Tiên Tôn Nàng Cưng Chiều Một Đóa Hắc Liên Hoa
Chương 61
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Khu vực ngâm nước nóng nữ và nam ở sân công cộng được tách ra, đều là ở ngoài trời, được che chắn bởi một bình phong* và núi giả cao hơn hai mét.
*Bình phong:một loại đồ dụng được đặt đứng, nó bao gồm nhiều tấm bảng kết nối nhau, bằng bản lề hoặc là bằng phương tiện khác. Bình phong có nhiều dạng thiết kế và được tạo ra từ nhiều loại vật liệu khác nhau, chủ yếu dụng để coi trang trí, sử dụng để chia phòng, hoặc là bằng nhiều cách khác, giống chắn lại gió (Nguồn: Wikipedia).
Trần Vũ quấn khăn tắm, mở rèm suối nước nóng của nữ lên, Văn Tĩnh và Khả Khả đã ngâm mình trong nước hơn mười phút, trên mặt hồ đều đỏ bừng lên.
“Cuối cùng cậu cũng đến rồi, mau tới, mau tới!”
“Chị Trần Vũ, thoải mái thật đấy!”
Thời gian ngâm mình của Từ Khả Khả so với Văn Tĩnh lâu hơn một chút, lúc này cô ấy cảm thấy hơi choáng váng, bèn hít sâu một hơi, tất cả đều là hơi nước.
Trần Vũ thò mũi chân xuống kiểm tra thử nhiệt độ nước, có hơi nóng, tay chân của Từ Khả Khả nổi lên và bơi đến như một con sứa nhỏ, chờ đến khi Trần Vũ đứng vững trong bể suối nước nóng, đôi tay của cô ấy niết lên bắp chân của Trần Vũ và kêu lên: “Chị Trần Vũ, thật mịn màng và mềm mại nha…”
Tay cô ấy không quy củ trượt lên xuống, rất giống một lưu manh.
“Từ Khả Khả!”
Đôi tay Trần Vũ vớt nước trong bể suối nước nóng lên, tạt vào cô ấy, Từ Khả Khả cười không ngừng được, bèn bỏ chạy về phía Từ Văn Tĩnh trốn đi, Từ Văn Tĩnh đang dựa vào đá yên tĩnh dưỡng thần, đột nhiên bị tạt nước vào mặt, mí mắt của cô ấy bất đắc dĩ nâng lên: “Trâu bò đánh nhau, ruồi muỗi ch.ết oan. “
Trần Vũ không nhịn được cười haha, lúc này Từ Khả Khả mới an phận lại, chen vào giữa Trần Vũ và Từ Văn Tĩnh, tay trái khoác lên vai Từ VănTĩnh, tay phải không an phận sờ lên đầu vai của Trần Vũ.
“Tuyệt, thật tuyệt! Hai người đẹp đều đang ở trong vòng tay của tôi…”
“Từ Khả Khả! Em an phận một chút đi!”
Có tiếng kêu từ núi giả bên kia truyền đến, Minh Dương bất đắc dĩ gào lên, Trần Nhất Gia và Chu Duật đều đang yên lặng ngâm mình trong bể suối nước nóng nam, vốn dĩ anh ta cũng định nghỉ ngơi thật tốt một chút như thế này.
Nhưng anh ta có một cô bạn gái rất nghịch ngợm, đầu tiên là xuống tay với Từ Văn Tĩnh như một tên dê x.ồm. Anh ta vừa mới bước vào bể, Trần Nhất Gia đã phóng tới một ánh mắt hình viên đạn như muốn nhanh chóng giết ch.ết anh ta, chờ Trần Vũ tới, cô ấy lại xuống tay với Trần Vũ.
“Được rồi, được rồi!” Từ Khả Khả đã chơi đủ rồi, cô ngâm mình đến nỗi có hơi choáng váng: “Mình lên trước đây.”
Trước khi đi ra ngoài cô ấy còn sờ s.oạng trên lưng Trần Vũ một phen, vẻ mặt mê muội, nhẹ giọng nói: “Trơn thật đấy.”
“Từ Khả Khả!” Trần Vũ giả vờ tức giận, Từ Khả Khả cười và bước lên bậc thang đá rồi ra ngoài.
Khu vực suối nước nóng yên tĩnh hơn.
Tiếng nước chảy ào ạt trong bể tắm nước nóng, cửa sân bằng gỗ bị dòng nước va vào phát ra âm thanh “Thùng thùng” giòn giã, tiếng nước đổ rào rào vào bờ ở phía bên kia núi giả. Từ Văn Tĩnh liếc mắt nhìn Trần Vũ một cái và tiến lại dựa gần vào cô hơn một chút.
Tiếng nói chuyện của cô ấy nhẹ nhàng, đến nỗi bên kia không thể nghe thấy những lời nói nhỏ nhẹ như vậy.
“Cậu đã nghe thấy chuyện đó của Hứa Tố rồi?”
Thân thể Trần Vũ dần chìm vào trong nước, dòng nước ấm áp tràn qua đầu vai cô, giống như tơ lụa bao quanh ở cổ: “Ừm, vừa rồi Minh Dương cũng tìm mình nói về chuyện này.”
Cả hai người đều quấn một chiếc khăn lông nóng, xếp thành hình chữ nhật và đặt ở trên trán, hơi nước bốc lên một cách hài hòa vui vẻ, tựa như sương trắng, lại tựa như một dải lụa mỏng.
Một lúc lâu sau.
Trần Vũ lén thở dài một hơi: “Không ngờ ba tháng đã trôi qua.”
Nhìn một mảnh sương mù mênh mông, hai người đều ăn ý mà không nói gì.
Một hồi lâu sau.
“Minh Dương đến nói với cậu, chắc là cũng có ý của Hứa Tố đúng không?.”
“Ừm.” vừa rồi Minh Dương giải thích với cô rất nhiều: “Bố anh ta ép anh ta kết hôn với Lâm Thiên, là vì cổ phần trong tay của Lâm Thiên.”
Từ Văn Tĩnh kinh ngạc ngồi dậy, nhìn về phía Trần Vũ: “Ông ta có ý đồ với cổ phần nhà cô ta?”
“Ừm.”
Trần Vũ nói: “Lúc trước trong nhà Lâm Thiên còn chưa cho bọn họ một số tiền đầu tư lớn, sau này lại thay đổi số cổ phần, thái độ ban đầu của bố Hứa Tố khá tốt, nhưng bây giờ chỉ còn lại mẹ góa con côi, nên ông ta đã sử dụng bộ não của mình muốn tóm cổ phần vào tay. “
“Thật ghê tởm.”
“Đúng vậy, tư tưởng hoàn toàn ích kỷ, không sợ công ty của ông ta phá sản thì phần lớn chính là trách nhiệm của ông ta.”
“Sao bố của Hứa Tố lại là dạng người như vậy?”
“Trước kia cũng là cái dạng này, nếu không cũng sẽ không nháo ra nhiều chuyện phiền phức như vậy.”
Từ Văn Tĩnh câm nín không trả lời được, trước đây Trần Vũ đã giúp đỡ mẹ chồng trong tình thế gấp rút, cô đã nhờ Từ Văn Tĩnh tra hỏi tài sản xuất ra của Hứa Sơn có thể lấy lại được hay không, thật là một kẻ thối nát.
“Cho nên ý đồ của bố ông ta là Hứa Tố và Lâm Thiên kết hôn thì cổ phần trong tay của Lâm Thiên sẽ chẳng khác nào là của nhà họ Hứa sao?”
“Nghe Minh Dương nói thì cũng gần như là thế, chẳng lẽ cô ta lại không chịu cho, dù sao cũng sẽ sinh con, sau này mọi thứ cũng là của con mình.”
Trần Vũ không hề có một chút thiện cảm nào đối với Hứa Sơn, người này đã khắc sâu sự ích kỷ và bảo thủ của mình vào tận xương máu, ngay cả con ruột của mình cũng có thể lợi dụng được, tình thân đều không đáng để nói tới.
Từ Văn Tĩnh đã từng chứng kiến rất nhiều trường hợp, nhưng cô ấy vẫn cảm thấy cạn lời đối với sự sốt ruột của gia đình nhà Hứa Tố.
Cô ấy chân thành nói: “Chúc mừng cậu đã thoát ra khỏi biển khổ, nếu không sẽ bị dần dần hao mòn.”
Trần Vũ cũng cong khóe môi: “Cảm ơn cậu.”
“Cho dù các cậu không rời xa nhau thì có vẻ như bố anh ta cũng sẽ làm ra không ít chuyện xấu để ép các cậu ly hôn.”
“Mình cũng nghĩ như vậy.”
Lúc ấy cô hoàn toàn không suy xét đến vợ chồng Hứa Sơn, tự nhiên cũng sẽ không đoán trước được thì ra bố của Hứa Tố lại có ý đồ như vậy, tạ ơn trời đất vì cô đã kịp thời thoát thân.
Còn chuyện Hứa Tố sẽ làm như thế nào thì việc này đều không quan trọng, cho dù anh ta đối với Trần Vũ nhớ mãi không quên, kiên quyết náo loạn với gia đình cũng được, nhưng cuối cùng anh ta vẫn phải thỏa hiệp với bố mình mà cưới Lâm Thiên thôi.
Tất cả đều không thể ảnh hưởng đến quyết định của Trần Vũ, Từ Văn Tĩnh biết điều đó.
Một lúc lâu sau, giọng Trần Vũ mang theo ý cười, nói: “Hình như đã rất lâu rồi mình không còn nhớ đến Hứa Tố nữa, cậu nói với mình biện pháp kia, tuy rằng không phải là chủ ý của mình, nhưng xem ra lại rất có hiệu quả.”
Từ Văn Tĩnh sửng sốt trong giây lát, không nhớ ra mình đã nói biện pháp gì.
Cô ấy chỉ đưa ra một kiến nghị duy nhất, chính là khuyên cô có thể bắt đầu một mối quan hệ mới, chẳng hạn như những luật sư ưu tú của công ty luật bọn họ là một lựa chọn không tồi.
Sau khi ngâm mình một lúc, hai người cùng đứng dậy,
Từ Văn Tĩnh đảo mắt qua phần bụng trắng ngần và săn chắc của người bên cạnh, vòng eo mảnh khảnh có thể nắm được trong một bàn tay, tầm mắt cô di chuyển, đại khái biết Trần Vũ béo ở đâu.
Trần Vũ dùng khăn sạch lau vết nước trên người, bởi vì quá mềm mại và tròn đầy nên quả đào giãy giụa tràn ra ngoài từ khăn lông, Từ Văn Tĩnh vội vàng chuyển mắt đi chỗ khác.
Thật là khiến người khác không thể chịu nổi mà.
– –
Bể tắm nước nóng thông với phòng tắm, Trần Vũ chậm rãi tắm rửa sạch sẽ, thay quần áo của làng du lịch, thắt dây lưng, cuối cùng là đi ra ngoài.
Vừa vén rèm che lên, Chu Duật cũng đúng lúc đi từ bên kia qua đây, anh cũng mặc một bộ quần áo màu xanh đen của làng du lịch, có lẽ vừa mới gội rửa xong, nên bọt nước còn đọng lại ở ngọn tóc và chảy xuống mắt kính, anh gỡ mắt kính xuống để lau.
Khi anh không đeo mắt kính, đôi mắt dài và hẹp với mí mắt nông, nhìn sẽ có thêm vài phần tỉnh táo và sắc bén, đồng tử đen láy, hàng mi dài rũ xuống.
“Em..”
“Tắm sạch..”
Hai người đồng thời mở miệng, lại đồng thời im bặt.
Chu Duật lại đeo kính lên, gò má trắng nõn của cô ửng hồng,chiếc cổ thiên nga thon thả trắng nõn của cô còn đọng lại những giọt nước nhỏ, chảy dọc theo cổ rồi uốn lượn xuống.
Chu Duật đi tới bên cạnh cô, hai người đi về phía đại sảnh trong sân, “Vừa rồi ngâm mình có thoải mái không?
“Thoải mái, ngày mai cũng có thể đi ngâm một chút.”
“Lát nữa sẽ có pháo hoa.”
“Pháo hoa?” Trần Vũ tò mò nhìn về phía anh: “Em hỏi Văn Tĩnh, hình như không có tiết mục pháo hoa đâu.”
“Sẽ có.”
Ngữ điệu của Chu Duật rất chắc chắn.
Vừa bước vào đại sảnh, hai người đã thấy nhân viên phục vụ bưng một hộp pháo hoa ra chỗ trống ở sân, Từ Khả Khả đã hưng phấn lôi kéo Minh Dương chạy tới.
Trần Vũ cười nói: “Thì ra là cái này…”
Lúc này, nhân viên phục vụ lại đi tới nói hai câu với Từ Văn Tĩnh, Từ Văn Tĩnh kinh ngạc nhìn về phía Chu Duật, khi đám người đi rồi, cô mới nhịn không được mà thở dài: “Không hổ là sếp lớn, tổng giám đốc Chu, anh đúng là một tác phẩm danh tiếng! “
“Cái gì?”
Minh Dương hét lên với vẻ cảm thán: “Oa, đây không phải là pháo hoa đã giành được từ giải vàng kia sao! Trời ơi, mấy cái như này phần lớn đều rất quý đó! Tuyệt, ông chủ Chu, có phải cậu đã mua nó không!”
Chu Duật gật đầu.
Lại nghênh đón Minh Dương và Từ Khả Khả hét lên đầy vui sướng.
Nhân viên phục vụ đều mang pháo hoa lớn đẩy lại đây, ân cần hỏi: “Xin hỏi mọi người muốn tự đốt, hay là muốn nhân viên công tác của chúng tôi tới đốt ạ?”
“Chúng tôi tự mình làm là được!”
Minh Dương đặc biệt chú ý những điều này, anh ta phe phẩy ngón tay và nói: “Đốt pháo hoa có thể phát tài đúng không?”
Từ Khả Khả trợn to hai mắt nhìn: “Thật sao? Vậy em cũng muốn đốt!”
Nghe thấy phát tài, Trần Vũ cũng nóng lòng muốn thử, Chu Duật đi theo Trần Vũ, vì thế tất cả mọi người chia đội, xếp hàng muốn đốt pháo hoa với nhau.
Từ Văn Tĩnh không có gì để nói nhìn bọn họ xếp thành nhóm bốn người, cô đang ngồi ở bên cạnh hành lang, Trần Nhất Gia nhân lúc không có ai để ý bèn hôn cô một cái và nói: “Vợ à, anh cũng phải đi đốt pháo hoa, sau đó nếu phát tài thì anh sẽ dẫn em đi du lịch.”
Vì thế trong nhóm lại có thêm một người đó là Trần Nhất Gia.
Lần đầu tiên Từ Văn Tĩnh biết rằng cô có nhiều người bạn mê tín như vậy.
Mấy người chơi đoán số, lần đầu tiên là Trần Vũ thắng, cô bảo bọn họ lùi lại phía sau,Từ Khả Khả và Minh Dương cười hì hì lui đến vùng an toàn ở bên ngoài hành lang này, Trần Nhất Gia hỏi một câu: “Trần Vũ, cậu có làm được không?”
Trần Vũ cũng không ngẩng đầu lên, chỉ là dùng que diêm quẹt vào hộp, “Được chứ cậu nhanh qua đó đi.”
Không ai trong số họ hút thuốc, vì vậy thậm chí họ còn không có bật lửa, vẫn là do làng du lịch cung cấp hộp diêm.
Chờ mấy người đều đã lui sang một bên, Minh Dương nhìn hai người trước mặt, anh ta “Hả?” một tiếng,
“Chu Duật vẫn còn ở đó à, không phải Trần Vũ đốt trước sao?”
“Có lẽ cậu ấy muốn ở bên cạnh xem, sợ cô ấy không đốt được.”
Hồi cấp 3, khi có lớp học thí nghiệm hóa học, Trần Vũ đều đi học đầy đủ, vì có nền tảng kinh nghiệm tốt nên cô quẹt các que diêm một cách dễ dàng, hơn nữa học đi đôi với hành nên cô đã trịnh trọng sử dụng tới để đốt một đoạn của pháo hoa.
Nhóm lửa đốt một lần đã cháy, nhưng bên ngoài có gió lớn, Trần Vũ đang muốn đặt bao diêm ở tay trái xuống che gió thì một bàn tay lớn đã chắn gió giúp cho cô, ngọn lửa được bảo vệ trong lòng bàn tay anh, khi đã yên ổn cô liền nhóm lửa lên.
Trần Vũ ném que diêm ra, tay cô được anh nhẹ nhàng nắm lấy, động tác dịu dàng đưa cô ra khỏi nơi để hộp pháo hoa.
Hai người trở lại hành lang, Chu Duật bảo cô đứng lên bậc thềm, sau đó rất tự nhiên đứng ở bên cạnh cô.
Minh Dương đảo mắt qua thấy Chu Duật đang nắm lấy tay Trần Vũ, cảm thấy có chút kì lạ.
Nhưng đó cũng chỉ là chuyện chớp nhoáng, anh ta nhanh chóng ném ra ở sau đầu.
“Phanh…
Pháo hoa khổng lồ nở thành từng đóa, từng đóa rực rỡ trên màn đêm, đốt cháy toàn bộ đêm đông tĩnh lặng.
Hóa thành bầu trời đầy sao, rồi rơi xuống như thác nước.
Từ Khả Khả và Minh Dương đã nhịn không được mà cảm thán hét lên, pháo hoa vàng là loại lớn nhất, gần như bao phủ cả bầu trời. Minh Dương hưng phấn kêu lên rằng đây là pháo hoa giải thưởng vàng trị giá 50 vạn quý giá muốn chết, nó còn được lên hot search.
Khi pháo hoa từ từ bay lên trời, ban đầu chỉ là một đốm sáng không dễ thấy, sau đó đột nhiên sáng lên, giống như một đóa hoa quỳnh khổng lồ vươn mình, dần dần trải rộng ra khắp bầu trời. Dưới bầu trời, làng du lịch vang lên những tiếng hét chói tai hết đợt này đến đợt khác.
Chu Duật cúi đầu nhìn cô, ánh sáng trên bầu trời chiếu sáng khuôn mặt của Trần Vũ, cô ngửa đầu, nhìn không chớp mắt, đôi mắt trong veo phản chiếu màu sắc rực rỡ của pháo hoa.
Đã từng có một cô gái rụt rè hâm mộ pháo hoa do Hứa Tố bắn cho Lâm Thiên.
Anh phải cho cô thứ càng tốt hơn.
Pháo hoa dường như sẽ không dừng lại.
Đẹp đến nỗi làm cho người ta không thể nói nên lời.
Trần Vũ cứ bị thu hút bởi ánh sáng lộng lẫy như vậy, cô nhìn chăm chú mãi.
Lúc này, tay của cô được dắt lấy, cô nghiêng đầu sang, lông mi của Chu Duật rũ xuống, đôi mắt sâu thẳm, con ngươi có pháo hoa từ nơi xa sáng rọi, cũng có hình bóng khuôn mặt của chính cô.
Giọng nói của anh có cảm giác mát lạnh, rõ ràng đến mức không thể bị chìm trong tiếng vang của pháo hoa:
“Năm mới vui vẻ nhé, Trần Vũ.”
Khu vực ngâm nước nóng nữ và nam ở sân công cộng được tách ra, đều là ở ngoài trời, được che chắn bởi một bình phong* và núi giả cao hơn hai mét.
*Bình phong:một loại đồ dụng được đặt đứng, nó bao gồm nhiều tấm bảng kết nối nhau, bằng bản lề hoặc là bằng phương tiện khác. Bình phong có nhiều dạng thiết kế và được tạo ra từ nhiều loại vật liệu khác nhau, chủ yếu dụng để coi trang trí, sử dụng để chia phòng, hoặc là bằng nhiều cách khác, giống chắn lại gió (Nguồn: Wikipedia).
Trần Vũ quấn khăn tắm, mở rèm suối nước nóng của nữ lên, Văn Tĩnh và Khả Khả đã ngâm mình trong nước hơn mười phút, trên mặt hồ đều đỏ bừng lên.
“Cuối cùng cậu cũng đến rồi, mau tới, mau tới!”
“Chị Trần Vũ, thoải mái thật đấy!”
Thời gian ngâm mình của Từ Khả Khả so với Văn Tĩnh lâu hơn một chút, lúc này cô ấy cảm thấy hơi choáng váng, bèn hít sâu một hơi, tất cả đều là hơi nước.
Trần Vũ thò mũi chân xuống kiểm tra thử nhiệt độ nước, có hơi nóng, tay chân của Từ Khả Khả nổi lên và bơi đến như một con sứa nhỏ, chờ đến khi Trần Vũ đứng vững trong bể suối nước nóng, đôi tay của cô ấy niết lên bắp chân của Trần Vũ và kêu lên: “Chị Trần Vũ, thật mịn màng và mềm mại nha…”
Tay cô ấy không quy củ trượt lên xuống, rất giống một lưu manh.
“Từ Khả Khả!”
Đôi tay Trần Vũ vớt nước trong bể suối nước nóng lên, tạt vào cô ấy, Từ Khả Khả cười không ngừng được, bèn bỏ chạy về phía Từ Văn Tĩnh trốn đi, Từ Văn Tĩnh đang dựa vào đá yên tĩnh dưỡng thần, đột nhiên bị tạt nước vào mặt, mí mắt của cô ấy bất đắc dĩ nâng lên: “Trâu bò đánh nhau, ruồi muỗi ch.ết oan. “
Trần Vũ không nhịn được cười haha, lúc này Từ Khả Khả mới an phận lại, chen vào giữa Trần Vũ và Từ Văn Tĩnh, tay trái khoác lên vai Từ VănTĩnh, tay phải không an phận sờ lên đầu vai của Trần Vũ.
“Tuyệt, thật tuyệt! Hai người đẹp đều đang ở trong vòng tay của tôi…”
“Từ Khả Khả! Em an phận một chút đi!”
Có tiếng kêu từ núi giả bên kia truyền đến, Minh Dương bất đắc dĩ gào lên, Trần Nhất Gia và Chu Duật đều đang yên lặng ngâm mình trong bể suối nước nóng nam, vốn dĩ anh ta cũng định nghỉ ngơi thật tốt một chút như thế này.
Nhưng anh ta có một cô bạn gái rất nghịch ngợm, đầu tiên là xuống tay với Từ Văn Tĩnh như một tên dê x.ồm. Anh ta vừa mới bước vào bể, Trần Nhất Gia đã phóng tới một ánh mắt hình viên đạn như muốn nhanh chóng giết ch.ết anh ta, chờ Trần Vũ tới, cô ấy lại xuống tay với Trần Vũ.
“Được rồi, được rồi!” Từ Khả Khả đã chơi đủ rồi, cô ngâm mình đến nỗi có hơi choáng váng: “Mình lên trước đây.”
Trước khi đi ra ngoài cô ấy còn sờ s.oạng trên lưng Trần Vũ một phen, vẻ mặt mê muội, nhẹ giọng nói: “Trơn thật đấy.”
“Từ Khả Khả!” Trần Vũ giả vờ tức giận, Từ Khả Khả cười và bước lên bậc thang đá rồi ra ngoài.
Khu vực suối nước nóng yên tĩnh hơn.
Tiếng nước chảy ào ạt trong bể tắm nước nóng, cửa sân bằng gỗ bị dòng nước va vào phát ra âm thanh “Thùng thùng” giòn giã, tiếng nước đổ rào rào vào bờ ở phía bên kia núi giả. Từ Văn Tĩnh liếc mắt nhìn Trần Vũ một cái và tiến lại dựa gần vào cô hơn một chút.
Tiếng nói chuyện của cô ấy nhẹ nhàng, đến nỗi bên kia không thể nghe thấy những lời nói nhỏ nhẹ như vậy.
“Cậu đã nghe thấy chuyện đó của Hứa Tố rồi?”
Thân thể Trần Vũ dần chìm vào trong nước, dòng nước ấm áp tràn qua đầu vai cô, giống như tơ lụa bao quanh ở cổ: “Ừm, vừa rồi Minh Dương cũng tìm mình nói về chuyện này.”
Cả hai người đều quấn một chiếc khăn lông nóng, xếp thành hình chữ nhật và đặt ở trên trán, hơi nước bốc lên một cách hài hòa vui vẻ, tựa như sương trắng, lại tựa như một dải lụa mỏng.
Một lúc lâu sau.
Trần Vũ lén thở dài một hơi: “Không ngờ ba tháng đã trôi qua.”
Nhìn một mảnh sương mù mênh mông, hai người đều ăn ý mà không nói gì.
Một hồi lâu sau.
“Minh Dương đến nói với cậu, chắc là cũng có ý của Hứa Tố đúng không?.”
“Ừm.” vừa rồi Minh Dương giải thích với cô rất nhiều: “Bố anh ta ép anh ta kết hôn với Lâm Thiên, là vì cổ phần trong tay của Lâm Thiên.”
Từ Văn Tĩnh kinh ngạc ngồi dậy, nhìn về phía Trần Vũ: “Ông ta có ý đồ với cổ phần nhà cô ta?”
“Ừm.”
Trần Vũ nói: “Lúc trước trong nhà Lâm Thiên còn chưa cho bọn họ một số tiền đầu tư lớn, sau này lại thay đổi số cổ phần, thái độ ban đầu của bố Hứa Tố khá tốt, nhưng bây giờ chỉ còn lại mẹ góa con côi, nên ông ta đã sử dụng bộ não của mình muốn tóm cổ phần vào tay. “
“Thật ghê tởm.”
“Đúng vậy, tư tưởng hoàn toàn ích kỷ, không sợ công ty của ông ta phá sản thì phần lớn chính là trách nhiệm của ông ta.”
“Sao bố của Hứa Tố lại là dạng người như vậy?”
“Trước kia cũng là cái dạng này, nếu không cũng sẽ không nháo ra nhiều chuyện phiền phức như vậy.”
Từ Văn Tĩnh câm nín không trả lời được, trước đây Trần Vũ đã giúp đỡ mẹ chồng trong tình thế gấp rút, cô đã nhờ Từ Văn Tĩnh tra hỏi tài sản xuất ra của Hứa Sơn có thể lấy lại được hay không, thật là một kẻ thối nát.
“Cho nên ý đồ của bố ông ta là Hứa Tố và Lâm Thiên kết hôn thì cổ phần trong tay của Lâm Thiên sẽ chẳng khác nào là của nhà họ Hứa sao?”
“Nghe Minh Dương nói thì cũng gần như là thế, chẳng lẽ cô ta lại không chịu cho, dù sao cũng sẽ sinh con, sau này mọi thứ cũng là của con mình.”
Trần Vũ không hề có một chút thiện cảm nào đối với Hứa Sơn, người này đã khắc sâu sự ích kỷ và bảo thủ của mình vào tận xương máu, ngay cả con ruột của mình cũng có thể lợi dụng được, tình thân đều không đáng để nói tới.
Từ Văn Tĩnh đã từng chứng kiến rất nhiều trường hợp, nhưng cô ấy vẫn cảm thấy cạn lời đối với sự sốt ruột của gia đình nhà Hứa Tố.
Cô ấy chân thành nói: “Chúc mừng cậu đã thoát ra khỏi biển khổ, nếu không sẽ bị dần dần hao mòn.”
Trần Vũ cũng cong khóe môi: “Cảm ơn cậu.”
“Cho dù các cậu không rời xa nhau thì có vẻ như bố anh ta cũng sẽ làm ra không ít chuyện xấu để ép các cậu ly hôn.”
“Mình cũng nghĩ như vậy.”
Lúc ấy cô hoàn toàn không suy xét đến vợ chồng Hứa Sơn, tự nhiên cũng sẽ không đoán trước được thì ra bố của Hứa Tố lại có ý đồ như vậy, tạ ơn trời đất vì cô đã kịp thời thoát thân.
Còn chuyện Hứa Tố sẽ làm như thế nào thì việc này đều không quan trọng, cho dù anh ta đối với Trần Vũ nhớ mãi không quên, kiên quyết náo loạn với gia đình cũng được, nhưng cuối cùng anh ta vẫn phải thỏa hiệp với bố mình mà cưới Lâm Thiên thôi.
Tất cả đều không thể ảnh hưởng đến quyết định của Trần Vũ, Từ Văn Tĩnh biết điều đó.
Một lúc lâu sau, giọng Trần Vũ mang theo ý cười, nói: “Hình như đã rất lâu rồi mình không còn nhớ đến Hứa Tố nữa, cậu nói với mình biện pháp kia, tuy rằng không phải là chủ ý của mình, nhưng xem ra lại rất có hiệu quả.”
Từ Văn Tĩnh sửng sốt trong giây lát, không nhớ ra mình đã nói biện pháp gì.
Cô ấy chỉ đưa ra một kiến nghị duy nhất, chính là khuyên cô có thể bắt đầu một mối quan hệ mới, chẳng hạn như những luật sư ưu tú của công ty luật bọn họ là một lựa chọn không tồi.
Sau khi ngâm mình một lúc, hai người cùng đứng dậy,
Từ Văn Tĩnh đảo mắt qua phần bụng trắng ngần và săn chắc của người bên cạnh, vòng eo mảnh khảnh có thể nắm được trong một bàn tay, tầm mắt cô di chuyển, đại khái biết Trần Vũ béo ở đâu.
Trần Vũ dùng khăn sạch lau vết nước trên người, bởi vì quá mềm mại và tròn đầy nên quả đào giãy giụa tràn ra ngoài từ khăn lông, Từ Văn Tĩnh vội vàng chuyển mắt đi chỗ khác.
Thật là khiến người khác không thể chịu nổi mà.
– –
Bể tắm nước nóng thông với phòng tắm, Trần Vũ chậm rãi tắm rửa sạch sẽ, thay quần áo của làng du lịch, thắt dây lưng, cuối cùng là đi ra ngoài.
Vừa vén rèm che lên, Chu Duật cũng đúng lúc đi từ bên kia qua đây, anh cũng mặc một bộ quần áo màu xanh đen của làng du lịch, có lẽ vừa mới gội rửa xong, nên bọt nước còn đọng lại ở ngọn tóc và chảy xuống mắt kính, anh gỡ mắt kính xuống để lau.
Khi anh không đeo mắt kính, đôi mắt dài và hẹp với mí mắt nông, nhìn sẽ có thêm vài phần tỉnh táo và sắc bén, đồng tử đen láy, hàng mi dài rũ xuống.
“Em..”
“Tắm sạch..”
Hai người đồng thời mở miệng, lại đồng thời im bặt.
Chu Duật lại đeo kính lên, gò má trắng nõn của cô ửng hồng,chiếc cổ thiên nga thon thả trắng nõn của cô còn đọng lại những giọt nước nhỏ, chảy dọc theo cổ rồi uốn lượn xuống.
Chu Duật đi tới bên cạnh cô, hai người đi về phía đại sảnh trong sân, “Vừa rồi ngâm mình có thoải mái không?
“Thoải mái, ngày mai cũng có thể đi ngâm một chút.”
“Lát nữa sẽ có pháo hoa.”
“Pháo hoa?” Trần Vũ tò mò nhìn về phía anh: “Em hỏi Văn Tĩnh, hình như không có tiết mục pháo hoa đâu.”
“Sẽ có.”
Ngữ điệu của Chu Duật rất chắc chắn.
Vừa bước vào đại sảnh, hai người đã thấy nhân viên phục vụ bưng một hộp pháo hoa ra chỗ trống ở sân, Từ Khả Khả đã hưng phấn lôi kéo Minh Dương chạy tới.
Trần Vũ cười nói: “Thì ra là cái này…”
Lúc này, nhân viên phục vụ lại đi tới nói hai câu với Từ Văn Tĩnh, Từ Văn Tĩnh kinh ngạc nhìn về phía Chu Duật, khi đám người đi rồi, cô mới nhịn không được mà thở dài: “Không hổ là sếp lớn, tổng giám đốc Chu, anh đúng là một tác phẩm danh tiếng! “
“Cái gì?”
Minh Dương hét lên với vẻ cảm thán: “Oa, đây không phải là pháo hoa đã giành được từ giải vàng kia sao! Trời ơi, mấy cái như này phần lớn đều rất quý đó! Tuyệt, ông chủ Chu, có phải cậu đã mua nó không!”
Chu Duật gật đầu.
Lại nghênh đón Minh Dương và Từ Khả Khả hét lên đầy vui sướng.
Nhân viên phục vụ đều mang pháo hoa lớn đẩy lại đây, ân cần hỏi: “Xin hỏi mọi người muốn tự đốt, hay là muốn nhân viên công tác của chúng tôi tới đốt ạ?”
“Chúng tôi tự mình làm là được!”
Minh Dương đặc biệt chú ý những điều này, anh ta phe phẩy ngón tay và nói: “Đốt pháo hoa có thể phát tài đúng không?”
Từ Khả Khả trợn to hai mắt nhìn: “Thật sao? Vậy em cũng muốn đốt!”
Nghe thấy phát tài, Trần Vũ cũng nóng lòng muốn thử, Chu Duật đi theo Trần Vũ, vì thế tất cả mọi người chia đội, xếp hàng muốn đốt pháo hoa với nhau.
Từ Văn Tĩnh không có gì để nói nhìn bọn họ xếp thành nhóm bốn người, cô đang ngồi ở bên cạnh hành lang, Trần Nhất Gia nhân lúc không có ai để ý bèn hôn cô một cái và nói: “Vợ à, anh cũng phải đi đốt pháo hoa, sau đó nếu phát tài thì anh sẽ dẫn em đi du lịch.”
Vì thế trong nhóm lại có thêm một người đó là Trần Nhất Gia.
Lần đầu tiên Từ Văn Tĩnh biết rằng cô có nhiều người bạn mê tín như vậy.
Mấy người chơi đoán số, lần đầu tiên là Trần Vũ thắng, cô bảo bọn họ lùi lại phía sau,Từ Khả Khả và Minh Dương cười hì hì lui đến vùng an toàn ở bên ngoài hành lang này, Trần Nhất Gia hỏi một câu: “Trần Vũ, cậu có làm được không?”
Trần Vũ cũng không ngẩng đầu lên, chỉ là dùng que diêm quẹt vào hộp, “Được chứ cậu nhanh qua đó đi.”
Không ai trong số họ hút thuốc, vì vậy thậm chí họ còn không có bật lửa, vẫn là do làng du lịch cung cấp hộp diêm.
Chờ mấy người đều đã lui sang một bên, Minh Dương nhìn hai người trước mặt, anh ta “Hả?” một tiếng,
“Chu Duật vẫn còn ở đó à, không phải Trần Vũ đốt trước sao?”
“Có lẽ cậu ấy muốn ở bên cạnh xem, sợ cô ấy không đốt được.”
Hồi cấp 3, khi có lớp học thí nghiệm hóa học, Trần Vũ đều đi học đầy đủ, vì có nền tảng kinh nghiệm tốt nên cô quẹt các que diêm một cách dễ dàng, hơn nữa học đi đôi với hành nên cô đã trịnh trọng sử dụng tới để đốt một đoạn của pháo hoa.
Nhóm lửa đốt một lần đã cháy, nhưng bên ngoài có gió lớn, Trần Vũ đang muốn đặt bao diêm ở tay trái xuống che gió thì một bàn tay lớn đã chắn gió giúp cho cô, ngọn lửa được bảo vệ trong lòng bàn tay anh, khi đã yên ổn cô liền nhóm lửa lên.
Trần Vũ ném que diêm ra, tay cô được anh nhẹ nhàng nắm lấy, động tác dịu dàng đưa cô ra khỏi nơi để hộp pháo hoa.
Hai người trở lại hành lang, Chu Duật bảo cô đứng lên bậc thềm, sau đó rất tự nhiên đứng ở bên cạnh cô.
Minh Dương đảo mắt qua thấy Chu Duật đang nắm lấy tay Trần Vũ, cảm thấy có chút kì lạ.
Nhưng đó cũng chỉ là chuyện chớp nhoáng, anh ta nhanh chóng ném ra ở sau đầu.
“Phanh…
Pháo hoa khổng lồ nở thành từng đóa, từng đóa rực rỡ trên màn đêm, đốt cháy toàn bộ đêm đông tĩnh lặng.
Hóa thành bầu trời đầy sao, rồi rơi xuống như thác nước.
Từ Khả Khả và Minh Dương đã nhịn không được mà cảm thán hét lên, pháo hoa vàng là loại lớn nhất, gần như bao phủ cả bầu trời. Minh Dương hưng phấn kêu lên rằng đây là pháo hoa giải thưởng vàng trị giá 50 vạn quý giá muốn chết, nó còn được lên hot search.
Khi pháo hoa từ từ bay lên trời, ban đầu chỉ là một đốm sáng không dễ thấy, sau đó đột nhiên sáng lên, giống như một đóa hoa quỳnh khổng lồ vươn mình, dần dần trải rộng ra khắp bầu trời. Dưới bầu trời, làng du lịch vang lên những tiếng hét chói tai hết đợt này đến đợt khác.
Chu Duật cúi đầu nhìn cô, ánh sáng trên bầu trời chiếu sáng khuôn mặt của Trần Vũ, cô ngửa đầu, nhìn không chớp mắt, đôi mắt trong veo phản chiếu màu sắc rực rỡ của pháo hoa.
Đã từng có một cô gái rụt rè hâm mộ pháo hoa do Hứa Tố bắn cho Lâm Thiên.
Anh phải cho cô thứ càng tốt hơn.
Pháo hoa dường như sẽ không dừng lại.
Đẹp đến nỗi làm cho người ta không thể nói nên lời.
Trần Vũ cứ bị thu hút bởi ánh sáng lộng lẫy như vậy, cô nhìn chăm chú mãi.
Lúc này, tay của cô được dắt lấy, cô nghiêng đầu sang, lông mi của Chu Duật rũ xuống, đôi mắt sâu thẳm, con ngươi có pháo hoa từ nơi xa sáng rọi, cũng có hình bóng khuôn mặt của chính cô.
Giọng nói của anh có cảm giác mát lạnh, rõ ràng đến mức không thể bị chìm trong tiếng vang của pháo hoa:
“Năm mới vui vẻ nhé, Trần Vũ.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương