giác ngạc nhiên càng cường liệt.Trước ngày hôm này, Sở Dịch chưa bao giờ tưởng tưởng được thế gian này lại có một loại kiến trúc hùng vĩ như núi, rực rỡ như tinh hà, làm người đứng trước nó trong lòng phát sinh sự kính ngưỡng, cảm thấy mình thật nhỏ nhoi so với nó.Nhìn từ xa, tường thành chính môn có gắn một cái biển thủy tinh khổng lồ, có mấy chữ lưu ly to lấp lánh chói mắt:" tam giới vạn thế cung".Hai người giật mình, cùng nghĩ:" tam giới vạn thế, khẩu khí thật là lớn!"đột nhiên trong đầu lóe lên một ý nghĩ hoang đường, dường như là tâm linh cảm ứng, đồng thanh thốt lên:" không lẽ nơi đây là diêm la thập điện?"Hai người nhìn nhau, trong lòng sợ hãi, trên sống lưng mồ hôi lạnh nhỏ ròng ròng.Tiêu Vãn Tình nhịn không được nắm chặt bàn tay nhỏ của hắn,dựa hẳn vào người hắn.U hương xông lên mũi, thân hình mềm mại như khồn xương, nơi ngón tay giao nhau dường như có một luồng điện chạy qua.Sở Dịch trong lòng rung động, xông lên một thứ cảm giác đê mê khó hình dung.Cảm giác này dường như đã cảm nhân được trước kia, dường như… một ý niệm chợt lóe lên, trước mắt đột nhiên lóe lên nụ cười như hoa của Yến Tiểu Tiên, kế đó là ngón nay mềm mại của Đường Mộng Yểu.Sở Dịch hô hấp nghẹn lại, ngực như bị một khối băng đánh vào, cảm giác đâu đớn lạnh lẽo khó tả.Không biết giờ này phút này, hai cô gái đó ở tại nơi đâu, sống hay chết? Nếu như nơi đây thật sự là diêm la địa phủ, mình há không phải cùng các nàng vĩnh viễn không còn cơ hội gặp lại hay sao?Chính vào lúc này, tiên nhân dẫn độ nhiên cấp tốc xoay chuyển, đột nhiên không sai lệch chút nào, chỉ về hướng tòa thành lâu ở xa xa, không hề động đậy.Nhìn về phía đó, chỉ thấy ngọn cờ trên thành lâu không có gió mà tự bay, phất phới như mời gọi, thấp thoáng còn thấy được một dòng thanh lân triện văn:"Tam giới cấm cung, xâm nhập phải chết!"bích ngọc lưu ly, nhìn thấy mà kinh tâm.Sở Dịch giật mình, cuồng tính đại phát, ha ha cười to nói:" Thật khéo, thật khéo, diêm vương điện là nơi tốt để đầu thai. Đó có thể gọi là đặt mình vào chỗ chết để tìm đường sống! Tiêu cô nương, không biết nàng có nguyện ý hay không cùng ta lên núi đao, xuống biển lửa, theo con đường này mà bái phỏng Diêm la vương?Nói xong câu cuối cùng, đứng ngạo nghễ, thân hình đứa hài nhi trần truồng quang mang nộ phóng, trong mắt dấu chí phừng phừng bốc lên.Trong khoảnh khắc đó, hắn đã hạ quyết tâm. Cho dù trước mặt có là Diêm la thập điện, địa phủ cửu tuyền, hắn cũng phải tìm ra một dường sinh lộ, quay trở lại Trường An!Tiêu Vãn Tình mắt như sóng nước mùa xuân, yêu kiều mỉm cười, không trở lời, nắm lấy bàn tay nhỏ mũm mĩm của hắn, từng bước từng bước một tiến lên phía trước, đến dưới thành, có thể phát hiện thành lâu cao chín trượng, khí thế bức nhân như Nhạc sơn.Trên tường thành lâu có vài nghìn đồng giáp vệ sĩ dương cung, không hề động đậy dương như đang bày trận chờ đơi, chỉ cần một mệnh lệnh của cấp trên, lập tức loạn tiễn cùng bắn ra.Hai người lạnh người, ngưng thần nhìn lại, vàn nghìn thị vệ đó không ngờ đều là đồng nhân, tượng đá, chỉ là hình thái sống động như thật, có thể nhầm với người thật.Hai người rất kỳ lại, xem xét lại một lúc, chợt phát hiên những đồng nhân giáp sĩ này không ngờ mặc trang phục của vệ sĩ cổ đại.Tiêu Vãn Tình nhịn không được phì cười nói:" Thật là kỳ là, chẳng lẽ Ngưu Đầu Mã Diện đi đầu thai hết rồi, lưu lại đám người cỏ này ở đây để xua chim sẻ?"Sở Dịch tâm niệm nhất động,lờ mờ cảm thấy có một ý gì đó thoán lướt qua. Đọc Truyện Online mới nhất ở Chín cái thành môn bằng tử đồng đều mở lớn hết cỡ, bên ngoài thành môn, mỗi nơi đều có bốn con thú thanh đồng không lồ phủ phục trấn giữ,ngẩng đầu trông chừng, ngoài ra còn có ba mươi mấy đồng nhân giáp sĩ khổng lồ phân ra đứng ở hai bên, trừng mắt nhìn ngó.Ở nơi đại môn mở lớn, có một con đường lớn lát huyền hắc ngọc thạch nằm chính giữa vươn dài tiến thẳng, xuyên qua các thành môn,nối thẳng đến đại điện ở trung tâm nơi sâu nhất của địa cung.Hai người nắm tay cưỡi gió bay, dọc theo đại đạo tiến vào thành môn,nhìn xung quanh vô cùng kinh hãi.Trên quảng trường hai bên đại môn, đầy những tượng lính đang bày binh bố trậnĐồng nhân, tượng đất, thạch điêu… tương gia phức tạp,ít ra cung co vài vạn người, quân phục hùng tráng, uy phong lẫm lẫm.Lúc họ đi ngang qua, đồng mã thiết xa ở hai bên đao nâng như rừng, không ngừng trấn áp họ phải thối lui, cảnh tượng giống như cưỡi khoái mã trên chiến trường, giữa nơi duyệt binh của ngạn vạn binh sĩ, cả đời không nào quên.Quỷ dị nhất là, vô luận hai người Sở Dịch chạy đến nơi đầu, nhãn tình của ngàn vạn quái thú, tượng binh lính, đồng nhân đó đều nhìn chằm chằm họ tự đầu đến cuối, sát khí đằng đằng, dường như lập tức có thể biến thành vật sống, nhảy chồm lên đánh hai người thành một một đống thịt vụn,chém thành vạn mảnh.Sở Dịch hai người vẫn phiêu diêu theo hướng tiên nhân dẫn chỉ mà bay tới, trong lòng càng lúc là kỳ lạ.Nhìn hai bên trái phải, cung trung điện các nhấp nhô không đều, tầng tầng lớp lớp, đèn lửa như ban ngày, mùi hương lạ nồng nàn.Cung điện khổng lồ trống rỗng, trừ ngàn vạn đồng nhân kim thú này ra, một quỷ ảnh cũng không có, nhìn đâu cũng không giống âm cung địa phủ.Không một tiếng động. Tại nơi địa cung thần bí yên tĩnh này, thời gian như ngừng lại, tất cả dường như đều say ngủ, trừ bọn họ hai người khách không mời.Tiêu Vãn Tình đột nhiên dừng lại, nhìn xuống phía dưới, kỳ lạ nói:" Cái này là cái gì, là thủy ngân sao?"Trên quảng trường,từng giải bạc ngoằn nghèo giao nhau, ánh sáng lung linh chói mắt, như sông hồ tụ tập,đều hướng vể một ao nước lấp lánh bạch quang ở phía đông chảy tới.Thủy ngân trước nay được các phái tu chân xem là tiên dịch thần thủy trong tu luyện, vô cùng trân quý.Bao nhiêu thủy ngân chảy ngang dọc trên mặt đất thế này, quả thật chưa từng thấy qua.Sở Dịch đột nhiên giật mình, trong khoảnh khắc, rất nhiều ý nghĩ từng cái một lướt qua, đột nhiên hiểu ra, thất thanh nói:" đúng rồi, đây không phải là Diêm Vương phủ, đâu là địa cung Tần Thủy hoàng lăng!"* hữu kinh vô hiểm: bị làm giật mình nhưng không bị nguy hiểm gì"Tần Lăng địa cung?" Tiêu Vãn Tình mắt huyền sáng lên, lập tức hiểu ra.Từ trước đến nay, trừ Tần Thủy hoàng đã thống nhất lục quốc, tung hoành bốn bể là, ai có khí phách cùng tài năng như thế, có thể đưới lòng đất sâu trăm trượng xây ra một tòa lăng cung tráng lệ to lớn, như bàn tay của quỷ thần làm ra như thế này.Để kế thừa cuộc sống thế vương khi còn tại thế, lăng mộ của lịch đại đế vương không có cái nào không vô cùng xa hoa, để đề phòng đạo tặc nhòm ngó, đều xây ở những nơi bi mật.Xa mĩ, thần mật có thể coi là hai đặc điểm điểm lớn của lăng cung các triều vua trước, trong đó Tần Thủy hoàng lăng lại đứng thứ nhất.Tần Thủy hoàng sau khi tự mình đăng cơ, đã bắt đầu ở Ly sơn xây dựng lăng mộ quy mô lớn của mình, trước sau gần bốn mươi năm, quy mô có thể nói là không tiền tuyệt hậu.Tuy nhiên về sau bị Hạng Vũ dung túng phá hủy, lại liên tiếp gặp phải nạn đạo tặc quan đông,rồi đến hỏa hại, bề mặt lăng mộ bị tổn hại gần hết, nhưng cung điện dưới lòng đất trong thuyền thuyết vữa chưa bị người phát hiện.Căn cứ vào Tư Mã Thiên( sử ký, Tần thủy hoàng bổn kỷ) viết rằng, Tần lăng đia cung sâu hơn trăm trượng dưới lòng đất, trong địa cung vòm động nạm đầy châu báu, tượng trưng cho thiên cung ( trời sao), ở trên mặt chế tạo sông hồ biển cả, tượng trưng cho thần châu; lại lấy thủy ngân chế tạo nước trong "sông hồ biển cả,lưu chuyển không ngừng."Theo truyền thuyết thì nơi địa cung đâu đâu cũng là bảo ngọc kì khí giá trị liên thành, đèn đuốc đều là do đông hải nhân ngư cao chế thành, vĩnh viễn không tắt, sáng như ban ngày.Vì phòng bọn đào mộ tiềm nhập, nơi địa cung còn có mê cung dài mười dặm, cơ quan đầy dẫy, người tự tiện xâm nhập tất tử vô nghi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương