Tiên Sở
Chương 96: Tương Nhu Dĩ Mạt(P3)
Mắt Sở Dịch hoa lên, hô hấp nghẹn lại, tiếng cười như chuông bạc của Lý Tư Tư cũng không nghe thấy được.Từng cơn sóng lạnh buốt nhắm vào đầu hắn cuộn vỗ,tứ phía một mầu bích lam, bọt cuồn cuộn nổi lên.Trong khoảnh khắc, vách sâu mới vừa rồi trống rỗng lại biến trở lại thành Trầm Uyên Ngư băng lạnh vô bì.Bị cơn sóng lớn vỗ phải, Đường Mộng Yểu bị cuốn mạnh về phía sau, lại bị sợi gân rồng kéo lại, như thủy tảo trôi nổi lắc lư,mặt trắng như tuyết."Đường tiên tử"Sở Dịch lạnh người, nàng không biết thuật hô hấp trong nước,lại bị chế trụ kinh mạch,chân khí tắc nghẽn, khó chi trì được lâu.Chỉ sợ chẳng cần đợi sợi gân rồng bắc hải đó xâm nhập vào huyết mạch gân tủy, đã sớm chết đuối trong nước lạnh rồi.Trong lúc cẩn cấp,Sở Dịch hét to,cố gắng đẩy bay cự linh thạch, nhưng song chưởng như mọc rễ đóng đinh vào nó. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: chấm c.o.mHòn đá chỉ khẽ rung động, nhưng ngược lại hắn thì bị chìm xuống thêm một thốn,làm toàn thân hắn tê dại, rất khó chịu.Trong làn nước lạnh, hai người mặt hướng về nhau, không thể động đậy, khoảng cách chỉ vài xích,mà tưởng như trăm sông ngàn núi.Sợi gân rồng trói càng lúc càng chặt hơn, hồng quang lấp lóe. Đường Mộng Yểu mặt càng lúc càng trắng,nhăn mày cắn môi, dường như đang cắn răng chịu khổ sợ cực đại, không nói gì.Sở Dịch lòng như lửa đốt,hắn có bản lãnh kinh thế hãi tục,có báu vật mà thần quỷ đều thèm khát trong túi, thế mà giờ đây phải trừng mắt nhìn nàng, thúc thủ vô sách,chỉ hô gọi thì có làm được gì.Qua một lúc, băng thủy càng lúc càng lạnh.Đường Mộng Yểu không kìm được run lẩy bẩy, cảm thấy hàn ý thấu xương,từ bốn phương tám hướng phả vào nàng,làm ngực phổi như muốn vỡ tung, sợi gân rồng trên người lại trói càng lúc càng chặt,khiến nàng càng thêm khó thở.Trong lúc hoảng hốt,nhìn thấy Sở Dịch không chớp mắt nhìn về phía nàng, trên mặt đầy vẻ quan tâm lo lắng, Đường Mộng Yểu trong lòng cảm thấy ấm áp khó tả, những kinh hoảng sợ hãi cũng tiêu biến được quá nửa.Đột nhiên nàng nghĩ tới mười mấy ngày trước trên đỉnh Hoa Sơn, cùng hắn chỉ cách nhau vài thước,đối mặt sinh tử...trong đầu đột nhiên nảy ra một ý niệm kỳ dị:-"Không lẽ đó quả thật là thiên ý sao? đã định rằng kiếp này ta cùng Sở công tử phải đồng táng trên hoa sơn này?"Lòng run rẩy,thầm nghĩ:-"Sư phụ thương nói "Thế gian nhân quả, đều do duyên định". Ta cùng Sở công tử vốn chẳng quen biết nhau, vì sao trong mười mấy ngày ngắn ngủi, lại ba lần bảy lượt cùng trải qua sinh tử? Ta và hắn...giữa ta và hắn...không lẽ thật sự có nhân duyên sao.Tim nàng đập mạnh...cuống tai, đôi má vốn giá lạnh chợt ửng hồng.Sở Dịch thấy nàng hồng đôi má, sứng người nhìn hắn, như đang suy nghĩ gì, thần sắc cổ quái mà yêu mị khó tả, không khỏi cảm thấy có chút hiếu kỳ. Nhưng lúc đó một lòng chỉ nghĩ làm sao thoát nạn,giải cứu Yến Tiểu Tiên hai người, không rảnh rỗi nghĩ nhiều.Trong lúc suy nghĩ, sóng xanh lay động,hàn ý từng chút một thấm vào da thịt bọn họ.Đường Mộng Yểu hô hấp ngưng trệ, nhịn không được đành mở miệng thả trọc khí ra ngoài. Một xâu bong bóng khí từ miệng nàng thoát ra ngoài.Những bong bong khí lăn tăn đó,chạm vào má,môi sở dịch, lập tức bị vỡ tan.Sở Dịch giật mình, nảy ra môt ý:-"Đúng rồi,ta chỉ cần có thể đem không khí truyền vào trong thân thể,là có thể cứu được tính mệnh nàng!"Nói rồi không còn chần chờ, hắn vận chuyển thiên địa lô, xoáy ngược chân khí ở đan điền,phồng miệng nói:-"Đường Tiên tử, đắc tội.Phiên giang đảo hai, di tinh hoán đẩu, tật!"Sóng xanh xung quanh lập tức hình thành một cái vòi rồng cuồn cuồn xông lên,thông đến cổ họng.Bị chân khí xoáy tròn nghịch chuyển cấp tốc hút lấy, Đường Mộng Yểu thân bất do kỷ tiến về phía trước, trong khoảnh khắc bờ môi nàng áp lên bờ môi Sở Dịch.Chưa kịp hồi thần lại, nàng cảm thấy bờ môi bị một vật vừa mềm mại vừa mạnh bạo tách môi nàng ra,một luồng không khí thanh tân theo đó truyền vào, cảm giác tức thở trong phôi lập tức tiêu tán như mây khói.Bốn mắt nhìn nhau, mi chạm vào nhauĐường Mộng Yểu vừa kinh hoảng vừa mơ hồ nhìn chằm chằm vào hắn,đầu óc trống rỗng. Không biết qua bao nhiêu lâu,dường như một khắc, mà cũng giống như vài trăm năm,nàng mới tỉnh lại:"Đúng rồi!đó là đầu lưỡi của Sở công tử! Hắn... hắn đang hôn ta!"Bên tai nàng như có sấm nổ, như bị sét đánh trúng người,trong khoảnh khắc thiên địa xoay chuyển,tim như ngừng đập, chỉ cảm thấy một luồng hơi ấm từ đầu truyền khắp thân mình,khiến nàng như lửa đột,chỉ muốn ngất đi.Sở Dịch thấy hơi thở đang đều càng của nàng đột nhiên biến thành cuồng loạn hổn hển, lạnh người, không dám lơ là,đầu lưới chặn mạnh lưỡi nàng lại,đem không khí trong lành liên miên bất tuyệt truyền vào trong phổi nàng.Tứ phía nổi sóng lớn, sợi gân rồng trói nàng xuống phía dưới, càng lúc càng chặt, khiến cho Đường Mộng Yểu đung đưa bồng bềnh,nếu không phải bị bờ môi của Sở Dịch hút mạnh lấy, thì đã sớm bị đẩy ra xa.Nhưng lúc này nàng hoảng hốt không cảm thấy gì, chẳng nhìn thấy gì, nghe thấy gì,tai như lùng bùng như có sấm sét cuộn đến,không ngừng lập đi lập lại thanh âm của chính nàng:" hắn đang hôn ta... hắn đang hôn ta..."Thanh âm đó liên tục vang lên, chấn nàng mặt đỏ hồng, toàn thân như bị thiêu đốt, không tự chủ phát run lên, hàn ý, đau đớn, tất cả đều không cảm thấy được nữa.Đường Mộng Yểu vốn là một xử nữ băng thanh ngọc khiết,từ nhỏ đến lớn chuyên tâm tu luyện,đến một đầu ngón tay người khác giới cũng chưa từng cầm qua, nói chi đến chuyện tình áiNhưng giờ đây đang tuổi cập kê,thiếu nữ mơ mộng, gặp thiếu niên anh tuấn không khỏi có hảo cảm.Từ khi gặp được Sở Dịch, không những bị hắn nhìn khắp ngọc thể, còn vài ba lần cùng chung hoạn nạn,đồng sinh cộng tử...bất tri bất giác, đối với chàng thư sinh thiện lương tuấn tú này, đấy lòng nàng cũng có một cảm giác kỳ dị.Giờ đây bị hắn cướp đi nụ hôn đầu như thế,không kịp phòng bị, không biết là kinh ngạc,giân dữ,ngượng ngùng hay là vui mừng, trong lòng chấn động đến mức khó tả thành lời.Trong lúc tâm hươu ý vượn, trong đầu đột nhiên khuôn mát hiền từ mà uy nghiêm của Ngu phu nhân, nàng giật mình, lòng nghĩ:-"Không, phông được! ta đã là người xuẩ gia tu chân, phải thanh tâm quả dịch,độc thiện kỳ thân,thế mới tu thành chính quả, đăng nhập tiên giới,sao có thể suy nghĩ hồ đồ,cùng thế tục nam nhân thân mật được?Nàng cố sức lắc đầu, muốn chống cự, nhưng ngay đến một chút khí lực cũng không có.Kinh hãi,tuyệt vọng, sợ hãi,ngượng ngùng,ủy khuất đều xông lên đầu, nước mắt chỉ chực trào ra khỏi mắt.Nhắm đôi mắt lại,nàng vừa ngượng vừa lo lắng,thầm nghĩ:-"Sư phụ,đó không phải là con muốn, con thật thân bất do kỷ..."Đột nhiên nghĩ đến Ngu phu nhân thường nói:"Thuận thiên ứng đạo,tâm lặng như gương" tám chữ châm ngôn của tu chân, lòng nghĩ:-"Phải rồi! ông trời để Sở công tử tình cờ gặp ta lúc này, chắc phải có dụng ý của nó, sống cũng được, chết cũng được, hắn hôn ta cũng được, không hôn ta cũng được,ta hà tất phải ngu ngốc tự gây phiền cho mình?Cứ nghe theo mệnh trời sắp đặt vậy..."Nghĩ đến đấy,tâm thần hoảng loạn khẩn trương dần lắng xuống.Nàng ngưng thần tụ ý,cực lực loại bỏ mọi tạp niệm.Nhưng hai người vẫn môi chạm vào môi, trao nhau hơi thở, mỗi lần hô hấp,nàng lại thấy tim mình lay động,muốn tâm lặng như nước đâu có dễ?Môi răng của nàng bị đầu lưỡi Sở Dịch quét qua,tê như điện giật, Đường Mộng Yểu không khỏi run lẩy bẩy,nhịn không được nghĩ:-"Ba nghìn thế giới,một tuyến nhân duyên"Không lẽ ta và hắn thực sự có một đoạn trần duyên sao,ta và hắn có đúng vì thế mới cùng đến Hoa sơn này không? Nếu cùng hắn cùng chết một nơi,đó có phải do trời cao đã định không?Tim nàng đập thình thịch, đột nhiên cảm thấy chua xót mà ngọt ngào, lại nghĩ:-trên " Nam hoa chân kinh" có viết:"Tương nhu dĩ mạt,không bằng cả hai quên đi giang hồ",nếu ta cùng Sở công tử có thể sống mà rơi khỏi đây, ta có thể quên hắn không?Hắn có nhớ ta không?Đường Mộng yểu gò má càng lúc càng hồng,cả người lúc lạnh lúc nóng, ý loạn tình mê, nghĩ đến những tâm sự cổ quái.Những ý niệm này nàng cũng từng nghĩ qua, nhưng loáng một cái rồi biến,thủy chung không dám nghĩ nhiều.Nhưng giờ đây trong thời khắc sinh tử,môi chạm bờ môi,bao nhiêu tình cảm đều xông đến, như những con sóng lớn lạnh lùng từng cơn từng cơn lay động lòng nàng,khiến nàng như chết chìm trong đó, nổi trôi bất định,không thể nào rút mình ra được.Sở Dịch vừa ngưng thần truyền khí cho nàng, nừa khổ sở nghĩ kế thoát thân, không hề để ý đến tâm tình phức tạp của thiếu nữ bên cạnh mình.Sợi long gân càng lúc càng thu chặt,hằn trên cánh tay trắng như tuyết của nàng những vết tím bầm,hắn tuy có thể giúp Đường Mộng Yểu không tức thở, nhưng sợi gân rồng đó một khi xâm nhập vào xương, thì cũng hồn phi phách tán, không thể cứu chữa.Bắc Hải huyết long cân lấy từ thái cổ thần thú "Xích lân long mãng" là một vật dai nhất thên thế giới.Năm xưa Xi vưu ở Bắc hải cùng thủy yêu đại quân kịch chiến mấy ngày đêm, tuy có thể dùng đao chém chết Bích lân long mãng,nhưng không có cách nào cắt đứt được gân của nó.Xi Vưu đã không thể, huống chi là hắn.Trong đầu Sở Dịch lướt qua vô số ý nghĩ, nhưng không có cái nào có hiệu quả.Chính lúc đang bàng hoàng vô kế,đột nhiên nghĩ:-"Đúng rồi, vạn vật tự nhiên, nóng nở lạnh co.Nếu sợi huyết long cân này gặp nước lạnh thu nhỏ lại, ắt gặp lửa sẽ nới lỏng ra, chỉ cần có thể xông phá được kinh mạch của Đường tiên tử,sau đó dùng tam muội chân hỏa thiêu nó,có khi có thể khiến nàng an toàn thoát thân.Nghĩ ra được chi tiết này, hắn tinh thần đại chấn, sau đó liền ngưng thần tụ ý,đem chân khí cuồn cuộn truyền qua lưỡi, du nhập vào thân thể Đường Mộng Yểu.Hắn bị bị ép bởi Cự Linh thạch,chân tay bị dính chặt lên dá, không thể động đậy nhưng kinh mạch vẫn không suốt không bị gì cản trở.Đường Mộng Yểu chỉ cảm thấy cổ họng nóng lên, một cỗ khí lưu nóng vô cùng mạnh mẽ cuộn cuồn xông vào,di chuyển khắp toàn thân,cảm gia tê rần vì lạnh lập tức đỡ đi.Qua nửa thời thần nữa,ngón tay út bên phải, ngón giữa tay trái cùng run lên, Thái Dương tiểu tràng kinh,quyết âm lương bao kinh, hai đại hỏa thuộc kinh mạch của bàn tay bị chân khí của Sở Dịch xung khai.Hỏa sinh thổ, thổ sinh kim, kim sinh thổ...ngũ hành tương sinh tương khắc,không ngừng khắc nào,Âm minh vị kinh, Thái Dương tì kinh của chân đều là những kinh mạch thuộc thổ tiếp tục bị xung khai.Tiếp đó,kỳ kinh bát mạch, thập nhị kinh lạc đều dần dần thông suốt.Đường Mộng Yểu vừa kinh ngạc vừa hoan hỉ,nhưng sợi long gân dày thắt nút trói nàng rất chặt, tuy kinh mạch đã giải, nhưng vẫn như cũ khó mà động đậy, định muốn vùng thoát, nàng chợt cảm thấy đao đớn, ngược lại bị trói càng chặt hơn.Sở Dịch lạnh người,vội dùng niệm lực truyền âm nói:-"Đường tiên tử,long gân gặp cường tắc cường, gặp nhược tắc nhược, uy lực ngược lại cực kỳ kinh người.Cô đừng giãy dụa, cứ thả lỏng thân mình,tôi có cách làm cho nó lỏng ra."Thoại âm chưa dứt, Đường Mộng Yểu nghe những tiếng "xuy xuy" nhẹ vang lên,kinh mạch bị thiêu đốt từng trận,lửa bừng bừng vừa đau đớn lại vừa dễ chịu.Lòng hồi hộp, muốn mở mắt ra nhìn, nhưng lại sợ gặp ánh mắt của Sở Dịch, chỉ dám ngầm tự thị triển thuật "nội thị".Ngưng thần xem,nàng thấy rấy linh ngach,trên da thịt trắng như tuyết của nàng một lớp u lam hỏa diễm dầy ba thốn,đung đưa trên toàn cơ thể.Cảm giác thấy thân thể nàng khẽ run, Sở Dịch mỉm cười, truyền âm nói:-"Tiên tử yên tâm,tam muội ly hỏa này là chân khí của ta thông qua kinh mạch cô phát ra.Vì thế chỉ có ở bề mặt, không hề tổn thương cô.Hoặc là có đau một chút, nhưng cô cố chịu đựng,một khi sợi gân rồng lỏng ra, thì cô có thể thoát thân.Vừa nói, hắn vừa mặc niệm pháp quyết,đem chân khí không ngừng truyền vào hỏa thuộc kinh mạch của nàng.Đường Mộng Yểu mặt đỏ bừng, biết hắn không kể sống chết của bản thân, một lòng một ý cứu mình, thấy vừa ngượng ngùng vừa cảm kích,tim càng thình thịch đập loạn.Qua một lúc lâu, thấy ly hỏa lập lòe nhảy múa, trong nước càng đốt càng lạnh,nhưng sợi long gân vẫn không hể lỏng ra, Sở Dịch thầm lo lắng,trong lòng không biết đã thầm chửi Xích lân ma long bao nhiêu ngàn lần.Cự thạch trên hắn càng lúc càng mạnh,dần dần ép đến hắn tức thở,nếu không mở được sơi long gân này mau, đừng nói tới cứu Đường Mộng Yểu, chỉ sợ bản thân hắn cũng bị đè nát thịt.Chính lúc đó, phái trên song nước rung chấn, lờ mờ truyền lại một tiếng lừa kêu.Sở Dịch thuận theo tiếng nhìn lại, đột nhiên giật mình.Chỉ thấy bích lãng rẽ sang, một con lừa đen đang khẩn cấp xông đến,vừa ngượng nghịu quẫy đạp nhanh bốn chân trong nước,vưa dùng cặp mắt lớn như chuông đồng nhìn tứ phía,chính là "Hắc kỳ lân""A....u" hắc lư nhìn thấy hắn, hoan hỉ kêu lên, phun ra một xâu bọt khí,lắc đầu quẫy đuôi bơi tới.Sở Dịch vừa vui mừng vừa kinh ngạc, dường như không dám tin vào mắt mình,nhưng hắn liền hiểu chắc là nó đã theo hương của thanh phù,đuổi theo đến đây.Nhưng với cái tính lười biếng vô tích sự của nó, làm sao leo lên được thiên hạ chí hiểm Hoa sơn?làm sao có thế bơi trong Trầm Uyên Ngư thiên hạ chí hàn mà vẫn tiêu diêu tự tại?Chính lúc hắn kinh ngạc không hiểu, lại nghe những tiếng phốc phốc phốc bất tuyệt, bốn phía bọt khí cuồn cuộn, dường như vô số cong bạch long uốn lượn theo làn sóng, tụ lại xung quanh hai người.Sở Dịch định tình nhìn lại, lòng lạnh toát,suýt nữa kêu ra tiếng.Trong bọt trắng, xung quanh xuất hiện rất nhiều quái nhân mình rùa, đầu như cái dĩa,chân mọc màng,trên da thịt có dĩnh một niêm dịch trơn tuột không màu, lấp lánh phát quang.Phóng mắt nhìn ra, thấy phải gần một nghìn tên."hà đồng*!"Sở Dịch đột nhiên nhớ tới trên Chí quái điển tịch ngày trước xem có đề cập đến một loại quái thú bạo ngược hung ác,sức lực vô vùng, diện mạo hoàn toàn giống như bọn chúng.Chỉ là thủy yêu này nghe nói sống ở đông hải phù tang,vì sao lại xuất hiện trên đất Hoa sơn,không hiểu là địch hay là bạn.Trong lúc hắn suy nghĩ,bọn hà đồng mặt như gỗ không biểu tình,bay nhanh như điện chớp, chớp mắt vượt qua hắc lư, vô thanh vô tức bơi đến bên cự linh thạch."viu viu viu viu"Hà đồng cùng há mồm, phum ra vô số tơ trăng, tung hoành loạn vũ, như tơ nhện cuốn lấy, bao phủ hai người sở dịchCòn không đợi Sở Dịch kịp hoàn hồn lại, dưới người đã thấy chấn động, bị bọn cúng kéo cùng với cự linh thạnh,bơi lên phía trên.*tương nhu dĩ mạtXuất xứ: Trang tử.đại tông sĩ.Điển cố;Có hai con cá bị sa vào vùng nước cạn, để sinh tồn, hai con cá nhỏ dùng miệng hà hơi ấm cho nhau, tình cảnh như thế làm cho người cảm động,Nhưng sinh tồn như thế không phải là bình thường, thậm chí là tội nghiệp.Đối với hai con cá mà nói,tình huống lý tưởng nhất là chúng bơi được ra biển rộng lớn vô tận, mỗi con có thiên địa thuộc về bản thân chúng, cuối cùng, bọn chúng quên mất dòng sông.Mỗi con ở một phương,sống hạnh phúc,quên đi lẫn nhau, quên đi những ngày sống dựa vào nhau.Ý nghĩaCon cá quên được,có khi có thể sống hạnh phúc, còn nếu như trong hai có một con không quên được thì sao.Con người đối với tình cảm cũng như thế, tương nhu dĩ mạt, có lúc cần thiết cho sinh tồn, không còn cách nào khác,"tương nhu dĩ mạt làm người cảm động, nhưng "tương vong giang hồ" quên hết chuyện trước kia cũng là cần thiết.Có thể lãng quên, có thể bỏ qua, cũng là một hạnh phúc.*hà đồng: con kappa trong truyền thuyết Nhật Bản
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương