Trần Mộc Miên đảo mắt, giọng có phần lo lắng: “Không ai cả, chỉ là chị Chu
Mẫn hẹn em đi dạo một chút, nên em đã đi.”
Đàm Thuần Chi siết chặt tay cô, khiến Trần Mộc Miên cảm thấy đau. “Anh
buông ra, đau quá!”
Vừa dứt lời, Đàm Thuần Chi kéo cô vào gian phòng bên trong.
Nhưng đây không phải là nơi họ ngủ, mà là một hồ tắm lớn.
Trần nhà cao, hồ tắm bằng đá cẩm thạch trắng, một đôi sư tử bằng ngọc phun
nước nóng vào hồ lớn màu trắng.
Ánh đèn sáng rực, những tấm rèm mỏng khẽ lay động, không có cánh cửa nào
bốn phía, khiến Trần Mộc Miên không biết trốn đi đâu.
Cô lo lắng nuốt khan: “Đây là đâu?”
Đàm Thuần Chi từ tốn tháo cà vạt, cởi đôi giày da ra. Vừa tháo cúc áo ở tay,
anh vừa hỏi: “Cô bé à, nói thật đi, hôm nay đã gặp ai?”
“Không ai cả, sao anh lại hỏi vậy?” Trần Mộc Miên cảm thấy nếu nói thật, chắc
chắn Đàm Thuần Chi sẽ tức giận.
Nhưng không ngờ khi thấy cô như vậy, Đàm Thuần Chi càng giận hơn, anh đẩy
cô ngã vào hồ.
Nước ấm ngập đầu cô, làm Trần Mộc Miên ướt sũng. Khi cô đứng dậy, mới
phát hiện nước chỉ cao tới đùi.
“Anh làm gì vậy?”
Đàm Thuần Chi bước xuống hồ, ấn cô ngồi xuống, ép cô phải rửa tay. “Cô bé,
đôi tay này đã dính mùi của người đàn ông khác, phải không? Là Tương Thông
à?”
Trần Mộc Miên kinh ngạc trước sự tinh tường của anh, cô sợ hãi, cố gắng giải
thích: “Nghe em nói đã, tụi em chỉ gặp nhau rồi nói chuyện vài câu, chẳng làm
gì có lỗi với anh cả. Anh đừng suy nghĩ lung tung, em…”
“Em đã để hắn chạm vào em!” Lần đầu tiên Đàm Thuần Chi tức giận như vậy,
anh cầm lấy tay cô rửa đi rửa lại, như thể muốn xóa sạch mọi thứ bẩn thỉu trên
tay cô.
Trần Mộc Miên đau đớn, đành phải cầu xin: “Anh bình tĩnh lại đi, chỉ là sự cố
thôi, em…”
“Trần Mộc Miên, đừng để người đàn ông khác chạm vào em.” Đôi mắt Đàm
Thuần Chi lộ ra vẻ điên cuồng, nhìn cô chằm chằm: “Em là người của anh,
ngoài anh ra, ai cũng không được chạm vào em.”
Trần Mộc Miên chẳng thể nói nổi lời nào. Cô hoảng sợ vì lần đầu tiên thấy Đàm
Thuần Chi tức giận như vậy.
Nhưng vẫn chưa hết, sau khi rửa tay cô một hồi lâu, Đàm Thuần Chi đột nhiên
nói một cách kỳ lạ: “Nếu Tương Thông không biết chừng mực, vậy thì anh sẽ
chặt tay hắn đi, em thấy thế nào, cô bé?”
Trần Mộc Miên gần như bật khóc: “Anh đừng như vậy, em nói thật, hắn… hắn
chỉ nghe được ý đồ của nhà họ Đàm, lo cho em, sợ nhà họ Đàm sẽ hại em, nên
mới muốn giúp em trốn đi. Nhưng em đã từ chối hắn rồi, thật sự từ chối rồi.
Đàm Thuần Chi, chồng ơi, em… em không có lỗi với anh, em… em không rời
bỏ anh đâu, anh đừng giận nữa được không? Anh như vậy em sợ lắm.”
Lúc này, Đàm Thuần Chi trông chẳng khác gì một ác quỷ, cơn thịnh nộ làm đỏ
mắt anh, sát khí tràn đầy như một con quái vật chuẩn bị ăn thịt người.
Những lời giải thích của Trần Mộc Miên vẫn không khiến anh hài lòng. “Hắn ta
là cái thá gì, lấy quyền gì lo lắng cho em? Em là người của anh, mọi thứ của em
đều do anh quyết định, hắn ta dám nghĩ đến em, đó đã là tội lỗi rồi. Còn dám
muốn đưa em đi, hắn ta không muốn sống nữa rồi. Giờ anh sẽ đi giết hắn,
không, anh phải lột da, xẻ thịt hắn, xé xác hắn ra thành từng mảnh.”
“Đừng đi!” Trần Mộc Miên ôm chặt lấy anh: “Em thề sẽ không gặp lại hắn nữa,
em xin anh, đừng giết người.”
Đàm Thuần Chi càng giận dữ hơn: “Cô bé à, em càng cầu xin, anh càng muốn
giết hắn đấy.” Thấy Trần Mộc Miên khóc, Đàm Thuần Chi chỉ cảm thấy lửa
giận dâng tràn lồng ngực.
Anh không cho phép Trần Mộc Miên khóc vì người đàn ông khác, cô có khóc
thì cũng chỉ được khóc vì anh mà thôi.
Thấy Đàm Thuần Chi thật sự muốn giết người, Trần Mộc Miên không còn cách
nào khác, đành nhón chân, vòng tay qua cổ anh và hôn thật mạnh.