Trần Mộc Miên cuối cùng cũng tìm được đến Bạch Vân Quán, nhưng chỉ nhìn thấy bộ dạng của ông thầy bói thôi, cô đã nhớ đến mấy tay bịp bợm ở quê nhà. Chuyện này phải kể từ hồi bà nội còn sống.
Năm đó cô mười sáu tuổi, theo lễ nghi thì đã đến tuổi phải đính hôn rồi. Trần Mộc Miên tuy không phải là người đẹp nức tiếng, nhưng cũng là cô gái xinh xắn, duyên dáng.
Bà mai đã đến mấy lần, nhưng bà nội đều không ưng ý. Bỗng một ngày, có ông thầy bói đến trước cửa, nói rằng nhà họ có cô gái đang chờ gả, nhưng số mệnh không tốt, e rằng khó có được duyên lành.
Bà nội nghe vậy, lập tức mời ông ta vào nhà. Trần Mộc Miên biết chuyện, trong lòng tò mò, nên đã đứng sau bức bình phong lén nghe.
Qua rèm, Trần Mộc Miên nhìn thấy một khuôn mặt gầy guộc từ kẽ hở của bình phong. Người này để hai hàng ria, đeo một cặp kính đen, trông rất thần bí.
Bà nội vốn tin vào những chuyện như thế, sốt ruột hỏi thầy: “Vậy thầy xem, duyên số của cháu gái tôi phải làm sao mới tốt?”
Trần Mộc Miên thấy ông ta bấm đốt ngón tay, miệng lẩm bẩm mấy câu mà người ngoài nghe không hiểu, rồi bất ngờ mở mắt, nói: “Cô nương trong nhà, nếu muốn có duyên lành, tốt nhất nên lấy người có mệnh cứng cỏi, áp chế được tà ma.”
Bà nội lại hỏi: “Vậy người đó có đặc điểm gì không?”
Ông thầy bói nghiêm túc đáp: “Lão phu nhân à, tôi thấy nhà bà là gia đình làm nhiều việc thiện, nên mới mạo hiểm tiết lộ thiên cơ này. Vốn dĩ, cô nương nhà bà khó qua nổi tuổi hai mươi, nếu cố cưới gả, sẽ làm hỏng duyên số của người khác. Mà cướp lấy duyên số của người khác, tất nhiên phải trả giá.”
Bà nội hiểu ý, vội đưa cho ông ta mười đồng bạc.
Không ngờ, ông thầy không thèm liếc mắt nhìn, chỉ nói: “Tôi đã nói rồi, không phải vì tiền mà đến, mà là vì nhà bà thường làm việc thiện, có phúc đức.”
Bà nội càng tin tưởng, vội hỏi: “Xin thầy chỉ điểm thêm cho tôi.”
Ông ta bèn chỉ về phía Bắc: “Ngày mai, bà dẫn cháu gái lên hướng Bắc. Nếu gặp người đàn ông mặc áo xanh dài, đội nón quả dưa viền ngọc thạch, thì đó chính là người bà đang tìm. Nhớ kỹ, nếu gặp rồi thì phải lập tức định hôn sự, nếu để trễ, hôn nhân này sẽ không còn.”
Nói xong, ông ta cũng không lấy tiền mà rời đi.
Bà nội lo lắng, hôm sau dẫn Trần Mộc Miên ra ngoài.
Trần Mộc Miên thấy chuyện này không đáng tin, trong lòng không tin tưởng. Nhưng bà nội rất tin, cứng rắn dẫn cô đi tìm người. Không ngờ, quả thật tìm thấy, người này tuy nhìn khá nho nhã, nhưng trông có vẻ yếu ớt.
Bà nội vội sai người đi dò la, thì ra đó là một ông tú tài.
Khó khăn lắm mới thi đỗ tú tài, ai ngờ chẳng bao lâu sau, triều đại nhà Thanh sụp đổ. Thế là thân phận của hắn trở nên khó xử.
Người này tìm được một công việc ở nha môn, cũng đủ nuôi sống bản thân, chỉ là nhà cửa nghèo nàn một chút.
Bà nội suy nghĩ, người này coi bộ cũng được, nhà có nghèo thì cũng kệ, bà có thể cho cháu gái thêm ít của hồi môn.
Nhưng mà nói cũng lạ, ngay khi bà nội chuẩn bị đi nói chuyện đính hôn, Trần Mộc Miên lại gặp một người trong quán trà. Người này đang trò chuyện với người khác, nói rằng Chương tú tài sắp phát đạt rồi, chẳng bao lâu nữa sẽ trả hết nợ.
Trần Mộc Miên chú ý lắng nghe, nghe được chuyện này thì suýt nữa tức đến phát điên.
- -----oOo------
Tiếng Mưa Rơi Lúc Nửa Đêm
Chương 12: Nghe Vậy, Suýt Nữa Tức Đến Phát Điên
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương