Tiên Võ Truyền Kỳ
Chương 10: Động Phòng Hoa Chúc
Diệp Thành cõng nữ nhân mặc đồ trắng vào nơi sâu nhất trong khu rừng yêu thú, tìm đến hang động bí ẩn. Trong hang động tối thui, có đống lửa yếu ớt cháy lập loè. Nữ nhân kia nằm nghiêng trên vách động và vẫn còn trong trạng thái mơ hồ, thần sắc nhợt nhạt, sắc mặt rõ vẻ đau đớn. Cô ấy chính là tu sĩ đạt cảnh giới Không Minh thực thụ, thế nhưng lúc này lại chẳng khác gì một nữ nhân chân yếu tay mềm khiến người khác nhìn mà không khỏi xót xa. Ở bên, Diệp Thành đang tập trung đẩy chân khí vào cơ thể cô, chốc chốc lại liếc nhìn. Hắn quả quyết rằng đây chính là người con gái xinh đẹp nhất mà hắn từng gặp. Hắn cứ thế nhìn cô gái một cách si mê mà không nhận ra rằng khuôn mặt mình đã đỏ lựng từ bao giờ. “Nóng, nóng quá”, giọng nói rên rỉ khẽ khàng của cô gái kéo Diệp Thành về với thực tại. Đôi hàng mi cô khẽ rung, cô ấy từ từ mở mắt. Đôi mắt trong như nước hồ thu hãy còn mơ màng. Cô cố gắng xoay người, bàn tay trắng ngần vuốt qua vuốt lại trên cơ thể, kéo bộ y phục bên ngoài. “Tiền bối, người tỉnh…Ô…”, Diệp Thành còn chưa nói hết câu thì miệng đã bị đôi môi thơm nồng bịt lại. Hắn ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Đôi môi cô gái căng mọng mang theo mùi hương mê người khiến hắn tê dại. “Tiền bối”, giây phút tỉnh táo lại, Diệp Thành khẽ đẩy nữ nhân kia ra. “Nóng, nóng quá”, nữ nhân mặc đồ trắng lại lần nữa rên rỉ, cơ thể mềm mại cứ thế sát lại gần rồi vòng tay ôm chặt lấy cổ hắn, đôi môi mọng nước kia lại lần nữa ghé sát vào môi Diệp Thành, khẽ lướt môi chạm môi và liếm liếm đôi môi hắn. Lúc này Diệp Thành đã giơ tay ra giữ lấy tay của nữ nhân kia, sau đó điểm vào mạch cô. “Hợp Hoan Tán”, Diệp Thành cau mày, cuối cùng hắn cũng hiểu ra vì sao nữ nhân này lại xuất hiện trong bộ dạng yêu mị như vậy, hắn cũng hiểu hơn về sự tồn tại của Hợp Hoan Tán có tác dụng gì, cho dù là nam hay nữ, chỉ cần trúng chiêu thì nhất định sẽ phải giao hoan với nam giới hoặc nữ giới khác, nếu không thì gân và mạch sẽ đứt dẫn tới tử vong. “Thủ đoạn quả là hạ đẳng”, Diệp Thành nghĩ tới ba tên truy sát nữ nhân này, không cần nói cũng biết bọn chúng tàn độc thế nào. A…a…hự…! Nữ nhân kia vẫn rên rỉ, toàn thân nóng ran như thể không sao kiểm soát được độc tính của Hợp Hoan Tán, khuôn mặt cô đỏ dần lên, cơ thể cứ thế cọ sát vào người Diệp Thành, cái lưỡi thơm mềm đưa qua đưa lại như muốn chiếm lấy cả khuôn miệng Diệp Thành. Lúc này, kể cả là một người có bản lĩnh như Diệp Thành cũng không khỏi cảm thấy rạo rực trong người. Một nữ nhân với dung nhan tuyệt sắc xuất hiện trong trạng thái uỷ mị khiến Diệp Thành khô cả cổ họng, máu trong người chảy nhanh hơn bình thường, hương thơm trên cơ thể cô gái cứ thế phảng phất, mùi vị ngọt ngào trong khuôn miệng khiến hắn đắm say, phần bụng đưới của hắn như có ngọn lửa cháy bùng đang thiêu đốt. Nữ nhân kia vạch áo ra, để lộ ra cơ thể trắng nõn nà, mỗi một phần da thịt trên cơ thể đều nhẵn nhụi mịn màng khiến người ta mê mẩn. Có vẻ như cô gái đã không còn tỉnh táo nữa, trong đôi mắt mang theo những giọt nước mắt, độc tính của Hợp Hoan Tán đã kích thích dục vọng lên cao trào, lúc này những gì mà cô ấy muốn chính là Diệp Thành ngay trước mặt mình. “Cho ta, cho ta”, bàn tay mềm mại lột phăng lớp áo Diệp Thành và rồi lại vội vàng lướt trên bộ ngực rắn chắc của hắn. Lúc này e rằng bất cứ một người đàn ông bình thường nào cũng không thể cự lại được sự cám dỗ này. Về phía Diệp Thành, khuôn mặt hắn đã đỏ gay, máu trong cơ thể như có ngọn lửa thiêu đốt, cậu nhỏ phía dưới cũng chẳng chịu nằm yên. “Đang thử thách ta sao?”, Diệp Thành lắc lắc đầu, hy vọng có thể tỉnh táo hơn, thế nhưng cuối cùng hắn vẫn chẳng thể thoát khỏi biển tình. Xung quanh tối đen, đốm lửa lập loè, một đêm khó ngủ, trong hang động tối thui được định sẽ xảy ra màn mây mưa hồi lâu không dứt. ……. Lúc này, ở Tiểu Linh Viên của Hằng Nhạc Tông lại có một toán khách không mời mà đến. “Lão già, giao tên tiểu tử kia ra đây”, cầm đầu là Trương Đào, khuôn mặt hắn trong bóng tối giảo hoạt như ác ma. Mặc dù vết thương còn chưa khỏi hẳn nhưng Trương Đào đã dẫn theo cả đám đệ tử tới trả thù. “Còn Thiên Linh Chú kia cũng giao cả ra đây”. “Hắn đã đi rồi, ta cũng không có Thiên Linh Chú gì cả”, Trương Phong Niên thương tích đầy mình, giọng nói mang theo vẻ bất lực. “Đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, treo lên cho ta”, bên trong tiểu linh viên rất ồn ào, chỉ nghe thấy tiếng quát tháo của Trương Đào: “Còn thằng nhóc khốn khiếp và con chim kia cũng treo hết lên cho ông đây”. …… “Ta giết ngươi”, cánh rừng yêu thú trong màn đêm đen bị đánh thức bởi giọng nói lạnh lùng như muốn giết người của một nữ nhân. Bên trong hang động, nữ nhân mặc đồ trắng biến hoá bàn tay bóp lấy cổ Diệp Thành và nhấc bổng hắn lên giữa không trung. Xem ra độc tố Hợp Hoan Tán bên trong cơ thể cô ấy đã được giải, thế nhưng trên khuôn mặt cô vẫn còn đỏ như ráng chiều. Sau khi tỉnh lại, cô gái khó có thể chấp nhận sự thật này. Bên trong lớp váy có vệt máu đỏ, quần áo đầu tóc xộc xệch, cô gái không buồn chỉnh lại y phục, cứ thế như một cỗ máy giết người, thề phải giết chết Diệp Thành, kẻ đã lấy đi sự trong trắng cả đời con gái của cô. “Cô…cô có hiểu chuyện không chứ, là cô, là cô tự lao…tự lao tới, cô trúng Hợp Hoan Tán, là ta cứu cô mà”, Diệp Thành không thể nhịn nổi bèn hét lớn, hắn ngộp thở đến mức mặt đỏ bừng lên, tay chân vùng vẫy loạn xạ nhưng vẫn không thể thoát khỏi sự ràng buộc. “Đây chính là lý do ngươi lấy đi đời con gái của ta?”, nữ nhân mặc đồ trắng lạnh lùng lên tiếng. “Cô…cô điên rồi, nếu biết trước như vậy thì ta không cứu cô còn hơn”. “Ngươi còn dám nói”. “Ta đương nhiên phải nói, lúc làm thì cô ở trên, ta còn chưa kịp lật người đã bị cô xách lên rồi”. “Ngươi…”, nữ nhân mặc đồ trắng tức tối thở gấp, bộ ngực phập phồng nhấp nhô, trong đầu cô chợt hiện về cảnh tượng ướt át không lâu trước đó, quả đúng như Diệp Thành nói, từ đầu tới cuối đều là cô ta ở trên. Nghĩ tới đây, cô lại đỏ lựng mặt, xấu hổ và mâu thuẫn đan xen khiến cô bất giác bóp cổ Diệp Thành mạnh hơn. Nếu như cứ bóp mạnh như vậy thì Diệp Thành chẳng còn kết cục nào khác ngoài cái chết. Thế nhưng đúng lúc này, bên ngoài hang động có luồng khí tức mạnh mẽ gấp gáp đang tiến lại gần, nữ nhân mặc đồ trắng đột nhiên quay đầu lại giống như có thể nhìn xuyên qua cửa hang có biết bao cành lá che lấp và trông thấy ba bóng hình đang di chuyển trong không gian. “Hoắc Đô”, ánh sáng kia vừa xuất hiện, giọng nói lạnh lùng tới vô cực được thốt ra từ miệng cô gái, ngay sau đó, luồng khí tức mạnh mẽ phát ra khiến cả hang động như rung chuyển. Bàn tay ngọc ngà kia phất một cái, Diệp Thành ngã nhào ra đất. “Ta sẽ quay lại xử lý ngươi”, sau khi liếc nhìn Diệp Thành bằng con mắt lạnh lùng, nữ nhân áo trắng giống như một đạo Thần Hồng bay ra khỏi hang, sau đó, một sợi dây phát sáng bay vào trong hang. Diệp Thành vừa mới đứng dậy đã bị trói ngay lại. “Ôi chao”, Diệp Thành không thể nhịn nổi bèn hét lên, mặt hắn tối sầm cả lại, cho dù hắn có cố gắng lăn qua lăn lại, dốc hết sức lực nhưng vẫn không thể thoát khỏi sợi dây thừng dị thường kia. “Muốn thoát ra khỏi cái dây này trừ phi nữ nhân điên rồ kia quay lại tính sổ với ta”, càng nghĩ Diệp Thành càng cuống, hắn lo sợ nữ nhân kia quay lại giết hắn. Đương lúc cuống lên, linh quang của Diệp Thành xuất hiện, hắn nghĩ tới chân hoả trong vùng đan hải. “Mau, giúp ta”. Quả nhiên, chân hoả trong vùng đan hải thoát ra ngoài, hoá thành từng đường lửa bám lấy sợi dây thừng phát sáng kia. Uỳnh! Uỳnh! Lúc này, trong màn đêm đen xảy ra cuộc đại chiến. Cách đó rất xa, Diệp Thành vẫn có thể trông thấy rõ một đỉnh núi bị một chưởng của ai đó đánh sập. Đây chính là trận chiến giữa những kẻ mạnh, trong chốc lát có thể dời non lấp bể. “Sở Linh, còn muốn vùng vẫy vô ích sao?”, trong không trung, ba người thuộc cảnh giới Không Minh liên tiếp tấn công, khuôn mặt rõ vẻ dâm ô. “Dám mưu hèn kế bẩn với ta, các người phải trả giá”, giọng nói lạnh như hàn băng của nữ nhân vang lên. Nữ nhân mặc đồ trắng được gọi với cái tên Sở Linh dùng hai tay kết ấn, sau đó từng thần ráng tuyệt đẹp xuất hiện, hội tụ từ tứ phương, hoá thành một đóa hoa sen tinh khiết khổng lồ. Có lẽ ngày nào đó ở Hằng Nhạc Tông Diệp Thành lại gặp chị gái Sở Huyên trước cũng nên. Trong không trung liên tiếp xuất hiện Thần Hồng, những tu sĩ mạnh của Hằng Nhạc Tông lần lượt tới, sau khi thấy Sở Linh khí tức yếu ớt, bọn họ nhanh chóng đẩy tinh nguyên cho cô. Sau một hồi, khí tức của Sở Linh mới ổn định lại. “Các vị sư huynh, mọi người về tông môn trước đi, muội vẫn còn chút việc”, chỉ để lại một câu, một đạo trường hồng xuất hiện, Sở Linh đi về phía sơn động kia. “Linh Nhi, vết thương của muội…” “Không sao, mọi người…không ai được theo muội”.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương